← Ch.23 | Ch.25 → |
Một tuần lễ trước Tạ Hướng Đông và Dịch Thừa cùng với những giáo sư khác đồng thời đem nộp luận văn lên, lần này ngành học hội nghị chủ yếu thảo luận đem luận văn của ai lên tỉnh xét duyệt. Tạ Hướng Đông trong tay có ảnh chụp "vấn đề tác phong" của Dịch Thừa bởi vậy tràn đầy lòng tin. Nếu luận văn của Dịch Thừa được chọn, hắn sẽ lén cùng Dịch Thừa "Thương lượng" một chút. Hắn đã từng gặp riêng qua cố vấn luật sư, giáo sư đại học và học sinh có quan hệ không rõ ràng, nhẹ một chút chính là "vấn đề tác phong", nặng hơn chính là thân bại danh liệt, có thể liên quan đến vấn đề pháp luật, chuyên nghiệp một chút chính là "hối lộ". Lần này xét duyệt luận văn đối với bọn họ là một cơ hội, hầu như có thể đem địa vị của người đó lên cao, cho nên chỉ khi cần thiếtTạ Hướng Đông quyết không nương tay.
Kết quả sau khi họp ai nấy đều vui mừng, luận văn của Tạ Hướng Đông và Dịch Thừa đều được chọn, vẻ mặt Dịch Thừa không có gì biểu hiện vui mừng, ngược lại Tạ Hướng Đông thì thở phào một cái. Xem ra đòn sát thủ này vẫn để sau này dùng.
"Dịch giáo sư, chúc mừng." Một nữ giáo sư vỗ lên vai Dịch Thừa, "Nghe nói hôm nay là sinh nhật thầy, thật sự là song hỷ lâm môn, chúc thầy sinh nhật vui vẻ!"
"Gì, hôm nay là sinh nhật của cậu?" Tạ Hướng Đông nở nụ cười dối trá trên mặt, "Sinh nhật vui vẻ!"
"Cám ơn." Dịch Thừa cười gật đầu, nhìn lên đồng hồ thấy cũng sắp tới thời gian hẹn với Cổ Dĩ Tiêu. Hắn tạm biệt các giáo sư lớn tuổi trong phòng, vội vàng chạy tới chổ hẹn, Cổ Dĩ Tiêu đã ở nơi đó chờ hắn.
"Đó là cái gì? Tặng quà cho anh sao?" Dịch Thừa chỉ vào cái túi to trong tay cô.
"Đúng vậy." Cổ Dĩ Tiêu cười quỷ dị ngồi vào trong xe.
Phía sau Tạ Hướng Đông lộ ra thân người, lập tức gọi điện thoại nhanh cho thám tử tư, "A, là tôi. Hiện tại bọn họ đã xuất phát hãy giúp tôi chụp thêm vài tấm ảnh, tốt nhất có động tác thân mật. Ừm, tốt."
Lúc Dịch Thừa lái xe, Cổ Dĩ Tiêu theo thường lệ cất cao giọng hát, CD trên xe có mấy cái là do cô mua, giống như thành một loại thói quen cuộc sống và hành vi cửa cô đang dần dần xâm lấn cuộc sống Dịch Thừa, đây là một tín hiệu rất nguy hiểm chẳng qua là Cổ Dĩ Tiêu không có phát hiện mà thôi. Cô theo thói quen dựa vào cửa kính xe, nhớ tới mấy ngày hôm trước cô và mẹ mình nói chuyện -
Ngày đó, Cổ Dĩ Tiêu đang ăn tổ yến đường phèn, mẹ Cổ cũng múc thêm một chén ngồi ở đối diện cô còn cố ý nói cho cô biết, tổ yến là dì Bạch bảo Bạch Thiểu Hiên đem tới. Cổ Dĩ Tiêu làm bộ trì độn, đáp một tiếng không tỏ ý gì. Cô trước kia quả thật thầm mến Bạch Thiếu Hiên, nhưng mà qua lâu như vậy cảm tình kia sớm đã phai nhạt. Nhưng mà cô hiện tại cũng không có gì lý do cự tuyệt ý tốt của cha mẹ hai nhà, vấn đề là Bạch Thiểu Hiên cũng không có cự tuyệt làm cho quan hệ bọn họ có chút mập mờ.
"Nghe nói Thiểu Hiên lần trước đưa con đi ra ngoài ăn cơm?" Mẹ Cổ nhiệt tâm hỏi.
"Đúng vậy." Cổ Dĩ Tiêu trả lời.
Mẹ Cổ cho là cô ngượng ngùng, "Thiểu Hiên với con nói chuyện gì? Nó ở Mĩ Quốc có bạn gái hay không?"
"Anh ấy giới thiệu người bạn nam từ Mĩ về cho con biết, người ấy đến Trung Quốc du lịch tính cách không tệ, tuy rằng con không thể hoàn toàn nghe hiểu bọn họ nói chuyện, nhưng mà anh Thiểu Hiên giống như không muốn ở lại Trung Quốc. Bọn họ còn nhắc tới Hà Lan và v.. v.. , chuyện khác con không rõ."
"Như vậy sao......" Mẹ Cổ nghe nói Bạch Thiểu Hiên không muốn ở lại Trung Quốc có chút thất vọng."Ở nước ngoài có cái gì tốt?Mẹ và mẹ Bạch còn định khuyên hắn ở lại trong nước. Nếu nó muốn ở ngoại quốc cũng không có biện pháp, chúng ta chỉ lo lắng con một mình ở nước ngoài không ai chăm sóc."
"Mẹ -" Cổ Dĩ Tiêu gào thét một tiếng, "Mẹ thật hy vọng con gả cho Thiểu Hiên sao?"
"Các con không phải rất tốt sao? Hơn nữa con trước kia thích nó lắm mà, quên rồi sao?" Mẹ Cổ nháy mắt mấy cái, "Hiện tại các con lớn nên suy nghĩ thêm một chút...... Dĩ Tiêu a, Thiểu Hiên là người chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm của nó mẹ làm sao không tin. Nhưng con hiện tại lại không có bạn trai, không bằng qua lại với Thiểu Hiên cha mẹ bên ấy cũng rất thích con."
"Con......" Cổ Dĩ Tiêu không phản bác được.
"A!" Mẹ Cổ bỗng nhiên vỗ tay một cái, "Có phải con đã có người thích hay không?"
"Ai nói? Con không có!" Cổ Dĩ Tiêu lớn tiếng phản bác chột dạ không thôi, trong đầu cư nhiên hiện lên gương mặt cười mỉa của Dịch Thừa, chán ghét thật muốn một cái xoá sạch.
☆★
"Dĩ Tiêu?"Tay của Dịch Thừa ở trước mắt cô lung lay một cái.
"Sao?" Cổ Dĩ Tiêu hoàn hồn, ngơ ngác giương miệng.
"Phát ngốc gì nha, chúng ta tới rồi." Dịch Thừa xuống xe đi qua bên kia mở cửa xe cho cô.
"Đây là?" Cổ Dĩ Tiêu xuống xe nhìn đèn Neon thật lớn, "Khách sạn quốc tế Bohemian...... em nghĩ anh sẽ đưa em đến một quán cơm Tây hoặc đồ ăn Trung Quốc bình thường, tại sao lại là khách sạn? Chẳng lẽ anh......"
"Ở tầng dưới anh có đặt một phòng." Dịch Thừa nhéo eo cô một cái, một tay ôm chặt cô.
Ăn no ấm áp dâm dục — Cổ Dĩ Tiêu nhớ tới, từ khi Dịch Thừa đưa bạn bè về nhà hắn ở, bọn họ không cùng nhau qua đêm, thứ nhất gần đây Dịch Thừa ở ký túc xá dành cho giáo sư rất không tiện, thứ hai cô giống như bớt phóng túng bởi vì cảm thấy được chính mình có thể thích Dịch Thừa cho nên muốn tránh hắn. Cổ Dĩ Tiêu trong lòng âm thầm bật cười thì ra sắc lang này sớm đã có kế hoạch.
"Muốn đi phòng ăn nào?" Dịch Thừa kéo tay cô đi thang lầu để tránh việc đi thang máy lại bị cô chỉnh.
"Hôm nay anh là thọ tinh anh nói đi đâu thì đi nơi đó." Cổ Dĩ Tiêu hôm nay cũng không muốn chỉnh hắn, người ta một năm mới một lần sinh nhật, cả đời chỉ có một lần hai mươi tám tuổi chỉnh hắn sẽ có báo ứng.
Trên thang lầu một người cũng không có, Dịch Thừa nói trắng có cô biết:"Anh muốn lên phòng tầng cao nhất."
"Tới địa ngục đi!" Cổ Dĩ Tiêu không lưu tình chút nào lấy khủy tay đụng vào bụng hắn, "Đáng lý nên chụp hình sắc lang của anh rồi tuyên truyền trong trường." Cô dừng lại nghĩ nghĩ còn nói:"Em hôm nay muốn ăn món Italy."
"Vậy đi thôi." Mặc dù món Italy chỉ quý bề ngoài nhưng đặc điểm không có khác, Dịch Thừa vẫn đưa tay làm dấu "ok".
Dịch Thừa và Cổ Dĩ Tiêu mới vừa bước vào thảm đỏ phòng ăn Italy, Cổ Dĩ Tiêu tinh mắt phát hiện Bạch Thiếu Hiên và William ngồi ở chổ gần cửa sổ, cô hưng phấn kéo vạt áo Dịch Thừa chỉ vào Bạch Thiểu Hiên nói:"Anh xem - đó chính là anh Thiểu Hiên! Chúng ta qua đó......"
"Anh không đi." Dịch Thừa cự tuyệt cô kéo cô đi ra ngoài.
"Dịch Thừa!" Cổ Dĩ Tiêu bỏ tay hắn ra, "Anh làm sao nha, chẳng qua chỉ chào hỏi một câu chứ đâu phải muốn mạng anh."
Dịch Thừa xoay người vừa định phản bác thì thấy Bạch Thiểu Hiên đứng lên, nghiêng người nhìn nơi này hắn muốn kéo Cổ Dĩ Tiêu đã không kịp, Bạch Thiểu Hiên nhận ra bọn họ đã rời khỏi chỗ ngồi.
"Anh Thiểu Hiên!" Cổ Dĩ Tiêu cười vẫy tay với hắn.
"Này, trùng hợp như thế." Bạch Thiểu Hiên nhìn thoáng qua Dịch Thừa, trong mắt hiện lên một chút tìm tòi nghiên cứu, "Thì ra......"
"Chào -" Dịch Thừa vỗ thật mạnh lên vai Bạch Thiểu Hiên thiếu chút nữa làm hắn nằm úp sấp, sau đó vội cắt đứt nửa câu sau chưa kịp nói ra."Thật vui khi nhìn thấy anh!" Hắn nhiệt tình bắt tay Bạch Thiểu Hiên vung lên xuống, còn nói lời khoa trương khách sáo:"Đại danh Bạch tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới thấy quả nhiên. Bạch tiên sinh tư thế oai hùng làm cho tôi rất ngưỡng mộ, hy vọng ngày khác có thể gặp được Bạch Tiên Sinh."
Cổ Dĩ Tiêu kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, lúc này chỉ thấy William cũng đi tới, vừa muốn mở miệng nói chuyện Dịch Thừa liền đẩy mạnh Bạch Thiểu Hiên ra, xông lên cầm tay William dùng tiếng Anh ân cần thăm hỏi :"Chào! Người bạn ngoại quốc này! Hoan nghênh anh đến Trung Quốc!"
William trừng lớn mắt nhìn phía Bạch Thiểu Hiên, dò hỏi:"Sao lại thế này?"
Bạch Thiếu Hiên tuy rằng không rõ Dịch Thừa tại sao làm bộ không biết bọn họ, nhưng vẫn chừa mặt mũi cho Dịch Thừa, hắn nhìn William nháy mắt mấy cái, ý bảo William không cần vạch trần Dịch Thừa. William rất nhanh hiểu ý, lập tức đi đến bắt tay Dịch Thừa, lớn tiếng nói:"A ha!Người Trung Quốc đều rất nhiệt tình! Anh cũng rất nhiệt tình a! Ta muốn cảm ơn người dân Trung Quốc!" Nói xong hắn còn dùng tiếng Trung Quốc để quảng cáo nói:"Bắc Kinh!2008!"
Dịch Thừa xấu hổ cảm thấy bản thân và William giống như hai đứa ngốc.
Người phục vụ dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh đưa Dịch Thừa và Cổ Dĩ Tiêu đến bàn ăn hai người, Cổ Dĩ Tiêu cảm thấymất mặt cực kỳ, ở phía dưới bàn đá hắn một cước. Gọi đồ ăn xong cô cong môi, "Anh vừa rồi tại sao khác thường như vậy, hại em ở trước mặt Thiểu Hiên mất mặt muốn chết."
Anh cũng vậy không muốn ...... Dịch Thừa nhìn sang bàn Bạch Thiểu Hiên và William gật gật đầu, xem như cảm ơn hắn phối hợp. Bất quá sau này giải thích với hai người đó chuyện hắn và Cổ Dĩ Tiêu thì có chút phiền toái.
Nhân sinh không chỗ không gặp lại a...... Dịch Thừa thật đáng thương, ai bảo ngươi là nam chính tiểu thuyết, tất cả trùng hợp cùng mâu thuẫn đương nhiên phải tập trung ở trên người ngươi, nếu không tiểu thuyết này làm sao viết nửa? Bất quá Dịch Thừa cuối cùng có thể trải qua khảo nghiệm của tác giả vô lương, miễn cưỡng đi qua một cửa ải.
Trong lúc dùng cơm, Dịch Thừa rất tò mò Cổ Dĩ Tiêu sẽ chọn quà gì cho hắn. Thật ra bất kể cô tặng quà cho mình hay không, Dịch Thừa thấy chỉ cần nhìn thấy cô đã thấy vui.
"Đây là quà em mua cho anh, một vui mừng thật lớn." Nói xong Cổ Dĩ Tiêu lấy tay ở không trung vẽ một cái vòng tròn thật to, "Vốn muốn để anh về nhà xem, nhưng anh đã đặt phòng, vậy vừa lúc...... Ha ha." Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên thừa nước đục thả câu không nói tiếp.
"Rốt cuộc là cái gì?" Dịch Thừa có loại dự cảm không tốt.
"Không nói cho anh biết!" Cổ Dĩ Tiêu lấy miếng trái cây nhét vào miệng Dịch Thừa, cười tủm tỉm lắc đầu.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |