Lão xử nữ
← Ch.005 | Ch.007 → |
Tầm Thiên Hoan cùng KiKi đi ở đi làm trên đường.
KiKi tay cầm túi xách Kitty xinh xắn, tư thái đầy quyến rũ mị hoặc, Tầm Thiên Hoan đi cùng một chỗ với KiKi rất không hòa hợp, cầm trong tay thức ăn vừa mới mua, nhấm nháp từng miếng từng miếng.
KiKi đưa mắt nhìn về phía trước, thẳng thắn nói:"Mình đoán chắc là, qua sự thử nghiệm vừa rồi của mình cùng với biểu hiện của Tiểu Đồng Đồng, cậu ấy chắc chắn đã yêu cậu rồi."
Bước chân lập tức dừng lại, dừng lại không tiến.
Ánh mắt cũng lập tức dừng lại nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng vào lúc này, trong miệng "Phốc --" một tiếng, đem phần thức ăn vừa nhét vào miệng, toàn bộ phun ra, sau khi phun ra lại còn ho khan không ngừng.
KiKi tranh thủ thời gian vỗ vỗ lưng cho cô, để cho cô dễ thở hơn.
Thanh âm của Tầm Thiên Hoan tức khắc trở nên rất chăm chú, trong giọng nói lại nghe không ra bất luận tâm tình gì:"Cậu mới vừa nói cái gì?"
KiKi thở dài, buông tay ra, nhìn Tầm Thiên Hoan chăm chú nói:"Mình nói, Tân Đồng yêu cậu."
Tầm Thiên Hoan cười nhẹ, cười giống như áng mây nhẹ vừa lướt qua trên nền trời xanh thẳm, , như ẩn như hiện:"Mình cũng thương nó, nó là em trai của mình."
KiKi thở dài:"Cậu đừng giả ngu với mình, cậu hiểu mình nói gì mà? Mình không nói loại tình yêu đó, không phải thân tình...... Mà là tình yêu, giữa nam nữ......"
Tầm Thiên Hoan lập tức cắt đứt:"Đủ rồi! Cậu biết cậu đang nói cái gì sao?!"
KiKi nhíu nhíu mày:"Đã sớm biết rõ sau khi cậu nghe nhất định sẽ có phản ứng lớn như vậy mà."
Tầm Thiên Hoan bắn ra những tia sắc bén:"Vậy cậu còn nói?"
"Mình chỉ là ăn ngay nói thật."
"Phi phi phi, " Tầm Thiên Hoan tức giận nhìn cô ấy:"KiKi, cậu cũng đừng nói bậy!"
KiKi nhíu mày thật vô tội nói:"Mình nào có, đây là kết quả của những lần quan sát cùng thử nghiệm của mình đó."
Tầm Thiên Hoan mắt sáng như đuốc nhìn cô:"Đừng nói đùa những chuyện thế này với mình!"
KiKi có chút nóng nảy:"Mình không có!"
Tầm Thiên Hoan nhìn xinh đẹp gương mặt của cô, dùng ngữ khí kiên nghị nói:"KiKi, Tân Đồng là em trai mình, là em trai có cùng dòng máu với mình, mình nhìn thấy hắn ra đời, và từng chút từng chút nhìn hắn lớn lên, mình lớn hơn hắn nên sẽ dung tất cả mọi biện pháp để bảo vệ hắn...... Bây giờ cậu nói hắn yêu mình, là loại tình yêu nam nữ, cậu dựa vào cái gì nói như vậy?"
KiKi híp híp mắt:"Đương nhiên ánh mắt của mình là bằng chứng, trực giác của mình cũng chính là bằng chứng! Ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn cậu, còn cách nói chuyện của cậu ta với cậu nữa, đã vượt xa khả năng của một người em trai! Trực giác của mình gần đây rất chuẩn!"
Tầm Thiên Hoan vung hai tay lên biểu lộ sự quyết tâm của mình:"Mặc kệ cậu có đúng hay không, lần này, cậu chắc chắn sai rồi, có phải cậu xem phim nhiều quá rồi hay không? Chúng mình là chị em, mình van cậu đó, chị em yêu nhau, hơn nữa lại là chị em ruột yêu nhau, có khả năng xảy ra sao? Cho dù như cậu nói, hắn quan tâm mình, nhưng mình cũng quan tâm hắn a, mình luôn muốn đem những thứ tốt nhất cho hắn, mình muốn mỗi ngày đều trông thấy hắn cười, khi hắn khóc, mình muốn giúp hắn lau nước mắt, khi người khác khi dễ hắn, mình là nguwoif đầu tiên đứng ra bênh vực hắn, mình luôn mong mỏi suốt cuộc đời này hắn đều được may mắn hạnh phúc, chẳng lẽ, như vậy cậu cho là mình yêu hắn? Thật sự là quá hoang đường mà!"
KiKi ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn không phản bác được, trong nội tâm nhất thời cũng hỗn loạn.
Tầm Thiên Hoan nói không phải là không có đạo lý, nhưng những gì cô nhìn thấy cũng sẽ không sai a? Hơn nữa, trực giác của cô gần đây rất chuẩn!
Tầm Thiên Hoan chăm chú nhìn xem cô, nói:"KiKi, từ nay về sau đừng lặp lại những lời này nữa vậy, nếu như trái tim của mình không tốt, nhất định sẽ đột phát bệnh tim mà chết!"
KiKi cười khẽ lên tiếng, nói:"Không có khoa trương như vậy chứ?"
"Không nhất định, " Tầm Thiên Hoan cười:"Được rồi, mình đi làm đi."
Vì vậy kế tiếp, hai người cũng đã rất ăn ý đem chủ đề này dấu đi, như là chưa từng xảy ra chuyện gì, mang theo mỉm cười đi vào công ty.
May mắn lúc trước Tầm Thiên Hoan có dự kiến trước, chỉ xin phép thôi, chứ không từ chức, bất cứ lúc nào cũng thể trở về đi làm.
Chẳng qua, hôm nay cô trở lại công ty để làm, thì công ty đã điều đến một thủ trưởng mới.
Tầm Thiên Hoan giả vờ như vô tình nói:"Người quản lí trước nghỉ rồi?"
KiKi rất bất đắc dĩ lắc đầu ""Ông ta đã già đến thế rồi, đã sớm nên về hưu, làm cả đời mới vừa ngồi được đến chức thủ trưởng, kỳ thật, tội nghiệp thay cho ông ta mà!"
Tầm Thiên Hoan bĩu môi, "Chỉ thiếu rơi vài giọt nước mắt đồng tình nữa thôi."
Diễn xuất xuất sắc như vậy, Tầm Thiên Hoan từng hỏi cô ấy mấy lần vì sao không đi làm diễn viên.
Mà KiKi cười cười, chỉ nói:"Mình yêu tự do."
Đúng vậy, làm diễn viên, nhất định sẽ mất đi tự do, diễn viên không nổi tiếng thì không sao, nếu chẳng may, làm diễn viên nổi danh, tựa như sủng vật trong lồng bằng tơ vàng, cái loại cảm giác này thật là đáng sợ.
Các cô là yêu mến tự do, Tầm Thiên Hoan là thế, KiKi cũng thế, Âu Dương Tịch cũng như thế......
Tầm Thiên Hoan đột nhiên cọ xát người của KiKi nói:"Cậu nói thủ trưởng mới của chúng ta là nam hay là nữ."
"Ai biết được."KiKi cười quyến rũ, liếc qua Tầm Thiên Hoan nói:"Bất quá, mình hy vọng là soái ca."
Thái dương của Tầm Thiên Hoan ứa ra mồ hôi lạnh:"Nếu như là vị soái ca, vậy đám xử nữ trong công ty còn không xua như xua vịt?"
KiKi tuy xinh đẹp, nhưng công ty cũng có người xinh đẹp hơn, chỉ là mỗi người mỗi vẻ mà thôi, không mềm mại giống như những người phụ nữ đó, KiKi là tuyệt đối thành thục phong tình, quyến rũ câu hồn.
KiKi cười châm chọc:"Mình nói Thiên Hoan à, cậu cho rằng trong những nữ nhân kia có mấy người là xử nữ? Các cô ta biểu hiện ra mềm mại hàm súc, giả vờ điềm đạm đáng yêu, còn không phải muốn thu hút sự chú ý của đàn ông sao? Hơn nữa, trong đám phu nữ đó, có người cũng đâu nhỏ tuổi hơn chúng ta, 25 tuổi gì đó, có người thậm chí còn lớn hơn so với chúng ta, dáng dấp xinh xắn như thế, có ai không từng có bạn trai, có mấy ai là xử nử chứ?"
Tầm Thiên Hoan hiểu rõ gật đầu, ra dáng thụ giáo: "Hiểu rồi ạ, dù sao theo như ý của cậu, chính là người không thể xem bề ngoài?"
KiKi nhướng nhướng mày:"Đương nhiên!"
Tầm Thiên Hoan nhìn dáng vẻ hất hàm của cô ấy, không khỏi gõ đầu của cô ấy:"Thật sự là, những thứ này mình cũng biết mà?! Được rồi, coi như mấy cô đó không phải là xử nữ, cũng chưa chắc dễ đối phó, ai ai cũng xuất sắc mà!"
Chính mình quả thực không dám cùng các cô ấy đứng chung một chỗ, phải biết rằng, công ty của các cô chính là công ty nổi danh, trời ạ, nói ra thật xấu hổ, lúc ấy cô có thể đi vào công ty này, là đi bằng sau...... Bằng không, với gương mặt như thế này của mình làm sao có thể đi vào...... Ai, con người, không đẹp giống như là [kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được], phụ nữ càng như thế!
KiKi cười nói:"Cái này mình đương nhiên hiểu được."
"Ha ha, tùy cậu muốn làm gì thì làm, dù sao mấy thứ này cũng không liên quan đến mình, bất quá, làm bằng hữu của cậu, mình luôn ủng ủng hộ cậu, ha ha, cũng không biết tới một vị soái ca như thế nào, dáng dấp anh ta như thế nào? Có thích hợp với khẩu vị của cậu hay không khẩu?" Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu suy nghĩ sâu xa.
KiKi buồn cười nói:"Cậu đừng quá nghiêm túc thế
, ta đều duy trì của ngươi là loại hình không thích hợp của ngươi vị được không, còn không biết có phải là soái ca không, nói không chừng a...... Là một lão xử nữ!"
Một thanh âm thình lình mà nguy hiểm từ sau lưng hai người vang lên:"Hai vị nói chuyện hăng say như vậy, nói cái gì đó?"
← Ch. 005 | Ch. 007 → |