Truyện:Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 209

Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Trọn bộ 213 chương
Chương 209
Như hổ như sói (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-213)

Lục Phóng lật người lại đè cô xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một đường mò xuống bên dưới, cho đến khi đụng phải vật cứng rắn như thép п·ón·🌀 🅱️·ỏ𝐧·𝖌 kia. Trong đôi mắt của anh ngọn lửa dục đang lay động, giọng nói khàn khàn khó nhịn: "Em thử nhìn nó một chút đi, em sẽ biết ngay thày giáo có thích hay không!"

Đôi mắt đầy q⛎🍸●ế●n ⓡ●ũ của Lưu Tô suýt nữa chảy ra nước, anh muốn cô cầm, cô liền ngoan ngoãn cầm, cách hai lớp vải quần thật mỏng, cô cảm nhận rất rõ vật cứng rắn và ⓝó-п-🌀 bỏռ-𝖌 của anh. Gò má của Lưu Tô đỏ ửng, giống như lớp phấn má hồng hồng trên gò má của cô...

Hơi thở của Lục Phóng bắt đầu trở nên nặng nề, 𝐭.ⓗ.â.𝐧 т𝐡.ể của anh căng thẳng dán chặt cọ cọ vào nơi 𝖒*ề*ⓜ 𝖒*ạ*ℹ️ ở trên người Lưu Tô. Một tay của anh đang dao động ở khắp các nơi trên người Lưu Tô, còn một cái tay khác liền cầm tay của cô muốn cô chuyển động...

Lưu Tô nhìn anh đầy vẻ 🍳●⛎𝐲ế●𝓃 ⓡ●ũ, động tác trên tay cũng cố ý chậm chạp vụng về, cô ghé khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tới gần, cắn vào lỗ tai của anh giọng nói nhỏ nhẹ, nghe rất ⓠ.ⓤ🍸.ế.ⓝ ⓡ.ũ: "Thày giáo... Người ta không biết, thày hãy dạy cho em đi..."

Lục Phóng chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một quả pháo bị châm lửa đốt, lúc vọt lên sẽ bị n●ổ 𝖙u●п●🌀...

Tiểu yêu tinh này đúng là biết cách giày vò người ta mà. Lục Phóng hận cắn răng, dứt khoát dùng sức nặng toàn thân đè xuống. Lưu Tô lập tức cảm giác mình đã sắp không thở nổi nữa rồi, cặp vú Ⓜ️ề.Ⓜ️ 𝖒.ạ.𝐢 bị anh ép thành đủ các loại hình dáng, chỉ thấy cặp mắt của Lục Phóng như sắp bốc lửa. Anh dứt khoát cầm tay của cô ♓u𝓃*🌀 h*ă𝐧*ɢ thô lỗ chuyển động mấy cái: "Em không biết? Hừ! Thật sự không biết sao?"

Hai mắt của Lưu Tô giống như hai viên hắc bảo thạch chìm trong nước, cô mở to cặp mắt trong trẻo nhìn anh: "Người ta thật sự không biết mà..."

Lục Phóng chỉ cảm thấy nơi bụng dưới bị căng cứng tựa như sắp 𝐧.ổ †.𝐮.n.𝐠 đến nơi, nơi kia bị bàn tay nhỏ bé ⓝ.ó𝐧.g 🅱.ỏ.ռ.🌀 của cô nắm thật chặt đã bắt đầu gầm thét trướng đại. Anh cắn răng một cái, đưa tay cởi chiếc váy ngắn không giấu được bắp đùi ở trên người cô ra, cặp môi mỏng nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa, nói: "Em thật sự không biết sao... Vậy thì thày sẽ dạy cho em thật kỹ một bài học thực tế đầy sinh động nhé!"

Trong lòng Lưu Tô như kêu lên một tiếng không ổn rồi. Nhưng vốn dĩ trong chuyện này cô lại là một người nhạy cảm, mặt khác lại bị Lục Phóng vừa dùng lời nói, lại vừa trêu đùa trên ⓣ·♓·â·п †·ⓗ·ể cô đến nửa ngày, nửa người cô đã sớm trở nên mềm nhũn...

Hiển nhiên váy của cô đã bị Lục Phóng thô lỗ kéo sang một bên, chiếc áo lót nho nhỏ cũng bị anh hu𝖓●ɢ ⓗ●ă●𝐧●ⓖ kéo xuống, , nhưng vẫn để giắt lại trên mắt cá chân ⓜ*ả𝖓*𝐡 ⓚ♓*ả𝓃*♓, một bắp chân thon dài trắng noãn nghiêng ngả rũ xuống ở bêncạnh ghế sofa, còn một cái chân thon dài ɱ·ề·Ⓜ️ 〽️·ạ·1 kia lại được Lục Phóng ôm đứng lên, gác ở trên vai...

Nhịp tim của Lưu Tô đập mạnh như trống làng, đôi má phủ một lớp màu hồng càng làm tăng thêm vài phần xinh đẹp. Cô vừa yêu kiều hổn hển, vừa e lệ, rồi lại đầy hưng phấn. Một đôi tròng mắt xinh đẹp mở to, gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt Lục Phóng vô cùng anh tuấn: "Thầy giáo à... Lục Phóng... thày muốn làm gì..."

Lục Phóng cười xấu xa, giống như một con sói đói bụng đã mười ngày nửa tháng, bị ném đến trong bãi nhốt cừu vậy, chỉ còn kém một chút là ánh mắt xinh đẹp của cô không bị tỏa ra ánh sáng màu lục đang bốc lên kia mà thôi...

"Chẳng phải là em nói em là không biết đó sao? Ngày trước, khi thày còn đi học lúc đó Thày giáo thường nói, lý luận và thực tế phải được kết hợp với nhau..."

Lục Phóng nói xong, bàn tay n*óп*𝐠 𝒷ỏ𝖓*ⓖ cũng đã lướt dọc theo cô đôi chân 𝖒·ả·п·𝖍 𝖐·♓ả·ⓝ·♓ của cô, từ mắt cá chân lẻn lên nơi Ⓜ️ề_m 𝖒ạ_𝒾 ở trên đùi...

Cho dù Lưu Tô gan lớn, giờ phút này cô cũng cảm thấy có chút sợ hãi, hai người lúc này đang ở trong phòng làm việc...

Ngộ nhỡ có người đến để báo cáo lại công việc, ngộ nhỡ họ xông vào...

Lưu Tô cực kỳ khẩn trương, cả ⓣ*𝒽*â*𝖓 †ⓗ*ể cô cũng đã bắt đầu trở nên căng thẳng. Mà lúc này hai đóa hoa nhỏ yểu điệu trên đỉnh đẫy đà đang 𝐫𝖚*𝓃 гẩ*🍸, cũng đã bắt đầu dựng thẳng lên. Chỉ nhìn thôi mà cổ họng Lục Phóng đã căng lên, anh đè thấp ✝️●𝒽●â●п 𝐭𝒽●ể xuống, vừa 👢ı●ế●m 𝖍·ô·ⓝ một hồi thật mạnh mẽ, cho đến lúc nửa người còn lại của Lưu Tô cũng đã tê dại không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm. Lúc này Lục Phóng mới cảm thấy hài lòng, từ bên trên anh nhìn xuống cô vợ nhỏ xinh đẹp đầy 𝐪⛎🍸ế●ռ r●ũ đang dưới thân mình...

"Cửa...." ngay cả sức lực để nói hết trọn một câu nói, Lưu Tô cũng không còn đủ hơi sức nữa. Nhưng cô vẫn còn rất lo lắng chỉ sợ có người đột nhiên xông vào trong này, làm cho danh dự cả đời của mình và của anh bị phá hỏng...

Nào ngờ Lục Phóng vừa nghe thấy, dứt khoát rút người ra đứng lên, lấy điện thoại nội bộ ở trên bàn làm việc bấm gọi cho thư ký: "Không có lệnh của tôi, không cho bất kỳ một ai vào phòng làm việc quấy rầy tôi. ¬¬"

Gương mặt của Lưu Tô hết tái nhợt, giờ lại chuyển sang ửng hồng, ai cũng thấy là cô đã tới nơi này rồi... Thế này chẳng phải là anh đã công khai biểu thị rõ ràng rằng, hai người bọn họ đang làm chuyện xấu ở trong phòng làm việc sao?

"Lần này thì không phải lo lắng gì nữa..." Lục Phóng vừa xoa xoa đôi chân của cô, vừa cúi thấp ⓣ·ⓗ·â·ռ t·♓·ể xuống, ⓗô*ռ dọc một đường từ trên chiếc 𝖊*ο ✝️𝖍ⓞ*ⓝ nhỏ của cô xuống đến bên dưới, trong miệng còn mơ hồ nói: "Bà xã, để anh tới dạy cho em... Em hãy ngoan ngoãn chịu khó học một chút.."

Lưu Tô thẹn thùng đến mức gần như muốn đập đầu vào tường để tự vẫn, nhưng Lục Phóng lại sống ⓒ♓ế·𝐭 nhất định không chịu buông tha cho cô. Môi của anh, lưỡi của anh 𝓃ó-ռ-ℊ 𝒷ỏռ-g giống như đang ngọn lửa bùng cháy, khi anh 𝐡ô_𝐧 lên nơi ɱề.〽️ 𝐦ạ.ⓘ nhất của cô, Lưu Tô chỉ cảm thấy trong đầu mình thoáng chốc đã biến thành một khoảng trống không...

Cô nằm ở nơi đó, ✝️·𝖍·ở 𝒽·ổ·𝓃 𝐡·ể·ⓝ một cách khó khăn, hơi thở mang mùi đàn hương tỏa ra từ cái miệng nhỏ đang ⓗ-é m-ở. Đáy mắt của cô mờ mịt tựa như đã bị mất tiêu cự, cô chỉ cứ thế т.𝐡.ở 𝖍.ổ.ⓝ ♓ể.𝖓 từng ngụm, từng ngụm một...

Không biết qua bao lâu, Lưu Tô chỉ cảm thấy ✞𝒽â-п 𝖙ⓗ-ể mình tựa như bị điện giật vậy, thình lình có một luồng n_ó𝓃_ℊ b_ỏ_𝖓_𝖌 trong người thoáng cái từ nơi ở dưới bụng nhỏ xông ra ngoài. Lưu Tô chỉ cảm thấy tay chân mình như nhũn ra, một 🎋-𝖍𝖔á-i ⓒ-ả-〽️ không thể nào hình dung được, không khỏi làm cho đầu óc cô như bị chìm trong cơn 𝐡ô_ⓝ mê. Cô có cảm giác như mình đang được nằm ở trên những tầng mây 〽️ề_𝐦 ⓜạ_ℹ️ vậy, cả người cô lúc này tựa như không còn một chút xíu hơi sức nào nữa...

Lục Phóng nở nụ cười xấu xa nhưng lại mang nét tuấn tú 𝐪ц🍸_ế_ռ ⓡ_ũ 🌜*♓ế*𝖙 người, ghé vào bên tai của cô nhẹ giọng hỏi: "Bà xã à, em đã học xong chưa? Bây giờ em cũng nên bắt đầu tiến hành thực tế rồi..."

Lưu Tô trừng mắt nhìn anh, nhưng ngày cả trừng mắt thôi cô cũng không còn đủ hơi sức để làm, trong ánh mắt kia chỉ thấy lộ ra sự yếu đuối nũng nịu: "Em mệt quá... Em không thể cử động nổi..."

Đôi con ngươi của Lục Phóng sáng lên, anh ôm lấy cô chuyển một cái, liền để cô nằm ở trên người của mình. Toàn thân Lưu Tô mềm nhũn giống như một nắm bột mì vậy, cô ngồi cũng vững nữa, dứt khoát ngã nhào vào trong n🌀ự_↪️ Lục Phóng. Nụ cười của Lục Phóng trở nên dịu dàng hơn, anh nhẹ nhàng ⓗ-ô-n lên trên môi của cô: "Bảo bối, em đã thoải mái rồi, cũng nên để cho anh được thỏa mãn khoan khoái..."

Nói xong, anh ôm lấy 𝐭𝒽*â*ⓝ т𝖍*ể Lưu Tô khẽ nhấc lên một chút, sau đó một tay vịn vào hông của cô, một tay cầm 𝐧óռ-🌀 🅱-ỏռ-🌀 của mình, từ tốn nhưng rất kiên định ⓣ.ⓗâ.𝐦 п♓.ậ.𝖕 vào trong т♓_â_ռ ⓣ_𝐡_ể của cô...

"Lục Phóng..." Cảm giác anh tiến vào nơi đó lấp chặt lại, Lưu Tô gọi anh một tiếng nghe cực kỳ ⓠ·𝖚·🍸ế·п 𝐫·ũ, nhưng vẫn nằm ở trên 𝓃ⓖ_ự_↪️ của anh, người mềm nhũn cũng không chịu động đậy, chỉ có chiếc eo nhỏ nhắn hơi vặn lại. Cô cắn khóe môi cười khẽ: "Thày giáo, thày cứ làm đầy đủ tất cả các bài tập đi, em sẽ tiếp thu bài học liền một hơi, sẽ học từ đầu tới cuối..."

Chương (1-213)