Vay nóng Tima

Truyện:Độc Sủng Chị Dâu - Chương 002

Độc Sủng Chị Dâu
Trọn bộ 128 chương
Chương 002
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Đèn đuốc sáng trưng trong phòng, cửa phòng ngủ cũng không đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ, lại từ khe cửa lộ ra.........

Vốn đã tràn ngập không khí thần bí, mập mờ trong phòng, trước hết lọt vào tai chính là từng đợt rên rỉ mất hồn kiều mị, còn vấn vương cả thanh âm gầm nhẹ nam tính. Nghe qua liền biết rõ người ở bên trong đang làm cái gì, chính là, theo lẽ thường tình, bình thường lúc này hẳn là chỉ mở đèn mờ ảo, kiến tạo không gian lãng mạn, nhưng mà, trong căn phòng này, ngọn đèn lại sáng quắc, chủ nhân dường như cố ý đem tất cả đèn đều bật lên, vì vậy, trên giường, hai thân thể trần trụi dây dưa thình lình lọt vào tầm mắt.......

Tầm Thiên Hoan nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng bật ra những thanh âm rên rỉ khoái hoạt, khuôn mặt kiều mị nhìn đến người đàn ông đang luật động mãnh liệt trên thân mình, tấm lưng mềm mại dán trên giường cũng bởi vậy mà lúc lên lúc xuống, một luồng sóng khoái cảm lan khắp toàn cơ thể cô, đùi theo chiều đẩy đưa mà có chút cong lên, đến cuối cùng dần dần ôm lấy phần eo cùng đường cong khiêu gợi........ Cùng với những cú thúc quá mức mãnh liệt, mỗi một cái cơ hồ đều muốn đem cô đánh bại, thống khổ mang theo khoái cảm cùng song hành tồn tại khiến cô kìm lòng không được ưỡn cong người, hai bàn tay xâm nhập mái tóc của anh.........

Nghênh đón một hồi cao trào, người đàn ông phía trên thế nhưng lại không có muốn rời khỏi cơ thể cô, chỉ là trần trụi nằm trên người cô, có chút hưởng thụ tàn dư của khoái cảm vừa rồi, nam căn cũng chỉ so với lúc đầu mềm hơn một chút, Tầm Thiên Hoan thật hoài nghi, vừa rồi động tác kích động như vậy, đến cùng có phải hay không do anh tại động? Như thế nào cảm giác anh lúc nào cũng không chút mệt mỏi? Vấn đề này...... cô suy nghĩ kĩ đã vài năm.

Cao trào qua đi, thân thể Tầm Thiên Hoan mềm nhũn, liếc qua người đàn ông nằm trên nói: "Anh còn nằm trên này làm gì nữa chứ?"

Anh chậm rãi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tuấn mĩ hổn hển hít thở không thông khắc sâu trong mắt cô. Anh nhìn cô cười cười, nụ cười này đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, Tầm Thiên Hoan không khỏi ngẩn người, ngẫm lại chính mình khuôn mặt như bí đỏ, thật hổ thẹn a!

Âu Dương Tịch tà tà môi, nói: "Anh còn muốn."

Tầm Thiên Hoan kích tình qua đi, ngả đầu xuống gối, mục quang chiếu thẳng lên trần nhà: "Em từ bỏ."

Âu Dương Tịch ngữ khí có chút quái dị, đôi bàn tay lặng yên không nặng không nhẹ xoa nắn hai vú no đủ của cô: "Thật sự?"

Tầm Thiên Hoan làm sao không rõ ý tứ trong lời nói, ý tứ chính là cho dù cô không cần, anh cũng sẽ khiêu khích đến khi cô nói muốn mới thôi!

Tầm Thiên Hoan nháy mắt mấy cái, duỗi ra một đầu ngón tay: "Một lần cuối cùng..."

Ngụ ý, cô hay là cho anh muốn làm gì thì làm một lần nữa...

Âu Dương Tịch mân môi mỏng, ngay sau đó vui vẻ, đột nhiên rời khỏi cô, hạ thể bỗng nhiên trống rỗng làm Tầm Thiên Hoan không khỏi cau mày, đã thấy Âu Dương Tịch cúi người, ánh mắt chăm chú dừng lại ở hoa viên thần bí của cô, lúc này còn rõ ràng dấu vết hoan ái vừa rồi, thân thể nghiêng xuống, đầu lưỡi tham tiến trong sâu kín hoa viên ẩm ướt, dùng kỹ xảo liếm láp hoa tâm.....

Tầm Thiên Hoan nhịn không được lại rên rỉ: "Ân a ......"

Kĩ xảo khiêu khích của Âu Dương Tịch, Tầm Thiên Hoan cũng không phải lần đầu tiên lĩnh giáo, có thể nói là vô số lần, nhưng là, mỗi một lần, cô dường như muốn quên hết tất cả, ngoan ngoãn mặc anh dẫn dắt kiềm chế lấy dục vọng của mình. Vì vậy, dần dần cô cũng lười cự tuyệt anh, chỉ cần một đêm anh không đòi hỏi làm quá mức, cô liền chiều theo anh đi, anh muốn gì liền mặc anh muốn, dù sao sung sướng cũng là chính mình.....

Lại là sau một hồi mãnh liệt, thẳng đến khi một cỗ chất lỏng ấm áp dũng mãnh bắn vào trong cơ thể, mang đến một luồng sóng khoái cảm như bay vào đám mây.............

Cao trào lại một lần nữa qua...... Tình cảm mãnh liệt cũng dần dần tan.......

Liếc ánh mắt đặt trên người Âu Dương Tịch, cô dứt khoát hạ giọng trục xuất: "Uy, anh sẽ không còn muốn chơi xấu trên người em a?"

Âu Dương Tịch bĩu môi, trên mặt có vài phần bất mãn, nhưng vẫn là bất đắc dĩ rút ra khỏi thân thể cô. Sau đó xoay người một cái nằm bên cạnh cô, cùng cô nhìn trần nhà trắng tinh. Trần nhà hôm nay anh và cô đã nhìn nhiều năm, mỗi lần tình cảm mãnh liệt qua đi cũng vẫn xem, hiện tại vẫn vậy.

Âu Dương Tịch hai tay gối ra sau đầu, khóe mắt dư quang xem xét cô: "Thiệt là, mỗi lần đều không thỏa mãn anh."

Anh hiện tại cũng không dám dừng lại ánh mắt quá lâu trên cơ thể cô, sợ là nếu không ngừng, sẽ lại khiến......

Tầm Thiên Hoan trợn mắt nhìn anh: "Em van anh, cái gì gọi là mỗi lần đều không thỏa mãn anh? Nào có ai như anh tinh lực dư thừa như vậy? Cả đêm nhiều lần như vậy? Còn chưa có thỏa mãn? Em xem anh dứt khoát tính đi làm trai bao đi! Ha ha...."

Tiếng cười chưa bảo trì được ba giây, đã bị bạc môi ngang ngạnh nuốt mất thanh âm của cô, khẽ cắn môi dưới mềm mại, mang theo vài phần trừng phạt.......

Chính là, hôn thì hôn, tay của anh bắt đầu không an phận, một đường chạy xuống đỉnh nhũ hoa, chuẩn xác nắm bắt điểm mẫn cảm của cô, một tay khác nhích sang bên cạnh dần dần dời xuống.......

Tầm Thiên Hoan vi kinh, nhân lúc anh còn chưa khiêu khích hoa viên của cô, trước hết phải tranh thủ thời gian mau chóng dùng sức đẩy anh đang lúc không hề phòng bị ra, giơ hai tay lên, thực thành khẩn nói: "Hảo hảo hảo, em đầu hàng, em đầu hàng, là em sai rồi, là em không nên nói anh đi làm trai bao, em sai rồi, em sai rồi."

"Phốc" Âu Dương Tịch bật ra tiếng cười.....

Tầm Thiên Hoan lập tức ỉu xìu mặt xuống, bĩu môi: "Chỉ biết khi dễ người ta."

Âu Dương Tịch đưa ra vẻ mặt vô tội: "Anh nào có."

Tầm Thiên Hoan không thuận theo buông tha: "Rõ ràng là có."

Âu Dương Tịch đột nhiên thần thần bí bí ghé sát vào cô: "Vậy em nói anh khi dễ em ở đâu?"

Tầm Thiên Hoan đáy lòng thở dài, nam nhân này, như thế nào trong đầu chỉ có cái này sao?

Tầm Thiên Hoan cau mày nói: "Tịch, em thật sự không hiểu nổi, vì cái gì ân ân ái ái mà anh cứ mở đèn?"

"Bởi vì anh muốn nhìn em."

Tầm Thiên Hoan chỉ còn kém không có ngất đi, nói: "Muốn nhìn thân thể em, em không có lời nào để nói, chính là, mặt của em...hay là thôi đi, anh cũng biết bình thường em đều lười soi gương!"

Một khi soi gương, sẽ dọa chính mình nhảy dựng, vã mồ hôi, vốn dĩ người xấu xí trong gương kia chính là mình nha! Không nhìn, không nhìn! Chậm rãi quên đi a!

"Anh chính là yêu thích nhìn em lúc ân ái a."

Không nghĩ tiếp tục cái đề tài này. Tầm Thiên Hoan ôn hòa nói: "Anh hôm nay tinh lực giống như dư thừa a!"

Tuy nhiên bình thường cũng là tinh lực mười phần như vậy. Tầm Thiên Hoan trong lòng tranh thủ bổ sung một câu.

Âu Dương Tịch một tay chống đầu, nghiêng người chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan, nói: "Em cũng không biết mấy ngày nay anh đều nhịn, em nói anh hôm nay có thể không muốn em sao?"

Nói đến đây, Tầm Thiên Hoan cũng là nhịn không được thở dài, nhưng là vẫn không có nói gì, có cái gì để nói?

Tân hôn ngày đầu tiên được làm quả phụ, bước vào biệt thự hoa lệ lỗng lẫy đến không thể tưởng tượng, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể làm cho người ta hít thở không thông, lại còn phải đối mặt với chú em chỉ biết phô bộ mặt khổ-Bắc Khả Uy, cô đây là "kẻ câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được", nếu không phải một lòng nghĩ về năm trăm ngàn vô cùng mê người kia, sao cô có thể ngoan ngoãn ở lại Bắc gia?

Hừ hừ, nhẫn nhịn! Nhiều nhất nhẫn nhịn một tháng, một tháng sau, năm trăm ngàn đến tay, cô tức khắc vỗ mông rời đi, thoát khỏi tên chồng quá cố cùng mấy cái quỷ gì của anh ta!

Chính là, ở trong cái nhà trống rỗng, tĩnh mịch ghê người, cô ở đây, nhất định sẽ phát điên......

Qua hồi lâu, chỉ nghe Âu Dương Tịch hiếm khi có được thanh âm ôn nhu mà chuyên chú: "Thiên Hoan, rời cái nhà kia đi a."

Tầm Thiên Hoan không cần suy nghĩ ngay lập tức đáp: "Không cần."

Âu Dương Tịch nghe câu trả lời không đắn đo của cô, liền nói: "Em ở lại nơi đó làm cái gì? Người chồng kia của em không phải đã chết rồi sao? Người đã chết, em còn ở lại làm gì? Vì cái gì không đem chân tướng nói ra! Lại vẫn phải cùng Bắc Khả cái gì đó giả làm vợ chồng!"

Tầm Thiên Hoan thẳng thắn: "Đương nhiên là vì tiền nha! Tiền này không cần phải làm, tự nhiên mà có, nghe cho rõ, là năm trăm ngàn a, có ngàn vạn triệu này, em Truy Thiên Hoan đời này không cần âu sầu lo lắng, đến lúc đó, em mời anh cùng KiKi bữa tiệc lớn!"

Âu Dương Tịch hướng đôi mắt đẹp tĩnh mịch: "Thiên Hoan, Tiền đối với em quan trọng đến như vậy sao?"

"Như thế nào lại không quan trọng? Người sống trên đời này chẳng phải là vì tiền sao, mỗi người chín hướng mười phương lăn xả quanh năm suốt tháng, cũng không phải vì kiếm tiền sao. Lần này có cơ hội tốt như vậy để cho không em năm trăm ngàn, anh nói em có thể không cầm sao? người ngốc cũng biết sẽ cầm!"

Âu Dương Tịch mục quang vội vàng nhìn cô:" Chính là em không biết như vậy ủy khuất sao? Em căn bản không có cùng người kia kết hôn, lại phải vì hắn thủ tiết! Hiện tại còn có một người chồng giả, từ nay về sau, chờ công khai Bắc Khả Hâm chết, em liền trở thành quả phụ thực....."

Tầm Thiên Hoan không kiên nhẫn xen lời anh:" Được rồi, được rồi, anh nói em cũng biết, vì tiền, những cái này em có thể nhẫn! Nhanh công bố cái chết của anh ta cũng tốt, em cũng muốn nhanh lấy năm trăm ngàn, sau đó, một cước đá tên Bắc Khả uy nông cạn kia!"

Âu Dương Tịch bật thốt lên nhân tiện nói: "muốn tiền anh có thể cho em!"

Tầm Thiên Hoan lúc đầu sững sờ liếc nhìn anh, sau đó cất tiếng cười to: "Chỉ bằng anh? Cả ngày chơi bời lêu lổng, không có công việc đàng hoàng, anh nói tiền anh ở đâu ra? Cuộc sống bình thường em còn phải chiếu cố anh!"

Âu Dương Tịch nhất thời không phản bác được, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, đơn giản là cố gắng nhịn xuống, cái gì cũng đều không nói.

Tầm Thiên Hoan chớp mắt, nhìn Âu Dương Tịch nói:" Tịch, anh có phải hay không yêu mến em?"

Âu Dương Tịch lập tức mở to hai mắt, trợn trừng: "Nói bậy!"

Tầm Thiên Hoan cười nheo khóe mắt, duỗi ra bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ gò má tuấn mỹ: "Ngoan ngoãn, chúng ta chính là bằng hữu, nhiều nhất chỉ có thể coi là bầu bạn, anh cũng không thể yêu em a."

Âu Dương Tịch khoát tay, đem bàn tay nhỏ của cô vươn ra: "Anh biết rồi!"

Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch trần trụi nằm trên giường, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi khắp căn phòng.

"Hai vị, xem ra đùa rất tận hứng a?"

Bỗng nhiên một thanh âm phong tình vạn chủng, kiều mị tận xương, của nữ nhân truyền từ cửa vào. Nhìn đến cửa, liền thấy một nữ nhân mặc chiếc áo màu đen khiêu gợi, lộ ra eo thon cùng bụng phẳng lì xinh đẹp, hai vú no đủ hấp dẫn, như ẩn như hiện, đùi thon dài mềm mại, quần jean vừa vặn phủ lên vẻn vẹn đôi mông săn chắc, một thân ăn mặc này thật đúng là làm cho người ta tức giận a! Có thể nói nam nhân nào đã gặp cô, hạ thân ắt sẽ rục rịch, thậm chí còn đem cô đặt dướt thân, nghĩ đến chuyện cướp đoạt.......

Cô gái này không hề cố kỵ đứng ở cửa phòng, con ngươi câu hồn nhìn thấy cảnh tượng trên giường khiết quang vô hạn, ẩn ẩn lập lòe hào quang, bờ môi không tự chủ được cong lên: "Ai nha, thật là, Thiên Hoan à, chỉ cần liếc mắt nhìn, tớ đã nhịn không được."

Tầm Thiên Hoan vuốt ve bụng mình, miền cưỡng nói:" Kiki, cậu rốt cuộc tan tầm nha."

Nguyên lai người này đúng là Kiki mà lúc nãy Thiên Hoan vừa nhắc đến, bằng hữu tốt nhất của Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch.

"Đúng nha, tớ mỗi ngày đều phải đi làm đến giờ này mới được về nhà! Thật muốn được một ngày giống như cậu, không cần phải đi làm, an phận làm Thiếu phu nhân ở trong căn biệt thự to rộng! Tớ thấy thật kỳ quái, tại sao chuyện tốt như vậy lại rơi vào đầu cậu?" KiKi nói, chậm rãi bò lên giường. Tầm Thiên Hoan tiện tay vươn ra chích bàn tay của Kiki, nghịch ngợm nói: "Cậu đừng nói như vậy được không? Tớ còn đang trong kì nghỉ trăng mật nha, đâu phải không có việc làm đâu. Bất quá, chức danh Thiếu phu nhân này thật cao quá, tớ gánh không nổi, nên mới nghĩ hay là tạm thời về đi làm, đợi đến lúc mọi chuyện được công khai, tiền tới tay, tớ nếu không đi làm cũng không muộn, nếu lỡ như năm trăm ngàn không tới tay, tốt xấu gì tớ vẫn còn phần công tác, bát cơm không bị ném đi. Nhưng là tớ không muốn phải mang danh làm hại chồng làm tình quá độ đến mức xuất huyết não".

KiKi tùy ý vuốt tóc sang một bên, vui vẻ nói: "Bất quá, tớ tán thành cậu trở lại đi làm, tại Bắc gia, cũng không được tự do tự tại đi dạo phố. Hơn nữa, mấy ngày nay, không có cậu ở đây, tớ quả thực có chút buồn chán."

Thiên Hoan cười cười nói: "Tốt lắm, hai người hiện tại ở đây nói chuyện "tâm tình" đi, tớ đi tắm"

Kiki khóe mắt ma mị liếc Tầm Thiên Hoan nói: "Ha ha, chỉ biết Thiên Hoan muội muội của chúng ta thực thức thời!"

"Đừng trái một câu Thiên Hoan muội muội phải một câu Thiên Hoan muội muội, tớ với cậu sinh cùng năm cùng tháng nha!"

"Đáng tiếc, tớ sinh sớm hơn cậu một giờ, tớ còn so với cậu lớn hơn, muốn trách thì trách cậu lúc ấy trong bụng mẹ sao không ra sớm hơn chút đi."

Tầm Thiên Hoan liếc cô một cái nói:" Không thèm nói với cậu nữa."

Nói xong, Tầm Thiên Hoan liền nhảy xuống giường, trần truồng đi ra cửa phòng, vào phòng tắm, một hồi sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.............


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-128)