Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 060

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 060
Gặp lại cô gái ở Lục La Viên
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mãi cho tới tháng sáu năm nay, trước khi kì nghỉ hè kết thúc, Phạm Trọng Nam muốn về Singapore tìm một người vợ thích hợp, thân là người của xã hội thượng lưu, Lâm Hiểu Huân đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Nhưng đến cuối cùng, vị Lý tiên sinh mà Phạm Trọng Nam phái tới chỉ đến gặp cô một lần, từ đó về sau không còn liên lạc nữa.

Cô cũng rất tò mò, vị tiểu thư nhà giàu nào có thể lọt vào mắt xanh của Phạm Trọng Nam, nhưng thế nào cũng không ngờ, người đó lại là Giang Tâm Đóa.

Sự oán hận của Lâm Hiểu Huân đối với Giang Tâm Đóa càng sâu thêm một tầng.

Hơn nữa, chuyện lần trước ở sân bóng, người bị hoàng tử của trường đại học – Lạc Tư ném bóng trúng cũng là Giang Tâm Đóa. Ngay cả Lạc Tư cũng để ý Giang Tâm Đóa, hỏi cô làm sao không giận chứ?

Hôm nay có cơ hội gặp mặt, oán cũ thù mới trong lòng đột nhiên dâng trào, nói chuyện đương nhiên không chút khách sáo.

Giang Tâm Đóa nghe Lâm Hiểu Huân nói vậy, tức đến đỏ cả mắt, "Tôi có đắc tội gì với cô đâu, sao lại nói như vậy chứ?"

Thấy bạn tốt bị bắt nạt, Dương Dung Dung rất nghĩa khí ra mặt công kích Lâm Hiểu Huân, "Lâm tiểu thư, nói chuyện khách sáo một chút đi! Giờ là thời đại gì rồi mà còn nói đến môn đăng hộ đối chứ? Uổng cho cô là sinh viên thời đại mới, tư tưởng sao vẫn còn như người của thế kỷ 18 vậy! Chẳng trách nam sinh viên của cả trường đều nói cô chỉ là một con chim công kiêu ngạo không biết trời cao đất dày, không biết tôn trọng người khác chút nào. Thảo nào năm đó Đóa Đóa nhà chúng tôi không cần làm gì hết cũng có thể được mọi người công nhận là hoa khôi của trường. Đóa Đóa không có xuất thân cao quý như cô, vậy thì sao chứ? Dù sao cũng tốt hơn người điêu ngoa, cao ngạo, chỉ thích dè bỉu người khác, không có giáo dưỡng như cô. Thực ra cô cũng đừng trách mọi người, không chọn cô làm hoa khôi chỉ là vì họ sợ làm ô nhục cái danh hiệu đó mà thôi. Với lại, cô cũng mơ tưởng được gả vào nhà họ Phạm nhưng không được như ý cho nên đem lòng đố kỵ đúng không?"

Lâm Hiểu Huân nghe vậy sắc mặt hết xanh lại đỏ, một bàn tay vung đến trước mặt Dương Dung Dung nhưng bị cô chặn lại, "Cô dựa vào cái gì mà dám đánh người chứ?"

"Dương Dung Dung, cô thật đáng ghét!" Lâm Hiểu Huân tức giận mà không làm gì được, cuối cùng chỉ đành giậm chân xoay người chạy đi.

"Ai yêu phải cô đúng là xui xẻo!" Dương Dung Dung cười lạnh.

"Dung Dung, chúng ta đi thôi. " Vô duyên vô cớ bị mắng, tâm trạng vốn đang vui vẻ của Giang Tâm Đóa biến mất hết, không muốn tiếp tục ở lại vườn trường.

Nhưng cũng may là có Dung Dung, lời nói của cô tuy cay độc nhưng vừa khéo là lấy độc trị độc, không có bạn tốt, cô không biết mình sẽ bị mắng thảm đến đâu nữa.

Dương Dung Dung vỗ vai bạn tốt như trấn an sau đó nhìn sang Ngụy Vũ Hà, người đang tức đến mặt tái mét kia, "Sao hở? Còn có gì không phục sao? Muốn mắng tôi hay mắng Đóa Đóa? Nhưng để tôi khuyên cô một câu, đừng tự chuốc lấy khổ!"

Đôi môi tô son kỹ lưỡng của Ngụy Vũ Hà há to, lồng ngực tức đến phập phồng, cuối cùng cắn răng tức giận nói, "Dương Dung Dung, tôi không muốn cãi nhau với cô. Hôm nay tôi đến là để báo cho cô biết, tháng sau tôi sẽ đính hôn với anh Kỳ An. Anh ấy nói thích người dịu dàng chu đáo như tôi. "

Lục Kỳ An là trợ lý đắc lực và thân tín nhất của cha của Dương Dung Dung, rất thân với cô, lúc đó khi ba cô muốn cưới người vợ hiện giờ, cô đã đến công ty của ba khóc lóc rất nhiều lần, lần nào cũng là anh ta an ủi cô, đưa cô về nhà.

Tình cảm giữa cô với Lục Kỳ An luôn rất tốt, chỉ có sau khi cô dọn ra khỏi nhà họ Dương thì mới không còn liên lạc nữa.

Trước giờ cô luôn xem anh ta như anh trai mình, hoặc là anh em tốt nhưng không ngờ, cô chỉ mới rời nhà họ Dương mấy tháng thôi, chuyện đã thay đổi nhanh như vậy rồi.

Lục Kỳ An muốn đính hôn với Ngụy Vũ Hà? Có nhầm lẫn gì không vậy? Tình cảm giữa họ từ lúc nào đã sâu sắc đến mức bàn chuyện cưới gả rồi?

Thấy vẻ kinh ngạc của Dương Dung Dung, Ngụy Vũ Hà cười một cách đắc ý, tưởng rằng rốt cuộc mình cũng có một lần chiếm thượng phong, "Ngày 16 tháng sau, đến lúc đó nhớ trở về tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi. "

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ trở về, hơn nữa còn tặng một phần lễ vật trọng hậu. " Dương Dung Dung nhướng mày, khoác vai Giang Tâm Đóa rời đi.

"Thật là xui xẻo, bị hai con chó điên cắn. " Đi được mấy bước, Dương Dung Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bỏ đi Dung Dung, sau này gặp họ cứ tránh xa một chút là được. " Nhưng họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần không phải cố ý, muốn gặp nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Bạn đó, cứ nhu nhược yếu đuối mãi, đối phó với người ác phải hung dữ một chút, miễn cho không có mình bên cạnh bạn lại bị bắt nạt. " Dương Dung Dung không quên dặn dò.

"Đúng rồi, phải hung dữ như cô vậy, ai gặp cũng phải sợ!"

Giang Tâm Đóa còn chưa kịp trả lời bạn tốt thì ở phía sau một giọng nam quen thuộc đã chen vào.

"Lý Triết, sao anh lại đến đây?"

Lý Triết hôm nay khó được một lần không mặc Tây trang, đứng cách đó khoảng một mét, hai tay cho vào túi quần, tươi cười nhìn Giang Tâm Đóa, "Boss cho tôi nghỉ hai ngày. "

Dương Dung Dung nhìn thấy Lý Triết liền xoay mặt sang hướng khác không thèm nhìn hắn, tay thì kéo tay Giang Tâm Đóa định rời đi, cách hắn càng xa càng tốt nhưng rõ ràng có người không hiểu chuyện, "Boss đang đợi cô ở cổng trường. "

Nghe Lý Triết nói Phạm Trọng Nam đang ở cổng trường đợi cô, Giang Tâm Đóa quả thực có chút kinh ngạc, cô tưởng rằng hắn nói muốn đến đón chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.

"Tôi ra ngay đây, tạm biệt. " Cô nhìn Lý Triết nói.

Lý Triết gật nhẹ đầu sau đó quay sang Dương Dung Dung, người nãy giờ vẫn xem hắn là không khí kia, "Tôi tìm cô có việc. "

Dương Dung Dung căn bản là không thèm để ý đến hắn, ngay cả "ừ" một tiếng cũng lười, cứ thế kéo tay Giang Tâm Đóa rời đi.

"Dung Dung, Lý Triết không phải nói tìm bạn có chuyện sao?" Phản ứng khác thường của bạn tốt khiến Giang Tâm Đóa rất ngạc nhiên, thái độ này của cô khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

"Không hợp nhau nên chẳng có chuyện gì để nói. " Dương Dung Dung nói một cách không khách sáo.

"Dương Dung Dung, cô còn nợ tôi một khoản tiền phục vụ, muốn trốn nợ sao?" Trái với cô, Lý Triết không buồn không giận, vẫn như cũ, không nhanh không chậm nói.

Giang Tâm Đóa trừng to đôi mắt đẹp, "Dung Dung, bạn thiếu tiền anh ta sao?" Chắc không phải là lúc Dung Dung học đầu tư chứng khoán, Lý Triết hướng dẫn và cung cấp thông tin cho cô sau đó đòi bạn tốt khoản tiền phục vụ đó đấy chứ?

Nhưng con người của Lý Triết chắc không tệ đến vậy mới đúng chứ?

Nghe Lý Triết nói câu này, Dương Dung Dung biến sắc ngay sau đó trấn tĩnh lại, cô cười, "Phí phục vụ phải không? Đóa Đóa, thật ngại quá, hôm nay không cùng bạn đến phố người Hoa được rồi. Tối mình gọi điện cho bạn sau nhé. "

Nói rồi Dương Dung Dung buông tay Giang Tâm Đóa ra, nhìn sang Lý Triết, "Chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện đi. " Nói rồi cô xoay người rời đi theo một hướng khác trước.

"Tôi đi nói chuyện với cô ấy. " Lý Triết gật đầu chào rồi theo chân Dương Dung Dung rời đi, bỏ lại Giang Tâm Đóa một mình ngơ ngác nhìn theo bóng hai người.

Kỳ lạ! Thật sự rất kỳ lạ! Nhưng lạ ở chỗ nào chứ?!

Đang ngẩn người thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Giang Tâm Đóa nghe tiếng chuông, biết là của Phạm Trọng Nam nên lập tức đón nghe.

"Còn chưa thi xong sao?"

"Thi xong rồi, em ra ngay đây. " Lời của Giang Tâm Đóa vừa dứt thì đã thấy chiếc limo quen thuộc chậm rãi lái về hướng cô.

Hừm, đã đến đây rồi còn gọi điện làm gì nhỉ? Giang Tâm Đóa ngắt điện thoại.

Xe dừng lại, tài xế nhanh nhẹn xuống xe giúp cô mở cửa, Giang Tâm Đóa vừa nhấc chân bước vào, nhưng không ngờ vừa ngước mắt lên, thì lập tức ngây ngẩn cả 2 khi nhìn thấy trong xe không chỉ có Phạm Trọng Nam mà còn có cô gái trẻ hôm qua gặp ở Lục La Viên.

Xe chầm chậm chạy trên con đường lớn trong sân trường.

Giang Tâm Đóa ngồi bên cạnh Phạm Trọng Nam, có chút mờ mịt nhìn cô gái ngồi đối diện với mình, còn cô gái kia, cũng thật nghiêm túc quan sát cô.

Cô gái trẻ mặc một chiếc váy liền thân in những bông hoa nhỏ, mái tóc dài xõa tung sau lưng, cả người toát ra một vẻ ngọt ngào đáng yêu, giống như một nàng công chúa trong sáng, ngây thơ, không hiểu sự đời.

Còn Phạm Trọng Nam thì có vẻ như không để ý đến hai người, chỉ chăm chú xem văn kiện, cũng hoàn toàn không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Nhận ra điều này, trong lòng Giang Tâm Đóa lại dâng lên cảm giác chua xót và khổ sở.

Nhưng cô không có cách nào chán ghét cô gái kia bởi vẻ ngọt ngào trong sáng của cô, từ lúc cô lên xe, cô gái kia vẫn luôn dùng ánh mắt thân thiện có chút ngượng ngùng nhìn về phía cô.

Cô gái kia hoàn toàn không có chút ác ý gì với cô, điều này đương nhiên Giang Tâm Đóa nhận ra, vậy cô làm sao có thể chán ghét một cô gái đẹp và hiền lành như một thiên sứ thế kia chứ?

Khoang xe rộng rãi nhưng im lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giấy tờ của Phạm Trọng Nam.

Sau khi rời khỏi trường học, xe bắt đầu tăng tốc, Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nói chuyện, nhưng không phải nói với Giang Tâm Đóa mà là với cô gái kia.

*****

"Sally... " Nghe giọng nam trầm thấp nhàn nhạt vang lên trong khoang xe xa hoa, cô gái đối diện rốt cuộc thu hồi tầm mắt đang ghim trên người Giang Tâm Đóa, xoay về phía Phạm Trọng Nam, đôi môi hồng nhuận nhẹ câu lên một nụ cười, "Frank... "

"Vợ của anh, em có thể gọi chị ấy là Đóa Đóa. " Nói rồi Phạm Trọng Nam nhìn sang Giang Tâm Đóa, "Cô ấy là Sally. "

"Đóa Đóa, xin lỗi. "

Giang Tâm Đóa còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì lại nghe cô gái đối diện tên gọi Sally lên tiếng xin lỗi, giọng thật nhỏ nhẹ. Nghe giọng nói của cô gái, cho dù thật sự làm sai chuyện gì chắc cũng không có ai nỡ trách, huống gì cô ấy nào có lỗi gì đâu.

"Sally, sao vậy?" Giang Tâm Đóa ngơ ngác hỏi.

"Vừa nãy em không chào chị trước, thật không có lễ phép, xin lỗi chị. " Trong đôi mắt to tròn đen trắng phân minh tràn đầy sự hối lỗi.

"Không sao đâu. Tôi cũng vậy. Chúng ta xem như hòa nhau nhé. " Giang Tâm Đóa mỉm cười. Lần đầu tiên gặp được cô gái đơn thuần chân thật như vậy.

"Đóa Đóa, chị là người đẹp nhất mà em từng gặp đấy. Sharon cũng không đẹp như chị. " Sally chống tay lên cằm, nói một câu thật lòng.

Sharon?! Là cô gái lần trước đến nhà họ Phạm! Họ cũng quen nhau sao? Vậy quan hệ giữa họ là thế nào?!

Hàng loạt câu hỏi lướt qua trong đầu Giang Tâm Đóa nhưng tiếc là không có ai trả lời cô.

"Cám ơn!" Má Giang Tâm Đóa thoáng đỏ, giọng nói chợt có thêm một tia thất lạc.

"Đừng khách sáo. "

"Sally, nghỉ ngơi chút đi. " Phạm Trọng Nam lên tiếng ngăn cô gái tiếp tục nói chuyện phiếm với Giang Tâm Đóa.

"Dạ. " Cô gái rất dịu ngoan đáp lời rồi không lên tiếng nữa.

Xe tiếp tục chạy bon bon, Giang Tâm Đóa nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, hình như đây là đường ra sân bay?

"Chúng ta đi đâu vậy?" Cô quay lại hỏi Phạm Trọng Nam.

"Moscow. " Phạm Trọng Nam tiếp tục xem văn kiện trên tay, không nói gì thêm, thái độ lãnh đạm hoàn toàn không giống với sự thân mật sáng nay.

Giang Tâm Đóa chẳng có tâm tình đâu mà tìm hiểu vì sao thái độ của hắn lại khác lạ như thế bởi cô rõ ràng đã bị câu nói của hắn làm cho ngây ngẩn cả người.

Cô mới vừa thi xong thì hắn đã đến thẳng trường học đón cô đi, lên xe mới nói phải đi Moscow, chuyện này... có phải đột ngột quá không?

Hơn nữa theo cá tính của Phạm Trọng Nam, hành trình chắc chắn là đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy mà từ chiều qua cho đến tận sáng nay hai người gặp nhau suốt, vì sao hắn không thể báo trước cho cô biết một tiếng chứ?

Cho dù tối qua hắn bận, vậy sáng nay lúc đưa cô đến trường, hai người ngồi chung một khoang xe lâu như vậy hắn lại chẳng nhắc đến chuyện này một tiếng nào? Vậy có quá đáng lắm không?!

Cô nào có chuẩn bị gì đâu!

Tháng 11, ở Singapore khí trời vẫn còn rất oi bức nhưng Moscow thì không giống như vậy, lúc này ở đó chắc là tuyết đã rơi nhiều rồi.

Hơn nữa, hắn dẫn cô qua bên đó, là vì có chuyện quan trọng gì sao?

Phạm Trọng Nam nhìn đôi mắt đầy những dấu chấm hỏi của cô, nhàn nhạt giải thích, "Những thứ em cần để xuất ngoại anh đã bảo người chuẩn bị sẵn cả rồi, không cần lo lắng. "

Cho nên, cô chỉ cần mang người không theo hắn là được, phải không?

Dù không cam lòng đến mấy, cuối cùng Giang Tâm Đóa cũng chỉ có thể đáp một câu, "Biết rồi. "

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng, cô lại lên tiếng hỏi tiếp, "Đi bao lâu?"

Tuy rằng không cần đến lớp nhưng cô cũng có kế hoạch của riêng mình. Hắn không thể một lúc tâm huyết dâng trào, bảo cô đi đâu thì cô phải đi đó chứ!

"Em không muốn đi sao?" Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng buông văn kiện trên tay xuống, nghiêm túc quan sát cô.

Haizz, kết cấu bộ não của đại boss quả nhiên không giống người bình thường, tư duy thật sự đi nhanh quá, cũng may cô là người cực kỳ có tính nhẫn nại.

"Không phải vậy. Em chỉ muốn biết phải ở bên đó bao lâu thôi bởi vì em muốn đi Mỹ thăm Tiểu Hàng. Chị sắp sinh em bé rồi, có thời gian, em cũng muốn đi Úc một chuyến. Với lại, em còn hai môn ngoại khóa phải học, cho nên muốn sắp xếp thỏa đáng trước. " Còn chưa bao gồm chuyện cô đã hứa với Phạm Uyển Viện sẽ đi Luân Đôn thăm bà, những chuyện vụn vặt khác của cô còn chưa liệt kê ra nữa đấy, quan trọng nhất là quyển tiểu thuyết tiếng Đức cô còn chưa biên dịch xong.

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Phạm Trọng Nam hơi trầm xuống, bàn tay đang cầm văn kiện càng thêm dùng sức, "Em sắp xếp cũng thật khéo!"

Mà hắn nghe ra, trong tất cả những mục mà cô sắp xếp, duy nhất không có chính là những chuyện có liên quan đến hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất, rất khó chịu, giọng điệu đương nhiên là không ôn hòa chút nào rồi.

"Đây là những chuyện em đã lên kế hoạch từ sớm rồi. " Không nhận ra tâm tình của hắn thay đổi, Giang Tâm Đóa thành thực nói.

Hừm, lên kế hoạch từ sớm rồi nữa chứ, thật tốt!

"Lần này đến Moscow chắc sẽ ở lại đó ba bốn ngày. " Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, lần nữa dời xuống tập văn kiện trên tay.

"Ồ. "

Giang Tâm Đóa nhẹ giọng đáp một tiếng, cũng lười hỏi hắn muốn đến đó làm gì, dù sao mặc kệ là làm gì cô cũng coi như không thiếu phần rồi. Còn về việc gặp phải chuyện gì, đến lúc đó nói sau vậy!

Lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Dương Dung Dung, báo cho cô biết chuyện mình đi Moscow nhưng thấy dường như hắn đang rất bận, sợ làm phiền hắn nên cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định chỉ gửi một tin nhắn cho bạn tốt, đợi khi nào đến đó gọi cho Dung Dung sau cũng được.

Đường đến sân bay cũng không phải là xa, ba người nói mấy câu rời rạc với nhau sau đó ai làm việc nấy, hắn thì vẫn tập trung vào xấp văn kiện trên tay, cô gái tên Sally thì ngoan ngoãn ngồi đó không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn Giang Tâm Đóa ngồi đối diện đang chăm chú xem sách bằng ánh mắt tò mò.

***

Khi Giang Tâm Đóa đang trên đường đến sân bay thì ở trường học, Dương Dung Dung khoanh tay trước ngực đứng dưới một tán cây rậm rạp cách một nhóm sinh viên không xa, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn Lý Triết.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian tiếp anh. " Nếu như không phải sợ Đóa Đóa biết chuyện, cô căn bản là không muốn gặp riêng người này chút nào.

"Cô chắc chắn là muốn nói chuyện với tôi ở đây sao?" Đối với thái độ bướng bỉnh của Dương Dung Dung, Lý Triết ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại một câu, đôi mắt tinh anh sáng lên dưới lớp thấu kính, giọng điệu và thái độ cực kỳ nghiêm túc.

"Buồn cười thật! Tại sao không thể nói chuyện ở đây chứ?" Lúc này phần lớn sinh viên đều đi ăn cơm, nghỉ trưa hoặc hẹn hò cả rồi, còn ai rảnh rỗi ở đây nghe lén chuyện của họ chứ?

Hơn nữa, cô với hắn, không phải chỉ có mỗi chuyện kia sao? Nếu như hắn không sợ mất mặt, vậy Dương Dung Dung cô có gì phải sợ chứ?

Quả nhiên là cay hơn cả ớt! Lý Triết lẳng lặng nhìn cô, "Hôm đó tôi không có thực hiện bất kỳ biện pháp tránh thai nào... "

"Yên tâm. Anh không biết chuyện không có nghĩa là tôi cũng ngốc như vậy. " Nghe hắn nói câu này, Dương Dung Dung đã phần nào đoán được hắn muốn nói gì. Tuy rằng trước đêm đó cô không có bất kỳ kinh nghiệm gì nhưng không có nghĩa là cô không biết một chút gì về những kiến thức cần có của một cô gái hiện đại.

Cô không ngốc đến nỗi không biết tự bảo vệ mình.

Nếu như không phải tính tình của Lý Triết ôn hòa, chắc chắn hắn đã bị cô gái trước mặt chọc tức chết không biết bao nhiêu lần rồi. Tại sao cô không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn chứ?

"Hơn nữa, cho dù thuốc không hiệu nghiệm, tôi cũng sẽ không sinh nó ra. Yên tâm, anh không có cơ hội lén lút làm ba đâu. " Không đợi Lý Triết kịp trả lời, Dương Dung Dung lại bồi thêm một câu không tức chết người không đền mạng kia.

"Dương Dung Dung, mỗi lần chúng ta gặp nhau chẳng lẽ đều phải giương cung bạt kiếm như thế náy ao?" Lý Triết có lúc thật sự không hiểu vì sao cô lại có thành kiến với hắn nhiều như vậy.

Cô gái hôm đó uống say, bộ dạng cực đáng yêu, cực chọc người trìu mến kia giống như chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, cùng với vị tiểu thư thiên kim miệng lưỡi cay độc, thái độ ngỗ nghịch trước mặt hắn lúc này quả thực hoàn toàn là hai người.

Đáng yêu? Hắn làm sao có thể cảm giác cô gái hung dữ như vậy đáng yêu được chứ? Lý Triết, đầu óc mày chắc là bị nước vào rồi! Hắn thầm cười nhạo bản thân.

Nếu như không phải đêm đó cảm thấy cô quá đáng yêu, người trước giờ luôn bình tĩnh, tự chủ như thắn sao lại mất khống chế đến nỗi cùng cô...

"Là anh muốn nói chuyện với tôi, không phải tôi muốn tìm anh. Cho nên tôi muốn dùng thái độ gì đối đãi anh là việc của tôi. Nếu như anh không muốn nghe, sau này chúng ta cứ coi như không quen biết là được. "

"Xem như không quen biết?" Lý Triết lắc đầu một cách bất đắc dĩ, "Dương Dung Dung, trước giờ tôi không phí sức cung cấp tin tức cho người mình không quen biết. "

Từ tối hôm đó khi quan hệ của hai người rẽ sang một bước khác, cô bắt đầu né tránh hắn.

Nhưng sau đó mỗi ngày hắn vẫn theo thói quen trước đây để ý đến những biến động của thị trường chứng khoán Singapore, vẫn theo thói quen trước đây phân tích một đống số liệu sau đó gửi số liệu đến di động của cô.

Cô gái này, dùng số liệu và thông tin hắn cung cấp kiếm tiền trên thị trường chứng khoán, chẳng lẽ xem chuyện hắn có nhiều thời gian rảnh làm chuyện không công như vậy là lẽ đương nhiên sao?

"Lý tiên sinh, anh cảm thấy vô sỉ đoạt lấy sự trong sạch của một cô gái trong cơn say thì không cần phải trả giá sao?" Dương Dung Dung cũng không chịu thua kém.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)