Phu thê đoàn tụ
← Ch.49 | Ch.51 → |
Trên đường cái, có một đoàn nhân mã trên dưới mười người thong thả tiến về phía trước, đi đầu là một lão giả phong phạm như tiên nhân, phía sau là hai nam tử đầu đội đấu lạp, thế nhưng khí chất cao nhã thản nhiên không che giấu được hiển lộ ra bên ngoài, từng cái giơ tay nhấc chân đều thập phần cao quý.
Ninh Nhược Đình và Văn Giản cũng không còn cách nào, dung mạo hai người quá mức xuất chúng chưa nói, thân phận cũng rất đặc thù, một người là tội phạm triều đình bị lưu đày, một người là hoàng hậu tương lai bị tráo đổi. Hai cái thân phận này, một so với một lại càng phức tạp.
Sau ba ngày đường liên tục, đoàn người Ninh Nhược Đình còn cách kinh thành một trăm dặm, đến đó, mọi người liền nghỉ tại một khách điếm nhỏ, bàn bạc thoả đáng những việc sắp tới.
" Nương nương, bây giờ thuộc hạ lập tức vào cung dâng lễ vật." Một tuỳ tướng của Ngân Cảnh Huy lấy ra hộp gỗ chạm khắc tỉ mỉ đặt lên trên bàn.
Phương lão vuốt chòm râu bạc, từ tốn nói " Nhất định phải hành sự thật cẩn trọng, Thừa tướng chính là một lão hồ ly, nếu như lão ta đánh hơi thấy nửa điểm nghi ngờ, chúng ta sẽ rơi vào hiểm cảnh." Lão dừng lại một chút, lại tiếp " Ngươi đi trước, ta đến bái phỏng Diệp phủ, rồi cũng sẽ vào cung."
Một giọng nữ êm ái đột ngột cất lên " Mọi người vào trong cung, nên nhớ hỏi thăm Dật nhi giúp ta!" Ninh Nhược Đình lần này đã cùng với Dật nhi tách ra gần một tháng, nàng rất nhớ con trai, giọng nói nàng nghẹn ngào, rồi dừng hẳn lại, đằng sau đấu lạp, những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
" Ta nhất định sẽ hỏi thăm tiểu hoàng tử, nương nương yên tâm." Phương lão trấn an nàng một câu, rồi lập tức đi Diệp phủ tìm Ngự sử đại phu Diệp Chính.
Hoàng cung.
Lý Đằng vào trong cung Vĩnh Thuỵ, gặp mặt Tiểu Thanh một chút. Vừa vào trong, hắn thấy Xuân Lan đang ngủ mê man trên giường, Tiểu Thanh ngồi bên bàn, bàn tay đưa lên chống má, rất mệt mỏi.
"Đằng, bao giờ nương nương mới trở lại?" Tiểu Thanh mệt mỏi ngẩng đầu nhìn trượng phu mới tới, nàng thật sự rất lo lắng cho nương nương nhà mình. Một tháng lại đây, mỗi lần đưa kẻ giả mạo này ra ngoài để che mắt người khác, đều có hoàng thượng cùng Lý Đằng gắt gao giám sát, thời gian ở trong cung, nàng ta liền bị hoàng thượng phong bế huyệt đạo, ngủ mê man như vậy.
"Nàng đừng quá lo lắng, rất nhanh sẽ có tin tức của nương nương."
"Hai ngày nữa là đại điển phong hậu rồi, nương nương có kịp trở về hay không? Thiếp rất lo cho người!"
"Nàng lo lắng, cũng không giúp được gì, ngược lại tổn hại sức khoẻ." Lý Đằng choàng tay ôm lấy thê tử, dịu giọng trấn an nàng. Hai người trò chuyện mấy câu, Lý Đằng liền rời đi, đến điện Minh Tâm.
"Hoàng thượng, người của Ngân tướng quân Thăng Long quốc bên ngoài cầu kiến!"
Lôi Thừa Vũ vốn đang ngưng thần suy nghĩ, nghe thanh âm của Lý Đằng, hắn xoay người lại, gương mặt đã trở nên tiều tuỵ hơn rất nhiều, ánh mắt thâm thuý hữu thần nhiều thêm sự ảm đạm."Cho vào!"
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Bình thân!"
"Hoàng thượng, đây là lễ vật Tả tướng quân dâng tặng mừng đầy tháng tiểu hoàng tử, vật này chế tác công phu trong thời gian dài mới thành, bởi vậy mới có sự chậm trễ như vậy, tướng quân chuyển lời xin hoàng thượng thứ tội."
Lôi Thừa Vũ nhàn nhạt giương mi, tự mình đón lấy hộp gấm." Tả tướng khách khí rồi, lễ vật này, trẫm thay tiểu hoàng tử cảm ơn tướng quân!"
Ánh mắt hắn nhìn đến tuỳ tướng trước mặt, lại nhạy cảm bắt được hành động kỳ lạ trên tay viên tuỳ tướng kia, ngón trỏ của viên tuỳ tướng đang chuyển động, hình như đang tạo kí hiệu gì đó.
Viên tuỳ tướng ngón tay không ngừng di chuyển trên mu bàn tay kia, ở một góc độ mà chỉ có Lôi Thừa Vũ chú ý, sở dĩ hắn phải làm như vậy, vì tả tướng quân cũng không biết rõ người bên cạnh hoàng đế Khang quốc ai có thể tin, cho nên chuyện này chỉ có thể để cho mình hoàng đế của Khang quốc biết được.
Lôi Thừa Vũ tập trung nhìn vào tay hắn, là một chữ "Mở"!
"Mở"? Chiếc hộp gỗ này sao? Ngụ ý hắn phải tự mình mở?
Hắn khẽ gật đầu, cho viên tuỳ tướng một ánh mắt, tỏ ý đã hiểu.
Khi trong đại điện chỉ còn mình hắn và Lý Đằng, hắn mới chậm rãi mở hộp ra.
Bên trong là một bút lông cùng một nghiên mực hạng thượng phẩm, trên mặt lục ngọc chạm trổ tinh xảo, hắn nhíu nhíu mày, Ngân Cảnh Huy muốn mật báo chuyện gì đây?
Lôi Thừa Vũ nhấc bút ngọc lên xem xét, ánh mắt bắt được điểm khác thường trên thân bút, hắn rút từ bên trong ra một mảnh giấy. Trên mảnh giấy, là vài dòng chữ, nét bút cứng cáp hữu lực, cuối thư, còn có ấn tín đỏ chói của Tả tướng quân.
Ánh mắt hắn thoáng chốc, bao nhiêu cảm xúc xẹt qua, có kinh hỉ, có xúc động, có nhẹ nhõm. Đôi môi mỏng của hắn khẽ hé mở, thì thầm " Dật nhi, Tả tướng tặng con lễ vật quá lớn rồi!"
Một lát sau, Phương lão cùng Diệp ngự sử vào trong cung, nhận được tin tức từ chính miệng Phương lão, Lôi Thừa Vũ càng thêm an tâm.
Tối muộn, Phương lão mới trở về, Ninh Nhược Đình vội chạy tới.
" Phương tiên sinh, hoàng thượng có khoẻ không? Dật nhi có khoẻ không?"
"Nương nương người có thể yên tâm, hoàng thượng và tiểu hoàng tử rất khoẻ, không bao lâu người sẽ cùng bọn họ đoàn tụ."
"Thật tốt quá! Đa tạ ngài!" Ninh Nhược Đình nhất thời nhẹ nhõm hơn nhiều, gương mặt căng thẳng giãn ra chút ít.
"Nương nương không cần khách khí!"
Đêm khuya, mọi người đều chia ra các phòng nghỉ ngơi, trong bóng đêm tĩnh mịch, một thân ảnh thoáng chốc loé lên, vô thanh vô tức tiến vào trong phòng.
Bóng người cao lớn của nam nhân tiến lại gần giường, nhanh chóng ập xuống nữ tử đang nằm trên giường.
Ninh Nhược Đình kinh hoảng mở mắt "Ai?"
Lời chưa dứt, đôi môi đã bị đoạt lấy, hơi thở quen thuộc trầm ổn nhè nhẹ tràn và trong cánh mũi, khiến trong lòng Ninh Nhược Đình nhộn nhạo kích động.
"Thừa Vũ?"
"Là ta." Giọng nói trầm thấp từ trong bóng đêm vang lên rõ mồn một.
Lôi Thừa Vũ từ tốn nằm xuống bên cạnh nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng thât chặt, hung hăng hôn cánh môi hoa đào, đến khi nàng không thở nổi mới thôi.
"Ta rất nhớ chàng..." Giọng nói Ninh Nhược Đình từ từ nghẹn lại, trở thành tiếng khóc thút thít, nàng vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, mặc sức khóc.
"Nhược Đình, đừng khóc!" Hắn khe khẽ thở dài, đôi tay càng dùng thêm sức ôm lấy, chỉ hận không thể đem nàng hoà làm một thể.
"Còn có..." Ninh Nhược Đình nhớ ra điều gì, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên đối diện với hắn, mắt hạnh còn đẫm nước, khiến người ta nhìn vào mà thương tiếc " Vừa rồi trong cung có chuyện gì xảy ra không? Ta biến mất mà không ai nghi ngờ sao?"
Lôi Thừa Vũ đưa ngón tay thon dài vén tóc mai trên gò má nàng " Có một kẻ giả mạo nàng được Thừa tướng đưa vào trong cung."
"Giả mạo?" Ninh Nhược Đình mở to mắt "Dịch dung thuật à?"
"Không phải, kẻ đó trời sinh dung mạo giống hệt nàng, như hai giọt nước."
Ninh Nhược Đình cúi đầu, ngón tay vẽ vẽ vòng tròn trên ngực hắn " Chàng có nhận ra đó không phải ta? Hay cả chàng cũng nhận lầm?" Nàng ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp, vừa mong đợi, lại vừa sợ hãi đáp án của hắn.
Lôi Thừa Vũ lại thở hắt ra, ôn nhu nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn " Nàng đây là không tin tưởng ta hay sao? Dù có giống nàng đến mấy, thì đó vẫn không phải là nàng, trên đời này vĩnh viễn không ai có thể thay thế nàng được."
Ninh Nhược Đình im lặng, gương mặt càng vùi sâu vào trong ngực hắn, đáp án của hắn thực khiến cho nàng thoả nguyện, nhưng cũng làm cho nàng đau lòng.
Vĩnh viễn không có người có thể thay thế nàng trong tâm hắn?Vậy sau này khi hai người thiên địa cách biệt, hắn phải làm sao đây?
Câu hỏi ấy không ngừng ám ảnh thôi thúc trong tâm trí Ninh Nhược Đình, cho đến khi nàng mệt mỏi thiếp đi.
Thời gian xa cách, tưởng như đã qua mấy đời.
← Ch. 49 | Ch. 51 → |