← Ch.073 | Ch.075 → |
Khi nhìn thấy Lý Khinh Diêu, biết bao cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Lạc Hoài Tranh: Nhục nhã, hổ thẹn, xen lẫn một chút ấm ức. Nhưng anh đã không thể nào nói cho cô biết nỗi ấm ức này. Rõ ràng trong những năm qua, anh tự nhận mình đã có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt. Nhưng giờ đây, những cảm xúc mãnh liệt ấy cứ như bám rễ nảy mầm, trỗi dậy từ trong con tim nát tan của anh, nuốt chửng sự điềm tĩnh của anh.
Nhân lúc bản thân còn giữ được bình tĩnh, Lạc Hoài Tranh buông tay khỏi tay nắm cửa. Anh không còn mặt mũi nào để lên xe của Hướng Tư Linh nên quay người định bỏ đi.
"Hoài Tranh!" Hướng Tư Linh đã hạ cửa xe xuống, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ sự cầu xin và xót xa.
"Anh Lạc." Một giọng nói quen thuộc và bình thản vang lên từ phía sau.
Lạc Hoài Tranh như bị đóng đinh tại chỗ. Anh nghĩ, cô gọi mình là anh Lạc. Lạc Hoài Tranh đành phải quay người lại. Hai cảnh sát đứng dưới ánh đèn sáng trưng, tuy không mặc đồng phục, nhưng khí chất giống hệt nhau, cứ như hai cây dương liễu cao lớn, lạnh lùng và hiên ngang.
Lạc Hoài Tranh nhìn thẳng vào gương mặt Lý Khinh Diêu.
Lý Khinh Diêu cũng nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vô cảm, thậm chí còn có thể gọi là lạnh lùng, "Hôm nay có thể chúng tôi còn phải hỏi anh vài câu. Mong anh hãy giữ điện thoại liên tục, không được rời khỏi Tương Thành."
Lạc Hoài Tranh trả lời, "Được."
Mặc dù xung quanh rất ồn ào, xe cộ tấp nập, người qua kẻ lại, con đường gần đó cũng rất huyên náo nhưng vào khoảnh khắc này, thời gian giữa hai người dường như đã ngừng lại. Lý Khinh Diêu không nói thêm lời nào, Lạc Hoài Tranh cũng im lặng. Hai người vẫn nhìn thẳng vào nhau dù cách năm, sáu mét. Ánh mắt anh đăm đăm, còn ánh mắt cô ngày càng lạnh lùng, gần như là trừng mắt nhìn anh. Nhưng họ dường như đã quên phải dời mắt đi.
Hướng Tư Linh nhìn hai người, trong lòng bỗng trào dâng nỗi buồn da diết. Cô ta quay đầu đi, "hừ" khẽ một tiếng rồi nhắm mắt lại, không nhìn họ nữa. Một lát sau, cô ta lại cười mỉa. Cùng lúc đó, Lý Khinh Diêu cũng nhìn sang chỗ khác, còn Lạc Hoài Tranh xoay lưng đi mất. Hướng Tư Linh không gọi anh lại, anh cũng không quay đầu, đi thẳng ra vệ đường bắt xe rời đi.
Lý Khinh Diêu nhìn Hướng Tư Linh ngồi trong xe, vừa bước lên hai bước, cánh tay đã bị ai đó giữ lại. Trần Phổ đã bước lên phía trước cô, khom lưng nói với Hướng Tư Linh trong xe, "Cô Hướng, chúng tôi có vài vấn đề muốn trao đổi với cô. Cô có tiện tìm nơi nào đó để nói chuyện không?"
Hướng Tư Linh đã lấy lại dáng vẻ lười biếng và kiêu căng thường ngày. Cô ta nhìn Trần Phổ, rồi lại nhìn lướt qua Lý Khinh Diêu, mỉm cười và nói: "Được, hai cảnh sát, có gì cần cứ hỏi, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết, không giấu giếm nửa lời. Tôi biết ở gần đây có một quán trà, hai người thấy thế nào?"
Trần Phổ: "Được."
Hướng Tư Linh nói cho anh biết tên quán trà, rồi hỏi: "Tới đó phải mất mấy phút, hai người ngồi xe tôi đi luôn chứ?"
"Không cần, chúng tôi lái xe cảnh sát."
Hướng Tư Linh kéo cửa sổ xe lên, ra hiệu cho tài xế đi trước. Trần Phổ quay người đi về phía xe cảnh sát, còn Lý Khinh Diêu theo sau.
Trần Phổ thắt dây an toàn xong, nhìn người bên cạnh, gương mặt cô vẫn lạnh tanh, ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, chân mày khóe mắt đều viết hai chữ giận dữ, hoàn toàn không bướng bỉnh và lanh lợi như năm phút trước.
Trần Phổ kéo phanh tay, cơ thể khựng lại một lát rồi mới nhấn ga.
Anh tựa lưng thật mạnh vào ghế, một tay giữ vô lăng, tay kia chống lên cửa sổ xe, nhìn những ánh đèn neon liên tục nhấp nháy, lướt qua cửa sổ.
Ban nãy anh hơi bối rối.
Anh đã từng nghĩ đến khả năng Lý Khinh Diêu sẽ gặp lại Lạc Hoài Tranh, và có thể là trong quá trình điều tra vụ án. Nhưng trước đó cô đã cam đoan rằng mình đã không còn liên quan gì nữa và anh đã hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn không bận tâm, hoàn toàn quên đi.
Thế là, anh đã quên sạch chuyện lần trước Lý Khinh Diêu vừa nhìn thấy Lạc Hoài Tranh thì đã mất bình tĩnh, tâm trạng tụt dốc. Anh cũng quên luôn chuyện cô không còn nhiệt tình như trước, suốt một tuần không gửi tin nhắn, không quấy rầy, trêu ghẹo anh, hoàn toàn coi anh như một người không cần thiết, vứt anh ra sau đầu. Cho đến khi anh đến văn phòng và tìm thấy cô đang khóc nức nở trong cơn mơ.
Sao anh có thể hoàn toàn quên được chứ? Hóa ra mấy hôm nay anh đã đắc ý vong hình rồi.
Mắt Trần Phổ vẫn hướng về phía trước, giả vờ tập trung lái xe. Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay đang đặt trên cửa sổ cọ xát liên tục.
Anh tự hỏi bản thân trong những năm qua, có bao lần anh lo lắng như vậy. Lần cuối cùng anh cảm thấy lo lắng đến thế là khi Lý Cẩn Thành mất tích. Khi đó, trái tim anh đập thình thịch như con châu chấu đậu trên cỏ, không thể khống chế nổi, thậm chí đang ngủ cũng bừng tỉnh vì nhịp tim đập nhanh không tả nổi.
Nhưng giờ đây, cảm giác bất an ấy lại ùa về. Anh chỉ cảm thấy hoang mang như thể nhìn thấy một vực thẳm, không thể phân rõ mình đang còn đứng trên vách núi hay đã rơi xuống vực thẳm.
Ngón cái và ngón trỏ của anh cọ xát ngày càng mạnh. Hình ảnh Lý Khinh Diêu và Lạc Hoài Tranh nhìn nhau vừa rồi giống như một bức họa buồn nhất và đẹp nhất, ngay cả người ngoài cuộc như anh cũng cảm thấy bức tranh ấy ấn tượng đến khó tin.
Cuối cùng anh cũng đã nhận ra một điều.
Khi ở bên anh, dù vui vẻ, tức giận, buồn bã hay phấn khích, cảm xúc của cô đều nhẹ nhàng và dễ kiểm soát. Cô là cao thủ điều khiển cảm xúc, không chỉ kiểm soát vững bản thân mà còn chi phối cả anh.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lạc Hoài Tranh, cô lại khác. Cảm xúc của cô trần trụi, rõ ràng, cô đã quên mất việc kiểm soát hoặc có lẽ không kiểm soát nổi.
Mấy hôm nay, trong ánh mắt Lý Khinh Diêu nhìn anh luôn ẩn chứa niềm hân hoan. Chính niềm hân hoan và sự ỷ lại mơ hồ ấy đã âm thầm gieo vào lòng anh hy vọng và tự tin.
Nhưng cảnh tượng hôm nay như giáng một cú vào đầu anh.
Bởi vì trong ánh mắt cô nhìn Lạc Hoài Tranh chỉ chất chứa đau đớn.
Trần Phổ cảm thấy giờ đây mình như một khúc gỗ đông cứng, không thể cử động tay, cũng không thể quay mặt. Anh cũng không muốn nói chuyện, không thể nói thành lời nên chỉ lái xe một cách máy móc. Người phụ nữ vô tâm vô phế ngồi cạnh rõ ràng đã chẳng còn quan tâm đến những điều này.
Bởi vì trái tim cô đã không còn ở đây nữa.
Lý Khinh Diêu quả thật đang nghĩ đến chuyện của Lạc Hoài Tranh. Cô đang nghĩ về cảnh tượng ban nãy: Trước cửa khách sạn năm sao lộng lẫy, Hướng Tư Linh nghiêng thành nhưng lại khiến người ta thấy tởm đang ngồi trong chiếc xe đắt tiền mà cả đời Lý Khinh Diêu không mua nổi với dáng vẻ kiêu sa xinh đẹp.
Còn Lạc Hoài Tranh ăn mặc như một thương nhân thực thụ, mặc dù khí chất vẫn anh tuấn bất phàm như năm nào nhưng một tay anh đang đặt trên tay nắm cửa xe của Hướng Tư Linh.
Lạc Hoài Tranh mà Lý Khinh Diêu nhìn thấy không phải Lạc Hoài Tranh đang lên xe, mà là nam thần thuần khiết trong sáng nhất thuở nào, con người cao quý đích thực nay đã đặt chân lên bệ phóng danh lợi được vun đắp bằng tiền tài và sắc đẹp. Anh chuẩn bị cúi đầu, định trở thành tay sai cho hạng người như Hướng Tư Linh.
Cô không thể chịu được sự sa đọa và hoen ố như vậy.
Dù rằng anh của hôm nay đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Nhưng cô vẫn không kiềm được mà buột miệng nói ra những lời kháy khịa.
Lý Khinh Diêu từ trước tới nay làm rồi thì cũng đã làm rồi, dù giờ nghĩ lại biết rõ là không nên, biết rõ là bốc đồng, cô cũng không hối hận.
Dù sao hả giận là được.
Nhưng thật sự đã hả giận rồi sao?
Cô nghĩ đến cảm giác đối mặt với Lạc Hoài Tranh vừa rồi, cảm giác lạnh lẽo mang theo nỗi đau nhói. Những ký ức đã bị chôn vùi từ lâu lại tấn công cô một lần nữa. Chỉ cần nhìn phản ứng của Lạc Hoai Tranh, cô liền biết ban nãy mình đã làm anh tổn thương. Cô không nên làm anh tổn thương, vì anh vốn đã là người đáng thương nhất rồi.
Nhưng rốt cuộc Lạc Hoài Tranh đang làm gì?
Một lần có thể nói là bị ép, là trùng hợp. Nhưng lần hai thì sao? Chủ động ăn mặc chỉnh tề lên xe của người đó?
Anh...đang nghĩ gì vậy?
Cô đã không còn hiểu rõ anh nữa, cũng chẳng bao giờ tìm hiểu, nhỉ?
Nét mặt cô ngày càng lạnh lùng.
Cô biết chỉ cần chạm phải người và chuyện liên quan đến vụ việc năm đó, đặc biệt là Lạc Hoài Tranh và anh trai cô, thì cảm xúc của cô lại trào dâng. Bó tay thôi, vì cô không vượt qua được. Trái tim cô từng tan vỡ vì họ, rồi cố gắng âm thầm vá lại, nhưng đến tận bây giờ chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng vẫn còn đau đớn. Đau thì cứ đau thôi, cô đã làm gì sai, chẳng có gì sai cả.
Nghĩ như vậy, Lý Khinh Diêu liền bình tĩnh, cô lấy lại tinh thần và nhắc nhở bản thân, vẫn còn đang điều tra vụ án, phải giữ bình tĩnh, biết chừng mực.
Thế là cô bỗng nhớ đến Trần Phổ, quay đầu lại thì thấy sắc mặt anh rất bình tĩnh, trong lòng Lý Khinh Diêu nhẹ nhõm đến lạ. Cô vô thức sờ mũi, hỏi anh: "Anh đang nghĩ gì thế? Sao im lặng suốt vậy?"
Trần Phổ dường như nghe thấy, lại dường như không, luôn giữ nét mặt lạnh nhạt. Vài giây sau, anh mới nhìn cô, ánh mặt sâu thẳm và tĩnh lặng: "Em thấy tôi có giống một thằng ngu không?"
Anh còn cong môi, cười một cái.
Lý Khinh Diêu sững sờ, tâm trí cô vẫn còn rối bời, chỉ cảm thấy thật khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ kỹ, đặng trả lời: "Cũng ổn." Dừng lại một chút, cô lại lạnh lùng nói: "Anh không thấy Lạc Hoài Tranh mới ngu à?"
Ý cô là Trần Phổ cũng biết rõ vụ án năm đó, nhưng giờ Lạc Hoài Tranh lại ở bên cạnh Hướng Tư Linh. Ai nhìn vào cũng thấy kỳ lạ, có khác gì một thằng ngu?
Lý Khinh Diêu không nhận ra nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt Trần Phổ cuối cùng cũng đã biến mất. Anh nghiêng đầu, gân cổ nổi lên. Một lát sau, anh khẽ "hừ" một tiếng nhưng vẫn không quay đầu lại.
Cho đến khi dừng xe ở quán trà, Lý Khinh Diêu bước xuống trước, Trần Phổ tháo dây an toàn nhưng vẫn ngồi yên. Lý Khinh Diêu: "Sao anh không xuống xe?"
Trần Phổ lúc này mới bước xuống xe, lấy lại vẻ nghiêm túc thường thấy khi điều tra vụ án, ánh mắt như phủ một lớp sương giá. Anh nói: "Lý Khinh Diêu, tôi không biết em đang nghĩ gì trong lòng, có tâm trạng gì. Hiện tại em phải tập trung tinh thần, giữ tâm trạng ổn định. Chúng ta đang điều tra vụ án."
Lý Khinh Diêu giật mình, cụp mắt xuống, trả lời: "Vâng."
—Hết chương 74—
← Ch. 073 | Ch. 075 → |