Cái gương vỡ
← Ch.027 | Ch.029 → |
Từ ngự thư phòng ra, Ân Trường Hoan thở phào một hơi, may mà hoàng cữu cữu không tứ hôn cho nàng cùng Diệp Hoàn.
Có mỹ nhân làm bạn là tốt, nhưng mỹ nhân có độc, nàng tự biết không thể ép mỹ nhân như vậy được, vẫn là nhìn từ xa tốt hơn.
"Quận chúa dừng bước."
Ân Trường Hoan quay người, Diệp Hoàn từ trong thiên điện đi ra, nàng ngạc nhiên nói "Diệp đại nhân còn chưa rời đi sao?"
Hai người bọn họ cùng nhau về ngự thư phòng với hoàng đế, sau đó Diệp Hoàn liền cáo lui, mà nàng thì lưu tại ngự thư phòng tạ ơn, thuận tiện nghe hoàng đế chia sẻ sự áy náy.
Diệp Hoàn giơ hai quyển sách trên tay "Thần đi tìm hai quyển sách này."
"Ra là vậy, thư phòng của hoàng cữu cữu có rất nhiều sách nha." Vừa mới có hoàng đế ở đây còn tốt, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Ân Trường Hoan cảm thấy lúng túng hơn.
Diệp Hoàn làm động tác mời, Ân Trường Hoan đuổi theo, ngay lúc nàng đang vắt hết óc nghĩ muốn tách khỏi Diệp Hoàn thì hắn mở miệng "Không ngờ trong lòng quận chúa, ta còn không bằng một cái đỉnh thanh ngọc tán hoa!"
Hắn nghiêng đầu lại, khuôn mặt tinh xảo mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, Ân Trường Hoan chói mắt nhìn ra vẻ trêu tức trong đáy mắt hắn, nhưng mà nhìn kỹ thì lại không có, để cho người ta không phân rõ hắn là đang nói đùa hay nói thật.
Ân Trường Hoan cảm thấy nàng hẳn là nên giải thích một chút "Không phải, Diệp đại nhân đương nhiên quan trọng hơn cái thanh ngọc tán hoa kia, ta chỉ là nói đùa với Kỷ Oánh Oánh thôi, ta tuyệt đối không có ý nghĩ xấu gì về Diệp đại nhân cả."
"Ý nghĩ xấu?" Trong giọng Diệp Hoàn tràn đầy nghiền ngẫm.
"Đúng " Giọng Ân Trường Hoan đã không còn mạch lạc "Ta thật sự chỉ là đơn thuần thưởng thức khuôn mặt của huynh."
Vừa nói xong Ân Trường Hoan liền hối hận, hận không thể cho mình một cái tát, sắc đẹp quả nhiên hại người.
Diệp Hoàn nhẹ nhàng cười một tiếng "Quận chúa không cần khẩn trương, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn."
Ân Trường Hoan vẫn còn ngây ngốc với câu nói vừa rồi của mình, váng đầu hồ hồ hỏi "Ngoài ý muốn cái gì?"
Diệp Hoàn cong môi "Không có gì " hắn chắp tay "Tại hạ đi trước đây."
Ân Trường Hoan âm thầm thở phào "Đại nhân đi thong thả."
Diệp Hoàn mỉm cười, nhanh chân rời đi, chỉ là vừa đi hai bước hắn lại quay người, cách Ân Trường Hoan khoảng một trượng, nói "Quận chúa rất tốt, về sau không cần tự coi nhẹ mình."
Ân Trường Hoan nhíu mày, nàng tự coi nhẹ mình khi nào, nàng xưa nay chưa bao giờ không tự coi nhẹ bản thân.
Buổi chiều, Ân Hoài Nghi đến phủ quận chúa thăm Ân Trường Hoan, cho các nha hoàn lui xuống, Ân Hoài Nghi nhỏ giọng nói ra nghi vấn của mình "Muội có phải đã sớm biết Đoan vương cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình?"
Nàng nhớ kỹ ba tháng trước Ân Trường Hoan đến phủ Anh Võ hầu thăm nương, Ân Trường Hoan đã nói câu "Cùng lắm thì giải trừ hôn ước".
Ân Trường Hoan hàm hồ a một tiếng "Trước đó chỉ là hoài nghi, nhưng cũng không ngờ người này lại là Ân Bạch Tuyết."
"Thật khó cho muội lại có thể chịu đựng được lâu như vậy " Ân Hoài Nghi nói "Mẹ ta cùng ta biết chuyện này đều thấy buồn nôn."
"Không nói bọn họ nữa " Ân Trường Hoan nói "Ta hôm nay có một chuyện, tỷ giúp ta phân tích chút."
"Khó có được " Ân Hoài Nghi ngoài ý muốn nói "Muội thế mà lại còn muốn ta thay muội phân tích."
"Kẻ trong cuộc thì mê muội kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo." Ân Trường Hoan cười hì hì "Hôm nay ta tiến cung tạ ơn, trong cung ta gặp phải Kỷ Oánh Oánh...
Nàng kể lại hết mọi chuyện.
"Tỷ và Diệp Hoàn tương đối quen, hắn là để ý bên ngoài cái gì, còn có hắn vì sao lại nói ta không cần tự coi nhẹ mình?" Ân Trường Hoan suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ thông suốt được "Ta có tự coi nhẹ mình sao, ta cho tới bây giờ đều là tự cao tự đại."
Ân Hoài Nghi dở khóc dở cười "Có người nói mình như vậy sao?"
Ân Trường Hoan không đỏ mặt "Ta cái này gọi là thành thật."
"Tự coi nhẹ mình còn tốt " Ân Hoài Nghi suy nghĩ một chút nói "Có lẽ là do muội nói mình giống một đống cái kia, cho nên Diệp đại ca mới như vậy nói."
Giống như có đạo lý "Vậy cái ngoài ý muốn là gì?"
Ân Hoài Nghi mấp máy môi, thật lâu mới nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan nói "Ta hoài nghi Diệp đại ca chỉ là hắn bất ngờ muội chỉ đơn thuần thưởng thức mặt của hắn mà không phải thích con người hắn."
"Đây không có khả năng " Ân Trường Hoan không chút do dự phủ định "Diệp đại nhân không có khả năng nói mình tự đa tình được."
Ân Hoài Nghi cũng cảm thấy không có khả năng, thế nhưng là kết hợp với ngữ cảnh cũng chỉ có cái khả năng này.
"Diệp đại nhân là trạng nguyên " Ân Trường Hoan như có điều suy nghĩ "Trạng nguyên và người bình thường chúng ta không giống nhau, cho nên hai chúng ta bình thường không thể lý giải Diệp đại nhân nói cũng là bình thường."
Thân là người bình thường Ân Hoài Nghi rất im lặng.
Ân Trường Hoan không nhìn Ân Hoài Nghi, vừa nói vừa gật đầu "Tóm lại nhất định không phải như tỷ nói."
Mỹ nhân có thể thanh lãnh có thể phúc hắc có thể nho nhã có thể ôn nhu nhưng tại sao có thể tự luyến, đây không có khả năng, nàng tuyệt đối không tin.
"Công tử, thuộc hạ đã điều tra, vô luận là trong khố phòng hay cửa hàng, thì đều không có ngọc quan." Diệp Nhiên hồi bẩm.
Cũng không biết công tử hôm nay gặp ngọn gió nào, trở về liền bắt hắn đi thăm dò xem có ngọc quan không, hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng là ngọc quan buộc tóc của nam tử, kết quả lại là dùng ngọc làm tán hoa(*).
(*) Tán hoa: ở đây có nghĩa là vương miện hoặc là mũ trên đầu.
"Không có sao?" Mày Diệp Hoàn cau lại, trầm ngâm nói "Vậy liền đánh một cái đỉnh(*) đi. Trước đó hoàng thượng không phải cho một khối hồng ngọc sao, liền dùng cái kia đánh."
(*) Đỉnh: mình nghĩ theo ngữ cảnh này thì nó có nghĩa là cái mũ.
Hồng ngọc làm mũ quan, nhất định sẽ rất lộng lẫy lại xinh đẹp.
Khối hồng ngọc kia lớn như vậy, thế nước lại tốt, có giá trị liên thành cao. Diệp Nhiên không đành lòng dùng nó làm một cái tán hoa, như vậy lãng phí bao nhiêu!
"Công tử, vậy có phải quá lãng phí không?" Diệp Nhiên khuyên nhủ, hắn cảm thấy hắn nhất định có thể khuyên Diệp Hoàn chuyển hồi tâm ý, công tử không phải người thích phô trương lãng phí "Trong khố phòng còn có rất nhiều hồng ngọc khác, mặc dù kém hơn cái hoàng thượng thưởng, nhưng cũng không tệ."
Diệp Hoàn mở to mắt nhìn Diệp Nhiên một chút "Là của ngươi?"
Diệp Nhiên ngẩn người "Không phải."
Diệp Hoàn lại cúi đầu đọc sách "Vậy đi làm đi."
Diệp Nhiên:..."Vâng!"
"Đúng rồi" Diệp Hoàn lật qua một trang sách, lơ đãng nói "Ngươi giúp ta đổi một chiếc gương, cái lúc đầu vỡ rồi"
"Vỡ?" Diệp Nhiên mở tấm gương ra xem, mấy mảnh vỡ còn trên mặt đất chưa được quét dọn.
Hắn cầm chổi quét sạch sẽ, nói nhỏ "Cái gương đang êm đẹp sao lại bị vỡ, chẳng lẽ là mèo hoang chạy qua?"
Sắc mắt Diệp Hoàn nháy mắt không được tự nhiên, nhưng mà Diệp Nhiên đang cúi đầu quét dọn nên không có trông thấy.
Ân Lâm nhìn gương, mặt không đổi bôi Vô Ngân sương lên miệng vết thương.
Có lẽ là do Ân Trường Hoan dùng lực không mạnh hoặc cũng có lẽ là công hiệu Vô Ngân sương tốt, vết thương trên mặt và trên người nàng đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ chỉ có vài vết nhàn nhạt.
Nha hoàn cúi đầu đứng ở bên cạnh nói với nàng "Phu nhân cùng tam phu nhân đi ngoại thành thăm đại tiểu thư."
Một khắc đồng hồ trước nàng lần đầu tiên tới quỳ thủy, phái người đi mời Trình thị tới.
Tay Ân Lâm dừng lại, ngữ khí không rõ nói "Đại tỷ mới đi chưa được mười ngày, mẹ ta đã đi không biết bao nhiêu lần, còn nhiều hơn cả tam thẩm."
Phát giác được Ân Lâm không vui, nha hoàn không dám nói lời nào, Ân Lâm nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt Vô Ngân sương xuống, nàng nói "Nếu người xảy ra chuyện chính là ta, liệu nương có sốt ruột như vậy không?"
Một nha hoàn khác xông vào "Tiểu thư, lão phu nhân cùng hầu gia vừa ra ngoài."
"Trời tối rồi bọn họ còn đi đâu?"
"Nô tỳ nghe nói hình như là ra khỏi thành."
Đi ngoại thành thì ngoại trừ Ân Bạch Tuyết còn có thể là ai, trong nháy mắt mặt Ân Lâm trầm như nước.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |