← Ch.38 | Ch.40 → |
Ngày hôm sau, Hoàng Thu Thu tìm đến Cốc Thành Kính nói mình nguyện ý học violin, Cốc Thành Kính nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới hỏi: "Xác định chưa? Không hối hận?"
"Vâng ạ, cháu đã nghĩ kỹ." Hoàng Thu Thu gật đầu, ngày hôm qua Tạ Dịch Chi đem tất cả lợi hại nói cho cô nghe một lần. Mặc dù thoạt nhìn bình thường Hoàng Thu Thu phản ứng chậm một chút, nhưng cô không ngu xuẩn.
"Khẳng định lão gia tử sẽ vui vẻ, đợi lát hai chúng ta cùng nhau trở về." Cốc Thành Kính vui vẻ nói, "Thu Thu, nhất định về sau cháu sẽ không kém Tạ Dịch Chi."
Hoàng Thu Thu cúi đầu túm quần áo của mình không nói gì, cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể so sánh với nhạc trưởng Tạ, anh lợi hại như vậy mà.
Chuyện học violin cứ như vậy được đưa lên lịch trình, hiện tại Hoàng Thu Thu không cần phải tập đánh trống nữa, trống định âm giao cho Trình Huy Khuê.
Cốc lão nâng tinh thần lên mười phần, mỗi ngày đều ngồi xe của Cốc Thành Kính tới đây, cũng là vì dạy nền tảng violin cho Hoàng Thu Thu.
Ba mình đột nhiên xuống núi, Cốc Thành Kính đặc biệt dành ra một gian phòng học trống cho hai người bọn họ, mỗi ngày Hoàng Thu Thu đều đi đến phòng học này.
Dạy một người so với dạy toàn bộ dàn nhạc khẳng định thoải mái hơn không ít, thời gian cũng tốn ít, bình thường chỉ cần buổi sáng Cốc lão gia tử đã có thể dạy xong nhiệm vụ một ngày, hơn nữa Hoàng Thu Thu học rất nhanh.
"Không phải cháu muốn luyện nhị hồ sao?" Một ngày nọ, Cốc lão gia tử có ý chỉ, "Buổi chiều dứt khoát luyện nhị hồ, dù sao ta cũng không có việc gì."
Lời này của Cốc lão gia tử cũng không nói sai, người trong nhà đều có công việc của mình, ngay cả bạn già của ông vẫn có chức danh giáo sư trường học. Chỉ có ông là đi dạo trong công viên cả ngày.
Hoàng Thu Thu do dự một chút, thăm dò hỏi: "Có thể gọi nhạc trưởng Tạ cùng đến không?"
Quả nhiên Cốc lão gia tử hừ một tiếng: "Không phải cậu ta cũng muốn học nhị hồ sao? Mặc dù lão đầu tử ta không chuyên về nhị hồ, nhưng vẫn có thể dạy được hai đứa."
"Tối nay cháu sẽ về hỏi nhạc trưởng Tạ một chút." Hoàng Thu Thu mím môi cười cười, không biết buổi chiều nhạc trưởng Tạ có thời gian hay không. Thời gian diễn tập của dàn nhạc Tố Trúc và dàn nhạc Phong Diệp có chút khác biệt, hơn nữa Tạ Dịch Chi còn là nhạc trưởng, không dễ điều chỉnh thời gian như vậy.
"Được rồi." Cốc lão gia tử ra vẻ không thèm để ý phất tay, "Cháu mau luyện xong violin của mình, đừng để cho người ta chê cười."
......
Hoàng Thu Thu không dám đi lên căn hộ tìm Tạ Dịch Chi, cách một con phố, nhắn tin hỏi anh có ở đây không. Kết quả tin nhắn mới gửi tới, đột nhiên điện thoại di động bắt đầu rung —— là Tạ Dịch Chi gọi tới.
Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi ấn nút nghe máy: "…. Nhạc trưởng Tạ."
"Tôi đang ở ban công." Tạ Dịch Chi bỏ lại một câu liền cúp máy.
Hoàng Thu Thu chậm rãi dịch đến ban công nhà mình, quả nhiên nhìn thấy nhạc trưởng Tạ đang đứng ở ban công đối diện.
Căn hộ bên đường Hoa Hằng làm theo phong cách cổ xưa, tầng lầu không cao, đèn ven đường được làm tinh xảo. Cảnh đêm ở đây khác với phong cách đô thị nhộn nhịp, cũng chính là vẻ đẹp độc đáo của đường Hoa Hằng. Cho nên vào mùa này, nhiều người thích mang theo ghế ngồi đến ban công, mang theo nhạc cụ của mình đứng trên ban công luyện tập.
Khuôn mặt Tạ Dịch Chi khẽ nâng lên, sau khi nhìn thấy Hoàng Thu Thu, anh cúi đầu đùa nghịch một hồi.
Chẳng bao lâu điện thoại di động của Hoàng Thu Thu nhận được tin nhắn từ đối diện:【Sao không ngồi ở ban công?】
Tạ Dịch Chi hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước mình tìm tới cửa, hung thần ác sát không cho Hoàng Thu Thu kéo nhị hồ ở ban công, dẫn đến việc Hoàng Thu Thu chưa bao giờ ra ban công, chỉ dám mỗi ngày mở cửa sổ, nghe âm thanh bên ngoài.
Đồ ngốc:【Âm thanh luyện đàn của tôi không dễ nghe, sợ quấy rầy người khác. 】
Người đàn ông đối diện nhận được tin nhắn này, cả người cứng đờ, lập tức nhớ lại quá khứ. Kỳ thật khoảng cách thời gian mà lúc trước anh tức giận gõ cửa, mới qua không đến nửa năm, nhưng lại giống như đã qua một thế kỷ.
Nhạc trưởng Tạ:【Vẫn có thể kéo được violin, nhị hồ nghe nhiều... Vẫn có thể tạm chấp nhận】
Hoàng Thu Thu nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, xác định Tạ Dịch Chi không gửi nhầm, lại nhận được tin nhắn tiếp theo:【Vừa rồi tìm tôi có chuyện gì? 】
Hoàng Thu Thu đem chuyện Cốc lão gia tử đồng ý dạy hai người nhị hồ nói lại một lần với Tạ Dịch Chi, cuối cùng hỏi thời gian tập luyện của anh, muốn biết anh có rảnh hay không.
Nhạc trưởng Tạ:【Chiều thứ năm rảnh rỗi, thứ bảy cũng có thời gian. 】
Sau khi xác định thời gian, tâm trạng của Hoàng Thu Thu buông lỏng hơn phân nửa. Có Tạ Dịch Chi cùng nhau học nhị hồ, cô luôn cảm thấy sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa hình như ông nội Cốc còn có ý tứ khác.
Rõ ràng hai người chỉ cách một con phố không rộng, nhưng vẫn dùng điện thoại di động để liên lạc.
Hoàng Thu Thu không cảm thấy kỳ quái, nếu hai người đứng đây nói chuyện mà có thể nghe thấy, vậy có lẽ trên dưới cùng một tòa nhà này cũng có thể nghe thấy.
Sau khi nhắn tin xong, Hoàng Thu Thu thấy Tạ Dịch Chi bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ vào bầu trời đêm, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại: bầu trời vô tận ở phía trên đường Hoa Hằng, đầy sao, bầu trời đêm đen phát màu xanh lam, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không biết nên nói gì.
Hoàng Thu Thu ngẩng đầu lên, bên môi treo một nụ cười, thời gian qua lâu, đây là lần đầu tiên cô có được cảm giác sung sướng thuần túy như vậy. Không cần lo lắng sẽ có người đuổi mình ra ngoài, cũng không cần sợ bản thân sẽ làm sai chuyện gì, chọc cho người khác không vui.
Cô chỉ là chính mình.
Tạ Dịch Chi cũng ngửa mặt lên nhìn, nhưng sức hấp dẫn của bầu trời đêm không lớn như vậy. Ánh mắt của anh bất giác dừng ở đối diện, chỉ thấy Hoàng Thu Thu ngửa cổ thon dài trắng nõn, vui vẻ giống như một con thiên nga thấy mặt hồ trong suốt.
......
Đồ ngốc.
Cốc lão biết Tạ Dịch Chi có thể dành ra thời gian thì không nói gì, chỉ hừ một tiếng, lúc này Hoàng Thu Thu hoàn toàn nghe không ra Cốc lão hài lòng hay là không hài lòng.
Gần đây Tạ Dịch Chi có thể dành ra thời gian thật sự không dễ dàng, dàn nhạc Phong Diệp bị k. ích th. ích, chủ động tăng gấp đôi thời gian tập luyện, anh thân là nhạc trưởng, đương nhiên phải đi theo.
"Thứ năm nghỉ ngơi, không cần tới đây luyện thêm." Tạ Dịch Chi đứng ở đài nhạc trưởng, dáng người thon dài như trúc, "Luyện tập kết hợp với nghỉ ngơi, như vậy mới có thể tiến bộ tốt hơn."
"Nhạc trưởng …. Chờ đã, chờ đã" Hoàng Hi Nguyệt từ phía sau đuổi theo, "Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài."
Tạ Dịch Chi dừng bước, quay đầu thản nhiên nhìn lại, dùng ánh mắt ý bảo cô ta có vấn đề gì.
Hoàng Hi Nguyệt hỏi một vấn đề về violin, cô ta hỏi rất nghiêm túc, còn tiện tay kéo một đoạn nhỏ để Tạ Dịch Chi nghe.
"Nhạc trưởng, ngài cảm thấy có vấn đề gì không?" Hoàng Hi Nguyệt hỏi cẩn thận, đáy mắt lại lóe lên đắc ý. Cô ta luyện đoạn nhạc này rất lâu, ngay cả Tôn Khang Nhi luyện đoạn này cũng có chút không mạch lạc.
"Không có vấn đề gì." Dường như rốt cuộc Tạ Dịch Chi cũng nhìn thẳng vào Hoàng Hi Nguyệt, "Đoạn này cô kéo rất tốt."
"Thật sao?" Trên mặt Hoàng Hi Nguyệt lộ ra nhảy nhót của thiếu nữ, nhảy một bước nỏ tại chỗ, váy cổ chữ V không vững chắc như vậy, cổ áo hơi trượt xuống vai, da thịt trắng nõn chói mắt lộ ra, trong nháy mắt đem sự ngây thơ cùng mị hoặc của mình biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Tạ Dịch Chi không dấu vết nhíu mày, lui về phía sau hai bước nói: "Giai điệu của khúc nhạc đúng không có tác dụng gì, cô cần phải hiểu toàn bộ nội dung bản nhạc."
Nghe ra vẻ không hài lòng của anh, biểu tình của Hoàng Hi Nguyệt cứng đờ: "Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Tạ Dịch Chi nói xong thì sững sờ tại chỗ, không để ý tới Hoàng Hi Nguyệt, ánh mắt xuyên thấu qua cô ta như đang suy nghĩ cái gì đó.
Vốn dĩ trong lòng Hoàng Hi Nguyệt đã có tính toán, nhìn thấy Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm mình như vậy, trong lòng không khỏi e ngại, lắp bắp mở miệng: "Nhạc trưởng, làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, cô tự mình luyện tập cho tốt." Tạ Dịch Chi bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi.
Có đôi khi bình cảnh bị phá vỡ một chút đều là chuyện làm cho người ta phấn chấn, ít nhất... Tạ Dịch Chi đã nhìn thấy hy vọng.
Trên đường trở về căn hộ, Tạ Dịch Chi cố gắng đè nén tâm tình của mình, trên gương mặt anh tuấn lại càng thêm lạnh lùng. Lúc trước khi dạy Hoàng Thu Thu chơi violin, anh phát hiện ra một chuyện, có đôi khi Hoàng Thu Thu sẽ ghi chép những bản nhạc mà mình không nhớ hoàn toàn.
Trong lòng Tạ Dịch Chi hiểu rõ những bản nhạc đó, gần như có thể phát hiện lập tức. Anh từng quan sát Hoàng Thu Thu ghi chép bản nhạc, dường như cô luôn đầu tư cảm xúc tương đối lớn vào, đi lĩnh ngộ giải thích nội hàm của bản nhạc, đứng ở góc độ của người sáng tác.
Tạ Dịch Chi sẽ không làm như vậy, anh có thiên phú cực cao, chỉ cần nhìn những bản nhạc này một lần hai lần là có thể diễn tấu ra trình độ cực cao.
Lúc trước một mình nghe Hoàng Thu Thu luyện tập gần một tháng, không phát hiện ra. Hôm nay nghe Hoàng Hi Nguyệt kéo một đoạn, đột nhiên Tạ Dịch Chi hiểu được nếu một đoạn nhạc thiếu tình cảm, chỉ là máy móc dựa theo bản nhạc mà kéo ra sẽ có khác biệt bao nhiêu.
Kỹ xảo của Tạ Dịch Chi rất cao, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng chỉ có chính anh mới biết bản thân đầu tư bao nhiêu cảm xúc cho những bản nhạc đó.
Tuổi trẻ thành danh, Tạ Dịch Chi bay qua bay lại trên thế giới. Tần Chấn Khôn coi anh giống như đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình, giáo dục giống như kiểu cho vịt ăn, nếu không phải thiên phú của Tạ Dịch Chi cực cao, không chừng đã bị hủy. Nhưng cũng không hoàn toàn, nếu thiên phú của Tạ Dịch Chi không cao như vậy, nói không chừng Tần Chấn Khôn còn có thể chậm rãi dạy dỗ, năm đó cũng sẽ không điên cuồng nâng cao trình độ của Tạ Dịch Chi.
Quen với loại giáo dục tập luyện nhanh, lâu như vậy Tạ Dịch Chi cũng chưa từng phát hiện ra vấn đề của mình.
Người có thiên phú mạnh hơn Tạ Dịch Chi không nhiều lắm, ít nhất lúc trước Tạ Dịch Chi chưa từng gặp qua. Chuyện này dẫn đến việc anh không thể so sánh, chỉ cho rằng bản thân mình làm đúng.
Hiện giờ thiên phú của Hoàng Thu Thu không kém, lại có cảm âm tuyệt đối giống anh...
Giờ phút này Tạ Dịch Chi mới phản ứng lại, so với Cốc lão gia tử, có lẽ anh càng có thể tìm được thứ mình thiếu hụt từ trên người Hoàng Thu Thu.
Bởi vì nghĩ thông suốt một ít chuyện, thứ năm Tạ Dịch Chi đi tới phòng học, tâm tình không tệ, đối mặt Cốc lão mặt mày dựng thẳng cũng không quan tâm.
"Bày đặt!" Cốc lão nhíu mày nói với Tạ Dịch Chi, "Đừng tưởng rằng cậu chơi violin tốt, ở phương diện nhị hồ cũng giống vậy."
Tạ Dịch Chi không phản bác, theo lời đem nhị hồ đặt ở trên đùi mình, tư thế của Hoàng Thu Thu ngồi đối diện đoan chính hơn nhiều so với anh. Mặc dù cô kéo không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng đã luyện tập nhiều năm, bình thường lại ngoan ngoãn, ngồi hay đứng đều rất thẳng tắp.
Đương nhiên so sánh với tư thế cao ngất như Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu lại càng có vẻ non nớt trẻ con.
"Mặc dù bản nhạc là vật chết, nhưng nó có thể nói chuyện, hai đứa... Cũng có thể giao tiếp với nó." Lúc nói lời này, ánh mắt Cốc Hồng Lương rơi vào trên người Tạ Dịch Chi, nhưng rất nhanh đã dời đi.
Hoàng Thu Thu vừa nghe vừa gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh. Không biết Tạ Dịch Chi ở một bên nghĩ tới cái gì, rũ mắt xuống, mi dài run rẩy.
"Không cần một mực nghĩ đến kỹ xảo, kỹ xảo cao hơn nữa thì có thể làm được gì?" Cốc Hồng Lương đi vòng quanh hai người, mặc dù trong miệng đang nói nhị hồ, nhưng cảm giác hương vị có chút không đúng."Âm nhạc là để nghe, không phải để xem."
Hoàng Thu Thu ở một bên vẫn còn đang gật đầu: "Ừm."
Cốc lão gia tử nhìn thấy Hoàng Thu Thu ngoan ngoãn như vậy, nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu cô, lại trừng mắt nhìn Tạ Dịch Chi đối diện, nếu không phải vì nói cho tiểu tử này nghe, ông mới lười lãng phí thời gian. Sớm mang theo Thu Thu đi dạo trong công viên, kéo khúc nhạc nhỏ là được rồi.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |