Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 04

Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh
Trọn bộ 43 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Ban đêm trong ký túc xá mấy nữ sinh thích nhất chính là tán gẫu, đây dường như là chuyện các cô hứng thú nhất ngoại trừ lên mạng. Chủ đề đêm nay dừơng như rơi trên người trước nay bề bộn Cổ Dĩ Tiêu.

Chúng ta trước đến giải quyết một vấn đề — Cổ Dĩ Tiêu là người bướng bỉnh tại sao luôn rất bề bộn? Đọc sơ qua chuyện lúc trước anh trai Cổ Dĩ Sênh _anh trai Cổ Dĩ Tiêu hẳn là biết, ba ba Cổ có một cái xí nghiệp chuyên phân phối thuốc, hiện tại gia tài bạc triệu. Cổ Dĩ Sênh và Cổ Dĩ Tiêu sinh ở trong gia đình giàu có nhưng không có thích khoe khoan, miệng ăn núi cũng lở là bệnh chung mọi người, cho dù là như thế nhưng lúc Cổ Dĩ Tiêu học sơ trung vẫn thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, cô thoát khỏi tầm mắt trốn thoát, nửa đường may mắn gặp xe cảnh sát tuần tra cứu cô về nhà. Từ đó về sau, kẻ bướng bỉnh Cổ Dĩ Tiêu làm bộ là một nữ sinh rất bề bộn, cô đối với gia đình của mình, bạn học đại học dường như hoàn toàn không biết gì cả.

Trở lại các nữ sinh đêm đêm tán gẫu là.

"Dĩ Tiêu, cậu thật hạnh phúc nhaa." Hoa Tri Chi nằm ở đối diện giường Cổ Dĩ Tiêu, có thể tưởng tượng bộ dáng mê trai của cô khi hét lên câu này như thế nào.

Tiểu Tư nằm trên giường tiếp lời:"Thầy ấy khen ngợi cậu nha...... Tuy rằng cậu chỉ viết năm chữ nhưng mà thầy ấy lại cho cậu điểm tuyệt đối, nhìn xem giáo sư Dịch chính là không giống với người khác, mình càng thêm thíchthầy ấy, A- giáo sư Dịch......" Cô giống như ngất xỉu đi, nhắm mắt lại, đắm chìm ở trong đắc ý đối với Dịch Thừa.

"Mình nghe trưởng lớp nói, giáo sư Dịch cuối tuần muốn sang Mĩ tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường cũ thầy ấy theo học, cho nên nghỉ học một ngày."

Tiểu Tư tiếc hận hét to:"Vậy là cuối tuần không thể nhìn thấy thầy ấy rồi? Hu hu, đa tình từ xưa hay ly biệt a......"

"Họ Dịch thật đúng là thần tượng của con gái già nua nha." Cổ Dĩ Tiêu lạnh lùng đáp lại một câu.

"Cậu mới là con gái nua nha!" Tiểu Tư và Hoa Tri Chi trăm miệng một lời.

Âu Trường Viên nằm ở trên giường nói chuyện, cô là một trong số ít nữ sinh không có ưa Dịch Thừa, hiện tại cô cùng bạn trai nói điện thoại hăng say, không có tham dự buổi chuyện phiếm của các cô.

"Còn nói chúng ta mê trai, cậu từ nhỏ đã thầm mến anh Thiểu Hiên sắp thành hoa si rồi?" Hoa Tri Chi phiết miệng.

Cổ Dĩ Tiêu giống bị đâm trúng điểm yếu, nói cà lăm:"Ai, ai mê trai! Mình làm sao...... Anh Thiểu Hiên chính là người tốt nha."

Trong ký túc xá vang lên tiếng nôn mửa, Tiểu Tư huýt sáo, "Nghe nói hắn cũng sắp từ nước ngoài trở về thật không? Đây là không phải chứng minh Dĩ Tiêu lưu manh của chúng ta rốt cục phải kết thúc?"

"Các cậu đừng nói bậy, chuyện đó đều là chuyện trước kia, ai nói sẽ thành sự thật."Cổ Dĩ Tiêu cãi chày cãi cối nói.

"Coi như cậu hết -" Hoa Tri Chi cười lớn ba tiếng, "Chúng ta phải nhanh lên Tiểu Tứ, nếu cậu không tìm một người sau này sẽ biến thành lưu manh a -"

Tiểu Tư lại tiếp lời:"Tri Chi, ngươi đừng loạn giựt giây chúng ta theo Dĩ Tiêu, người đàn ông nào không muốn sống như vậy, dám chấm dứt lịch sử lưu manh của Dĩ Tiêu? Quả thực chính là không có việc gì tìm người đánh mình thôi! Dĩ Tiêu, cậu không cần đi hại người đàn ông đáng thương nào nửa."

Cổ Dĩ Tiêu trở mình xem thường — các bạn cô luôn nói, người đàn ông nào thích cô thật sự là kiếp trước tạo nghiệp chướng, Haizzza! Nàng có khủng bố như vậy không? Cổ Dĩ Tiêu _cô là người gặp người thích, quỷ gặp quỷ yêu, chẳng qua là chưa tìm ra chân mệnh thiên tử thôi.

☆★

Trong câu lạc bộ tư nhân trang hoàng xa hoa, bức màn theo gió khinh động, âm nhạc du dương vờn quanh thảm đỏ trong không gian, làm cho người ta vô hạn thích ý.

Dịch Thừa mới vừa xuống máy bay, chệnh lệch giờ một chút, sau đó đã bị vài người bạn học hồi xưa kéo đến nơi này tụ tập một hồi. Hắn hôm nay ăn mặc tương đối tùy tiện, áo rộng rãi màu trắng và quần jean, khiến cho hắn nhìn qua giống như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp.

Hai nam một nữ đã sớm ngồi ở trên sô pha góc vuông chờ hắn, trong đó có hai người ngoại quốc, một người là người Trung Quốc.

"Này." Dịch Thừa ngồi xuống, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn chào hỏi, "Gần đây có khỏe không?"

Deborah có huyết thống Russia là mỹ nữ tóc vàng tiêu chuẩn, chẳng qua là gần đây cô nhuộm tóc thành màu đỏ, vừa thấy Dịch Thừa đến, liền cầm lon bia đi đến, hôn lên hai má hắn"Chào, người ta rất nhớ cậu-"

Dịch Thừa giống như đã sớm quen dáng vẻ nhiệt tình của cô, cũng không phản ứng hưng phấn nhiều lắm, đón lấy lon bia cô đưa đến, mở ra uống một ngụm, nhìn người Trung Quốc kia mở miệng nói tiếng Trung:"Thiểu Hiên, cậu tính về nước sao? Tớ nghe nói nơi này rất nhiều công ty đã đọc lý lịch sơ lược của cậu."

Người đàn ông ngoại quốc lập tức đứng lên phản đối:"Stevens, cậu không được dùng ngôn ngữ tớ và Deborah nghe không hiểu!"

Khóe môi Dịch Thừa dương dương tự đắc nhìn Bạch Thiểu Hiên và William, bất đắc dĩ lắc đầu. Ba người này đều là bạn học đại học với hắn, lúc ấy hắn đang học triết học tiến sĩ, bọn họ cũng vừa mới vào đại học, bởi vì tuổi không chênh lệch nhiều cho nên chơi rất thân. Mẹ Dịch Thừa là chủ nhiệm dạy tiểu học, bởi vậy hắn tương đối sớm lên tiểu học, hơn nữa chỉ học ba năm liền lên sơ trung, đại học, thạc sĩ và tiến sĩ cũng là học bên nước Mĩ, cũng là học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ hắn về nước dạy.

Trong đó Bạch Thiểu Hiên và William là một đôi đồng tính mà Deborah lại là bạn gái trước đó của Dịch Thừa.

Dịch Thừa đem lời mình vừa nói phiên dịch lại bằng tiếng Anh một lần nửa, chợt nghe Bạch Thiểu Hiên trả lời:"Không có cách khác, cha mẹ tớ thúc giục tớ trở về kết hôn, nhưng mà...... cậu có biết, tình huống của tới và William ở trong mắt người Trung Quốc là rất khó chấp nhận không ......."

"Nói như vậy các ngươi sau này muốn quay về Hà Lan?" Dịch Thừa hỏi.

"Ha ha." William cười cười, không có cụ thể trả lời. Hắn là người Hà Lan, người cũng rất không tệ.

"Deborah, cậu vẫn dán mình, rất lạnh sao?" Dịch Thừa thoáng nhìn sang gương mặt cô gái xinh đẹp dán trong ngực mình, "Vẫn lại cùng bạn trai cãi nhau?"

"Đừng nói với mình tên khốn kia!" Deborah cong miệng, đánh hắn một chú, "Hắn với ngươi quả thực không có cách nào so sang được! Không phải là một luật sư bình thường sao, vậy mà không có thời gian theo tớ đan lưới hình cầu, có bận rộn như vậy không?"

"Hiện tại biết tớ tốt nhất sao?" Dịch Thừa ngưỡng cằm.

Deborah ôm cổ hắn thở dài, "Quả nhiên cũng cậu tốt hơn......"

Bạch Thiểu Hiên thấy hai người bọn họ như vậy, cười trêu chọc nói:"Nếu Dịch Thừa tốt như vậy, rõ ràng nên quăng tên thối luật sư kia đi, hai ngươi gương vỡ lại lành là được."

Dịch Thừa cười nói:"Đề nghị này rất không tệ, Deborah thì sao?"

"Tới địa ngục đi!" Deborah lấy khủy tay đáng vào bụng hắn, ném hắn một cái liếc mắt, "Tên tiểu tử này căn bản không thích hợp với tớ."

"Được rồi...... Ngày xưa người yêu phát triển trở thành các ngươi như vậy, thật không có mấy ai." Bạch Thiểu Hiên khen ngợi nhìn hai người bọn họ, không khỏi vì tình hữu nghị của bốn người bọn họ đáng mà vui vẻ.

"Stevens, nghe nói cậu còn chưa có bạn gái, đừng nói với mình là cậu vẫn chưa quên mình nha?" Deborah tự kỷ hỏi.

"Cậu cứ tạm thời cho rằng như vậy đi." Dịch Thừa ra vẻ đứng đắn gật đầu.

"Sao, vậy tớ đây thật sự là tội đáng chết vạn lần a." Deborah vừa nghe, càng thêm tự kỷ.

"Gần đây bản thân tớ gặp một chuyện rất đặc biệt." Dịch Thừa vừa chuyển đề tài, không hề nói giỡn với Deborah, trong mắt bỗng nhiên dấy lên một tia lửa, nụ cười càng sâu "Dám đấu trí với tớ, hơn nữa còn thắng tớ. Ở trước mặt cô ấy tớ giống như một người yếu thế."

"Không thể nào?!" Ba người đồng thời kêu đứng lên, ánh mắt Deborah trừng thật lớn"Cô gái nào mạnh mẽ như vậy?"

"Học trò của tớ." Dịch Thừa ở trước mặt ba người bọn họ, không chút nào che dấu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-43)