Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Nhất Vô Nhị - Chương 01

Độc Nhất Vô Nhị
Trọn bộ 22 chương
Chương 01
Tôi đói rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)

Siêu sale Shopee


Hải Thành là một thành phố bình thường nằm ở vùng duyên hải, được xây dựng từ thập niên 90, Thải Hồng Giai Uyển là một tiểu khu bình thường nằm trong con phố sầm uất, nhưng vào một buổi sáng tháng hai, nơi này xảy ra một sự kiện rất không bình thường.

Một cô gái trẻ đứng ở ban công cửa sổ trên lầu năm bên cạnh quạt thông khí của máy điều hòa, vẻ mặt thê lương, không nói một lời.

Người phát hiện chuyện này đầu tiên chính là một bác gái đi mua thức ăn, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy một màn này thì gấp đến độ quát to, rất nhanh dưới lầu tụ tập một đám người, rối rít ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cô gái kia, rất nhiều người gọi 110 và 120, cảnh sát và xe cứu thương lập tức chạy tới, không lâu sau đội chữa cháy cũng tới.

Mùa xuân vừa qua, khí trời còn chưa trở nên ấm áp, cô gái kia lại mặc quần áo mỏng manh, mái tóc dài của cô bị gió thổi cho toán loạn, sắc mặt tái nhợt. Cô đứng yên trên ban công rộng chưa tới một mét vuông, bên chân còn có quạt thông khí, cô ôm cánh tay đứng dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xuống đám người dưới lầu, thỉnh thoảng nhìn về phương xa, bất kể người dưới lầu có kêu gọi thế nào cô cũng mặc kệ.

Dọc theo con phố là những cửa hàng xây nối tiếp nhau, bên dưới ban công mà cô gái đang đứng là một phòng xoa bóp người mù.

Buổi sáng chỉ buôn bán lặt vặt, mấy nhân viên khác vẫn chưa tới làm, Từ Thấm Hằng và mẹ đang quét dọn vệ sinh.

Bên ngoài rất ồn ào mẹ Từ bỏ khăn lau lên bàn đi xem náo nhiệt, Từ Thấm Hằng không phải một người lắm chuyện, anh vẫn như cũ cầm cây lau nhà, lau lau kéo kéo trên sàn nhà.

Một lát sau, mẹ Từ trở lại, Từ Thấm Hằng hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?"

Mẹ Từ nói: "Có một cô gái ở lầu năm bò ra ban công cửa sổ muốn nhảy lầu, đội cứu hộ đã vào nhà khuyên cô ấy nửa ngày, cô ấy một chút cũng không phản ứng, còn nói nếu bọn họ đi qua, cô ấy sẽ nhảy xuống."

Từ Thấm Hằng không có tiếp lời, thời điểm giặt cây lau nhà, anh nói, "Từ khi nào lầu năm có một cô gái? Con nhớ 501 là một mình bác Triệu ở, 502 là gia đình của anh Vương ở."

Mẹ Từ cười cười nói: "Bác Triệu lớn tuổi năm ngoái bị con trai bác ấy đưa vào viện dưỡng lão rồi, 501 liền cho người ta thuê." Dừng một lát bà lại thở dài nói: "Lại nói, cô gái muốn nhảy lầu kia lúc đi lên đi xuống cầu thang mẹ vẫn thường nhìn thấy cô ấy, một mình cô ấy ở đây cũng được nửa năm rồi, một người trầm tĩnh ít nói, vóc dáng lại gầy gầy nhỏ nhỏ, tuổi chắc còn rất trẻ, không biết vì chuyện gì mà lại muốn nhảy lầu."

Từ Thấm Hằng đặt cây lau nhà vào thùng nước đem vào nhà vệ sinh, rửa tay rồi đi ra ngoài, nói: "Có vài người có phúc mà không biết hưởng."

Chuyện vẫn giằng co nửa giờ, cô gái cuối cùng bị đội cứu hộ khuyên quay trở vào phòng. Chỉ là tâm tình của cô rất không ổn định, bất kể nữ nhân viên cứu hộ có khuyên giải thế nào cô cũng chỉ cúi đầu khóc, một chữ cũng không nói nguyên nhân vì sao mình muốn nhảy lầu.

Đội cứu hộ cũng hết cách chỉ đành khoác cho cô cái chăn, giúp cô nấu ấm nước nóng, nói thêm mấy câu đại loại như "Bình tĩnh một chút, hãy nghĩ đến những người thân trong nhà của cô.", thần sắc cô gái rốt cuộc bình tĩnh lại, cuối cùng cô đồng ý với họ, nói mình sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.

Những người xem náo nhiệt dưới lầu rối rít tản đi, đám phóng viên cũng không nán lại thêm, đợi đến khi xe cảnh sát xe cứu thương và cứu hỏa chạy cách xa tiểu khu, Thải Hồng Giai Uyển rốt cuộc khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Thẩm Đan quấn mềnh ngồi trên giường, cửa phòng đã bị đội cứu hộ làm hư, cô cũng không quan tâm dù sao trong phòng này những thứ thuộc về cô rất ít ỏi, cô căn bản không sợ bị trộm.

Đêm dần buông xuống, Thẩm Đan rốt cuộc cảm thấy đói bụng, cô bò xuống giường, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra xem, trong tủ lạnh chỉ còn đĩa rau xào nhiều ngày trước, ngay cả trứng gà cũng không có, mở tủ bếp phía trên, trống rỗng.

Cô định đi ra ngoài mua chút đồ ăn mới nhớ đến khóa phòng hư rồi, việc cấp bách bây giờ là thay khóa, cô lôi ví tiền ra, bên trong chỉ còn mười mấy tệ lẻ tẻ, trong lòng đau xót, không nhịn được liền khóc.

Cô gọi điện thoại cho Hạ Thành, cố chấp gọi hết lần này đến lần khác, đầu dây bên kia vẫn như cũ vang " Số máy quý khách gọi tạm khóa." Thẩm Đan không biết nên làm cái gì bây giờ, nhớ tới trong tiểu khu hình như có một tiệm làm khóa, cô khép tạm cửa rồi đi xuống lầu.

Thời điểm cùng thợ sửa khóa đi lên lầu, Thẩm Đan kéo chặt cổ áo, cúi thấp đầu, đã có người nhận ra cô chính là cô gái muốn nhảy lầu lúc sáng kia, Thẩm Đan có thể nghe được họ ở sau lưng cô xì xào bàn tán.

Thậm chí đến áo khoác cô cũng không mặc, không phải vì cô không có quần áo dày, Thẩm Đan rất sợ lạnh, nhưng mà trong khoảng thời gian này, cô đang đấu tranh cùng cái lạnh, chăn của cô rất mỏng nhưng lúc ngủ vẫn nhất định phải mở máy điều hòa, cô thậm chí còn không ăn được chén cơm nóng, vì tiền cô sắp dùng hết rồi.

Thẩm Đan chưa bao giờ biết, có một ngày cô sẽ lụi bại tới mức cùng đường như vậy.

Thợ sửa khóa giúp Thẩm Đan thay ổ khóa mới, là loại khóa chống trộm rẻ tiền nhất. Hầu như Thẩm Đan đã móc hết số tiền còn lại để trả. Sau khi thợ sửa khóa rời đi, Thẩm Đan nhìn mấy xu còn sót lại trong ví, bụng thầm thì đánh trống, cô nghĩ, hay là đi ra quán ăn một tô cháo đi, dù có chết cũng không thể làm một quỷ đói được.

Khi ăn no bụng trở về, Thẩm Đan chú ý đến dưới lầu có một cửa phòng xoa bóp người mù. Trong phòng vẫn còn sáng đèn, xuyên thấu qua cửa kính, dường như có thể nhìn thấy mấy người mặc áo blouse đang đi qua đi lại.

Thẩm Đan đã không còn tiền, nhưng trong lòng lại nảy ra một chủ ý, chủ ý này rất điên cuồng nhưng chỉ là trong mấy giây ngắn ngủi Thẩm Đan liền xác định cái chủ ý này có thể dùng được.

Cô có chút khẩn trương, nhưng bước chân vẫn đều đều, đẩy cửa bước vào bên trong phòng xoa bóp của Từ Thấm Hằng.

"Hoan nghênh quý khách." Người nói là Lili, là một cô gái trẻ tuổi, một còn giữ được một phần thị lực, không thể phủ nhận, giữa một đám người mù, sự tồn tại của Lili là rất quan trọng.

Thẩm Đan đứng ở cửa, giọng nói của cô rất nhỏ: "Hai ngày nay thắt lưng của tôi không tốt lắm, xin tìm cho tôi một sư phó(*) có khí lực lớn nhất."

