← Ch.080 | Ch.082 → |
Âu Dương Tịch sững sờ: "Tầm Thiên Hoan, em vừa nói cái gì?"
Tầm Thiên Hoan vẻ mặt thành thật: "Em nói em sẽ đem 30% cổ phần công ty tặng cho anh!"
Âu Dương Tịch nhẹ nhàng mà vỗ đầu Tầm Thiên Hoan: "Nha đầu, nói ngốc cái gì đây?"
Tầm Thiên Hoan nắm chặt tay hắn: "Tịch, em nói đều là sự thật đó!"
Âu Dương Tịch ôn nhu nhìn Tầm Thiên Hoan: "Thiên Hoan, nên ngủ."
Thấy hắn hoàn toàn không tin tưởng vào lời nói của mình, Tầm Thiên Hoan có chút không vui, chu môi, ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Âu Dương Tịch, dứt khoát: "Tịch, em không có nói đùa."
"Ngoan nào, " Âu Dương Tịch khẽ vươn tay, kéo cô nằm trở lại trên giường, nói khẽ: "Đó là tài sản của em, em cứ để đó nó cũng không có lên mốc đâu."
Tầm Thiên Hoan bất mãn: "Nhưng là nó làm cho em cảm thấy rất không thoải mái."
"Có cái gì không thoải mái?" Âu Dương Tịch kiên nhẫn giải thích: "Qua một thời gian ngắn khi quen rồi thì sẽ tốt thôi, hiện tại đột ngột có một số tài sản khổng lồ vậy tất nhiên em không quen là bình thường. Nha đầu, đừng náo loạn nữa được không?"
"Tịch ***" Tầm Thiên Hoan đem thanh âm kéo dài.
"Dù sao anh cũng không nhận tài sản của em."
Tầm Thiên Hoan giận dữ, lần nữa ngồi bật dậy, nhìn Âu Dương Tịch chất vấn: "Âu Dương Tịch, anh có ý gì? Cái gì là tài sản của em, tài sản của anh?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch thoáng hiện lên vẻ không biết làm sao, cũng từ từ ngồi lên, nói: "Thiên Hoan, anh không phải có ý này, anh......"
Tầm Thiên Hoan lạnh lùng hỏi: "Có phải anh căn bản là không yêu em?"
Âu Dương Tịch khẽ nhăn lông mày: "Anh nào có, Thiên Hoan, anh đối với em thế nào, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Chỉ là số tài sản lớn như vậy, anh làm sao lấy của em đây?"
Tầm Thiên Hoan sững sờ nhìn Âu Dương Tịch, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, vươn cánh tay ôm cổ của hắn, dựa vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng mà nói: "Tịch, người của em, tâm của em đều đã giao cho anh hoàn toàn rồi, huống chi là những vật ngoài thân kia? Em biết rõ ý của anh, nhưng là, anh càng như vậy, lòng của em lại càng khổ sở, anh biết không? Em thật sự rất là khổ sở .... khổ sở......"
Âu Dương Tịch ánh mắt trở nên u sầu: "Thiên Hoan, bất luận là thứ gì chúng ta cũng có thể chia sẻ, duy chỉ có những cổ phần công ty này, anh thật sự........ không muốn."
Không, hắn thật sự không muốn...... Dù cho những cổ phần công ty này vừa đến tay thì hết thảy kế hoạch của hắn sẽ đại công cáo thành, nhưng mà, hắn sẽ phải chịu lương tâm khiển trách...... Mặc dù, hắn là thật sự yêu cô, kế hoạch lần này là hắn phải qua một quá trình sắp đặt kĩ càng, chỉ cần tất cả thành công theo ý hắn, như vậy hắn mới có thể đem mọi việc kể cho cô, cùng cô viết tiếp mối tình chân chính......
Tầm Thiên Hoan nghi hoặc: "Vì sao?"
Âu Dương Tịch ôm cô, hai người dính sát cùng một chỗ, hắn từ từ nhắm hai mắt: "Anh sợ làm chuyện để bản thân phải hối hận......"
Tầm Thiên Hoan càng nghi hoặc: "Anh nói vậy là sao?"
"Anh nói, anh sợ tiếp nhận những cổ phần công ty kia rồi sau này có những việc sẽ khiến em không bao giờ tha thứ cho anh......"
Tầm Thiên Hoan giương mắt, nghiêng đầu, nhìn thấy Âu Dương Tịch: "Có phải anh lo rằng sau khi tiếp nhận cổ phần công ty này mà không thể quản lý nó tốt hơn mà còn đánh mất tất cả, anh sợ em sẽ trách anh ư?"
Âu Dương Tịch kinh ngạc: "......"
Tầm Thiên Hoan cười: "Sẽ không a! Coi như là toàn bộ phần tài sản đó có mất sạch, em cũng sẽ không trách anh, chỉ cần anh còn ở lại bên cạnh em, không rời khỏi em, em đã rất thỏa mãn. Kỳ thật ngẫm lại, 30%cổ phần công ty đó đối với em không hề có ý nghĩa, nhưng anh thì khác, 30% cổ phần này sẽ giúp anh có cơ hội phát triển sự nghiệp của chính mình, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Thiên Hoan, em cảm thấy chúng ta bây giờ như vậy không phải rất tốt sao?" Âu Dương Tịch hỏi: "Hay là em cảm thấy anh bây giờ rất không có tiền đồ, cho nên em muốn anh dùng số tài sản đó để gầy dựng sư nghiệp?"
Tầm Thiên Hoan vội vã cướp lời: "Không phải ý này, em không hề cảm thấy anh không có tiền đồ...... Tuy anh bình thường có điểm chơi bời lêu lổng, nhưng là...... em lại chính là yêu anh bất trị như vậy, nếu như em cho rằng anh không có tiền đồ thì chính em lại càng không ra gì rồi."
Nhìn cô tự khiển trách chính mình, Âu Dương Tịch không đành lòng, liền điểm một cái cái mũi của cô: "Nha đầu ngốc, anh chỉ nói giỡn với em thôi!"
Tầm Thiên Hoan câu dẫn môi: "Tịch thật là xấu! Tịch xấu xa!"
Tầm Thiên Hoan ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng tại trên môi hắn in lại nụ hôn, sau đó mặt mày hớn hở: "Đây là trừng phạt anh."
Âu Dương Tịch cười đến mê người: "Làm sao bây giờ? Trừng phạt như vậy càng khiến anh cực kỳ vui mừng!" Sau đó nhân cơ hội lướt nhẹ qua môi cô, rồi kéo theo một nụ hôn triền miên thật sâu......
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tầm Thiên Hoan bị hôn đỏ bừng, toàn thân xụi lơ tựa ở trong ngực của hắn, lẳng lặng nói: "Tịch, bất kể thứ gì của anh, hay là tài sản của em, đều là của hai chúng ta không phải sao?"
"...... Đúng."
Tầm Thiên Hoan thỉnh cầu: "Vậy hứa với em được không?"
Vẻ mặt Âu Dương Tịch trở nên trầm mặc: "......"
"Hứa đi mà."
"Thiên Hoan......"
Tầm Thiên Hoan cố chấp nói: "Tịch xấu xa, nếu không hứa với em, em sẽ ngày ngày đi theo làm phiền anh, làm phiền anh...............làm phiền anh cho đến khi anh hứa mới thôi!"
"Tầm Thiên Hoan......"
Ông trời, sao lại có người phụ nữ như cô? Quả thực làm cho hắn không có kế sách đối phó! Nhưng là...... bởi vì như thế, hắn lại yêu cô.
Tầm Thiên Hoan tiếp tục: "Hứa với em."
"Tịch ngoan nè, hứa với em đi ~~"
"......"
"Tịch cục cưng, hứa với em đi mà ~~"
"......"
Tầm Thiên Hoan mất hết kien nhẫn, trừng mắt: "Anh cứ kiên quyết như vậy sao?"
Âu Dương Tịch không biết trả lời thế nào: "Anh......"
Biết rõ hắn đang suy nghĩ tìm lý do để từ chối, Tầm Thiên Hoan xoay chuyển ánh mắt, không đợi hắn kịp nói lời nào, liền nghiêng người tấn công đôi môi của hắn, trải qua sự huấn luyện của Âu Dương Tịch, kỹ thuật hôn của Tầm Thiên Hoan cũng coi như tương đối khá. Chỉ chốc lát sau nụ hôn của cô khiến Âu Dương Tịch ý loạn tình mê......
Trong khi hôn thật sâu, Tầm Thiên Hoan cũng nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve thân hình khêu gợi của hắn, bằng phương thức quen thuộc mà lại hữu hiệu nhất trêu đùa thân thể của hắn......
Âu Dương Tịch không dám động, ẩn nhẫn nói: "Thiên Hoan, em.... ."
Cô dí dỏm cắn nhẹ cái tiểu đậu đậu trước ngực hắn, liếc mắt nhìn hắn: "Có hứa hay không?"
Âu Dương Tịch chăm chú nhắm mắt lại, một luồng sóng khoái cảm choáng ngợp tâm trí khiến hắn hít thở thật sâu: "Thiên Hoan, tại sao phải như vậy?"
"Đây là trừng phạt anh vì khiến em phải khổ sở" Khiêu khích hắn không biết bao lâu cũng không được, Tầm Thiên Hoan đình chỉ hết thảy động tác, ngồi thẳng người lên nhìn hắn: "Hôm nay anh cho dù không muốn cũng phải hứa với em, nếu không từ này về sau em sẽ không quan tâm đến anh nữa!"
Đột nhiên Âu Dương Tịch xoay người một cái, đem cô đặt xuống giường: "Em thật đúng là Tiểu yêu tinh. Được rồi, anh đồng ý......"
"Ha ha, thật sự!"
Tầm Thiên Hoan lập tức đẩy Âu Dương Tịch ra, vui mừng hò hét!
Âu Dương Tịch bị đẩy qua một bên có chút buồn rầu nhìn Tầm Thiên Hoan. Thiệt là, dục vọng bị cô khơi mào đang giày vò cơ thể hắn mà người phụ nữ trước mắt này lại không chút nào phát giác.
"Thiên Hoan......"
Âu Dương Tịch từ phía sau ôm lấy thân thể của cô, hôn vai thơm của cô......
Tầm Thiên Hoan giãy dụa vùng thoát khỏi hắn, hơn nữa nói: "Hôm nay không làm."
Hắn không cam lòng: "Là em khơi mào trước."
Tầm Thiên Hoan cười: "Đã nói là trừng phạt anh nha."
Sau đó cô nhấc chăn đắp lên người, nhìn Âu Dương Tịch nói: "Nhanh ngủ a, ngày mai còn phải làm thủ tục chuyển nhượng."
Âu Dương Tịch bất đắc dĩ thở dài, từ từ nằm xuống: "Tuân mệnh."
← Ch. 080 | Ch. 082 → |