Truyện:Đợi Mưa Tạnh - Chương 40

Đợi Mưa Tạnh
Trọn bộ 55 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bắc Vũ trả lời qua loa:

– Tất nhiên là không rồi. Em thấy An Lộ rất nổi tiếng trong ngành nhiếp ảnh bọn anh, nên hỏi vậy thôi. Người đẹp nhiếp ảnh trong truyền thuyết cơ mà.

Thẩm Lạc nhìn cô một hồi lâu, rồi mới nói:

– Anh không ở trong ngành nhiếp ảnh.

Mặc dù giọng anh vẫn bình thường, nhưng ai cũng nhận thấy được sự kiêu căng ở trong đó.

Cũng phải, người ta có những hai tấm bằng tiến sĩ MIT cơ mà.

Bắc Vũ bĩu môi:

– Tiểu Đồng nói là lúc phỏng vấn có nhắc tới anh còn gì. Có giống như hai người không quen biết đâu.

Thẩm Lạc nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, rồi mới lắc đầu:

– Đúng là không biết mà.

Bắc Vũ nghe vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, nên cô cầm lấy tay anh:

– Chúng ta nói rõ rồi đấy nhé, phải tuân thủ thỏa thuận đó.

Cô quyết định phải duy trì mối quan hệ này đến khi cô bắt đầu kế hoạch du lịch thế giới của mình. Bởi vì hiện tại cô rất thích trạng thái như thế này.

Con người vừa phải nắm giữ niềm vui suốt đời, vừa phải bắt lấy niềm vui tức thời.

Đã qua mùa bận rộn, nên mấy tuần sau đó cuộc sống của Bắc Vũ lại quay về đúng quy luật. Cứ trưa thì sang nhà Thẩm Lạc ăn cơm, tối lại sang bên đó ngủ.

Có đôi khi hai người còn dẫn Phi Thuyền Nhỏ đi công viên, hoặc trung tâm trẻ em chơi. Sau mấy lần bị hiểu nhầm thì Bắc Vũ cũng không giải thích rõ quan hệ của hai người nữa, mà cô còn nói đùa lại: Chồng em, con em đẹp trai nhỉ?

Cô vốn là kiểu người sống theo ý của mình. Còn Thẩm Lạc thì lại ít nói, nên cô cũng không biết được anh đang nghĩ cái gì. Nhưng phải công nhận rằng anh đúng là một anh người yêu hoàn mỹ. Bởi vì mấy hôm cô đến tháng, anh còn chuẩn bị sẵn cả nước đường đỏ cho cô cơ mà.

Nếu phải hình dung cuộc sống này bằng hai từ, thì đối với Bắc Vũ sẽ là "hưởng thụ".

Chẳng mấy chốc đã đến bữa tiệc cuối tháng của câu lạc bộ. Sau khi tan tầm, Bắc Vũ thay lễ phục rồi đi ra ngoài. Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ hở lưng, cổ hình chữ V trông rất gợi cảm.

Mặc dù cô không có ý đi kiếm đàn ông, nhưng con gái mà, ai chẳng có lòng hư vinh, đã đi thì phải nổi bật hơn người chứ.

Lúc cô lái xe ra cửa, thì vừa hay gặp phải Thẩm Lạc mới đưa Phi Thuyền Nhỏ sang nhà em họ anh xong.

Bắc Vũ quay sang chào anh:

– Em đi dự tiệc đây, tối nay gặp nhé.

Thẩm Lạc đứng ở bên cạnh xe nhìn cô. Sau khi nhìn từ trên xuống dưới một lượt thì anh nói:

– Em đợi anh một lát, anh cũng đi cùng.

Bắc Vũ ngạc nhiên:

– Hôm trước anh bảo là không thích đi mà?

Thẩm Lạc nói:

– Dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi mà.

Bắc Vũ gật đầu:

– Vậy anh đi thay đồ đi, em chờ anh.

Thẩm Lạc thay một bộ vest màu đen rồi đi tới chỗ Bắc Vũ.

Khi anh vừa bước ra, hai mắt Bắc Vũ đã sáng bừng lên. Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ trông thấy anh mặc vest. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, và bộ âu phục đen làm nổi bật lên dáng người cao ráo của anh.

Thẩm Lạc mở cửa xe, rồi khoác một chiếc khăn lụa lên vai cô:

– Buổi tối lạnh đấy, em choàng thêm cái này vào.

Bắc Vũ cười:

– Em là kiểu muốn phong độ chứ không muốn nhiệt độ. Nhưng mà cái khăn này của anh khá hợp với bộ váy hôm nay em mặc đấy. À mà sao anh lại có khăn nữ thế?

Thẩm Lạc trả lời qua loa:

– Mấy hôm trước anh cho Phi Thuyền Nhỏ đi mua quần áo, thì trông thấy nó. Thấy cũng khá đẹp nên mua luôn.

Bắc Vũ nói đùa:

– Mua cho em hả?

– Ừ.

Bắc Vũ sững sờ một chút rồi lại cười:

– Vậy anh thích cái gì, để lần sau em mua tặng anh?

Thẩm Lạc nói:

– Anh thích... không thích gì cả. Để hôm khác nói đi!

Bắc Vũ vừa khởi động xe vừa vui vẻ nói:

– Em cảm thấy anh rất tốt.

Thẩm Lạc quay sang nhìn cô nhưng không nói gì cả.

Khi tới bữa tiệc, Bắc Vũ gặp được khá nhiều người quen, nên cô cứ mải mê nói chuyện mà lạc mất Thẩm Lạc.

Đến khi cô phát hiện điều này thì bữa tiệc đã chính thức bắt đầu.

Sau khi người phụ trách câu lạc bộ đọc xong một chuỗi lời chào mừng và cảm ơn thì bắt đầu giới thiệu khách mời đêm nay:

– Chúng tôi vô cùng vinh dự khi mời được hai vị khách quý đến tham dự bữa tiệc đêm nay. Xin mời anh Pluto và cô An Lộ.

Bắc Vũ nhìn lên sân khấu thì thấy Thẩm Lạc và một cô gái xinh đẹp cao gầy mặc một bộ váy màu trắng bước lên sân khấu. Chắc hẳn đó là An Lộ.

Cô cầm lấy một ly champagne, ánh mắt vẫn dõi theo cô gái xinh đẹp kia.

Cô phải thừa nhận, Thẩm Lạc và cô gái kia trông rất xứng đôi.

An Lộ đi lên phía trước. Cô ấy hơi mỉm cười, nhưng lại mang theo vẻ xa cách. Điểm đặc biệt nhất trên gương mặt chính là đôi mắt hơi xếch của cô ấy, vì nó rất thu hút ánh mắt người khác.

Khi nhìn vào cô ấy, người ta sẽ có một loại cảm giác cô ấy rất đẹp, rất hấp dẫn, nhưng cũng rất xa xôi.

Giọng cô ấy êm như tiếng nước, nên dù chỉ là mấy câu xã giao thông thường, cô ấy cũng có thể khiến mọi người chăm chú lắng nghe.

Khi Bắc Vũ đang mải nghe An Lộ nói, thì có một người đi đến sau lưng cô.

– Nhiếp ảnh gia An rất xứng với danh người đẹp nhiếp ảnh.

Cô quay lại nhìn, không ngờ người đó lại là Thiệu Vân Khê.

Thiệu Vân Khê nhìn Bắc Vũ rồi cười:

– Cậu có thấy An Lộ và Pluto trông rất đẹp đôi không? Giống như hai chúng ta vậy.

Bắc Vũ nhíu mày:

– Sao cậu lại ở đây?

Thiệu Vân Khê cười:

– Chẳng phải lúc trước tớ đã nói là sẽ bám đuôi cậu sao? Mấy hôm trước tớ mới tham gia vào câu lạc bộ, nên không quen biết ai cả. Đêm nay cậu phải dẫn tớ theo đó, không thì tớ sẽ lẻ loi một mình mất.

Bắc Vũ im lặng nhìn anh ta.

Thiệu Vân Khê nhìn thấy cô như vậy thì bật cười.

Sau khi An Lộ phát biểu xong thì nhìn sang phía Thẩm Lạc rồi mỉm cười xinh đẹp:

– Hôm nay tôi rất vinh hạnh khi được đứng chung một sân khấu với Pluto. Tiếp theo xin mời thần tượng của tôi – Pluto lên nói với mọi người mấy câu.

Cô ấy vừa nói xong thì mọi người bên dưới đều bật cười rồi vỗ tay.

Bắc Vũ mỉm cười, rồi lại giơ ly champagne lên uống.

Thẩm Lạc vẫn theo phong cách lời ít ý nhiều:

– Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.

Sau khi nói xong thì đi xuống bên dưới.

Trong hội trường bắt đầu xuất hiện tiếng nhạc, vũ hội bắt đầu.

Giữa khung cảnh nhộn nhịp đó, Bắc Vũ không thể tìm thấy Thẩm Lạc ở chỗ nào.

Khi cô đang bực bội đi sang bên cạnh, thì lại trông thấy năm người đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau. Ngoài An Lộ và Thẩm Lạc ra thì còn cả Lí Đồng và hai cô gái nào đó nữa.

Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, An Lộ đang mỉm cười nhìn Thẩm Lạc.

Không biết bọn họ đang nói đến chuyện gì, mà Thẩm Lạc lại rất chăm chú lắng nghe, thi thoảng còn gật đầu nữa. Vậy mà kêu là không biết người ta!

– Xin hỏi cô gái xinh đẹp này có muốn ra nhảy với kẻ hèn này một điệu không?

Thiệu Vân Khê lại xuất hiện ở sau lưng Bắc Vũ.

Bắc Vũ thờ ơ đáp:

– Cậu bảo là muốn đi làm quen với mọi người cơ mà? Mời tớ làm gì? Ở đây thiếu gì con gái!

Thiệu Vân Khê nói:

– Tớ sợ người lạ!

Bắc Vũ:

– Bạn Thiệu Vân Khê à, bạn có thể điêu hơn nữa không?

Thiệu Vân Khê sờ mũi, rồi nhìn về phía Thẩm Lạc:

– Chẳng lẽ cậu còn định chờ Pluto tới mời cậu nhảy sao? Tớ thấy khó tin lắm.

Bắc Vũ thấy Thẩm Lạc vẫn còn nói chuyện thì bất mãn:

– Đường Tăng gì chứ? Có mà Tây Môn Khánh ý.

Bắc Vũ uống một ngụm champagne cuối cùng rồi để ly vào khay của nhân viên phục vụ. Sau đó cô vứt cái khăn lụa xuống sofa rồi nói với Thiệu Vân Khê:

– Đi theo chị!

Thiệu Vân Khê bật cười rồi cũng đi theo cô vào sân.

Ở bên kia Thẩm Lạc vẫn đang nói chuyện với bọn Lí Đồng. Dù trong lòng anh đang rất sốt ruột, nhưng vì bọn họ vẫn nói chuyện về công việc, nên anh đành phải kiên nhẫn đứng đó nghe.

Trong lúc nói chuyện, anh có quay lại tìm Bắc Vũ mấy lần, mà vẫn không tìm được cô, nên trong lòng càng thấy bực bội hơn.

Đến khi anh trông thấy cô ở đâu, thì lại phát hiện ra cô đang khiêu vũ với một tên nào đó.

Mà cái tên nào đó kia lại chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thiệu Vân Khê.

Mà quan trọng hơn chính là, cái khăn lụa anh đưa cho cô đã bay đi đâu mất, để bây giờ tên Thiệu Vân Khê kia đang đặt tay lên trên lưng cô.

Thẩm Lạc nhíu mày lại. Anh cảm thấy rất đau đầu.

– Thẩm Lạc, em cảm thấy đề nghị của Lí Đồng khá hay đấy. Nếu chúng ta cùng nhau mở triển lãm ảnh lưu động thì hiệu quả sẽ tốt hơn là của ai người đấy mở.

An Lộ dịu dàng nói với anh.

Thẩm Lạc trả lời qua loa:

– Hiện tại tôi chưa có dự định mở triển lãm.

An Lộ nhún vai:

– Dù sao cũng không vội mà. Anh cứ suy nghĩ lại đi. Ra nhảy một bài không?

Sau khi hỏi xong thì cô ấy trực tiếp kéo Thẩm Lạc vào sân nhảy.

Hai người vừa đi vào sân nhảy, thì đã bị Bắc Vũ nhìn thấy.

Chẳng biết vì sao mà cô lại cảm thấy khó thở. Vì vậy cô đẩy Thiệu Vân Khê ra, rồi đi ra ngoài:

– Tớ không nhảy nữa.

Thiệu Vân Khê đuổi theo cô:

– Sao thế? Ghen với An Lộ à?

– Tất nhiên là không.

Cô chỉ thấy khó chịu vì Thẩm Lạc có khuynh hướng vi phạm thỏa thuận thôi.

Thiệu Vân Khê cười:

– Sao tớ lại thấy vậy nhỉ?

Bắc Vũ quay lại nhìn anh ta:

– Sao tớ lại thấy cậu đang cười trên nỗi đau của người khác thế?

Thiệu Vân Khê lập tức nghiêm mặt:

– Không có đâu. Nhưng nếu cậu thất tình thật, thì tớ sẽ giúp cậu vượt qua gian khổ.

– Sao cậu không bay lên trời luôn đi? Tớ quen cậu à? Đừng đi theo tớ nữa.

Thiệu Vân Khê đành đứng im ở đó.

Sau khi chắc chắn là anh ta không có đi theo nữa, Bắc Vũ mới vội vàng đi ra ngoài vườn hoa.

Bắc Vũ ngồi xuống ghế đá, rồi hít thở sâu mấy lần mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô không có ghen đâu nhé. Tại Thẩm Lạc nói là phải tuân thủ hiệp ước, mà hết Lí Đồng rồi lại tới An Lộ. Xong lại còn kêu không biết nữa chứ!

Đúng là não úng nước thì mới đi tin bọn đàn ông.

Bắc Vũ tức tối nghĩ thầm.

Một làn gió đêm thổi qua, làm cô lạnh run lên. Sau đó một chiếc áo vẫn còn hơi ấm rơi xuống vai cô.

Cô vừa quay lại liền trông thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Lạc.

Sự khó chịu lúc nãy lại xông lên. Cô kéo chiếc áo vest xuống rồi nói mỉa:

– Anh không khiêu vũ với người đẹp nhiếp ảnh nữa à?

Thẩm Lạc lại khoác áo lên cho cô rồi nói:

– Anh không nhảy, cũng không thích nhảy. Đừng để bị lạnh.

Bắc Vũ ngẩng đầu nhìn anh:

– Anh nói là không biết An Lộ cơ mà? Sao em thấy hai người có vẻ quen biết nhau từ trước thế?

Thẩm Lạc nói:

– Không biết thật mà.

Bắc Vũ cố gắng tìm kiếm dấu vết nói dối ở trên gương mặt anh, nhưng tiếc là không thể thành công.

Cô nghĩ một lát rồi lại nói:

– Thật sao? Vậy thì sức hút của anh tốt thật đấy. Bao nhiêu người đẹp vờn quanh, chưa hết Lí Đồng đã có thêm An Lộ rồi. Em đang rất nghi ngờ về việc anh có thể tuân thủ thỏa thuận của chúng ta không!

Thẩm Lạc cúi đầu nhìn cô. Một lúc lâu sau anh mới hỏi:

– Em đang giận à?

Bắc Vũ giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi:

– Không có!

Sau đó An Lộ lại đi tới.

– Sao anh lại ở đây?

Dưới ánh đèn ban đêm, cô gái tô son đỏ, mặc váy trắng không khác gì một nàng yêu nữ xinh đẹp. Sự dịu dàng và tình ý trong ánh mắt kia cũng rất rõ ràng.

Bắc Vũ bực bội đứng dậy, ném áo vào người Thẩm Lạc rồi đi vào hội trường:

– Thỏa thuận kết thúc!

Ai mà không phải công chúa chứ!

Ai ngờ cô còn chưa đi được hai bước, thì đã bị Thẩm Lạc giữ lại. Anh ôm lấy cô, hôn lên má cô một cái rồi nói:

– Anh xin lỗi mà!

Lúc này đến lượt Bắc Vũ ngơ ngác:

– Anh xin lỗi cái gì?

Thẩm Lạc nói;

– Em đang giận anh, thì có nghĩa là anh đã làm sai chuyện gì đó rồi.

Giọng anh quá nghiêm túc, làm Bắc Vũ không biết là anh thật sự xin lỗi, hay chỉ là dỗ dành cô.

Nhưng mà dù sao hiện tại cô An Lộ kia đang có mặt ở đây, mà anh lại dám làm ra hành động thân mật như vậy, thì tâm trạng của Bắc Vũ cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Thẩm Lạc không hề nhìn An Lộ lấy một cái, mà chỉ trực tiếp ôm cô đi ra ngoài:

– Ở đây chán quá, chúng ta đi về đi!

An Lộ bị làm lơ bỗng nhiên bật cười:

– Thẩm Lạc, anh thật sự không nhận ra em sao? Anh quên mất con bé mười bốn năm trước ở bệnh viện nhân dân rồi sao?

*****

Người Thẩm Lạc cứng đờ lại. Anh vừa quay lại nhìn An Lộ, vừa không quên nắm chặt lấy tay Bắc Vũ.

Bắc Vũ nghe thấy cô ấy nói vậy thì cũng tò mò quay lại nhìn.

An Lộ hiện tại đã không còn sự tao nhã, xinh đẹp như trước nữa. Trong đôi mắt chan chứa phong tình kia là sự lo lắng, phập phồng. An Lộ nhìn Thẩm Lạc, nghẹn ngào nói:

– Anh Thẩm Lạc, em là An An đây.

Nghe thấy cô ấy nói vậy, thì trong đầu Bắc Vũ lập tức nhảy ra mấy tình tiết quen thuộc trong phim truyền hình. Hai người biết nhau từ lúc còn nhỏ, sau đó phải chia ly vì một số lý do gì đó. Cho đến mấy chục năm sau lại bất ngờ gặp lại.

Đúng là quá cảm động luôn!

Sự ghen tuông ban nãy đã bay đi mất rồi, hiện tại Bắc Vũ chỉ thấy căng thẳng, hồi hộp thôi.

Cô dời ánh mắt từ trên người An Lộ sang phía Thẩm Lạc.

Ngược lại với sự kích động của An Lộ, Thẩm Lạc lại rất bình tĩnh. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, mà giọng nói cũng rất bình thản:

– Ồ, là em à? Có chuyện gì không?

An Lộ hơi bất ngờ vì thái độ lạnh nhạt của Thẩm Lạc. Cô ấy hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới mỉm cười:

– À, gặp lại anh ở đây em thấy rất vui. Đây là bạn gái anh à?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Nếu không còn chuyện gì khác thì anh và bạn gái anh đi trước đây.

An Lộ vội vàng hỏi:

– Sao anh không trả lời thư của em?

– Chắc là do đổi địa chỉ.

Nụ cười của An Lộ càng gượng gạo hơn:

– Vậy anh có thể cho em xin số điện thoại không?

Thẩm Lạc nói:

– Nếu là về công việc thì em có thể đi tìm Lí Đồng. Tác phẩm của anh đều được ủy thác cho họ rồi. Anh cũng không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nên chắc sau này chúng ta cũng không có cơ hội hợp tác đâu.

An Lộ cười khẽ:

– Không phải về công việc. Em chỉ muốn liên lạc với bạn cũ thôi mà.

Thẩm Lạc thản nhiên nói, rồi kéo Bắc Vũ đi:

– Không cần.

An Lộ cất cao giọng:

– Thẩm Lạc, anh không dám đối mặt với anh của năm đó sao?

Thẩm Lạc không nói gì cả.

Bắc Vũ lặng lẽ nhìn anh. Khi cô trông thấy vẻ mặt nặng nề của anh thì lập tức hiểu rằng An Lộ có sức ảnh hưởng rất lớn đối với anh. Và tất nhiên quan hệ của anh và An Lộ cũng không có nhạt như những gì anh thể hiện ban nãy.

Anh đang trốn tránh chuyện gì sao?

Bắc Vũ cảm thấy mình lại sắp có thêm một loạt tình tiết vớ vẩn, cũ rích trong phim truyền hình rồi.

Hai người vừa đi vào hội trường liền gặp phải Thiệu Vân Khê.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc đã bỏ tay Bắc Vũ ra, rồi ôm lấy vai cô, ép cô dựa sát vào lòng anh để biểu thị chủ quyền.

Năm ngón tay bóp chặt vào vai Bắc Vũ khiến cô sững sờ. Cô đẩy anh ra nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy được.

Lúc đầu Thiệu Vân Khê còn định ve vãn Bắc Vũ trong lúc Thẩm Lạc bị An Lộ quấn lấy. Nhưng ánh mắt của Thẩm Lạc lúc này làm anh ta rất bất ngờ.

Trong ánh mắt đó vừa có ý uy hiếp vừa có ý công kích.

Nhưng mà ánh mắt đó lập tức dịu đi khi Bắc Vũ quay sang nhìn anh.

Thiệu Vân Khê vung tay lên, rồi cười với Bắc Vũ:

– Tớ đang định đi tìm cậu.

Bắc Vũ vẫn còn đang khó chịu về việc của An Lộ, nên không muốn để ý đến anh ta:

– Bọn tớ đi về đây.

Thiệu Vân Khê:

– Về sớm vậy à?

Bắc Vũ gật đầu:

– Ừ, ở đây chán quá.

Thẩm Lạc kéo cô đi:

– Chúng ta đi thôi!

Hai người ra đến chỗ đỗ xe, Bắc Vũ mới nhớ tới cái khăn lụa bị cô ném ở trên sofa:

– Em để quên khăn rồi! Anh đợi em một lát nhé!

Nhưng Thẩm Lạc lại kéo cô ra xe:

– Không cần tìm nữa, anh mua cho em cái khác.

Sau đó mới mở cửa xe cho cô.

Mặc dù Bắc Vũ không thích để ý mấy thứ vụn vặt lắm, nhưng cô cũng cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt.

Thật ra cô chẳng biết gì về quá khứ của anh, ngoài năm lớp mười hai đó cả.

Lúc ký thỏa thuận, cô cảm thấy nó không cần thiết cho mối quan hệ này, nên cô chỉ hỏi mỗi chuyện của Phi Thuyền Nhỏ. Nhưng sự xuất hiện của An Lộ đã làm cô cảm thấy khó chịu.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, nhưng tóm lại là cô không thích cái cảm giác này.

Sau đó Thẩm Lạc lái xe, còn Bắc Vũ ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi. Cả hai người đều không nói gì cả.

Khi về đến nhà, Bắc Vũ xuống xe rồi đi về phía nhà mình. Sau đó cô đã bị Thẩm Lạc gọi lại:

– Em làm gì đấy?

Bắc Vũ giả vờ ngáp một cái rồi nói:

– Em thấy buồn ngủ nên đi về đi ngủ.

Thẩm Lạc nhíu mày, thăm dò:

– Em vẫn còn giận hả?

Bắc Vũ hững hờ:

– Không đâu! Em giận gì chứ?

Thẩm Lạc nhìn cô như vậy thì im lặng. Một lát sau anh mới nói tiếp:

– Lúc trước anh không nhớ là mình có biết An Lộ.

Bắc Vũ mỉm cười:

– Vậy bây giờ nhớ ra rồi sao?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Nhớ ra rồi.

Bắc Vũ khoanh tay, dựa vào cạnh xe rồi cười với anh:

– Mối tình đầu à? Trí nhớ anh tốt lắm mà, sao cái này mà cũng quên được?

Thẩm Lạc lại nhíu mày:

– Không phải.

Bắc Vũ cười:

– Hay cô ấy là mẹ Phi Thuyền Nhỏ?

Thẩm Lạc nhìn cô như đang nhìn một con ngốc:

– Năm nay Phi Thuyền Nhỏ năm tuổi.

Được rồi, Bắc Vũ thừa nhận mình sai, vì An Lộ có nói là mười bốn năm trước.

Thẩm Lạc suy nghĩ một lát rồi đi tới trước mặt cô, cầm lấy tay cô:

– Vì cô ấy không phải là người quan trọng nên anh mới không nhận ra.

– Thật sao?

Bắc Vũ cười khẽ. Nhìn cô ngu lắm hả?

Mặc dù trạng thái hiện tại của anh rất bình thường, nhưng cô vẫn còn nhớ lúc An Lộ tự giới thiệu mình, anh có hơi sững sờ nhé.

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nhớ tới điều đầu tiên trong bản thỏa thuận của hai người: Không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Cho nên dù mười bốn năm trước, anh và An Lộ có xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan tới cô.

Mười bốn năm trước à? Mười bốn năm trước, anh mười lăm tuổi.

Thật là khéo, cô cũng thích anh vào năm mười năm tuổi.

Quả nhiên hồi trẻ, ai cũng là anh hùng cả!

Cô ném những suy nghĩ trong lòng đi, rồi nói:

– Em chỉ hỏi vậy thôi. Cho dù cô ấy có là mẹ Phi Thuyền Nhỏ thật thì cũng không liên quan gì đến em cả. Dù sao nếu muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta, thì cũng chỉ cần thông báo cho đối phương một tiếng thôi. Anh yên tâm đi, anh không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì đâu.

Thẩm Lạc nhìn cô một lát rồi đột nhiên bế cô lên:

– Em buồn ngủ rồi hả? Vậy chúng ta đi ngủ thôi.

Bắc Vũ muốn đi xuống, nhưng anh nhất quyết không cho. Cuộc chiến âm thầm của hai người đã kết thúc với sự thất bại của Bắc Vũ.

Vào đến trong phòng, Thẩm Lạc mới chịu thả cô xuống.

Bắc Vũ thấy mặt anh vẫn bình thản như trước, thì thấy hơi xấu hổ, vì vậy cô liền nói:

– Em đi tắm đây.

Sau khi vào trong nhà tắm, Bắc Vũ vẫn thấy khó chịu. Nhưng cô cũng biết đây là do cô suy nghĩ nhiều. Hai người chỉ là bạn giường thôi mà, mình nghĩ nhiều làm gì chứ?

Cô nhắm mắt lại rồi ngồi dậy nghịch bọt xà phòng trong bồn tắm.

Vì cô mải suy nghĩ nên khi Thẩm Lạc đi vào cô cũng không hề hay biết. Cho đến khi anh kỳ lưng cho cô cô mới biết là anh vào.

Bắc Vũ đẩy Thẩm Lạc ra:

– Không cần đâu, tự em tắm được.

Thẩm Lạc vẫn tiếp tục công việc.

Bắc Vũ lại đẩy tiếp.

Anh vẫn tiếp tục.

Cô lại đẩy ra.

Sau vài lần như vậy, ngọn lửa trong lòng Bắc Vũ đã bùng cháy. Cô quay người lại đẩy anh ra, rồi quát lên:

– Em đã nói là không cần rồi mà. Anh không hiểu tiếng người à?

Thẩm Lạc không nghĩ tới cô sẽ tức giận như vậy, nên anh sững sờ một lúc rồi mới đi ra ngoài:

– Vậy em tắm tiếp đi.

Khi Bắc Vũ nhìn thấy sự chán nản, sợ sệt trong mắt anh, thì cô lại thấy hối hận về hành động của mình. Cô nằm xuống rồi nhắm mắt lại.

Mình lại làm sao thế này?

Nửa tiếng sau cô mới sửa soạn lại tâm trạng của mình, rồi ra khỏi phòng tắm.

Lúc này Thẩm Lạc đang đứng ở trước cửa sổ. Chắc là anh đã tắm xong rồi vì anh đã thay một bộ quần áo khác, và tóc anh vẫn còn hơi ướt.

Cô hít sâu một hơi rồi nói:

– Lúc nãy em không cố ý đâu.

Thẩm Lạc quay đầu lại nhìn cô, rồi thản nhiên nói:

– Không có gì đâu.

Bắc Vũ nhún vai:

– Hôm nay em có hơi vô lý. Cái câu kết thúc thỏa thuận kia chỉ là nói bừa thôi, anh đừng nghĩ nhiều nhé. Nhưng mà nếu anh muốn kết thúc, thì cứ nói với em.

Thẩm Lạc đi tới trước mặt cô, sau đó nói:

– Sẽ không kết thúc đâu.

– Gì cơ?

Thẩm Lạc nhấn mạnh từng chữ một:

– Anh sẽ không kết thúc đâu.

Người Bắc Vũ hơi run lên, sau đó cô vừa đi về phía giường vừa nói:

– Vậy thì rất tốt. Em rất sợ phiền phức. Nếu chúng ta kết thúc, thì em lại phải đi tìm người mới. Mới nghĩ thôi đã thấy phiền rồi.

Thẩm Lạc yên lặng nhìn cô gái đang nằm ở trên giường. Cô nằm ở trên giường, mái tóc dài tản ra quanh gối.

Anh đi về phía cô, rồi hôn lên đầu gối cô.

Bắc Vũ mở mắt ra hỏi:

– Anh muốn làm hả?

Thẩm Lạc lắc đầu:

– Em ngủ đi!

Bắc Vũ lại nhắm mắt lại.

Nhưng một lát sau, anh lại tiếp tục hôn từ chân lên đến trên người cô.

Người Bắc Vũ hơi run lên, nhưng cô vẫn không mở mắt ra.

Sau khi hôn đến môi cô, anh mới chịu dừng lại. Bắc Vũ mở mắt ra nhìn anh. Thẩm Lạc giơ tay vén chỗ tóc rơi trên trán cô lên rồi nói thật nhỏ:

– Bắt đầu từ mười hai năm trước, anh mới được coi là đang sống. Nên những năm trước đó không có chút ý nghĩa gì với anh hết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-55)