← Ch.025 | Ch.027 → |
"Thiếu phu nhân...... Thiếu phu nhân......"
Trong lúc ngủ ngon mộng đẹp lại có người quấy nhiễu, trong cơn mơ người đang ngủ mất hứng nỉ non một tiếng, người hầu bên giường vừa cho rằng cô đã tỉnh cô lại trở mình tiếp tục ngủ.....
Người hầu nhỏ A Đan thật sự không kiềm được lau mồ hôi trên thái dương. Thiếu gia ở bên ngoài vội đến nỗi muốn phóng hỏa, thiếu phu nhân này lại ngủ như một con mèo nhỏ.....
"Thiếu phu nhân, mau tỉnh dậy đi, thiếu phu nhân...."
Giọng nói như ruồi muỗi của A Đan ong ong bên tai Tầm Thiên Hoan.....
Tầm Thiên Hoan giọng khó chịu nói: "KiKi, nếu là cậu, mình sẽ trực tiếp lấy dao giải quyết cậu!"
Dao?!
A Đan suýt rơi nước mắt, hắn bất quá mới mười tám tuổi, bị dọa cho kinh hãi, nhanh chóng quay người chạy lại phía Bắc Khả Uy báo tin......
....................
"Ngươi nói cái gì?" Bắc Khả Uy đập bàn gầm to: "Còn không dậy?"
A Đan sợ tới mức 𝖗.⛎.𝐧 🦵ẩ.ⓨ ⓑ.ẩ.𝐲, sợ hãi liếc nhìn thiếu gia cơ hồ sắp nổi giận lôi đình, sau đó cật lực thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm vì chính mình mà cầu nguyện, cũng vì thiếu phu nhân giờ này vẫn còn trong mộng đẹp mà cầu nguyện. Đáng tiếc, thiếu phu nhân giờ phút này còn hoàn toàn không biết sắp có đại họa giáng xuống đầu......
Bắc Khả Uy thầm mắng: "Đáng 𝒸𝖍●ế●🌴, thật là đồ đáng ↪️𝐡ế●t!"
Tháo cà-vạt đã thắt cẩn thận ra, hất áo lên, sau đó lạnh như băng từng bước đi lên lầu, trên mặt biểu lộ lạnh buốt tận xương, quanh người không khí tựa hồ cũng như sắp đông lại.....
"Rầm!!" một tiếng, đi qua cửa phòng, tựa hồ kinh thiên động địa. nhưng cái người đáng 𝖈*hế*т kia hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tiếp tục mơ về soái ca của mình...... Chỉ thấy t-𝐡-â-𝖓 †-♓-ể cô lộn xộn nằm trên giường, chăn màn cũng sớm bị đạp rơi xuống đất, áo ngủ trên người cũng thất thần, lộ rất nhiều cảnh xuân ra ngoài. Áo ngủ rộng chỉ dùng một sợi dây cột ở sau lưng, lúc này sợi dây kia cũng tùy thời lơi lỏng.....
Trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô........
Bởi vì Tầm Thiên Hoan nằm quay lưng về phía Bắc Khả Uy nên hắn cơ hồ không có cách nào trông thấy mặt của cô, lại ẩn hiện nhìn thấy da thịt trên lưng cô, mà chiếc áo ngủ nửa che đậy nửa không lại vô tình tăng thêm vài phần thần bí..... Con người chính là như vậy, không thấy được lại càng muốn nhìn......
Bắc Khả Uy chăm chú nhìn phần lưng của cô......
Tựa hồ như trong mơ màng, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt trần trụi, Tầm Thiên Hoan "Ưm" một tiếng, cơ thể động đậy......
Trùng hợp, nút thắt lúc này tuột ra, để lộ hoàn toàn phần lưng.....
Trong nháy mắt, đốt thêm ánh mắt càng nóng rực!
Da thịt tuyết trắng, đư_ờ𝐧_🌀 𝐜_𝖔_𝓃_ɢ tiêm mỹ, lưng trần của cô cũng không khác gì đại Ⓜ️.ỹ ⓝ.ữ, chỉ là, phía dưới vai phải khoảng mười cm có một mảng giống như hoa văn, nhìn qua tuyệt đối không phải người bình thường xăm lên. Diêm dúa lẳng lơ diễm lệ, đẹp làm người ta nghẹt thở, lưng trần ẩn hiện mê người.....
Đẹp quá!
Nhưng hoa văn còn bị áo ngủ che đậy một nửa.....
Nhìn đến đây, Bắc Khả Uy nhíu mày, cảm giác cái áo ngủ thật chướng mắt. Bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi xuống bên phía còn trống, giơ tay ên, nhẹ nhàng kéo áo ngủ trơn bóng xuống, hoa văn xinh đẹp tức thì hiển hiện!
Bên giường, Bắc Khả Uy nín thở, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào phiến lưng trần tuyệt mỹ.....
Nhẹ nhàng v⛎.ố.† v.3 hoa văn yêu mị diễm lệ, sờ vào vô cùng nhẵn nhụi 〽️ề.m 𝐦ạ.ℹ️. Tầm Thiên Hoan trong lúc ngủ sau không hề hay biết động tác ☑️uố_ⓣ ѵ_𝑒 này.....
Dần dần, cảm giác ν⛎ố*† 𝖛*ⓔ trên đầu ngón tay không cách nào làm hắn thỏa mãn. Thật đẹp! Vì vậy, hắn cúi người xuống, môi nhẹ nhàng phớt qua hoa văn, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó dừng lại trên hoa văn kia, duỗi đầu lưỡi ra 𝐥ı*ế*𝐦 🦵ï-ế-m........
Trong lúc ngủ say, Tầm Thiên Hoan tựa hồ có cảm giác, yêu kiều kêu một tiếng, sau đó theo thói quen ngọ nguậy, muốn xua đuổi cảm giác ngứa này. Tầm Thiên Hoan kiều thân vừa động, Bắc Khả Uy liền thuận thế đưa theo, hắn không ngừng lại mà tiếp tục 𝐡ôⓝ·, t𝒽-â-п 🌴ⓗ-ể dần dần ép xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh kỳ quái đêm qua. Hắn không phủ nhận thật sự hắn rất thích. Trước kia đã từng có nhiều người làm thế với hắn, nhưng hắn lại không hẳn là có cảm giác thích. Hơn nữa chính hắn cũng không nghĩ nhanh như vậy lại có thể đạt cao trào.... Nữ nhân này thật là có chút khả năng......
Hắn cơ hồ vội vã muốn ⓗ●ô●𝓃 cả người cô......
Bàn tay theo da thịt trượt đến trước п🌀*ự*c cô, nhẹ nhàng nâng một bên 𝖓*🌀*ự*c lên xoa nắn....
"Ưm...."
𝐊_♓𝑜á_ï ↪️ả_ɱ từ ռ·ℊự·↪️ lan đến, trong cơn mơ ngủ Tầm Thiên Hoan không khỏi 𝐫ê_𝖓 𝐫_ỉ. Tiếng ⓡ_ê_𝓃 𝖗_ỉ bật ra cực kỳ câu hồn, nơi nhạy cảm không kìm được động lên, gắt giọng: "Tịch, đừng làm loạn, em không muốn, để cho em ngủ một lát, lại thế này nữa lát không dậy nổi....."
Bắc Khả Uy lập tức ngừng động tác, đáy mắt đen sẫm, một vòng lệ quang hiện lên.....
Tịch? Bằng hữu của cô? Nghe lời nói từ miệng cô, hẳn ⓠ𝐮𝒶●𝓃 𝒽●ệ giữa hắn ta và cô không đơn giản!
Trước kia quá xem nhẹ, quá xem nhẹ.
Có chút trừng phạt, hắn cắn lưng cô, tay dùng lực xoa hai gò bồng đảo của cô, kích động ⓚhoá●𝒾 𝖈●ả●m của cô........
"A......." 𝒯𝒽.â.n t𝐡.ể k𝖍𝑜.á.ı 𝒸.ả.ɱ làm cho Tầm Thiên Hoan không kiềm chế được lại một lần nữa ⓡ●ê●𝓃 𝖗●ỉ. Hai mắt vẫn nhắm, có chút bất đắc dĩ nói: "Tịch, lại không nghe lời, từ nay về sau em sẽ không thèm để ý đến anh.... Nghịch ngợm đủ chưa? Không cần phải gấp....."
Tầm Thiên Hoan đang nói bỗng mở to hai mắt, quay đầu nhìn Bắc Khả Uy, kinh ngạc. Ⓣ𝐡â·п ✞𝖍·ểm cảm giác trên 𝐭𝐡â_ⓝ †ⓗ_ể rất không thích hợp.... Ⓒ·𝒽·ế·ⓣ tiệt!
"Còn không bỏ cái móng vuốt thối của anh ra."
Bắc Khả Uy đột nhiên xoay người một cái, đem Tầm Thiên Hoan đặt dưới khuôn mặt, sau đó lại đem người Tầm Thiên Hoan quay lại, làm cho Tầm Thiên Hoan nằm lỳ ở trên giường, quay lưng lại phía hắn. Bắc Khả Uy không chút do dự ♓-ô-𝓃 xuống, tùy ý 𝐡ô_ⓝ lưng trần tuyệt mỹ của cô, đùi rắn chắc kẹp lấy †_ⓗ_â_п ⓣ♓_ể cô, khiến cô muốn động đậy cũng không thể. Hai tay từ phía sau cầm lấy hai bầu n🌀_ự_c đùa bỡn ✅⛎.ố.ⓣ ⓥ.3, song chỉ kẹp lấy hai đầu v* căng cứng mà kéo.
"A.... a.... a....." Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng cô kiềm chế κ𝐡_𝖔_á_ℹ️ 🌜ả_ⓜ của chính mình r_ê_𝐧 ⓡ_ỉ cùng hơi thở bị 𝐝ụ*𝐜 ✌️ọ*п*ℊ đảo loạn của Bắc Khả Uy.
"Bắc Khả Uy..... A...... Hỗn láo, mau buông ra!!!"
Tầm Thiên Hoan cố gắng xoay đầu lại hướng Bắc Khả Uy chửi ầm lên, tiếc rằng bị hắn kiềm chế ở trên, dù thế nào cũng không nhìn tới khuôn mặt đáng giận đó!
"Hỗn láo? Đây là chính cô tự tìm!" Ai bảo cô hôm qua câu dẫn hắn, còn hắn hôm nay lại nhìn thấy lưng trần của cô, ◗ụ-ⓒ ☑️ọ-п-ℊ lập tức dâng lên!
"Anh nói bậy bạ gì đó?"
"A......." Mũi chân căng cứng, cảm thấy 🎋h-ⓞ-á-i ↪️ả-ɱ mà không khỏi sợ run, trong cổ họng yêu kiều kêu liên tục......
Ngón tay không ngừng k·í·c·♓ 𝖙𝖍·í·c·♓ hoa cốc, chỉ chốc lát sau, trong động không ngừng tuôn ra mật dịch......
"Cô thật đúng là có khả năng, chỉ như vậy một lát đã chảy nhiều như vậy.........."
← Ch. 025 | Ch. 027 → |