(*) Sư phó = sư phụ.

Lili sửng sốt, tay nghề xoa bóp của người mù vốn dĩ là rất lớn, những khách hàng bình thường đến đây đều yêu cầu sư phó có khí lực nhẹ một chút, nhưng cô gái trước mặt lại muốn tìm một sư phó có khí lực lớn, thật là hết sức kì quái, cô liên tục nhìn đánh giá cô gái gầy trơ kia, với bộ xương đó giống như chỉ cần bóp nhẹ một cái cũng có thể vỡ vụn.

Lúc Từ Thấm Hằng từ trong phòng đi ra, vừa vặn nghe được những lời này của Thẩm Đan, bây giờ đã trễ, có hai sư phó đã tan làm, trong phòng chỉ còn anh, Lili và một thực tập mới đến tên A Kiện.

Từ Thấm Hằng lập tức nói: "Là tôi đây, cô muốn xoa bóp ở bên ngoài hay trong phòng?"

Thẩm Đan nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, vóc dáng anh rất cao, da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, chỉ là hốc mắt của anh hơi lõm xuống, con ngươi nhìn cũng khác với người bình thường, đồng tử sâu thẳm không có tiêu cự.

Thẩm Đan trong lòng thầm động viên chính mình, nói: "Trong phòng."

"Vậy cùng tôi đi vào đi."

Từ Thấm Hằng xoay người, từ từ hướng vào phía trong phòng đi tới, Thẩm Đan cúi đầu đi theo anh, bên trong có ba giường nằm, Từ Thấm Hằng cẩn thận chuẩn bị, sau khi rửa sạch tay anh nói với Thẩm Đan: "Khăn trải giường và khăn lông đều rất sạch sẽ, cô nằm lên đi."

Thẩm Đan cởi áo khoác xuống, lặng lẽ bò lên giường, sống lưng hướng lên trên, đem mặt chôn ở hõm vai.

Từ Thấm Hằng lấy khăn lông đắp lên lưng cô, hỏi: "Làm một giờ hay nửa giờ?"

Thẩm Đan trả lời: "Nửa giờ."

Từ Thấm Hằng bắt đầu từ bả vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp, Thẩm Đan thấy rất thoải mái nhưng vẫn cắn răng cắt ngang hành động của anh, cô nói: "Thắt lưng tôi rất mỏi, anh giúp tôi xoa bóp thắt lưng đi, mạnh tay một chút."

Từ Thấm Hằng nói: " Bắp thịt của cô rất căng, tôi muốn cô trước tiên nên thả lỏng một chút, không cần phải khẩn trương như vậy."

Nhưng mà Thẩm Đan căn bản vẫn không cách nào thả lỏng, Từ Thấm Hằng dời tay đến thắt lưng của cô, anh phát hiện, thắt lưng của cô gái này nhỏ một cách dị thường, thật ra nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng Từ Thấm Hằng có thể cảm nhận được, Thẩm Đan thật sự là gầy quá gầy, gầy đến độ xương sống trên lưng dường như cũng muốn lồi ra ngoài, eo ếch không có một chút thịt thừa.

Một thân thể như thế mà còn muốn xoa bóp mạnh tay? Trong lòng Từ Thấm Hằng hoài nghi, nếu anh thật sự dùng tới lực, cô gái này có thể sẽ đau đến ngất đi không?

"Lực đạo như vậy đã thích hợp chưa?" Vừa xoa bóp anh vừa nói.

Khí lực của người đàn ông này thật lớn, Thẩm Đan đau tới nhíu mi, nhưng cô vẫn trả lời: "Mạnh tay thêm một chút."

"Tôi nghĩ không thể mạnh tay hơn nữa đâu." Từ Thấm Hằng trả lời, "Thắt lưng của cô thật ra không có vấn đề gì, nhưng mà xương cổ của cô hình như không tốt lắm, chẳng lẽ cô không cảm thấy đau hay mỏi cổ sao?"

"Tôi chính là cảm thấy thắt lưng đau nhức, đừng động tới xương cổ!" Thẩm Đan cao giọng một chút, Từ Thấm Hằng cũng không nói gì thêm, hai tay tiếp tục xoa bóp ở thắt lưng của cô, chưa được bao lâu Thẩm Đan đã đau đến kêu thành tiếng.

Từ Thấm Hằng càng lúc càng cảm thấy kì quái, nghe âm thanh cũng cô, dường như còn mang theo nức nở, anh dừng tay lại, kiên nhẫn hỏi: "Đau lắm hả?"

"Không!" Thẩm Đan trả lời, "Anh đừng có dừng lại, mau tiếp tục đi!"

Lần này Từ Thấm Hằng quyết định sẽ không tiếp tục, chuyện này quá khác thường, anh dịu giọng nói: "Chúng ta không thể tiếp tục nữa, bởi vì cô không chịu nói thật, nếu như cô không chịu nói ra mình thật sự cảm thấy như thế nào, mà tôi cứ làm tiếp sẽ đem thân thể cô phá hư."

Thẩm Đan nằm lỳ ở trên giường, nửa ngày không lên tiếng, Từ Thấm Hằng không biết cô làm sao, chỉ đành đứng im một bên, mấy phút sau cô gái trên giường rốt cuộc phát ra chút động tĩnh, có điều việc này nằm ngoài dự liệu của Từ Thấm Hằng, cô khóc.

Cuối cùng Từ Thấm Hằng không lấy tiền của Thẩm Đan, Thẩm Đan mắt đỏ hoe rời khỏi phòng xoa bóp, Lili nghi hoặc nhìn cô, nói với A Kiện nghi vấn trong lòng mình, ngược lại Từ Thấm Hằng không có phản ứng gì đặc biệt, anh dọn dẹp khăn trải giường, khăn lông, sau khi hỏi Lili thời gian thì ba người quét dọn một lượt rồi đóng cửa tiếp.

Sáng hôm sau, mặt trời rất đẹp, gió cũng không lớn như hôm qua, phòng xoa bóp vẫn chưa mở cửa, Từ Thấm Hằng một mình cầm gậy dò đường đi tới công viên nhỏ ở trung tâm tiểu khu, ánh mắt không nhìn thấy nên những hoạt động bên ngoài cũng bị hạn chế nhiều lắm, phơi nắng cũng là một phương pháp tương đối thích hợp để tăng cường sức khỏe.

Anh ngồi ở bồn hoa nghe chương trình phát thanh, trong công viên có vài người già đang tập dưỡng sinh, còn có vài phụ huynh mang theo đứa nhỏ đang đùa giỡn hi ha, một bà thím giúp việc trung niên ôm đống chăn mùa đông dày cộm đến phơi ở xào phơi công cộng.

Rất nhiều người nhìn thấy Từ Thấm Hằng sẽ cười chào hỏi: "Tiểu Từ sư phó, phơi nắng à."

Từ Thấm Hằng cười gật đầu một cái: "Vâng, hôm nay khí trời rất tốt."

Thẩm Đan đang cách đó không xa, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi với một chú chó nhỏ.

Qua một ngày dường như không ai còn nhớ đến sự kiện cô gái nhảy lầu. Thẩm Đan vẫn như cũ là cô gái gầy gò hay đi loanh quanh ở tiểu khu, thật ra thì trong tiểu khu có rất nhiều người cũng biết cô, trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên ngồi một mình ngẩn ngơ ở công viên, có lúc thì trêu đùa với mấy con chó nhỏ, có lúc thì chơi đùa cùng với bọn trẻ trong tiểu khu, cả một mùa xuân đều như thế.

Đêm 30 giao thừa, Thẩm Đan xen lẫn trong đám người ở công viên xem bắn pháo hoa, hết nhìn nhà này bắn lại chạy đi xem nhà kia bắn, đợi đến khi bọn họ lục tục trở về hết, cô vẫn một mình ngồi trong công viên tối đen như mực, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Bốn phía tràn ngập mùi thuốc pháo sau khi đốt, đó cũng là một trong những mùi vị của tết, lễ mừng năm mới là thời điểm để gia đình đoàn viên, nhưng mà Thẩm Đan thì không có chỗ nào để đi.

*

Lúc này Thẩm Đan đang trêu chọc một con chó nhỏ màu cà phê, nó nhỏ xíu, rất dễ thương. Chó nhỏ liếm tay Thẩm Đan, cô cảm thấy nhồn nhột, trên mặt liền lộ ra nụ cười, chủ của con chó là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đang ôm một đứa nhỏ khoảng 2, 3 tuổi trong ngực, cô thấy Thẩm Đan thích con chó nhỏ cũng không nói gì, có điều không lâu sau đó đứa nhỏ có chút khóc quấy, cô ta chỉ đành dắt con chó rời đi.

Nhìn bọn họ đi xa, Thẩm Đan cảm thấy có chút mất mác, cô đứng lên, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt.

Cô biết, cô đói cực kì.

Nhưng mà trong nhà không còn gì để ăn, đĩa rau xào nhiều ngày cũng bị cô đun nóng ăn hết, cô chỉ còn lại mấy đồng tiền, tính đến buổi trưa mua bánh bao ăn.

Thẩm Đan ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ Thấm Hằng đang ngồi ở bồn hoa cách đó không xa, cô nhớ anh, điểm bất đồng với đêm qua chính là anh không mặc áo blouse trắng, trên mặt cũng nhiều hơn một cặp kính râm.

Thoạt nhìn anh rất giống người tốt, Thẩm Đan nhớ đêm qua lúc cô nhỏ giọng nói với anh mình không có tiền, anh chỉ nhẹ nhàng cười cười, nói một tiếng: "Được rồi, không sao đâu."

Có thể, anh sẽ giúp cô một tay.

Ở cái thành phố này, Thẩm Đan không có chỗ nương tựa, cô thật sự rất cần một nhánh cỏ cứu mạng.

Khi cô ngồi xuống bên cạnh Từ Thấm Hằng, người đàn ông này dường như không có phản ứng gì.

Thẩm Đan nhỏ giọng gọi anh: "Bác sĩ, tôi là người tối hôm qua."

Từ Thấm Hằng lập tức nhận ra giọng nói của cô, anh tắt radio, cười nói: "Tôi không phải bác sĩ, cô gọi tôi là Từ sư phó là được."

"Từ sư phó." Thẩm Đa quan sát anh, Từ Thấm Hằng mặc áo lông màu vàng nhạt, quần jean màu lam, mái tóc cắt ngang trán, nhìn bộ dáng nhiều lắm chỉ cỡ 30 tuổi, một tiếng "sư phó" làm anh già thêm mấy tuổi.

Từ Thấm Hằng tiếp tục mỉm cười, anh nghiêng mặt, nói: "Tôi vẫn lo lắng, hôm qua tôi mạnh tay như thế buổi tối đi ngủ thắt lưng cô có bị đau không?"

"Không có, tôi không sao." Thẩm Đan nói dối, thật ra hôm qua thắt lưng cô đau nhức cả buổi tối.

Từ Thấm Hằng nói: "Tôi đề nghị cô không nên tiếp tục xoa bóp nữa, theo tôi quan sát, dinh dưỡng của cô không đầy đủ, thật sự là quá gầy, hơn nữa không thường xuyên rèn luyện, việc trước mắt là nên ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể."

Nhắc đến ăn, Thẩm Đan không nhịn được nuốt một ngum nước bọt, hơn nữa bụng của cô rất đúng lúc hưởng ứng, kêu lên "òn ọt".

Tiếng động rất nhẹ rất nhẹ, nếu là người khác căn bản không nghe thấy, nhưng thính lực của Từ Thấm Hằng vốn rất tốt, anh nghi ngờ hỏi: "Cô vẫn chưa ăn sáng sao?"

"Vâng." Thẩm Đan gật đầu một cái, gọi anh, "Từ sư phó."

"?" Từ Thấm Hằng đối mặt với cô, hơi nhăn mày.

Thẩm Đan nắm lấy vạt áo của mình, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, nói: "Từ sư phó, anh có thể cho tôi mượn một chút tiền được không? Năm mươi tệ là được."

"Để ăn cơm à?" Từ Thấm Hằng hỏi, cảm giác vấn đề mình hỏi thật buồn cười.

Không nghĩ tới, Thẩm Đan quả thật thừa nhận: "Đúng vậy, để ăn cơm. Tôi...tôi đói bụng quá." Suy nghĩ một chút, cô lại lập tức bổ sung, "Tôi sẽ trả cho anh, tôi ở lầu trên, sẽ không quỵt đâu."

Trong lòng Từ Thấm Hằng đột nhiên ngộ ra điều gì đó, anh nói: "Cô ở phòng nào?"

"501" Thẩm Đan đường hoàng đáp.

Từ Thấm Hằng trầm mặc, ngay sau đó, anh thở dài, chống gậy dò đường đứng lên, nói: "Tôi đưa cô đi ăn chút gì đó trước đã, vừa ăn vừa nói."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-22)