Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 208

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 208
Ngoại truyện: Cái giá lớn đến đâu, cũng không bì được với cô ấy
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vương tử? Phi châu?!

Đường Nhĩ Ngôn rốt cuộc quay người lại, "Lập tức đi tra cho tôi, xem nước X và Úc có bang giao gì không hay người đó chỉ dùng thân phận cá nhân đến đây mà thôi. "

"Tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay. " Cố Minh nói rồi xoay người rời đi.

Sau khi Cố Minh đi rồi, căn phòng làm việc rộng thênh thang im lặng như tờ khiến Đường Nhĩ Ngôn cảm thấy ngay cả tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mình hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Sở Tư Nhan, em thật dám chạy... " Bàn tay người đàn ông nắm lại thành nắm đấm nặng nề đập lên cánh cửa sổ được làm bằng loại kính đặc biệt chống đạn, gần như ngay lập tức, máu tươi từ mu bàn tay hắn theo những kẽ tay chảy dài xuống.

Rõ ràng đã nói với cô, có chuyện gì đợi hắn trở về hãy nói, thế mà cô lại một mực bướng bỉnh làm theo ý mình.

Đợi đến khi tìm được cô gái này, hắn nhất định phải hung hăng trừng phạt một trận, xem từ nay về sau cô có còn dám chạy nữa không. Nhưng nếu... Đường Nhĩ Ngôn không dám nghĩ tiếp nữa.

Những người quý tộc có thân phận, có tiền, có quyền như vị vương tử này chắc là tùy hứng đến vô pháp vô thiên, cô gái ngốc của hắn sao lại đi trêu chọc loại người như thế?

***

Lần nữa quay lại Brisbane nhưng tâm tình đã hoàn toàn không giống lần trước, Sở Tư Nhan lần này thực sự không có tâm tư đâu mà thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp của thành phố này.

Không thể phủ nhận, hôm đó lấy hết dũng khí quyết tâm chạy trốn là vì cô thật sự hy vọng có thể rời đi thành phố đau lòng kia nhưng hình như cô đã lên nhầm thuyền giặc rồi thì phải.

Người đàn ông vóc người vạm vỡ, làn da đen bóng và mái tóc xoăn tít, ra ngoài lúc nào cũng có một đám người rầm rộ theo bảo vệ này hình như không hề có ý định thả cô đi thì phải. Bất kể cô nói thế nào người này cũng chỉ nhe hàm răng sáng bóng của mình sân sẩn cười, nói cô thiếu hắn một món nợ ân tình, bảo cô không cùng hắn đi tham quan một chuyến thì không được.

Vì tránh cho Đường Nhĩ Ngôn phát hiện được hành tung của mình, lúc cô trốn đi ngoại trừ hộ chiếu và một ít tiền mặt ra, ngay cả điện thoại di động cô cũng không mang theo, vốn dự định nếu chạy trốn thành công thì lập tức quay về Singapore.

Nhưng vì phải trả cái gọi là "món nợ ân tình" của người đàn ông trẻ tuổi kia, cô mặc dù trăm ngàn lần không muốn cũng bị hắn áp tải đi dạo phố hai ngày. Sở Tư Nhan thật sự sợ là, qua hai ngày này rồi nếu như cô muốn rời khỏi nước Úc này thật đúng là khó còn hơn lên trời.

Đường Nhĩ Ngôn nhất định đã bày sẵn thiên la địa võng chờ cô xuất hiện.

Hắn chắc là rất tức giận, đúng không?

Bởi vì cô ra đi mà không nói một lời.

"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Sở Tư Nhan nhìn cảnh vật có chút xa lạ ngoài cửa sổ, dè dặt lên tiếng.

"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi chứ. " Abidal vắt tréo chân vào nhau, vui vẻ nhe răng cười để lộ hàm răng trắng bóng.

Abidal là từ nước Z xa xôi đến châu Âu học đại học, lần này đến Úc chỉ thuần túy là đi du ngoạn. Bao nhiêu năm ở châu Âu hắn tự nhận đã gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng hình như rất ít khi gặp được cô gái Đông phương nào lại có làn da nõn nà như vậy, gương mặt lại xinh đẹp và thanh tú như vậy, hơn nữa cô gái Đông phương này lá gan cũng không nhỏ, hoàn toàn không yếu ớt như vẻ ngoài của cô.

Chẳng những dám xông thẳng vào xe của hắn lại còn dám ra lệnh cho hắn lập tức lái xe đi. Hắn biết cô đang chạy trốn, hoặc nói nói là tìm chỗ lánh nạn thì tương đối chính xác hơn. Nhưng, đến nước Úc mới vẻn vẹn một ngày thôi mà đã gặp được một cô gái Đông phương xinh đẹp như vậy, đối với Abidal mà nói là một thu hoạch ngoài ý muốn thực đáng giá.

Chỉ tiếc là người đẹp dường như không mấy cảm kích hắn thì phải, ngay cả nụ cười cũng tiếc rẻ không chịu ban phát cho hắn một lần, hơn nữa giống như chỉ hận không thể lập tức rời khỏi người hắn thoát đi vậy, điều này khiến cho trong lòng Abidal càng thêm không thoải mái, càng hạ quyết tâm nhất định phải thu phục cho bằng được.

Nói thế nào đi nữa hắn cũng là hoàng tử út của nước Z, đất nước nhiều mỏ vàng và mỏ kim cương nhất trên thế giới, ngoại trừ làn da đen có chút không thuận mắt ra, dòng máu con lai khiến cho vẻ ngoài của hắn tuấn tú và đầy nam tính hơn hẳn những người châu Phi khác. Từ lúc đến châu Âu du học đến giờ đã có không biết bao nhiêu cô gái muốn bay lên cây thành phượng hoàng đeo bám theo hắn, tốp này rơi rụng tốp khác lại tiến lên không biết mệt mỏi.

Mà thân phận của mình Abidal cũng đã sớm nói rõ với cô rồi nhưng cô gái này hoàn toàn không tỏ vẻ kinh ngạc gì cả, ngược lại cứ luôn miệng hỏi lúc nào thì mình có thể rời đi giống như hắn là một cơn bệnh dịch, sợ sẽ lây bệnh cho cô vậy.

Rời đi? Hừm, lên xe của hắn rồi lại muốn đi? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Chỉ có điều, phải rời khỏi nước Úc này cũng là cần thiết bởi vì đã có người đang tìm hắn, hơn nữa là vì cô gái này mà tìm tới. Chuyến đi này Abidal thuần túy là dùng thân phận cá nhân đến để tham quan, đương nhiên không muốn cùng bộ ngoại giao của Úc nhấc lên bất kỳ quan hệ gì.

"Rốt cuộc là đi đâu vậy?" Sở Tư Nhan đối với nụ cười càn rỡ của Abidal làm như không thấy, lần nữa lặp lại câu hỏi.

"Sân bay. " Rốt cuộc hắn cũng nói cho cô đáp án, dù sao đợi lát nữa đến nơi rồi cô cũng sẽ biết thôi.

"Anh muốn đưa tôi ra sân bay sao? Thật tốt quá, cám ơn!" Sở Tư Nhan rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong hai ngày nay, nụ cười đó tuy chỉ nhàn nhạt nhưng lại khiến cả gương mặt cô bừng sáng, đồng thời cũng khiến vị vương tử ngồi bên cạnh cô kia nhìn đến ngây người.

"Không cần cám ơn. Tôi đưa em về nước Z cùng với tôi. " Hắc vương tử rất nhanh hoàn hồn lại.

"Ý của anh là sao?" Nụ cười trên mặt Sở Tư Nhan vụt tắt, chẳng lẽ người này nói thật sao? Đã nói mà, người da đen này làm gì mà dễ dàng đồng ý đưa cô đến sân bay như vậy chứ?

"Tôi thích em, tôi muốn đưa em về nước của tôi. "

"Nhưng tôi không thích anh. Tôi không thể nào theo anh về nước được. Tôi muốn xuống xe. " Sở Tư Nhan bị câu nói kia dọa đến cả gương mặt đều tái đi. Quả nhiên không phải chiếc xe nào cũng có thể tùy tiện ngồi vào, nhất là xe của những người lạ, thì ra làm bậy thực sự là phải trả giá.

Cô không ngừng dịch người về phía cửa xe nhưng nó căn bản là không thể mở ra, điều này càng khiến cô thêm hoảng hốt.

Sự hoảng loạn và bất an của cô, Abidal đều thấy rất rõ ràng, vì thế càng thêm đắc ý cười ha hả, "Cửa mở không ra đâu, đừng phí công vô ích. "

Cùng với câu nói, thân hình cao lớn của hắn cũng bắt đầu xê dịch về phía Sở Tư Nhan mà cô lúc này đã không còn đường thoái lui.

"Anh muốn bắt cóc tôi sao?"

"Ừ, anh rất thích sự thông minh của em. Nếu như em không đồng ý đi theo anh, chuyến đi này chính là bắt cóc. "

"Anh không sợ toàn thế giới sẽ lên án sao?"

"Không cần lo lắng thay cho anh. Anh đến đây là để tham quan du lịch, chỉ là lúc trở về có thêm một vị thứ phi mà thôi. " "Hắc" vương tử càng thêm đắc ý nói.

"Tôi đã có người mình thích rồi, căn bản là không thể nào trở thành thứ phi gì đó của anh. " Sở Tư Nhan cảm thấy người này thật sự là điên rồi, hai người mới biết nhau được mấy ngày đâu chứ? Vậy mà hắn còn dám vỗ ngực lớn tiếng nói muốn cưới cô làm vợ? Hơn nữa còn là thứ phi...

Thứ phi, nói khó nghe một chút thì chính là vợ nhỏ, là phòng nhì, phòng ba gì đó. Thật đúng là đủ hoang đường. Cho dù cô thích người này đến mấy đi nữa thì cũng không có khả năng chấp nhận cùng một cô gái khác có chung một người đàn ông chứ đừng nói gì đến chuyện cô còn chưa biết gì về hắn ngoài cái tên và thân phận vương tử gì đó...

Nếu không phải vậy, cũng không có chuyện cô chạy trốn khỏi Đường Nhĩ Ngôn hôm nay.

Càng là yêu thì càng không thể chấp nhận chuyện đó.

Hiện giờ cô mới sâu sắc lĩnh ngộ ra, rời đi Đường Nhĩ Ngôn tuy rằng rất đau lòng nhưng nếu so với chuyện ở bên cạnh hắn mà vẫn biết hắn còn một người phụ nữ khác loại đau đớn này thì có kể là gì chứ.

*****

Vẻ bi thương và đau khổ bỗng dưng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến Abidal nhất thời sững người sau đó vội vàng giải thích, "Tuy rằng anh thích em nhưng em là một người ngoại tộc, không thể làm vương phi được nhưng làm đệ nhất thứ phi thì không thành vấn đề. Tuy rằng anh có thể có đến bốn thứ phi nhưng em cứ yên tâm, em tuyệt đối là đệ nhất thứ phi. "

Lại còn đệ nhất thứ phi nữa chứ! Sở Tư Nhan thật sự muốn khóc không được muốn cười không xong.

"Đừng lo lắng nhiều như vậy, đợi lát nữa ngoan ngoãn theo anh lên máy bay là được rồi. "

Nghe câu này sắc mặt Sở Tư Nhan càng thêm tái nhợt, hết lời để nói chỉ trơ mắt nhìn người đàn ông không nói lý lẽ bên cạnh, nếu như... hắn thật sự muốn bắt cóc cô đưa tới nước Z...

Đến sân bay, máy bay tư nhân của "Hắc vương tử" đã chuẩn bị sẵn sàng ở đó đợi lệnh, Sở Tư Nhan bị hai người vệ sĩ vóc người cao lớn áp tải đi vào lối đi chuyên dụng dành cho khách VIP để đến chỗ máy bay tư nhân của Abidal.

"Này, anh điên thật rồi hả? Anh không được làm như vậy. Làm vậy là bắt cóc, là phạm pháp. " Sở Tư Nhan cuống quýt kêu lớn, thật đúng là xui xẻo, mới tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa! Xem ra trừ phi cô chết, bằng không chắc là cái tên điên da đen kia thật sự muốn áp tải cô về châu Phi làm vợ của hắn rồi.

"Không được thì tôi cũng đã làm rồi đấy. " Hắn đắc ý nói sau đó nhìn hai người phụ nữ trong máy bay nói với họ bằng thứ tiếng gì đó mà cô nghe không hiểu, hai người phụ nữ có vẻ như là người hầu lập tức bước tới, cứng rắn lôi cô vào trong một ca bin, cứng rắn ép cô thay vào bộ quần áo truyền thống của đất nước họ, lại dùng một tấm voan trắng che mặt cô lại sau đó lại lôi cô trở ra khoang ngoài.

Mặc dù mặt đã bị tấm voan trắng che lấp hơn một nửa nhưng bộ quần áo truyền thống của một đất nước khác khiến cho Sở Tư Nhan thoạt nhìn xinh đẹp theo một phong cách hoàn toàn khác khiến Abidal nhìn mà ngây ngẩn cả người trước vẻ đẹp của cô, vừa đi đến hai tay vừa giang ra định ôm cô vào lòng thì Sở Tư Nhan nhanh nhẹn lách mình né tránh sau đó liên tiếp thoái lui về sau mấy bước.

"Em không cần khẩn trương như vậy đâu. Ở nước của anh những cô gái được gả vào hoàng thất đều phải giữ gìn trinh tiết, bây giờ anh sẽ không làm gì em cả đâu. "

Nghe hắn nói như vậy, Sở Tư Nhan ngược lại không quá khẩn trương nữa, hai bàn tay đang thả bên sườn âm thầm siết chặt, chăm chú nhìn hắn cẩn thận hỏi từng chữ một, "Vương tử, cực kỳ cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết chuyện đó, thứ "trinh tiết" mà ngài nói đó ngài không thể tìm được trên người tôi đâu, tôi sớm đã không còn là xử nữ. "

Nói đến nước này rồi, chắc là hắn sẽ không ép buộc cô phải đi theo mình nữa chứ?

Quả nhiên, nghe thấy câu này, sắc mặt Abidal thay đổi hẳn, "Không thể nào, em còn nhỏ tuổi như vậy. "

Cô gái này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ như vậy, toàn thân lại toát ra một vẻ thanh tân và trong sáng của một thiếu nữ, chính là vì muốn gạt hắn nên cô mới phải nói ra những lời như vậy sao? Nghĩ tới điều này, sắc mặt Abidal lại khôi phục lại như thường, "Máy bay rất nhanh sẽ cất cánh, em không cần phải dùng cách này để gạt anh đâu, ái phi của anh. "

Thấy hắn không tin, lại không thể để hắn kiểm nghiệm, Sở Tư Nhan liền mượn cớ đi nhà vệ sinh một chuyến, tranh thủ lúc này không có ai canh gác, đập vỡ một cái ly thủy tinh, giấu kỹ nó trong lòng bàn tay mình, nếu như thật sự không thể chạy thoát, cô thà chết cũng không có khả năng làm vương phi, thứ phi gì đó của hắn.

Trong lúc hai người giằng co nhau trong khoang máy bay thì ở bên ngoài, mấy chiếc xe thương vụ màu đen phóng như bay vào sân bay rồi dừng lại trước một chiếc máy bay tư nhân, Đường Nhĩ Ngôn dưới sự dẫn đường của một số cảnh sát, đi đến gần chiếc máy bay xa hoa kia nhưng còn cách mấy bước thì lại bị một số vệ sĩ mặt không chút biểu tình xông ra ngăn lại.

Người cảnh sát dẫn đầu nhóm lấy ra huy hiệu cảnh sát của mình, "Có một công dân mất tích, chúng tôi nghi ngờ là bị người bắt cóc, hiện giờ chúng tôi yêu cầu lục soát chiếc máy bay này. "

Những vệ sĩ vẫn không chút dao động, giống những những bức tượng điêu khắc vậy, không hề nhúc nhích.

Giọng Đường Nhĩ Ngôn lạnh như băng, "Lục soát!"

Một số cảnh sát trực tiếp xông lên động thủ giải quyết những vệ sĩ, số còn lại tiến thẳng đến máy bay cưỡng chế mở cửa ra.

"Ai cho phép các người lên máy bay của tôi?" Abidal nhìn thấy mấy người xông vào máy bay của mình thì tức giận quát lớn, "Cút ra ngoài ngay cho tôi!"

Mà khi Sở Tư Nhan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, miếng thủy tinh thủ sẵn trong tay lặng lẽ rơi xuống đất.

Hắn đến rồi! Đường Nhĩ Ngôn đến rồi! Thật sự đã đến rồi!

Đường Nhĩ Ngôn đến, vậy tức là cô sẽ không bị đám người dã man kia áp tải đến tận châu Phi gì đó, nhưng quay về bên cạnh hắn, ngày tháng của cô liệu có tốt hơn so với bị người ta bắt cóc hay không?

Cô mấp máy môi thật lâu cuối cùng vẫn không thốt được một lời nhưng nước mắt mà cô cứ tưởng là đã khô cạn rồi kia lại không một tiếng động rơi xuống...

Hai người hầu nữ vẫn luôn canh giữ bên người cô thấy tình huống dị thường phát sinh, rất nhanh đưa tay kéo Sở Tư Nhan về phía mình rồi đẩy vào trong một ca bin ở phía sau.

Thấy cô bị hai người kia lôi đi, Đường Nhĩ Ngôn không suy nghĩ nhiều lập tức xông đến...

Hai người phụ nữ da đen thân hình vạm vỡ không thua kém gì đàn ông thấy vậy, một người buông tay ra khỏi người Sở Tư Nhan xông về phía hắn bắt đầu triển khai thế công. Trong quan niệm của Đường Nhĩ Ngôn cũng không có chuyện kiêng kỵ động thủ với phụ nữ gì cả, chỉ vài đường đơn giản là đã giải quyết xong người phụ nữ thân hình cao lớn như đàn ông kia.

Người còn lại thấy tình huống như thế cũng thả tay ra khỏi người cô định xông lên tham chiến. Sở Tư Nhan nhân cơ hội này lùi về sau mấy bước, rốt cuộc lên tiếng, "Nhĩ Ngôn, cẩn thận!"

Nói cho cùng, cô vẫn không thể nào thờ ơ nhìn hắn xảy ra chuyện được.

Trong cuộc hỗn chiến này, những vệ sĩ của Abidal toàn bộ bị hạ gục, đến cuối cùng chỉ còn lại vị "Hắc vương tử" trẻ tuổi, ngạo mạn này nhưng rồi vