← Ch.40 | Ch.42 → |
Bên trong xe im lặng, phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Tạ Dịch Chi cẩn thận quay đầu rũ mắt xuống, đập vào mắt chính là bộ dáng đang ngủ say của Hoàng Thu Thu: Trán trơn bóng nhẵn nhụi, tiếp theo là lông mi cong vút, chóp mũi tinh xảo nhỏ nhắn, cuối cùng là đôi môi màu hồng nhạt.
Mặc dù không gian chỗ ngồi trước và sau của xe buýt đường dài lớn hơn xe buýt thông thường, nhưng hai ghế trái phải vẫn dựa chặt vào nhau. Nếu hơi ngồi lệch một chút sẽ rất dễ dàng ngã vào người bên cạnh, giống như Tất Chu ở hàng ghế phía trước đã sớm tựa vào trên người Trình Huy Khuê đang ngủ say, hai người dựa vào nhau ngủ không hề biết gì.
Tạ Dịch Chi thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ động tác gì, tùy ý để cho Hoàng Thu Thu dựa vào như vậy. Anh không ngủ, ánh mắt rơi trên không trung, dường như khóe môi lại nhếch lên một tia sung sướng trong bóng tối.
Không phải lúc nào xe chạy trên cao tốc cũng vững vàng, thỉnh thoảng lại lắc lư một chút. Mắt thấy Hoàng Thu Thu sắp trượt xuống từ trên vai mình, Tạ Dịch Chi không dấu vết giật giật bả vai, để cho đầu Hoàng Thu Thu được nâng lên. Thời điểm bả vai di chuyển, một bàn tay lặng lẽ chắn ở phía trước, ngăn chặn cô lại gục xuống, anh không thể di chuyển quá lớn để tránh đánh thức cô, Tạ Dịch Chi di chuyển chậm chạp lại khó khăn. Chờ sau khi sắp xếp xong, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
Vào tháng năm, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, tài xế bật điều hòa, lúc này buổi tối lại có chút lạnh.
Giang Nhã Lộ cẩn thận chuẩn bị trước chăn nhỏ. Mặc dù người của dàn nhạc Phong Diệp không có chuẩn bị, nhưng mà cô ấy đứng lên đếm, nếu như người của dàn nhạc nhà mình dùng chung một cái, vậy có thể chia đều cho dàn nhạc Phong Diệp.
Nghĩ như vậy, Giang Nhã Lộ liền ôm một túi chăn nhỏ chậm rãi đi tới, người nào đang ngủ cô ấy sẽ đắp chăn luôn giúp bọn họ. Bởi vì đang đi trên cao tốc, tháo dây an toàn đứng lên sẽ không an toàn, cho nên động tác của Giang Nhã Lộ rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã mang chăn đến hàng cuối cùng.
"......" Vừa đi xuống đã nhìn thấy Tạ Dịch Chi vẫn đang còn tỉnh, lại chuyển ánh mắt, lập tức thấy cả người Hoàng Thu Thu đều sắp nằm trong lòng nhạc trưởng nhà người ta.
Giang Nhã Lộ cố gắng trấn định lại, trên mặt treo nụ cười khách khí, run rẩy đưa cái chăn nhỏ cuối cùng trong tay, lại chỉ chỉ Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi, ý bảo hai người bọn họ có thể đắp cái chăn nhỏ này.
Tạ Dịch Chi không khách khí, đưa tay nhận lấy tấm chăn nhỏ, trực tiếp đắp lên người Hoàng Thu Thu đang ngủ say bên cạnh, động tác lưu loát đến cực điểm, dường như không có chút không vui nào.
Thấy vậy, trái tim đang treo cao của Giang Nhã Lộ mới hạ xuống. Về phần ngày mai Thu Thu tỉnh lại, phải đối mặt với cục diện gì... Đó không phải là việc của cô ấy.
Giang Nhã Lộ ôm một lòng bát quái tràn đầy, cảm thấy mỹ mãn trở lại chỗ ngồi của mình. Sáng sớm hôm nay nhạc trưởng Tạ trực tiếp đi tới hàng cuối cùng, nội tâm của quần chúng ăn dưa bọn họ đã liên tưởng đến mấy chuyện phù phiếm.
Vốn dĩ cuộc sống của người học âm nhạc tương đối khô khan, còn phải duy trì một bộ da ưu nhã trước mặt người khác, kỳ thật lòng bát quái phía dưới đã sớm bùng nổ.
Mặc dù chăn nhỏ không lớn, nhưng vẫn đủ đắp hai người. Tất Chu và Trình Huy Khuê ngồi phía trước cùng đắp một tấm chăn, dựa đầu vào nhau ngủ ngọt ngào biết bao.
Trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi, Tạ Dịch Chi không đắp chăn lên người mình, cửa gió điều hòa trên đỉnh đầu đã sớm bị khép lại, nhiệt độ trong xe không tính là lạnh.
Anh sợ ngày mai Hoàng Thu Thu tỉnh lại sớm, phát hiện cô không chỉ tựa vào người mình, hai người còn đắp một tấm chăn nhỏ... Dường như Tạ Dịch Chi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, đuôi mắt mang theo chút ý cười
—— Có lẽ đồ ngốc sẽ càng trở nên ngốc nghếch hơn.
......
Sáu giờ sáng hôm sau, xe buýt lần lượt dừng lại ở trạm nghỉ ngơi, tài xế đổ xăng xong mới đi lên nghỉ ngơi, Cốc Thành Kính từ xe số 1 đi xuống, đứng ở phía dưới duy trì trật tự, đánh thức mọi người.
Thời điểm xe số 4 dừng lại, Hoàng Thu Thu đã tỉnh dậy trước tiên.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn cằm sạch sẽ của người đàn ông, quả nhiên cả người Hoàng Thu Thu cứng ngắc một lúc lâu, sau đó cái đầu mơ mơ màng màng mới tìm được một tia lý trí: cô dựa vào trên người nhạc trưởng Tạ ngủ cả đêm.
Hoàng Thu Thu muốn chậm rãi ngồi dậy từ trên người Tạ Dịch Chi, vừa mới động, Tạ Dịch Chi liền tỉnh lại, cô lập tức không dám động đậy nữa.
"Tỉnh rồi?" Một giọng nam trầm thấp nồng đậm từ tính vang lên ở hàng cuối cùng, thậm chí Tạ Dịch Chi còn theo bản năng đem tấm chăn nhỏ bị trượt xuống đắp lên người Hoàng Thu Thu.
"...... Nhạc trưởng Tạ." Hoàng Thu Thu mím môi rời khỏi vai Tạ Dịch Chi.
Không đợi hai người nói xong, Giang Nhã Lộ cũng tỉnh lại, đứng ở phía trước gọi người trên xe số 4 xuống xe rửa mặt ăn uống.
"Ôi, chăn ở đâu vậy?" Tất Chu vừa tỉnh lại, sờ sờ nửa tấm chăn đã sớm trượt trên đùi mình kinh hãi nói.
"Có lẽ là Lộ tỷ mua." Trình Huy Khuê dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Hình như hôm qua tôi thấy Lộ tỷ mang lên xe."
Bị những người khác quấy rầy, bầu không khí kỳ lạ ở hàng cuối cùng đã biến mất.
Hoàng Thu Thu bị hai người Tất Chu ở hàng ghế trước kéo xuống xe, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Dịch Chi còn đang ngồi, cuối cùng chỉ có thể mím môi xuống xe.
"Nhà vệ sinh ở phía đông, mọi người đi vệ sinh cá nhân xong thì đến nhà ăn ăn cơm." Cốc Thành Kính đứng ngay phía trước trạm nghỉ ngơi, nói lại một lần nữa với những người vừa đi xuống.
Ông là nhạc trưởng của dàn nhạc Tố Trúc, đương nhiên phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc những người trẻ tuổi này, về phần dàn nhạc Phong Diệp, cũng tiện thể chăm sóc bọn họ luôn.
Chuyện này giúp cho Tạ Dịch Chi vừa đi xuống trở nên thong thả hơn rất nhiều.
Rõ ràng trong nhạc trưởng hai nhà, nhạc trưởng của dàn nhạc Tố Trúc đều nhanh hơn nhạc trưởng của Phong Diệp một vòng.
"Nhạc trưởng Tạ, cậu cùng tôi đi ăn cơm trước." Thấy mọi người đều tản ra không sai biệt lắm, Cốc Thành Kính kéo Tạ Dịch Chi cùng nhau đi lên lầu hai.
Nhạc trưởng như bọn họ còn có chuyện phải thảo luận, trước tiên phải lấp đầy bụng mới có sức lực xử lý mọi chuyện. Bọn họ dự tính nghỉ ngơi hai tiếng rưỡi ở trạm dừng chân này, đợi lát nữa sẽ quay video, thảo luận tiết mục diễn tấu.
"Lần này phải sắp xếp một tiết mục song tấu cho Thu Thu và Nhã Lộ." Cốc Thành Kính vừa đi vừa nói, "Đây là do đường Hoa Hằng bên kia yêu cầu, nói là bởi vì trận đấu vừa mới kết thúc, vừa vặn có thể để cho danh tiếng của hai người bọn họ tăng lên, có thể biểu diễn một tiết mục."
"Có thể." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói, "Đến lúc đó nhạc trưởng Cốc sắp xếp là được."
"Được!" Cốc Thành Kính vỗ vỗ bả vai Tạ Dịch Chi, lúc đầu còn sợ Tạ Dịch Chi mất hứng vì dàn nhạc Tố Trúc lấy thêm một tiết mục, hiện tại nhìn biểu tình không sao của anh, ông cũng yên lòng hơn. Hơn nữa một đoạn thời gian trước Tạ Dịch Chi đi theo Hoàng Thu Thu cùng nhau học nhị hồ, Cốc Thành Kính đã bắt đầu thay đổi quan điểm đối với anh, trong lời nói có thêm vài phần thân cận.
Mặc dù số lượng đông đảo, nhưng đoàn người biểu hiện ra tố chất cao, cả phòng ăn không có âm thanh ầm ĩ, mọi người đều yên lặng ăn cơm xong thì tản ra nghỉ ngơi hồi phục.
Tạ Dịch Chi nói chuyện với Cốc Thành Kính xong, chính mình dựa vào một cây cột nghỉ ngơi, ánh mắt lại rơi vào trên mấy người ở xa xa.
Trong đám người kia, có một nam sinh gây chú ý nhất, nói chuyện khoa tay múa chân, chọc cho mọi người xung quanh nhịn không được đem lỗ tai dựng thẳng lên nghe xem cậu ta nói cái gì.
Đồ ngốc cũng đứng ở nơi đó, còn nghe rất nghiêm túc.
"Bánh mì này rất ngon!" Tất Chu chỉ vào túi xách trong tay, hận không thể đề cử nó cho tất cả mọi người.
"Cậu có biết bây giờ cậu giống cái gì không?" Giang Nhã Lộ không có hứng thú với bánh mì, cảm thấy không biết nên nói gì với Tất Chu.
"*Già Lưu đến Đại Quan Viên." Trình Huy Khuê cười tủm tỉm nói ra thay Giang Nhã Lộ.
*Có thể hiểu như người ít hiểu biết
Bánh mì này là ở một góc siêu thị của trạm dừng chân, rõ ràng bên trong đã có thêm không ít màu sắc, nhưng Tất Chu còn ăn rất ngon miệng, còn mang tới đề cử.
Người đi ngang qua vừa nghe, nhất thời ném ánh mắt đồng tình đối với Tất Chu: Nhìn sáng sủa như vậy, vậy mà ngay cả bánh mì cũng chưa từng nếm qua.
"Thời hạn sử dụng của bánh mì này là một năm." Giang Nhã Lộ cầm lấy túi đồ trong tay Tất Chu, nhìn kỹ nói.
Tất Chu sững sờ, bình thường bánh mì có thời hạn sử dụng dài nhất mà anh ta ăn cũng chỉ có năm ngày. Một năm này, không biết ở bên trong bị thêm bao nhiêu thứ, mới có thể cam đoan thời gian dài như vậy cũng không hỏng, trong nháy mắt Tất Chu cảm giác bụng mình có chút không thích hợp.
Mấy người vây quanh thấy sắc mặt Tất Chu thay đổi, không hiểu sao lại buồn cười.
"Sẽ không chết người." Giang Nhã Lộ buồn cười lắc đầu, đem bánh mì ném vào thùng rác bên cạnh, "Cậu cũng nên 'hạ phàm' đi."
Gia cảnh của Tất Chu tốt, tính cách trẻ con, cuộc sống có chút khác biệt với người bình thường. Nhưng... Giang Nhã Lộ nhìn mọi người xung quanh, bản thân người trong dàn nhạc giao hưởng như bọn họ, không phải ai cũng có cuộc sống của người bình thường.
Bên kia, ánh mắt của Tạ Dịch Chi rơi vào đám người Hoàng Thu Thu, bị Hoàng Hi Nguyệt thu vào trong mắt.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô ta luôn cảm thấy thoạt nhìn Hoàng Thu Thu đẹp hơn nhiều so với trước kia. Rõ ràng quần áo trên người không có nhiều thay đổi, vẫn bình thường như trước, chưa nói đến phong cách tao nhã, nhưng chính là nhìn thuận mắt.
Mặt cũng vẫn như vậy, chưa nói đến tuyệt thế đại mỹ nữ gì.
Nhưng mà không riêng gì Tạ Dịch Chi hay Hoàng Hi Nguyệt chú ý tới, có mấy người đàn ông trong dàn nhạc của cô ta đều liên tiếp nhìn lên người Hoàng Thu Thu. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng đang nhìn Giang Nhã Lộ, dù sao thực lực của cô ấy rất mạnh, là nhạc công trưởng nhóm violin của dàn nhạc bên cạnh, người cũng xinh đẹp.
Nhưng Giang Nhã Lộ phải chăm sóc những người khác, một mực đi tới đi lui, thời gian đứng chung một chỗ với đám người Hoàng Thu Thu không lâu. Ánh mắt của mấy người đàn ông kia lại không di chuyển theo bước chân của Giang Nhã Lộ.
"Thu Thu, có phải cô em họ kia của em vẫn luôn nhìn chằm chằm em không?" Đột nhiên Tất Chu nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chọc vào lưng Hoàng Thu Thu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoàng Thu Thu sửng sốt quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Hoàng Hi Nguyệt chật vật thu hồi ánh mắt.
Ở nhà họ Hoàng, tình cảm mà Hoàng Thu Thu dành cho Hoàng Hi Nguyệt là phức tạp nhất, nhiều năm như vậy nếu không phải cô ta giúp đỡ nói chuyện, có lẽ bản thân cô cũng không có biện pháp học xong đại học. Nhưng dường như Hoàng Hi Nguyệt đối xử với cô cũng không tốt. Mặc dù phản ứng của Hoàng Thu Thu không nhanh, nhưng cô không ngu xuẩn, có đôi khi ngồi một mình ngẫm lại cũng sẽ rất buồn.
"Hai người cãi nhau rồi sao?" Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Hi Nguyệt, Tất Chu đã không thích cô ta, nhưng mà cô ta là em họ của Hoàng Thu Thu, bản thân không có tư cách nói cái gì.
Nhưng trước kia nhất định Thu Thu sẽ tiến lên chào hỏi Hoàng Hi Nguyệt, vậy mà hiện tại lại không nhúc nhích.
"...... Ừm." Hoàng Thu Thu nghĩ nghĩ, cảm thấy Tất Chu nói lời này cũng không nói sai.
"Rất tốt." Tất Chu thật lòng nói, anh ta không biết chuyện Hoàng Thu Thu bị nhà họ Hoàng đuổi đi vào năm mới, bằng không nhất định phải tiến lên lý luận với Hoàng Hi Nguyệt.
.... .
Rất nhanh hai tiếng rưỡi đã trôi qua, mọi người nghỉ ngơi hồi phục xong lần lượt lên xe, Hoàng Thu Thu di chuyển đến hàng cuối cùng ngồi xuống, chờ Tạ Dịch Chi tới, cô không được tự nhiên nói: "Nhạc trưởng Tạ, nếu như, nếu như tôi dựa vào người anh, anh có thể đẩy tôi ra."
Ngồi trên xe dễ bị buồn ngủ, Hoàng Thu Thu sợ mình lại giống như đêm qua, dựa vào người ta ngủ cả đêm.
Khóe môi Tạ Dịch Chi khẽ cong lên: "Tôi ngủ thiếp đi thì đẩy làm sao?"
← Ch. 40 | Ch. 42 → |