← Ch.07 | Ch.09 → |
Connor quay lại khi nghe tiếng cửa mở.
Sự im lặng bàng hoàng của anh khiến cô cảm thấy vừa cô đơn vô cùng, vừa lõa lồ khủng khiếp, như thể cô đang trần truồng đứng trên sân khấu trước một đám đông rì rầm, còn đôi mắt rực lửa của Connor là ánh đèn rọi thẳng vào cô. Sự im lặng tiếp tục kéo dài. Anh há miệng. Rồi ngậm lại. Yết hầu của anh phập phồng.
"Ôi chúa ơi", giọng anh khản đặc."Em đang làm cái quái gì thế?"
Đầu tiên là môi, rồi đến toàn bộ hàm cô run cầm cập."Tôi không biết", cô thều thào. Chính cô cũng không biết mình đang làm gì. Nhưng dù gì thì rõ ràng đó cũng là một hành động sai lầm.
Phải, đây chính là điều đã xảy ra. Một kịch bản tồi tệ. Những lúc như này chính là cơ hội để một cô gái thể hiện bản chất thực sự của mình."Tôi sẽ, ừm, mặc lại quần áo ngay", cô lầm bầm."Thứ lỗi cho tôi."
Nước mắt đầm đìa lúc cô quay người lại. Cô lao người về hướng mà cô thực sự hy vọng đó là cửa phòng tắm.
Anh ôm chặt cô từ phía sau, xoay tròn và ép chặt cô vào tường."Không cần vội thế. Chết tiệt, chờ một phút nào."
Khuôn mặt giận dữ của anh chỉ cách mặt cô vài inch. Bộ ngực trần của anh áp sát hai núm vú cô. Cô mở miệng nhưng không thốt nên lời."Tôi..."
"Đừng có khoả thân tung tăng ra ngoài phòng tắm chỉ để trêu ghẹo tôi như vậy!"
Cô hổn hển."Nhưng tôi... nhưng tôi nghĩ..."
"Sao? Em nghĩ gì hả? Rằng trần truồng, nghênh ngang trước mặt tôi là một trò giải trí hay ho? Một trò đùa cợt buồn cười, hả? Đung đưa miệng mồi trước mũi tôi và nhìn tôi lao đầu xuống hả?"
Cơn thịnh nộ không thể lý giải được của anh khiến cô hoang mang."Connor, tôi..."
"Đừng có khiêu khích tôi kiểu này, Erin... Đừng... có... làm thế."
Cuối cùng cô cũng tìm lại giọng nói của mình."Anh hiểu nhầm rồi."
"Nhầm thế nào? Nói to lên. Tôi không nghe thấy gì cả."
Cô đẩy mạnh vào ngực anh, nhưng anh không nhúc nhích. Như thể anh đã mọc rễ vào nền nhà."Đừng hét vào mặt tôi!"
"Nói rõ ràng đi, Erin." Giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy hăm doạ."Tôi sai thế nào?"
Cô cố che ngực nhưng anh đã chộp lấy tay cô, kéo ra hai bên và găm chúng vào tường. Anh sáp lại gần hơn."Không đời nào, Erin. Đây là ý tưởng của em. Hãy chịu trách nhiệm về nó."
Cô trừng trừng nhìn thẳng vào anh."Tôi chỉ muốn..." Cổ họng thít lại và cô cố gắng lần nữa."Tôi muốn...."
"Cái gì? Em muốn cái gì? Em đang chơi trò điên rồ gì với tôi?"
"Đừng nguyền rủa tôi! Tôi không chơi trò gì hết! Tôi muốn anh!"
Khuôn mặt anh đờ đẫn, "Hả?"
"Tôi muốn anh!" Cơn giận dữ đã tiếp thêm sức mạnh cho cô giật tay ra."Chúa ơi, Connor! Quá khó khắn để nhận ra điều đó sao? Tôi có cần nói rõ ràng hơn không? Tôi phải làm gì đây, gửi tin nhắn cho anh hả?"
"Tôi?", anh lặp lại.
Cô đẩy mạnh vào bộ ngực nóng như lửa của anh, lần này anh loạng choạng lùi lại."Phải, chính là anh! Đồ ngốc! Tôi không hiểu sao anh lại lố bịch như thế!" Cô nhào vào phòng tắm."Bỏ qua đi. Đừng bận tâm. Tôi hứa sẽ không bao giờ..."
"Mẹ kiếp, không." Anh túm hai vai và kéo cô quay lại đối diện với anh."Chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Không đời nào."
Cô đã hy vọng chuyển từ một giai điệu êm ái sang một điệu nhảy gợi cảm, mà Connor sẽ dẫn dắt còn cô sẽ làm theo chỉ dẫn của anh, che giấu sự vụng về, không thông thạo của mình. Nhưng chuyện không xảy ra theo cách đó.
Anh đã rất tức giận. Một cơn rùng mình bởi nỗi khiếp sợ ban sơ pha lẫn thích thú chạy khắp người cô."Nhẹ tay một chút, làm ơn", cô thì thầm."Anh đang làm tôi đau."
Tay anh lập tức rời ra."Xin lỗi", anh cộc cằn nói.
Cô xoa xoa vết hằn do ngón tay anh để lại."Anh làm tôi sợ."
Anh lắc đầu kèm theo tiếng cười khan đầy mỉa mai."Phải, em cũng doạ tôi chết khiếp."
"Bố nói là anh có bộ thần kinh thép. Tôi không nghĩ một cô gái khoả thân lại có thể khiến anh sợ hãi."
Anh buông một tiếng thở dài rời rạc."Phụ thuộc vào cô gái nào. Chúa ơi. Nhìn em kìa", anh dịu dàng."Thân hình em đẹp tuyệt."
Cô đỏ mặt. Anh ngọt ngào và lịch sự làm sao khi để mắt đến cơ thể hoàn toàn bình thường của cô."Ừm, cảm ơn."
Anh nhìn chăm chăm như bị thôi miên. Cơn xúc động đốt cháy hai gò má của anh. Cô rướm người, chạm vào đó bằng mấy đầu ngón tay. Các cơ mặt anh co giật liên tục bên dưới làn da nóng rực, mềm mại.
Cô khám phá cổ rồi đến vài và vòng tay quanh eo anh, thở dài lúc cơ thể họ chạm vào nhau."Em cũng thích cơ thể anh", cô thì thầm. Cô lướt tay dọc theo các múi cơ, xương và vết sẹo. Cái vuốt ve như có như không của cô khiến anh rùng mình, thở hổn hển.
Anh ngập ngừng đặt tay lên vai cô."Anh không biết nên để tay ở đâu.", giọng anh run rẩy."Em quá mềm mại và ấm áp. Em còn khoả thân nữa. Mọi chỗ."
"Thế thì hãy chạm vào mọi nơi trên người em", cô nói.
Anh luồn tay vào tóc cô và để mặc nó trượt theo chiều dài mượt mà của mái tóc."Anh đang mơ phải không? Hãy cho anh biết đây không phải là giấc mơ đi."
"Được." Cô lướt tay qua lưng vào nhéo mạnh vào mông anh."Thế nào?"
Anh vùi mặt vào mái tóc cô, cười khẽ."Anh tin rồi", anh nói."Erin trong mơ của anh không bao giờ làm thế."
Ý nghĩa của những lời này thấm vào cô."Erin trong mơ?, cô thì thầm."Tức là truóc đây anh đã từng nghĩ về em à?"
"Chúa ơi, tất nhiên. Anh đã thèm muốn em trong nhiều năm." Tay anh lang thang khắp người cô, táo bạo và khao khát. Cô áp khuôn mặt nóng rực, tươi cười vào ngực anh."Em cá là Erin trong mơ của anh không bao giờ véo vào mông một người đàn ông nhỉ?" Cả người cô bắt đầu run lên vì trận cười không kiểm soát được."Em cá cô ta trông như một con búp bê sứ hoàn hảo với đôi giày da màu đen bóng lộn và không bao giờ đi nhầm tất phải không?"
Anh cau mày, bối rồi."Sao?"
"Em cá cô ta là một kẻ ăn nói vòng vo, ngốc nghếch và luôn nghe lời cô giáo. Em cá cô ta không bao giờ doạ một anh chàng sợ đến chết khiếp bằng cách trần truồng nhảy ra khỏi nhà tắm. Nhưng đoán thử xem, Connor. Hãy tạm biệt cô nàng Erin trong mơ của anh đi. Cô ta đã là quá khứ rồi. Không còn Tiểu Thư Tốt Bụng nữa. Em xin kiếu."
"Xem nào!", anh tỏ ra thích thú."Có phải em định mặc váy ngắn bằng da, đi giày mười lăm phân và cướp nhà băng không?"
"Không. Em sẽ quyến rũ anh", cô thông báo.
Một nụ cười hài lòng sáng bứng khuôn mặt anh."Anh phải run vì điều đó đấy. Nhưng để em thoải mái hơn thì Erin trong mơ của anh không bao giờ đi giày da bóng. Cô ấy luôn luôn thoả thân. Làn da mịn như kem luôn ẩm ướt và hồng hào."
"Ôi trời", cô thở gấp."Thật sao?"
Anh gật đầu."Quay lưng lại nào."
Cô giật mình vì mệnh lệnh đột ngột này."Sao cơ?"
Anh ôm lấy bờ mông cong tròn của cô."Cặp mông em luôn khiến tôi phải điên. Quay lại đi, ngay đây. Đứng trước gương. Anh muốn nhìn vào đó."
Thật lố bịch sau tất cả nhữung điều táo bạo cô đã làm mà mặt cô vẫn nóng rừng rực."Em... nhưng nó, à quá to. Cindy luôn chọc ghẹo và tặng em một đĩa Để mông săn chắc(1) vào dịp Giáng Sinh, và em..."
(1) Nguyên văn: Buns of Steel: đĩa hướng dẫn luyện tập để mông trở nên săn chắc hơn.
"Cindy có thể gắn thép vào cái mông gầy gò của con bé nếu muốn. Anh thích cái mông tròn trịa, xinh đẹp của em. Em là người đã cởi bỏ quần áo vì anh, Erin. Anh đã lén lút nhìn trộm mông em nhiều năm qua. Bây giờ anh mới có cơ hội được chiêm ngưỡng nó thật lâu. Nên hãy quay lại đi. Nào."
Cô không quên tính mệnh lệnh ẩn chứa trong giọng nói lười biếng, gợi cảm của anh. Và anh nói đúng. Đây là ý tưởng của cô. Cô quay lưng lại phía anh.
Anh siết chựa eo và nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước. Cô cong người, chống tay trên mặt cái bàn thấp. Gương mặt cô chuyển thành màu hồng tươi.
Connor mỉm cười - một nụ cười nóng bỏng, đầy nhục dục khiến các cơ ở hai đùi cô co thắt. Tư thế anh yêu cầu cô thực hiện là một lời mời mọc rõ ràng.
Anh đang thử cô. Hai tay cô run rẩy. Cô không nhúc nhích. Cô không phải là kẻ nhát gan. Không đời nào. Cô đã đi quá xa rồi.
Anh kéo cô đứng thắng, áp lưng vào người anh, vòng tay ôm chặt quanh eo cô khiến phần đàn ông cứng nhắc của anh đè mạnh vào mông cô."Em khiến anh không thể làm điều đúng đắn", anh lẩm bẩm.
Cô nỗ lực tập trung chú ý."Điều đúng đắn? Là gì vậy?"
"Không chạm vào em", anh gầm gừ."Anh đã ép buộc em vào toàn bộ chuyện này. Dụ dỗ em đẩy anh lún sâu vào tình huống ngu ngốc này."
"Chờ chút nào. Ai quyến rũ ai chứ? Anh đã tán thành chuyện này, ngài Connor Mcloud Luôn-Làm-Điều-Đúng-Đắn-Bằng-Mọi-Giá?"
"Đó không phải là vấn đề."
Cô hắt cằm lên."Em nghĩ đó chính là vấn đề? Anh đang bị nhầm lẫn thảm hại về cái gì mới là đúng, Connor."
Môi anh cong lên."Thật sao?"
"Điều đúng đắn anh nên làm là thoả mãn ham muốn xác thịt của em", cô nói."Đó là câu trả lời hợp lý duy nhất cho tình huống này."
Một nụ cười tán thưởng từ từ nở trên mặt anh."Chà. Erin trong mơ cũng chưa bao giờ nói như vậy."
"Tạm biệt Erin trong mơ đi. Xin chào Erin thực tại. Hãy làm quen với chuyện này."
"Ồ, anh cũng đang dần thích nghi", anh cam đoan với cô, "Lúc đầu em đã khiến anh ngỡ ngàng, nhưng anh sẽ rất nhanh chóng quen với Erin thực tại cứng đầu." Anh ôm trọn bộ ngực cô."Vậy, hãy nói cho anh ham muốn của em đi, cưng. Anh sẵn lòng phục vụ em bằng bất kỳ cách nào."
Cô ngập ngừng và quyết định nếu giả vờ biết rõ những gì mình đang làm sẽ khiến mọi chuyện căng thẳng hơn."Em không chắc lắm", cô thừa nhận."Em đã hy vọng, anh sẽ có vài ý tưởng."
Anh khịt mũi."Ồ, anh biết chính xác mình muốn làm gì. Chỉ có một vấn đề, anh không có bao cao su."
Mắt cô mở lớn. Cô hoàn toàn quên mất chi tiết nhỏ nhưng lại rất cần thiết này.
"Anh không mong sẽ có cơ hội được ngủ với em khi đến đây", anh nói thô lỗ."Thậm chí anh còn không cho phép mình nghĩ về nó nữa. Anh không thể tin mình lại có cơ hội làm tình với em và anh đã thổi bay mất nó."
Cô cắn môi do dự."Chúng ta không thể... làm nó bằng mọi cách à?" Cô hỏi."Em đã từng nghe nếu người đàn ông dừng lại đúng lúc, rằng..."
"Về lý thuyết, chắc chắn."
Cô vội vàng, hăng hái trình bày ý tưởng khi nó vẫn còn hiển hiện trong đầu."Chu kỳ của em đều đặn và nó vừa hết đêm hôm kia, vì thế có lẽ em sẽ không..."
"Có lẽ là từ khoá quan trọng. Nhưng anh không thể hứa chắc sẽ rút ra kịp thời."
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô."Em xin lỗi, em nên nói điều này sớm hơn. Nếu anh đang nghĩ về vấn đề an toàn thì em có thể tóm lược lịch sử tình dục của em, dù làm gì em cũng luôn dùng bao cao su, nên..."
"Không, Erin. Thực sự đó là điều bận tâm cuối cùng của anh", anh dịu dàng."Nhưng nhân tiện đang bàn về chủ đề này, anh cũng luôn chú trọng vấn đề an toàn. Kết quả xét nghiệm lần cuối trước khi anh bị hôn mê đều âm tính. Và anh cũng không quan hệ với bất kỳ ai trong thời gian dài trước đó. Vì vậy, ừm... chỉ để em biết."
"Cảm ơn anh", cô thì thầm."Đó là quãng thời gian rất dài." Tất nhiên không dài bằng thời gian cô sống độc thân, nhưng cô là một cá biệt."Vậy, chúng ta có thể, ừm, làm những chuyện khác không?"
Nụ cười của anh thật chậm rãi, gợi cảm, tàn nhẫn."Ồ, được, chuyện gì nào?"
"Ờ, có rất nhiều khả năng." Cô cố tỏ ra tự nhiên.
"Liệt kê cho anh vài khả năng", anh dịu dàng nói."Nói cho anh cái em thích nhất."
Cô cụp mắt xuống, thì thầm."Em không biết."
Anh kéo cô vào lòng."Đó là điều anh đã nghĩ."
Cô giấu mặt vào ngực anh. Anh quấn tóc ở gáy cô vào tay và kéo cô ngả ra sau."Em có thể thành thật với anh vài chuyện không, Erin?", anh hỏi."Bởi vì anh sẽ phát điên nếu không được biết."
Cô bắt gặp ánh mắt dò xét của anh."Chuyện gì?"
"Những lần quan hệ tình dục em vừa kể, có phải cùng với Georg Luksch không?"
Cô vặn người, thoát ra khỏi vòng tay anh."Em chưa bao giờ để cho gã khốn đó chạm vào người! Sao anh lại có thể hỏi em câu đó?"
"Đừng nóng nảy", anh xoa diu."Anh không trách móc em nếu em đã từng. Không ai có quyền trách em. Một gã trai trông như..."
"Như cái gì?" Cô nhào tới cạnh va li, lục lọi bộ đồ nào đó để mặc bằng các ngón tay lập cập."Hắn giống một gã trai bao! Hắn không quan tâm tới tôi tí ti nào!" Cô tìm thấy mấy chiếc quần lót bằng vải bông, xỏ chân rồi xốc mạnh lên người.
"Ồ, thôi nào. Gã khốn đấy trông giống hệt người mẫu quảng cáo của hãng Calvin Klein mà."
"Không, ngay cả trước những gì anh đã làm với hắn!"
Anh nhăn nhó."Anh xin lỗi đã để em chứng khiến chuyện đó. Nhưng anh không áy náy về điều mình đã làm."
"Bất cứ chuyện gì", cô gằn giọng."Hãy nghĩ về cái anh muốn, Connor. Tôi không quan tâm. Tôi đã bị hãm hiếp, làm ô uế, dơ bẩn. Tôi đã làm mọi thứ có thể với hắn. Tôi bị huỷ hoại hoàn toàn. Được chưa? Giờ anh thoả mãn chưa?"
Cô lôi ra một cặp quần dài từ va li và ngồi xuống giường để mặc vào. Connor giật khỏi tay cô, ném chúng ra xa rồi đè ngửa cô xuống giường. Phần thân trần, nóng bỏng bên trên của anh đè nặng lên người cô."Nhảm nhí. Nhìn vào mắt anh, Erin."
Cô vùng vẫy điên đại bên dưới anh."Buông tôi ra!"
"Nhìn vào mắt anh", anh nhắc lại."Anh chỉ yêu cầu thế thôi."
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh một lát."Thoả mãn chưa?"
Anh thoải mái, gật đầu."Phải. Em chưa bao giờ để hắn chạm vào người."
"Ồ phải, làm sao anh biết. Tôi có thể nói dối."
"Em không thể nói dối anh", anh bình tĩnh đáp."Anh có thể đọc được con người em."
"Ồ! Thật kiêu ngạo! Anh không hiểu tôi, Connor! Anh cho rằng chỉ cần nhìn vào mắt tôi là có thể được được suy nghĩ của tôi sao?" Cô đánh mạnh vào ngực anh."Thậm chí tôi còn không thể hiểu được suy nghĩ chết tiệt của mình nữa."
"Anh hiểu rõ em", anh ngoan cố."Và em chưa bao giờ cho phép hắn chạm vào em."
Cô quay mặt đi, cổ họng rung rung."Không", cô thừa nhận."Hắn không thuộc típ người tôi thích. Và hắn luôn khiến tôi thấy lo sợ."
Anh lăn khỏi người cô và chống tay đỡ lấy đầu. Tay kia xoè ra đầy sở hữu trên bờ mông cong cong của cô."Tốt", anh nói.
"Em không thấy có gì thay đổi cả."
"Đúng", anh đáp "Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh đã gặp ác mộng về cảnh thằng khốn đó đang sờ mó em trong nhiều tháng trời."
Cô giật mình, bật dậy."Thật sao?"
Ánh mắt thẳng thắn, im lặng của anh đã cho cô câu trả lời. Bàn tay anh vuốt ve, rồi dừng lại ở vòng eo thon nhỏ và kéo cô đến khi cơ thể họ sát vào nhau.
"Em cũng thế", cô thì thầm."Cảm giác đó thật khó chịu. Trong chốc lát."
Anh âu yếm hôn lên cô và quai hàm cô."Chúng ta đang tranh luận về chuyện gì nhỉ? À phải. Anh thích em khoả thân hơn."
"Đó là trước khi anh làm nổi điên kia", cô đáp.
"Anh có thể khiến em tha thứ cho anh." Anh phủ kín mặt cô bằng những nụ hôn dịu dàng."Chúng ta hãy cởi đám quần áo này ra, anh sẽ cho em thấy điều anh muốn."
Nỗi sợ hãi lạnh toát thít chặt bụng cô. Cưng à, đối mắt với sự thực đi. Một con chó nhỏ bị tổn thương. Một bạn tình tồi tệ, Bradley đã tỏ ra vô cùng khó chịu và chán nản vì làm đủ mọi cách và tốn nhiều thời gian mà cô vẫn lạnh băng. Cô bật ra tiềng cười sợ sệt."Ồ, em muốn cởi đồ của anh trước. Anh là người cần...."
"Quy định rất rõ ràng", anh cắt ngang."Phụ nữ trước. Đó là luật."
"Nhưng em không, à..." giọng cô nhỏ dần, khổ sở.
Anh chiếu cái nhìn dò hỏi vào cô."Anh nghĩ đó chính là điều em muốn", anh chạm rãi lên tiếng."Em đổi ý à?"
"Chúa ơi, không! Chỉ là em... em không dễ dàng lên đỉnh. Em không... thực sự có phản ứng, và không muốn làm anh buồn nản. Em rất lo nếu bị áp lực em sẽ căng thẳng hơn. Nên em hy vọng chúng ta có thể bỏ qua phần này và thử vài thứ khác. Như thế có thể em sẽ có cơ hội thả lỏng..."
"Erin. Suỵt..." anh cắt ngang những lời bập bẹ lo lắng của cô bằng một nụ hôn. Khi anh ngẩng đầu lên, cô cảm thấy choáng váng và khó thở."Không chút áp lực. Và anh sẽ không thấy chán nản. Anh đã có một khoảng thời gian quan sát rất dài. Em không có tí kinh nghiệm nào."
"Nhưng em..."
Anh chụp lấy miệng cô bằng đôi môi tham lam của mình và mọi ngờ vực cùng nỗi lo sợ của cô tan biến vào vòng xoáy của sụ hỗn loạn ngọt ngào. Đôi môi anh thật mềm mại, dỗ dành, nài nỉ. Lưỡi anh mơn trớn lưỡi cô, và nụ hôn trở nên đam mê hơn, ngọt ngào, dai dẳng, giống như anh muốn hút linh hồn ra khỏi thể xác cô.
Anh trượt tay vào quần nhỏ của cô, những ngón tay nhẹ nhàng tách đôi cô ra.
"Ồ, đúng rồi. Thật đáng yêu", anh thì thầm."Em thật ẩm ướt và mềm mại. Chẳng có vấn đề gì với em cả, em yêu ạ. Em rất nhạy cảm. Chỉ cần anh chạm vào là em đã sẵn sàng. Để tay em lên và cảm nhận đi nào. Có phải như thể em đang chờ anh nếm náp đúng không?"
Cô giấu mặt đi, thở hổn hển. Cơ thể cô quằn quại, rướn về phía tay anh. Khoái cảm tăng dần, một niềm ngọt ngào không thể chịu nổi, rồi lớn dần, cuối cùng bùng nổ.
"Connor. Ôi chúa ơi. Đừng.... Đừng...."
"Anh sẽ không bỏ mặc em đâu", anh dỗ dành."Anh ở ngay đây. Nào."
Có thứ gì to lớn đang dâng trào trong cô. Cô hoang mang và chống cự."Connor... có gì đó rất lạ lùng đang xảy ra. Em... em sợ."
"Cứ tận hưởng. Mọi chuyện điều ổn, Erin."
Cô lắc đầu."Làm ơn. Dừng lại. Em không thể. Em không..."
"Tận hưởng." Giọng anh kiên quyết, còn ngón tay càng dấn sâu hơn.
Bất thình lình, thế giới bỗng tan chảy trong sức nóng đen tối bập bùng.
Cuối cùng khi mở mắt ra, cô kinh ngạc nhận thấy một con người hoàn toàn khác. Cũng cùng độ tuổi, bản chất giống cô.
Connor kéo mặt cô quay về phía mình và nhẹ nhàng vuốt mớ tóc ướt đẫm khỏi trán cô."Em ổn chứ?" anh hỏi nhỏ.
Cô nhìn anh chằm chằm, không nói lên lời.
"Không quá tệ, phải không?"
Cô nghiêng mặt sang một bên, rúc vào bàn tay đang vuốt ve má cô, thì thầm."Đó... đó là gì thế?"
Trông anh có vẻ lo lắng."Ừm... em lên đỉnh, Erin", anh chậm rãi nói."Em không định nói đây là lần đầu tiên của em chứ?"
Cơ thể cô đang run rẩy với niềm khoái lạc còn sót lại. Cô nhắm mắt, khép chặt hai đùi và tận hưởng."À, không. Ý em là, phải. Em cho rằng mình từng lên đỉnh, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy thế giới tan chảy như thế. Làm em sợ chết khiếp, em nghĩ mình đã ngất xỉu. Thậm chí còn tưởng mình sắp chết nữa."
Cô cảm nhận nụ cười của anh khi anh rúc vào cổ cô."Một cái chết ngắn ngủi. Điều tuyệt vời nhất mà anh từng thấy."
Những cơn run rảy ngọt ngào, gợn sóng từ từ nhưỡng chỗ cho cảm giác ấm áp thoải mái."Connor? Còn anh thì sao?", cô hỏi.
Anh rướn mày "Anh hả? Anh đang ở trên thiên đường." Anh kéo cô trượt theo cho đến khi chân cô lơ lửng cạnh chân giường trong mớ chăn đệm lùng bùng.
"Connor? Anh đang làm..."
"Một người lên đỉnh đã tuyệt", anh đáp."Hai người còn tuyệt hơn."
Anh chúi về trước, đặt môi lên phần nhạy cảm của cô trước khi cô kịp phản đối và mọi suy nghĩ điều bay biến. Cô vùng vẫy trong sự kìm kẹp của anh, nhưng lần này cô không còn sợ hãi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |