Đường Tăng và yêu tinh
← Ch.20 | Ch.22 → |
Hơn mười một giờ, xe dừng lại ở trạm dừng chân. Mọi người đều xuống xe ăn trưa.
Phi Thuyền Nhỏ cũng không quên nhiệm vụ của mình. Cậu nhóc chạy đến trước mặt ba cô gái xinh đẹp kia, chuẩn bị bán ông bố độc thân của mình đi.
Bắc Vũ đứng cách họ một đoạn, cũng có thể trông thấy ánh mắt vui sướng của ba cô gái kia.
Mọi người ăn trưa, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Trịnh Hiểu Phi đi về chỗ của mình, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, thì đã bị một cô gái chân dài chiếm mất chỗ rồi.
Hai cô gái còn lại đành phải ngồi ở hàng ghế phía sau.
Quả nhiên có chân dài mới tốt.
Trịnh Hiểu Phi bị mất chỗ ngồi, đành phải tức tối đi tìm chỗ khác.
Ba cô gái một vở kịch.
Xe lại lăn bánh, cùng với đó là giọng nói ríu rít của ba cô gái kia.
Những hội viên cao cấp này nếu gia đình không giàu có, thì điều kiện kinh tế của chính mình cũng không kém. Cho dù hạnh kiểm, sinh hoạt cá nhân có thế nào, thì phẩm chất cũng không quá thấp. Bởi vậy họ đều lấy danh nghĩa học hỏi kinh nghiệm để quyến rũ đàn ông.
Bắc Vũ vụng trộm theo dõi bọn họ qua gương trang điểm. Tuy vẻ mặt Thẩm Lạc không tốt lắm, nhưng cũng vẫn kiên nhẫn trả lời mấy vấn đề bọn họ hỏi.
Vẫn rất lịch sự.
Xe ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một con đường gập ghềnh. Khi đi qua một cái ổ gà thì mọi người trong xe đều bị bắn lên một chút.
Người Phi Thuyền Nhỏ nhẹ hơn, nên đập đầu vào lưng ghế phía trước. Cậu nhóc hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Bắc Vũ vội đỡ lấy cậu bé:
– Có đau lắm không?
Phi Thuyền Nhỏ xoa trán, cười:
– Chỉ đau một chút thôi.
Lái xe lên tiếng nhắc nhở:
– Đoạn đường này đang sửa, nên rất xóc. Mọi người ngồi vững nhé.
Thẩm Lạc nhíu mày lại. Vừa hay tìm được lý do để thoát khỏi ba người này. Anh đứng dậy đi lên hàng ghế trước, bế Phi Thuyền Nhỏ lên rồi ngồi xuống bên cạnh Bắc Vũ.
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Bố, con ngồi một mình được mà, chị cũng có thể giữ con mà. Bố cứ ngồi ở đằng sau đi.
Cậu nhóc không muốn làm hỏng việc tìm vợ của bố đâu.
Thẩm Lạc nói nhỏ:
– Ngồi im!
Bởi vì phải bế một đứa bé, nên chân anh hơi mở ra.
Hàng ghế lại nhỏ, nên khi xe xóc nảy, chân anh sẽ đụng phải chân Bắc Vũ.
Trong lúc xe chạy, chân hai người đã đụng phải nhau mấy lần. Đến đoạn đường quá xấu thì chân hai người gần như là dựa sát vào nhau.
Lúc ban đầu Bắc Vũ cũng không để ý, vì do đường xấu mà, có ai muốn đâu. Nhưng một lát sau cô lại thấy là lạ.
Tuy hai người đều mặc quần dài, nhưng quần áo mùa hạ lại khá mỏng. Nên khi đụng vào nhau, cô còn cảm nhận được cả độ ấm của chân Thẩm Lạc cơ.
Cô yên lặng nhìn đôi chân dài kia lấn chiếm địa bàn của mình bằng một tư thế rất ngang ngược.
Cho dù có ôm con trai, thì cũng không cần chiếm nhiều đất của cô như vậy chứ?
Thấy Thẩm Lạc liếc sang phía mình, Bắc Vũ vội vàng dùng ánh mắt ám chỉ.
Nhưng mà anh lại thờ ơ nhìn sang chỗ khác, chân vẫn để nguyên tại chỗ.
Môi Bắc Vũ giật giật.
Thôi được rồi, không thèm so đo với một ông bố bế con nhỏ. Dù sao nếu là ở trên xe bus thì cô còn phải nhường chỗ cơ.
Vì thế Bắc Vũ ngồi dịch vào trong, tránh xa chân anh ra.
Nhưng mà ngồi như vậy, thì lại không thoải mái. Ngay khi cô đang nghĩ xem nên điều chỉnh tư thế kiểu gì, thì chiếc xe lại nghiêng sang một bên. Cả người cô đều đổ về phía Thẩm Lạc, mặt cô dán sát vào vai anh.
Cô luống cuống ngồi về chỗ dưới ánh mắt của anh. Sau đó thì ngồi sát vào chỗ cửa sổ.
Không ngờ xe lại bị nghiêng thêm lần nữa. Lần này cô không đổ về phía Thẩm Lạc, nhưng đầu lại đập vào khung cửa sổ.
Mà Thẩm Lạc đang ôm Phi Thuyền Nhỏ thì vẫn ngồi im tại chỗ, còn quay đầu nhíu mày nhìn Bắc Vũ như nhìn một đứa ngốc.
Bắc Vũ xoa trán, thầm nghĩ đúng là ra cửa không xem lịch, nên mới bị mất mặt như vậy.
Vẫn là Phi Thuyền Nhỏ sưởi ấm trái tim đau đớn của cô:
– Chị ơi, chị phải ngồi vững nhé!
Bắc Vũ thả lỏng cơ thể, hai chân cũng để một cách thoải mái, không nghĩ ngợi lung tung nữa. Chỉ là đụng chạm vô tình thôi, người ta không quan tâm, thì cô lo cái gì chứ?
Cuối cùng cũng tới đích.
Mọi người xách ba lô xuống xe. Thẩm Lạc dắt Phi Thuyền Nhỏ đi trước, Bắc Vũ đi theo sau.
Mới đi được hai bước, đã có người kéo cô lại. Quay lại nhìn thì thấy cô gái chân dài đang nháy mắt với cô.
Cô hỏi nhỏ:
– Sao thế?
Cô gái chân dài chỉ vào anh chàng phía trước, nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy:
– Chị quen Pluto hả?
Bắc Vũ còn chưa nói gì, đã trông thấy có hai ánh mắt khác nhìn mình chằm chằm rồi. Chính là hai cô gái mặt v line và ngực bự ban nãy. Cô cảm thấy nếu mình có hơi vô ý một chút, là cuộc chiến ba người này sẽ trở thành bốn người mất.
Thật ra cái này chẳng liên quan gì đến tình yêu cả. Ít ra bây giờ là vậy. Nhưng mà mấy cô cậu trai thanh gái lịch này, luôn mong muốn cuộc đời mình có thật nhiều màu sắc. Mà một cuộc tình ngắn ngủi ở trên đường thì hiển nhiên là rất đặc sắc. Vậy nên Thẩm Lạc với thân phận là Pluto, đã trở thành mục tiêu săn bắn của mấy cô gái trẻ này.
Phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, giàu có, thì đều thích dùng đàn ông để chứng minh sức hấp dẫn của mình.
Bắc Vũ không muốn gia nhập cuộc chiến này để chứng minh sức hấp dẫn của mình. Cô lại càng không muốn trở thành tấm bia của ba người này. Bởi vậy cô vội vàng chứng minh mình trong sạch:
– Chỉ gặp qua mấy lần thôi, không quen.
Vẻ mặt ba người kia nhẹ nhàng hơn. Dù sao một người có quen biết sẽ dễ thắng hơn bọn họ mà.
Bắc Vũ còn rất thức thời tránh ra, để bọn họ đuổi theo Thẩm Lạc.
Vừa hay Trịnh Hiểu Phi lại gọi cô:
– Chị ơi, đợi em với!
Cô liền đứng đó đợi Trịnh Hiểu Phi.
Trịnh Hiểu Phi nhìn ba cô gái kia xúm vào chỗ Thẩm Lạc, thì cười cợt nói thầm với Bắc Vũ:
– Chị đoán xem, tối nay ai sẽ được thị tẩm? Em cá là cô chân dài.
May mà lúc đó Bắc Vũ không uống nước, nếu không thì nhất định sẽ bị sặc.
Hơn nữa, khoảng cách giữa bọn họ không xa, cô cũng không dám làm gì quá đáng, đành phải nghẹn cười nhìn bọn họ. Có vẻ cô gái chân dài kia đã ỷ vào ưu thế của mình để đuổi kịp Thẩm Lạc.
Cô nhếch môi, nói nhỏ:
– Chị cũng cá là cô ấy.
Trong lúc hai người đang thì thầm, Thẩm Lạc đang đi xuống xe, đột nhiên nhìn sang bên này.
Trên gương mặt tuấn tú, gió mát trăng thanh kia, là ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lẽo.
Bởi vậy không chỉ mình Bắc Vũ, mà cả Trịnh Hiểu Phi cũng cảm thấy chột dạ.
Hai người đều lúng túng quay mặt ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh.
– Ừm.... Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ! Ha ha ha ―
Bắc Vũ:......
Thẩm Lạc hơi nhíu mày lại, rồi dắt Phi Thuyền Nhỏ xuống xe.
Thấy Thẩm Lạc đi rồi, Trịnh Hiểu Phi mới thở phào, rồi lại nói thầm với Bắc Vũ:
– Chị nói xem có phải Pluto nghe thấy chúng ta nói xấu sau lưng anh ta không? Ánh mắt vừa nãy của anh ta thật đáng sợ.
Nói xong còn giơ tay lên vỗ ngực.
Bắc Vũ đang định nói chuyện, thì lại trông thấy Thẩm Lạc đang đứng ở dưới xe nhìn bọn họ qua cửa kính. Vẻ mặt còn lạnh hơn cả ban nãy.
Cô đẩy Trịnh Hiểu Phi một cái. Trịnh Hiểu Phi quay đầu lại theo bản năng, sau đó nhe răng cười và vẫy tay mới người ngoài cửa sổ. Sau đó lại nói nhỏ với Bắc Vũ:
– Em chắc chắn là anh ta nghe thấy chúng ta nói rồi. Mà vị nhiếp ảnh gia này có vẻ rất hẹp hòi. Em còn định hỏi thăm mấy vấn đề về chụp ảnh, mà chắc là không được rồi.
Bắc Vũ cười gượng:
– Ai biết được?
Sau đó thì nghiêng người tránh khỏi ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Lạc, cúi đầu đi xuống xe.
Sau khi xuống xe còn phải đi bộ nửa tiếng mới đến công viên.
Thẩm Lạc dắt tay Phi Thuyền Nhỏ, bên cạnh là ba cô gái xinh đẹp.
Ông bố quá kiêu ngạo, nên các cô gái liền ra tay với cậu con trai.
Phi Thuyền Nhỏ cảm thấy trong ba người này có thể có vợ tương lai của bố mình, nên rất ngoan ngoãn nói chuyện với họ, không hề nặng bên này, nhẹ bên kia.
Vốn dĩ Trịnh Hiểu Phi còn định tìm cách móc nối quan hệ với Thẩm Lạc, nhưng mỗi lần nhìn về bên đó, đều bị Thẩm Lạc dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lại. Bởi vậy sau khi đi theo bọn họ một lát, thì anh ta không chịu nổi nữa, đành phải kéo Bắc Vũ đi.
Nhưng mà hai người chưa đi được bao xa, thì đã bị đội trưởng gọi lại:
– Hiểu Phi. Pluto có mang theo một số thiết bị, mà anh ấy lại dẫn theo con nhỏ, cậu đi bê giúp một ít đi.
– Vâng vâng.
Trịnh Hiểu Phi đang lo không có cơ hội biểu hiện nên nhanh chóng đồng ý.
Bắc Vũ thuận miệng hỏi:
– Có cần em giúp gì không?
Đội trưởng xua tay:
– Con gái thì không cần. Em cứ đi trước đi, đến nơi nghỉ ngơi là được.
Kỳ thật Bắc Vũ cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi. Chính cô cũng đã có cả một ba lô to đùng rồi, có khi đi đến chỗ cắm trại là mệt không thở nổi ý, nào còn sức mà đi giúp người khác.
Cô nhìn Thẩm Lạc ở gần đó. Phi Thuyền Nhỏ đã không đi nổi nữa, đang được anh bế rồi.
Bây giờ là mùa hạ, lại là buổi chiều, cho dù ở đây có mát hơn trong thành phố, thì nó cũng vẫn còn độ nóng bức của mùa hạ.
Nhưng nhìn Thẩm Lạc lại rất nhẹ nhàng. Phía sau khoác ba lô, phía trước ôm con nhỏ, mà vẫn rất thong dong.
Anh vẫn là một anh chàng tài giỏi khác người.
Tiếc là mình đã không còn loại tình cảm đó nữa. Người như vậy chỉ để thưởng thức thôi.
Nhất là sau buổi tối hôm đó, cô thấy thái độ của người cô từng thầm mến đối với cô càng ngày càng lạnh, vậy nên giữa hai người rất cần giữ vững khoảng cách.
Lúc trước anh chỉ là bị ướp lạnh thôi, còn bây giờ thì đúng là một cái tủ lạnh.
Cho nên các cụ nói rất đúng, khoảng cách sinh ra cái đẹp.
Bắc Vũ kéo vành mũ xuống, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chỗ cắm trại là một bãi cỏ dựa núi gần sông. Vì lúc đi đường cô không ngủ, nên sau khi dựng trại và nói chuyện một lát, Bắc Vũ liền chui vào trong trại ngủ.
Không ngờ đến khi tỉnh dậy mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
Lúc cô chui ra khỏi lều, chỉ thấy mỗi đội trưởng đang đốt lửa, nên thuận miệng hỏi:
– Mọi người đâu hết rồi?
Đội trưởng chỉ về phía dòng sông:
– Trời nóng nên đi bơi hết rồi. Anh cũng mới về thôi. Thấy em ngủ nên mọi người không gọi em dậy. Ở ngay phía trước đó, đi khoảng hai ba phút thôi. Nước không sâu rất thích hợp để bơi lội. Em đi đi, bơi một lát rồi về ăn tối.
Bắc Vũ cũng cảm thấy người toàn mồ hôi không thoải mái, nên "vâng" một tiếng, rồi về lều thay áo tắm, chuẩn bị lao vào vòng tay của mẹ thiên nhiên.
Đi dọc bờ sông một đoạn, quả nhiên trông thấy mấy cô cậu đang chơi đùa trong nước.
Trịnh Hiểu Phi trông thấy cô thì vui vẻ gọi:
– Chị, xuống đây đi!
Bắc Vũ cười, nhưng vẫn đi tiếp. Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Chưa đi được bao xa, đã nghe thấy tiếng con gái cười đùa.
Vì trên bờ có mấy tảng đá to chắn tầm mắt, nên cô tưởng chỉ có mấy cô gái thôi, nên quyết định chọn chỗ này. Ai ngờ mới đi qua tảng đá, liền trông thấy một hình ảnh cay mắt.
Ba cô gái mặc bikini đang vui đùa quanh một anh chàng và một cậu bé con.
Trong đầu Bắc Vũ lập tức hiện lên hình ảnh Đường Tăng bị mấy yêu tinh vây quanh trong Tây Du Ký.
Cô lại nghĩ tới khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Lạc, đúng là rất giống Đường Tăng.
Cô nhướn mày, vậy thì chúc Thẩm Đường Tăng may mắn đi!
Hi hi.
Nhân dịp không ai trông thấy, cô nhanh chóng lùi lại.
Thẩm Lạc liếc thấy bóng hình trên bờ, liền hỏi Phi Thuyền Nhỏ đang nghịch nước trong vòng tay mình:
– Còn muốn bơi nữa không?
– Không bơi nữa.
– Vậy chúng ta đi lên nhé!
Nói rồi, anh ôm Phi Thuyền Nhỏ đi lên bờ.
Mấy cô gái ngoài thì sóng yên biển lặng, trong thì mây đen mù mịt, thấy vậy cũng đi lên theo.
Ba người thi nhau khoe dáng người nóng bỏng. Mà Thẩm Lạc lại chẳng thèm liếc lấy một cái.
Sau khi lên bờ, anh lau mặt cho con trai rồi dịu dàng nói:
– Con đi về với các cô trước đi, bố có chút việc.
– Vâng.
Phi Thuyền Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi thep mấy cô gái.
Tuy ba người vẫn còn tò mò Thẩm Lạc ở lại đây làm gì, nhưng người ta đã giao con trai cho mình rồi, thì đương nhiên mình phải hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Hơn nữa, có được sự ủng hộ của con trai, cũng là một tiến triển tốt.
Vì thế ba người liền dẫn Phi Thuyền Nhỏ về nơi cắm trại.
Mà Bắc Vũ cũng đã tìm được một chỗ thích hợp cho mình.
Nhưng mà cô vừa mới cởi áo khoác ra, thì đã thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng. Cô quay đầu lại thì thấy Trịnh Hiểu Phi đi tới.
– Chị, em tìm chị mãi. Sao chị lại chạy ra đây?
– Yên tĩnh mà!
Cô thuận miệng nói.
Trịnh Hiểu Phi nhảy vào trong nước, bơi tới bên cạnh cô, vui vẻ nói:
– Vừa nãy chị có trông thấy không?
– Cái gì?
– Ba người đẹp bikini và Pluto đó!
Trịnh Hiểu Phi cười xấu xa:
– Vừa nãy em đi tìm chị, có đi ngang qua đó, nên mới nhìn một cái. Nếu như không có trẻ con ở đó, thì ba nữ, một nam đúng là quá nóng mắt.
Bắc Vũ giật giật khóe môi:
– Không... khoa trương vậy chứ?
Trịnh Hiểu Phi xì một tiếng:
– Con gái thích đi dã ngoại rất hào phóng. Hồi còn đi học có đi cắm trại, buổi tối nghe thấy tiếng, còn ngây thơ tưởng là mấy đôi yêu nhau. Bây giờ mới biết chỉ là tình một đêm thôi.
Bắc Vũ nói:
– Này, này! Đừng có vơ đũa cả nắm chứ!
Trịnh Hiểu Phi cười:
– Em biết chị không phải người như vậy.
Bắc Vũ cũng cười, rồi nghiêng đầu nhìn anh ta:
– Chị thấy em đang hâm mộ Pluto được ba người đẹp vây quanh thì có.
Trịnh Hiểu Phi nhướn mày:
– Ai mà không hâm mộ chứ?
Nói xong lại cười hì hì:
– Chị nói thử xem, đêm nay bốn người kia có xảy ra chuyện gì không?
– Không... đến mức đó chứ? Pluto còn dẫn cả con trai đi mà.
– Chị quá ngây thơ rồi, sau khi cậu nhóc kia ngủ, thì đêm vẫn còn dài mà. Em đang nghĩ đêm nay ai sẽ thắng đây. Bây giờ em lại thấy chân dài có vẻ không thắng được rồi.
– Vì sao?
– Bởi vì...
Đột nhiên Trịnh Hiểu Phi kẹt ở đó. Anh ta mở to hai mắt nhìn về phía bờ sông. Lộ ra một nụ cười rất khoa trương, run rẩy vẫy tay:
– Hi! Pluto.
Bắc Vũ quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Thẩm Lạc đang cởi áo choàng ra, đi xuống nước.
Trịnh Hiểu Phi vừa mới nói lung tung về người ta, nên nhìn thấy Thẩm Lạc liền thấy chột dạ. Anh ta vội vàng cười:
– Em bơi xong rồi. Hai người tiếp tục đi, em đi về nấu cơm.
Nói xong liền chạy mất.
Bắc Vũ không nói được gì. Cô nhìn về phía Thẩm Lạc, cười hỏi:
– Anh đang bơi ở dưới cuối sông mà? Sao lại chạy lên đây?
Thẩm Lạc thản nhiên nói:
– Sạch sẽ.
Hình như... cũng đúng nhỉ.
Lúc này xung quanh im ắng, trừ thiên nhiên ra cũng chỉ còn lại hai người.
Cô nam quả nữ luôn có vẻ kỳ lạ.
Thẩm Lạc vẫn nhìn Bắc Vũ, đôi mắt đen kịt không nhìn ra cảm xúc gì.
Bắc Vũ bị anh nhìn nên hoảng sợ.
Cô thả tóc xuống, vò mấy cái qua loa, rồi vội vàng trèo lên bờ:
– Anh cứ bơi đi, em đi trước.
Nhưng mà cô vừa mới bám vào tảng đá trên bờ, thì chân cô đã bị một bàn tay ấm áp kéo lại rồi.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |