← Ch.21 | Ch.23 → |
Deborah ôm William chơi với sư tử biển.
Dịch Thừa cầm cameras đưa bọn họ đi chơi nhiều nơi. Thừa Dịp Bạch Thiểu Hiên làm khách nhà Cổ Dĩ Tiêu, Dịch Thừa đưa bọn họ hai người đến đáy biển thế giới du ngoạn.
"Stevens! Nơi này!" Deborah chỉ vào đường hầm đáy biển, "Giúp tớ chụp ảnh cùng cá mập nhé!"
"ok." Dịch Thừa đưa cameras, chụp được khuôn mặt thật to tươi cười của Deborah.
"William, tớ cùng Stevens chụp một tấm!" Deborah không khỏi nói nhiều kéo Dịch Thừa, đem cameras đưa cho William, sau đó kéo tay Dịch Thừa làm mặt quỷ.
Cách đó không xa, Tiểu Tư bỗng nhiên kêu lên:"Xem kia! Đó không phải là Dịch giáo sư sao?"
Hoa Tri Chi phản ứng cực nhanh, lập tức đem lực chú ý từ trên con sứa chuyển qua, nhìn một hồi lâu kêu to:"Đúng là thầy!Cô gái ngoại quốc kia là ai nha? Còn kéo tay thầy ấy chụp ảnh — bạn gái sao?"
"Rất có có thể, Dịch giáo sư từ nước ngoài trở về." Tiểu Tư thống khổ giống không muốn sống dựa vào người Hoa Tri Chi, "A! Tớ thất tình! Dịch giáo sư đã có bạn gái......"
"Không được! Chúng ta đi lên để hỏi rõ ràng!" Hoa Chi Tri nhốn nháo kéo Tiểu tư nhằm phía Dịch Thừa.
"Dịch giáo sư!" Các cô cùng nhau kêu to.
Dịch Thừa thấy các cô, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Cổ Dĩ Tiêu, hắn bỗng nhiên nhớ tới Cổ Dĩ Tiêu hôm nay ở nhà chiêu đãi Bạch Thiểu Hiên, thở dài một hơi gật đầu nói:"Các em cũng ở đây sao."
"Stevens?" Deborah tò mò nhìn về phía hai cô.
"Học trò của tớ." Dịch Thừa đơn giản giới thiệu.
"Chào!." Deborah khoe khoang bản thân mới vừa học được tiếng Trung, cho nên dùng tiếng Trung chào hỏi các cô, còn kéo William qua giới thiệu:"Oa là thừa nữ bính lại [ Tôi là bạn gái Thừa], tháp là thừa nam bính lại [ Hắn là bạn trai Thừa ], oa buồn [ chúng ta ]......"
Dịch Thừa ngăn cô tiếp tục nói, để tránh hai học sinh này hiểu lầm gì, sau đó lắm mồm nói cho Cổ Dĩ Tiêu.
"Cùng nhau đi như thế nào?" Deborah đưa ra lời mời với các cô.
"Ok!" Hoa Tri Chi và Tiểu Tư vẫy tay như xua vịt, có cơ hội chụp ảnh chung với Dịch Thừa các cô làm sao bỏ qua?
Dịch Thừa bất đắc dĩ đưa cameras cho William, mặt không chút thay đổi chụp chung bọn họ vài tấm.
"Dịch giáo sư, chúng em sẻ gởi vào thùng thư của thầy nha, đến lúc đó phiền thầy xuống lấy ảnh!" Hoa Tri Chi cùng Tiểu Tư cười, tay cầm tay vui vẻ rời đi.
Cái này xong rồi...... Dịch Thừa nhìn màn hình cameras, nghĩ thầm rằng nếu Cổ Dĩ Tiêu hỏi đến nên thẳng thắn nói sao.
"Thế nào, tớ đã nói cô gái kia là bạn gái thầy ấy?" Tiểu Tư giơ hai ngón tay chiến thắng trước mặt Tiểu Tư, "Chính cô ta cũng thừa nhận cô ấy là bạn gái Dịch giáo sư, người đàn ông ngoại quốc kia chính là bạn trai Dịch giáo sư. Tớ thấy cô ta không phân rõ cái gì là nam nữ bằng hữu, cho nên đem chuyện cô ta và Dịch giáo sư nhập làm một."
"Bất quá Dịch giáo sư có bạn gái cũng không có gì kỳ quái." Hoa Tri Chi rất sáng suốt.
Tiểu Tư lại mê trai nói:"Cậu có chú ý không, thầy ấy hôm nay không mang kính mắt?"
"Đúng vậy, không mang kính mắt Dịch giáo sư cũng thật đẹp trai — a! Tớ chịu không được nửa -" Hoa Tri Chi làm bộ ngất xỉu.
☆★
"Dĩ Tiêu -" Một tuần sau Cổ Dĩ Tiêu mới quay về trường học, chợt nghe Hoa Tri Chi dùng thanh âm mập mờ thần bí gọi cô. Cô hỏi:"Tại sao phát ra âm thanh ghê tởm như vậy?"
"Chúng tớ và Dịch giáo sư chụp ảnh chung, có muốn xem hay không?" Tiểu Tư khoe ra.
Cổ Dĩ Tiêu buồn cười đi qua, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, liền thấy Dịch Thừa như quốc vương Ảrập đứng ở chính giữa, ba người đứng bên cạnh hắn giống như ba bà vợ lớn nhỏ buồn cười cực kỳ, trong đó có một người ngoại quốc. Cổ Dĩ Tiêu không khỏi cười ha ha, trách không được dáng vẻ Dịch Thừa như không tình nguyện, thật là tức cười ha ha.
"Cô gái ngoại quốc này -" Hoa Tri Chi chỉ vào Deborah, "Là bạn gái của Dịch giáo sư, giúp chúng tớ chụp ảnh chính là bạn của thầy cũng là người ngoại quốc, dáng vẻ cũng không tệ."
"Bạn gái?" Cổ Dĩ Tiêu đã lâu không phục hồi tinh thần, "Các cậu không phải hiểu lầm?"
"Cậu nghĩ rằng chúng tớ hy vọng thầy ấy có bạn gái sao? Là cô gái kia nói." Tiểu Tư ấn lên ngực khoa trương ngã sang một bên, "Tim tớ lúc ấy tan nát, A!"
"Coi như xong! Nhìn ảnh chụp ai cũng vui vẻ!" Hoa Tri Chi nhào qua cùng Tiểu Tư nháo thành một đoàn.
Cổ Dĩ Tiêu thấy ngực khó chịu lấy di động ra, tìm được dãy số Dịch Thừa, vừa muốn ấn lên bỗng nhiên đưa tay ném tới trên bàn. Lời của Hoa Tri Chi và Tiểu Tư có thể tin sao? Hai người bọn họ trước giờ không có đầu óc, thích ăn nói lung tung, chỉ cần nhìn thấy Dịch Thừa đi cùng cô gái nào đều tưởng là bạn gái hắn, trước kia không biết hoài nghi bao nhiêu người nhưng chưa có một ai liên quan đến Dịch Thừa. Các cô chỉ sợ vĩnh viễn cũng không biết, Cổ Dĩ Tiêu người cùng các cô mỗi ngày cùng một chỗ mới chân chính là người có quan hệ thân mật với Dịch Thừa.
Cô mới không phải đồ ngốc nghe xong chút tin đồn liền gọi điện thoại cho Dịch Thừa giống như cô rất thích hắn. Rồi hãy nói, nếu Dịch Thừa rõ ràng có bạn gái lại gạt cô, cô_ Cổ Dĩ Tiêu cũng không phải ngồi không, nhất định chỉnh hắn đến chết!
Tuy nói là nói như vậy nhưng Cổ Dĩ Tiêu vẫn tâm phiền ý loạn, mấy ngày nay suy nghĩ chuyện Dịch Thừa — hắn quả thật không hẹn cô, tuy rằng thứ năm cuối tuần vẫn đưa đồ ăn cho cô nhưng khi Cổ Dĩ Tiêu nói có cái gì rơi ở nhà hắn, muốn đích thân tới tìm hắn liền cự tuyệt nói mình sẽ tìm cho cô.
"Sợ bất tiện sao? Em ở bên ngoài chờ cũng được." Cổ Dĩ Tiêu thỏa hiệp từng bước.
"Em không cần đi xa như vậy, anh lấy cho em là được rồi." Dịch Thừa cũng không sợ cô nhìn thấy Deborah, mà sợ cô nhìn thấy William. Hắn, Cổ Dĩ Tiêu, Bạch ít Thiểu Hiên và William nếu nói rõ ngược lại sẽ trở nên càng thêm phức tạp — nhưng mà Dịch Thừa lại không biết Cổ Dĩ Tiêu chính là để ý Deborah, tuy rằng chuyện này một chút cũng không liên quan đến Deborah. Hắn kiên nhẫn hỏi:"Em làm rơi cái gì vậy?"
"Quần lót."
Dịch Thừa cảm thấy quái lại hắn một tuần không quay về nhà trọ, căn bản không biết cô để rơi quần lót ở nhà hắn! Hắn quẫn bách gãi ót, kiên trì nói:"Anh trở về tìm xem."
Cổ Dĩ Tiêu quả thực muốn đạp hắn một cước, nhưng mà nhịn xuống ra vẻ thoải mái cười nói:"Vậy được rồi."
Cô là người dễ dàng bị thuyết phục như vậy sao? Dịch Thừa nghĩ thầm rằng, tốt nhất nên đề phòng một chút dù sao Cổ Dĩ Tiêu cũng không phải là người lương thiện.
Cổ Dĩ Tiêu trở lại phòng học, nghiêm mặt đem cơm ăn sạch bách, sau đó đứng lên tuyên bố:"Tớ muốn trốn khóa này!" Nói xong cô ném hộp cơm xuống, đem hoa quả cùng điểm tâm ngọt chia cho bạn học, cầm túi chạy thẳng đến nhà trọ của Dịch Thừa.
Cô trước không vội đi vào đứng ở dưới lầu hướng lên trên xem, chỉ thấy phòng hắn đèn sáng. Nếu cô nhớ không lầm Dịch Thừa nói có bạn ở nhà hắn, hiện tại xem ra bạn hắn đang ở nhà nha. Cổ Dĩ Tiêu hùng hổ giẫm trên mặt đất, dùng sức ấm chuông cửa, chỉ chốc lát sau một cô gái ra mở cửa.
"Hello!" Deborah tưởng Dịch Thừa đến lại không nghĩ rằng là một người lạ, cô lại nhịn không được khoe khoang tiếng Trung mới học được:"Chào."
Sắc mặt Cổ Dĩ Tiêu chợt biến, dùng tiếng Anh hỏi:"Stevens ở nơi nào?"
"Hắn không ở đây, tôi không biết hắn ở nơi nào."
Cổ Dĩ Tiêu nắm chặt tay thành quả đấm, nhẫn nại hỏi:"Cô từ Mĩ đến?"
"Đúng, cô là bạn của stevens? Vào đi."
"Không, cám ơn. Cô...... Cô ở nơi này?"
Deborah gật gật đầu.
Cổ Dĩ Tiêu cắn cắn môi dưới lộ ra nụ cười rất khó coi, nói tạm biệt sau đó xoay người bước đi.
"Mẹ nó, Dịch Thừa, anh lại dám gạt em!" Cổ Dĩ Tiêu thở hổn hển đi xuống lầu, miệng không ngừng tuôn ra lời mắng Dịch Thừa, đem tổ tông mười tám đời nhà hắn ra mắng."Gạt em có lợi gì cho anh? Chúng ta vốn không có quan hệ, ngươi để ý nhiều như vậy làm cái gì?! Mẹ nó thật đúng làm ta ghen? Hừ! Đừng nói một cô gái ở nhà anh, một trăm em cũng không để ý! Gọi bọn họ tới ở đi! Anh phong lưu khoái hoạt sau này tốt nhất mắc bệnh xi-đa chết! Chết tiệt còn hại em lần trước đến bệnh viện, kiểm tra xem em có bị anh lây HIV không!"
Cổ Dĩ Tiêu nhấc tay, chỉ vào biển sao trên trời phát nặng lời thề:"Em về sau còn liên quan gì đến anh, em liền theo họ anh!"
Đang giảng bài Dịch Thừa bỗng nhiên rùng mình một cái không khỏi thất thần đứng lên, liếc mắt nhìn thời gian trên di động, nghĩ thầm rằng hiện tại Cổ Dĩ Tiêu còn chưa có tan học, không đến mức xảy ra chuyện gì chứ.
"Dịch giáo sư?" Học sinh nhẹ giọng gọi hắn.
"Chúng ta học tiếp." Dịch Thừa rất nhanh điều chỉnh lại nâng kính mắt, tiếp tục dùng âm điệu cứng nhắc giảng trọng điểm bài học.
Di động hắn chẳng phân biệt nặng nhẹ vang lên. Dịch Thừa vốn định trực tiếp bỏ lơ, nhưng thấy trên màn hình xuất hiện hai chữ "Dĩ Tiêu", trong lòng căng thẳng, không khỏi làm trái quy định trường học, nhấc điện thoại đi ra bên ngoài.
"Họ Dịch kia, anh nghe cho kỹ đây!" Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở trên taxi, thanh âm vô cùng lớn, "Em muốn đoạn tuyệt với anh!"
"Tại sao?" Dịch Thừa mày nhíu thành bánh quai chèo.
"Bởi vì anh gạt em!"
Dịch Thừa kinh ngạc lặp lại:"Anh gạt em?"
"Anh nói với em người ở nhà anh chính là nam, nhưng mà! Nhưng mà rõ ràng chính là nữ!" Cổ Dĩ Tiêu tức giận đến không ngừng dậm chân, "Nữ thì nữ!Anh cần gì phải gạt em! Anh xong rồi! Họ Dịch kia! Anh về sau tốt nhất cái gì cũng đừng ăn, nếu không nhất định bị em độc chết!Hu hu......" Cổ Dĩ Tiêu nhịn không được lớn tiếng khóc, hung hăng giơ chân đạp lên phía trước làm tài xế lái xe sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, suy nghĩ có nên cho cô xuống xe hay không.
"Cô ấy quả thật ở lại nhà của anh, cho nên anh ở ký túc xá dành cho giáo sư một tuần!" Dịch Thừa hận không thể lập tức vọt tới trước mặt cô giải thích rõ ràng, nhưng mà hắn còn phải dạy nửa khóa nửa nha.
Tiếng khóc của Cổ Dĩ Tiêu chợt dừng, chỉ còn lại tiếng nức nở.
Tài xế thở phào.
"Dĩ Tiêu?"
"Tại sao gạt em?"
"Bởi vì em chỉ nhìn thấy một người, quên nhìn thêm — nhà của anh có hai người, một nam một nữ."
"Bọn họ là một đôi?"
"Không phải."
"Anh không gạt em chứ?" Cổ Dĩ Tiêu lại nức nở một tiếng.
"Anh Thề."
"Dịch Thừa......"
"Sao?" Cô có vẻ bình tĩnh trở lại, Dịch Thừa yên tâm lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Em ghét anh!" Cổ Dĩ Tiêu hét lớn, sau đó cắt điện thoại.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |