Không, huynh cần
← Ch.009 | Ch.011 → |
"Ngoại tổ mẫu đem chuyện này nói cho hoàng cữu cữu sao?"
Trịnh thái hậu gật đầu "Không cần thiết phải giấu diếm, cháu cũng có thể nhìn ra được hoàng cữu cữu cháu cũng có thể biết được, lại nói bên kia dù sao cũng là mẹ đẻ hắn."
Coi như tình cảm giữa hoàng đế cùng Triệu thái hậu không tốt nhưng cũng sẽ không tha thứ cho kẻ hãm hại Triệu thái hậu.
Ân Trường Hoan lại hỏi "Người kia làm sao có thể an bài người ở đây?"
Ngoại tổ mẫu là hoàng hậu, khi làm thái hậu cũng phong quang hơn so với mẹ đẻ Triệu thái hậu của hoàng đế, có thể thấy rõ bản lĩnh của bà, thế mà lại có người ẩn nấp ở Từ Ninh cung vài chục năm mà không bị phát giác.
Trịnh thái hậu cười một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng "Từ Ninh cung không phải tường đồng vách sắt, chỉ có ngàn năm làm tặc không có ngàn năm phòng trộm, bọn họ muốn xếp người tiến vào luôn có thể tìm được cơ hội."
Nước cờ này vốn chính là vì bà mà chuẩn bị, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền muốn mệnh của bà, ở kiếp trước cũng hoàn toàn muốn mạng của Trường Hoan.
...
Trịnh thái hậu không giấu chuyện này nên rất nhanh phần lớn người kinh thành đều biết có người muốn mưu hại Trịnh thái hậu, suýt chút nữa liền đắc thủ.
Có người liên tưởng đến thái độ của hoàng đế đối với Ân quốc công, hoài nghi người này là Ân quốc công.
"Làm sao có thể, nếu quả như thật là Ân quốc công gây nên thì ngươi cho rằng hắn còn có thể ra hoàng cung."
"Vậy ngươi nói hoàng thượng vì cái gì đột nhiên đối với hắn như vậy."
"Có lẽ là làm sai công vụ " người nói chuyện nghĩ đến Trịnh đại nhân nói "Có lẽ là hoàng thượng biết chuyện Ân quốc công đối với quận chúa bất công."
Mọi việc cứ thế được suy đoán ở đông đảo phủ đệ trong kinh thành, còn có cả phủ Ân quốc công. Lão phu nhân thậm chí đi thư phòng hỏi Ân quốc công, bất quá bà ta không hỏi trực tiếp Ân quốc công có mưu hại thái hậu không, mà là hỏi hoàng đế vì sao lại không cho hắn mặt mũi.
Ân quốc công châm trà cho lão phu nhân "Là công vụ xảy ra vấn đề, mẫu thân không cần lo lắng."
Trong lòng hai mẹ con đều có việc, nói được vài câu lão phu nhân liền đứng dậy rời khỏi.
Khi bước ra cửa phòng, do dự thật lâu lão phu nhân quay người, hỏi "Chuyện thái hậu là ngươi làm sao?"
Ân quốc công lắc đầu "Không phải nhi tử làm."
"Thật?"
"Thật."
Lúc này quả tim lão phu nhân mới buông xuống, nhớ tới một chuyện khác liền nhắc nhở "Trường Hoan cũng là con gái của ngươi, mặc dù không lớn lên ở phủ Ân quốc công, nhưng ngươi cũng phải quan tâm nó, không nên quá thiên vị Ân Lâm."
Ân quốc công cau mày nói "Ân Lâm là nhi tử nhìn lớn lên, thực sự không đành lòng trách cứ nó."
Lão phu nhân thở dài, ngữ trọng tâm trường nói "Làm cha mẹ cuối cùng có một ngày rời khỏi, có thể làm bạn cả đời là huynh đệ tỷ muội. Trường Hoan là vị hôn thê của Đoan vương, tương lai bất khả hạn lượng, về sau tỷ đệ Ân Lâm còn phải dựa vào nàng giúp đỡ, ngươi đừng khiến tỷ muội bọn họ thành cừu nhân."
Ân quốc công trầm mặc gật đầu "Nhi tử về sau sẽ chú ý."
Lão phu nhân nói "Ta cũng chỉ là nhắc nhở ngươi một tiếng, chuyện đời trước không liên quan đến hài tử."
"Nhi tử đã rõ."
Hộ Quốc tự, biết được Trịnh thái hậu bị người mưu hại, Triệu thái hậu cười lạnh một tiếng, tiếc hận nói "Sao không hại chết được nàng ta."
Triệu thái hậu là mẹ đẻ hoàng thượng, phi tử của tiên hoàng, lúc ấy bà vì tranh sủng mà lợi dụng hoàng thượng khi còn nhỏ, làm hại hoàng thượng sốt cao không lùi, suýt chút nữa mất mạng, sau đó tiên hoàng liền để hoàng hậu là Trịnh thái hậu bây giờ nuôi dưỡng hoàng thượng.
Hoàng thượng cùng Trịnh thái hậu mẫu tử tình thâm, Triệu thái hậu đối với việc này hết sức bất mãn. Lúc ăn tết thì Triệu gia xảy ra chuyện, Triệu thái hậu cầu tình không được, trong cơn tức giận liền tới Hộ Quốc tự.
"Mẫu hậu nói cẩn thận." Gia Hòa trưởng công chúa nhíu mày, để cung nữ lui xuống.
"Sợ cái gì, đây đều là tâm phúc của ai gia, sẽ không nói ra ngoài." Triệu thái hậu chẳng hề để ý "Kể cả có nói ra ngoài thì ai gia cũng không sợ."
"Mẫu hậu, người không sợ người khác chẳng lẽ không sợ hoàng huynh tức giận sao?" Gia Hòa trưởng công chúa bất đắc dĩ nói.
Triệu thái hậu dừng một chút, sau đó u oán nói "Hoàng huynh con sẽ chỉ thiên vị Từ Ninh cung kia, sao còn nhớ tới ai gia mới là mẫu hậu hắn."
Vấn đề này đã tồn tại mấy thập niên, Gia Hòa trước kia sẽ còn an ủi bà vài câu, hiện tại đã xem như không nghe thấy. Nàng ta nói sang chuyện khác "Mẫu hậu có bao giờ nghĩ tới ai là người giật dây?"
"Là ai?"
Gia Hòa trưởng công chúa thở dài, mẫu hậu nếu có thể nghĩ đến cái này thì quan hệ cùng hoàng huynh sẽ không căng thẳng như thế.
"Vậy mẫu hậu ngẫm lại ai muốn Trịnh thái hậu xảy ra chuyện nhất."
Đương nhiên là bà, bà nằm mơ cũng muốn Trịnh thái hậu chết sớm một chút, làm sao có thể muốn đối phương sống lâu hơn mình được.
"Đây không phải ai gia để người đi làm."
"Nhưng hoàng huynh không biết, vạn nhất, con là nói vạn nhất hoàng huynh tưởng rằng mẫu hậu hạ thủ...
Sắc mặt Triệu thái hậu trầm xuống "Hồi cung."
...
"Quận chúa, hoàng thượng thiết yến ở ngự hoa viên, mời quận chúa qua đó dự tiệc."
"Có những ai?" Ân Trường Hoan nằm tại trên giường uể oải hỏi. Nàng không xuất cung, mà là ở lại Từ Ninh cung.
"Có Bình Dương công chúa cùng Diệp đại nhân Diệp Hoàn."
Nghe được có Diệp Hoàn, mắt Ân Trường Hoan sáng lên, trong nháy mắt ngồi dậy "Trang điểm cho ta."
Nàng muốn đi hỏi Diệp Hoàn ai là người hạ độc hại nàng.
Còn chưa đến ngự hoa viên, Ân Trường Hoan gặp Bình Dương công chúa.
Bình Dương công chúa là nữ nhi của hoàng hậu, được hoàng đế cùng hoàng hậu cực kì sủng ái, cùng Ân Trường Hoan là khuê mật.
Vừa nhìn thấy Ân Trường Hoan, Bình Dương lập tức chạy vội tới "Nghe nói Diệp Hoàn cũng ở đây, muội lát nữa phải chú ý một chút nha, ngươi là người đã đính hôn."
Ân Trường Hoan nhìn nàng một chút "Quản tốt chính mình là được rồi."
Bình Dương hất cằm "Ta chưa có đính hôn, ta có thể nhìn quang minh chính đại."
"Vậy lát nữa ta nói với hoàng cữu cữu nói một tiếng, tỷ cũng không còn nhỏ, cũng nên đính hôn...
Lời còn chưa dứt, Ân Trường Hoan liền bị Bình Dương nhào tới bịt miệng lại, giọng mềm nhũn nói " Trường Hoan tốt, chúng ta là hảo tỷ muội, muội không thể đối với ta như vậy."
Nói một chút sau đó đến ngự hoa viên, hoàng đế cùng Diệp Hoàn đang đánh cờ trong đình, nhìn thấy bọn họ đến, Diệp Hoàn đứng dậy hành lễ.
Hôm nay Diệp Hoàn mặc quan phục xanh lam, so với thường phục trước đó Ân Trường Hoan thì hắn bớt đi mấy phần thanh lãnh, có thêm chút uy nghiêm.
Ân Trường Hoan hành lễ với hoàng đế, sau đó nói với Diệp Hoàn "Diệp đại nhân không cần phải khách khí, ta còn chưa chúc mừng Diệp đại nhân lên chức đâu."
Mấy ngày trước đây hoàng đế thăng Diệp Hoàn lên làm Đại Lý tự hữu thiếu khanh, chính tứ phẩm. Lấy tuổi tác của Diệp Hoàn mà nói thì thăng được như vậy có chút nhanh, nhưng hắn xuất thân là trạng nguyên, cũng đã rèn luyện ở ngoài ba năm, chiến tích trác tuyệt, cũng là không ai dám nói gì.
Diệp Hoàn cười yếu ớt "Quận chúa quá lời."
Bình Dương đụng cánh tay Ân Trường Hoan, hiếu kì hỏi "Mấy người quen nhau sao?"
Hoàng đế cũng tò mò "Sao trẫm chưa nghe Trường Hoan nói?"
Ân Trường Hoan ngồi xuống "Trước đó hoàng cữu cữu cũng không có hỏi mà." Nàng nói "Trước đó cháu cùng Diệp đại nhân ngẫu nhiên gặp một lần trên phố, về sau lại gặp được ở phủ Anh Võ hầu."
Hoàng đế nói "Cũng phải, ta nhớ rõ mẫu thân hắn cùng phu nhân Anh Võ hầu là bạn tốt."
Ân Trường Hoan nghe xong liền thấy kỳ quái, hoàng cữu cữu sao lại biết chuyện này.
Diệp Hoàn nói "Kỳ thật chúng ta còn từng gặp một lần."
"Lúc nào?" Lực chú ý của Ân Trường Hoan trong nháy mắt bị hấp dẫn.
Diệp Hoàn mỉm cười "Lúc quận chúa nói hoàng thượng chăm lo quản lý, nhìn rõ mọi việc, sẽ không bỏ qua người xấu cũng sẽ không oan uổng người tốt."
"A" đây là lúc nàng giúp Lưu đại phu, Ân Trường Hoan kinh ngạc "Diệp đại nhân cũng ở đó!"
Diệp Hoàn gật đầu "Lúc ấy tại hạ ở ngay sau quận chúa."
"Đây là có chuyện gì?" Nghe thấy mình được cháu gái khen, trong lòng hoàng đế cực kì vui, cho nên không thể trách hắn quá sủng ái Trường Hoan mà là Trường Hoan xứng đáng có sự sủng ái này.
Diệp Hoàn kể lại chuyện Ân Trường Hoan ra mặt giúp Lưu đại phu "Trải qua kiểm chứng, sự việc kia là do phu nhân bá phủ lo lắng sủng thiếp sinh hạ hài tử ảnh hưởng đến địa vị con trai trưởng, cho nên mới vu oan Lưu đại phu." Hắn nhìn về phía Ân Trường Hoan "Nếu không phải quận chúa vì vị kia đại phu mà ra mặt, chắc hẳn sẽ xảy ra án oan."
"Sẽ không xảy ra án oan." Ngữ khí Ân Trường Hoan chắc chắn.
Diệp Hoàn nghi ngờ nhìn, Ân Trường Hoan cười cười nói "Diệp đại nhân biết vị đại phu kia là vô tội, có thể thấy được Diệp đại nhân cũng phái người đi điều tra vụ án này, cho nên dù không có ta, Diệp đại nhân cũng sẽ không để Lưu đại phu gặp oan khuất."
Mắt Diệp Hoàn lướt qua trâm hồng ngọc cài tóc của Ân Trường Hoan, nhẹ nhàng cười một tiếng, xem như trả lời Ân Trường Hoan.
Hoàng đế vuốt râu, thần sắc vui vẻ "Các con đều là các hài tử ngoan."
Ân Trường Hoan cười lúm đồng tiền "Đều là hoàng cữu cữu dạy bảo tốt."
Hoàng đế nghe xong cười lớn tiếng hơn "Cao công công, trẫm không phải mới có gốc cây san hô đỏ sao, trẫm cũng không dùng, đưa đến phủ quận chúa đi."
Tổng quản thái giám Cao công công cười tủm tỉm đáp "Nô tài lập tức phân phó người mang đi." Hắn khom người chúc mừng Ân Trường Hoan "Chúc mừng quận chúa. Gốc cây san hô đỏ kia cực kì lộng lẫy, phía trên còn có đính châu báu, là một vật giá trị liên thành cao. Trước đó Giang quý phi đòi mà hoàng thượng còn không cho đâu."
Ân Trường Hoan cười càng xán lạn, đứng dậy phúc lễ với hoàng đế "Đa tạ hoàng cữu cữu, hoàng cữu cữu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Phụ hoàng, con cũng muốn." Bình Dương công chúa lay tay hoàng thượng nũng nịu "Người chỉ cho một mình Trường Hoan, như vậy sẽ phá hư tình nghĩa tỷ muội chúng ta."
Hoàng đế cười khổ, nhưng nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt, quả nhiên sau khi Bình Dương năn nỉ hắn lại thưởng Bình Dương một đồ tốt, cuối cùng bất đắc dĩ nói "Tư kho của trẫm sắp bị hai người các ngươi lấy hết rồi."
Ân Trường Hoan cùng Bình Dương nhìn nhau cười một tiếng.
Quay sang nhìn thoáng qua Diệp Hoàn vẫn luôn yên lặng, mắt Ân Trường Hoan chuyển hướng, ân cần rót trà cho hoàng đế "Hoàng cữu cữu, cháu cùng Bình Dương đều được thưởng, người có phải cũng nên thưởng đồ cho Diệp đại nhân không?"
Diệp Hoàn kinh ngạc, vội vã mở miệng "Quận chúa, ta không cần...
Ân Trường Hoan quay đầu trừng hắn, tăng thêm ngữ khí, nói "Không, huynh cần."
Mắt tiểu cô nương trừng lên vừa lớn vừa sáng, bên trong còn có ý cảnh cáo, như mèo con dữ dằn, đã không có móng vuốt nhưng lại hết lần này tới lần khác còn muốn làm ra dáng vẻ hung hăng, thật tình không biết nàng không chỉ có không hung còn có chút đáng yêu, trong mắt Diệp Hoàn hiện lên ý cười.
Bình Dương thấy Diệp Hoàn nãy giờ không nói gì, cười nói "Ha ha, Trường Hoan, muội hù dọa Diệp đại nhân rồi."
Ân Trường Hoan trừng Bình Dương, hướng phía Diệp Hoàn nói ngọt ngào, dùng giọng điệu dạy bảo Diệp Hoàn "Không muốn cũng không sai nhưng bỏ lỡ thì không có, điểm ấy huynh cũng không biết sao?"
Diệp Hoàn nhìn hoàng đế, lấy tay che khuất khóe miệng hơi nhếch "Quận chúa, sao người có thể nói như vậy ngay trước hoàng thượng?"
"Có cái gì mà không được, hoàng cữu cữu cũng không phải người hẹp hòi, sẽ không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này."
Nói xong Ân Trường Hoan quay đầu nhìn hoàng đế cười ngọt ngào "Đúng không, hoàng cữu cữu?"
← Ch. 009 | Ch. 011 → |