Tỷ đệ xấu hổ
← Ch.012 | Ch.014 → |
KiKi sau khi đàm phán hợp tác công việc cùng với khách hàng xong thì lại đi ra bên ngoài công tác vì vậy, nên trong nhà chỉ còn lại có hai người là Âu Dương Tịch cùng với Tầm Thiên Hoan.
Tầm Thiên Hoan tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi tới, trên người mặc bộ quần áo thùng thình nhưng lại có phần giống áo ngủ voan mỏng, Tầm Thiên Hoan cũng không phải thường hay ở lại nơi này, cho nên quần áo ở nơi này cũng không nhiều, vì vậy, cô liền thường xuyên cầm quần áo của KiKi mặc trên người, bất kể có chút không được hợp cho lắm vì KiKi vóc dáng so với cô cao một chút, tuy nói mặt của cô mũm mĩm một chút nhưng dáng người ngược lại dịu dàng xinh đẹp, không có như KiKi cao gầy nhưng cũng có vài phần mê người, đây cũng là lý do dự đoán duy nhất mà Âu Dương Tịch mê luyến thân thể của cô như thế.
Quả nhiên, khi Tầm Thiên Hoan thay quần áo xong thì thấy Âu Dương Tịch tựa tại ngoài cửa đang nhìn mình, lại đang dùng loại ánh mắt mê hoặc nhìn cô, ừm, xác thực nói, bả vai của cô bị lộ ra bên ngoài còn bầu ngực cũng bị lộ cũng không ít.
Âu Dương Tịch hai tay vòng ngực đi về hướng cô, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi cô, thanh âm kia tràn đầy hấp dẫn:"Làm sao bây giờ? Tớ triệt để mê muội thân thể của cậu rồi."
Vừa nói chuyện cánh tay đã vươn tới ôm eo của cô, tại cái hông của cô mập mờ lên xuống, gây cho thân thể của Tầm Thiên Hoan một trận sợ run, cô cuống quít giãy ra khỏi 'Ma trảo'của hắn, nén giận vừa nhìn hắn và liếc mắt, gắt giọng nói:"Rất nhột a!"
Âu Dương Tịch lộ ra nụ cười mê người, kề gần sát vào cô, ngữ khí mập mờ nói:"Tớ nghĩ bây giờ cậu đã khỏe."
Tầm Thiên Hoan mặt trắng không còn chút máu:"Lại nữa rồi! Đã nói, hôm nay không thể lại muốn!"
Âu Dương Tịch trên mặt rõ ràng biểu lộ ra khuôn mặt của một đứa bé đang bất mãn rồi lại bất đắc dĩ, mắt đẹp môi dưới khẽ cong lên, chỉ là trong thời gian ngắn, lại nói:"Tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng khống chế chính mình, nhưng vẫn là cũng có thể một vài cái a, có được hay không vậy?"
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn cười cười, sau đó lạnh giọng quả quyết nói:"Không được!"
Âu Dương Tịch nói lời có thể chắc chắn sao? Một vài cái sao? Chờ hắn vừa phóng ra thì sẽ không dứt, đến lúc đó, lại sẽ ở trên giường lăn qua lăn lại một đêm, cô có thể chịu được không!
"Đừng như vậy mà ~"
Cho dù là vẻ mặt cợt nhả, nhưng là, khuôn mặt của vẫn luôn luôn hút hồn đến thế, Tầm Thiên Hoan thật muốn ở tại khuôn mặt của hắn mà chém chém, hừ hừ, rõ ràng là vô lại, như thế nào lại xứng đôi với cái khuôn mặt tuấn tú thế này? Ông trời thật là không công bình, còn chính mình thì xứng với loại khuôn mặt lương thiện!
Nhìn cái tay của hắn không an phận lại ở trên thân thể cô, trước là từ hai vú của cô mà hạ xuống nơi mỏng mà mềm mại từ loại vải được may kỹ xảo mà ôm lấy, từ nụ hoa nhỏ lại truyền đến một trận khoái cảm tê dại, khiến cho cô nhịn không được lên tiếng rên rỉ...... Lại dần dần mê ly, ánh mắt Tầm Thiên Hoan đột nhiên trừng mắt nhìn Âu Dương Tịch:"Khuya hôm nay không cho phép làm!"
"Tớ biết rõ."
Âu Dương Tịch sâu kín nói, khuôn mặt tuấn mỹ kề gần sát vào phần cổ trắng nõn bóng loáng của cô, lưỡi linh loạt mang theo vài phần nghịch ngợm liếm láp da thịt của cô, kìm lòng không được nói:"Đẹp quá, thơm quá, hảo ngọt......"
Gò má Tầm Thiên Hoan không khỏi đỏ ửng hồng......
Không phải cô cố ý đánh vỡ cái không khí tốt đẹp này mà là cô thật sự nhịn không được nói:"Cậu đừng nói lời như vậy được không, người khác không biết, còn tưởng rằng cậu đang nhấm nháp cái mỹ vị trân phẩm gì."
Âu Dương Tịch nhìn cô một cái, thấp giọng ở bên tai của cô nói:"Trong mắt của mình, cậu chính là mỹ vị trân phẩm độc nhất vô nhị trên đời."
Mỗi người đều có lòng hư vinh nên Tầm Thiên Hoan cũng không ngoại lệ, trong nội tâm không khỏi đắc chí, bất quá, ngoài miệng lại nói:"Đồ ba hoa."
"Nào có, thật oan uổng, mình nói đều là lời nói thật."
Làm như bị ủy khuất, hắn trừng phạt cô, cố ý khiêu khích điểm mẫn cảm trước ngực của cô thoáng qua, cô cũng không biết là mình sẽ phát ra tiếng:"Ân ***"
Cố gắng nhịn xuống khoái cảm không ngừng do hắn gây ra, hờn dỗi:"Chán ghét! Cậu xem câu nói của mình như gió thoảng qua tai phải không?"
"Không có."
Tuy nói là không có, nhưng miệng cùng tay lại không ngừng khiêu khích trên thân thể cô, mắt thấy áo ngủ rộng thùng thình dần dần trợt xuống vai, làm cho thân thể như lõa lồ trước mắt hắn.
"Tịch, tớ đã nói với cậu, nếu như khuya hôm nay làm tiếp, vậy từ nay về sau chúng ta sẽ không làm nữa, không tin cậu thử xem."
"Tớ nào có không tin." Âu Dương Tịch càng ủy khuất, "Nếu tớ là không tin, cậu bây giờ như thế nào còn đứng vững ở đây"
Ý là, nếu như về sau còn thay áo quần trước mặt hắn, hắn sẽ trực tiếp đem cô ôm lên trên giường......
Tầm Thiên Hoan đùa cợt nói:"Nói như vậy, là tớ hiểu lầm cậu?"
Âu Dương Tịch thấy đúng nên nhu thuận gật đầu:"Cậu thật sự là hiểu lầm tớ, tớ chỉ là vẫn muốn thân thể của cậu là được."
Ha ha, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cưỡng bức cô, cũng sẽ không giống những lúc bình thường, trưng cầu cô khi cô đồng ý mới chịu, hắn chỉ chậm rãi hôn cô, hôn đến mức cô ý loạn tình mê, sau đó cầu nói với hắn là cô muốn......
Tầm Thiên Hoan mặt trắng không còn chút máu, cô hiện không rõ giờ phút này Âu Dương Tịch đang nghĩ cái gì?
"Âu Dương Tịch, cậu [hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn] dùng nửa người dưới của mình để hỏi vấn đề a!"
Nói, nắm chặt nắm tay, chuẩn bị hướng hạ thân của hắn mà đánh đi......
Âu Dương Tịch thân thể linh hoạt lóe lên, nhẹ nhàng né qua đòn quyền của cô chỉ là, biểu lộ mình bị thương không phải nhẹ nói:"Thiên Hoan, không phải đâu? Cậu nhẫn tâm như vậy sao, đây chính là mệnh căn của tớ a!"
Tầm Thiên Hoan vẫy vẫy tóc, hừ một tiếng, chỉ hận vừa rồi một quyền kia không có đánh tới:"Đở cho cậu từ nay về sau khỏi mang tiếng ức hiếp phụ nữ a."
"Nào có?!"
Tầm Thiên Hoan ngữ khí quái dị:"Không có sao?"
Âu Dương tranh thủ thời gian nói:"Hảo hảo hảo, cho dù có, chỉ cần cậu nói một câu, tớ từ nay về sau sẽ không bao giờ nữa đi đụng những người con gái kia là được, cậu cứ nói đi?"
"Được được được!" Tầm Thiên Hoan hai tay bỏ xuống, nói:"Cậu đụng nhiều phụ nữ hơn cũng không liên quan đên mình, cậu muốn đụng ai liền đụng a, chỉ cần không cần mỗi ngày đến tra tấn tớ là được!"
Âu Dương Tịch thân thể lại khuynh hướng đến cô:"Thật là 'Tra tấn' sao? chính là loại 'Tra tấn'này khiến người khác muốn cầu mà còn không được a ~"
Tầm Thiên Hoan bị hắn nói mặt đỏ hồng, cả người liền quýnh lên, cái gì đều nói cũng không được:"Cậu......"
Âu Dương Tịch thật sâu nhìn cô một cái, thân thể đứng thẳng, ôm thân thể của cô, cũng không khách khí mập mờ nói:"Tốt lắm tốt lắm, hôm nay sẽ không trêu chọc cậu nữa."
Đang lúc Âu Dương Tịch chuẩn bị đem Tầm Thiên Hoan khi áo ngủ của cô đã bị tụt xuống có thể nhìn thấy bầu ngực, để tay có thể vừa đụng phải áo ngủ thì ở cửa ra vào lại truyền đến một giọng nói kinh ngạc:"Tịch! Các ngươi đang làm cái gì?!"
Tầm Tân Đồng khiếp sợ đứng ở ra vào của phòng khách, kinh ngạc mà không thể dấu nổi vài phần đau lòng được thu vào trong ánh mắt, nhìn xem một màn này:
Áo ngủ của chị đã chảy xuống đến ngực, phiến no đủ đã là không hề mong muốn đã bị lộ ra, lại càng mê người, xương quai xanh khêu gợi, da thịt trắng nõn phấn nộn lộ ra dưới ánh đèn lại rất mê người, trong nội tâm, không khỏi vừa động, hạ thân lại ẩn ẩn trướng lên, chính là, rất nhanh liền bị một loại phẫn nộ tức giận mà hạ xuống, bởi vì hắn gặp chị mình giờ phút này đang bị người đàn ông khác đang ôm vào trong ngực, thân mật như vậy!
Đáng hận!! Đáng giận!! Đáng chết!!
Tầm Tân Đồng đột nhiên đến, làm cho Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch cũng phi thường kinh ngạc, nhưng mà ngoài kinh ngạc ra thì, không khí không được tự nhiên như thế này lại càng xấu hổ hơn, đứng sững sờ nhìn xem hắn.
Phảng phất như tất cả máu đều tập trung ở não, Tầm Tân Đồng giận không kềm chế được mà xông lên phía trước, mà Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch quái lạ nhìn phía dưới, thì một cánh tay của Tầm Tân Đồng lại đánh tới người Âu Dương Tịch, lại bắt lấy cánh tay của hắn, đồng thời, hung hăng dùng sức, liền đem Âu Dương Tịch đẩy ra xa vài bước, làm hắn hoàn toàn đâm vào bàn.
Nếu là bình thường, không người nào có cơ hội mà có thể đánh qua Âu Dương Tịch, chỉ là, đối phương là Tầm Tân Đồng - em trai Tầm Thiên Hoan, hắn là không phòng bị phía dưới, lại không có ý phòng thủ đánh trả nên liền bị hắn đánh.
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, hoang mang lại rối loạn, nhanh chạy tới đỡ Âu Dương Tịch, hỏi:"Cậu không sao chứ? Có đau hay không?"
Lông mày có chút cau lại, hắn nói:"Không quan hệ."
Nói không đau nhất định là giả, đụng vào bàn cứng như có thể không đau không?
Tầm Thiên Hoan quay lại nhìn Tầm Tân Đồng khó hiểu hỏi:"Ngươi vào bằng cách nào?"
"Ta......" Tầm Tân Đồng đang muốn nói cái gì, đã thấy Tầm Thiên Hoan một mặt tò mò nhìn hắn nên hắn liền thấp giọng nói:"Cửa không khóa."
"A, " Tầm Thiên Hoan lại có chút tức giận nói:"Vậy em vì cái gì vừa mới đến lại đánh Tịch?"
"Tại em nhìn thấy hắn ôm chị......"
Tầm Thiên Hoan gò má đỏ bừng, cố gắng khắc chế quẫn bách, thanh âm hạ thấp xuống nói:"Hắn là bạn của chị, từ nay về sau, đừng như vậy, lỡ như đánh trúng bạn mình thì làm sao?"
"Chị, em......"
Tầm Tân Đồng trên khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt lo lắng làm cho người ta rất đau lòng, chỉ thấy hắn dưới tình thế cấp bách nhất thời liền quên đi hiện tại, hai tay bắt lấy cánh tay của cô, nói:"Chị, chị nói cho em biết, các người gần kề như vậy chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao?"
Tầm Tân Đồng trên mặt rõ ràng không tin, chính là, hắn muốn từ chính miệng chị mình mà nói ra đáp án.
Âu Dương Tịch lẳng lặng đứng ở một bên, đây là lúc chị em cô nói chuyện với nhau, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết phải làm thế nào mới được.
Tầm Tân Đồng phản ứng kích động như thế, làm Tầm Thiên Hoan cứ tưởng mình như nằm mộng, kinh ngạc nhìn xem hắn.
"Chị, chị nói a." Tầm Tân Đồng tâm tình dần dần kích động, không ngừng lay động thân thể Tầm Thiên Hoan làm cho áo ngủ bị tụt xuống đến ngực càng ngày càng thấp......
Tầm Thiên Hoan không hề hay biết, chỉ là sững sờ khi nhìn thấy em trai của mình, trong đầu không biết phải làm sao...... Trong lúc vô ý câu nói của KiKi ngày hôm đó lại quanh quẩn trong đầu của cô.... .
Em trai của cậu yêu mến cậu......
Em trai của cậu yêu mến cậu......
Không, sẽ không, không có khả năng!
Tầm Tân Đồng lại vô tình phát hiện, nên động tác lay động thân thể Thiên Hoan dần dần trì hoãn, sau đó dừng lại, ánh mắt làm như vô tình, liền giật mình khi nhìn thấy cảnh tuyệt đẹp như thế......
Âu Dương Tịch không vui nhíu mày, tiến lên, cánh tay dài duỗi ra, đem Tầm Thiên Hoan ôn nhu ôm vào trong ngực, thuận thế đem áo ngủ của cô kéo lại bao lấy da thịt mềm mại, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào Tân Đồng nói:"Cậu đoán đúng rồi, tôi cùng Thiên Hoan trong lúc đó, không chỉ là quan hệ bạn bè!"
Tầm Tân Đồng trừng to mắt, hoàn toàn không dám tin, chăm chú nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, "Chị......"
Tầm Thiên Hoan khôi phục tinh thần, tỉnh táo nhìn vào Tân Đồng, thật sâu hít một hơi nói:"Đúng vậy, Tân Đồng, chị cùng hắn trong lúc đó...... Có quan hệ nam nữ."
Nói xong mấy chữ cuối cùng, Tầm Thiên Hoan cơ hồ là cắn răng mà nói, cảm giác thật sự rất kỳ quái, lại trước mặt em trai của mình, thừa nhận mình và nam nhân khác có quan hệ......
← Ch. 012 | Ch. 014 → |