Tin đồn
← Ch.12 | Ch.14 → |
Ngày hôm sau, Thiệu Vân Khê không đến lớp.
Ba ngày sau, giáo viên chủ nhiệm thông báo Thiệu Vân Khê đã chuyển trường.
Mới đầu Bắc Vũ cũng không để ý. Tối hôm đó cô cũng nhận ra Trương hộ pháp có quen biết với bố mẹ Thiệu Vân Khê. Rất có thể ông ta đã nói chuyện này cho bố mẹ cậu ta rồi.
Mà bố mẹ của cậu con trai ngoan ngoãn thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, lo sợ, rồi lập tức chuyển trường cho con trai. Hành động chia rẽ uyên ương này là chuyện rất bình thường của các bậc phụ huynh ở Trung Quốc.
Đối với Bắc Vũ thì như vậy cũng tốt. Thiệu Vân Khê chuyển trường thì sau này cô cũng đỡ xấu hổ.
Nhưng chuyện làm cô bất ngờ đó là, không tới hai ngày, những lời đồn nhảm nhí về cô và Thiệu Vân Khê đã xuất hiện.
– Bắc Vũ, có phải thật không?
Trong một tiết tự học, Ngô Nam Nam đã hỏi cô như vậy.
– Cái gì mà thật với giả?
– Chính là chuyện của cậu và Thiệu Vân Khê đấy!
Hai ngày nay, Bắc Vũ cũng nghe thấy một số tin đồn. Vốn dĩ cô không để ý tới, nhưng hiện nay nghe thấy Ngô Nam Nam hỏi vậy, thì mới quan tâm tới nó. Cô nhíu mày nói:
– Tớ và cậu ta chẳng có gì cả.
Ngô Nam Nam nói nhỏ:
– Nhưng mà bọn nó đều nói là tối hôm đó cậu và Thiệu Vân Khê rủ nhau lên núi.
Bắc Vũ nói:
– Hôm đó đúng là tớ có lên núi. Nhưng không phải đi cùng Thiệu Vân Khê. Tớ lên đó ngắm sao mà.
– Nhưng mà không phải bọn cậu bị thầy giám thị bắt được hả?
Bắc Vũ nhìn cô ấy:
– Ai nói vậy?
Những người biết việc này trừ cô và Thiệu Vân Khê ra, thì chỉ có ba thầy giáo và một người có thể bỏ qua là Thẩm Lạc thôi. Rõ ràng Trương hộ pháp đã nói sẽ không nói chuyện này rồi mà.
Có thể thấy được người làm tấm gương về đạo đức cho mọi người, cũng không đáng tin cậy.
Sẽ không công khai chuyện này, không có nghĩa là sẽ không trở thành câu chuyện, đề tài cho mọi người sau bữa ăn.
Ngô Nam Nam nói:
– Tất cả mọi người đều nói là lúc các cậu bị bắt, Thiệu Vân Khê đang mặc quần. Trên mặt đất còn có áo mưa. Bố mẹ Thiệu Vân Khê biết nên mới bắt cậu ta chuyển trường.
Dù sao cũng là một cô bé mười mấy tuổi. Khi nói đến chữ áo mưa, thì cô ấy nói rất rất nhỏ.
Bắc Vũ tức tối:
– Vớ vẩn!
Ngô Nam Nam bĩu môi:
– Tớ cũng thấy rất vô lý, nhưng mà bọn họ nói có bài có bản. Mà Thiệu Vân Khê lại thật sự chuyển trường.
Đúng vậy! Thiệu Vân Khê chuyển trường, chỉ để lại mình Bắc Vũ chịu mọi lời đồn đãi. Mà một mình cô thì không thể xóa bỏ được tin đồn.
Mọi người thường tin tưởng những tin đồn vô lý, ly kỳ, chứ không chịu tin tưởng sự thật.
Ngô Nam Nam nghĩ một chút rồi nói tiếp:
– Nghe nói thầy giám thị định phạt các cậu. Nhưng mà Thẩm Lạc lớp 12 làm chứng là hai cậu không đi cùng nhau, chỉ trùng hợp gặp nhau thôi, cũng không làm gì cả, nên việc này mới được bỏ qua đấy.
– Thẩm Lạc?
Bắc Vũ nhớ tới tối hôm đó, Trương hộ pháp có đi ra ngoài gặp học sinh, sau khi quay lại thì cho bọn họ đi về.
Chẳng lẽ lúc đó Thẩm Lạc đi làm chứng với Trương hộ pháp?
Nhưng mà Thẩm Lạc cũng không quan trọng trong tin đồn nhảm nhí này. Mọi người chỉ chú ý tới chuyện của Bắc Vũ và Thiệu Vân Khê ở trong rừng cây thôi.
Bắc Vũ mười lăm tuổi, chỉ có một việc lớn nhất trong đời, đó chính là đứng thứ hai mươi lăm trong lớp. Mà khi cô trở thành một người bình thường, thì lại trở thành tiêu điểm của mọi người bằng cách khác.
Vì nam chính đã đi rồi, nên câu chuyện ở rừng cây này dần dần thay đổi hương vị.
Áo mưa, dã chiến, những từ ngữ quá xa xôi với độ tuổi của cô đã được gắn lên đầu cô.
Ba người thì thành hổ, nhiều miệng thì chảy vàng. Không ai muốn biết sự thật cả. Với độ tuổi hormone đang phát triển này, thì những cô bé, cậu bé mười mấy tuổi, rất thích suy diễn câu chuyện thành những thứ ly kỳ, để thỏa mãn sự tò mò của mình.
Trong lời đồn, Bắc Vũ bị gắn mác là phóng đãng và không biết xấu hổ.
Hơn nữa cô lại hay chơi với đám Giang Việt, nên tin đồn lại càng giống thật.
Cô trở thành cô gái đê tiện trong miệng bạn bè.
Bởi vì nam chính biến mất, nên mọi sự giải thích của Bắc Vũ đều trở thành vô nghĩa. Hơn nữa, cô cũng rất kiêu ngạo, không muốn cố gắng giải thích với mọi người.
Cuộc sống cấp III của cô mới được một học kỳ. Cô còn chưa kịp kết bạn, thì mọi người đã vội tránh xa cô.
Học sinh ngoan thì không muốn chơi với cô. Mà trường số hai phần lớn là học sinh ngoan.
Còn mấy tên hư hỏng thì nhìn cô bằng ánh mắt ngả ngớn.
Một tháng sau sự việc đó, cô mới nhận ra đã lâu rồi cô không tới sân thể dục vào buổi tối nữa. Đã lâu rồi cô không gặp Thẩm Lạc. Cô từng trông thấy cậu chơi bóng với đám Giang Việt, nhưng cô cũng không biết tại sao, mình lại không còn nhiệt tình như trước nữa.
Theo sự báo cáo của Giang Việt, quan hệ của Thẩm Lạc và bọn họ không tệ, chỉ có điều cậu vẫn rất ít nói.
Bắc Vũ nhớ tới tối hôm đó, không biết cậu có hiểu lầm không?
Nhưng mà cậu có thể đi làm chứng cho cô, thì Bắc Vũ lại thấy vui vẻ.
Cô quyết định đi cảm ơn cậu.
Đã lâu không tới sân thể dục, cô cảm thấy hơi xa lạ.
Thẩm Lạc vẫn ngồi trên xà kép ngắm sao như trước.
Bắc Vũ đứng ở xa xa do dự một lát, cuối cùng cũng vẫn đi tới.
Cô đứng dưới xà kép gọi cậu.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu ở sân thể dục.
Thẩm Lạc bỏ kính viễn vọng xuống, nhìn về phía cô, nhưng không nói gì.
Từ bé Bắc Vũ đã có danh là gan dạ, nhưng nay đối mặt với Thẩm Lạc, cô lại luôn ấp úng.
– Hôm đó anh đi nói với thầy Trương về chuyện ở trên núi hả?
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi đột nhiên nhảy xuống, nói rất nhẹ nhàng:
– Anh chỉ nói sự thật thôi.
Bắc Vũ nói nhỏ:
– Em biết chứ. Cảm ơn anh.
Thẩm Lạc nói:
– Nhưng mà sự thật chưa chắc đã có người tin.
Bắc Vũ nhìn cậu. Dưới ánh trăng sáng, cậu vẫn có bộ dạng gió mát trăng thanh, làm người ta không thể với tới.
Cậu lại nói tiếp:
– Cho nên chỉ cần quan tâm những người tin tưởng sự thật là được.
– Hả?
Nhưng cậu không có ý định giải thích tiếp, mà trực tiếp đi về luôn.
Bắc Vũ đứng tại chỗ rất lâu mới tỉnh táo lại. Sau đó cô chán nản nằm dựa vào xà kép.
Nằm đó một lát, cô lại nghĩ tới những lời Thẩm Lạc vừa nói.
Đúng vậy! Những người tin cái lời đồn nhảm nhí đó, thì cô quan tâm làm gì?
Cô là Bắc Vũ. Cô từng là con rồng nhỏ (*) oai phong một cõi cơ mà. Sao phải ngã gục dưới miệng lưỡi thế gian chứ?
(*) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình cùng tên:
Vì vậy cô thấy thoải mái hơn.
Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, hành động của Thẩm Lạc đã làm Bắc Vũ cảm thấy, mọi thứ vẫn chưa quá tồi tệ.
Có lẽ trong mắt cậu, cô cũng chỉ là một cô học sinh xa lạ cùng trường. Nhưng vậy thì sao chứ?
Cô bật cười. Khi cô định đi về thì có hai cậu học sinh xuất hiện.
– Đây không phải là người đẹp Bắc Vũ nổi tiếng của trường ta sao?
Giọng nói ngả ngớn không thèm giấu diếm.
Bắc Vũ nhận ra bọn họ là học sinh cá biệt lớp bên.
Cô không để ý tới bọn họ, đi vòng qua xà kép để đi về.
Nhưng mới đi được hai bước, cô đã bị bọn họ chặn lại.
– Đi về làm gì chứ? Bây giờ còn sớm mà? Thiệu Vân Khê chuyển trường rồi, không còn ai vào rừng với em nữa, thì để anh đi cùng!
Bắc Vũ nổi giận:
– Mấy người lịch sự một chút đi!
Hai người kia cười to. Một người nói:
– Giả vờ làm gì nữa? Lúc đánh dã chiến với Thiệu Vân Khê bị Trương hộ pháp bắt được, không phải rất cởi mở à? Thôi thì đi theo anh đi. Anh sẽ không chê em là hàng nát đâu.
Những lời sỉ nhục tận mặt như vậy đã vượt quá năng lực thừa nhận của một cô bé mười sáu tuổi.
Cũng may Bắc Vũ không yếu ớt như vậy.
Cô tức điên lên, đẩy bọn họ ra:
– Tránh ra!
Nhưng mà hai tên kia cũng không theo ý cô. Bọn họ trực tiếp túm lấy tay cô.
Bắc Vũ khó thở, cô cố gắng trốn tránh. Đột nhiên, ánh mắt cô chạm vào tảng đá to dưới chân. Cô ngồi xổm xuống bê nó lên.
Hai tên kia lúc này mới tránh ra. Bọn họ hét lên:
– Mẹ kiếp! Có cần phải vậy không?
Bắc Vũ ném tảng đá xuống bên cạnh bọn họ, tức tối chạy ra khỏi sân thể dục.
Sau khi ra khỏi sân thể dục, cô càng nghĩ càng bực mình. Đứng ở ven đường một lát, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Giang Việt.
Giang Việt còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng Bắc Vũ khóc trong điện thoại. Cậu hoảng sợ:
– Em làm sao đấy?
Bắc Vũ vừa khóc vừa nói cho cậu. Còn chưa nói xong, Giang Việt đã quát lên:
– Em đứng đấy đợi anh. Anh lập tức đến ngay.
Không đến ba phút sau, Giang Việt đã dẫn theo hai người bạn chạy tới. Trong tay còn cầm một cây gậy. Trông thấy Bắc Vũ đứng ở ven đường thì hỏi:
– Người đâu?
Bắc Vũ nói:
– Chắc vẫn còn ở sân thể dục.
Giang Việt tức giận nói:
– Đi thôi. Ông đây giết chết chúng nó!
Bắc Vũ lau mặt, đuổi theo Giang Việt.
Cô chưa bao giờ là quả hồng mềm cả. Cô cũng chẳng có lòng khoan dung độ lượng. Không tính là thù dai nhưng tuyệt đối không để người khác sỉ nhục. Lúc này cô thật sự muốn giết hai tên khốn nạn kia.
Cả đám chạy đến sân thể dục, nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai cả.
– Sao không có ai?
Giang Việt quay lại hỏi Bắc Vũ.
Bắc Vũ cũng rất khó hiểu:
– Em có thấy bọn nó đi ra đâu!
Một người bạn của Giang Việt nói:
– A Việt, có tiếng gì kìa!
Giang Việt dẫn mọi người đi tới chỗ tiếng kêu. Sau đó tất cả đều trông thấy ở gần chỗ xà kép, có hai người đang ôm bụng nằm dưới đất.
Bắc Vũ kêu lên:
– Chính là bọn họ!
Hai tên kia hiển nhiên mới bị ai đánh, bây giờ đang đau đến mức không đứng dậy nổi. Khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, trông rất buồn cười.
– A Việt, xem ra đã có người thay trời hành đạo trước rồi.
Đám bạn của Giang Việt cười hả hê.
Giang Việt đi lên đá vào một tên:
– Sao lại thế này? Ai đánh?
Giang Việt là anh cả của trường số hai, nên tất nhiên hai tên này đã nhận ra cậu. Sau khi nhìn thấy Bắc Vũ ở bên cạnh thì sợ đến mức cả người đều run lên:
– Em không biết.
Sau khi Bắc Vũ chạy mất, bọn họ cũng định đi về rồi. Ai ngờ lại có một người vóc dáng cao to xuất hiện, không thèm nói năng gì, mà đánh bọn họ luôn.
Người kia rõ ràng là có tập luyện, nên bọn họ không thể đánh trả được.
Hơn nữa, cậu ta ra tay rất tàn nhẫn, chuyên đánh vào mặt. Nên chỉ sau một lát, mặt bọn họ đã sưng vù như đầu heo.
Bọn họ còn chưa kịp biết người đó là ai, thì cậu ta đã đi mất rồi.
– Mẹ! Đáng đời!
Giang Việt dùng cây gậy vỗ mặt bọn họ.
– Nói đi, vừa rồi chúng mày làm gì em gái tao?
– Anh Việt, bọn em có làm gì đâu!
Giang Việt ấn mạnh làm mũi cậu ta bị biến hình:
– Dám làm mà không dám nhận à? Mày không muốn ở lại trường này nữa hả?
– Anh Việt, bọn em sai rồi!
Giang Việt lại đạp cậu ta một cái:
– Mở to mắt chó của mày ra mà xem. Bắc Vũ là em gái tao, nếu còn dám nói linh tinh, hoặc là bắt nạt nó, thì ông sẽ cho chúng mày biết tay.
– Anh Việt, bọn em biết lỗi rồi. Sau này sẽ không dám... nữa.
Giang Việt bỏ cây gậy ra, nhìn Bắc Vũ:
– Chị Vũ, chị nghĩ sao?
Bắc Vũ tức giận đi lên, đá cho mỗi tên một phát:
– Cút!
Hai người kia lập tức bò dậy, chạy đi mất.
Giang Việt và hai người bạn của cậu bật cười vì bộ dáng hung hăng của Bắc Vũ.
Giang Việt đi lên vỗ vai cô:
– Hết giận chưa?
Bắc Vũ gật đầu:
– Rồi!
Giang Việt quay sang nói với hai người bạn:
– Hai cậu về ký túc xá trước đi. Tôi nói chuyện với em gái tôi đã.
Hai người kia nhún vai đi về.
Giang Việt và Bắc Vũ trèo lên xà kép ngồi.
– Mấy tin đồn nhảm nhí của em, anh có nghe thấy không?
Giang Việt gật đầu. Tuy Bắc Vũ không nói với cậu, nhưng cậu cũng quen mấy người lớp 10, cũng nghe loáng thoáng rồi. Cậu gãi đầu:
– Anh không ngờ nó sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lúc trước cậu không quan tâm lắm, vì cậu không tin chuyện đó.
Bắc Vũ căm tức:
– Sao em lại xui xẻo như vậy chứ?
Giang Việt nói:
– Muốn trách thì phải trách thằng ranh Thiệu Vân Khê kia. Xảy ra chuyện thì chuyển trường. Một mình em làm sao mà nói rõ được.
– Bỗng dưng em lại bị gắn mác vô liêm sỉ, phóng đãng. Thật là ghê tởm.
Giang Việt vỗ ngực:
– Có anh trai em ở đây, em không cần sợ ai cả. Anh sẽ không để e bị bắt nạt.
– Em không sợ, em chỉ tức thôi.
Giang Việt cười, rồi lại hỏi:
– Thế trời tối mà em lên núi làm gì?
Bắc Vũ bĩu môi:
– Em thấy Thẩm Lạc đi lên núi, nên đi theo. Ai biết người thì không thấy đâu, lại nhảy ra Thiệu Vân Khê muốn tỏ tình với em. Sau đó cậu ta rơi xuống hố. Lúc em kéo cậu ta lên thì bị Trương hộ pháp bắt được.
Giang Việt cười:
– Xem ra Lạc Thần đúng là kiếp nạn của em rồi. Em thích cậu ta vậy cơ à? Người ta lên núi mà cũng dám đi theo.
– Có gì mà dám với không? Em chỉ tò mò thôi.
Giang Việt cười, xoa đầu cô:
– Sau này cẩn thận một chút! Lần trước thì uống say rồi ngủ ở ven đường. Bây giờ lại bị Trương hộ pháp bắt. Nếu còn tiếp tục như vậy, thì sẽ xảy ra chuyện đấy.
Bắc Vũ nhìn cậu:
– Nói như kiểu em luôn gây chuyện ý? Anh xem lại mình đi!
– Anh là con trai, không thể so với nhau được.
Bắc Vũ hứ một tiếng, mặc kệ cậu.
Giang Việt nhìn đồng hồ:
– Muộn rồi đấy. Về ký túc xá đi! Xuống đây, anh cõng em!
Bắc Vũ nhảy lên lưng cậu. Giang Việt suýt nữa ngã lăn ra đất. Cậu gào lên:
– Mẹ ơi! Bắc Miệng Rộng, em ăn thức ăn gia súc hả? Sao nặng thế?
– Đi nhanh đi, Giang Nhị Cẩu!
Hai người cãi cọ cả đoạn đường, chiếc bóng kéo dài trên mặt đất.
Đến khi hai người đã đi xa, một người cao to mới yên lặng đi ra từ một góc hẻo lánh ở sân thể dục.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |