Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt - Chương 062

Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Trọn bộ 113 chương
Chương 062
Có người lõa thể chạy trên đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Siêu sale Shopee


"Thất điện hạ làm vậy thật quá đáng, một chút cũng không đặt Thẩm gia, không xem ta là Tể tướng, nhạc phụ nhạc mẫu vào trong mắt!"

Lão phu nhân vừa đau lòng lại tức tối, không dám biểu hiện sự bất mãn ra ngoài, hiện giờ trong phòng chỉ còn người trong nhà, dù thế nào bà cũng nhịn không nổi nữa.

Sắc mặt của Thẩm tướng gia càng âm trầm hơn, duy chỉ mỗi vẻ mặt của Thẩm phu nhân thì không kích động lắm. Đúng là mớ sính lễ đó phong phú và trân quý quá thể khiến cho nàng cũng đỏ cả mắt, nhưng dù thế nào nàng vẫn xuất thân là thiên kim Hầu phủ, tuyệt đối không thể luống cuống quá được, chút ít kiến thức và nhãn lực vẫn cần phải giữ.

Huống chi, những món đồ quý giá đó cũng đâu phải trưng bày ra trước mắt, tất cả đều được cẩn thận cất vào hòm xiểng, một rương một rương rinh vào Phù Hương viện.

Nàng nhìn qua lão phu nhân đang thở hổn hễn, ưu nhã đặt tách trà, lau lau khóe môi, sau đó không nhanh không chậm nói: "Thất điện hạ làm như vậy, cũng là bày tỏ, không ai được động vào mớ sính lễ đó, sau này còn là của hồi môn cho Tịch nha đầu.

"Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ phủ Tể tướng ta tham một chút sính lễ này sao?" Lão phu nhân như bị đạp trúng đuôi vậy, kịch liệt phản bác không chút nể tình, "Không nói đến cái khác, của hồi môn của Tịch nha đầu cũng sẽ do chúng ta chuẩn bị còn gì. Nói như nào cũng là Thẩm gia đích tiểu thư, lại gả cho Vương gia làm Chính phi, tuyệt đối cũng không bạc đãi nhóc tì đó! Hành vi này của Thất điện hạ thực khiến người ta thất vọng và đau khổ, chi bằng đừng đem hơn một trăm hai mươi món sính lễ đến đây, ít nhiều vẫn sẽ không khiến người ta cảm thấy đường đường là một thân vương mà ra tay hẹp hòi như vậy, còn muốn được nước sau này thu hồi lại lễ vật.

Thẩm phu nhân vẫn một tư thái ưu nhã nhìn qua bà, nói: "Mẫu thân nói như vậy cũng không đúng, Thất điện hạ đưa sính lễ tới, bất kể là cho Thẩm gia ta hay trở thành của hồi môn cho Tịch nhi cũng khó có khả năng thu hồi trở về tay mình được."

"Hừ, Tịch nha đầu sau này trở thành Kỳ vương phi, lẽ nào không phải là người của Kỳ vương phủ?"

"A? Nếu nói như vậy, của hồi môn của mẫu thân đều thuộc về nhà chồng sao?"

Sắc mặt của lão phu nhân lập tức cứng đờ, bà làm gì có nhiều của hồi môn chứ? Năm đó xuất giá cùng lắm chỉ có hai mươi tám món, cũng không phải thuộc loại trân quý gì, đáng giá nhất cũng chỉ có một cửa hàng kinh doanh nhỏ mà thôi. Còn những món trang sức có giá trị một chút bà thường đeo chỉ là vơ vét từ con dâu, còn những món trong ngân khố của Thẩm gia phần lớn chỉ là vặt vãnh.

Mà cho dù có ít hơn đi nữa, của hồi môn của nhà gái cũng không thể nào bị sung vào ngân khố của gia tộc nhà chồng được, ai nấy ít nhiều cũng đều tự giữ làm của riêng, giắt theo bên người phòng ngừa vạn nhất có chuyện cần dùng.

Cho nên khi bị con dâu hỏi ngược lại như vậy, sắc mặt của Thẩm lão phu nhân có thể hình dung là vô cùng đặc sắc, từ đỏ đến xanh rồi trở nên tái mét, bị nghẹn họng mãi một lúc lâu không nói nên lời.

Con dâu này xuất thân tôn quý, của hồi môn lại nhiều, bên nhà mẹ đẻ thế lực hùng hậu, nàng từ nhỏ học biết quy củ, bà không chỉ có chút e sợ, sâu trong đáy lòng vẫn kìm không được một chút tự ti và ghen tị.

Cuối cùng bà hừ lạnh một tiếng, nói: "Cũng không phải lão bà này tham lam một chút sính lễ của cháu gái mình, chỉ là theo quy củ mà nói, Thất điện hạ cũng không nên khinh thị bậc trưởng bối như chúng ta! Huống chi, Thẩm gia ta nuôi lớn cô nương này cũng không dễ dàng gì, coi như muốn nàng đền đáp chút kính hiếu cũng đâu có quá đáng!"

Ánh mắt Thẩm phu nhân tối sầm lại, cúi đầu tiếp tục thưởng trà, đối với việc này không nói thêm lời nào.

Trước ba tuổi đúng là không dễ nuôi, nhưng sau ba tuổi, ngoại trừ đưa đến am ni cô trong rừng sâu quyên cho một trăm lượng bạc trắng, hàng năm cũng chỉ mất mười hai lượng xem như phí sinh hoạt, tổng cộng nuôi đến giờ chỉ mất có hai trăm ba mươi lượng bạc 'trắng'.

Mà Thẩm tướng gia nghe được lời này cũng nhíu nhíu mày, vẻ mặt xẹt qua chút lúng túng không được vui, rốt cục mở miệng nói: "Chuyện này không cần nhiều lời nữa, bởi vị hôn ước của Nhị nha đầu, trong triều đã khiến ta lúng túng rồi, hiện tại Thất điện hạ trình một màn diễn như vậy, mặc dù có chút không để ý thể diện của Thẩm gia nhưng về sau trong triều ta rốt cục có thể tự tại rồi, coi như uổng công sinh và nuôi một đứa con gái đi!"

Mặc dù sự thật như vậy, nhưng trực tiếp nói ra một cách không áy náy như vậy vẫn khiến cho sắc mặt Thẩm phu nhân khẽ biến đổi, cho dù nàng không thích đứa con này lắm, nhưng nghe phu quân nói như vậy chẳng phải cũng lấy cả thể diện của nàng?

May mà ngay sau đó, Thẩm Chi Hối lại nhìn qua nàng, thở dài nói: "Ngược lại đã ủy khuất phu nhân rồi, chỉ là nàng cũng biết, bởi vì hôn sự của Nghiên Tịch là cái gái trong lòng của Hoàng hậu nương nương vài Thái tử điện hạ, không nói việc kể từ khi Thất điện hạ hồi kinh, Thái tử đối với ta cũng luôn hoài nghi và dò xét, cho dù nàng và Hoàng hậu nương nương là tỷ muội thân sinh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng đến."

Nói như vậy, quả nhiên sắc mặt của Thẩm phu nhân tốt lên rất nhiều, nhớ lại những năm gầy đây, cho dù nàng đã gửi nha đầu này đi rất xa, chưa từng quan tâm hay hỏi han gì, nhưng ít nhiều vẫn có chút ngăn cách khó xử với tỷ tỷ, không thể như trước kia tỷ muội thân mật khắng khít rồi.

Nàng khép mi lại, xem như tán thành lời phu quân vừa nói.

Dù sao nàng vẫn còn Huyên nhi, lại thêm hai người con trai trưởng gần bên, thiếu đi một đứa con gái cũng không sao. Nói sao đi nữa, nha đầu đó rốt cục cũng không thân không thích với nàng, trong phủ Tể tướng này chỉ là đặc biệt một chút, chứ thật chất hoàn toàn không hợp nhau.

Có điều, chỉ đáng tiếng là...

Kể từ khi Thất điện hạ hồi kinh, nàng thật sự rất hợp ý, cho dù Hoàng hậu là đích tỷ tỷ ruột, Thái tử là cháu ngoại của nàng thì đã sao, suy cho cùng vẫn chỉ là một Thái tử sinh trưởng trong hoàng cung, tranh đấu nhiều năm cũng không phân được thắng bại, so với một Thất điện hạ nắm giữ năm mươi vạn hùng binh của Bắc Cương, được hầu hết võ tướng trong triều sùng bái... vẫn nhỉnh hơn. Nhất là... Hoàng thượng đặc biệt sủng ái người con này!

Mà vừa vặn, ngày đó Thẩm Nghiên Huyên trên đường chỉ thoáng thấy một lần đã ưng, một lòng chỉ hướng về Thất điện hạ, lại gặp Hoàng thượng nhắc đến hôn sự này, nàng mới lập tức triệu hồi nha đầu kia về, vốn còn định tìm cơ hội bắt Thẩm Nghiên Tịch giao ra mảnh ngọc bội năm xưa An Quý phi tặng làm vật đích ước, thực thi kế hoạch để Huyên nhi thuận lợi giành vị trí này, trở thành Kỳ vương phi!

Cái gì mà tỷ muội tình tâm, cái gì gọi là huyết mạch thân tình chứ? Nếu tỷ tỷ có thể chỉ vì một hôn ước mà qua nhiều năm rồi vẫn không hề yên tâm về muội muội ruột thịt này, cho dù nàng đã đưa nha đầu đó tự sinh tự diệt bên ngoài cũng không tiêu trừ được sự bất an trong lòng của nàng ta thì... vì sao nàng phải tiếp tục ủy khuất bản thân đi nịnh nọt?

Nghĩ được như vậy, bà ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Hối một cái, thấy hắn mặc dù khá tức giận nhưng đồng thời tư thái cũng buông lỏng ít nhiều, khóe mắt bà xẹt qua một chút mỉa mai.

Nàng mới không tin hắn không hề nghĩ qua sẽ mượn quan hệ của Thẩm Nghiên Tịch để tiến gần đến Thất điện hạ, thuận thế ngồi xem đến cuối cùng bên nào được thế sẽ triệt để hướng hắn về bên đó!

Đáng tiếc, chuyện này phát triển vượt ngoài dự đoán của mọi người, cũng không thuận lợi như kế hoạch ban đầu nàng định ra.

Ngọc bội đính hôn đến nay vẫn chưa tìm được, hiện tại Thất điện hạ lại bày ra tư thái này, hiển nhiên là không phải nha đầu Thẩm Nghiên Tịch tuyệt đối không cưới rồi! Nếu để xảy ra chuyện, chỉ sợ ngược lại sẽ chọc giận Thất điện hạ mà thôi. Hễ nghĩ đến bộ dạng buồn bã thất lạc của Huyên Nhi là nàng cảm thấy đau lòng.

Bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm giác được, nha đầu Thẩm Nghiên Tịch đó sao yêu tà đến như vậy?

Nàng đã từng hỏi thăm ngọc bội đó rất nhiều lần, lại chỉ được cho biết ở nhiều năm trước đã vô ý đánh rơi trong rừng, đến giờ vẫn không tìm thấy được.

Trên thực tế, ngọc bội kia đúng là đã từng mất đi, là do ma ma phụng mệnh theo đến am ni cô chăm sóc Thẩm Nghiên Tịch, bà không chịu nổi sự tịch mịch trong chùa nên vụng trộm muốn bỏ trốn, thuận tay cuỗm sạch hết thảy những vật phẩm đáng giá trên người 'tiểu' Thẩm Nghiên Tịch. Có điều, bà còn chưa trốn kịp thì đã chết trong tay 'tiểu' Thẩm Nghiên Tịch rồi, rơi vào kết cục bị vứt xác chốn đồng không làm mồi cho sài lang hổ báo.

Đương nhiên, những chuyện này Thẩm phu nhân tuyệt đối không biết được, hiện tại nàng chỉ cảm thấy nha đầu này rất yêu tà, bộ dạng thì ốm yếu nhu nhược nhưng vẫn sống sờ sờ được đến bây giờ.

Trong phòng tạm thời yên tĩnh trở lại, Thẩm tướng gia và Thẩm phu nhân đều ôm một mối tâm tư riêng, mà Thẩm lão phu nhân nghe con trai bảo bối đã nói như vậy, mặc dù vẫn có chút không cam lòng nhưng cũng không muốn tiếp tục nhắc tới, ánh mắt bà cũng chỉ lóe lên, trong lòng đang suy nghĩ cái gì thật chất không ai biết được.

Buổi chiều, phủ Tể tướng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Thẩm Nghiên Tịch cũng chỉ huy người đem hơn một trăm hai mươi món sính lễ đặt trong gian phòng mình ở trước đây, sắp xếp một cách ngay ngắn chỉnh tề nhưng cơ hồ đã đầy đến mức gian phòng không thể nhét thêm được gì nữa.

Bên đây căn phòng hôm qua vừa bị Thẩm Nghiên Tâm và Thẩm Nghiên Huyên lăn lộn một lượt, tuy đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng nàng vẫn không muốn ở tiếp, vừa vặn là gian phòng to nhất trong Phù Hương viện, mang ra để chất đống sính lễ này cũng chấp nhận được.

Cửa số đều được phong tỏa, lối ra vào duy nhất chỉ có một cánh cửa, cửa phòng vừa khóa lại là không ai có thể vào được.

Đương nhiên, đối với những cao thủ mà muốn ra vào nơi này thực không phải chuyện khó gì, nhưng bọn họ cho rằng dễ dàng vác được đồ của nàng mà bình yên rời đi được á... đừng quên Thẩm Nghiên Tịch nàng vốn làm nghề gì!

Đem qua đây chẳng qua chỉ là để ngăn cản người bình thường mà thôi, chìa khóa được nàng cất kỹ trong người, Thẩm Nghiên Tịch vừa lòng và thỏa mãn nhìn chằm chằm cửa phòng, sau đó xoay người trở về một gian phòng khác, về sau nơi này chính là khuê phòng mới của nàng.

Nàng phải ngủ trưa một chút, làm một giấc mộng đẹp, trong giấc mơ nàng thấy mình đang nằm giữa đám mây, quanh người bốn phương tám hướng đều tỏa kim quang lấp lánh, lộng lẫy bảo khí, nàng tiện tay với tới chính là cực phẩm trân châu, chân vừa quơ qua chính là các loại cực phẩm bảo thạch đủ màu sắc lánh, ngẩng đầu nhìn lại, chính là một tòa đống vàng chất thành núi cao sáng ròi rọi, hướng lên trên là những chiếc kệ thông thiên chồng chất vô sô lăng la tơ lụa ngàn vàng cũng không mua được, dưới đám mây đệm ấm áp chính là đủ loại cực phẩm phỉ thúy...

Thật sự là quá hạnh phúc đi!

Đôi mắt nàng lóng lánh đầy hạnh phúc lại không nhìn hết được những vật phẩm phàm thục khác, hút trượt một tý cơ hồ nước miếng đã tràn khắp khóe miệng, 'rầm' một tiếng lại không phải tiếng nuốt nước miếng thèm thuồng của nàng, mà là một tiếng vang như sấm không biết từ đâu vang lên.

Sau đó, nàng lập tức tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra, ánh mắt còn đang mờ mịt như chìm trong mộng đẹp cho đến khi nhận được tiếng thét chói tai như sấm sét truyền vào. Nàng đột nhiên bừng tỉnh, thoáng cái nhảy dựng lên, hầm hầm xô cửa xông ra ngoài.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Là kẻ nào chán sống dám đến quấy nhiễu mộng đẹp của nàng?

Trong sân ngoài cửa, tất cả mọi người nghe thấy tiếng nàng đều xoay đầu lại, rõ ràng chứng kiến Nhị tiểu thư ốm yếu nhà mình quần áo không chỉnh tề, tóc tai mất trật tự, ngay cả giày cũng không mang, đang nổi giận đùng đùng, tinh thần sung mãn sải bước vọt ra, tiếng gầm đó hoàn toàn không chút bệnh trạng hay suy nhược gì, ai nấy đều há to miệng, mặt mũi cùng sững sờ và khiếp sợ.

Đây... là tình hình gì vậy?

Thẩm Nghiên Tịch nhướng mày, hiểu được hành vi của mình nhất định đã khiến mọi người hoảng hồn, nhưng mà hiện tại nàng không quan tâm điều này, ánh mắt lẫm liệt quét qua một lượt, phàm những ai bị ánh mắt nàng lướt qua đều tâm kin đảm hàn, cảm thấy Nhị tiểu thư thực sự có thể giết người chỉ bằng một ánh mắt.

Có điều, Thẩm Nghiên Tịch đang ngập một bụng lửa giận đang chờ phát tiết không rảnh đi quản các nàng có bị lời nói và hành động của mình hù dọa hay không, nhìn sơ lượt nàng cũng đoạt được tình huống trong sân lúc này, đuôi lông mày lập tức nhướng lên, ánh mắt lập tức lia thẳng qua người đang lấy mũi chân hung hăn nghiền chuyển một nha hoàn, Hoa Hoa, răng lạnh cọ xát dày đặc hỏi một lần nữa: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trái tim nhỏ bé non nớt của Hoa Hoa lập tức run lên, hoàn hồn nói: "Hồi tiểu thư, lão phu nhân dẫn người đến, nói rằng sính lễ của tiểu thư cứ như vậy đặt ở Phù Hương viện không được an toàn, cho rằng nên mang đặt vào phòng ngân khố trong phủ thay tiểu thư bảo quản thích đáng. Vừa nói xong, mọi người lập tức định mở cửa khuân đồ, nô tỳ nói chìa khóa đang ở trên người tiểu thư, các nàng sẽ phải quấy rầy đến tiểu thư đang nghỉ ngơi. Nô tỳ can ngăn không xong chỉ đành động thủ, lại không ngờ rốt cục vẫn quấy rầy đến tiểu thư, thỉnh tiểu thư thứ tội!"

Hoa Hoa nói một hồi không ngừng đã rành mặt kể hết tình hình hiện tại, nói thì nói là 'thỉnh tiểu thư thứ tội', nhưng trong thần sắc và giọng nói lại một kiểu 'cây ngay không sợ chết đứng' nào hề có ý bị chột dạ? Đến cả Hương Hương thân thuộc với Thẩm Nghiên Tịch nàng nhất, cũng thấy được đáy mắt Hoa Hoa đang di động chút nịnh nọt và xin tha lỗi.

Nàng vừa nãy kích động quá, quên mất tiểu thư còn đang ngủ trưa, tạo ra tiếng vang quá lớn!

Mà Hoa Hoa vừa nói xong, lão phu nhân được hộ phía sau, lông tóc không tổn hao sợi nào nhưng vẫn bị chấn động, mãi một lúc mới trầm tĩnh lại, cả giận nói: "Tiểu tiện tỳ nhà ngươi đã mạo phạm ta, còn ở đó hồ ngôn loạn ngữ thật không biết quy củ là gì. Cho đến giờ còn chưa biết nhận lỗi sao? Ai cho ngươi lá gan để ngươi có thể không biết sợ hãi như vậy?"

"Ta cho!"

Thẩm Nghiên Tịch nghiêm túc tiếp lời khiến lão phu nhân cơ hồ sửng sờ tại chỗ, không tin được cô cháu gái vốn nhu nhược lại đột nhiên dám thẳng thừng đáp lời mình như vậy, có phải đã bị điên rồi không?

Không, không đúng, hôm qua sau khi từ nội cung trở về, nha đầu kia đã có gì đó rất khác.

Lão phu nhân tức giận chỉ thẳng vào nàng, hổn hển nói: "Vô liêm sĩ, ngươi tự cho mình là gì mà nói chuyện ngang hàng với ta như vậy. Đừng quên, ta là tổ mẫu của ngươi!"

Thẩm Nghiên Tịch bình tĩnh gật đầu, nếu để ý nhìn xem sự bình tĩnh trong mắt nàng sẽ thấy trong đó có vô số ngọn lửa đang bị che giấu, cho dù giọng nói cũng bình tĩnh như vậy, "Người hiển nhiên là tổ mẫu của Nghiên Tịch, Nghiên Tịch sẽ không quên. Chỉ là không biết tổ mẫu nhân lúc mặt trời lên cao đến nơi ở của cháu gái này là có chuyện khẩn yếu gì chăng?"

Da mặt của lão phu nhân run lên, tuy bị câu hỏi của cháu gái làm cho lúng túng, cũng không còn thể diện gì nhưng bà vẫn mặt dày mày dạn nói: "Sính lễ của Thất điện hạ đưa đến cũng không ít, cứ như vậy đặt trong hậu viện của con cũng không ổn lắm, vạn nhất nếu bị kẻ tặc đến trộm thì biết làm sao? Cho nên tổ mẫu nghĩ qua, chi bằng cứ đem cả đến phòng ngân khố trong phủ có người đặc cách trông coi, cũng đỡ cho kẻ gian lợi dụng, cháu cũng đỡ phải lo lắng suy nghĩ, đỡ phải hao tổn thân thể, cháu nghĩ như nào?"

Rõ ràng bà vô cùng sống động chạy đến chỗ ở của cháu gái, căn bản không hề lộ ra chút bệnh hoạn suy yếu thường ngày, nhưng vẫn giả như không có gì cũng không bị phát giác nói ra những lời này, khiến cho đám nha đầu trong Phù Hương viện không khỏi có chút khinh thường.

Bây giờ Nhị tiểu thư đã không còn giống ngày xưa, những nha hoàn này ban đầu tuy không quản, vì phía sau còn những chủ tử khác, nhưng bây giờ đều xếp hàng nịnh bợ Nhị tiểu thư nhà mình, hy vọng tất nhiên là có thể cùng nhau theo của hồi môn đến phủ Kỳ vương rồi. Cho dù không nể mặt của hồi môi, nhưng trước mắt chính là Thất vương phi tương lai, không còn là một Nhị tiểu thư yếu ớt chỉ mang theo hôn ước với Thất điện hạ, không ai cho rằng nàng đủ tư cách gả vào phủ Kỳ vương làm Chính phi. Mà sự thật đã hiển hiện trước mắt, Thất điện hạ đích thân giá lâm phủ Tể tướng để dạm hỏi, toàn bộ sính lễ còn được đưa thẳng đến tay nàng không cho phép bất kỳ ai nhúng vào.

Cho nên, hữu ý hay vô ý cũng được, bọn họ vẫn nên đứng ở bên này.

Mà Thẩm Nghiên Tịch nghe được những lời này cũng chỉ cười khẩy một tiếng, nụ cười vừa nhẹ lại nhu hòa, mặt mày cong cong, giọng nói nhu nhu, "Không thể nào! Con cảm thấy cứ đặt cả ở đây là được, cũng không nhọc công tổ mẫu phải hao tâm tổn trí quản lý thay. Nói sao đi nữa, Thất điện hạ vừa cho người đem tất cả lễ vật đến đây, con đã cẩn thận thu nhận, há có thể tùy ý mang đến khố phòng? Nếu để Thất điện hạ biết được nhất định sẽ trách cứ con mất."

Sắc mặt của lão phu nhân lập tức tối sầm lại.

Vẻ mặt Thẩm Nghiên Tịch ẩn nhẫn chút mỉa mai, lúc trước không phát hiện lão thái thái này lòng tham vô sỉ a, chẳng lẽ do trước đây trên người nàng không có nhiều tiền tài nên đến giờ chiếc đuôi hồ ly mới được lộ ra?

Tùy theo nàng lại nói: "Còn những đạo tặc mà tổ mẫu nói, thiết nghĩ trong thành này cũng không dám có tiểu tặc nào dám can đảm đến phủ Tể tướng ta trộm đồ. Hơn nữa, cho dù có to gan lớn mật đi, con cũng tin tưởng thị vệ trong phủ được nuôi nhiều như vậy lẽ nào không thể đuổi bắt được chúng!"

Từng tiếng 'tặc, tặc, tặc', mỗi nói một từ nàng càng đặc biệt cắn răng cường điệu khiến cho lão phu nhân cảm thấy rất không dễ nghe, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Tổ mẫu đây cũng chỉ muốn tốt cho con, phòng ngừa vạn nhất lúc nào cũng tốt hơn."

"Đa tạ tổ mẫu đã quan tâm, chỉ là con cảm thấy không cần thiết. Ngược lại tổ mẫu dù sao tuổi cũng đã cao, nên cẩn trọng bảo dưỡng bản thân mới đúng, không cần nhọc công để tâm những chuyện này, nhất là hiện tại trời đang nắng nóng chói chang, dù đã qua chính ngọ nhưng phơi nắng như vậy cũng không tốt. Tổ mẫu nên nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, vạn nhất để cảm nắng thì khổ? Vô luận thế nào, sức khỏe của tổ mẫu mới là quan trọng nhất."

Da mặt của lão phu nhân không ngừng run rẩy, sắc mặt cứng ngắc không khác gì xác ướp cổ ngàn năm.

Trước kia nha đầu này vẫn luôn im lặng, lúc nào cũng ngoan ngoãn cúi đầu ngồi một bên, cả ngày cũng không nói được mấy câu, sao bây giờ lại lanh mồm lợi miệng như thế?

Không lẽ ngày trước chỉ là giả vờ? Thất điện hạ vừa đến dạm hỏi, nàng ta đã nhịn không được bộc lộ bản tính, đúng là một nữ tử sơn dã kiến thức hạn hẹp. Sao không tự suy nghĩ một chút, nếu để cho Thất điện hạ biết được bản thân miệng lưỡi sắc bén, không biết kính trên nhường dưới, cũng không xem trưởng bối ra gì, e là sớm sinh phiền chán, cho dù nể mặt Quý phi nương nương đi nữa cũng không nguyện cưới nàng ta vào cửa!

Lão phu nhân tức khí cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, đến cuối cùng vẫn không chiếm được chút ít của lợi, chỉ có thể kìm nén buồn bực và tức giận, phẩy tay áo rời đi.

Nghe nói, sau khi trở về phòng, lão phu nhân thấy choáng váng, không còn sức lực, cả ngày buồn nôn, đích thực đã bị cảm nắng rồi!

Lúc biết được tin này, Thẩm Nghiên Tịch cười một cách rất không phúc hậu, trước mắt hiện ra sắc mặt tham lam của lão phu nhân, tự lẩm bẩm, "Lão thái thái này thật tham tiền quá đi, không lẽ tật ham tiền của ta là di truyền từ bà ta?"

Hương Hương đứng bên cạnh vừa nghe được câu này, không nói gì lập tức nhìn sang nàng, thấy nàng có vẻ rất rối rắm, trong lòng lộp độp một tiếng, vội vàng nói: "Sao giống nhau được chứ? Chủ tử đúng là rất thích tiền tài bảo bối, song chỉ lấy những gì thuộc về mình hoặc xứng đáng có được chứ chưa từng tham ô qua tiền bạc của người khác dù chỉ một xu!"

Thẩm Nghiên Tịch ngửa đầu trầm tư, quay lại nhìn Hương Hương một cái, sâu kín thở dài, nói: "Ta không hề cảm thấy tham tiền có gì không tốt, chỉ là nếu người đó tham lam muốn tiến chiếm tiền của ta, đó mới là người không tốt, tật đó thật sự không tốt!"

Sao nàng có thể không biết bản thân hoàn toàn không giống với lão phu nhân chứ? Chỉ là tâm huyết dâng trào một chút muốn trêu chọc Hương Hương mà thôi.

Thẩm lão phu nhân và nàng, hoàn toàn hai con người, hai bản mặt khác nhau, căn bản không có cách nào đánh đồng lại được!

Nàng giãn giãn tay chân thư thản duỗi lưng một cái, đuổi Hương Hương ra ngoài liền bò lên giường ngủ một giấc.

Hôm sau thức dậy, nghe nói có vẻ bệnh tình của lão phu nhân đã tăng thêm rồi, có thể nói là bệnh liệt giường, các vị tiểu thư trong phủ đều rối rít đến thăm, hầu bệnh bên giường không dứt.

"Nô tỳ có nhìn qua rồi, căn bản bà ta đang giả bộ thôi!"

Hoa Hoa đứng bên lẩm bẩm nói, đối với việc lão phu nhân giả vờ bệnh cực kỳ khinh thường và cũng chỉ khinh thường.

Thẩm Nghiên Tịch cười khẽ, nói: "Lão phu nhân này còn chưa từ bỏ ý định đâu. Tổ mẫu bị bệnh liệt giường, hẳn đám tỷ muội đều rối rít chạy đến thăm hỏi, duy chỉ một mình ta không đến thì sẽ rất quá đáng. Mà từ khi hòi kinh đến giờ, ngoại trừ ăn ở, mặc, phương tiện đi lại, Thẩm gia cũng chưa từng cho thêm ta thứ gì quý trọng hơn. Nhưng bây giờ tổ mẫu bị ốm, nếu tat ay không đến thăm thì cũng không được, chỉ có thể mang theo một số món lấy được từ sính lễ hôm qua. Hơn nữa, lão phu nhân dựa vào lý do hôm qua đến chỗ ta trở về mới bị cảm nắng, đến lúc đó chỉ cần có người ngoài nói chêm vào vài câu, nói không chừng ta sẽ cảm thấy thẹn thùng đem nộp tất cả sính lễ của mình. Lại hoặc là, mọi người đều cảm thấy trước giờ ta chỉ là một tiểu nha đầu sinh trưởng trong ni cô am, bây giờ thân ở hậu viện phủ Tể tướng, nào là đối thủ tranh đấu của các nàng?"

"Theo ý của tiểu thư... chẳng lẽ ngoài lão phu nhân ra, còn có người muốn ngấp nghé đến các món lễ vật của tiểu thư?"

Hương Hương kìm lòng không đặng liếc tiểu nha đầu đầu óc đơn giản này một cái, tức giận nói: "Thất điện hạ mang đến nhiều sính lễ như vậy, có ai không đỏ mắt chứ? Nói sao đi nửa, trong phủ vẫn còn không ít vị cô nương ái mộ Thất điện hạ đây!"

"Xía! Đám nữ nhân đó bỉ ổi quá thôi! Tiểu thư, người cứ xem như gì cũng không biết để cho các nàng tự chơi tự chịu đi, muội mới không ở đó cùng các nàng lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng đâu à!"

"Muội cũng cảm thấy làm vậy cũng rất tốt, lão thái thái này đã bao nhiêu tuổi đầu rồi còn ham muốn nhiều vàng bạc châu báu như thế để làm gì? Có mang được vào quan tài đâu? Làm ra những chuyện như vậy đúng là một chút cũng không giống một đương gia đối đãi với kẻ hậu bối."

Hai nha hoàn lòng đầy căm phẫn, Thẩm Nghiên Tịch chỉ nghe mà mỉm cười, đứng lên bước ra ngoài, nói: "Đừng nghĩ đến những kẻ nhàm chán kia nữa, chúng ta ra dạo phố thôi!"

Hoa Hoa nhảy dựng lên, vui vẻ đuổi theo gót chân tiểu thư.

Trên đường trước sau như một, vẫn náo nhiệt phồn hoa, chuyện gièm pha của phủ Tĩnh Bình Hầu cũng không hề bị việc Thất điện hạ đích thân đến phủ Tể tướng dạm hỏi mà ảm đạm thất săc, nhiều lắm cũng chỉ là hơi phân tán bớt nhiệt tình hóng chuyện của dân chúng mà thôi.

Thẩm Nghiên Tịch dẫn theo hai nha hoàn bước trên đường không khác gì những danh môn khuê tú bình thường, cũng không có gì đặc biệt khác người.

Dân phong của Đông Lâm tương đối tân tiến, trên đường chứng kiến tiểu thư khuê các dẫn theo vài nha hoàn đi dạo là một chuyện rất không có gì lạ lẫm, nhưng đột nhiên có một người trần truồng chạy trên đường... mặc dù không phải là một cô nương nhưng vẫn đưa tới một trận gào thét chói tai cùng xôn xao.

Đến Thẩm Nghiên Tịch cũng không ngờ, bản thân chẳng quan không muốn dây dưa qua lại với mấy người trong phủ nên mới ra ngoài dạo phố, lại trùng hợp may mắn được chứng kiến một vở kịch hay như vậy, thật sự là...

Xem ra chuyến đi này cũng không tệ!

Đó là một nam tử trẻ tuổi tầm đôi mươi, người không mảnh vải, tóc quan nghiêng lệch một chút chạy ra từ một ngõ hẻm nào đó, thần thái có chút mau lẹ và đột ngột khiến cho người đi đường đều sửng sốt, hù dọa người người rối rít né tránh, đặc biệt là đàn bà con gái, vừa thét inh ỏi vừa lui nhanh về phía sau, một số ít vội vàng đưa tay che mắt lại, và dè dặt lộ ra một khẽ hở.

Thẩm Nghiên Tịch bỗng nhiên trợn to hai mắt, cho dù quang minh chính đại đi nhìn cũng không hề cảm thấy hổ thẹn hoặc xấu hổ.

Loại sự tình này cho dù ở kiếp trước thời hiện đại cũng rất ít được thấy, thế giới này lại càng là lần đầu tiên, há có thể bỏ lỡ? Không nhìn mới là lạ ấy!

Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẫu thân mau nhìn xem, cái gì vậy kìa?"

Thẩm Nghiên Tịch theo tiếng nói quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ còn trẻ hét lên, vội vàng lấy tay lên che mắt mình, thuận thế kéo chặt con bé vào lòng cũng che khít hai mắt.

Cho dù nam tử đó có thể cợt nhả tùy ý tán loạn, nhưng giờ phút này bị nhiều người, kể cả một bé gái nhìn thấy thì cũng không kìm được, khuôn mặt nhăn lại, tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang rủa thầm 'cọp cái, quỷ dạ xoa' gì đó một hồi, bước chân càng nhanh chóng lẩn khỏi đám người, muốn trốn càng nhanh khỏi con đường cái càng tốt.

Đúng lúc này, lại có thêm một người từ trong ngõ hẻm đó chui ra, là một cô nương xinh đẹp mặc váy đầm bằng lụa là màu hồng phấn, thoạt nhìn cũng rất tinh xảo, xinh đẹp đáng yêu, nhưng trên tay lại cầm theo một cây roi da ngăm đen dài năm thước, nương theo xé nát không khí 'vụt' một tiếng vút thẳng về phía nam tử trần truồng đang bỏ chạy.

"Lâm Thành Nghĩa, ngươi đứng lại đó cho ta! Ban ngày ban mặt mà người dám cả gan chạy đến thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt, thì có gan đứng lại xem lão nương có dám đánh chết ngươi không! Ngươi còn không mau đứng lại!"

'Pằng' một tiếng, cơ hồ dây roi dán theo gót chân hắn mà quật mạnh xuống nền đất, kéo cả một tầng đá xanh rêu, hù dọa đến nỗi Lâm Thành Nghĩa phải hít một hơi khí lạnh, bất chấp bây giờ đang không mảnh vải che thân, nghiêng đầu chui thẳng về chốn đông người nhất.

Mới vừa nhường cho hắn một lối đi, dòng người đông đảo lập tức trở nên rối loạn, nàng ta nhìn theo mà cũng ngây ra một lát, sau đó vội vàng nhấc roi đuổi theo, "Lâm Thành Nghĩa, tên hỗn đản nhà ngươi, ta bảo ngươi đứng lại, ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có nghe không hả? Có tin lão nương lập tức bỏ ngươi hay không!"

Bước chân Lâm Thành Nghĩa hơi dừng lại, cuối cùng vẫn cắn mạnh răng chui vào trong đám người tấp nập, khiến cả phố đều bị quậy đến long trời lỡ đất, chờ đến lúc nàng ta chui qua đám người, ngước mặt đi tìm đã không còn thấy hình bóng của hắn!

Nàng ta nhấc roi giữa dòng người đi tấp nập trên đường, hung dữ nghiến chặt răng, ánh mắt thoáng nhìn qua Thẩm Nghiên Tịch đang đứng ở một bên, đột nhiên 'xì' một tiếng xoay người bước về phía nàng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-113)