Vay nóng Tinvay

Truyện:Đời Người Bình Thản - Chương 106

Đời Người Bình Thản
Trọn bộ 134 chương
Chương 106
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Shopee


Sắp đến trưa rồi mà Mạnh Yên vẫn còn nằm im trong chăn không nhúc nhích, thật sự cô muốn được ngủ nướng không phải dậy. Trong nhà rất yên tĩnh, cha mẹ cô không ở nhà sao? Vậy mà cũng không có gọi cô rời giường?

Vừa nghĩ đến đây, chuông điện thoại reo lên, Mạnh Yên bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà.

Diệp Thiên Nhiên nghe được âm thanh mơ hồ của Mạnh Yên qua điện thoại: "Tiểu Yên, em dậy đi, anh đang ở dưới lầu chờ em."

Mấy ngày qua, mặc dù anh và cô không hề gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại.

Thật sự, Mạnh Yên không muốn rời giường: "Để cho em nghỉ ngơi một ngày thoải mái đi, mệt quá."

Tang lễ của bà nội Mạnh khiến cô rất mệt mỏi, ăn không ngon ngủ không yên, đã vậy còn buộc phải chứng kiến cảnh gây gổ tranh cãi của người lớn.

Thật ra vào thời điểm này Diệp Thiên Nhiên không muốn tranh cãi nhiều với cô, nhưng thật sự không có còn cách nào khác: "Cha anh muốn gặp em, mau dậy đi."

"Hẹn cha anh hôm khác đi." Mạnh Yên miễn cưỡng rúc đầu vào trong chăn.

"Tiểu Yên, tối nay cha anh phải bay rồi, không có nhiều thời gian." Giọng nói của Diệp Thiên Nhiên rất bất đắc dĩ, nếu không có người đến đón tiếp cha anh, sợ rằng đợi không được nên lúc này mới muốn gặp cô. Có điều may mắn là có rất nhiều người đã nói không ít lời hay ý đẹp về Mạnh Yên.

Thật sự Mạnh Yên không muốn đi, nhưng không có biện pháp nào, cô không muốn Diệp Thiên Nhiên bị thất vọng.

Mạnh Yên quyết tâm đứng dậy, rửa sạch mặt, chọn một bộ trang phục nhìn trông rất khả ái đáng yêu, áo khoác lông dê, trang điểm nhẹ nhàng. Cô đứng chuẩn bị cho đến khi cảm thấy hài lòng mới bước ra khỏi cửa phòng.

Cô nhìn trong nhà trống không, giống như trong nhà không có người nào. Kỳ lạ, ngày xuân đẹp vậy cha mẹ cô sao không ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy đi đâu rồi?

Cô đi về phía bàn cơm nhìn thấy lời nhắn của cha mẹ cô để lại, thì ra cha mẹ cô hẹn vợ chồng Giang Hải Thiên cùng nhau đi ăn cơm, bình thường ai cũng bận, chỉ có đến ngày lễ tết thì bọn họ mới có thời gian rảnh cùng nhau tụ họp bồi dưỡng một chút tình cảm.

Nhưng Mạnh Yên vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cha mẹ cô không gọi cô dậy đi cùng. Mãi đến lúc xuống gặp Diệp Thiên Nhiên, nghe anh nói chuyện thì mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Giang Hải Thiên cố ý làm như vậy để cho cô và anh có thời gian.

"Oa, mọi người đều có tính toán à?" Mạnh Yên giả vờ nổi giận, giơ quả đấm nhỏ quơ quơ trước mặt anh.

Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng hôn nhẹ cô một cái: "Đương nhiên phải tính toán kỹ lưỡng, ông bà ngoại anh thì ở cùng với mẹ anh, chúng ta lập tức đến gặp cha anh thôi."

Mạnh Yên có chút khó hiểu: "Không đi nhà họ Giang sao?"

"Không, chúng ta đi nội thành." Diệp Thiên Nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ đưa cho cô: "Trước tiên, em ăn tạm chiếc bánh này lót dạ."

Mạnh Yên nhận lấy chiếc bánh: "Có phải cha anh rất hung dữ không? Nếu cha anh mắng em thì biết làm thế nào?"

Diệp Thiên Nhiên đưa cho cô một cốc sữa nóng: "Ông sẽ không mắng con gái."

Mạnh Yên đang ăn bánh nghe được những lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, đáng tiếc cũng không giúp cô giảm bớt được tâm tình khẩn trương.

Diệp Thiên Nhiên nhìn ra tâm tình của cô, vội vàng an ủi: "Em đừng lo lắng, em biết hai ngày qua cha anh đã làm gì không?"

"Làm sao em biết?" Tâm tình Mạnh Yên khó chịu liếc anh một cái.

Diệp Thiên Nhiên cưng chiều nhìn cô, cười tủm tỉm nói: "Cha anh cùng chú Ân đến công ty của chúng ta xem xét, đến cả siêu thị lớn đa dạng về hàng hóa dịch vụ, đến cả nơi ở của nhân viên."

Ân Hạo là thuộc hạ cũ của Diệp cha, đã đi theo ông nhiều năm nên đối với tính tình của ông hiểu rất rõ. Diệp cha là người rất nghiêm túc, nhưng có một đức tính rất được cấp dưới hết mực kính trọng, đó chính là thương lính như con mình.

Sau khi Ân Hạo biết Diệp cha tới thành phố S đã chủ động gọi điện cho ông. Bỗng dưng nhận được tin tức của thuộc hạ cũ khiến trong lòng cũng rất xúc động, lập tức hỏi thăm cuộc sống và công việc hiện này như thế nào.

Ân Hạo cũng là người tinh tường, không trực tiếp nói tốt cho Mạnh Yên mà chỉ báo cáo cho Diệp cha tình hình mấy năm gần đây của các chiến hữu. Khi Diệp cha nghe được rất nhiều thuộc hạ cũ của ông mấy năm qua sống rất tốt thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cảm thấy rất hứng thú với công ty này.

Vì vậy, Ân Hạo chủ động đề nghị đưa Diệp cha đi thăm quan công ty và nơi ở của mọi người, Diệp cha rất vui mừng đồng ý. Thị trưởng Triệu cũng tự mình cùng Diệp cha đi tham quan một vòng, Diệp cha tận mắt nhìn thấy nhiều thuộc hạ cũ của ông hiện nay có cuộc sống yên ổn, tốt đẹp như vậy, vui mừng không dứt. Đến khi Diệp cha hỏi thăm được công ty này là của Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên thì trong lòng cảm thấy chấn động mà phải ngẫm nghĩ lại.

Có thị trưởng Triệu, Tôn Minh Vĩ và Ân Hạo thay phiên nhau khen ngợi Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên, mặc dù vẻ mặt Diệp cha vẫn nghiêm nghị nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút đắc ý. Cho nên không chờ việc tổ chức tang lễ nhà Mạnh Yên vừa mới xong xuôi, đã yêu cầu Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên đến gặp mặt.

Đôi mắt Mạnh Yên mở to: "Ý của anh là ..."

"Mặc dù anh nhìn không ra cha có ý kiến gì." Diệp Thiên Nhiên hiểu rất rõ liền gật đầu: "Có điều sáng sớm bỗng dưng cha yêu cầu anh đưa anh đến gặp, cứ coi như là một tin tốt đi."

Cha của anh là loại người như vậy, biểu hiện khó lường lúc nào cũng thường trực trên gương mặt, người bình thường cũng không thể nào nhìn ra được ý nghĩ chân thực trong nội tâm của ông. Anh là con trai cũng không có khả năng đặc biệt đó.

"Được, đến lúc đó nói tiếp." Mạnh Yên lười đoán tiếp, đưa chiếc bánh ngọt lên miệng tiếp tục ăn.

Diệp Thiên Nhiên thở phào một cái, nhìn thấy có một ít sữa còn dính trên khóe miệng cô, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Lập tức cúi đầu ôm lấy Mạnh Yên, dùng đầu lưỡi giúp cô liếm đi chút sữa trên khóe miệng, đồng thời hôn mấy cái mới chịu buông cô ra.

"Anh thật là ..." Vẻ mặt Mạnh yên đỏ ửng nhìn rất đáng yêu, cô đấm nhẹ lên ngực anh: "Mất công em trang điểm."

"Nếu đã mất hết, vậy hôn thêm mấy cái nữa." Diệp Thiên Nhiên liều mạng định tiếp tục hôn. Ba ngày không gặp mặt, anh nhớ cô muốn chết đi được, thật sự chỉ muốn ôm lấy cô, đem cô hòa tan vào thân thể anh, cả đời không rời xa.

"Đừng trêu em." Mạnh Yên tránh sang một bên nói lớn, cô còn phải gặp cha anh nữa.

"Chúng ta đã lâu không gặp mặt, em không nhớ anh hay sao?" Diệp Thiên Nhiên thấy cô né tránh anh, cảm thấy rất uất ức nhìn cô chằm chằm.

Hai bàn tay Mạnh Yên nắm chặt khuôn mặt anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh bị cô vặn vẹo giống như đầu heo, khóe miệng mấp máy: "Nhớ chứ, nhưng không phải bây giờ chúng ta còn phải đi gặp cha anh hay sao? Anh còn có tâm tư nghĩ đến chuyện này."

"Hai chuyện khác nhau, chẳng có gì liên quan cả." Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm vào môi của Mạnh Yên, trong lòng chộn rộn không yên.

"Dừng." Mạnh Yên liếc anh một cái: "Đến lúc đó lại giống như lần trước, anh hôn làm môi em sưng lên, nếu vậy em không có mặt mũi nào gặp cha anh."

"Ha ha." Diệp Thiên Nhiên có chút lúng túng, cuối cùng cũng dời tầm mắt: "Không cẩn thận chút thôi mà, sao em vẫn có thể nhớ đến chuyện hôm đó như thế?" Lần đó quá mức kịch liệt, không thể khống chế được sức lực. Kết quả mấy ngày sau đó cô nhất đinh không cho anh hôn, thật là buồn bực.

"Em nhắc anh một câu thôi, mau lái xe." Mạnh Yên lấy chiếc gương trong túi ra trang điểm lại lần nữa.

Diệp Thiên Nhiên không dám dài dòng nhiều, lập tức khởi động xe. Có điều anh lại đỗ xe dưới tòa nhà của chú Ân.

Mạnh Yên ngơ ngác quay đầu nhìn trước nhìn sau, gương mặt nghi ngờ: "Cha anh sẽ không ở đây chứ?"

"Tại sao không?" Diệp Thiên Nhiên mở cửa xe cho cô: "Xuống xe thôi, thím Ân đã làm nhiều thức ăn ngon và đang chờ chúng ta đến."

Vừa mới đến gần nhà chú Ân, đã nghe thấy bên tronh nhà truyền ra từng trận cười vui vẻ. Cánh cửa mở ra, lại không liên quan, nhìn thấy bên trong có hơn mười người đàn ông, đều là nhân viên công ty đang ngôi vây quanh một người đàn ông vẻ mặt tươi cười thần thái phấn khởi cùng nhau cười đùa.

Đầu tiên, chú Ân nhìn thấy hai người, lập tức đứng lên gọi: "Tiểu Yên, A Nhiên, mau vào đây, tất cả mọi người đều đang chờ hai cháu."

Diệp Thiên Nhiên kéo tay Mạnh Yên bước vào trong nhà: "Cha." Nhẹ nhàng bóp tay Mạnh Yên, ý bảo cô nên chào cha anh.

"Cháu chào bác Diệp." Sau khi nói, Mạnh Yên bất chấp tất cả cẩn thận quan sát nhân vật trong truyền thuyết. Nhìn qua là một người rất nghiêm túc, ánh mắt dọa người, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế đè nén làm cho người khác không dám thở mạnh. Có điều dáng vẻ Diệp Thiên Nhiên rất giống cha anh, cô có cảm giác đang đối diện với phiên bản trung niên của Diệp Thiên Nhiên, trong lòng có gì đó rất là lạ.

"Các con mau ngồi đi." Diệp Trung Hoa chỉ vào chiếc ghế salon bên cạnh, tầm mắt của ông nhìn trên người Mạnh Yên quan sát một lúc.

Trái tim Mạnh Yên bỗng dưng đập mạnh liên hồi, cảm thấy áp lực quá lớn. Ánh mắt này tựa như lướt nhanh nhưng cô có cảm giác tất cả đều bại lộ trước mặt đối phương, thực sự không có cảm giác an toàn.

Không biết qua bao lâu, tầm mắt này mới chầm rãi dời đi. Đang lúc cô âm thẩm thở phào nhẹ nhõm thì nghe một tiếng: "Cháu không ngại một mình cùng bác nói chuyện một chút chứ." Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Đầu óc Mạnh Yên kêu "Keng" một tiếng ngây ngẩn cả người, cô chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiên Nhiên với vẻ mặt khẩn trương nói chen vào: "Cha, có chuyện gì thì cứ nói trước mặt chúng con, không cần thần bí như vậy."

Diệp Trung Hoa không để ý tới con trai, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Yên.

Trong lòng Mạnh Yên không ngừng kêu khổ, cô chỉ vừa mới ngồi xuống mà Diệp cha đã muốn như vậy. Thật sự không biết có nên khen ông mạnh mẽ vang dội nữa không đây?: "Vâng, thưa bác Diệp." Đã đến đây rồi thì yên tâm ở lại, có gì phải sợ chứ.

"Cha, tiểu Yên." Diệp Thiên Nhiên đứng ngồi không yên, hai người này muốn nói những gì mà phải tránh bọn họ. Cha anh luôn nghiêm nghị, tính tình Mạnh Yên thì lại không chịu được uất ức, nếu không có người ở giữa xoa dịu, hai người đối đầu một khi gây căng thẳng, sợ rằng lấy mạng của anh mất.

"Sợ cái gì?" Đôi mắt Diệp Trung Hoa lườm anh một cái: "Ta cũng không phải con cọp, cô bé là con gái còn không sợ thì sao con phải sợ?" Đúng là người không có tiền đồ, chỉ vì con gái mà coi ông là thú dữ, nghĩ ông là người độc ác sao?

Thật ra từ lâu ông cũng đã biết đến sự tồn tại của cô gái này, mỗi lần Diệp Thiên Nhiên về nhà dịp nghĩ lễ, lúc nào cũng nghe thấy con trai ông nhắc đến cái tên này. Chẳng qua lúc đó ông không có để trong lòng, chỉ coi là bạn bè bình thường mà thôi, không có gì đáng phải quan tâm. Nhưng khi Diệp Thiên Nhiên càng lớn thì cái tên của cô gái này được nhắc càng nhiều hơn, đến cuối cùng vợ ông cảm thấy có gì đó không bình thường.

Lần duy nhất khiến ông tức giận chính là khi ông đã sắp xếp xong xuôi trường học cho con trai, hiệu trưởng trường học đó cũng chính là chiến hữu của ông, ông đã chuẩn bị tất cả mọi chuyện rất thỏa đáng, chỉ cần con trai đi theo sự sắp xếp đã chuẩn bị sẵn thì sự nghiệp sau này sẽ xuôi chèo mát mái. Nhưng thật sự không nghĩ đến con trai ông cự tuyệt nhất định không chịu đi, nhất quyết quay về học ở trường quân đội tại thành phố S, con trai ông nhất định không chịu nói rõ nguyên nhân. Ông có thể không đoán ra được hay sao? Vì cô gái này mà con trai ông ném bỏ tất cả những gì ông và vợ ông đã chuẩn bị, đây coi là cái gì? Con trai như vậy quá không hăng hái, không phải là con trai của Diệp Trung Hoa ông, nói ra cũng quá mất mặt.

Nhưng ông cũng không có cách nào thuyết phục được con trai của ông, tuyệt thực, con trai ông cũng quá bản lĩnh, dám uy hiếp cả cha mẹ. Đến cuối cùng tuy rằng không kiên trì thuyết phục được con trai, nhưng trong lòng lại nhận định ngọn nguồn của tất cả chuyện xảy ra đều là do cô gái có tên là Mạnh Yên, đối với cô gái đó căm hận đến xương tủy, một lòng cho rằng đó là một cô gái đa tâm quỷ kế, cô gái đó quấn quýt con trai ông nhất định là vì coi trọng gia thế và bối cảnh nhà ông mà thôi. Một cô gái như vậy ông đã gặp nhiều rồi.

Lần này đến thành phố S, mục đích duy nhất chính là làm cho cô gái này từ bỏ Diệp Thiên Nhiên, chỉ cần cô nói ra bất cứ điều kiện gì ông cũng sẽ đáp ứng để giúp con trai ông thanh tỉnh đầu óc.

Cho đến bây giờ, khi đã gặp rất nhiều thuộc hạ cũ của ông, nhìn thấy rất nhiều việc thực tế, nghe được rất nhiều người khen cô. Lần đầu tiên ông cảm thấy rất mê muội, làm thế nào mà cô gái trong tưởng tượng của ông với cô gái thực tế này lại không giống nhau, tất cả những gì cô gái này làm đơn thuần chỉ là muốn giúp đỡ người khác, cũng không giống như có tâm cơ hay mục đích gì khác. Trên tất cả chính là mọi người phải nhìn cô với một con mắt khác, không thể nào tin nổi năm nay cô gái mới vừa tròn hai mươi tuổi, suy nghĩ kỹ một chút có thể thấy khi cô thành lập công ty thiết kế này thì lúc đó cô mới có mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà là một cô gái bình thường hay sao? Nếu như tất cả những thứ này đều xuất phát từ ý muốn ban đầu của cô gái, thì cô gái này đúng là người vô cùng rộng lượng, có trái tim vô tư lương thiện. Nếu như thực sự không hề tầm thường, vậy chuyện con trai ông thích cô gái như thế thì ông có thể hiểu được. Nhưng muốn làm con dâu nhà họ Diệp cũng không thể đơn giản như vậy ... Ông cần phải cố gắng quan sát, nghiên cứu tỉ mỉ.

Diệp Thiên Nhiên bị chặn nói không lên lời, anh sợ. Anh sợ cha anh sẽ nói những lời làm tổn thương Mạnh Yên, anh sợ khi Mạnh Yên tức giận sẽ không cần anh nữa. Cha anh thì giống như lão hồ ly, ma mãnh bới móc đến tận tâm can người khác rất thuận lợi. Mặc dù, Mạnh Yên rất thông minh nhưng cũng chỉ là một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi, dù thế nào đi nữa cũng không phải là đối thủ của cha anh.

Diệp Trung Hoa không nói nhiều lời đứng dậy đi đến thư phòng, Mạnh Yên vội vàng đuổi theo.

"Tiểu Yên." Diệp Thiên Nhiên nóng nảy nắm lấy bàn tay cô: "Bất kể cha nói những gì, em không cần để trong lòng, chỉ cần nhớ tới anh nhiều hơn, được không?"

Bàn tay Mạnh Yên bị nắm đến đau, có thể nhận thấy mồ hôi bàn tay anh túa ra, trong lòng thấy mềm nhũn: "Anh yên tâm." Vì anh nên cô cũng thấy dũng cảm hơn một chút.

"Em cứ bình thường, đừng quá tranh luận với cha anh." Anh vẫn là cảm thấy không yên lòng.

Mạnh Yên không biết nên khóc hay nên cười, anh đang nói gì vậy.

Diệp Trung Hoa sắc mắt nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ, đúng là không có tiền đồ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-134)