← Ch.27 | Ch.29 → |
"Thì ra cô đang học ở trường đại học X." Cừu Thư Đình dừng xe ở phía dưới ký túc xá Cổ Dĩ Tiêu, nhìn ra bên ngoài một chút.
"Hệ triết học." Cổ Dĩ Tiêu nhìn hắn chớp mắt mấy cái.
Cừu Thư Đình xuống xe đi qua bên kia mở cửa xe cho cô, còn làm động tác "mời", "Thật may thật may, thì ra là tài nữ hệ triết học. Không trách được nhanh mồm nhanh miệng so với tôi còn logic hơn, tiểu sinh bội phục."
Cổ Dĩ Tiêu làm mặt quỷ đi xuống xe, một tay chống lên cánh cửa xe, "Tôi sẽ không nói cám ơn với anh, lấy tiền của tôi nhiều như vậy đưa tôi trở về cũng phải thôi."
Nói cứ như nghề nghiệp của hắn thật đặc biệt không bằng. Cừu Thư Đình cười lắc đầu nhưng bởi vì cách đó không xa có một tiếng đóng cửa xe thật lớn mà dời ánh mắt, chỉ thấy một người đàn ông sắc mặt u ám đứng ở phía sau bọn họ, hai tay cắm ở trong túi quần dáng vẻ như "Người lạ chớ gần, người quen cũng chớ gần" lại giống như một quả bom không hẹn giờ, bất cứ lúc nào chịu một kích thích nhỏ mà nổ mạnh. Cừu Thư Đình nhạy cảm đoán được người này có lẽ chính là phó giáo sư mà Cổ Dĩ Tiêu nói, quả nhiên rất trẻ tuổi thực không đơn giản.
Cổ Dĩ Tiêu cũng phát hiện Dịch Thừa, cô không khỏi bị hắn làm hoảng sợ.
Dịch Thừa chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, một bộ kính mắt mỏng manh căn bản không thể che dấu bất mãn và phẫn nộ trong mắt hắn.
"Hắn đang ghen." Cừu Thư Đình cúi người nói nhỏ với Cổ Dĩ Tiêu, "Đàn ông phẫn nộ rất có thể biến thành dã thú, cô phải cẩn thận. Bất quá......" Hắn nhướng mày, "Có lẽ nên cẩn thận chính là tôi."
Dịch Thừa chợt ngừng lại cách hai người bọn họ một khoảng xa, đầu tiên là đánh giá trên dưới Cừu Thư Đình mấy lần, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên mặt Cổ Dĩ Tiêu. Hắn liếc mắt nhìn Cừu Thư Đình giọng nói rất là ngả ngớn.
"Tôi đi trước." Cừu Thư Đình vỗ vài cái an ủi trên vai Cổ Dĩ Tiêu, cố ý đem câu tiếp theo nói lớn hơn:"Lần sau tới tìm tôi nhớ rõ mang theo nhiều tiền một chút."
Vừa nghe lời này mặt Dịch Thừa nhất thời thối lên.
"Xin chào -" Cổ Dĩ Tiêu vẫy tay với Cừu Thư Đình đến khi cô bình tĩnh xoay người lại đối mặt với Dịch Thừa thì phát hiện hắn biến đâu không thấy, đi đâu vậy? Cô nhìn xung quanh. Trời ơi! Hắn cư lại trở về trong xe mình, giẫm chân ga xe bay nhanh rời khỏi tầm mắt của cô.
"Họ Dịch kia!" Cổ Dĩ Tiêu nghiến răng nghiến lợi, nhảy tại chỗ vài cái, "Ngươi đi chết đi! Đi chết đi!"
☆★
Buổi tối, Cổ Dĩ Tiêu càng nghĩ càng phát hỏa, bắt đầu hờn dỗi với cái gối hung hăng đấm lên nó mấy cái, tiện đà đem gối đầu tưởng tượng thành mông Dịch Thừa, cầm lấy kẹp tóc liều mạng đâm vào, sau đó dứt khoát nhào đến vừa xé vừa cắn. Cô bị Dịch Thừa lây bệnh chó điên ...... Cổ Dĩ Tiêu cầm di động lên gọi điện cho hắn, tên khốn này lại không chịu tiếp!"Tiện nhân -" Cổ Dĩ Tiêu kêu to lên, ở trên giường lăn qua lăn lại như là con cá mới vớt từ trong nước lên, làm ván giường rung động mãnh liệt, Hoa Tri Chi nằm đối diện bất mãn mắng cô vài câu:"Cậu đừng lăn qua lăn lại nửa?"
Cổ Dĩ Tiêu đầu tóc lộn xộn lại gọi thêm một cú đến, Dịch Thừa cuối cùng nghe, mở miệng câu đầu tên vang lên rất lạnh lùng:"Anh ở trên khóa, có chuyện gì chúng ta tan học nói."
"Em mặc kệ!" Tính cách Cổ Dĩ Tiêu trỗi lên cảm thấy Dịch Thừa thật sự là một đại tiện nhân, rõ ràng chính hắn có lỗi còn có thái độ như vậy?!Cô đại nhân đại lượng nguyện ý gọi điện trước để nghe hắn giải thích, hắn lại bảo cô chờ hết khóa?!"Em bây giờ muốn nghe, anh dám cắt điện thoại em?!"
"Dĩ Tiêu, em đừng hồ nháo, anh hiện tại tiếp điện thoại của em đã làm trái với quy định trường học, anh tan học sẽ gọi điện thoại cho anh." Nói xong Dịch Thừa cắt điện thoại.
Cổ Dĩ Tiêu nghiến răng nghiến lợi bình tĩnh lại. Cô lên mạng xem bài post liền phát hiện đàn ông chỉ cần lừa phụ nữ tới tay liền không giống với trước kia, còn nửa.... biểu hiện cũng không nóng bỏng như trước. Dịch Thừa cũng như vậy, hắn nhất định phát hiện cô yêu hắn cho nên bắt đầu không cần cô. Cũng chính vì như vậy Cổ Dĩ Tiêu mới không thừa nhận bản thân yêu hắn! Mắt thấy đã đến giờ tan học, Cổ Dĩ Tiêu nhìn đồng hồ báo thức, sau đó ba mươi giây Dịch Thừa gọi điện đến. Cổ Dĩ Tiêu cong miệng không nghe điện thoại của hắn, ngay cả hắn gọi đến ba lần cô cũng từ chối không nghe ba lần. Lần thứ tư điện thoại vang lên Cổ Dĩ Tiêu vừa muốn ấn nghe lại phát hiện người gọi đến không phải Dịch Thừa, là một dãy số xa lạ.
"Gì!." Cổ Dĩ Tiêu tức giận nghe, ngay cả câu chào hỏi cũng làm biếng.
"Không phải bạn trai gọi tới thái độ liền ác liệt như vậy?"Trong điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ nhưng giọng này tại sao nghe quen thuộc như vậy?
"Anh là ai?"
"Câu hỏi này rất tổn thương người."
Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên nhớ tới chủ nhân của giọng nói -"Cừu Thư Đình?!"
"Cô làm tổn thương lòng tôi." Cừu Thư Đình nói rất trầm thấp.
"Anh tại sao biết số điện thoại của tôi?" Cổ Dĩ Tiêu hỏi ra vấn đề này lúc sau mới cảm thấy được bản thân vô cùng ngốc, cô lúc trước điền vào bảng kiểm tra đã từng ghi qua, không đợi Cừu Thư Đình trả lời, cô lại hỏi:"Anh có chuyện gì? Không lẽ tôi trả tiền cho anh còn ít sao?"
"Nói tiền thật tổn thương tình cảm." Cừu Thư Đình trong điện thoại cười khẽ, "Tiếp đãi một đoàn bà góa phú hào, cả đêm các người đó đều nói với tôi mình tịch mịch và cô độc ra sao, sau khi tiễn các người đó đi, vì giải sầu tịch mịch và cô độc của tôi nên gọi điện cho cô, Tiêu Tiêu."
Cổ Dĩ Tiêu nghe thấy Cừu Thư Đình gọi tên cô thật mật như vậy không khỏi sởn tóc gáy, Dịch Thừa còn không gọi cô như vậy, hơn nữa chưa từng có người nào gọi cô như vậy."Anh......"
"Thích tôi gọi cô như vậy sao?" Cừu Thư Đình thanh âm rất là trầm thấp.
Chờ hắn cười lên Cổ Dĩ Tiêu mới hỏi:"Anh rốt cuộc có chuyện gì nha?"
"Dựa vào đạo đức nghề nghiệp của tôi, tôi đặc biệt nhắc nhở cô một câu, đàn ông bị vây bởi lửa giận không có chuyện gì không dám làm, hy vọng cô có thể tự lo thân mình, ngàn vạn đừng chọc hắn."
"Chỉ bằng hắn?" Cổ Dĩ Tiêu phản bác hắn, "Tôi không tin hắn dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo."
"Được rồi, lời thật thì khó nghe, chẳng qua nếu cô cảm thấy hắn phiền chán tôi không ngại thay vị trí hắn." Cừu Thư Đình dừng một chút, còn nói:"Cô thật sự rất đáng yêu......"
Cổ Dĩ Tiêu bỏ mặc lời ca ngợi của hắn, "Này mở điện nói chuyện có tính kế phí hay không?"
"Sau này phục vụ rồi tính."
"Cừu bác sĩ thật đúng là chu đáo, chúc anh làm ăn thịnh vượng."
← Ch. 27 | Ch. 29 → |