← Ch.016 | Ch.018 → |
Tầm Thiên Hoan trong nỗi kích động kia còn kéo dài tới tận khi tan việc, hít một hơi thật sâu, hướng về nhà đi nhanh tới.
Hôm nay thật là xảy ra nhiều chuyện, không chỉ đem lão xử nữ dẫm nát dưới lòng bàn chân, trở thành trưởng phòng, mà còn nhắm lão đại sắc lang kia hung hăng tra tấn một phen, thật sự cảm thấy rất khoan khoái.
Đang hân hoan suy nghĩ, khóe mắt Tầm Thiên Hoan đột nhiên thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đó là một thân ảnh màu trắng, ngũ quan tuấn tú, rất đáng yêu.
Nói đến đáng yêu, hiện có vài nữ sinh đang vây quanh hắn, không cho hắn thoát thân.
Tầm Tân Đồng tựa hồ ứng phó không nổi, lông mày hơi nhíu lại, bất đắc dĩ nói: "Mấy người thật sự là không có ý tứ, tôi tự đáy lòng cảm ơn các người yêu mến tôi, nhưng tôi thật sự là không thể tiếp nhận."
"Anh Tân Đồng, tại sao không thể tiếp nhận em?"
"Anh Tân Đồng, em thật sự thích anh."
"Anh Tân Đồng, kể từ cấp hai, lần đầu nhìn thấy anh em đã thật sự thích anh."
"Em thích anh......"
Tầm Tân Đồng mặt mày tuấn tú, rõ ràng không nề hà, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra ánh khó chịu, nhiều điểm bất đắc dĩ, làm người ta rất đau lòng.
Tầm Thiên Hoan không thể tưởng tượng nổi cảnh mình đang thấy, miệng mở to. Không thể tin được, thật sự không thể tin được, em trai của mình mị lực lại lớn như vậy nha. Tuy ngũ quan Tầm Tân Đồng tuyệt đối là tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng thấy một màn như vậy Tầm Thiên Hoan vẫn không khỏi giật mình.
Hơi giật mình, vẫn có chút ưu sầu, nhiều thiếu nữ vây quanh hắn như vậy, hơn nữa hình như nếu không thu được kết quả tuyệt đối sẽ không buông tha, cái này đúng là đại phiền toái.
Làm sao giúp hắn được bây giờ?
Tầm Thiên Hoan đảo mắt, hay là, dứt khoát xông lên lôi hắn đi, dọa mấy cô bé kia?
Nghĩ sao làm vậy, Tầm Thiên Hoan lập tức hạ quyết tâm, chân bước, mắt sáng như đuốc, vẻ mặt kiên nghị, hướng mấy cô bé kia kêu lên: "này, mấy cô buông nó ra cho tôi."
Oa, thật sự rất giống tư thế sư tử Hà Đông.
Quả nhiên, mấy cô bé thoáng cái yên tĩnh trở lại, xoay đầu nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Tầm Thiên Hoan, hay tay còn đang chống hông.
Một cô bé trong đó lơ đễnh đáp: "Dì à, dì muốn làm gì vậy?"
Tầm Thiên Hoan trong tích tắc trừng mắt đến suýt rơi ra ngoài, trên mặt biểu lộ sự phẫn nộ, trong nội tâm chắc chắn bị chọc cho giận phát run. Cái gì cái gì? Dì à? Nếu đứng bên, cô bất quá cũng chỉ hơn mấy cô bé này năm sáu tuổi mà thôi, nhiều nhất có thể gọi là "Chị", vậy mà lại gọi cô là dì?
Rốt cuộc mấy cô bé này quá trẻ, hay là cô đã già? Phi phi phi, cô làm sao mà già được. Giờ mới chính thức được hai mươi lăm tuổi.
Tầm Thiên Hoan bị chọc giận, rống ro: "Nha đầu chết tiệt kia, các ngươi không muốn sống nữa phải không?"
Mấy cô bé vừa thấy Tầm Thiên Hoan nổi giận, không nể tình cười nhạo. Một cô bé khác nói: "Dì à, dì càng rống, khuôn mặt lại càng giống quả bí đỏ. Ha ha ha...."
Tầm Thiên Hoan trong mắt lửa cháy hừng hực, tay nắm chặt, chuẩn bị sẵn sàng tung vào mặt từng đứa ranh kia một quyền, để chúng tự nhìn xem thế nào mới là bí đỏ.
