Người con gái can đảm
← Ch.014 | Ch.016 → |
Trong luồng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao to anh tuấn, loáng cái sau đó đã không còn nhìn thấy rõ được nữa rồi...
Trong lúc đó đột nhiên Tương Tư cảm thấy không buồn ngủ nữa, cô cuộn chăn quanh người ngồi dậy. Máy điều hòa nhiệt độ liên tục thổi làm nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Chuyện vừa xảy ra trong phòng vẫn còn để sót lại mùi vị làm cho cô cảm thấy không được thoải mái, nhưng nó lại cũng như một giấc mộng.
Cô đang sợ điều gì, cô đang trốn tránh cái gì, đang thay đổi thế nào, , đang chờ mong cái gì, cô hoàn toàn mơ hồ!
Lúc này đêm đã khuya, trên trời, những vì sao đang lấp lánh, mặc cho chuyện đời biến chuyển thế nào, rốt cuộc mặt trời mọc, mặt trời lặn cũng vẫn không hề thay đổi. Cũng như ánh trăng kia, cho dù ngàn năm vạn năm trôi qua, nó vẫn sáng như trước, nhưng lòng người đã đổi thay.
Cô ôm lấy bờ vai của mình, tự cho mình một cái ôm, tư thế của cái ôm làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Tương Tư không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, cả đêm cô không ngừng chìm trong ác mộng. Mãi đến khi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo, một lúc sau mới nhớ ra, đây không phải là ở trongký túc xá của trường. Cô thử định ngồi dậy, nhưng thân thể lại thấy giống như bị bánh xe nghiền qua người vậy, đau đến mức cô phải nhíu mày. Nơi hạ thân tựa như bị người ta xé rách ra rồi, khiến cả người cô đau xoắn đến mức không dám động đậy.
Tương Tư mấp máy đôi môi khô nứt, cảm thấy cổ họng khát khô như bị bỏng vậy. Cô vừa thử nhúc nhích một chút, định xuống giường lấy cho mình một chén nước, lập tức từ phía dưới thân thể truyền đến một trận đau đến khó chịu, làm cho cô không kiềm chế nổi liền khẽ rên lên một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Lúc này cửa phòng tắm chợt mở ra, cô thoáng đảo đôi mắt tròn liền nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt.
Anh mặc áo tắm, cầm trong tay một cái khăn mặt trắng noãn, đi thẳngtới bên giường.
Theo bản năng Tương Tư co rụt người lại, rất nhanh một ý nghĩ xoay quanh trong đầu cô. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Tối hôm qua rõ ràng cô đã nhìn thấy anh khỏi nhà rồi mà, thế nào mà bây giờ anh lại đi ra từ trong phòng tắm nhỉ?
Hà Dĩ Kiệt đi đến bên giường, ném chiếc khăn mặt trong tay đánh xoạch một cái vào bên cạnh mặt cô, giọng nói hờ hững vang lên ở trong phòng: "Ngồi dậy, lau tóc cho tôi!"
Tương Tư giật mình một cái, nhưng vẫn nằm đó không hề động đậy, chiếc khăn mặt mềm mại nằm ở bên cạnh gương mặt của cô giống như một conmèo ngoan ngoãn.
Đôi mắt sâu thẳm màu hổ phách chăm chú nhìn anh. Trong ánh sáng sớm lờ mờ, cô không thể thấy được rõ ràng lắm rốt cuộc người này có bao nhiêu bộ mặt.
Anh thấy cô bất động, lông mày không khỏi nhướng lên, đang định mở miệng thì cũng trong giây phút đó, Tương Tư lại chợt ngồi dậy cầm khăn mặt lên.
Trên người cô vẫn không mặc gì, chiếc chăn lụa mềm mại dọc theo bộ ngực đang phập phồng của cô trượt xuống, chồng chất thành một đống ở trên eo lưng của cô. Khó khăn lắm mới che nửa kín nửa hở nơi thầm kín của cô. Nhưng dường như là cô cũng không hề chú ý tới chuyện này, quỳ gối ở trên giường cánh tay giơ lên.
Bộ ngực thiếu nữ ngực hoàn mỹ không chút khuyết điểm, ngạo nghễ ưỡn lên, nhìn cực kỳ tròn trịa và trắng noãn như tuyết không có một chút xíutỳ vết nào. Lúc này nụ hoa nho nhỏ mơn mởn trên đỉnh non mềm dường như đang ngủ say lộ ra màu hồng nhạt. Bởi vì cô quỳ, nên đôi mông của cô hơi vểnh lên một chút, nhìn giống như hai trái đào tươi ngọt ngào với đường eo cong hoàn mỹ tới cực điểm, giống như được một cao thủ đã phải hao phí rất nhiều tâm tư mới phác hoạ được ra như vậy... Cánh tay của cô hơi giơ cao, lên một chút xíu với độ cong mềm mại lộ ra ở trước mặt của anh. Ngón tay dài nhỏ cầm chiếc khăn mặt trắng noãn, khi lau mái tóc ướt sũng của anh thì bộ ngực của cô đã ở ngay sát trước mặt của anh. Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trái tim mình đập như trống làng, đột nhiên đập lạc nhịp.
Bàn tay của cô như con thoi luồn trong mái tóc ẩm ướt của anh. Mãi một lúc lâu sau anh mới tìm được giọng nói của mình, nhưng lại không tìm được ánh mắt của mình trở lại.
Anh nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ thẫm kia, yết hầu chuyển động lên xuống cực kỳ khó chịu. Khi cô chà lau mái tóc của anh, bộ ngực non mịn của cô giống như hai chiếc túi chứa nước ở trong đó, bắt đầu lắc lư lay động thật mềm mại, trong ánh nắng sớm làm anh chói mắt. Cô giống như một con yêu tinh, khi gặp ánh sáng ban ngày, dần dần trở nên hơi mờ ảo, sau đó biến mất không nhìn thấy gì nữa, khiến cho trái tim anh chợt run rẩy.
"Văn Tương Tư......" Anh khàn khàn gọi tên cô.
Tương Tư ậm ừ một tiếng, giọng nói vẫn còn mang theo sự lười biếng uể oải của người còn ngái ngủ. Cô vừa nâng người lên một chút liền gần như áp sát vào anh một chút, làm cho chóp mũi liền cọ vào nơi mềm mại của cô. Trong đầu Hà Dĩ Kiệt nhất thời như mê muội, chả lẽ chỉ qua một đêm ngắn ngủi cô đã thay đổi thành một người khác rồi sao?
Chẳng lẽ không cần thiết phải đưa cô tới tòa cao ốc Vân Đỉnh để cho cô học tập một lần cho thành thục nữa sao? Phải biết rằng, những cô gái ở nơi đó đều là những người có kỹ thuật rất cao siêu, nhưng cũng không có cô nào làm cho anh không khống chế nổi mình. Bởi vì trong phương diện này anh đã quá quen thuộc đối với những cô gái đó!
"Hình như là em không có quần áo để mặc phải không?"
Lúc nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng, làn da mỏng manh, trơn bóng của cô kề sát ở ngay bên miệng của anh.
Lúc này Tương Tư đã lau tóc của anh khô lắm rồi, cô vứt chiếc khăn mặt đã hơi ẩm ướt sang một bên, vén chăn đi xuống giường, để lại cho anh một bóng lưng với cái eo nhỏ và cái mông vểnh, chậm rãi đi về phía phòng tắm. Giọng nói của một cô gái trẻ tuổi mang theo âm điệu ngọt ngào êm dịu vọng lại nghe giòn tan: "Chẳng phải mọi cái đó anh đều đã nhìn hết rồi sao? Việc gì em phải ngại chuyện này nhỉ."
Nói xong, cô liền dứt khoát khóa trái cửa phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu, mãi đến khi hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi đã dần dần tan hết anh mới chợt tỉnh ngộ. Con mèo hoang nhỏ đáng chết này, cô cũng bắt đầu dám trêu chọc anh rồi hả!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, bỗng chốc tựa như có một bàn tay nhỏ lúc này đang gãi gãi vào trái tim của anh vậy. Anh hận lúc này không thể đá văng cửa ra xông vào, đặt cô nằm dưới thân mìnhhung hăng muốn cô một lần nữa!
Anh bị một chiêu này lạt mềm buộc chặt này của cô, chỉ được nhìn chứ không được ăn làm cho lửa dục trong người bốc lên, hận đến mức cắn răng lại. Đồ yêu tinh này! Thật thiệt thòi tối hôm qua anh lại còn tưởng rằng người phụ nữ mà anh gặp kia là một cô gái thanh khiết sạch sẽ, vậy mà hôm nay đã lộ ra nguyên hình rồi! Phụ nữ thời buổi này đều như nhau cả, khi được phủ lên người liền lập tức biến thành một phụ nữ phóng đãng! Anhcòn tưởng rằng cô sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể tiêu hóa được hết hiện thực này. Không ngờ, người ta đã thành thạo bắt đầu biết cách hưởng thụ rồi!
Ở ngoài Hà Dĩ Kiệt lúc này đã sốt ruột đến nóng giận, thì vừa vặn trong kia Tương Tư cũng quấn quanh mình một chiếc khăn tắm nho nhỏ đi ra. Sau khi đi tắm, nhìn cô như một đóa hoa Phù Dung sau cơn mưa. Cô cười dí dỏm, thoải máiliếc nhìn anh, nói giòn tan: "Sắc mặt của anh thật là khó coi, anh ốm sao?"
Nhất thời anh thấy chán nản, nhưng trên mặt lại không chút biến đổi, soải đôi chân thon dài đi đến trước mặt cô, nhưng vẫn không dừng lại. Vẻ mặt Tương Tư nhìn như rất bình tĩnh, nhưng kì thực tim cô đang đập giống như nổi trống rồi. Cô không kiềm chế nổi, liền lui về phía sau một bước, lộ ra vẻ sợ hãi. Liệu có phải rằng cô đã đùa hơi quá trớn rồi không?
"Ốm thì không có ốm, chẳng phải em cứ lên trên giường thử một cái xem sao rồi sẽ biế ngayt!" Anh liền xé mở chiếc áo tắm của cô ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói lóa. Anh cúi đầu ghé vào bên tai cô khẽ lẩm bẩm: "Văn Tương Tư! Xem ra, bản tính trời sinh của em đã ẩn giấu tiềm chất phóng đãng rồi!"
← Ch. 014 | Ch. 016 → |