So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
← Ch.037 | Ch.039 → |
"Diệp Hoàn, là huynh đệ đã lâu, đệ thành thật nói cho ta biết đệ có tình ý với Trường Hoan của chúng ta không?"
Ân Lôi nhìn kỹ Diệp Hoàn, hắn không dễ bị lừa giống người khác, nếu không có tình ý với Trường Hoan thì lấy tính cách ôn hoà nhưng lãnh đạm của Diệp Hoàn thì sao lại gặp mặt Trường Hoan nhiều như vậy?
Không có khả năng.
"Huynh suy nghĩ nhiều rồi " Diệp Hoàn lấy bầu rượu rót cho Ân Lôi một chén "Ta chỉ là vì quan hệ của huynh và Chu di nên mới đối xử với nàng khác biệt thôi."
"Cái rắm " Ân Lôi cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Diệp Hoàn nhíu mày, theo bản năng cúi ra phía sau.
Ân Lôi không thể nhìn thấu Diệp Hoàn, lờ mờ hỏi "Đệ có ý gì vậy hả?"
Diệp Hoàn: Hắn cũng muốn ngồi yên nhưng mà vừa rồi Ân Lôi uống rượu nhìn rất giống động tác uống trà đêm đó của Ân Trường Hoan, đầu hắn còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã cúi ra sau rồi.
Bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn thản nhiên nói "Nói cái rắm là không tốt, phải là người nhã nhặn."
"Đệ không phải đang nói sao?"
"Đó là bởi vì huynh nói trước."
Không gian lâm vào trầm mặc, đầu Ân Lôi lóe lên "Ta hôm nay đột nhiên nghe nương nói ngày mai Trường Hoan sẽ tới ta phủ nhà ta chơi."
Diệp Hoàn nói "Chu di yêu thương Trường Hoan, Trường Hoan lại kính trọng Chu di, đi thăm Chu di không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Nhưng lần này cũng không phải đi thăm nương ta " Ân Lôi cười xảo quyệt "Mà đệ không biết cũng là bình thường, loại chuyện này mà truyền đi sẽ không tốt cho thanh danh của Trường Hoan."
Tay gắp thức ăn của Diệp Hoàn dừng lại, sau đó điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục gắp thức ăn "Huynh có ý gì?"
"Ý trong lời nói chứ sao." Ân Lôi nhíu mày nhìn Diệp Hoàn trước đây chưa bao giờ thích cà rốt lại gắp một miếng lên.
Diệp Hoàn vừa cho cà rốt vào trong miệng thì vẻ mặt liền cứng lại, muốn nhả ra nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt như xem trò vui của Ân Lôi thì lại ăn tiếp.
Thấy Diệp Hoàn nuốt cà rốt xuống, Ân Lôi cười hỏi "Hương vị thế nào?"
Diệp Hoàn lấy khăn lau khóe miệng "Rất ngon, bây giờ mới biết cà rốt lại ngon như vậy."
"Ăn thêm không?"
Diệp Hoàn lườm Ân Lôi như nói muốn hắn ngậm miệng.
Ân Lôi nén cười, con vịt đến chết còn mạnh miệng, để xem đệ có thể cứng rắn tới khi nào.
"Gia đình này họ Vương, gia cảnh giàu có, tổ tiên từng làm ở nội các(*), mười lăm năm trước vị các lão kia về hưu nên đã dẫn theo người nhà chuyển về quê, năm ngoái nhi tử độc nhất của vị các lão kia thăng nhiệm Hộ bộ thượng thư nên người nhà họ mới trở về kinh thành."
(*) Nội các: cơ quan của các quan chức cấp cao trong triều đình.
Ân Trường Hoan chống cằm, sao nàng cứ có cảm giác đã nghe qua cái nhà người này rồi nhỉ.
Chu thị còn nói "Người hôm nay tới chính là tứ công tử của Hộ bộ thượng thư, lớn hơn Ân Kỳ hai tuổi, vóc người anh tuần lại rất đoan chính, chỉ là...
Nói đến đây mà Chu thị như muốn nói lại thôi, Ân Kỳ cắn môi "Đại bá mẫu, có gì người cứ nói thẳng là được."
Điều kiện để Ân Kỳ nói ra chuyện Ân Bạch Tuyết là con riêng của Ân Bác Văn và Trình thị chính là hi vọng Ân Trường Hoan có thể thay nàng tìm một cửa hôn sự tốt, Ân Trường Hoan đồng ý nên đã nhờ Chu thị chuyện này.
Dù sao thì nàng cũng là nữ nhi chưa xuất giá, khó mà ra mặt việc này mà Chu thị là trưởng bối của Ân Kỳ nên tương đối hợp quy củ.
Hôm qua Chu thị phái người truyền lời cho Ân Trường Hoan nói muốn nàng hôm nay đưa Ân Kỳ đến phủ Anh Võ hầu. Ân Trường Hoan tưởng rằng chỉ tới nghe Chu thị giới thiệu tên nam nhân kia, không ngờ lát nữa Vương phu nhân sẽ đưa tứ nhi tử của mình tới làm khách.
Chu thị nhìn gương mặt thanh tú của Ân Kỳ liền thở dài nói "Vậy ta đành nói thẳng. Nhà họ Vương này có tất cả hai nhi tử và hai nhi nữ. Hai nữ nhi kia đã xuất giá, đại nhi tử thì đỗ tiến sĩ, bây giờ đang làm ở Hàn Lâm viện, chỉ còn lại một tiểu nhi tử nhưng hắn văn không thành võ chẳng xong, cả ngày không phải đuổi chó thì là trêu gà, làm nương hắn cực kỳ đau đầu nên muốn hắn cưới một phu nhân để có thể trông coi hắn thật tốt."
Người Ân Kỳ run lên, chợt cúi đầu, nở nụ cười chua chát. Nàng đã sớm đoán được việc này, nếu không có vấn đề gì sao phu nhân nhà Hộ bộ thượng thư lại có thể để mắt đến nàng chứ.
Ân Trường Hoan nghe xong liền nhíu mày, nàng chợt nhớ tới một người "Hắn có phải có cái nhũ danh là Vương tiểu tứ?"
"Đúng rồi " Chu thị kinh ngạc "Trường Hoan biết hắn?"
Nhớ tới nguyên nhân quên biết, Ân Trường Hoan hé miệng "Một lời khó nói hết."
Lòng Ân Kỳ càng lo lắng, nàng nhìn Ân Trường Hoan rất lâu, sau đó hỏi Chu thị "Nhân phẩm hắn như thế nào ạ?"
"Nhân phẩm khá tốt, chỉ là quá ham chơi thôi." Nếu là loại người thích cá độ với chơi gái thì Chu thị nhất định sẽ không tác hợp.
"Là người hay ăn nói bộp chộp " Ân Trường Hoan suy nghĩ một chút nói "Nhưng bản chất con người thì khá thú vị, so với mấy kẻ thích làm bộ quý công tử kia thì tốt hơn nhiều."
Đương nhiên là kém hơn Diệp đại nhân, ai bảo Diệp đại nhân anh tuấn hơn hắn chứ.
Ân Kỳ tươi cười "Ta không cần nhiều, chỉ muốn có thể sống yên ổn với nhau là được."
Sau nửa canh giờ Vương phu nhân đưa Vương tiểu tứ đến.
Vương tiểu tứ biết ngày hôm nay là giúp hắn chọn phu nhân, hắn không có ý kiến gì, cưới phu nhân cũng tốt, có người đắp chung chăn cho ấm, mùa đông ở kinh thành quá lạnh.
Vì muốn cho phu nhân tương lai ấn tượng tốt, sau khi vào chính sảnh thì Vương tiểu tứ không dám nhìn đông nhìn tây, sợ phu nhân tương lai cảm thấy hắn lỗ mãng, mãi đến khi chào Chu thị thì ánh mắt hắn mới liếc về phía hai tiểu thư ngồi cạnh nhau.
Hắn thề hắn chỉ là muốn nhìn trộm một chút, chỉ một chút thôi, kết quả hắn vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Ân Trường Hoan đang cười làm hắn sợ đến chân mềm nhũn lại, ngã luôn trên mặt đất.
Ân Trường Hoan:... Nàng trông đáng sợ như vậy sao?
"Nương " Vương tiểu tứ không cần biết cần biết có phải nhà Vương gia hay không, đứng lên sợ hãi nói với Vương phu nhân "Đây chính là Đức Dương quận chúa đó, người lấy đâu ra lá gan mà bảo nàng ấy làm con dâu chứ?"
Vương phu nhân nhìn Chu thị, Ân Trường Hoan và Ân Kỳ rồi lúng túng cười cười, sau đó gõ trán Vương tiểu tứ một cái, như nghiến răng nói "Không phải Đức Dương quận chúa."
"A " Vương tiểu tứ thở phào, vỗ vỗ ngực, như được sống sót sau tai nạn "May mắn, may mắn, không phải quận chúa là tốt."
Ân Kỳ còn tưởng Vương công tử thích Ân Trường Hoan, không ngờ chân tướng lại là như vậy, nhất thời không nhịn được bật cười, lại cảm thấy không lễ phép, liền che miệng cúi đầu, trâm cài tóc nhẹ nhàng lung lay khiến tâm hồn Vương tiểu tứ như nhảy lên.
Vương tiểu tứ ngơ ngác nhìn cô nương đối diện, thật đáng yêu quá đi, so với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời.
Vương phu nhân thấy nhi tử như vậy liền nghĩ nên để hắn lui ra, Vương phu nhân bảo Vương tiểu tứ đi tìm Ân Lôi, không nên quấy rầy các nàng nói chuyện.
Ân Trường Hoan mở miệng chào hỏi trước "Vương phu nhân, lại gặp nhau rồi."
Hai người hàn huyên vài câu, Chu thị hiếu kì hỏi bọn họ quên nhau như thế nào.
Nụ cười Vương phu nhân hơi cứng lại, cảm thấy nói ra thì không tốt lắm nhưng dù sao quận chúa cũng là tỷ tỷ Ân Kỳ, bà không nói thì Ân Kỳ cũng sẽ biết, thế là liền kể lại chuyện Vương tiểu tứ muốn Ân Trường Hoan làm tiểu thiếp thứ mười tám của mình.
Mặt Ân Kỳ lập tức trắng bệch, Vương phu nhân lại nói "Mọi người cứ yên tâm, hắn chỉ là nói láo thôi chứ thật ra hắn đến cả một thiếp thất cũng không có, nha hoàn thông phòng đều không."
Quả tim Ân Kỳ lúc lên lúc xuống, nàng đại khái đã biết Vương tiểu tứ là hạng người gì, cũng không biết Vương phu nhân có phải thật sự để ý nàng không.
Muốn để hai vị trưởng bối nói chuyện riêng, Ân Trường Hoan dẫn Ân Kỳ đi tìm Ân Hoài Di, phòng ngừa phiền toái không cần thiết, Ân Hoài Di chưa hề đi ra gặp Vương phu nhân cùng Vương tiểu tứ.
Vương phu nhân trước đó đã nghe qua chuyện của Ân Kỳ, hiện tại thấy nàng hào phóng thì trong lòng liền thấy hài lòng, lại thêm Vương tiểu tứ cũng thích nữa, lập tức muốn Ân Kỳ làm con dâu.
Chu thị có chút hiếu kỳ, cho dù Vương tiểu tứ nhi có chút hàm chơi nhưng Ân Kỳ là thứ nữ, tình trạng hiện tại của Ân gia lại như vậy, kết hôn với Ân Kỳ không tính là mối duyên tốt. Không hỏi rõ ràng, Chu thị trong lòng khó có thể yên tâm, vạn nhất Vương tiểu tứ này có gì che giấu thì sao.
Vương phu nhân cười cười nói "Ngươi có điều không biết, đứa con trai này của ta từ nhỏ đã bướng bỉnh, không ngờ lần trước bị Đức Dương quận chúa giáo huấn một trận thế mà lại thấy đổi tính nết, ta nghe nói đây là muội muội của Đức Dương quận chúa nên trong lòng đã có chút vừa ý, mà vừa rồi thấy Ân Kỳ là người rộng lượng, sao ta có thể từ chối được chứ."
Chu thị nghe xong liền bật cười, nhưng không lập tức đồng ý ngay, một là dù sao thì nhà gái vẫn cần thận trọng một chút, hai là bà còn phải hỏi ý kiến Ân Kỳ nữa.
Mặt Ân Kỳ hồng hồng nhìn Vương tiểu tứ. Ân Trường Hoan cùng huynh muội Ân Lôi đang cho cá ăn cách đó không xa, bọn họ đi tìm Ân Hoài Di xong thì Ân Trường Hoan liền đưa nàng tới gặp Vương tiểu tứ, nói tìm phu quân vẫn là bản thân chọn là tốt nhất, không thể cái gì cũng nghe người khác.
Vương tiểu tứ rất khẩn trương, khẩn trương đến không nói ra được gì, im lặng nửa ngày mới nói được một câu "Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Ân Kỳ nghe vậy thì sững sờ, bật cười một tiếng.
"Nàng thật đẹp."
Lần này hắn không còn khẩn trương nữa.
...
"Trường Hoan, muội nhìn kia có phải Diệp đại ca không?" Ân Hoài Di chỉ hướng bên trái.
Ân Trường Hoan nghiêng đầu, một nam nhân mặc cẩm bào màu ánh trăng đang đi về phía bọn họ, mặt mày còn có ý cười, phong độ nhẹ nhàng, không phải Diệp đại nhân anh tuấn thì là ai!
"Ta biết ngay hắn sẽ đến mà." Ân Lôi nói xong liền đi lên trước, vỗ bả vai Diệp Hoàn, cười nhạo nói "Đệ tới làm gì?"
"Ta đương nhiên là đến thăm Chu di, chỉ là không ngờ Chu di lại có khách, cho nên ta đành đến đây." Diệp Hoàn đi đến chỗ Ân Trường Hoan, ấm áp hỏi "Quận chúa cũng tới thăm Chu di?"
Ân Trường Hoan gật đầu "Coi như là thế đi."
Nàng hỏi "Hôm nay không phải ngày nghỉ mà, sao Diệp đại nhân lại rảnh vậy?"
Ân Lôi đi tới, như có thâm ý hỏi "Đúng rồi nha, hôm nay không phải ngày nghỉ mà sao đệ lại tới đây, chẳng lẽ có chuyện gì khiến đệ nhất định phải tới sao?"
"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy đã lâu không đến thăm Chu di, vừa vặn hôm nay công vụ lại ít, xong xuôi mọi thứ nên muốn tới thăm." Diệp Hoàn nói "Chẳng lẽ huynh không chào đón ta?"
Ân Lôi cười giả dối "Đương nhiên là hoan nghênh."
Ân Trường Hoan nhíu mày, kéo tay áo Ân Hoài Di, nhỏ giọng "Tỷ có cảm thấy bọn họ rất kỳ lạ không?"
Ân Hoài Di gật đầu "Đúng là rất lạ."
Cứ có cảm giác quen quen... Hình như vị hôn phu lần đầu tới đây thì ca ca nàng cũng có vẻ mặt này.
Còn ngươi Ân Hoài Di hơi co lại, kinh hãi nhìn về phía Diệp Hoàn: Chẳng lẽ Diệp đại ca thích thầm nàng?
← Ch. 037 | Ch. 039 → |