← Ch.29 | Ch.31 → |
"Dịch giáo sư." Tiểu Tư tiến lên một bước dùng ngón tay chọt vào lưng Dịch Thừa, "Dĩ Tiêu có thể nghe không thấy, thang máy bị kẹt giữa tầng này và tầng tiếp theo, thầy nhìn đèn chỉ thị nha-"
"Kẹt ở giữa......" Dịch Thừa thấp giọng lặp lại, đột nhiên hỏi:"Người sửa chửa tại sao còn chưa đến?"
Tiểu Tư lắc đầu tỏ vẻ không biết.
"Dĩ Tiêu ở bên trong bao lâu rồi?" Dịch Thừa hùng hổ dọa người.
"Ba phút mà thôi." Tiểu Tư trả lời.
Sau đầu Dịch Thừa chảy ra chút mồ hôi lạnh, "Ba phút ......"
"Người sửa chửa đang đến!" Một bạn học kêu lên.
Chỉ thấy ba nhân viên sửa chửa mang quần áo màu xanh từ thang lầu đi lên, trấn an những người nơi này, "Không cần khẩn trương là trình tự có vấn đề, cho chúng tôi mười phút đảm bảo sẽ loại bỏ trục trặc, các người......" Người nọ đang nói chuyện đột nhiên trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Dịch Thừa một tay kéo cổ áo hắn ra mệnh lệnh nói:"Mở cửa thang máy ra!"
"Chuyện này không được, rất nguy hiểm......" Vài nhân viên sửa chữa vội chạy đến.
"Mở ra." Dịch Thừa dừng lại một chút, trong giọng nói mang theo cường thế không để cho người khác cự tuyệt.
"Không được, thật sự rất nguy hiểm."
"An toàn tôi tự mình gánh vác, mở ra tôi muốn vào thang máy." Dịch Thừa kéo người nhân viên kia đến trước cửa thang máy.
Nhân viên sửa chữa còn muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt Dịch Thừa nheo lại tràn ngập uy hiếp giống như nghe thêm được một chữ "Không" sẽ lập tức động thủ bóp chết hắn. Bất đắc dĩ nhân viên sửa chữa hao hết khí lực mở cửa ngoài và cửa trong thang máy ra, chỉ thấy thang máy thật sự ở giữa tầng này và tầng dưới.
"Dĩ Tiêu!" Dịch Thừa nửa quỳ trên mặt đất, hướng về phía lộ ra một phần ba thang máy hô to.
Chẳng qua người trong thang máy không có trả lời.
Dịch Thừa đưa đầu vào thang máy, động tác này khiến cho các học sinh ở đây thét chói tai, sợ thang máy bỗng nhiên khởi động thì người đàn ông này chảy máu tươi tại chổ, biến thành một con quỷ không đầu. Dịch Thừa không để ý mọi người khuyên can, cư nhiên đem thân mình đi vào, thấy Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở góc thang máy, co lại giống như một con sâu lông gọi thế nào cũng không phản ứng.
"Tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn vào?!" Nhân viên sửa chửa nhìn thấy Dịch Thừa đã đưa một chân đi vào sợ tới mức tóc đứng thẳng. Hắn làm nghề này rất nhiều năm cũng chưa từng thấy có người dám chui vào thang máy đang kẹt giữa hai tầng, chính hắn chỉ sợ cũng không dám làm như vậy. Hắn nhớ không lầm thì trừ người đàn ông này ra thì còn có một người đã làm giống như vậy, đó chính là JameBond - Điệp viên007nổi tiếng.
Dịch Thừa không lòng dạ nào để ý tới bọn họ, đưa thân mình theo lối một phần ba kia đi vào, "Rầm" một tiếng nhảy vào thang máy, nhân sĩ ở đây lại thét một tiếng kinh hãi.
"Điên rồi......" Hoa Tri Chi trợn mắt há hốc mồm.
"Dĩ Tiêu......" Dịch Thừa nhịn đau nhức ở đầu gối đi qua đỡ bả vai Cổ Dĩ Tiêu lại phát giác trên trán cô chảy mồ hôi lạnh, hô hấp vô cùng khó khăn, cầm tay cô lại phát hiện tay cô lạnh như lấy từ trong tủ lạnh ra."Dĩ Tiêu? Là anh...... Không có việc gì ...... hít thở nào, không có việc gì ......" Hắn nhẹ nhàng lung lay thân mình cứng ngắc của Cổ Dĩ Tiêu.
Cổ Dĩ Tiêu lúc này mới ngẩng đầu nhìn, phân biệt một hồi lâu mới nhận ra là hắn đến."Dịch......" Cô hô hấp không ổn nói năng không hoàn chỉnh, chỉ là tay nắm chặt tay Dịch Thừa, môi dưới bị chính cô cắn đến trắng.
"Đến, ôm chặt anh......" Dịch Thừa kéo tay cô ôm chặt eo mình, lại đem cả người cô ôm vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, một tay vuốt đầu của cô, theo tóc của cô nói."Không sợ...... Đợi lát nữa là có thể đi ra ngoài......"
Mặt Cổ Dĩ Tiêu dán trong ngực hắn, dần dần điều chỉnh hô hấp chính mình nhưng mà tay chân cô vẫn lạnh lẽo như trước, thang máy bị đóng kín không gian nhỏ hẹp này làm cho cô nóng lòng bất an, trước lúc ra khỏi đây thần kinh cả người cô đều căng thẳng. Cô ở thang máy bỗng nhiên dừng lại trong nháy mắt cô có cảm giác sắp chết, trong thang máy chỉ có một mình cô, trong nháy mắt cô cảm thấy bốn vách tường giống máy xay thịt người ép về phía mình, thở không được, mắt cô không nhận thấy ánh sáng, cảm thấy bốn phía đều đen ngòm giống như thời khắc tối nhất trước khi trời sáng.
Mơ hồ cảm giác có người ở bên ngoài gọi cô, bất quá cô căn bản nghe không rõ đó là ai. Đầu óc cô như là một đoàn tương hồ hoàn toàn không có thông minh lanh lợi như bình thường, cô đứng không vững đành an vị ngồi trong góc. Bỗng nhiên nghe thấy có thanh âm kỳ quái, có người mở cửa ngoài và trong thang máy ra, cô chẳng những không có thả lỏng ngược lại càng thêm sợ hãi, sợ thang máy bỗng nhiên rơi xuống, bản thân biến thành đống thịt. Nhưng mà cô không nghĩ tới, một người bỗng nhiên đưa thân thể mình vào, cô tưởng nhân viên sửa chửa nghĩ muốn kêu cứu nhưng phát không ra tiếng âm, cũng thở không nổi. Tiếp theo một giây, bên ngoài giống như lại có thanh âm cãi vả, tiếp theo một người cư nhiên theo một phần ba khe hở kia nhảy vào, cô sợ tới mức căn bản là không thể hô hấp nửa, chỉ sợ thang máy thật sự rơi xuống, người kia và cô cùng nhau nắm tay đi đến Hoàng Tuyền. Chỉ là không nghĩ tới người từ trên trời giáng xuống lại là Dịch Thừa! Là hắn, là hắn......
"Đừng khóc......" Dịch Thừa dùng ngón cái lau nước mắt của cô, "Anh sẽ cười em......"
"Em có không khóc!" Cổ Dĩ Tiêu khóc rất thương tâm, miệng cũng không nhận thua.
"Được rồi, em không khóc." Dịch Thừa lại ôm chặt cô.
"Biến thái Dịch Thừa, anh không sợ chết sao......" Cổ Dĩ Tiêu phát run chỉ vào một phần ba khe hở kia, "Anh không sợ thang máy bỗng nhiên rơi xuống sẽ làm anh chết không toàn thây...... Ngay cả em cũng theo anh cùng nhau rơi xuốngHu hu, anh chẳng những hại chết chính anh cũng muốn hại chết em, lòng dạ thật hiểm độc, em không muốn chết đâu, hu hu...... Sau khi ra ngoài xem em chỉnh anh như thế nào!Hu hu......"
Dịch Thừa không nói lời ngon tiếng ngọt với cô "Vì em anh nguyện ý chết", chẳng qua chỉ thản nhiên cười, vỗ lưng của cô. Khi hắn đi vào làm sao chú ý nhiều được như vậy, chỉ nghĩ đến cô một mình bị nhốt trong không gian bịt kín hắn liền sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, sợ cô sẽ ngất xỉu ở bên trong, về sau lưu lại chướng ngại tâm lý lớn hơn nữa.
"Bao giờ mới xong nha?" Cổ Dĩ Tiêu liều mạng ôm cổ Dịch Thừa.
"Nhanh thôi."
"Anh nói sẽ nhanh! Rõ ràng là rất chậm nha, em ở bên trong ngồi mấy giờ rồi!"
Dịch Thừa suy nghĩ, sau ót nhỏ một giọt mồ hôi lớn, "Em nhiều nhất chỉ ngồi đây vài phút mà thôi."
"Anh nói cái gì?!" Cổ Dĩ Tiêu kéo cổ áo Dịch Thừa, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Được rồi, em ngồi mấy giờ ......" Dịch Thừa thỏa hiệp nói.
"Hừ!" Cổ Dĩ Tiêu khinh thường bĩu môi, vốn định nói tiếp cái gì nhưng vừa lúc thấy thang máy chuyển động, liền ngậm miệng lại dùng đầu cọ hai cái trong ngực Dịch Thừa, tội nghiệp nhìn hắn.
"Dĩ Tiêu?" Dịch Thừa xoa mặt của cô.
Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu, "Gì nha?"
"Đáng ghét!Anh yêu em chết mất." Dịch Thừa càng dùng sức nhéo mặt của cô, thật đáng yêu thật đáng yêu, thật muốn cô vĩnh viễn có dáng vẻ đáng thương hề hề như vậy, vĩnh viễn dựa vào hắn như vậy, để cho hắn trở thành người bảo hộ duy nhất của cô.
"Anh-" Cổ Dĩ Tiêu đau đến không thể nói chuyện che nửa bên mặt, trong đầu loạn thành một đoàn căn bản không biết Dịch Thừa vì sao phải nói như vậy, còn nhẫn tâm ngược đãi cô nhéo mặt cô đến sưng lên.
"Ầm ầm" một tiếng, thang máy bắt đầu khởi động, Cổ Dĩ Tiêu nghĩ thang máy muốn rơi xuống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Dịch Thừa vội nói:"Đã xong." Cô lúc này mới thấy yên tâm gục vào ngực Dịch Thừa, hô hấp đều đều.
"Đinh". Thang máy tới lầu một, Cổ Dĩ Tiêu thấy cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hoa Tri Chi và Tiểu Tư sớm chờ ở cửa dùng kinh ngạc nhìn tư thế ôm nhau mờ ám của cô và Dịch Thừa. Cổ Dĩ Tiêu sửng sốt nhanh chóng đẩy Dịch Thừa ra, chạy ra khỏi thang máy.
"Tiên sinh, ngươi về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy!"Nhân viên sửa chửa lại một lần nữa nhắc nhở Dịch Thừa.
"Không có lần sau." Dịch Thừa khập khiễng đi ra thang máy, khẽ khom người nói:"Xin lỗi."
"Chân của anh làm sao vậy?" Cổ Dĩ Tiêu tiến lên một bước kéo Dịch Thừa qua, đẩy hắn ngồi ngồi xuống trên ghế, cuộn ống quần hắn lên lại phát hiện đầu gối đùi phải của hắn có một mảng máu ứ động, nhất định là vừa rồi nhảy xuống bị đụng vào. Cô đưa tay chỉ vào vết máu ứ đọng, hắn giận dữ bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục đùa giỡn.
"Rất đau sao?" Trong mắt Cổ Dĩ Tiêu hiện lên một tia áy náy.
"Em nói đi?" Dịch Thừa thở dài một tiếng.
"Dịch giáo sư, thầy không sao chứ?" Hoa Tri Chi và Tiểu Tư cũng đi tới.
"Thầy không sao." Dịch Thừa không tự nhiên đẩy kính mắt, hình tượng nghiêm túc của hắn ở trong lòng học sinh phỏng chừng ở vừa rồi toàn bộ bị hủy hết...... Hắn sửa sang lại quần áo nhìn ba người các cô nói:"Các cô đi về trước." Bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ thì ra là Cổ Dĩ Tiêu ôm lấy cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói:"Cám ơn anh_Dịch Thừa, em sai rồi, em về sau sẽ không bao giờ ... giận giỗi với anh nửa......" Trong lòng hắn run rẩy không kịp nói gì lập tức ôm chặt cô.
Cằm của Hoa Tri Chi và Tiểu Tư đều muốn rơi xuống, ảo não xoay người, im lặng hỏi ông trời- nhân sinh a, làm sao thay đổi như thế, bọn họ chưa bao giờ biết Cổ Dĩ Tiêu và Dịch Thừa là một đôi.
"Đưa cô ấy về." Dịch Thừa buông Cổ Dĩ Tiêu ra, rồi còn có thể dùng ngữ khí bình tĩnh mà cứng nhắc nói chuyện với Hoa Tri Chi và Tiểu Tư.
Hoa Tri Chi lấy lại tinh thần, khách khí nói:"Dịch giáo sư, hay là thầy đưa cô ấy trở về đi, chúng em......"
"Thầy còn phải đi tìm sách." Dịch Thừa chỉ tầng trên, sau đó xoay người rời đi.
"Dĩ Tiêu -" Hoa Tri Chi và Tiểu Tư đồng thanh hét lên, một phát bắt được cổ áo Cổ Dĩ Tiêu, "Nói! Cậu và Dịch giáo sư bắt đầu khi nào?!"
"Nửa năm trước." Cổ Dĩ Tiêu n nhún vai nhẹ nhàng trả lời.
Hoa Tri Chi làm dáng vẻ muốn té xỉu chỉ vào Cổ Dĩ Tiêu mắng to, "Nha đầu chết tiệt kia!Chuyện tốt như vậy là giấu chúng ta lâu như thế, thì ra bạn trai thần bí chính là Dịch giáo sư! A! Thế giới này quá điên cuồng , Dịch giáo sư lại có khuynh hướng bị ngược cho nên mới quen với cậu, Ai ya! Tớ vì thầy ấy gào thét ba tiếng -"
Cổ Dĩ Tiêu đầu hàng che miệng Hoa Tri Chi.
"Chờ một chút ~~" Hoa Tri Chi đột nhiên nhớ tới trên cổ Cổ Dĩ Tiêu "Sự kiện hôn ngân", ánh mắt thoáng cái thay đổi, "Trước kia trên cổ của cậu, không phải thầy ấy làm chứ?!!"
"Ach......" Cổ Dĩ Tiêu sửng sốt một chút làm bộ không có nghe qua.
"Dịch giáo sư cũng thực điên cuồng ......" Hoa Tri Chi không thể tin được nhìn dáng vẻ Dịch Thừa
Hắn không phải điên cuồng là biến thái a. Cổ Dĩ Tiêu rụt cổ, cũng nhìn qua - ngực hắn có cảm giác rất an toàn, giống như cuộc đời cô chỉ muốn dựa vào ngực hắn.
← Ch. 29 | Ch. 31 → |