Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 006

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 006
Không muốn, lại gặp
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mãi đến chiều mới có người bước ra báo với họ, tính mệnh của em trai tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng bởi vì đầu bị va chạm mạnh nên vẫn còn phải tiếp tục phẫu thuật hút lấy máu bầm, chắc khoảng hai giờ nữa cuộc phẫu thuật mới hoàn thành.

Biết tính mệnh em trai tạm thời qua cơn nguy hiểm, rốt cuộc Giang Tâm Đóa cũng yên lòng được đôi chút.

"Mẹ, con đi mua chút gì cho mẹ ăn được không?" Giang Tâm Đóa nhìn người mẹ đang cố nén nước mắt của mình, nhẹ giọng nói.

"Mẹ ăn không nổi đâu. " Trình Truyền Phương nghẹn ngào nói.

"Ăn không nổi cũng phải ăn, từ sáng tới giờ mẹ đã không ăn uống gì rồi, cứ như vậy là sao chịu nổi đến lúc Tiểu Hàng tỉnh lại chứ? Mẹ đợi con một lát, con đi nhanh lắm!"

Giang Tâm Đóa nói rồi đứng dậy mới phát hiện chân mình hơi tê, đầu cũng có chút choáng váng, sau khi dặn dò mẹ thêm mấy câu nữa cô mới đi về phía thang máy.

Đến căng tin bệnh viện mua mấy hộp súp và thức ăn rồi cô vội vàng quay lại, không ngờ đến thang máy lại gặp được Ngụy Nhất Minh vừa mới đến.

"Đóa Đóa... " Ngụy Nhất Minh nhìn cô gái vẻ mặt tiều tụy tái nhợt trước mặt, vừa gọi vừa bước đến gần, đầu cúi xuống nhìn những sợi tóc lòa xòa hai bên má, nỗi thương cảm dâng lên trong lòng khiến hắn không kìm lòng được vươn tay cẩn thận giúp cô vén ra sau tai.

Vốn là Ngụy Nhất Minh không an tâm về cô nên dự định là sau khi tan tầm sẽ qua tìm cô, không ngờ chưa đến giờ nghỉ thì đã nhận được điện thoại của ba mình, nói là Giang Viễn Hàng xảy ra chuyện, lúc này còn đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện, trong nhà các phu nhân thì tìm đủ cớ để không cho ông đi qua cho nên ông chỉ đành gọi điện thoại cho con trai bảo hắn qua đây xem tình hình thế nào.

"Nhất Minh... "

Cử chỉ thân mật của Ngụy Nhất Minh khiến tất cả những cảm xúc mà Giang Tâm Đóa cố nén từ sáng đến giờ bùng phát, những giọt nước mắt trong suốt nháy mắt tràn ra khỏi hốc mắt, cuồn cuộn lăn trên má.

Nước mắt của cô khiến Ngụy Nhất Minh nhất thời tay chân luống cuống, "Đóa Đóa, đừng khóc, đừng khóc... "

Lúc nhỏ cô thường bị những chị em nặng tâm cơ ngấm ngầm bức hiếp đến khóc, lúc đó hắn thường tìm cách an ủi cô nhưng dần trưởng thành, cô đã rất ít khi rơi lệ, ít ra là trước mặt hắn.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn xuất hiện trước mặt hắn với gương mặt tươi cười ngọt ngào, hôm nay nhìn thấy cô nước mắt ràn rụa như vậy, ngoại trừ hoảng loạn, Ngụy Nhất Minh còn có thêm một tia đau lòng.

Còn chưa kịp nói gì, Giang Tâm Đóa đã bổ nhào vào lòng hắn nức nở khóc.

Chiếc mặt nạ kiên cường mà cô cố gắng duy trì đến lúc này bởi vì động tác ôn nhu của Ngụy Nhất Minh mà hoàn toàn tan rã.

Đồ vật trên tay cô lạch cạch rơi xuống đất, đôi tay mảnh khảnh vòng qua người Ngụy Nhất Minh như một chiếc thuyền nhỏ tìm thấy rồi bến cảng tránh gió.

Những muộn phiền, đau khổ, bất an tích trữ trong lòng hòa tan theo những giọt nước mắt, cuồn cuộn tuôn trào.

Ngụy Nhất Minh nhìn thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy trong lòng mình, trong mắt thoáng lộ một vẻ thương tiếc.

"Xin lỗi em, Đóa Đóa. Anh đến trễ nhưng em yên tâm, Tiểu Hàng nhất định sẽ không sao... " Bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dè dặt lẫn ân cần như đang ôm một búp bê bằng sứ vậy, một lần lại một lần an ủi vỗ về.

Sinh lão bệnh tử, chuyện này mỗi ngày đều có, hai người đứng trước thang máy thân mật ôm nhau, một khóc một an ủi, cảnh tượng này cũng không gợi lên quá nhiều sự chú ý của người khác.

Cho đến...

"Thật ngại quá, xin nhường đường!" Một giọng nam sang sảng vang lên.

Lý Triết thực ra cũng rất không tình nguyện làm chuyện này nhưng tình huống đặc biệt hôm nay khiến hắn không thể không làm vậy. Bởi vì vị đại Boss kính yêu sau lưng hắn lại nhất định cứ chọn thời điểm này để họp. Bệnh viện này là do nhà họ Phạm thành lập trước khi di cư ra nước ngoài, bình thường tất cả nghiệp vụ đều giao cho viện trưởng xử lý, mặc kệ là lãi hay lỗ Phạm Trọng Nam trước giờ đều không để ý.

Nhưng hôm nay sau khi họp cả một ngày, đại Boss lại nói muốn qua đây thị sát.

Mà sự tùy hứng của Boss đổi lại là, thang máy chuyên dụng đang trong quá trình duy tu, cho dù không muốn đi chung thang máy với đám đông đến cách mấy anh ta cũng chỉ đành cùng viện trưởng đi thang máy của phòng phẫu thuật.

Càng không ngờ là, trước cửa thang máy lại có người chắn lại, hắn chỉ đành lên tiếng bảo họ nhường đường.

"Thật ngại quá!" Ngụy Nhất Minh biết họ chắn đường của người khác liền lập tức lên tiếng xin lỗi đồng thời tách cô gái đang khóc nức nở trong lòng mình ra sau đó xoay người, lùi sang một bên.

Mà Giang Tâm Đóa lúc này bởi vì hành vi mất kiểm soát của mình mà xấu hổ vô cùng, đầu vẫn vùi vào trong ngực Ngụy Nhất Minh.

Lý Triết gật đầu theo phép lịch sự sau đó bước đến ấn nút thang máy.

Lại là cô gái đó!

Lần thứ ba! Không có chút báo trước nào lại có thể gặp lại lần nữa!

Cho dù mặt cô gái đó đang vùi trong ngực người đàn ông khác, Phạm Trọng Nam từ sau lưng chỉ nhìn thấy mái tóc dài của cô gái cũng biết chính là cô.

Chỉ có điều, cô không biết hắn! Mà hắn, không có bất cứ vị thế nào để lên tiếng! Với tính cách trước giờ của hắn, cũng không có khả năng hắn chủ động lên tiếng.

Lúc này, khoảng cách giữa họ chẳng qua chỉ là mấy bước mà thôi nhưng đối với hắn và cô mà nói, cũng giống như cách nhau chân trời góc bể xa xôi như vậy.

Bởi vì...

Cô đang vùi vào lòng một người đàn ông khác, một cách đầy ỷ lại, một cách rất đương nhiên, mà người đàn ông đang ôm cô đó thì không ngừng vỗ lưng cô như an ủi.

Gương mặt vốn bình thản, lạnh mạc trước giờ chợt căng quá đỗi, ánh mắt bình tĩnh dưới chiếc kính râm cũng không còn nữa, toàn thân vô hình phát ra một tia tức giận giống như một con sói hoang bị chọc giận, mà sự tức giận này, ngay cả người bên cạnh hắn cũng cảm nhận được một cách rõ ràng.

"Boss, Xin mời vào thang máy!" Lý Triết nhìn vị đại Boss trước giờ luôn bình thản lạnh mà của mình lúc này đã có chút khác thường bởi vì thang máy đến đã lâu mà dường như anh ta vẫn chưa phát hiện.

Mà nguyên nhân khiến anh ta khác thường có lẽ là...

Đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau kia...

Tầm mắt của Lý Triết không khỏi liếc thêm lần nữa về phía Giang Tâm Đóa và Nguỵ Nhất Minh, lúc nhìn đến mái tóc dài óng ả xoã đến vai kia, một gương mặt xinh đẹp chợt lướt qua trong đầu hắn. Là cô gái kia!

Lý Triết hoàn toàn chẳng có thời gian để kiểm chứng lại sự nghĩ hoặc của mình bởi vì Boss của hắn đã trở lại vẻ bình thản như lúc ban đầu, đôi chân thẳng tắp sải bước vào thang máy.

Mà sau lưng hắn viện trưởng và những người khác cũng đã nối bước theo sau.

Cửa thang máy đóng lại sau lưng họ, một giây cuối cùng trước khi thang máy khép lại, Phạm Trọng Nam nhìn thấy đầu của cô gái nãy giờ vẫn dấu mặt nơi ngực người đàn ông kia chợt ngẩng lên, chỉ thấy một sườn mặt nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng dấu nước mắt còn vương trên má.

Cô ấy... khóc sao?

Một giây sau, cửa thang máy đóng lại.

Nguỵ Nhất Minh bởi vì mãi dỗ dành Giang Tâm Đóa nên không hề chú ý đến Phạm Trọng Nam. Khi đoàn người kia đã vào thang máy hắn và Giang Tâm Đóa lần nữa trở lại căng tin mua một ít thực phẩm rồi cùng trở lại phòng phẫu thuật.

Dưới sự khuyên bảo lẫn nài nỉ của họ, Trình Truyền Phương rốt cuộc cũng chịu ăn mấy miếng sau đó phía cảnh sát cũng cho người đến.

Theo lệ thường, nhân viên cảnh sát thẩm vấn mấy câu sau đó báo với hai mẹ con họ đã tiến hành giám định sơ bộ chiếc xe bị tai nạn Nhưng không phát hiện ra có bất kỳ điểm khả nghi nào cho thấy có người đã phá hoại.

Vì thế kết luận của cảnh sát là sở dĩ xảy ra tai nạn lần này là do người tài xế! Nhưng người tài xế, chú Trần đã làm tài xế cho nhà họ Giang hơn 20 năm rồi, vẫn luôn một lòng trung thành với nhà họ Giang hơn nữa cũng không có lý do gì mà ông tự tìm cái chết! Huống gì trên xe chỉ có một cậu bé 12 tuổi, đứa con trai duy nhất của nhà họ Giang.

Lí do gì để ông làm như vậy chứ?

Một người tài xế không có bất kỳ người thân bạn bè nào ở Singapore, trong hơn 20 năm làm thuê cho nhà họ Giang cũng không có liên hệ với bất kỳ ai. Nhất thời không ai nghĩ ra nguyên nhân vì sao xảy ra chuyện này.

Vì thế vụ án này chỉ có thể đợi phía cảnh sát điều tra kỹ hơn.

Hai giờ sau, Giang Viễn Hàng rốt cuộc cũng được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Tuy rằng giữ lại được tính mạng nhưng bởi vì phần đầu bị tổn thương nghiêm trọng nên phải lập tức được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt tiếp tục theo dõi. Mà vừa nãy bác sĩ điều trị chính vẻ mặt ngưng trọng báo với họ rằng, tuy rằng tính mạng không bị nguy hiểm nhưng sau này rất có khả năng phải ngồi xe lăn!

Đối với Trình Truyền Phương mà nói đây quả là một cú sock lớn, tinh thần và thể xác bị giày vò suốt cả một ngày rốt cuộc bởi vì tin tức này nên chịu không nổi mà ngất đi.

Cố nén nỗi đau thương trong lòng, Giang Tâm Đóa nhờ bệnh viện thu xếp một giường bệnh cho mẹ rồi lại tìm thêm một y tá để chăm sóc cho bà rồi mới mệt mỏi lê bước ra khỏi bệnh viện. Cô định quay về nhà thu dọn một ít đồ đạc rồi mới trở lại đây chăm sóc cho mẹ và em trai.

Cũng may tối nay có Nguỵ Nhất Minh ở bên cạnh giúp đỡ bằng không cô không biết mình sẽ chống đỡ như thế nào nữa...

*****

Đứng ở cửa bệnh viện chờ Nguỵ Nhất Minh lái xe qua đón, Giang Tâm Đóa mông lung nhìn lên bầu trời đêm, nghĩ tới những lời mà phía cảnh sát nói với cô chiều nay, trong lòng cô tràn đầy khổ sở lẫn khó hiểu.

Người tài xế - chú Trần năm nay còn chưa đến năm mươi tuổi, bình thường rất biết thân biết phận nhưng đối xử với cô và em trai rất tốt, vì sao mà ông phải lái xe tự đâm vào lan can của cầu vượt?

Giang Tâm Đóa nghĩ mãi cũng không ra mà xem chừng cũng không có ai có thể giúp cô giải đáp nỗi nghi hoặc này.

Tiểu Hàng chỉ mới 12 tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, ông trời sao lại tàn nhẫn như thế cướp đoạt đi đôi chân của em trai cô chứ?

Giang Tâm Đóa tự nói với bản thân phải kiên cường, không được khóc nhưng vừa nghĩ đến em trai vẫn còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ cũng còn ở trong bệnh viện thì cô kiên cường không nổi nữa.

Cô ấy...

... lại khóc nữa!

Lặng lẽ khóc!

Lặng lẽ rơi lệ!

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên người cô như phủ lên cô một lớp lụa mỏng, mông lung, phiêu dật, đẹp một cách không chân thực.

Trước khi Phạm Trọng Nam ý thức được hành động của mình thì chiếc khăn tay của hắn đã được đưa đến trước mặt cô gái đang lặng lẽ khóc kia.

Đây là... ???

Giang Tâm Đóa nhìn chiếc khăn trắng rồi ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ xem người trước mặt là ai thì một tay đã bị người đó cứng rắn nâng lên rồi chiếc khăn tay đã nằm trong lòng bàn tay cô.

"Anh... "

Vừa mới hé miệng thì người đàn ông đã xoay người sải bước rời đi.

Giang Tâm Đóa sững người nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông rồi lại nhìn xuống chiếc khăn trắng tinh trên tay mình.

Người đó, bởi vì nhìn thấy cô khóc nên mới đưa khăn tay cho cô sao???

"Đóa Đóa, lên xe đi!" Nguỵ Nhất Minh lúc này đã lái xe đến gần lên tiếng gọi cô gái đang ngây người nhìn về phía cửa kia.

"Ồ!" Giang Tâm thu hồi tầm mắt rồi nhanh chóng lên xe.

Mà trong lòng bàn tay cô chiếc khăn tay kiểu nam màu trắng thoang thoảng mùi xạ hương đang được nắm thật chặt.

Đó là chút ấm áp từ một người xa lạ!

Cả người Phạm Trọng Nam chìm trong bóng tối nhìn theo bóng chiếc xe cô gái đó vừa ngồi lên, nhìn nó từ từ rời khỏi bệnh viện sau đó mất hút trong màn đêm, tay rút ra một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Ngay bản thân hắn cũng không thể lý giải hành động khó hiểu của mình.

Trước cửa thang máy, không hiểu sự tức giận chưa từng có đó từ đâu mà tới? Không hiểu vì sao khi họp xong không để tài xế đưa hắn trở lại khách sạn mà bảo họ về trước, không hiểu vì sao khi thấy cô gái ấy đứng đó yếu đuối, đơn độc thì không kìm được lòng mà xuống xe lẳng lặng đưa cho cô ấy chiếc khăn tay của mình.

Hắn nghĩ mình thật sự sinh bệnh rồi!

Vừa nãy ở trong bệnh viện vì sao hắn không tiện để cho viện trưởng kiểm tra cho mình luôn thể chứ?

Thôi cứ xem đó như việc thiện nên làm mỗi ngày đi không thể cứ suy nghĩ vẩn vơ được nữa! Đây không phải là hành vi thường ngày của hắn! Cũng may là không ai thấy, cũng không ai nhận ra hắn!

Dụi tắt điếu thuốc vừa mới đốt, hắn lái xe xuyên vào màn đêm.

***

Bởi vì em trai vẫn còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát, mẹ thì vẫn không chống đỡ nổi nên Giang Tâm Đóa mấy ngày nay đều ở lại bệnh viện. Hai ngày nay thỉnh thoảng có những người mẹ kế và chị em cùng cha khác mẹ với cô đến bệnh viện thăm hỏi nhưng Giang Tâm Đóa không có tâm tình đâu mà ứng phó với họ, mà họ thì cũng chỉ thăm hỏi qua loa cho phải phép rồi lại đi.

Công việc của Nguỵ Nhất Minh đã vào quỹ đạo nên ban ngày hắn phải đi làm, sau giờ tan tầm mới đến bệnh viện thăm ba mẹ con, cùng Giang Tâm Đóa đến căng tin bệnh viện ăn cơm tối sau đó lại quay về tăng ca.

Ngày thứ ba Giang Hán Sinh mới từ Nhật Bản quay về, sau khi xuống máy bay ông lập tức chạy đến bệnh viện thăm đứa con trai tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt của mình.

Cách một lớp cửa kiếng nhìn xem đứa con trai mà ông yêu thương nhất lúc này khắp người đầy băng gạc, cắm đầy ống không thể động đậy, người trước giờ rất ít khi biểu lộ tình cảm như Giang Hán Sinh cũng không khỏi rươm rướm nước mắt.

"Ba, bác sĩ nói mấy ngày nữa là Tiểu Hàng có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi. "

Đây cũng là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa thấy cha mình như vậy nên trước giờ vốn không thân cận với ông lắm giờ cô lại chủ động tiến đến gần, nhẹ giọng nói.

Chắc là ba thương em trai lắm!

"Đóa Đóa, con qua đây!" Giang Hán Sinh điều tiết lại cảm xúc, nhìn đứa con gái đứng bên cạnh mình nói sau đó đi đến đầu hành lang của dãy phòng bệnh.

Nhìn sống lưng hơi khom chứ không thẳng như mọi ngày của ba mình cùng đôi chân chậm chạp bước, chuyện công ty, chuyện gia đình giờ rối ren như vậy chắc là ba cũng mệt lắm! Nghĩ vậy lòng của Giang Tâm Đóa bỗng dưng mềm lại, cô chậm rãi cất bước theo sau lưng ông.

Giang Hán Sinh đứng thẳng người bên cửa sổ trên tay là điếu thuốc. Ông rít mạnh mấy hơi mới nặng nề nhả khói, "Mấy ngày nay con không có đi tìm Phạm Trọng Nam. "

Câu mà Giang Hán Sinh dùng là câu khẳng định chứ không phải là câu hỏi.

"Ba... " Giang Tâm Đóa cắn môi, bàn tay sít sao nắm lấy làn váy, "... Con xin lỗi!"

Mấy ngày nay em trai xảy ra chuyện mẹ thì lại như thế cô làm gì còn có tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác. Không ngờ ba cô vừa về đã lập tức chất vấn chuyện này.

"Ta biết mấy ngày nay con cũng rất mệt. " Giang Hán Sinh gật đầu rồi nói tiếp: "Không cần xin lỗi, giờ con lập tức về nhà tắm rửa trang điểm một chút!"

Ông không thể nhìn con gái cứ ngồi im như phỗng mà không làm gì được, lần này xuất ngoại đi tìm đứa con rể mà ông cho rằng có thể giúp đỡ cho ông, nào ngờ đối phương chỉ đồng ý cho ông mượn hai mươi triệu để xoay sở.

Hai mươi triệu! Ông nào có phải là ăn xin chứ? Hai mươi triệu làm sao có thể xoay chuyển được thị trường chứng khoán? Nhưng con trai xảy ra chuyện ông không thể không trở về hơn nữa nếu như ông còn ở bên đấy sợ rằng chuyện của Phạm Trọng Nam bên này cũng hỏng bét.

Cho dù đứa con gái này của ông không muốn đi ông cũng phải cứng rắn ép đi cho bằng được.

Nếu như không có một nguồn vốn lớn đổ vào rất có khả năng công ty xây dựng của ông bị phá sản. Tất cả cũng vì kế hoạch đầu tư bên nước ngoài của ông xảy ra vấn đề khiến cho toàn bộ công ty lâm vào tình trạng không đủ nguồn vốn để luân chuyển.

Giang Hán Sinh ông anh minh cả đời, không ngờ chỉ vì một sai lầm mà phải lâm vào khốn cảnh thế này!

Nếu như ông muốn thoát khỏi cảnh bế tắc có lẽ chỉ có thể dựa vào đứa con gái này mà thôi!

"Ba!" Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông quen thuộc mà lại rất xa lạ trước mặt, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng nhiều.

"Nhà họ Giang gây giờ chỉ có thể xem liệu con có bám được vào Phạm Trọng Nam hay không. Nếu như con muốn mặc kệ công ty thì cũng không sao cả, nhưng nếu nhà họ Giang suy sụp rồi Tiểu Hàng về sau cần tiền để tiếp tục trị liệu thì biết lấy ở đâu? Còn người chưa từng biết kiếm tiền như mẹ con sẽ sống bằng cách nào?" Bàn tay không kẹp thuốc của Giang Hán Sinh vỗ nhẹ lên vai con gái, "Đóa Đóa, con suy nghĩ cho kỹ. Ba đi thăm mẹ con, lát nữa ba đưa con về nhà thay quần áo. "

Giang Tâm Đóa đứng ngây người ra đó nhìn theo bóng lưng của Giang Hán Sinh.

Bên ngoài là bầu trời sáng lạn nhưng sao trái tim cô lại như chìm trong băng giá?

Bởi vì một người cha không thương yêu mình mà hy sinh tương lai cùng hạnh phúc của mình, cô thật sự không cam lòng nhưng vì thương mẹ, vì thương em trai, cho dù không cam lòng mấy cô cũng phải cúi đầu...

***

Chín giờ tối, phòng tổng thống của khách sạn Raffles

"Bên phía ngài Smith tôi sẽ cho người đến liên hệ. " Phạm Trọng Nam đứng lên khỏi sofa đi đến bên quầy rượu cầm lấy một chai Grey Gosse, hai chiếc ly rồi quay lại ngồi đối diện với Sầm Chí Quyền, "Thêm đá không?"

"Không cần. " Mắt Sầm Chí Quyền trước sau vẫn không rời khỏi chiếc laptop siêu năng của mình, "Chỉ cần xác định bên đó giá của các cậu hợp lý, mình lập tức điều động vốn. "

"Không nghĩ đến việc trở về tiếp nhận gia nghiệp sao?" Phạm Trọng Nam rót rượu vào hai chiếc ly, động tác thật thong dong ưu nhã sau đó đẩy một ly về phía người kia.

Sầm Chí Quyền là người thừa kế của Sầm thị Thương nghiệp Đế quốc nhưng hiện giờ thân phận của anh ta lại là tổng tài của tập đoàn chứng khoán Anh Hoa.

Tập đoàn chứng khoán Anh Hoa là tập đoàn chứng khoán tư nhân lớn nhất Đông Nam Á, ban đầu vốn là ngân hàng thương nghiệp chuyển thành ngân hàng đầu tư, đến nay đã được mười năm, mười năm cũng đủ để Anh Hoa trở thành tập đoàn chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á nhưng mục tiêu của Sầm Chí Quyền không chỉ có vậy, anh ta còn tham vọng thâm nhập vào thị trường chứng khoán châu Âu và cả phố Walls, chơi đùa với thị trường chứng khoán toàn cầu.

Mà một ngân hàng đầu tư muốn thành công ở châu Âu thì nó nhất định phải có trụ sở ở Anh.

Nước Anh là trung tâm tài chính của châu Âu mà căn cơ sự nghiệp của Phạm Trọng Nam lại là ở đó. Việc đầu tiên mà Sầm Chí Quyền phải làm chính là thu mua một công ty giao dịch chứng khoán, nhờ mối quan hệ của Phạm Trọng Nam mà hắn đã giảm đi được rất nhiều chi tiết khi đàm phán thu mua, đây cũng là mục đích mà tối nay hắn đến đây tìm Phạm Trọng Nam bàn bạc suốt mấy giờ liền.

"Để tính sau đi. " Sầm Chí Quyền ung dung nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói. Hắn vẫn còn chưa chơi đủ, huống gì người đủ năng lực tiếp nhận gia nghiệp của nhà họ Sầm không chỉ có mình hắn, không cần phải tự trói buộc mình trong quan điểm trưởng tử đích tôn gì đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)