Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 029

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 029
Gả cho Phạm Trọng Nam ghê gớm lắm sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giờ cô chẳng có gì phải phàn nàn cả, ở một gian phòng đơn giản trong ký túc xá, mỗi ngày ngoài giờ đi học thì đi làm thêm, cực kỳ bận rộn nhưng đầu óc rất thảnh thơi, chỉ có duy nhất một điều không giống trước đây chính là, bây giờ ngay cả điện thoại di động và laptop cô đều không dùng, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.

"Nhưng sao bạn lại gầy như vậy chứ? Có phải là công việc quá vất vả không?" Giang Tâm Đóa nhíu đôi mày thanh tú. Trước đây khi hai người cùng nhau thuê chung cư ở, Dương đại tiểu thư cô ngay cả bát cũng không biết rửa vậy mà bây giờ mỗi ngày đều đến Starbucks làm thêm, bê trà rót nước, liệu cô có thích ứng được không?

"Sợ mình vất vả? Hay là bảo Phạm tiên sinh nhà bạn cho mình mượn ít tiền?" Dương Dung Dung nửa thật nửa đùa nói.

"Muốn bao nhiêu?" Giang Tâm Đóa nghe vậy tưởng thật, nghĩ là cô đang rất cần tiền liền hỏi. Dù sao sau khi rời khỏi nhà họ Dương, tiền học của ngôi trường đó đối với bạn cô mà nói quả thực là một con số khổng lồ, ở ký túc xá cũng phải trả tiền thuê, cho dù rẻ hơn bên ngoài nhưng cũng không rẻ hơn bao nhiêu, huống gì còn những khoản chi tiêu khác nữa.

Sau khi thi đậu đại học rồi dọn ra ngoài, tuy rằng mẹ cô đều đặn mỗi tháng đều gửi một khoản tiền vào tài khoản của cô nhưng từ trung học, Giang Tâm Đóa đã bắt đầu vẽ tranh minh họa cho tạp chí, dịch thuật kiếm tiền, tuy rằng thu nhập không nhiều nhưng cũng đủ cho những chi tiêu cơ bản cho nên tiền của mẹ cô không đụng đến, xem như là một khoản dự phòng.

Nếu như số tiền mà Dung Dung cần không phải là một con số quá lớn, số tiền trong tài khoản của cô có thể đưa cho bạn xoay sở trước. Dù sao bây giờ cô cho dù là đi đâu cũng có tài xế đưa đón, sống ở nhà họ Phạm thứ gì cũng có đủ cho nên cô cũng không cần lo lắng về tiền bạc.

Nghe Giang Tâm Đóa nói vậy, Dương Dung Dung bật cười ha hả, thân mật đưa tay véo đôi má trắng nõn của bạn, "Nói đùa thôi! Giờ mình là người có công việc hẳn hoi, có thể tự nuôi sống chính mình. "

"Nhưng mà... "

"Đừng có nhưng mà. Một mình mình sống rất tốt. Nếu không yên tâm về mình, bạn trở về bảo đầu bếp của nhà họ Phạm chuẩn bị nhiều món ngon một chút, lúc đi học mang theo cho mình điền đầy bụng là được, sao hở?"

Câu này Dương Dung Dung nói rất thật lòng. Dù sao phòng cô ở ký túc xá cũng có tủ lạnh, như vậy thì cô có thể tiết kiệm được một khoản tiền. Tin rằng không lâu nữa cô có thể kiếm đủ năm trăm vạn. Hừm, đến lúc đó, Dương Dung Dung cô cầm tiền trở về nhà họ Dương, nhất định phải hung hăng ném lên người hai người phụ nữ vô liêm sỉ ở nhà mới được.

Mỗi lần về nhà, cả người mệt mỏi đến không còn chút sức nào, chỉ cần nghĩ tới có một ngày cô có thể kiêu ngạo đứng trước mặt hai mẹ con Ngụy Vũ Hà, bẻ gãy nhuệ khí của họ, nếu như có thể thì chọc cho họ phun máu mà tức chết thì Dương Dung Dung lại cảm thấy mình năng lượng tràn trề.

"Được, bạn muốn ăn gì cứ nói, mình sẽ mang đến cho. " Giang Tâm Đóa nhìn gương mặt tươi cười của bạn tốt mà lòng chua xót vô cùng, ngay cả lời nói cũng có chút nghẹn nào.

"Người phải cảm động đến khóc là mình mới đúng chứ, bạn khổ sở cái gì chứ?" Dương Dung Dung càng thêm dùng sức véo gương mặt non mịn của bạn.

"Đau quá! Làm gì mà véo mạnh quá vậy! Ghét thật!" Giang Tâm Đóa kéo tay bạn xuống, né tránh móng vuốt của cô.

"Chậc chậc, mới không gặp bao lâu đâu mà đã học được cách nói chuyện nũng nịu thế kia? Phạm tiên sinh dạy cho sao?" Dương Dung Dung cười một cách mờ ám.

Trước đây Giang Tâm Đóa nói chuyện luôn rất mềm mỏng dịu dàng nhưng thiếu đi một chút yêu kiều nữ tính còn bây giờ, sự dịu dàng vẫn có nhưng cảm giác kiều mị ngọt đến tận xương kia hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Quả nhiên, có "hơi trai" liền khác ngay!

Nghe nói có nhiều người đàn ông lúc làm chuyện đó, đối phương càng mềm yếu xin tha thì ngược lại càng kích thích bản năng chinh phục của giống đực. Giọng nói này của Đóa Đóa đúng là hoàn toàn phù hợp!

"Dương Dung Dung!... " Giang Tâm Đóa bị bạn tốt trêu đến mặt mũi đỏ bừng, không khỏi áo não lớn tiếng kêu lên. Cái cô gái này nói chuyện sao càng lúc càng chẳng biết dè chừng thế này? Tuy rằng bây giờ đã muộn nhưng trong quán vẫn còn rất nhiều sinh viên kia mà.

Mà một tiếng kêu này của cô lập tức khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều quét về hướng hai người.

"Đợi lát nữa tiếp tục tra khảo bạn cho đến nơi đến chốn!" Dương Dung Dung nói rồi đứng dậy, kéo tay Giang Tâm Đóa đi ra ngoài.

Ra khỏi Starbucks, hai người đi dạo quanh con đường mòn quen thuộc quanh vườn trường, cảnh sắc thật đẹp khiến Giang Tâm Đóa nhịn không được nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Phạm Trọng Nam đối xử với bạn có tốt không?" Dương Dung Dung thân mật khoác vai Giang Tâm Đóa, hệt như trước đây.

"Ừ. " Giang Tâm Đóa mở mắt, nhẹ giọng đáp một tiếng. Đôi mắt trong trẻo mông lung nhìn về phía tòa cao ốc đèn đuốc sáng rực như ban ngày trước mắt.

Ngoại trừ lúc đóng cửa lại chỉ còn hai người hắn luôn không biết tiết chế khiến cô ăn không tiêu ra, những thứ khác, Phạm Trọng Nam đối với cô, có thể coi như là khá tốt. Ít ra thì hắn rất ít can thiệp vào sinh hoạt của cô.

""Ừ" nghĩa là sao?" Dương Dung Dung không quá thỏa mãn với câu trả lời kia, cô cúi xuống, lại véo nhẹ đôi má của Giang Tâm Đóa, "Này, mình nghe nói... "

"Nghe nói gì?" Lần này Dương Dung Dung cũng không quá dùng sức, Giang Tâm Đóa cứ để mặc cô véo, không đẩy ra.

"Nghe nói, người nước ngoài về chuyện kia tương đối mạnh mẽ, có phải là thật không?" Lòng hiếu kỳ ai cũng có mà! Huống gì cô là một cô gái đang tuổi thanh xuân mơn mởn chưa biết yêu đương chứ!

Thoạt nhìn Phạm Trọng Nam bộ dạng đẹp trai như vậy, không biết có phải cũng lợi hại như trong tưởng tượng của cô không nhỉ?

"Dương Dung Dung, bạn còn hỏi mấy chuyện nhàm chán này nữa, mình mặc kệ bạn. " Giang Tâm Đóa thật sự áo não, hung hăng gõ lên đầu bạn tốt, nói.

"Hỏi một chút cũng không được sao? Nhỏ mọn!" Dương Dung Dung bĩu môi.

"Không được!" Chuyện gì bạn tốt cũng có thể hỏi duy chỉ có chuyện này cô không muốn, cũng không tiện nói.

"Không được thì không được. " Thấy da mặt Giang Tâm Đóa quả thực quá mỏng, Dương Dung Dung quyết định chuyện này để sau này từ từ dò thám vậy. Rồi như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt chợt nghiêm nghị hẳn lên, "Đóa Đóa, sau khi bạn xuất ngoại, có liên lạc với anh Nhất Minh không?"

"Có chuyện gì?"

Nghe bạn tốt tự dưng lại nhắc anh Nhất Minh vào lúc này, Giang Tâm Đóa cũng ngẩn người.

Từ khi xảy ra chuyện tin đồn và ảnh chụp trên báo trước ngày kết hôn, hai người "trong cuộc" bọn họ đã không còn liên lạc dưới bất kỳ hình thức nào. Không lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Anh Nhất Minh đi đâu chứ?

Suốt trên đường về nhà, ngồi trong chiếc xe sang trọng nhà họ Phạm đến đón cô, Giang Tâm Đóa cứ nhìn ra ngoài cửa kiếng xe, nhìn từng căn nhà, hàng cây lướt qua trước mắt, trong mắt không dấu được âu lo.

Dung Dung nói sau chuyện kia, Ngụy Nhất Minh đã từng đến trường học tìm cô, cũng từng nhờ Dung Dung liên lạc với cô nhưng lúc đó bạn tốt cũng không có cách nào liên lạc được.

Sau này cô sang nước Anh kết hôn cũng chưa từng liên lạc với anh ấy, ba mẹ cũng không ai nhắc đến Ngụy Nhất Minh trước mặt cô, nhưng lúc nãy Dung Dung nói anh ấy đã xuất ngoại rồi.

Là ba âm thầm gây áp lực cho anh Nhất Minh sao? Rốt cuộc anh đã đi đâu chứ?

Giang Tâm Đóa biết, với tình huống hiện giờ, tốt nhất là cô không liên can gì đến Ngụy Nhất Minh. Nhưng với quan hệ giữa cô với anh Nhất Minh trước giờ, nói không quan tâm đến anh ấy là chuyện không thể nào.

Nhưng đồng thời cô cũng biết, cô không có cách nào, không có ai để hỏi thăm tung tích của anh ấy bởi chỉ cần một hành động không cẩn thận, dù vô ý nhưng nếu bị phát hiện, lại có rất nhiều kẻ chực chờ cơ hội bỏ đá xuống giếng lần nữa gây nên sóng gió.

Nhưng, anh Nhất Minh rốt cuộc đã đi đâu chứ?

Không có ai có thể cho cô lời giải đáp! Mà cô, cũng không có cách nào đi tìm câu trả lời.

Sáng hôm sau, sau khi hoàn tất thủ tục xin nhập học lại, Giang Tâm Đóa ngồi xe rời khỏi trường học, cô quyết định đến bệnh viện để kiểm tra.

Thực đáng mừng là cô không có thai, có lẽ do thời gian qua áp lực quá lớn, lại lao lực quá độ khiến cho chu kỳ có chút rối loạn.

Từ bệnh viện trở ra, Giang Tâm Đóa nhẹ nhõm đi về phía bãi đậu xe, nào ngờ vừa mới đi được mấy bước thì lại gặp hai mẹ con Giang Tịnh Văn.

*****

Đụng phải họ ngay bậc thềm cầu thang, thực ra Giang Tâm Đóa không hề muốn chào hỏi họ, nhất là Giang Tịnh Văn, tuy rằng cô không có chứng cứ chứng minh chuyện bảo cô đến vườn hoa sau nhà gặp anh Nhất Minh là một âm mưu đã tính toán từ trước nhưng từ nhỏ đến lớn, những kinh nghiệm mà cô có sớm đã khiến cô có lòng đề phòng với họ.

Lịch sự gật đầu với hai người phụ nữ trước mặt rồi xoay người định đi thì không ngờ Giang Tịnh Văn lại chủ động gọi cô lại.

"Chị sẽ không bởi vì gả vào nhà họ Phạm rồi xem thường người của nhà họ Giang đấy chứ?" Giang Tịnh Văn nhếch môi hỏi.

"Cô nghĩ nhiều quá rồi. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước. " Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ xem thường ai, nhất là người của nhà họ Giang.

Nếu muốn nói xem thường, trước giờ vẫn luôn là cô và mẹ bị họ xem thường mới đúng.

"Đóa Đóa... " Thấy Giang Tâm Đóa định đi, Tạ Lệ Á, người vợ cả của Giang Hán Sinh trước giờ vẫn luôn một vẻ cao ngạo, chủ động gọi lại.

"Má lớn, có chuyện gì?" Giang Tâm Đóa ngừng bước.

"Tiểu Hàng bên đó thế nào rồi?" Tạ Lệ Á mím môi, vẫn một vẻ cao cao tại thượng kia.

Không ngờ tới bà ấy lại hỏi thăm em trai, Giang Tâm Đóa có chút kinh ngạc nhưng vẫn theo sự thật trả lời, "Đang làm vật lý trị liệu. "

"Vậy thì tốt rồi. " Tạ Lệ Á hời hợt nói rồi xoay người rời đi nhưng Giang Tịnh Văn lại vẫn chưa chịu thôi, "Chị, nghe nói anh Nhất Minh cũng đến Mỹ rồi, không biết chị đi thăm Tiểu Hàng có gặp được anh ấy không?"

Giang Tâm Đóa vốn không định để ý đến cô ta nhưng nghe nói anh Nhất Minh đã đi Mỹ, bước chân của cô không tự chủ được khựng lại.

Anh ấy đi Mỹ, là vì công việc sao?

"Nhưng nước Mỹ lớn như vậy, cũng không phải như Singapore, làm sao nói muốn gặp là gặp được chứ? Em thấy hai người vẫn là không gặp thì tốt hơn. " Lời của Giang Tịnh Văn như mang theo một chút ác ý, "Dù sao giữa hai người cũng đã từng xuất hiện tin đồnnv, nhà họ Phạm không để ý nhưng nhà họ Giang chúng ta cũng cảm thấy mất mặt lắm. Đừng trách em nói chuyện khó nghe, em là vì tốt cho chị, tốt cho nhà họ Giang mà thôi!"

Giang Tâm Đóa biết Giang Tịnh Văn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chà đạp mình, cho dù là bây giờ hay trước đây đều vậy.

Hừm, tốt cho cô?

Cắn môi, Giang Tâm Đóa nhìn thẳng vào mắt cô ta một cách khiêu khích, "Cám ơn, chuyện của tôi không cần cô quan tâm. "

Nói rồi xoay người rời đi, thật sự không muốn cãi nhau với cô ta ngay ở nơi công cộng, như vậy chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Giang Tâm Đóa rời đi, Giang Tịnh Văn không phục cười lạnh một tiếng, nói với theo, "Đừng tưởng chị gả vào nhà họ Phạm thì ghê gớm lắm. "

Nghe câu nói này của Giang Tịnh Văn, Giang Tâm Đóa chẳng buồn có chút phản ứng nào chỉ đi thẳng về phía xe của nhà họ Phạm, tài xế đã mở sẵn cửa, chỉ chờ cô lên xe.

Trên xe, nhìn qua kính vẫn thấy Giang Tịnh Văn còn đứng ngóng theo.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ gả vào nhà họ Phạm thì ghê gớm đến đâu nhưng đối với những người như mẹ con Giang Tịnh Văn thì khác, họ luôn nghĩ nếu như len được vào nhà giàu có thì bản thân sẽ càng có chỗ dựa vững chắc. Trong cảm nhận của họ, có thể gả cho Phạm Trọng Nam, quả thật là một chuyện rất ghê gớm!

Nhưng thế thì thế nào chứ? Mỗi một cuộc hôn nhân, bất kể trong mắt người khác là thế nào, đến cuối cùng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Cuộc hôn nhân giữa cô với Phạm Trọng Nam vốn không phải thành lập trên cơ sở tình yêu.

Tốt hay không tốt cô không có cách nào có kết luận, cô chỉ cần hiểu rõ thân phận của mình, làm tốt bổn phận của mình là được rồi.

Xe rời khỏi bệnh viện, chạy về phía nhà lớn họ Phạm.

Lúc này điện thoại di động của Giang Tâm Đóa chợt reo vang.

Số điện thoại này là Lý Triết xin giúp cô, chỉ có rất ít người biết.

Mà người gọi điện thoại đến vào lúc này...

Thấy trên màn hình hiện rõ số từ nước ngoài gọi đến, tuy là một số lạ nhưng không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.

"Alo... " Giang Tâm Đóa đặt điện thoại bên tai, nhẹ giọng nói.

"Làm xong thủ tục nhập học rồi sao?" Giọng trầm thấp xa lạ mà quen thuộc vượt qua thiên sơn vạn thủy truyền đến bên tai Giang Tâm Đóa.

"Ân. Ngày mai có thể bắt đầu đi học. " Thật không ngờ người bận rộn trăm công nghìn việc như Phạm Trọng Nam lại bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà gọi điện thoại cho cô.

Nói ngắn gọn mấy câu xong, hai đầu điện thoại chợt chìm vào im lặng.

Hai người cho dù mặt đối mặt nhau cũng không có nhiều chuyện để nói huống gì là qua điện thoại.

Nghe tiếng hít thở từ đầu bên kia, xen lẫn còn có tiếng lật giấy, vào lúc này, Luân Đôn bên đó chắc chỉ mới rạng sáng năm giờ thôi mà. Anh ta dậy sớm vậy sao? Hơn nữa không chỉ là thức dậy, mà dường như là đang làm việc thì phải...

Nếu như thật sự bận rộn như vậy...

"Nếu anh bận... "

"Đến bệnh viện làm gì?"

Hai người khó được không hẹn mà cùng lên tiếng.

Giang Tâm Đóa không ngờ cô mới từ bệnh viện rời đi thì bên đó hắn đã biết rồi. Xem ra hành tung của cô, nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của anh ta, chắc là tài xế báo cáo lại với anh ta rồi.

Giang Tâm Đóa trầm mặc mấy giây mới lên tiếng, "Dạ dày em không được khỏe. "

Nói như vậy, không kể là gạt anh ta đi. Với lại, chẳng lẽ anh ta thần thông quảng đại tới mức ngay cả chuyện vừa nãy cô đi khám phụ khoa cũng biết được sao?

Nếu như thật sự là vậy, rõ ràng là anh ta cho người theo dõi cô rồi.

Cũng may, đầu bên kia Phạm Trọng Nam sau khi nghe câu trả lời của cô xong cũng không tiếp tục truy cứu mà lại dặn dò, giọng nghiêm túc, "Trong nhà có bác sĩ, nếu không có gì nghiêm trọng sau này không cần chạy đến bệnh viện. "

Trong nhà lớn của họ Phạm có bác sĩ gia đình thường trú, điều này cô biết mặc dù không hiểu lắm, người nhà họ Phạm đều ở nước ngoài thì tại sao lại phải mời bác sĩ gia đình đến thường trú chứ? Nhưng chuyện này cô cũng không hỏi nhiều.

"Em biết rồi. " Cô nhu thuận đáp lời.

"Ừ. "

Đầu bên kia Phạm Trọng Nam chỉ nói vậy rồi ngắt điện thoại.

***

Đảo mắt một cái, Giang Tâm Đóa từ Luân Đôn trở về nước, khôi phục việc học đã hơn một tháng.

Trong một tháng này, ngoại trừ có thêm một thân phận Phạm phu nhân ra, cuộc sống của cô so với lúc chưa kết hôn không có khác biệt gì mấy. Mỗi ngày đi học, tan học, vẽ tranh, phía nhà họ Phạm không có bất kỳ ai can thiệp vào cuộc sống của cô.

Điều khác biệt lớn nhất chắc là bởi vì Dung Dung phải đảm nhiệm mấy công việc làm thêm liền nên vừa tan học là đã biến mất không thấy tăm hơi, đoạn thời gian hai cô suốt ngày quấn quýt bên nhau dường như đã đi không bao giờ trở lại.

Chắc là bởi vì thật sự bận quá nên từ hôm cô đến bệnh viện khám bệnh, Phạm Trọng Nam có gọi điện thoại cho cô một lần ra, Giang Tâm Đóa không nhận được bất kỳ tin tức nào từ anh ta nữa.

Mà cô cũng không có chuyện gì cần thiết đến mức phải gọi điện thoại cho anh ta cho nên có thể nói, một tháng nay hai người ai nấy đều có cuộc sống riêng, mà như vậy cũng tốt.

Bốn rưỡi chiều, ánh mặt trời vẫn chói chang như vậy.

Buổi chiều chỉ có một tiết học nhưng Giang Tâm Đóa không muốn quay trở về nhà lớn họ Phạm sớm như vậy, mà Dương Dung Dung vẫn như thường ngày, vội vã đi làm thêm, một mình cô cầm túi xách thong thả đi đến chỗ bình thường hay ngồi để vẽ tranh, ngồi xuống chậm rãi giở tập giấy vẽ tranh ra.

Đã khá lâu cô không có gửi hình minh họa cho tạp chí mà mình cộng tác, chủ biên của tạp chí, chị Vũ Mặc cũng biết sơ lược tình hình của cô nên cũng không thúc giục.

Nhưng sau khi biết cô đã trở về nước và xin nhập học lại, tối hôm qua chị ấy có gọi cho cô, nói kỳ sau của tạp chí là về đề tài "Thanh xuân", cần một hình minh họa thể hiện sức sống của tuổi trẻ.

Tạp chí mà Giang Tâm Đóa thường cộng tác là một tạp chí dành riêng cho các sinh viên đai học và những người mới tốt nghiệp vừa gia nhập xã hội, chỉ mới thành lập được năm năm nhưng lượng phát hành và mức độ phổ biến của nó có thể coi như số một số hai trong số các tạp chí tuần sang dành cho sinh viên trong nước.

Hình minh họa về chủ đề "Thanh xuân" Giang Tâm Đóa cũng đã vẽ mấy lần rồi, phần lớn đều là lấy cảnh vật làm nền, kỳ này chị Vũ Mặc nói, hy vọng cô có thể lấy con người làm nền.

Giang Tâm Đóa suy nghĩ thật lâu mà vẫn chưa quyết định được lấy nhân vật nào làm nhân vật chính cho bức tranh minh họa lần này của mình, vẽ phác họa mấy lần rồi mà vẫn chưa hài lòng lắm cho nên đành buông bút, nhìn về phía sân bóng rổ bên ngoài phòng học cách đó không xa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)