Chuồn êm khỏi phủ
← Ch.54 | Ch.56 → |
Edit: Tử Dương Hoa
"Ây da, ta nói, đến tận bây giờ mà vẫn không thấy đưa bánh Quế Hoa Cao của ta tới, hóa ra là người trong phòng bếp này, đều đang bị phạt quỳ!" Lý Nguyệt Kiều khoác một chiếc áo choàng xanh, mép váy dài thêu hoa phía dưới uốn lượn kéo trên đất, trên người mặc chiếc váy lụa mỏng thêu đường vân mây tím, tóc dài mềm mại được búi theo kiểu Lăng Hư rất khác biệt, phù hợp với khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, tạo nên một nét duyên dáng độc đáo.
Tiếp nhận quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, khiến cho khí thế của bà có phần tăng lên, trong thần thái cử chỉ cũng lộ ra uy phong của một vị đương gia chủ mẫu.
Con mắt của đại phu nhân chứa đầy đố kỵ nhìn bà, "Đến rất đúng lúc, ta đang hoài nghi có người bỏ thuốc vào trong cháo của con gái ta, tất nhiên hiện giờ ở trong nhà này muội là người quản lý, vậy nên hãy cho ta một lời giải thích thỏa đáng."
"Tỷ tỷ, mặc dù muội nghe nói đại tiểu thư làm ra chuyện đáng xấu hổ ở phủ công chúa, tỷ rất tức giận, nhưng mà, tỷ cũng không thể tìm đại mấy người làm để phát giận a!" Lý Nguyệt Kiều cười duyên bước tới, trong lời nói, liền khiến cho hình tượng đại phu nhân trong lòng hạ nhân xấu đi mấy phần.
"Ngươi... Ngươi nói linh tinh cái gì? Rõ ràng chính là có người muốn hạ độc hại nữ nhi của ta, nghe nói lần này thể diện của Vân Nhiễm ở phủ công chúa tăng lên rồi, ta lại muốn hỏi một chút, nếu như Nguyệt Nhu không gặp phải chuyện không may, ai còn có thể vượt qua được danh tiếng của con bé? Có phải có vài người không có khả năng, sợ bị nữ nhi của ta đoạt mất hào quang, liền cố ý bày kế hãm hại nữ nhi của ta hay không?" Đại phu nhân ném đá giấu tay lên tiếng chỉ trích.
Lý Nguyệt Kiều không vội không giận đáp lại, "Tỷ tỷ, chuyện này còn không có chứng cớ, tỷ cũng không nên nói lung tung, nếu như tỷ nói lung tung sinh sự tạo tin đồn nhảm, ngược lại, lão gia sẽ nổi nóng đấy!"
Đại phu nhân bị chẹn họng, vẫn còn có chút e ngại Hạ Huyền nổi cơn thịnh nộ, mới vừa rồi bà đã cẩn thận hỏi lần lượt từng người làm một, bằng mắt nhìn khôn khéo của mình, bà nhìn ra được bọn họ không có nói dối, bà cũng chỉ là muốn mượn chuyện này tạo áp lực cho Lý Nguyệt Kiều, nào ngờ mới chỉ vài ngày, nàng ta đã tỏ ra kiêu ngạo, dám lớn tiếng tranh luận với mình.
Đại phu nhân không khỏi cười lạnh thành tiếng, "Muội muội, xem ra muội thật sự đã coi mình là người đứng đầu trong phủ này rồi, chuyện này ta nhất định sẽ sớm điều tra rõ ràng, ngươi đừng vội hả hê quá sơm, đừng quên, chỉ cần ta còn ở trong phủ một ngày, muội đừng nghĩ có thể vững vàng ngồi trên vị trí đứng đầu này."
Sắc mặt Lý Nguyệt Kiều hơi trầm xuống một chút, "Mọi chuyện trong phủ này, rốt cuộc vẫn là do lão gia định đoạt, muội cũng không có gan đi tranh cái gì với tỷ, lại nói, muội cũng không thể nào có được diễn xuất giống như tỷ."
Đại phu nhân hừ lạnh ra tiếng, đáy mắt bắn ra một tia ác độc, "Ngươi đừng quá vui mừng, có thể lão gia chỉ muốn để cho ngươi tạm thời thay thế chức vụ của ta mà thôi, cũng không phải thay thế hẳn được, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ đoạt lại, đến lúc đó, ngươi cứ chờ đẹp mặt đi."
Nói xong, liền phất tay áo rời đi.
Lý Nguyệt Kiều ngưng mắt trầm tư mấy giây, nói với mấy người làm phòng bếp: "Đều đứng lên hết đi!"
"Nhị phu nhân, chúng tôi thật sự là bị oan! Không thể nào có chuyện này được, chúng tôi nào dám hạ độc hại đại tiểu thư chứ?"
Lý Nguyệt Kiều liếc nhìn bọn họ, "Chuyện này không được phép thảo luận nữa, ta hiểu rõ các ngươi sẽ không làm những chuyện như thế này." Nói xong, liền dẫn theo nha hoàn rời đi.
Trong phòng bếp nha hoàn ma ma lập tức kêu khổ không thôi, mấy vị chủ nhân này ở đây tranh thủ tình cảm, khiến cho người làm bọn họ, bị vạ lây, cũng chỉ có thể biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Lý Nguyệt Kiều trở lại Nam sương phòng, rốt cuộc thì lời nói của đại phu nhân vẫn khiến đáy lòng bà có chút bận tâm, nếu quả thật bị đại phu nhân lấy lại quyền lợi, cuộc sống sau này của bà còn có thể tốt được sao? Bà phải suy nghĩ ra biện pháp nào đó để có thể ngồi vững vàng ở vị trí này mới được.
Một lúc sau đó, Hạ Huyền từ bên ngoài phủ trở về, nghe được chuyện đã xảy ra ở phủ công chúa hôm nay, ông thật sự vừa mừng vừa lo, mừng là cuối cùng Hạ Vân Nhiễm vẫn giành được giải nhất, lo chính là Hạ Nguyệt Nhu đã ném hết mặt mũi đi, sau khi tới an ủi Hạ Nguyệt Nhu một phen, ông liền nhanh chóng đi tới Nam sương phòng. Giờ phút này, Hạ Vân Nhiễm đang thảo luận chuyện bữa tối với Lý Nguyệt Kiều.
Hạ Huyền tới đây, Lý Nguyệt Kiều liền giữ ông lại dùng bữa, Hạ Huyền nhiệt tình đồng ý, Hạ Vân Nhiễm đã là con gái của Lý Nguyệt Kiều, mời ông ở lại Nam sương phòng này cũng là có chút tâm tư.
Trên bàn ăn, phòng bếp mang bữa tối phong phú lên, Hạ Vân Nhiễm cúi đầu lịch sự ăn, cảm giác được ánh mắt của Hạ Huyền thỉnh thoảng chiếu vào trên người nàng, sau một phen nói đùa, Hạ Huyền mới mở miệng hỏi tới chuyện xảy ra ở phủ công chúa.
"Vân Nhiễm, nghe nói con có thể thu hút bươm bướm liên tục vây quay mình, phụ thân thật là hiếu kỳ làm sao con làm được chuyện này?" Hạ Huyền tò mò cười hỏi.
"Hồi phụ thân, nữ nhi chỉ là dùng phấn hoa bôi vào trên quần áo thôi ạ." Hạ Vân Nhiễm thong dong đáp lời.
Hạ Huyền nhất thời giật mình, ha ha cười nói, "Thật là một biện pháp thông minh. Bây giờ ở bên ngoài, tất cả đều gọi con là Hồ Điệp tiên tử hạ phàm đấy. Lần con quả thật là đã thay Tướng phủ làm được chuyện vẻ vang rồi." Hạ Huyền nói xong, không khỏi lại nghĩ đến chuyện gì, hỏi tiếp, "Ồ! Đúng rồi, nghe nói trưởng công chúa thưởng một bộ quân cờ Noãn Ngọc, có thể đưa cho phụ thân nhìn một cái hay không?"
Hạ Huyền cũng là một nhân sĩ yêu thích đánh cờ.
Thân thể Hạ Vân Nhiễm khẽ căng thẳng, nàng vội nói, "Phụ thân, bộ quân cờ này con đã tặng cho người khác rồi ạ."
"Cái gì? Tặng cho người khác? Đưa cho người nào?" Hạ Huyền giật mình nhíu mày.
Hạ Vân Nhiễm cố tình xấu hổ mím môi cười một tiếng, không trả lời, nhưng gương mặt đỏ hồng của nàng đã nói rõ rằng, nàng đã đưa nó cho người mình thương rồi.
Tâm tư Hạ Huyền chợt động, cho rằng mình đoán trúng, có lẽ là đưa cho Nhị hoàng tử Hiên Viên Trạm rồi đi! Ông không khỏi lại cười ha ha, "Vậy xem ra là phụ thân là không có phúc khí thưởng thức một phen này rồi."
Hạ Vân Nhiễm thầm kinh hãi trong lòng, nàng làm bộ dáng này, chính là muốn để Hạ Huyền nghĩ là nàng đưa cho Hiên Viên Trạm rồi, chỉ có điều, chuyện này không lừa gạt lâu được, phải khiến Long Diệu mau mau tới cửa cầu hôn nàng, nếu không, nàng sẽ bị bại lộ mất.
Lý Nguyệt Kiều ngồi ở một bên dịu dàng nhìn đôi cha con này, đáy lòng cũng hết sức vui mừng, có Hạ Vân Nhiễm ở bên cạnh, lòng của bà liền thấy yên tâm không ít, bây giờ nhìn lại, sủng ái mà Hạ Vân Nhiễm nhận được cũng không hề ít hơn so với Hạ Nguyệt Nhu.
Hạ Huyền lại nói mấy câu ca ngợi khích lệ liền đi sang phòng lão phu nhân bên kia. Tiễn ông ra cửa, Hạ Vân Nhiễm âm thầm thở dài một hơi, nếu để cho Hạ Huyền biết nàng giấu giếm ý định riêng, chắc sẽ tức điên mất!
Đêm nay, đông sương phòng bên kia, Hạ Nguyệt Nhu lấy nước mắt rửa mặt, cả đêm đại phu nhân chăm sóc nàng, ngày hôm nay, Hạ Nguyệt Nhu trở thành trò cười, Hạ Vân Nhiễm lại được nâng lên với mỹ danh Hồ Điệp tiên tử.
Ngày hôm sau, từ buổi sáng, Hạ Vân Nhiễm đã bắt đầu chuẩn bị để buổi tối đi ra ngoài ngắm hội hoa đăng cùng Long Diệu, nàng nghĩ nếu muốn đi, vẫn nên là tiền trảm hậu tấu. Cả ngày nàng ngoan ngoãn trong phủ, đến buổi tối, lúc Lý Nguyệt Kiều còn ở trong phòng tính sổ sách, nàng dẫn theo Tiểu Thất thay bộ áo bằng tơ lụa trắng trốn ra ngoài từ cửa sau.
Hạ Vân Nhiễm vốn tưởng rằng xe ngựa của Long Diệu không tới, nào ngờ nàng vừa ra khỏi phủ, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen chờ ở gốc cây đại thụ bên cạnh đường, trên xe có một phu xe, trông thấy nàng ra ngoài, liền vô cùng cung kính mời nàng lên xe, "Thất Tiểu Thư, xin mời."
"Long thế tử đâu?" Hạ Vân Nhiễm nghĩ rằng hắn sẽ đích thân tới đón nàng, không ngờ, chỉ phái phu xe tới đây, ây nha, Hạ Vân Nhiễm thật không có lòng tin đối với Long Diệu này.
Muốn hắn đồng ý cưới nàng, quả thật như muốn tính mạng của hắn, không phải là kiếm cớ làm khó, thì lại cố ý dùng từ ngữ mập mờ, lập lờ nước đôi, chẳng lẽ nàng Hạ Vân Nhiễm nàng thực sự kém cỏi như vậy sao?
Lên xe ngựa, phu xe chọn một con đường an tĩnh đánh xe rời đi, trong xe ngựa, Tiểu Thất có chút khẩn trương nhìn nàng, đại khái nàng ta cũng biết Hạ Vân Nhiễm đang muốn gặp người nào.
"Tiểu Thất, yên tâm, không có việc gì đâu." Hạ Vân Nhiễm an ủi.
Tiểu Thất gật đầu một cái, nàng đã coi Hạ Vân Nhiễm là chủ tử, cho dù người làm bất cứ chuyện gì, nàng đều ủng hộ.
Lúc đi ra khỏi đầu ngõ mờ tối, đập vào mắt họ chính là quang cảnh kinh đô, giờ phút này, đèn hoa mới lên, quả thực là thắng cảnh phồn hoa.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |