← Ch.08 | Ch.10 → |
Mẫn nhi vội vàng trở lại Đạm yên sơ vũ các, cầm trong tay lá thư mới vừa nhận được, làm nàng ta vội vàng như thế.
"Tiểu thư, có tin tức đến đây!"
Kiều Thủ Ngân đang xem sổ sách ngẩng đầu lên.
"Đưa ta." Nàng nhận lấy bức ta trên tay nàng ta.
"Tiểu thư, trên thư nói như thế nào? Người truyền tin nọ chỉ nhắn với tiểu thư là chuyện đã có manh mối, hắn đều ghi lại trong thơ, ta nghĩ, tiểu thư ra lệnh bọn họ cũng chỉ có chuyện của Dung Dung, cho nên, là có tin tức của Dung Dung, đúng hay không?" Mẫn nhi ở một bên vừa lo lắng lại chờ mong, kỳ vọng tiểu thư có thể cho nàng một đáp án khẳng định chứng minh phán đoán của nàng.
Xem hết nội dung trên thư, sắc mặt Kiều Thủ Ngân cực kì trầm trọng.
Nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của nàng, trong lòng Mẫn nhi có dự cảm không tốt.
"Tiểu thư, chẳng lẽ Dung Dung nàng......" Nàng nghẹn lời, nói không được.
"Mẫn nhi, Dung Dung nàng còn sống."
Mẫn nhi liền giật mình, lập tức vui sướng tươi cười đầy mặt, bỏ đi vẻ mặt lo lắng.
"Thật tốt quá, ta biết mà, ta biết Dung Dung nhất định sẽ không có chuyện gì!" Nàng hưng phấn nhảy, một hồi lâu, mới phát hiện sắc mặt tiểu thư không đúng, trầm tĩnh xuống."Tiểu thư, người nói Dung Dung còn sống, nhưng Mẫn nhi nhìn sắc mặt người dường như rất trầm trọng?"
Kiều Thủ Ngân mỉm cười."Không có chuyện gì, Mẫn nhi, muội đến Trần gia trang đi, nói cho Trần Bích Hâm chuyện này, chuyển cáo hắn, trước trung thu ta sẽ mang Dung Dung về."
"Dạ, Mẫn nhi lập tức đi." Mẫn nhi cao hứng lui ra.
Kiều Thủ Ngân nhìn bức thư trong tay, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng.
Trên thư nói Trần Dung Dung ngày đó sau khi bị đuổi ra Kiều phủ, không bao lâu liền bị một chiếc xe ngựa xa hoa mang đi, Hồng môn theo đường dây điều tra ra kết quả, lại phát hiện xe ngựa kia là thuộc về hoàng cung! Lại tra xét thêm một bước, phát hiện Trần Dung Dung bị mang vào tẩm cung Mẫn quý phi, được người đó chăm sóc thỏa đáng.
Dù thế nào cũng không lường trước được Dung Dung lại ẩn thân ở trong ngự uyển hoàng cung, vậy nàng làm thế nào đem nàng ta mang về đây?
Khó xử quá! Kiều phủ chỉ là một gia đình bình dân, muốn vào hoàng cung so với lên trời còn khó hơn!
Rũ mi mắt, nàng nghĩ đến một người.
Mặc dù không nghĩ lại phải tiếp xúc với Lý Mộ Tỉnh, nhưng chuyện trước mắt, ngoại trừ tìm chàng hỗ trợ ra, nàng còn biện pháp nào?
Nhiều ngày không gặp, chàng...... Có khỏe không?
Đêm khuya, Lý Mộ Tỉnh ở thư phòng khêu đèn, trên tay cầm sách, tâm tư cũng không ở đây.
Âm thầm điều tra mấy ngày, hắn rốt cục xác định, chìa khóa kia, rất có thể giấu trong phủ Quốc cữu, mà nhìn ý trong đoản tiên của Thiệu Quốc Đống, muốn nói cho Mẫn quý phi, ngày ấy hắn sẽ lẩn trốn về phủ Quốc cữu lấy chiếc chìa khóa......
Không! Hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Không phải như vậy, cách tháng giêng thời gian rất dài như vậy, gây chuyện lớn như vậy, Thiệu Quốc Đống nếu ẩn thân trong kinh thành không có rời kinh, cho thấy hắn muốn tùy thời cơ hành động, thu hồi chìa khóa. Cái gọi là "Trở về", rất có thể chỉ là trở về nắm giữ quyền to, phải không?
Nếu quả thật như hắn đoán, hắn không thể không đồng ý thời cơ được cho là tốt của bọn họ, nghi thức tế thiên đầu tháng giêng, sẽ bởi vì hoàng thượng không lấy ngọc tỷ ra được mà làm triều đình đại loạn, rốt cuộc sau mấy ngày rối loạn, bọn họ lấy chìa khóa ra, có thể nhân cơ hội làm rất nhiều chuyện, nhìn kỹ mục đích của bọn họ là cái gì.
Việc bây giờ có thể làm, chính là sớm bọn họ một bước tìm được chiếc chìa khóa.
Một trận gió lạnh xâm nhập, Lý Mộ Tỉnh rùng mình.
"Ai?" Vừa ngẩng đầu, cửa thư phòng đã rộng mở, ngoài cửa, một bóng dáng cao ngất đứng lặng, đồng tử đen như mực không hề chớp mắt theo dõi hắn."Các hạ đêm khuya tới chơi, khẳng định có việc trọng đại, sao không vào cửa đi?"
Bóng đen phi thân vào, bình tĩnh đứng trước mặt Lý Mộ Tỉnh.
"Các hạ nhìn rất quen mặt." Lý Mộ Tỉnh mỉm cười nhìn Phong Triều Sinh, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là tội phạm truy nã quan trọng cực kì nổi danh ở phố lớn ngõ nhỏ gần đây.
"Phong Triều Sinh gặp qua Vương gia." Phong Triều Sinh hành lễ.
"Phong thiếu hiệp nếu không phải đi theo đường bình thường tới gặp bổn vương, thì bây giờ cũng không cần thủ lễ như vậy." Lý Mộ Tỉnh cười khẽ."Mời ngồi."
"Cám ơn ngài ban tọa." Phong Triều Sinh ngồi xuống."Phong mỗ tối nay ghé thăm, là có một chuyện muốn xin Vương gia thành toàn."
"Mời nói."
"Về hôn sự của thiên kim Lễ bộ Thượng thư và Vương gia, Phong mỗ hi vọng Vương gia buông tha cho."
Lý Mộ Tỉnh nhướng mày, hắn biết mấy ngày trước mẫu thân thừa dịp hắn công sự bận rộn, lại tìm hoàng thượng nói chuyện, hoàng thượng cũng chuyển cáo hắn. Vì chuyện này, hắn thật "Thận trọng" nói cho mẫu thân biết không cần nhúng tay vào nữa, tin rằng bà sẽ không còn có ý nghĩ này mới đúng.
Nhưng mà nhìn bộ dạng Phong Triều Sinh, hắn hơi lộ ra nụ cười thú vị.
"Nói ra một lý do tốt đi." Cho dù hôn sự này vẫn là mẫu thân chỉ theo ý mình, làm như vậy là để muốn ngăn cản hành vi "hoang đường" của hắn, nhưng nhìn Phong Triều Sinh như thế này, hắn cũng rất muốn đùa giỡn một phen.
"Hoa Như Tuyết không thích hợp cuộc sống trong Vương Phủ." Phong Triều Sinh nói thẳng.
"Bổn vương biết bệnh tình của nàng ta, dù vậy cũng không thèm để ý, nếu ngươi lo lắng là điểm ấy thì không cần bận tâm." Lý Mộ Tỉnh mỉm cười nhìn hắn.
"Cuộc sống ở Vương Phủ sẽ bóp chết sinh mệnh yếu ớt của nàng ấy."
"Nói giống như Vương Phủ là đầm rồng hang hổ, " Lý Mộ Tỉnh bật cười."Các ngươi là lưỡng tình tương duyệt sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Mặt Phong Triều Sinh đó lên, nhưng mà lập tức nói: "Chuyện này không dính dáng đến Vương gia ngài."
Lý Mộ Tỉnh cười."Nói cũng đúng, xác thực là không dính dáng đến bổn vương. Vậy hôn sự của bổn vương tự nhiên cũng không dính dáng gì đến các hạ."
Phong Triều Sinh cắn răng trừng mắt hắn.
"Ngươi cho là mình mới thích hợp Hoa Như Tuyết sao?" Lý Mộ Tỉnh lại nói.
Phong Triều Sinh trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng."Ta sẽ dùng hết sức mình che chở thương tiếc nàng."
"Ở trong lao?"
"Chuyện kia rất nhanh có thể giải quyết."
"Phải không?" Lý Mộ Tỉnh gật đầu."Kỳ thật hôn sự này bổn vương không đồng ý, hoàn toàn là mẫu thân bổn vương tự làm chủ, có thể nói, Hoa thiên kim bị bổn vương liên lụy, ngươi yên tâm, hôn sự này sẽ không thành."
"Đã có hứa hẹn của Vương gia, vậy Phong mỗ xin cáo từ." Đạt được mục đích, Phong Triều Sinh một khắc cũng không muốn ở lâu, phi thân rời đi.
Lý Mộ Tỉnh cười nhẹ, trong tươi cười có một chút chua xót, lưỡng tình tương duyệt a!
Thật tốt, hắn cũng hi vọng cùng người kia có một ngày lưỡng tình tương duyệt.
Nghĩ đến nữ nhân kiên cường kia, biểu tình Lý Mộ Tỉnh trở nên ôn nhu, mấy ngày không gặp, không biết nàng...... Tốt không?
Nếu việc điều tra đã có manh mối, có lẽ ngày mai hắn có thể đi xem nàng một lần! Tránh để nàng quên hắn không còn một mảnh.
Kiều Thủ Ngân biết hoàng cung khó thâm nhập, lại không nghĩ rằng phủ Thuận thân vương cũng như thế!
Bị thủ vệ chắn ở cửa không thể kỳ môn mà vào, xin bọn họ thông báo, chờ thật lâu sau, rốt cục bị mang vào thiên sảnh chờ.
"Cô nương chờ chỗ này, lão Vương phi đợi lát nữa sẽ ra." Tỳ nữ trong phủ dặn dò.
Lão Vương phi?"Vị đại tỷ này, người ta cầu kiến là Vương gia."
Tỳ nữ liếc xéo nàng."Ta biết, nhưng Vương gia công sự bận rộn, không có thời gian tiếp kiến, nhưng lão Vương phi muốn gặp ngươi, ngươi ngoan ngoãn chờ chỗ này, đừng xông loạn, biết không?"
Sắc mặt Kiều Thủ Ngân trầm xuống, nhìn theo tỳ nữ rời đi, để lại một mình nàng chờ ở thiên sảnh, không có người đưa lên một ly trà.
Nếu Lý Mộ Tỉnh muốn mượn chuyện này biểu lộ rõ cách biệt của hai người, hắn thành công rồi! Là nàng ngu ngốc, sẽ bởi vì những lời ngày ấy của hắn mà mừng thầm!
Nếu không phải vì Dung Dung, nàng tuyệt đối sẽ không đến nơi đây, còn chọc cho mình khó chịu trong lòng!
"Lão Vương phi giá lâm!" Hô to một tiếng, làm Kiều Thủ Ngân thu hồi suy nghĩ lại, vừa ngẩng đầu, thấy một phụ nhân duyên dáng sang trọng được người vây quanh, sải bước vào đại sảnh.
"Tiện nhân nơi nào không biết quy củ, nhìn thấy đại trưởng công chúa còn không biết hành lễ!" Nhũ mẫu dìu đại trưởng công chúa ngồi xuống, trừng Kiều Thủ Ngân đứng một bên, ra oai phủ đầu.
Trong mắt Kiều Thủ Ngân chợt lóe ánh sáng lạnh, hơi khụy gối khẽ chào.
"Dân nữ Kiều Thủ Ngân gặp qua đại trưởng công chúa."
"Ừm! Bình thân." Đại trưởng công chúa nhìn nàng bằng nửa con mắt, lấy khẩu khí ban ơn nói: "Ngồi xuống đi!"
Kiều Thủ Ngân hờ hững ngồi xuống.
Đại trưởng công chúa nhìn kĩ nàng, bà thừa nhận Kiều Thủ Ngân này xác thực có ba phần tư sắc, nhưng là cái này cũng không đủ tư cách để nàng ta bước vào cửa lớn Vương Phủ!
"Nói đi! Ngươi muốn cái gì?"
"Dân nữ có chuyện quan trọng cầu kiến Vương gia."
"Chuyện gì?"
"Dân nữ hy vọng được nói chuyện riêng với Vương gia."
"Làm càn!" Nhũ mẫu khiển trách."Công chúa hỏi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó!"
Ánh mắt Kiều Thủ Ngân toát lên vẻ lạnh lùng, dừng trên người bà ta, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Nhũ mẫu cả kinh, bị ánh mắt của nàng hù dọa. Ánh mắt này, bộ dáng tức giận giống Vương gia như đúc, làm bà ta nhịn không được cảm thấy sợ hãi.
"Xin đại trưởng công chúa thứ lỗi, đây là chuyện riêng của dân nữ, không dám phiền nhiễu ngài, nếu Vương gia không thể tiếp kiến, vậy dân nữ xin cáo lui." Kiều Thủ Ngân không muốn gây chuyện, nhất là mẹ ruột của hắn.
Đại trưởng công chúa giận dữ."Vương Phủ không phải chỗ ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi?! Kiều Thủ Ngân, Bổn cung biết ý đồ của ngươi, nhưng mà bổn cung có thể nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ!"
Khóe miệng Kiều Thủ Ngân lạnh lùng nhếch lên, nàng đã sớm nói, khoảng cách giữa bọn họ, căn bản cần nàng cố ý tạo ra!
"Dân nữ không biết đại trưởng công chúa muốn nói gì?"
"Hừ! Ngươi cho là lợi dụng sắc đẹp quyến rũ Vương gia, có thể giúp ngươi bay lên đầu cành sao? Hừ! Chỉ cần một ngày còn bổn cung ở đây, ngươi cũng đừng vọng tưởng!"
Sắc mặt Kiều Thủ Ngân ngưng trọng, tay nắm chặt tay cầm ghế dựa, cho thấy nàng cực lực nhịn xuống lửa giận trong lòng.
"Đại trưởng công chúa nói quá lời, dân nữ đối với Vương gia cũng không có mộng tưởng không an phận."
"Bổn cung mặc kệ ngươi có hay không, bổn cung chính là muốn nói cho ngươi biết, Vương gia đã được định một mối hôn sự môn đăng hộ đối, đối tượng chính là thiên kim Lễ bộ Thượng thư."
"Đại trưởng công chúa, hôn sự của Vương gia dân nữ không có hứng thú, mặc kệ ngài tin hay không, dân nữ đều không để ý! Nếu là ngài muốn nói chuyện này, thì dân nữ đã nghe hiểu rồi."
"Nghe hiểu là tốt nhất, bổn cung hi vọng ngươi về sau không cần xuất hiện trước mặt Vương gia nữa, không cần quấn quít lấy Vương gia, mị hoặc Vương gia......"
Rắc một tiếng, Kiều Thủ Ngân bóp nát tay cầm ghế dựa, làm cho đại trưởng công chúa nhất thời im bặt, hoảng sợ trừng mắt nhìn vụn gỗ trên đất.
Kiều Thủ Ngân chậm rãi đứng dậy, tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.
"Lời đại trưởng công chúa nói..., dân nữ ghi nhớ trong lòng, xin ngài cho phép dân nữ rời đi."
Đại trưởng công chúa lập tức nói không ra lời, chỉ có thể gật gật đầu, nhìn nàng ngạo nghễ rời đi.
"Nhũ mẫu......" Thật lâu sau, bà rốt cục mở miệng.
"Dạ.... . Công chúa." Nhũ mẫu còn vẫn vị vây hãm trong kinh hoảng.
"Vì sao bổn cung cảm thấy, ánh mắt kia của Kiều Thủ Ngân...... Giống như Tỉnh nhi......"
"Nô...... Nô tỳ cũng cảm thấy vậy......"
"Nàng ta lại có thể...... bóp nát tay ghế dựa......" Tầm mắt đại trưởng công chúa không thể rời đi những vụn gỗ.
Hai chủ tớ trầm mặc thật lâu.
Kiều Thủ Ngân trăm triệu không dự đoán được, lần gặp mặt này, làm nàng trở thành người thứ hai đại trưởng công chúa kiêng kị, thậm chí có xu thế siêu việt của Lý Mộ Tỉnh.
Kiều Thủ Ngân vừa bước vào cửa nhà mình, liền bị Kiều Thủ Nghiệp kéo đến một bên, tránh được mọi người.
"Thủ Nghiệp! Đệ làm sao vậy?" Nàng thắc mắc hỏi đệ đệ duy nhất của mình. Bình thường lúc này, hắn không phải đều ở trong thư các sao?
"Tỷ tỷ, có một nhân vật lớn đến nhà chúng ta!" Hắn hạ giọng."Cha đang ở đại sảnh tiếp đón, mọi người cũng đều ở một bên đợi mệnh."
"Là nhân vật lớn nào?" Mày Kiều Thủ Ngân nhíu lại, ở Vương Phủ rước lấy cơn giận toàn thân còn chưa tiêu tán đâu.
"Thuận thân vương."
Nàng sửng sốt, "Thuận thân vương?! Hắn đến đây làm gì?"
"Người ta chỉ nói muốn tìm tỷ."
Tâm tình Kiều Thủ Ngân cực kém, hắn cũng đã đính hôn rồi, vì sao còn không buông tha nàng?! Còn nữa, hắn cho rằng nàng chỉ là dân chúng bình thường, xứng đáng để hắn đùa bỡn sao?
Nàng rất muốn trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới Trần Dung Dung, chỉ có thể tạm thời áp chế tức giận.
"Thủ Nghiệp, tỷ tỷ muốn nhờ đệ làm một chuyện." Nàng không thể để cha mẹ có suy nghĩ không an phận, cũng không muốn tương lai để nhóm di nương lấy chuyện ra nói lung tung!
"Chuyện gì?"
Kiều Thủ Ngân nói thầm bên tai Kiều Thủ Nghiệp một hồi.
"Nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ. Nhưng phải làm vậy thật sao? Để người ta biết, chỉ sợ tổn hại thanh danh tỷ tỷ."
"Không có gì không tốt, có một số việc so với thanh danh hư vô quan trọng hơn!"
"Được rồi! Nghe lời của tỷ vậy."
"Thủ Nghiệp. Chuyện này trăm ngàn đừng cho cha mẹ và nhóm di nương phát hiện, biết không?"
"Ta biết, ta cũng chẳng muốn tự tìm phiền toái." Kiều Thủ Nghiệp vẫy vẫy tay, đi đến đại sảnh.
Kiều Thủ Ngân nhìn hướng đại sảnh, một hồi lâu mới bước đi về Đạm yên sơ vũ các, cho lui thủ vệ và hạ nhân, nàng chờ ở cửa sau.
Ước chừng hai khắc, cửa sau truyền đến vang nhỏ, nàng lập tức tiến lên mở cửa, Kiều Thủ Nghiệp mang theo Lý Mộ Tỉnh đứng bên ngoài.
Hai người không nói gì nhìn nhau, một hồi lâu, Kiều Thủ Ngân dời tầm mắt trước tiên.
"Vào đi!" Nàng lui bước, để hai người bọn họ đi vào.
"Tỷ tỷ, người đưa tới rồi, không còn chuyện của ta." Kiều Thủ Nghiệp khoát tay, không đi vào, ngược lại xoay người rời khỏi.
"Đệ muốn nhân cơ hội này chuồn ra ngoài, phải không?"
"Tỷ tỷ anh minh, nếu nể mặt đệ giúp tỷ việc này, thì thay ta gạt cha đi!"
"Đừng về quá trễ!"
"Đệ biết rồi." Kiều Thủ Nghiệp rời đi, để lại hai người.
"Lệnh đệ nói, nàng có việc muốn lén gặp ta?" Lý Mộ Tỉnh đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
Kiều Thủ Ngân hít một hơi thật sâu.
"Vào trước rồi nói sau, ta không muốn bị những người khác thấy được." Nàng dẫn hắn đi vào Đạm yên sơ vũ các.
"Đạm yên sơ vũ các, tên các rất phù hợp với ý cảnh thanh u nơi đây."
"Vương gia quá khen rồi." Kiều Thủ Ngân lạnh nhạt nói, châm trà nóng dâng lên."Vương gia mời ngồi, phòng ốc sơ sài chỉ có trà thô, chiêu đãi không được chu đáo, xin Vương gia thông cảm."
Hắn nhướng mày, "Vì sao nói như vậy?" Lần trước, nàng cực lực kéo xa khoảng cách hai người, mà lần này, hắn rõ ràng cảm giác được có gì không đúng, nàng đã xây lên cả một bức tường ngăn cách rồi!
"Vương gia hôm nay vì sao đến hàn xá?" Nàng không trả lời, hỏi lại.
"Nếu ta nói, chỉ là muốn tới thăm nàng một chút?" Lý Mộ Tỉnh nhìn kĩ nàng.
Sắc mặt Kiều Thủ Ngân đóng băng, hắn còn muốn lừa nàng?!
"Vương gia, người có biết dân nữ mới vừa rồi đi nơi nào không?"
"Nàng muốn nói cho ta biết không?"
"Dân nữ đến Vương phủ tìm Vương gia."
Hắn kinh ngạc, lập tức cười."Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Tâm tình Lý Mộ Tỉnh thật sung sướng, không nghĩ tới nàng sẽ chủ động tìm hắn, vậy có phải cho thấy...... Tâm tư vừa chuyển, hắn phát hiện không thích hợp, sắc mặt của nàng không đúng!
"Có phải xảy ra ra chuyện gì hay không?" Là nương? Hay là nô tài của ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng?
"Không, không có gì, là dân nữ có việc cầu kiến Vương gia, lại không nghĩ rằng Vương gia lại đến nơi này." Những chuyện kia không dính dáng gì đến nàng, nàng không muốn đề cập, hắn sẽ cho là nàng để ý, nàng tuyệt không muốn cho hắn có loại hiểu lầm này!
Nhưng...... Thật là hiểu lầm sao?
"Chuyện gì?" Để nàng khom mình cầu kiến hắn, có thể thấy được việc này không phải là nhỏ.
Kiều Thủ Ngân nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, "Dân nữ hi vọng Vương gia có thể mang dân nữ tiến cung."
"Tiến cung?!" Lý Mộ Tỉnh kinh ngạc.
"Đúng vậy."
"Nàng muốn gặp hoàng thượng?"
Nàng lắc đầu."Không phải, người dân nữ muốn gặp là Mẫn quý phi."
Lý Mộ Tỉnh chấn động, cẩn thận nhìn nàng.
"Nàng và Mẫn quý phi có quan hệ gì? Tại sao muốn gặp nàng ta?"
"Này......" Kiều Thủ Ngân do dự, không biết nên nói rõ sự tình với hắn hay không.
"Nàng phải biết, hậu cung không phải nơi người bình thường có thể đến, mà ngay cả ta cũng không thể đi vào, trừ phi nói rõ ràng nguyên nhân của nàng, ta mới cân nhắc kĩ, nghĩ biện pháp an bài!"Hắn hi vọng nàng và âm mưu của Mẫn quý phi không hề liên quan nhau, nếu không hắn không biết nên xử lý như thế nào.
"Được rồi! Ta nói." Kiều Thủ Ngân thuật lại chuyện của Trần Dung Dung cho hắn nghe.
Lý Mộ Tỉnh càng nghe càng kinh hãi, nghe nàng nói, lại nhớ đến Mẫn quý phi lại mang thai ngay đúng thời cơ thật trùng hợp này, thời gian giống nhau, hay là......
"Ta có thể an bài nàng tiến cung, thậm chí có thể giúp nàng đem Trần Dung Dung xuất cung, nhưng mà nàng phải đáp ứng một điều kiện của ta."
Kiều Thủ Ngân nhíu mi, trong chốc lát, gật đầu, đây là chuyện Kiều gia thiếu Trần gia, mặc kệ nàng phải trả giá lớn gì, đều đương nhiên.
"Vương gia mời nói."
"Ta hi vọng nàng từ nay về sau bắt đầu từ bây giờ, không cần lại gọi ta Vương gia, gọi ta Mộ Tỉnh, mà ta, cũng không muốn lại kêu nàng là Kiều cô nương, có thể chứ?" Tuy nói là điều kiện, cuối cùng hắn vẫn là trưng cầu ý kiến của nàng.
Kiều Thủ Ngân ngạc nhiên, đây chính là điều kiện của hắn?
"Như thế nào?" Lý Mộ Tỉnh mỉm cười nhìn nàng.
"Người muốn gọi ta là gì?" Nàng thấp giọng hỏi.
Hắn đứng dậy, đi đến bên người nàng ngồi xổm xuống.
"Ta muốn gọi nàng là...... Ngân nhi."
Kiều Thủ Ngân chấn động, giương mắt chống lại ánh mắt chuyên chú của hắn.
"Vì sao?"
"Còn không hiểu sao? Ngân nhi, ta đã nói, lòng ta đã rơi mất trên người nàng rồi."
Nàng lập tức đứng dậy, giận trừng mắt hắn."Vậy Hoa Như Tuyết thì sao?!"
Lý Mộ Tỉnh sửng sốt."Vì sao nhắc tới nàng ta?"
"Bởi vì nàng ta là thê tử xuất giá của người, vị hôn thê môn đăng hộ đối!"
Hắn đã hiểu, "Xem ra khi nãy nàng đến Vương phủ, gặp phải nương ta rồi, phải không?"
Kiều Thủ Ngân quay đầu, đưa lưng về phía hắn, không nói.
Lý Mộ Tỉnh cao hứng, biểu hiện của nàng cho thấy nàng để ý hắn!
Hắn đứng dậy đi đến, kìm lòng không đậu ôm nàng từ sau lưng.
"Buông ra!" Nàng cả kinh, muốn giãy dụa.
"Hãy nghe ta nói, hôn sự này là nương ta chỉ muốn làm theo ý mình, ta với Hoa phủ cũng không có tính đến cửa hôn sự này."
Kiều Thủ Ngân ngừng giãy dụa, "Nhưng là......"
"Nương ta xin hoàng thượng tứ hôn, nhưng hoàng thượng đối với loại chuyện này từ trước đến nay đều tôn trọng ý kiến đương sự, cho nên hắn đã hỏi trước Hoa Thượng Thư, Hoa Thượng Thư sau khi hồi phủ thương nghị cùng Hoa tiểu thư, đã muốn cự tuyệt ý tốt của hoàng thượng."
"Thì ra là người ta không cần người!" Kiều Thủ Ngân trêu chọc.
Lý Mộ Tỉnh xoay người nàng lại, cười nhìn nàng.
"Ta có thể cho rằng nàng ghen sao?"
Nàng cúi đầu, sắc mặt trở nên hồng, đột nhiên, nàng nghĩ đến chuyện mình đã quên lúc nãy, lập tức đẩy hắn ra, lui một bước dài.
"Cho dù không có cửa hôn sự này, vẫn sẽ còn một cửa hôn sự môn đăng hộ đối khác." Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
"Trừ phi nàng đồng ý cầu thân của ta, nếu không không có cửa hôn sự khác." Hắn nghiêm túc nhìn nàng.
Nàng lắc đầu, ánh mắt mang theo một chút thê lương.
"Nàng không tin ta sao?" Hắn thở dài.
"Không phải, không phải.... ." Kiều Thủ Ngân muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng rũ mắt xuống, cúi đầu thở dài."Ta đã đính hôn."
Lý Mộ Tỉnh giật mình sững sờ, không dám tin.
Hắn không đính hôn, ngược lại là nàng định thân rồi?!
Ông trời, đây là đùa giỡn cái gì!
"Chuyện khi nào?!" Giọng hắn khan khàn.
"Hơn bốn tháng trước." Mặc dù chỉ là ước định trên đầu lưỡi, tuy rằng nàng chỉ cho bọn hắn kỳ hạn ba tháng để có câu trả lời, nhưng mà, nàng không có ý định nói cho hắn biết, bởi vì đây là bức tường duy nhất có thể ngăn cản nàng trầm luân, nàng có quá nhiều trách nhiệm phải nhận, không có tư cách cho bản thân trầm luân!
"Là trước khi chúng ta quen biết......" Thì ra ngay từ đầu, nàng cũng đã thuộc về người khác."Là ai?"
"Ân thị thuỷ vận Giang Nam, Ân Kỳ."
Hắn biết người kia, một bá chủ trên nước, toàn bộ thủy vận ở Giang Nam tất cả đều nắm giữ trong tay hắn, thanh danh vang dội đến ngay cả hoàng thượng cũng chú ý tới. Cùng nàng, thật là môn đăng hộ đối đáng chết! Đầu hắn thật đau khi nghĩ đến những lời này!
"Ta không buông được!" Hắn nắm lấy vai của nàng, thương tâm gầm nhẹ."Có nghe hay không, ta không buông được!"
"Vương gia......"
"Không cần lại gọi ta là Vương gia!" Lý Mộ Tỉnh gào lên với nàng, trừng mắt nhìn nàng thật lâu, đột nhiên gục đầu xuống, trán tựa trên vai nàng."Đừng gọi ta Vương gia nữa, Ngân nhi." Hắn thấp giọng lẩm bẩm, giọng điệu tràn ngập đau thương.
"...... Mộ Tỉnh." Kiều Thủ Ngân khuất phục rồi, khẽ gọi tên hắn.
Lý Mộ Tỉnh ngẩng đầu, thật chăm chú nhìn nàng, thật lâu sau, mới mỉm cười.
"Nếu ta muốn nàng thoái hôn..., nàng có thể sẽ mắng ta không?"
Kiều Thủ Ngân không nói gì, nói "sẽ", là nói dối, mà đáp án "Sẽ không" này, nàng không thể nói ra miệng, cho nên chỉ có thể trầm mặc.
Trên vai của nàng gánh trách nhiệm to lớn, nàng không thể bốc đồng tùy tâm sở dục.
"Ta sẽ giải thích." Khẽ vuốt gương mặt của nàng, hắn là thật sự hiểu rõ khó xử trong mắt nàng."Chuyện này tạm thời đặt một bên, trước hết giải quyết chuyện Trần Dung Dung rồi nói sau; nhưng ta muốn nàng biết, ta tuyệt đối sẽ không xem thường buông tay."
Đó là một lời thề, cũng là một lời hứa hẹn, quấn quanh lấy tâm Kiều Thủ Ngân, siết chặt không tha.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |