Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 210

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 210
Ngoại truyện: Những năm qua, em có từng nhớ đến anh không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong cuộc đời của Sở Tư Nhan, ngoại trừ Đường Nhĩ Ngôn, Long lão gia tử có thể coi như là quý nhân thứ hai của cô.

Long lão gia tử bề ngoài chỉ là một người làm ăn đơn thuần nhưng thực ra ông có quan hệ mật thiết với nhiều cơ quan chính phủ và nhân vật cộm cán của nhiều nước. Trong buổi tiệc mừng công được tổ chức ở căn biệt thự ngoài ngoại ô Tây Bắc Moscow năm đó, thị trưởng của thành phố Moscow, thông qua sự dẫn dắt của Long lão gia tử, trở thành vị quý nhân thứ ba của Sở Tư Nhan.

Là ông đưa cô rời khỏi căn biệt thự đó, là ông đưa cô rời khỏi Đường Nhĩ Ngôn.

Buổi tối hôm đó, dưới sự bảo hộ nghiêm mật của những vệ sĩ của thị trưởng thành phố Moscow và kế hoạch chu đáo của mình, bọn họ đã mất không đến mười phút để rời khỏi buổi tiệc đó mà không để lại một chút dấu vết gì, sau đó lên chiếc xe của ông đỗ ở bên ngoài biệt thự rời khỏi đó.

Buổi tiệc khánh công đêm đó bởi vì sự mất tích của cô mà bắt buộc phải kết thúc sớm.

Buổi tối hôm đó, Moscow tuyết rơi trắng trời.

Sở Tư Nhan ngồi trong xe của thị trưởng, giây phút mà xe chầm chậm lướt qua căn biệt thự đó, cô không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn, xuyên qua lớp cửa kính làm bằng chất liệu đặc biệt cô nhìn thấy bóng dáng cao ngất quen thuộc trơ trụi đứng giữa trời tuyết rơi, vẻ cô tịch, thất lạc và đau khổ mà cô đọc được qua cái bóng của hắn đó khiến lòng Sở Tư Nhan quặn đau từng cơn, đau đến cô chừng như hô hấp không nổi nữa.

Cô lặng lẽ đưa tay vẫy nhẹ về phía cái bóng đang càng lúc càng xa của hắn, lặng lẽ nói câu từ biệt.

Cho dù trong lòng cô có giận, có oán đến mấy thì vẫn không thể át đi tình yêu cô dành cho hắn, chính vì tình yêu đó nên cô mới giận, mới oán. Khi xe chạy ra khỏi biệt thự, không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa, nước mắt cô mới bắt đầu cuồn cuộn lăn xuống...

Cô phải rời khỏi hắn, vĩnh viễn!

Mẹ của cô quả nhiên là có khả năng tiên tri, cùng Đường Nhĩ Ngôn ở cùng nhau quả nhiên là không có kết cuộc tốt, điều này giờ cô đã thể nghiệm rồi.

Lòng của cô, đang vỡ thành từng mảnh vụn...

Từ sau đêm đó, Long lão gia tử nhờ mối quan hệ rộng rãi của mình mà giúp cô làm giả một thân phận mới, hơn nữa còn tạo điều kiện đưa cô đến Paris học vẽ, nhờ thế mà suốt một thời gian dài, bất kể Đường Nhĩ Ngôn dùng cách gì cũng không lần ra được chút manh mối nào.

Sau đó nữa, cô quen biết được với rất nhiều họa sĩ có chung chí hướng nên kết bạn cùng họ đi đến những nơi khác nhau để vẽ tranh, dưới sự giúp đỡ của họ, cô lấy nghề vẽ tranh làm kế sinh nhai, còn có thể để dành tiền từng chút một trả lại cho Long lão gia tử, cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, chớp mắt mà đã được sáu năm.

Tuy rằng, mỗi lần nhớ về người đàn ông kia, lòng cô vẫn sẽ thấy đau nhưng cô quật cường bắt bản thân phải âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn mà cô nên chịu này.

Cô vẫn luôn nghĩ, rồi sẽ có một ngày, có một ngày lúc nghĩ đến người đàn ông đó, lòng cô sẽ không lại đau như vậy.

Về sau, Long lão gia tử nói cho cô biết, Đường Nhĩ Ngôn đã thôi không tìm cô nữa.

Khi cô nghe được tin tức đó, vốn cho rằng bản thân sẽ rất vui vẻ nhưng không phải, trong lòng chỉ có vô hạn thất lạc.

Hắn không tìm cô nữa, chắc là vì đã quên cô rồi đúng không?

Hoặc có lẽ là bởi vì đứa nhỏ mà hắn với Thẩm Tích đã nảy sinh tình cảm thì sao?

Cho nên, cô quyết định quay về Melbourne.

Nhưng cô thế nào cũng không ngờ được là, người đàn ông mà nghe nói đã không tiếp tục tìm cô nữa kia lại xuất hiện ngay trước mặt cô, chỉ cách thời điểm cô quay về Melbourne chưa đến một tháng?

Cô chạy, ở trong đám người đông nườm nượp kia liều mạng chạy, giống như đang có tử thần đuổi ở sau lưng mình vậy.

Đường Nhĩ Ngôn thấp giọng mắng thầm một câu, thô lỗ vẹt đám đông đang vây trước mặt mình ra, sải những bước dài đuổi theo cô, đáng hận là, đám đông trên đường hết người này đến người khác lại liên tục chắn đường hắn.

Khi đuổi đến tòa nhà của tổng cục bưu điện nằm ở góc đường Elizabeth thì Đường Nhĩ Ngôn đã kéo gần khoảng cách với Sở Tư Nhan một đoạn xa, không ngờ lúc này lại nhìn thấy cô kéo cửa một chiếc taxi...

Sở Tư Nhan trước khi lên xe còn đứng đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông, thật chuyên chú nhìn hắn chừng hai giây sau đó quả quyết chui vào xe, đóng sập cửa lại.

Xe rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt hắn.

Vệ sĩ lúc này cũng đã đuổi kịp đến, "Thiếu gia, bây giờ đuổi theo sao?"

"Không cần đâu. Cô ấy chạy không thoát. " Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhạt nói, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.

Lần này cô để hắn gặp lại, mang cô về rồi hắn nhất định sẽ xây một tòa thành, kín đáo đến nỗi một con muỗi cũng không thể lọt vào nhốt cô trong đó cả đời mới được.

Mãi đến khi chiếc taxi chở cô đi mất hút rồi Đường Nhĩ Ngôn mới quay lại.

Lúc này điện thoại chợt vang lên, là cô công chúa nhỏ của hắn.

Vừa mới ấn phím đón nghe thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói ngọt ngào của con gái, "Ba ơi, ba đón được mẹ chưa?"

***

Xuống xe taxi, bước chân trên con đường quen thuộc trở về nhà, Sở Tư Nhan vẫn còn cảm thấy tim mình đập lợi hại, thần kinh căng thẳng đến nỗi gần như không điều khiển được thân thể, vừa nghĩ đến gương mặt tuấn dật đã lâu không gặp kia là hô hấp của cô lại bắt đầu trở nên dồn dập.

Trải qua một hồi trò chơi đuổi bắt kinh thiên động địa như vậy, giờ trở về nhà cô cảm giác như đã cách mấy đời, không hề có một chút cảm giác chân thật nào, có chút không xác định không biết mình có thật đã gặp lại Đường Nhĩ Ngôn hay không nữa.

Cô thật sự đã gặp lại hắn sao?

Mà cô thật sự chạy thoát hắn rồi sao? Sở Tư Nhan không mấy tin tưởng bản thân lại có thể ở ngay trước mắt hắn không chút hao tổn gì trốn thoát được. Còn hắn? Cứ trơ mắt nhìn cô rời đi như vậy sao?

Trong khoảnh khắc mà suy nghĩ đó lướt qua trong đầu, một cảm giác gần như là mất mát cũng đồng thời dâng lên trong lòng. Sở Tư Nhan dùng sức lắc mạnh đầu, cố gắng không để loại cảm xúc đó ấp ủ lên men trong lòng mình nữa.

Vừa định bước vào thang máy của chung cư nơi mình ở thì điện thoại của cô chợt vang lên, phản ứng đầu tiên của Sở Tư Nhan chính là Đường Nhĩ Ngôn gọi đến. Theo bản năng cô không dám đón nghe, hai tay sít sao ôm chặt chiếc ba lô trên tay nhưng không thèm để ý đến chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng bên trong.

Nhưng điện thoại lại đổ chuông hết lần này đến lần khác, lúc đến tầng 12, Sở Tư Nhan mở ba lô lục tìm chìa khóa để mở cửa thuận tiện liếc mắt nhìn điện thoại một chút mới phát hiện thì ra là người bạn họa sĩ vẽ tranh cạnh bên cô gọi đến.

Nói không rõ cảm xúc lúc này là thả lỏng hay thất lạc, cô vừa mở cửa vừa ấn phím đón nghe.

"Trời ơi July, cô rốt cuộc chịu nghe điện thoại rồi. " Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Stephen, "Cô không sao chứ?"

July là cái tên giả mà cô tự chọn cho mình đồng thời cũng là cái tên mà cô thường ký trên những bức tranh của mình, tháng 7 là tháng mà cô sinh ra, bởi vì tên tiếng Anh gốc của cô đọc có chút trúc trắc nên trước đây mọi người cứ trực tiếp gọi cô là "Sở", như vậy vừa thuận miệng lại vừa thân thiết nhưng sau khi chạy trốn khỏi Đường Nhĩ Ngôn rồi, cô dứt khoát dùng tháng sinh của mình làm tên gọi.

"Tôi không sao. " Sở Tư Nhan đóng cửa lại, một tay cầm điện thoại tay kia vỗ vỗ ngực tự trấn an mình.

"Không sao thì tốt rồi. Giá vẽ và dụng cụ của cô chúng tôi đã giúp cô cầm về, tối nay cô đến chỗ chúng tôi dùng cơm thuận tiện cầm về luôn. "

Hôm nay là lễ Giáng sinh, mấy người bạn hôm nay vẽ tranh cùng cô là những người đã đi với cô từ Paris đến đây, lễ Giáng sinh năm nay không có người nhà bên cạnh cho nên mọi người đã hẹn nhau buổi tối cùng nhau ăn cơm nhưng xem ra tối nay cô không có tâm tình đến tụ hội với mọi người rồi.

*****

Nói đến bữa cơm tối, Sở Tư Nhan lúc này mới ngơ ngác nhận ra buổi sáng ngoại trừ một quả táo coi như bữa điểm tâm ra, cho tới bây giờ cô cũng chưa có gì vào bụng.

Nhưng lúc này tâm trạng cô hoang mang lo lắng như vậy, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến đồ ăn chứ?

"Xin lỗi nha, Stephen, tối nay chắc là tôi không đi được. Đồ đạc của tôi ngày mai tôi ghé lấy sau vậy. "

"Cùng bạn tốt ôn chuyện cũ sao?" Stephen tỏ vẻ hiểu ý bật cười, "Vậy hai người từ từ trò chuyện đi, ngày mai gặp. "

Ngắt điện thoại rồi, Sở Tư Nhan thở phào một hơi nhẹ nhõm. Buông điện thoại xuống bàn trà cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra nhìn những tòa nhà quen thuộc mà xa lạ của Melbourne, đầu óc ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ.

Bốn giờ rưỡi chiều, bầu trời vốn đang trong trẻo của Melbourne đột nhiên lại tối lại, mặt trời rực rỡ vừa mới đây đã biến mất sau những đám mây đen, chẳng lẽ trời sắp mưa sao?

Sở Tư Nhan ngước đầu nhìn lên bầu trời một thoáng sau đó đóng cửa sổ lại, quay vào định đi chuẩn bị cho mình một bữa cơm đơn giản, qua loa cho xong rồi lên giường ngủ một giấc xem có thể bình ổn tâm trạng hỗn loạn của mình hay không nhưng khi mở tủ lạnh ra cô mới rầu rĩ phát hiện, ngoại trừ vài quả trứng gà, bên trong căn bản là không còn gì.

Mấy năm qua cô sống một mình, ngoại trừ vẽ tranh ra thì không làm gì hết, căn bản là rất ít vào bếp.

Xem ra hôm nay chỉ có thể ra ngoài ăn cơm rồi! Cũng may là ở gần chung cư nơi cô trọ đây có một nhà hàng nhỏ do người Singapore mở chuyên bán những món Trung truyền thống, hương vị khá là chính tông, một ngày như thế này đi ăn những món ăn quê nhà đã lâu không được thưởng thức cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Nghĩ là làm, Sở Tư Nhan cầm lấy ví tiền và dù rồi bước ra cửa. Lúc đi ra khỏi cổng chính của chung cư, trời quả nhiên là đổ mưa. Cô mở dù ra che rồi chậm rãi bước trong mưa đi đến mục tiêu của mình, nào ngờ chỉ mới được vài bước thì đã bị một chiếc xe màu đen sang trọng cản đường.

Sở Tư Nhan ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông ngồi trong xe đang nhìn cô qua cửa kiếng xe đang hạ xuống, ngay lập tức hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập trở lại, sắc mặt trong chớp mắt đó cũng trở nên tái nhợt.

Đường Nhĩ Ngôn!

Sao hắn lại ở chỗ này? Sao lại có thể là Đường Nhĩ Ngôn?

Hai người mắt nhìn vào mắt nhau không biết bao lâu, mãi đến khi phía sau vang lên những hồi còi đầy sốt ruột của những xe phía sau ý bảo họ nhường đường thì Sở Tư Nhan mới tỉnh hồn. Cô vội lùi lại mấy bước mà Đường Nhĩ Ngôn lúc này cũng đã đẩy cửa bước xuống, bảo tài xế lái xe đến một chỗ trống ngừng lại đợi mình.

"Sao anh lại biết được chỗ này?" Tay chống dù, cô cúi thấp đầu giọng nhẹ như gió thoảng.

"Anh biết tất cả mọi chuyện về em... " Mưa lất phất rơi trên mặt hắn, người hắn nhưng Đường Nhĩ Ngôn không để tâm, bởi vì người hắn để tâm nhất đang đứng trước mặt hắn rồi, đôi mắt thâm trầm mà sắc bén vẫn luôn chuyên chú nhìn cô, "... cho nên, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, như vậy chỉ lãng phí thời gian và sức lực của anh và em thôi. "

"Em tưởng rằng anh đã bỏ cuộc. " Hai tay nắm chặt cây dù nhỏ, giọng Sở Tư Nhan nhẹ như gió thoảng, tưởng chừng ngay cả bản thân cô cũng không nghe được.

"Đối với thứ mà anh muốn, trước giờ anh luôn bám riết không buông. " Hắn ngừng một chút rồi cười khẽ, trong giọng nói giấu không được chua chát, "Ngược lại, em lại từ bỏ quá nhanh. "

Cô có thể không từ bỏ sao? Khóe môi Sở Tư Nhan câu lên một nụ cười khổ, đáy mắt trong suốt lóe lên một tia đau thương.

Năm đó, dưới tình huống đó, cô cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để tiếp tục kiên trì.

Lưu lại bên cạnh hắn thật sự quá dày vò, khổ sở, tức giận, oán hận, chua xót, đủ mọi cảm giác cứ quấn riết lấy cô khiến cô tưởng mình sắp điên mất. Rõ ràng là hắn có người khác, người ta lại còn sinh con cho hắn thế mà hắn lại nhất định muốn giữ cô lại bên cạnh mình, giờ lại nói giống như cô mới là người có lỗi vậy.

"Nơi đây không phải chỗ thích hợp để chúng ta nói chuyện, lên xe đi. " Hắn tiến đến gần, một tay khoác lên vai cô, tay kia cứng rắn đoạt lấy cây dù trong tay cô.

"Em không muốn. " Cô định đoạt lại cây dù nhưng hắn đã nhanh hơn ném nó xuống đất, "Lên xe!"

Mưa không ngừng tí tách rơi trên đầu, trên mặt, trên người họ nhưng không ai để tâm, đôi mắt to quật cường và đôi mắt thâm trầm không chút thỏa hiệp của hắn cứ thế nhìn nhau.

Nhưng Sở Tư Nhan đối với sự kiên trì của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ chưa từng có phần thắng, cô rốt cuộc vẫn phải lên xe nhưng lên xe rồi cứ nép sát về phía cửa xe, mắt nhìn ra bên ngoài không thèm nhìn hắn.

"Ngồi xa như vậy làm gì?" Đường Nhĩ Ngôn cởi chiếc áo khoác đã ướt nước mưa của mình ra, bất thình lình cả hai tay từ phía sau ôm cả người cô vào lòng, "Không muốn biết tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này sao?"

"Em không muốn biết, không cần biết. Đường Nhĩ Ngôn, anh đừng đụng vào người em. " Cô dùng sức dãy dụa, cố tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, hàng mi dài nhẹ run lên nhìn thật động lòng người, "Tại sao anh còn muốn xuất hiện trước mặt em chứ? Em thật không dễ dàng gì mới làm cho cuộc sống của mình bình tĩnh lại, tại sao anh lại phải xuất hiện? Giữa chúng ta đã kết thúc rồi!"

Đường Nhĩ Ngôn cũng không cứng rắn muốn ôm cô nữa, đôi môi nhẹ câu lên, ánh mắt thâm thúy đăm đắm nhìn cô thật lâu, không nói một lời nào. Cô gái của hắn đang nói dối, hắn biết! Nếu như cô thật sự đang sống những ngày bình lặng như cô nói thì cần gì phải trở về Melbourne? Nếu như lòng của cô thật sự bình tĩnh như lời cô nói thì nhìn thấy hắn cần gì phải kích động như vậy?

Biểu tình trên mặt cô, ánh mắt của cô làm sao có thể gạt được hắn chứ?

Nhưng nếu như có muốn dùng cách này để phát tiết những cảm xúc khó chịu bao nhiêu năm qua vậy thì cứ để mặc cho cô phát tiết, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.

Thấy Đường Nhĩ Ngôn từ đầu đến cuối vẫn chỉ trầm mặc nhìn cô không nói tiếng nào, Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người.

Hắn cứ lẳng nhìn cô như thế không nói gì, ánh mắt nóng rực giống như muốn thiêu cháy cô, lại thâm thuý giống như có thể nhìn thấu cô, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, trên người cô dường như không một chỗ nào có thể thoát khỏi ánh mắt ấy, bao gồm cả lòng cô.

Tất cả của cô, bày ra trước mắt hắn, không đường trốn tránh.

"Nếu như không có chuyện gì khác, em muốn về nhà. " Cô có chút khổ sở, cúi gằm đầu lí rí nói.

Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, "Sở Tư Nhan, em lại muốn chạy trốn sao? Không chịu nói rõ ràng với anh lại cứ giống như đà điểu suốt ngày vùi đầu trong đống cát, lựa chọn không nghe, không thấy thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra sao?

Sở Tư Nhan mím chặt môi không trả lời hắn một câu. Cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa. Chuyện đến hôm nay, giữa họ hình như đã không còn lời nào để nói nữa rồi.

Thấy cô quyết tâm lãnh đạm mình, Đường Nhĩ Ngôn cũng không ép, chỉ nhún nhún vai, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, "Được, em không muốn nói anh cũng không ép, anh chỉ cần em trả lời anh một vấn đề, em chỉ cần nói một đáp án, một đáp án từ nội tâm chân thật nhất của em, nghe xong anh sẽ để em đi, được không?"

"Được, anh hỏi đi. " Cô gật nhẹ đầu, nghĩ không ra bất kỳ lý do nào để cự tuyệt một yêu cầu đơn giản như vậy.

Hắn chẳng qua chỉ cần một câu nói của cô thôi, chẳng lẽ hắn có thể vạch ngực moi tim cô ra xem liệu câu nói đó có phải thực sự xuất phát từ nội tâm hay không sao?

Nếu như hắn thật sự có thể xem thấu trái tim cô thì chắc hẳn đã biết cô đã từng yêu hắn đến mức nào, nếu như hắn thật sự biết cô yêu hắn sâu đến mức nào, vậy hắn sao còn nhẫn tâm làm cô tổn thương đến vậy chứ?

*****

"Anh chỉ muốn biết, những năm qua, em có nhớ đến anh không?" Giọng nói trầm thấp dù đã qua bao nhiêu năm vẫn quá quen thuộc với Sở Tư Nhan vang bên tai cô, đôi mắt thâm thúy như chứa đựng bao điều đăm đắm nhìn cô giống như muốn xuyên thẳng qua những che chắn bề ngoài nhìn thấu vào nội tâm, thậm chí là linh hồn cô khiến Sở Tư Nhan cảm thấy mình giống như không có cách nào che dấu bản thân vậy.

"Thành thật trả lời anh, em có từng nhớ đến anh không?"

"Em... mấy năm qua em... " Bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn, nhìn thấy trên mặt hắn thoáng lộ vẻ cô đơn, trong lòng cô lại thoáng qua một cảm giác tội lỗi, muốn nói dối nhưng lại nói không nên lời.

Cô không nên đồng ý trả lời câu hỏi kia của hắn. Sở Tư Nhan cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn. Người đàn ông này trước giờ thông minh sắc bén, tùy tiện một cái nhìn cũng có thể nắm bắt được tâm tư suy nghĩ của người khác, cô không muốn bị hắn dễ dàng nhìn thấu như vậy.

Không công bằng! Thật sự không công bằng! Tại sao hắn luôn có thể tìm thấy điểm yếu nhất của cô để tấn công, ép cô từng bước từng bước thoái lui đến ngõ cụt vậy chứ?

Thế những năm qua, hắn có từng nhớ đến cô không?

Nửa năm trước Long lão gia tử nói với cô Đường Nhĩ Ngôn đã không còn cho người tìm cô nữa rồi, bảo cô yên tâm mà tiếp tục cuộc sống, không cần phải lo sẽ bị hắn tìm thấy nữa.

Có lẽ hắn sẽ không biết, khi biết được hắn đã từ bỏ tìm kiếm cô, trong lòng Sở Tư Nhan lại dâng lên một cảm giác buồn bã và đau đớn mà ngay bản thân cô cũng không hiểu nổi, lại không cách nào thổ lộ với ai.

Để rồi mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, chỉ còn mình cô với cô cuộn mình trong chăn một mình gặm nhấm nỗi đau.

Thực ra, trong sâu thẳm nhất của lòng mình cô biết mình vẫn hy vọng, hy vọng hắn không từ bỏ chuyện tìm kiếm cô.

Con người, thật mâu thuẫn làm sao!

"Nhan Nhan, anh đang đợi câu trả lời của em. " Đang lúc cô suy nghĩ đến thất thần Đường Nhĩ Ngôn lần nữa kéo cô vào trong lòng mình, giọng trầm thấp kề bên tai cô thì thầm, đôi môi mang theo hơi thở đàn ông nóng rực dán sát gần như là đang hôn lên vành tai trắng nõn của cô gái khiến cả người cô khẽ run lên rồi sau đó trở nên cứng ngắc trong lòng hắn không dám nhúc nhích.

Cô đã quá quen với vòng tay của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, khí tức đàn ông quen thuộc của hắn, cả mùi nước hoa lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt luôn khiến cô tâm hoảng ý loạn kia...

Những lúc trong cơn mơ bừng tỉnh, những thứ quen thuộc đó lại bắt đầu quấy nhiễu tâm tư của cô.

Cô không muốn bị hắn từ bỏ!

Không có ai biết đây mới là suy nghĩ thực sự của cô! Tự bản thân cô biết nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó.

"Vậy còn anh thì sao? Có nhớ em không?" Vành mắt đỏ ửng, cô hỏi ngược lại.

Hắn nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt thâm thúy khóa chặt lấy cô rồi chậm rãi cúi xuống thật sâu ấn một nụ hôn...

"Nhớ, anh rất nhớ em, Sở Tư Nhan!"

Hắn, lần nữa tiến vào trong sinh mệnh của cô!

Đôi môi với những đường nét rõ ràng áp lên đôi môi mềm mại của cô, dây dưa thật lâu, như si như say, mà đôi tay rắn rỏi của hắn siết chặt lấy cô giống như muốn hòa tan vào trong xương cốt của mình, không để cô rời khỏi dù chỉ là nửa bước...

Đợi đến khi hắn rốt cuộc thỏa mãn chịu buông cô ra thì xe cũng đã dừng lại, hai người cũng đã trở về với hiện thực.

Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa, xuất hiện trước mắt cô là một căn biệt thự vây quanh bởi một màu xanh mướt của thiên nhiên.

Nơi này, thật xa lạ.

"Đây là đâu vậy?"

"Nhà của chúng ta. "

Sở Tư Nhan mở to mắt nhìn người đàn ông trừng trừng. Hắn nói, nhà của chúng ta?

Là ý gì?

Nhà của hắn và Thẩm Tích và con của họ sao?

Đứa con gái của hắn và Thẩm Tích, nhất định là một cô bé rất xinh đẹp đúng không?

Năm đó cho dù cô cố tình không để ý, không xem bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Đường thị và Đường Nhĩ Ngôn nhưng từ chỗ Long lão gia tử cô cũng biết, năm đó Thẩm Tích sinh cho hắn một đứa con gái.

Nghe nói, Đường Nhĩ Ngôn cực kỳ yêu thương đứa con gái này của mình, xem con gái hạt minh châu trên tay, đi đâu cũng thường dẫn theo bên mình.

Nhưng điều này cũng đâu có nghĩa là cô phải đến nhà hắn, đương nhiên càng không có nghĩa là cô phải gặp con hắn.

Một hồi thân mật trên xe kia cứ xem như một giấc mộng ban trưa vậy, trở về với hiện thực, chuyện sáu năm trước cô không có cách nào tiếp nhận thì sáu năm sau cũng chẳng khác gì, cô vẫn không thể tiếp nhận.

"Em không muốn đến nhà của anh. " Động tác có chút hoảng loạn cô ôm chặt ba lô trong lòng, đẩy cửa xe ra.

Lần này Đường Nhĩ Ngôn không ngăn cản cô, ngược lại từ phía bên kia xuống xe, bước mấy bước vòng qua đầu xe kéo lại cô gái đang vội vàng rời đi kia.

"Nhan Nhan, em không muốn vào nhà xem con chúng ta sao?"

Sở Tư Nhan cố nén tâm tình đang chực bùng nổ của mình, dùng sức rũ mạnh tay hắn ra, "Đường Nhĩ Ngôn, con gái của anh thì liên quan gì đến em, tại sao em phải xem nó chứ?"

Đường Nhĩ Ngôn nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười, "Nhan Nhan, anh có thể xem thái độ của em bây giờ là đang ghen không? Em đang đố kỵ, đố kỵ người phụ nữ khác có thể giúp anh mang thai sinh con, đối với điểm này, từ năm ấy đến giờ em vẫn không có cách nào hiểu và tiếp nhận được, có đúng không?"

"Em chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy con gái của anh mà thôi, anh đừng liên tưởng quá nhiều như vậy. "

Đường Nhĩ Ngôn trầm ngâm giây lát, một tay vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả đã bị mưa thấm ướt của cô, thật lâu không nói tiếng nào, cuối cùng chỉ nhẹ câu lên một nụ cười khiến người ta không hiểu hàm ý trong đó.

"Nếu như em thật sự không muốn nhìn thấy con bé, anh cũng không ép em. Nhưng anh muốn nói cho em biết tên của con bé. "

"Em cũng không muốn biết tên của con anh. Anh buông em ra, em muốn về nhà. " Vô duyên vô cớ lôi cô lên xe, đưa cô đến một nơi xa lạ như vầy, cũng không biết có thể đón xe quay về trung tâm thành phố hay không nữa.

Nghe câu trả lời của cô, ý cười trên môi người đàn ông càng sâu hơn, "Nhan Nhan của anh thật đáng yêu, anh thật thích nhìn bộ dạng em vì anh mà ghen tuông như vậy. Chỉ có điều, dù có muốn giận cũng phải nghe anh nói hết đã, con gái cưng của nhà chúng ta thật sự là một cô bé rất rất đáng yêu, anh bảo đảm, chỉ cần em nhìn thấy con bé nhất định sẽ thích nó ngay thôi. "

"Con của anh, có anh thương yêu nó là được rồi. "

"Vậy còn em? Không muốn anh thương yêu em sao?" Hắn lần nữa kéo cô vào lòng, không cho cô giãy dụa mảy may, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô, "Em không muốn thấy con anh cũng được thôi nhưng anh nói cho em biết, nếu như hôm nay con anh không gặp được em, con bé nhất định rất khổ sở rất đau lòng. "

Hắn nói câu này là có ý gì? Sở Tư Nhan nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khó hiểu nhưng trong lòng lại có một cảm giác không tốt cuộn lên, giống như nếu như cô không gặp chịu con gái của hắn là một chuyện cực kỳ tà ác vậy...

Đang lúc còn đang bối rối với bao suy nghĩ thì bên tai chợt truyền đến giọng nói thanh thúy nhưng non nớt của một cô bé, "Ba, không phải ba nói sẽ đưa mẹ về sao? Sao xe về đến nhà lâu như vậy rồi mà con không thấy ai hết vậy?"

"Tiểu thư, cô đi chầm chậm thôi, cẩn thận kẻo nước mưa làm ướt chiếc váy đẹp của cô bây giờ. " Chống dù đuổi theo sau cô bé, người bảo mẫu dè dặt lên tiếng.

Sở Tư Nhan không tự chủ được quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy kiểu công chúa bằng ren trắng đang đi về phía hai người, khoảnh khắc mà cô quay đầu lại đó, cô bé cũng dừng bước ngẩng đầu lên...

Nhất thời, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, hai người ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn đối phương...

Giống như, cuộc gặp mặt của những người đã chia cắt nhiều năm giờ mới được gặp lại...

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)