Đáng giận, cô ghét nhất người khác nói mặt cô như bí đỏ.
Vận động gân cốt cổ tay, mắt chăm chú nhìn mấy nhãi ranh đang cười nhạo, thầm nghĩ: "Đây là tự các ngươi muốn chết."
Đúng lúc đã lâu không vận động gì rồi.
Tầm Tân Đồng trong đáy mắt tích tắc hiện lên một tia sáng kỳ dị, rất nhiên liền khôi phục lại, vừa lúc lên tiếng: "Mấy người, tôi nghĩ có chuyện nên nói với mấy người."
Mấy cô bé vừa nghe Tầm Tân Đồng lên tiếng, ngay lập tức đem tất cả sự chú ý chuyển lên người Tân Đồng, ánh mắt toát ra hy vọng sáng ngời, vẻ mặt chờ đợi.
Tầm Tân Đồng không vội, đem ánh mắt đặt lên vẻ mặt lửa giận của Tầm Thiên Hoan, đi tới, đột nhiên nắm cả bờ vai của cô, nói: "Mọi người nghe kỹ, đây mới chính là người trong lòng của tôi."
Mấy cô bé nghe vậy, kinh ngạc nửa ngày không nói ra lời, nhìn hai người kia, trên mặt rõ ràng viết: Điều này sao có thể?! Mặt trời mọc đằng tây!!!
Tầm Thiên Hoan đột nhiên bị sặc, ôm ngực ho không ngừng: Khụ khụ khụ.....
Tầm Tân Đồng vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu nói: "Chị không sao chứ?"
Tầm Thiên Hoan trợn mắt nhìn Tầm Tân Đồng, chỉ là chưa kịp nói gì, khuôn mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng liền thuận thế ghé sát vào cô, bên tai cô thấp giọng nói: "Chị, giúp em."
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, cô đương nhiên hiểu ý Tầm Tân Đồng, Tầm Tân Đồng lại nói: "Chị, chị gần đây đối tốt với em nhất, chẳng lẽ chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp sao?"
Thanh âm trong trẻo dễ nghe, nhàn nhạt thương tâm.
Chị, hắn gọi cô là chị.
Tầm Thiên Hoan trong lòng dần dần vui mừng, sau đó, nhoẻn miệng cười, tỏ ra đồng ý.
Mấy cô bé nhìn hai người thân mật, lập tức trong mắt tựa hồ có cát, rất là chướng mắt!
Một cô bé nhìn như búp bê đi tới, biểu lộ điềm đạm đáng yêu, "Anh Tân Đồng, điều này sao có thể, dì này làm sao xứng với anh........"
Nhanh khóc, cũng sắp khóc......
Khi đang nói chuyện, Tầm Thiên Hoan trên môi cười cười, càng ngày lại càng cứng nhắc, cuối cùng, tựa hồ có thể biến thành một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào khuôn mặt cô bé ranh kia, nắm chặt tay lại một lần nữa, nhưng lại không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể kiềm chế trong lồng ngực của mình, ánh mắt như dao sớm đã đêm búp bê kia chém bạn phát.
Chết tiệt!
Thoạt nhìn như là búp bê, vậy mà nói ra lời thật khó nghe.
Hít sâu, hít sâu hơn, mặt cứng nhắc, rốt cuộc thể hiện ra vẻ mặt ung dung, nhìn cô bé kia nói: "Tiểu muội muội, mẹ em không dạy em xưng hô thế nào với mọi người sao? Hay mẹ em mải cả ngày ở bên ngoài lo rình đàn ồng, không có thời gian dạy em? Hay là mắt của em mù a? Từng tiếng từng tiếng gọi tôi là dì. Chị nói cho các em biết, đừng trước mặt chỉ tỏ ra ngây thơ. Đáng ghét! Nếu còn gọi nữa, chỉ một đao là đủ giết các ngươi."
O o~~ chửi mắng xong trong nội tâm đích xác thoải mái hơn nhiều, với mấy cô bé, phải dọa cho sợ, để các cô đừng giương vuốt hổ trong hình dáng con mèo.
Mấy cô bé trừng mắt nhìn Tầm Thiên Hoan, nguyên cả đám sửng sốt bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |