← Ch.113 | Ch.115 → |
Hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương nhận được điện thoại của Diệp Trung Hoa đích thân gọi đến, ý thức có chút choáng váng không phân biệt được phương hướng.
"Lý Thiến, có phải anh nghe nhầm không?" Mạnh Ngọc Cương đứng trong phòng khách đi qua đi lại: "Cha của Diệp Thiên Nhiên mới chúng ta đến nhà họ Giang ăn bữa tối?" Khi nhận được điện thoại ông không nói được lời nào chỉ có thể hùa theo đồng ý.
"Không hề nghe nhầm." Mặc dù Lý Thiến cũng rất phấn khởi, nhưng rõ ràng so với ông chồng của bà tốt hơn rất nhiều, bà chuẩn bị cho ông một bộ quần áo diện tết đưa cho ông: "Mau thay trang phục, không nên để cho người khác coi thường chúng ta."
Mạnh Ngọc Cương vẫn cảm thấy ngỡ ngàng, tâm tình không ngừng kích động, nhưng mà gia đình họ là quyền cao chức trọng lại muốn gặp vợ chồng ông, đây là có ý gì? Gia đình người ta liệu có tự cao tự đại cho vợ chồng ông sắc mặt thế nào đây? Liêu có coi thường ông là người nhà quê hay không? Mạnh Ngọc Cương suy đi nghĩ lại đứng ngồi không yên.
"Bình tĩnh một chút, đừng để người khác chê cười." Lý Thiến đã tự điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt: "Thể hiện tốt một chút, đừng làm con gái mất mặt." Nhà họ Diệp muốn mời hai vợ chồng bà ăn bữa cơm, không phải là vì Mạnh Yên sao? Quả nhiên con gái do bà sinh ra đúng là ai gặp cũng yêu thích, có điều nếu thằng bé nhà họ Diệp phải qua nhiều khảo sát mà vẫn không khiến cho bà cảm thấy hài lòng thì không thể đồng ý.
"Nhưng anh cảm thấy ..." Mạnh Ngọc Cương không thể bình tĩnh được.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên cùng đẩy cánh cửa đi vào.
Ánh mắt Mạnh Ngọc Cương sáng lên vẫy tay gọi anh: "Thiên Nhiên, cha mẹ cháu sẽ nghĩ như thế nào mà yêu cầu gặp chúng ta?"
Diệp Thiên Nhiên chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra ông rất khẩn trương, nên cố gắng trấn an ông: "Chú Mạnh, chỉ là cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm mà thôi, mọi người gặp mặt làm quen một chút."
Mạnh Yên cũng động viên cha cô: "Đúng vậy, cha. Không có gì, đừng quá khẩn trương." Đều giống nhau cả thôi, có cần khẩn trương đến vậy không?
Nghe lời này của con gái, bỗng nhiên Mạnh Ngọc Cương cảm thấy bình tĩnh hơn ngồi xuống ghế sa lon: "Ai khẩn trương? Cha chỉ thuận miệng hỏi một chút."
Trong lòng Mạnh Yên cười trộm, lôi kéo tay mẹ cô: "Mẹ mặc bộ đồ này nhìn thật xinh đẹp."
Lý Thiến khoác bên ngoài một chiếc áo rất tinh xảo, làm cho người khác phải lác mắt.
"Có thật không? Mẹ tự thiết kế đấy." Lý Thiến đắc ý nhướng mày, bà đã thấy nhiều nên tiên tay vẽ bản thiết kế, cuối cùng đạt được hiệu quả rất tốt. Xem ra style năm nay bà có thể tự mình thiết kế.
"Mẹ vẫn là lợi hại nhất." Mạnh Yên không hề nghĩ đến mẹ cô còn có khả năng đặc biệt này.
Hai mẹ con Lý Thiên nhìn bộ trang phục đánh giá bình phẩm một lúc, sắc mặt Mạnh Ngọc Cương không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt ông lại có vài tia gấp gáp. Bộ trang phục này có gì hay mà thảo luận? Nhìn qua có thể tập hợp cùng một lúc là được.
Diệp Thiên Nhiên mím môi nói: "Chú Mạnh, dì Lý, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, cha cháu bảo cháu đến đón mọi người."
Thái độ của Mạnh Ngọc Cương đối với anh rõ ràng tốt hơn rất nhiều: "Chúng ta tự lái xe đi là được, cần gì phải làm phiền đến cháu kia chứ?"
"Không phiền phức, thực sự không phiền phức." Tâm tình Diệp Thiên Nhiên cảm thấy rất thoải mái, nhưng trên mặt vẫn không khống chế mà nở nụ cười.
Lúc Diệp Trung Hoa gặp cha mẹ của Mạnh Yên thì không nhịn được quan sát mấy lần, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương nhìn trông rất bình thường, sao lại có thể sinh được cô con gái xuất sắc như vậy? Có điều Diệp Trung Hoa rất nhiệt tình tiếp đón hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương, còn Giang Duyệt mặc dù trong lòng không có xoay chuyển gì nhưng trước mặt nhiều người như vậy thì bà vẫn tỏ ra rất thân thiết, rất chu đáo, cũng không có thể hiện phong cách cao quý.
Ban đầu Mạnh Ngọc Cương có chút thận trọng nhưng thấy vợ chồng Diệp Trung Hoa cũng ôn hòa và thân thiết nên ông thấy bình tĩnh hơn, lại có Giang Hải Thiên ở giữa làm trung gian hòa giải, rất nhanh gia đình hai bên cùng nhau nói chuyện khá thoải mái.
Biểu hiện của Lý Thiến coi như bình thường, dù sao cũng là bà chủ quản lý mấy trăm nhân viên, nhiều năm lăn lộn kinh doanh cũng có nhiều kinh nghiệm phong phú hơn, không kiêu ngạo, không tự ti, đúng mực tao nhã lễ độ, điều này khiến Giang Duyệt có vài phần kính trọng.
Nói đến sự nghiệp của Lý Thiến, phụ nữ mà, mặc kệ là lớn tuổi hay chức vị cao thấp, thảo luận về trang phục thời trang mãi mãi là đề tài mà phụ nữ ưa thích nhất. Lý Thiến thuộc như lòng bàn tay tán gẫu về xu hướng thời trang đang thịnh hành hiện nay, kiểu dáng thời trang, những ưu khuyết điểm của các hãng thời trang lớn, Giang Duyệt hào hứng nghe tán gẫu thỉnh thoảng nói vào mấy câu, trong chốc lát bầu không khí trở nên rất hài hòa.
Phụ nữ hay bát quái như vậy, Mạnh Yên híp mắt cười nhìn mọi việc đang diễn ra nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ vẩn vơ.
Bỗng dưng Phương Phương xông đến nháy mắt với cô, thỉnh thoảng cười cười với cô.
Mạnh Yên liếc mắt coi như trả lời, còn dám cười cô? Chẳng nhẽ cô dễ dàng thế sao?
Bà ngoại Giang và mẹ Phương Phương đã chuẩn bị xong thức ăn, cùng mời tất cả mọi người ngồi vào bàn ăn cơm.
Giang Hải Thiên và Mạnh Ngọc Cương đều khen rượu ngon, mà Diệp Trung Hoa cũng rất thích uống rượu, ba người mời rượu lẫn nhau, mới cùng nhau uống mấy chén mà đã bắt đầu thân thiết xưng anh xưng em. Quả nhiên rượu đã làm được một việc tốt.
Sự nghiệp của Lý Thiến là kiểu ngành nghề liên quan đến phụ nữ, nhưng không hề giống những phụ nữ ở nông thôn quanh năm mò mẫm lăn lộn, chỉ quan tâm chính mình ba phần thì là những người phụ nữ ngu ngốc, trang phục lại rất thỏa đáng tao nhã. Mà Giang Duyệt cũng có thể coi là người phụ nữ mạnh mẽ, có thể nói hai người cũng khá giống nhau. Khi Lý Thiến nói tới quá trình gây dựng sự nghiệp làm cho Giang Duyệt rất cảm khái đồng thời trong lòng mơ hồ có chút khâm phục.
Bữa ăn này cũng coi như cả chủ nhà và khách mời đều vui vẻ, người lớn hai gia đình chính thức gặp mặt, mặc dù không nói ra cụ thể nhưng hiển nhiên trong lòng ai cũng đã nhận định. Bước đầu coi như đã thành công.
Có điều Giang Duyệt nhìn thấy con trai đối xử với hai vợ chồng nhà họ Mạnh luôn luôn cung kính thận trọng thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật uổng công nuôi con trai lớn khôn, đối với cha mẹ ruột cũng chưa từng cung kính như vậy. Lại nhìn con gái nhà người ta, vẻ mặt thì lạnh nhạt, cũng chưa từng nói một câu nịnh nọt để lấy lòng. Hai bên đối lập khiến cho trong lòng Giang Duyệt cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng nào có biện pháp khác, những người khác đều yêu quý Mạnh Yên, ngay cả chồng bà ta cũng có thể nói cười thoải mái như vậy, chỉ cần như vậy là bà ta biết chồng mình rất thích Mạnh Yên.
Công việc của ngân sách do Diệp Trung Hoa xử lý, một ngày đông giá rét ông chọn một người đến chủ trì đại cuộc. Người này là quân nhân xuất ngũ, tính tình rất ngay thẳng, làm việc lại có nề nếp, Mạnh Yên nhìn ở trong mắt cũng không phát biểu ý kiến gì.
Mạnh Yên chuyển tiền vào ngân sách theo đúng quy định, sau đó cũng mặc kệ chuyện này, có điều đến một ngày rất lạnh cần phải dùng số tiền lên đến một vạn tệ thì sẽ tìm cô để ký tên.
Về phần Mạnh Ngọc Cương và Giang Hải Thiên sau khi bị phá dỡ và di dời trang trại chăn nuôi gà, vốn định bắt đầu từ con số không nhưng nhất thời lại chưa tìm được địa điểm thích hợp. Hai người cùng suy nghĩ, thuê một cửa hàng tại chợ lớn nhất của thành phố S để chuyên bán lẻ thức ăn gia súc. Bọn họ liên lạc với mấy trang trại chăn nuôi gà, hàng ngày đều cho người đi thu mua hàng hóa.
Hình thức làm ăn này rất vất vả, hàng ngày cứ khoảng hai ba giờ sáng phải ở chợ để trông giữ hàng hóa, đến khoảng năm sáu giờ sáng mới có thể bán buôn thức ăn cho những người bán hàng rong. Có điều tiền lãi thu được cũng không tệ, so với việc mở trang trại nuôi gà thì kiếm được nhiều tiền hơn, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chẳng qua là vẫn có chút bất tiện vì không có phương tiện nên thời gian chạy trên đường cũng chiếm mất mấy tiếng đồng hồ.
Nhà họ Giang cũng muốn mua một căn hộ nhỏ cho con trai tại thành phố, ở lại thành phố có thể tiết kiệm được thời gian đi lại. Những năm qua, nhà họ Giang kiếm được không ít tiền nên để mua một căn hộ nhỏ là trong khả năng có thể.
Giang Hải Thiên do dự hồi lâu vẫn không đưa ra được quyết định. Dù sao mọi người trong nhà đều ở huyện, để cho một mình tiểu Vũ ở lại thành phố thì có vẻ không được tốt cho lắm.
Về phần nhà họ Mạnh cũng không mở cuộc họp gia đình, Mạnh Yên cũng rất ủng hộ ý nghĩ này, đồng thời cô còn động viên Lý Thiến chuyển công ty thiết kế đến nội thành.
Thực ra từ lâu Lý Thiến cũng muốn chuyển hướng phát triển buôn bán đến nội thành, nhưng chỉ lo trong nhà không có ai chăm sóc con gái, lại lo lắng không có ai quản lý nhà xưởng.
Nghe theo chủ ý con gái, bà lại càng quyết tâm muốn thực hiện ý tưởng. Lại một lần nữa cùng mọi người nhà họ Giang ngồi xuống thảo luận, trước mắt mọi người sẽ đi vào thành phố tìm hiểu, xem không ít căn hộ lớn nhỏ. Cuối cùng rất vừa ý mấy căn nhà tại khu đô thị cách chợ trung tâm thành phố ba trạm dừng nghỉ.
Mạnh Yên nhìn khu căn hộ rất đẹp, còn có những vườn hoa nhỏ, cô cảm thấy rất hài lòng. Bên trong đã được trang trí đơn giản nhưng rất đẹp, chỉ cần mua sắm thêm một chút đồ điện gia dụng là có thể chuyển vào ở.
Công ty môi giới bất động sản vừa dẫn mọi người đi xem căn hộ vừa ra sức giói thiệu: "Đây là khu biệt thự mới được xây dựng, vật liệu xây dựng đều là loại tốt nhất, hơn nữa khu vực trung tâm này rất yên tĩnh, chỉ cần đi ra ngoài chính là khu trung tâm thương mại lớn, ngân hàng, bệnh viện, trường học, khách sạn, ... thị trường cần cái gì đều có."
Lý Thiến nghe xong hỏi lại: "Căn hộ có mấy phòng? Mấy phòng vệ sinh?"
Môi giới bất động sản thấy dường như bọn họ rất có hứng thú, lại càng nhiệt tình hơn: "Tổng cộng có ba phòng vệ sinh, mỗi tầng có một phòng, tầng một bao gồm phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, còn có một phòng nhỏ, tầng hai có ba phòng, tầng ba có hai phòng. Còn có cả tầng hầm, một nhà gồm năm sáu người là có thể ở thoải mái." Bây giờ buôn bán bất động sản rất khó khăn, khu căn hộ này đã hoàn thiện được hơn một năm nhưng mới chỉ bán được một phần ba trong tổng số căn hộ.
Sau khi thăm quan biệt thự từ trên xuống dưới một lần, Giang Hải Thiên đứng ở giữa sân ngửa đầu nhìn: "Ngọc Cương, anh thấy thế nào? Cả nhà tôi ở đây sợ không đủ." Giọng nói có chút tiếc nuối, căn hộ này Giang Hải Thiên cũng rất thích. Thiết kế nội thất bên trong cũng như bên ngoài đều là kiểu hiện đại nhất.
Nhân viên công ty môi giới bất động sản nghe thấy vậy, vội vàng nhiệt tình giới thiệu: "Không cần gấp gáp, trong khu đô thị còn có một loại căn hộ khác, nhiều hơn hai phòng."
Ánh mắt Giang Hải Thiên sáng lên: 'Vậy dẫn chúng ta đi xem một chút."
Nhân viên công ty môi giới bất động sản dẫn mọi người nhà họ Giang đến khu căn hộ khác xem nhà.
Mạnh Ngọc Cương hỏi: "Tiểu Yên, con thích nơi này không?"
Mạnh Yên gật đầu thật lực: "Không sai, nơi đây cách trường học con cũng không xa." Ngồi xe khoảng hai mươi phút là có thể đến trường.
Thật ra trong lòng Mạnh Ngọc Cương cũng cảm thấy rất hài lòng: "Nhưng mà giá tiền hơi đắt, những hơn một vạn tệ." Với mức giá này nếu ở quê có thể mua được mấy căn hộ cơ đấy.
Lý Thiến khuyên nhủ: "Khu vực này rất tốt, tạm thời sinh hoạt cũng rất thuận tiện, trong tương lai mức giá còn có thể tăng cao hơn nữa."
"Mẹ nói rất đúng." Mạnh Yên vội vàng bảy tỏ ủng hộ: "Cha, mức giá này cũng không coi là quá đắt, chủ yếu là khu vực tốt." Qua mấy năm nữa, giá trị sẽ tăng lên gấp mười lần, có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được căn hộ tại khu vực này. Cũng không cần đến mấy năm, chỉ đến sang năm thôi bất động sản ở khu vực này sẽ tăng rất mạnh.
Thấy hai mẹ con nói như vậy, Mạnh Ngọc Cương còn có thể làm như thế nào được? Đành đồng ý mua chứ biết làm sao, mặc dù số tiền kiếm được từ trang trại nuôi gà không được nhiều nhưng số tiền Lý Thiến kiếm được lại khác. Lý Thiến trực tiếp viết chi phiếu thanh toán hết một lần, đồng thời lại được giảm mười phần trăm.
Nhà họ Giang cũng bỏ thêm tiền mua một căn hộ có thêm một phòng. Ông bà ngoại Giang cũng đã lớn tuổi, vợ chồng Giang Hải Thiên cũng khuyên nhủ năm sau nên thu vốn ở cửa hàng vải về không làm ăn nữa. Giang Hải Thiên cũng có hai cửa hàng đang cho thuê, thu được một khoản tiền đủ để chi tiêu cho sinh hoạt của cả nhà, chủ yếu cũng chỉ những món chi tiêu ăn uống hàng ngày.
Mạnh Yên nhận ở trên tầng ba, gồm có một phòng ngủ và một phòng sách, vậy là đủ.
Lý Thiến bận bịu thu dọn chuyển sang nhà mới, Mạnh Yên cũng chủ động dọn dẹp căn phòng của mình, trang trí phòng ngủ toàn bộ một màu trắng, đồ dùng trong phòng chủ yếu là hoa văn nhập khẩ, kê thêm một chiếc ti vi cực lớn, rèm cửa sổ màu tím nhạt, thiết kế phòng ngủ trông cực kỳ tinh xảo. Phòng sách dùng loại gỗ xuất xứ từ Bắc Âu làm giá sách, một tổ hợp giá sách được dựng sát vách tường, giữa phòng sách kê một chiếc bàn rộng và một chiếc ghế tựa dành cho giám đốc. Đồng thời đặt bộ bàn ghế sô pha tương xứng đặt ở góc phòng.
"Tiểu Yên, phòng của cậu thật đẹp, tất cả là do cậu tự sắp xếp trang trí à?" Sáng chủ nhật, Lâm Phương Phương được nghỉ nên đến nhà mới Mạnh Yên chơi.
Đã lâu không gặp, hai người thân thiết ngồi trên giường nói chuyện phiếm: "Đúng vậy, còn phòng của cậu đã sắp xếp xong chưa? Hình như phòng cậu cũng ở trên tầng ba, đúng không?"
Vẻ mặt Phương Phương đầy hâm mộ nhìn ngắm cách bài trí trong phòng: "Chưa có sắp xếp, mẹ mình đang thu dọn nhưng mình cũng không có quyền lên tiếng."
Mạnh Yên híp mắt cười khuyên nhủ: "Không nên như vậy, phòng ngủ của mình thì đương nhiên mình sắp xếp theo ý mình, như vậy ở mới thấy thoải mái."
Sắc mặt Phương Phương buồn bã: "Mình chỉ thỉnh thoảng về ngủ, không quan trọng." Tình hình của cô và Mạnh Yên không giống nhau, càng lớn cô càng cảm thấy cô là người ngoài vì cô đâu có mang họ Giang.
Mạnh Yên đang chỉnh lại vị trí chiếc điện thoại trên tủ đầu giường không hề lưu ý đến sắc mặt của Phương Phương; 'Tại sao? Chỗ làm của cậu cách đây cũng không xa, nếu ở cùng nhà có thể quan tâm chăm sóc nhau tốt hơn."
Phương Phương lắc đầu: "Phòng trọ mình đang thuê vẫn còn hạn."
Mạnh Yên nghe được cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn chằm chằm Phương Phương: "Đừng kiếm cớ, làm sao? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Cô luôn hào phóng nên sẽ không hay để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như thời hạn thuê phòng hay cái gì đó.
Phương Phương cắn môi dưới, vẻ mặt bối rối, kín đáo nói: "Nếu ở cùng một nhà dễ xảy ra mâu thuẫn, thỉnh thoảng về thăm nhà một lần còn có thể khách khí." Ngay cả người khác cũng không nói gì, cũng không có hành động gì. Nhưng Phương Phương cảm thấy rất kỳ lạ, cảm thấy mọi người trong nhà họ Giang đối xử tốt với cô cũng chỉ là nể mặt mẹ cô, cũng không phải là thật lòng coi cô như người một nhà mà đối xử. Trong một khoảng thời gian ngắn Phương Phương không biết làm sao để biểu đạt loại cảm giác này?
"Cậu ... Thôi, cậu cảm thấy thoải mái là được." Dù sao Mạnh Yên cũng không phải là cô gái ở tuổi hai mươi nữa, cũng đã nhìn thấy không ít mối quan hệ phức tạp: "Nhưng mà cậu cũng đừng thuê phòng ở đó nữa, xa như vậy. Mình sẽ chuyển cho cậu một căn nhà nhỏ, cậu có thể trang trí lại theo ý mình rồi lập tức chuyển về ở, so với việc cậu phải đi thuê sẽ tốt hơn."
Bình thường, những đứa trẻ trong hoàn cảnh cha mẹ đã ly hôn tương đối nhạy cảm, rất dễ hay suy nghĩ nhiều, cho dù theo mẹ chuyển đến nhà họ Giang chung sống nhưng Lâm Phương Phương cũng không thể thoát khỏi tình huống như thế, khi còn nhỏ không hiểu chuyện cũng không có nhạy cảm như vậy, nhưng càng lớn Phương Phương lại càng cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu, cả người không được tự nhiên.
"Thật sự cậu sẽ chuyển căn nhà kia cho mình? Sẽ không đòi lại đấy chứ?" Đây là món quà sinh nhật của Lâm Phương Phương, mới chỉ đến thăm quan một lần.
"Cậu nói lung tung gì thế? Mình là loại người như vậy sao?" Mạnh Yên tức giận nhìn chằm chằm Phương Phương, trách không được Phương Phương vẫn để trống căn nhà kia, chắc là vì nguyên nhân này: "Mình hiểu rõ cậu là người hay mẫn cảm, dễ dàng lo được lo mất, nhưng chúng ta là bạn bè thân thiết bao nhiêu năm qua, vậy mà cậu lại có thể nghi ngờ mình?" Đồ đã tặng mà còn có thể đòi lại đươc? Cũng quá coi thường cô rồi.
"Thật xin lỗi, tiểu Yên, là mình không tốt." Thấy Mạnh Yên tức giận, Lâm Phương Phương kéo tay Mạnh Yên nói xin lỗi: "Mình cũng biết nên làm thế nào, gặp phải những chuyện thế này thường hay suy nghĩ lung tung." Phương Phương không muốn mất đi người bạn tốt này, Mạnh Yên là người tốt nhất với cô, cũng là người bạn thân duy nhất.
"Đừng như vậy, cậu vẫn là một cô gái rất ôn hòa rất khoan dung, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, cả đời là bạn tốt." Mạnh Yên mềm lòng: "Về sau không cho cậu nghĩ như vậy nữa."
Phương Phương thở phào nhẹ nhõm: "Mình biết rồi, vậy mình sẽ tìm công ty thiết kế đến để bài trí lại căn nhà, sau đó chuyển về ở."
Mạnh Yên liếc mắt nhìn Phương Phương: "Công ty thiết kế mình sẽ tìm giúp, cậu chỉ cần trả tiền là được."
"Không thể tìm công ty quá nổi tiếng, mình không có nhiều tiền để trả đâu." Lâm Phương Phương bắt đầu tính toán giá thành thiết kế và lắp đặt thiết bị đồ dùng, công việc mới của cô mới nhận nên không có nhiều tiền, Phưng Phương lại không muốn xin tiền mẹ.
"OK." Mạnh Yên đồng ý một tiếng, nhưng lại nghĩ đến một chuyện: "Trước mặt mình đừng có giả nghèo giả khổ, chẳng phải lần này căn nhà cũ của cậu không bị dỡ bỏ và được đổi lại hai căn nhà mới rồi hay sao?" Theo cô được biết căn nhà bị dỡ bỏ đều được đứng tên Lâm Phương Phương, việc này do chính mẹ Phương Phương trực tiếp làm.
Căn nhà cũ của gia đình cô cũng được đổi thành căn nhà có ba phòng, có điều vẫn dựa theo quy tắc cũ, căn nhà vẫn đứng tên của Mạnh Yên. Cái này đã thành quy định bất thành văn của nhà họ Mạnh.
Lâm Phương Phương cảm thấy bất đắc dĩ: "Căn nhà đó cho thuê cũng không ai thuê, muốn bán cũng không thể bán, có tác dụng gì chứ?" Lại quá xa, bản thân cũng không thể ở lại, chỉ có thể đóng cửa để không, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô mới ra xã hội, trong tay cũng không có nhiều tiền.
"Qua năm nữa lại bán, gấp làm gì, đến lúc đó vẫn là của cậu." Mạnh Yên lắc đầu cười nói: "Đừng có vội bán căn nhà đó, biết không?" Lúc này giá bất động sản không cao nhưng sau năm năm nữa chắc chắn sẽ tăng gấp mấy lần.
"Được, mình nghe cậu, dù sao cậu cũng thông minh hơn mình." Lâm Phương Phương lôi kéo cánh tay Mạnh Yên: "Cậu hãy giúp mình tính toán chi phí, thiết kế và lắp đặt hết bao nhiêu tiền? Rồi mình sẽ nghĩ biện pháp."
"Nghĩ biện pháp gì? Đi vay người khác sao?" Mạnh Yên biết Phương Phương nhiều năm nên đối với suy nghĩ của Phương Phương cũng hiểu được một chút: "Chi bằng mượn tiền của mình đi, cũng không phải cho cậu mượn không, mình sẽ tính lãi theo lãi suất ngân hàng, được không?" Đằng nào cũng là đi vay mượn cả.
"Được, như vậy là hay nhất." Lâm Phương Phương nói một tiếng đồng ý, làm như vậy trái lại cô cảm thấy rất yên tâm. Tuy nói căn nhà kia là món quà sinh nhật, chi số tiền lớn như vậy mà là quà sinh nhật hay sao? Nhưng Mạnh Yên đã nói là quà sinh nhật thì nhất định phải nhận, hơn nữa đứng tên trên bất động sản này chính là tên của cô. Mặc dù cô đã nhận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ... Thôi, để sau này đến lúc cô có năng lực thì sẽ đền đáp lại, còn bây giờ chỉ có thể mặt dày mượn tiền của Mạnh Yên vậy.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |