Truyện:Đợi Mưa Tạnh - Chương 51

Đợi Mưa Tạnh
Trọn bộ 55 chương
Chương 51
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bắc Vũ sợ Phi Thuyền Nhỏ đi Thượng Hải với Trình Tố Tố, thì Thẩm Lạc sẽ thấy buồn, nên xin nghỉ sớm mấy hôm để chơi cùng anh. Thiếu Phi Thuyền Nhỏ, cả căn nhà đều trở nên vắng lặng, nhưng có thêm Bắc Vũ thì thế giới riêng của hai người vẫn rất ấm áp.

Sắp đến tết, Thẩm Lạc cũng sắp phải về nhà.

Trước giao thừa hai ngày, Bắc Vũ thấy anh thu dọn hành lý thì hỏi:

– Bao giờ anh về?

Thẩm Lạc nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng đáp:

– Khoảng tám đến mười ngày.

Bắc Vũ nằm trên giường nghịch điện thoại, trả lời qua quít:

– Em sẽ nhớ anh đấy.

Thẩm Lạc giả vờ không vui:

– Anh chẳng thích đến tết chút nào cả. Tết là bao nhiêu họ hàng thân thích đều kéo nhau đến nhà ông nội anh.

Bắc Vũ nói:

– Nhà em cũng vậy mà, cả tết chẳng có ngày nào im ắng hết. Nhưng mà em cũng thích náo nhiệt như vậy.

Thẩm Lạc nói:

– Bên nhà anh chỉ còn một mình anh chưa kết hôn thôi, năm nay thế nào cũng bị giục tiếp. Phiền chết đi được.

Bắc Vũ cười:

– May quá, năm nay em sẽ không bị mẹ giục nữa.

Thẩm Lạc nhìn cô một cái, lại nói tiếp:

– Mà cơm nhà ông anh chẳng ngon gì cả.

Bắc Vũ giơ tay:

– Em rất thông cảm với anh!

Thẩm Lạc:

– Anh thấy em đang cười trên nỗi đau của người khác thì có.

Bắc Vũ bật cười:

– Trời đất chứng giám, em không hề như vậy nhé. Vậy anh muốn thế nào?

Thẩm Lạc nghiêm mặt đáp:

– Ít nhất em cũng phải tỏ vẻ không nỡ rời xa anh chứ.

Bắc Vũ nói theo ý anh:

– Ôi, anh phải về nhà mười ngày cơ à? Còn phải về chịu khổ nữa chứ. Em không muốn anh đi đâu, em chỉ muốn anh ở lại đây ăn tết với em thôi!

Thẩm Lạc gật đầu:

– Được rồi!

Sau đó lập tức mở vali ra, treo quần áo về chỗ cũ.

Bắc Vũ ngơ ngác một lúc mới hiểu rõ mọi chuyện. Cô bật cười:

– Thẩm Lạc, anh muốn về nhà em ăn tết thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng như vậy không mệt hả?

Lúc này Thẩm Lạc lại rất trực tiếp:

– Ai bảo em không chủ động mời anh chứ?

Bắc Vũ nói:

– Em muốn anh về thăm ông nội anh cũng là lỗi của em à?

Thẩm Lạc nói:

– Sau tết về cũng được. Mang cả em về nữa.

Là một người theo chủ nghĩa tạm thời không kết hôn, Bắc Vũ vừa nghe đến hai chữ "ra mắt" liền lúng túng:

– Sao ra mắt sớm thế? Bắc Kinh xa lắm, khi nào chúng ta có ý định cưới thì đi sau, cho đỡ tốn tiền vé máy bay. Ôi, buồn ngủ quá! Em đi ngủ đây.

Bắc Vũ ngáp một cái rồi nằm vội xuống giường.

Thẩm Lạc nhíu mày nhìn cô, rồi cứ ngồi im ở mép giường.

Bắc Vũ thấy lạ nên mở mắt ra nhìn anh. Khi thấy anh đang nhìn mình thì không hiểu gì hết.

– Anh sao thế?

Thẩm Lạc nói:

– Kế hoạch vòng quanh thế giới của em bao giờ thì bắt đầu?

Bắc Vũ nói:

– Mùa thu em đi! Anh đã nói là sẽ ủng hộ em rồi đấy, đừng nói là bây giờ lại không cho em đi nhé!

Thẩm Lạc lắc đầu:

– Anh phải ủng hộ em chứ. Anh cũng muốn đi cùng em.

Bắc Vũ cười:

– Vậy còn nghe được chứ. Nhưng mà em không cần anh đi cùng đâu. Anh cứ làm chuyện mình thích đi.

Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi nghiêm túc hỏi:

– Bắc Vũ, anh là gì của em thế?

Bắc Vũ nói:

– Bạn trai em!

Thẩm Lạc nói:

– Vậy sau này thì sao? Em sắp dùng ba năm để đi vòng quanh thế giới rồi. Trong ba năm đó, em đều ở trên đường. Em không muốn anh đi cùng em, vậy trong ba năm này, chúng ta sẽ thế nào?

Bắc Vũ giật mình. Đúng vậy! Cô muốn đi ba năm chứ không phải ba ngày. Trong ba năm đó, cũng có lúc cô quay về nhà, nhưng chắc là sẽ rất rất ít.

Cô nghĩ một lát rồi gối đầu lên hai tay, giả vờ không để ý:

– Là em không suy nghĩ cẩn thận. Ừm... anh không cần phải đợi em đâu. Nếu anh gặp được người khác, thì cứ tự nhiên đi! Biết đâu trên đường đi, em lại gặp được anh chàng nào đó thì sao. Ha ha ha...

Tiếng cười của cô im bặt khi gặp phải ánh mắt của anh.

Cô gãi đầu:

– Em nói giỡn thôi mà. Vậy anh muốn em làm thế nào đây?

Thẩm Lạc nhìn cô một hồi, rồi nhẹ nhàng đáp:

– Trước khi em đi, chúng ta kết hôn đi.

– Gì cơ? Anh nói thật đấy hả? – Bắc Vũ há hốc miệng.

Thẩm Lạc nói:

– Em nghĩ xem?

Bắc Vũ cười:

– Em cảm thấy một người đã kết hôn mà đi vòng quanh thế giới thì hơi lạ đấy.

Thẩm Lạc bực bội lườm cô:

– Em sợ bỏ lỡ anh chàng nào đó ở trên đường chứ gì?

Bắc Vũ nhăn mặt:

– Trời đất chứng giám, em sống đến ngần này tuổi mà yêu thầm hay yêu không thầm cũng chỉ có một mình anh. Anh chính là người độc nhất vô nhị trong lòng em.

Vẻ mặt Thẩm Lạc tốt hơn một chút, rồi lại đột nhiên thay đổi:

– Không đúng. Trước kia là do chúng ta chưa ở cùng nhau. Trong sách vẫn nói thứ gì không chiếm được mới thấy quý mà.

Bắc Vũ trợn mắt:

– Anh xem cái sách nhố nhăng gì vậy hả?

Thẩm Lạc nói:

– Tóm lại anh vẫn cảm thấy chúng ta nên kết hôn trước.

Bắc Vũ không muốn dây dưa với anh về vấn đề này nữa:

– Anh thích kết hôn thì cứ kết, em chẳng quan tâm.

Câu chuyện kết hôn kết thúc tại đây.

Bắc Vũ đã nói chuyện của Phi Thuyền Nhỏ cho bố mẹ mình, nên hai ông bà lại càng thích Thẩm Lạc hơn.

Hôm giao thừa Bắc Vũ dẫn Thẩm Lạc về nhà. Mẹ Bắc thấy con rể tương lại đến thì đuổi con gái xuống bếp.

Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc được mẹ mình kéo ra sofa ngồi nói chuyện, còn mình lại bị đuổi xuống bếp rửa ray, thì rất tức giận. Chưa cưới đã vậy rồi, thì cưới về còn thế nào nữa?

May mà Thẩm Lạc vẫn còn lương tâm. Anh chỉ ngồi nói chuyện với mẹ Bắc một lát, rồi cũng xuống bếp giúp việc.

Bữa cơm tất niên là do Thẩm Lạc và bố Bắc xử lý. Cả một bàn đồ ăn, đủ cả sắc hương vị.

Trên bàn cơm, đúng như dự đoán của Bắc Vũ, mẹ Bắc không hề giục cô cưới nữa.

Bởi vì bà giục sinh con luôn.

– Con xem, nếu Phi Thuyền Nhỏ đi cùng mẹ ruột nó rồi, thì cả nhà sẽ rất trống trải. Chi bằng hai đứa sinh luôn một đứa đi.

Bắc Vũ nghiêm mặt nói:

– Mẹ, mẹ biết là con không thích trẻ con mà.

Mẹ Bắc nói:

– Mẹ thấy con thích Phi Thuyền Nhỏ mà?

Bắc Vũ nói:

– Đúng vậy! Nhưng nhỡ con không sinh được một đứa nhóc xinh xắn, thông minh như Phi Thuyền Nhỏ thì sao? Chênh lệch lớn quá con không chịu nổi đâu. Chẳng lẽ lúc đó lại nhét nó về bụng à?

Mẹ Bắc nhìn Thẩm Lạc:

– Cái này con không phải lo. Tuy gen của con hơi kém, nhưng gen Thẩm Lạc rất tốt, con sinh ra cũng không kém đâu.

Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!

Nhưng giận nhất là, Thẩm Lạc còn phụ họa theo:

– Cháu cũng nghĩ vậy ạ.

Bắc Vũ liếc anh:

– Anh không thích trẻ con cơ mà?

Thẩm Lạc bình tĩnh đáp:

– Ai nói vậy? Anh mà không thích trẻ con thì sao có thể nuôi Phi Thuyền Nhỏ lớn thế này?

Anh dám thề là anh thích trẻ con không?

Mẹ Bắc cười:

– Đúng đấy. Thẩm Lạc có kinh nghiệm chăm con rồi. Nếu hai đứa sinh con thì Mưa Nhỏ cũng không cần lo lắng nhiều.

Bắc Vũ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng đi xa, nên đành phải nhắc mẹ mình:

– Mẹ, bọn con còn chưa cưới, mà nhắc gì đến chuyện sinh con?

Mẹ Bắc nhớ ra chuyện này, nên quay sang nhìn Thẩm Lạc. Bà còn chưa kịp nói gì, Thẩm Lạc đã nói trước:

– Nếu em muốn kết hôn, thì năm sau chúng ta có thể kết hôn luôn.

Mẹ Bắc lập tức hớn hở:

– Được đấy.

Bắc Vũ nhíu mày:

– Em muốn kết hôn bao giờ?

Mẹ Bắc nghe vậy thì vẻ mặt lại ỉu xìu:

– Sang năm con hai mươi tám rồi, còn không chịu lấy chồng là định làm bà cô già hả?

Bắc Vũ nói:

– Cuối năm sau con sẽ bắt đầu đi vòng quanh thế giới, kết hôn sao được?

– Vòng cái gì? – Mẹ Bắc ngơ ngác.

Từ trước tới giờ, Bắc Vũ không bao giờ nói kế hoạch của mình cho bố mẹ cả. Hôm nay cô cũng không định giấu diếm nữa, nên nói thẳng:

– Bố mẹ, cuối năm sau con sẽ đi vòng quanh thế giới. Có lẽ sẽ mất khoảng ba bốn năm. Bố mẹ yên tâm, cách một thời gian con sẽ về thăm bố mẹ. Con đã chuẩn bị kế hoạch này mấy năm nay rồi, nhưng không muốn bố mẹ lo nên mới không nói cho bố mẹ. Nhưng con sợ nói muộn quá thì bố mẹ lại không chịu nổi, nên hôm nay con nói luôn.

Hai ông bà Bắc há hốc miệng nhìn con gái.

Thẩm Lạc nhíu mày nhìn Bắc Vũ, rồi nói với bố mẹ cô:

– Cô chú, đây là ước mơ của Bắc Vũ, cô ấy vẫn luôn cố gắng thực hiện ước mơ này. Cháu ủng hộ cô ấy, nên cháu hi vọng cô chú cũng ủng hộ cô ấy.

(*) Vì lâu lắm rồi không gặp lại bố mẹ Bắc Vũ nên tớ quên mất lần trước tớ để Thẩm Lạc gọi bố mẹ Bắc Vũ là gì rồi. Nếu có ai thấy cách xưng hô khác lần trước thì thông cảm nha.

Lần này bố Bắc đã lên tiếng:

– Cháu đi cùng nó à?

Thẩm Lạc không đáp, nhưng Bắc Vũ lại lắc đầu:

– Con tự đi, nhưng con có đi cùng bạn nữa, bố mẹ không phải lo đâu.

Lúc này mẹ Bắc mới quát lên:

– Không phải lo cái gì? Con có biết bên ngoài loạn thế nào không? Không nói đến Châu Phi với Trung Đông, chỉ riêng Châu Âu với Mỹ cũng đã khủng bố liên tục rồi. Con đi một mình thì bố mẹ yên tâm sao được? Con cực khổ kiếm tiền là để làm việc này hả? Sao con hai mươi tám tuổi mà vẫn còn ngây thơ như tám tuổi thế?

Bắc Vũ đã đoán được phản ứng của mẹ mình, nên cô chỉ nhẹ nhàng nói:

– Ước mơ năm tám tuổi của con, đến năm hai mươi tám tuổi có thể đi thực hiện nó, thì rất tốt mà?

Thấy mẹ Bắc định mắng tiếp, thì Thẩm Lạc vội nói:

– Cô ơi, cô đừng giận nữa. Đi ra ngoài xem thế giới là một chuyện tốt. Cuộc sống có rất nhiều mặt, không phải ai cũng thích kết hôn, sinh con, mua nhà, mua xe mà. Vui vẻ vẫn là trên hết mà cô.

Mẹ Bắc nhìn hai người, cuối cùng bà ném đũa xuống bàn rồi đi về phòng.

Bố Bắc cười:

– Mưa Nhỏ, mẹ con cũng là lo cho con thôi. Con đi một mình như thế rất nguy hiểm.

Bắc Vũ cười:

– Bố, con có đi cùng bạn mà. Với lại đi du lịch cũng đâu có nguy hiểm hơn ở nhà đâu. Bà Diêu ở nhà múa quảng trường mà ngã một cái cũng mất được đó thôi.

Bố Bắc nghe vậy thì thở dài:

– Tuy bố cảm thấy nếu con thích đi du lịch, thì cứ thi thoảng đi một nơi như lúc trước là được. Thế nhưng nếu đây là chuyện con muốn làm, thì bố sẽ ủng hộ con. Thế hai đứa thì sao?

Thẩm Lạc nói:

– Cháu muốn bọn cháu kết hôn trước khi cô ấy đi.

Bắc Vũ nói:

– Con không có ý định đó.

Trên đường đi có rất nhiều chuyện bất ngờ mà cô cũng không biết trước được. Nhỡ có nguy hiểm gì, thì cô không muốn mình trở thành ràng buộc của ai đó.

*****

Bắc Vũ rất hiểu tính mau quên của mẹ mình, nên cô rất bình tĩnh nằm trên sofa xem Xuân Vãn tới nửa đêm rồi mới kéo Thẩm Lạc về phòng mình.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc đến tham quan phòng Bắc Vũ, nên dù mới cầu hôn thất bại xong thì tâm trạng anh vẫn không tệ lắm.

Bắc Vũ rất hài lòng về biểu hiện của anh tối nay. Trong lúc anh đang ngồi bên giường, tò mò nhìn đông, ngó tây thì cô lại nằm chổng vó ở trên giường, rồi dùng chân đạp anh:

– Cảm ơn anh đã nói giúp em!

Thẩm Lạc liếc cô một cái, rồi tức tối:

– Em định cảm ơn thế nào? Có thể kết hôn không?

Bắc Vũ lườm anh:

– Anh vừa mới nói với mẹ em là không phải ai cũng cần kết hôn, sinh con à? Sao trở mặt nhanh vậy?

Sau đó cô đột nhiên bò xuống giường, mở máy tính lên, gõ lách cách một hồi. Sau đó cô in nó ra giấy, rồi đưa cho Thẩm Lạc:

– Hay là chúng ta lại ký thỏa thuận tiếp đi!

Thẩm Lạc tò mò cầm lấy tờ a4 trong tay cô.

Trên cùng là bốn chữ "THỎA THUẬN TÌNH YÊU" to đùng, bên dưới là mấy điều khoản ngắn gọn.

Hai bên căn cứ nguyên tắc yêu nhau để trở thành người yêu suốt đời của nhau, và phải tuân thủ những điều dưới đây:

1. Không lấy kết hôn làm mục đích, chỉ lấy yêu nhau cả đời làm mục tiêu.

2. Bất luận có kết hôn hay không, hai bên vẫn sẽ là người yêu của nhau mãi mãi, sẽ không vì thời gian lâu dài mà tình cảm trở thành trách nhiệm và tình thân.

3. Bản thỏa thuận này có tính chất biệt lập (*), hiệu quả vĩnh cửu.

(*) Tính chất biệt lập có thể hiểu là hàng tư nhân, độc quyền; thứ này tớ bỏ tiền mua thì không ai được động vào nó nữa.

Con người cô có một vấn đề nho nhỏ, đó là cô thích sự sạch sẽ trong tình yêu, nhưng cô lại không thích kết hôn.

Sau khi chứng kiến rất nhiều cặp đôi yêu nhau bị củi gạo muối dầu và thời gian tra tấn khiến tình yêu biến thành thói quen, trách nhiệm, thì cô không còn hứng thú gì với chuyện kết hôn nữa.

Thứ cô không thích nghe nhất chính là người yêu biến thành người thân.

Thật là đáng sợ.

Nhưng cô đã hai mươi tám tuổi rồi, đủ để biết tình yêu mình muốn là như thế nào rồi.

Giữa cô và Thẩm Lạc cũng không có gì bất ngờ cả, nhưng nó lại chính là thứ cô muốn.

Rất nhiều người dùng hôn nhân để hứa hẹn tình yêu, chứ không dùng chính tình yêu để hứa hẹn tình yêu. Bởi vì so với hôn nhân, tình yêu rất là hư ảo. Hôn nhân thì có thể thành hiện thực, chứ tình yêu thì không.

Khi cô gặp được Thẩm Lạc, suy nghĩ của cô về hôn nhân cũng không hề thay đổi. Anh chỉ làm cô muốn thử yêu một ai đó thôi. Đơn giản chỉ là muốn yêu đương, chứ không liên quan gì đến anh cả.

Cô muốn yêu đương với anh suốt cuộc đời này, còn chuyện kết hôn sinh con gì đó chỉ là chút gia vị không có cũng chẳng sao.

Cô cảm thấy bản thỏa thuận này còn thiêng liêng hơn cả sổ đăng ký kết hôn của pháp luật nữa. Bởi vì đây là quy tắc của cô và anh, chứ không phải quy tắc của xã hội.

Cô hồi hộp nhìn Thẩm Lạc.

Anh cầm lấy tờ giấy đó, đọc lướt qua một lượt, rồi hừ một tiếng.

Bắc Vũ tỏ vẻ không để ý:

– Sợ rồi hả? Mấy người suốt ngày đòi kết hôn, toàn là bọn không tin tưởng vào tình yêu thôi.

Thẩm Lạc lườm cô một cái, rồi cầm lấy cây bút trong tay cô, ký xoẹt một cái.

– Ngay từ đâu anh đã muốn như vậy rồi, nếu không muốn thế này, thì việc gì anh phải làm người yêu của em. Chẳng lẽ em nghĩ anh muốn kết hôn với em là do nhìn em giống vợ hiền dâu thảo chắc?

Bắc Vũ nghe vậy thì rất vui vẻ, cô cười hì hì:

– Anh nghĩ vậy thật hả?

Thẩm Lạc nói:

– Trước khi gặp em, anh không hề có ý định yêu đương, kết hôn.

Cho nên bản thỏa thuận làm bạn giường kia cũng không phải là lừa cô.

Anh chưa từng trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình, nhưng chỉ cần nói thế này, là đã đủ để Bắc Vũ phổng mũi rồi.

Đúng như kiểu "Chưa gặp em, anh không muốn kết hôn. Khi gặp được em, anh không muốn kết hôn cùng ai khác".

Thật ra cô cũng giống vậy thôi. Từ hồi niên thiếu đến giờ, người hợp mắt cô chỉ có mỗi Thẩm Lạc.

Cô cũng ký tên lên bản thỏa thuận, rồi vui vẻ nhìn nó. Thẩm Lạc liếc cô:

– Có vui đến mức đó không?

Bắc Vũ cười:

– Anh không hiểu đâu.

Thẩm Lạc đúng là không hiểu. Anh không hiểu vì sao cô lại thích thú một chuyện đương nhiên (đối với anh) như thế. Nhưng thấy cô vui vẻ thì anh cũng mặc kệ hành vi ngu ngốc đó của cô.

Anh nhìn cô một cái, rồi giả vờ cảm thán:

– Nếu chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, thì anh sẽ không bắt em kết hôn nữa. Khi nào em muốn kết hôn nhớ báo cho anh một tiếng.

Bắc Vũ tức giận:

– Sao lại là báo cho anh một tiếng? Chẳng lẽ anh không biết cầu hôn là chuyện của nhà trai à?

Thẩm Lạc nói:

– Anh cầu hôn em có đồng ý đâu.

Bắc Vũ nói:

– Anh cầu hôn bao giờ?

Thẩm Lạc nói:

– Cả hôm qua lẫn hôm nay đều cầu hôn đó.

Nghe vậy là Bắc Vũ hiểu định nghĩa cầu hôn của anh rồi. Cứ nhắc tới chuyện kết hôn là thành cầu hôn. Đáng đời anh không lấy được vợ.

Cô không thèm so đo với anh nữa.

– Thế sao anh lại muốn kết hôn? Đừng nói với em là anh sợ em bỏ nhà theo giai nhé.

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi ung dung nói:

– Vì anh muốn làm chuyện của người bình thường một lần.

Tuy anh không nói rõ ràng, nhưng Bắc Vũ cũng có thể đoán được đại khái. Bố mẹ anh mất sớm, nên ngay từ bé anh đã không biết thế nào là gia đình rồi.

Anh muốn có một gia đình, có một gia đình giống như bao người bình thường khác. Mà trong khái niệm của anh, kết hôn sinh con đồng nghĩa với gia đình.

Cô đang định nói, thì Thẩm Lạc đã ngẩng đầu lên nhìn cô:

– Em yên tâm đi, anh sẽ chờ em về kết hôn, sinh con với anh. Nhưng mà em đừng để anh đợi lâu quá nhé. Dù sao mấy cơ quan trong cơ thể cũng giảm sút theo thời gian mà. Sinh con lúc lớn tuổi, thì chất lượng sẽ không tốt.

Bắc Vũ cười:

– Mục tiêu của em là không làm sản phụ lớn tuổi, cho nên em vẫn còn nhiều thời gian để chạy nhảy lắm. Anh có giục cũng vô dụng thôi, ai bảo anh không đi tìm người khác để sinh con chứ?

Thẩm Lạc yên lặng giơ tờ thỏa thuận trong tay cô lên, chỉ cho cô xem dòng chữ "tính chất biệt lập".

Bắc Vũ bật cười:

– Em biết rồi.

Có lẽ suy nghĩ của hai người đều rất khác thường, nên cũng dễ chấp nhận những suy nghĩ lạ thường của đối phương. Sau khi giải quyết xong chuyện kết hôn, hai người liền nằm trong chăn trò chuyện vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, Bắc Vũ rút một quyển truyện tranh ở dưới gầm giường ra.

– Cho anh xem cái này này.

– Cái gì thế?

Bắc Vũ mở ra:

– Đẹp không?

Thẩm Lạc im lặng nhìn quyển truyện tranh 18+ trong tay cô.

Bắc Vũ nói:

– Hồi trước, ngày nào em cũng sống trong cảm giác lo sợ, sợ bị mẹ em phát hiện kho báu này của em.

Nhưng Thẩm Lạc lại không có hứng thú với truyện tranh 18+.

– Em thật nhàm chán.

Bắc Vũ cười ha ha:

– Em còn có chuyện nhàm chán hơn cơ. Mỗi lần em xem nó, em đều nghĩ tới anh ha ha ha ha...

Thẩm Lạc liếc cô một cái, rồi xoay người đè cô xuống:

– Bây giờ không cần nghĩ nữa.

– Anh làm gì thế? Mẹ em đang ở phòng bên đó!

– Bây giờ cô chỉ mong anh làm lớn bụng em thôi.

... Cũng phải.

Sáng hôm sau, Bắc Vũ vừa tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Lạc ở bên cạnh nữa rồi. Khi cô ra đến phòng khách liền trông thấy Thẩm Lạc đang nói chuyện với bố mẹ cô.

Bắc Vũ còn tưởng sáng nay sẽ phải nghe mẹ cô mắng cơ, ai ngờ mẹ Bắc lại rất dịu dàng:

– Vừa nãy Thẩm Lạc đã nói chuyện với bố mẹ rồi. Nếu một người có thể kiên trì ước mơ của mình từ nhỏ đến tận bây giờ, thì dù ước mơ này là chế tạo máy bay hay là đào than đá, cũng nên đi thực hiện nó.

Thà mẹ Bắc mắng cô còn hơn là đánh bài tình cảm thế này. Bắc Vũ không biết Thẩm Lạc đã tẩy não mẹ cô kiểu gì, nhưng nghe bà nói vậy, cô cũng chỉ có thể im lặng nghe bà nói tiếp thôi.

May mà mẹ cô cũng rất hiểu con gái mình, thấy bộ dạng đờ đẫn của cô thì lườm cô một cái, rồi nói chuyện như bình thường:

– Dù sao con cũng quyết định rồi. Mẹ có phản đối cũng không có tác dụng. Chỉ cần con vui thì con thích làm gì cũng được. Nhưng mẹ có hai yêu cầu.

Bà giơ một ngón tay lên:

– Thứ nhất, ít nhất là hai tháng phải về nhà một lần.

Bắc Vũ gật đầu lia lịa:

– Chắc chắn rồi, làm sao mà ở trên đường mãi được ạ.

Mẹ Bắc lại nói tiếp:

– Thứ hai, mấy năm con không ở nhà, thì toàn bộ số tiền con kiếm được từ công ty đều phải gửi vào tài khoản của mẹ. Mẹ phải canh chừng con, nếu không hết vòng quanh thế giới, con lại nhảy ra cái gì khác thì sao.

Bắc Vũ gật đầu:

– Vâng, vâng, vâng. Mẹ quản lý tiền cho con, khi nào kiếm đủ thì mua nhà giúp con luôn.

Mẹ Bắc nói:

– Nếu không phải con rể mẹ nói là sẽ đến thăm bố mẹ giúp con, thì mẹ đã bị con làm tức chết rồi.

Bắc Vũ gật đầu:

– Dạ, dạ, dạ, Thẩm Lạc của mẹ là tốt nhất.

Sau đó cô nhào lên ôm Thẩm Lạc, rồi cắn anh hai cái, khiến mặt anh đỏ bừng lên.

Mẹ Bắc mắng cô:

– Con nhóc hư đốn này, không biết xấu hổ à?

Thẩm Lạc cũng phối hợp với mẹ vợ tương lai:

– Em còn chưa đánh răng đâu.

Bắc Vũ cười ha ha, nhưng nhất quyết không chịu buông tay.

Hai ông bà không chịu nổi cô nên đứng dậy đi làm việc.

Bắc Vũ dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Lạc, rồi nghiêm túc nói:

– Cảm ơn anh.

Cô không biết anh đã nói gì với bố mẹ cô, nhưng hẳn là đã dùng tình cảm để thuyết phục họ.

Lẽ ra nó phải là việc của cô, nhưng anh lại đi làm nó.

Trừ Giang Nhị Cẩu ra, tất cả mọi người đều cảm thấy ước mơ này thật là ngu ngốc. Trong cái xã hội thay đổi nhanh chóng này, chuyện thăng chức, tăng lương, mua nhà, mua xe, kết hôn, sinh con mới là chuyện lớn của đời người. Trừ những người ngậm thìa vàng từ nhỏ ra, thì làm gì có ai chịu chi mấy trăm vạn để đi vòng quanh thế giới chứ? Tất cả mọi người đều thích những thứ thực tế hơn.

Chỉ có Thẩm Lạc, ngay từ khi cô nhắc tới nó, anh đã không thấy nó lạ thường và cũng ủng hộ cô hết mình.

Lúc trước cô còn cảm thấy hai người họ không phải người cùng đường, chỉ vì sự bù trừ mà hấp dẫn lẫn nhau.

Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, hai người quá là giống nhau.

Giống ở sự ngây thơ, hồn nhiên, cố chấp, tùy ý.

Không ai không thích chính mình cả, vậy nên họ đã thích nhau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-55)