Phan Nguyên của tôi
← Ch.07 | Ch.09 → |
Khi tôi đang chăm chú xếp lại đống tài liệu thì có tiếng gõ cửa phòng. Tường Quân mắt vẫn nhìn màn hình máy tính nói:
- Mời vào!.
Các bạn có tưởng tượng nổi không? Kia chẳng phải là Phan Nguyên anh chàng thư sinh của tôi hay sao? E hèm, nói của tôi thì cũng hơi quá, phải là Phan Nguyên bạn tôi. Anh ta làm trong công ti này sao? Thế giới này nhỏ bé thật. Phan Nguyên cũng khựng lại sau khi nhìn thấy tôi. Đó là hành động tôi đã đoán được trước. Tôi mỉm cười chào anh:
- Xin chào! Anh làm trong công ti này sao?
Tường Quân nhướn mày nhìn tôi:
- Ồ!! Hai người quen nhau? Anh ta là nhân viên mới.
Tôi có hỏi anh ta đâu? Rõ vô duyên. Không thèm để ý anh ta, tôi quay sang mỉm cười với Phan Nguyên:
- Chốc nữa chúng ta có thể nói chuyện không?
Phan Nguyên cười để lộ hàm răng đều tăm tắp. Lông mày lưỡi mác cũng theo đó mà nhướn lên. Làm ơn đi!! Có cần đẹp trai đến thế không?
- Được chứ!
Vui quá, vui quá cụ tổ ơi!! Tôi nhất định sẽ không để xổng mất con mồi này.
Khi Phan Nguyên trao đổi vài công chuyện với vị tổng giám đốc đáng kính của tôi thì liền đi ra. Cánh cửa vừa đóng lại Tường Quân đã lên tiếng:
- Cô thích anh chàng đó?
Hứ, liên quan gì đến anh ta?
- Phải!! - tôi đáp cộc lốc.
- Ồ!! Hóa ra là vậy. Không ngờ thư kí Trinh cũng có hứng thú với người này.
Đáng ghét! Nói như đấm vào tai nhau ấy. Trông người ta thế kia bảo tôi không có hứng thú sao được. À không, phải nói là rất có hứng thú.
- Thì sao?
- Tôi thấy đám con gái trong công ti cũng vậy.
- Thì sao? Tinh thần yêu cái đẹp của tôi lúc nào cũng giống người khác.
Tường Quân nheo mắt:
- Tôi có nói tinh thần yêu cái đẹp của cô khác người sao?
Mẹ kiếp! Tôi cứng họng rồi. Rõ ràng là tự đạp vào bẫy của anh ta mà. Bỏ đi, bỏ đi. Tôi không chấp anh ta.
***********
Phan Nguyên ngồi trước mặt tôi cùng với đống đồ ăn trên bàn. Trông anh hấp dẫn y như đĩa gà rán kia. Haha, tôi hài lòng quá. Phan Nguyên cũng nhìn tôi đầy trìu mến. Phải rồi, nhìn em đi, em là nữ tử của đời anh đây.
- Thì ra là đó là sếp của em. Xin lỗi vì tối hôm đó anh đã nói những lời như vậy!
Anh chàng này lợi hại quá. Rõ ràng biết tôi thích anh ta sẽ không chấp vặt chuyện đó mà vẫn xin lỗi lấy lòng tôi. Đáng ghét, đáng ghét đến đáng yêu. Tôi cười hì hì rồi nói giọng nhẹ nhàng:
- Không sao đâu ạ! Ở trong hoàn cảnh đó thì ai mà chẳng hiểu lầm.
Phan Nguyên nhấp một ngụm nước nhìn rất nho nhã rồi từ tốn nói:
- Em ăn đi. Hôm nay anh mời, coi như để chuộc lỗi.
Dê su ơi! Người nghe thấy không? Anh ta mời con đấy. Vậy là được ăn miễn phí rồi. Mẹ già của tôi mà biết tôi "câu" được anh chàng như thế này chắc sẽ mua bộ đồ boxing về "chơi" với ông anh tội nghiệp của tôi cho mà xem. Anh trai à! Anh sắp phải chịu khổ rồi.
Chúng tôi ăn uống rất tự nhiên và vui vẻ. Tôi phát hiện ra anh chàng này là một kho tàng truyện vui nhé. Bằng chứng là cả bữa ăn anh ta cứ làm tôi cười muốn rách miệng về những câu chuyện của anh ta. Thật tuyệt vời! Phu quân tương lai của tôi sẽ làm tôi đứt ruột vì cười. Nghĩ đến đây tôi lại phì cười.
Về đến công ti. Tôi nhìn thấy cái cô gái hôm nọ gặp trong nhà hàng cùng Tường Quân. Cô ta đến đây làm gì nhỉ? À! chắc là đến để chơi trò giảm - mỡ - bụng rồi. Hứ! Cái loại con gái gì mà hư hỏng. Tôi phỉ nhổ vào cái mặt hoa phấn của cô ta.
Tôi đi theo cô ta vào thang máy. Nhìn tôi cô ta như nhớ được ra rồi nói:
- A! Cô là?
Tôi trả lời từ tốn:
- Thư kí của Mạnh Tường Quân.
- Ồ! Ra vậy. Làm hôm nọ tôi tưởng cô là tình nhân của anh ấy.
Ôi!! Tôi suýt chết sặc sau câu nói này. Tình nhân cái thá gì? Anh ta và tôi mà là tình nhân thì chó với mèo cũng thành một đôi. Rồi cô gái nở một nụ cười rõ tươi. Tôi phải công nhận là cô gái này rất xinh đẹp. Mẹ kiếp! Đời thật bất công. Tại sao không cho tôi cái sắc đẹp ấy, nhất định tôi sẽ dùng vào những việc có ích hơn.
- Cô đến tìm giám đốc à? - tôi chủ động hỏi. Và tất nhiên là tôi đang ấp ủ một âm mưu rồi.
Cô gái cười thân thiện rồi trả lời:
- Đúng vậy!
Hứ, cô không cần trả lời tôi cũng biết. Tôi cố ngoác miệng ra cười:
- Thật không may. Giám đốc của chúng tôi đang đi gặp khách hàng. E là hôm nay cô không có cơ hội gặp anh ấy rồi.
"Ding"
Thang máy mở ra. Cô gái đứng lại với vẻ mặt hoài nghi:
- Tôi vừa gọi điện cho anh ấy, anh ấy bảo vẫn đang ở công ti chờ tôi mà.
Gớm! Chờ cơ đấy. Anh ta lúc nào cũng chu đáo với phụ nữ thế sao? Không khiến họ phát cuồng lên vì anh ta thì anh ta không chịu được. Tôi vội vàng nói:
- Đang lẽ là như vậy. Nhưng giám đốc cũng vừa mới gọi điện bảo tôi thông báo cho cô. Nói là hẹn cô khi khác.
Cô gái khẽ ồ lên rồi lại nói:
- Sao anh ấy không gọi điện cho tôi? Tôi thử gọi cho anh ấy xem sao?
Khi cô ta vừa rút điện thoại ra thì tôi hốt hoảng ngăn lại. Phải ngăn chặn kịp thời:
- Ấy đừng! Giám đốc đang gặp khách hàng khó tính. Họ rất ghét bị làm phiền. Nếu cô không muốn để Tường Quân phải khó xử thì nên cất điện thoại đi. Có gì khi nào giám đốc về tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện cho cô.
- Vậy được không?
- Được mà.
Oh yearhhh!!!! Cô ta cũng chịu quay lưng bỏ đi rồi. Tôi đứng gào rú ở hành lang một lúc rồi mới chỉnh lại tư thế và bước vào phòng có một chiếc ghế to, trên chiếc ghế có một con sói đang ngồi lù lù một đống ở đó.
Tường Quân vắt chân lên bàn nhìn phát ghét vẻ suốt ruột. Thấy chưa? "Muốn" quá rồi phải không? Tôi không cho anh được thỏa mãn. Đây là nơi làm việc. Tôi hất mặt về phía anh ta nói:
- Cái cô gì gì đó dặn tôi nói với anh là có chuyện nên không đến được.
Tất nhiên là anh ta sẽ nghi ngờ:
- Vậy sao?
- Phải! Anh gọi điện cho cô ta thì biết.
- Khỏi, cô ta không đến được thì thôi.
Haha. Xin lỗi nhé! Giám đốc. Hẹn ngài khi khác gặp cô ta. Tôi phải gặm nhấm niềm vui này đã. Từ từ thôi không thì hết mất.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |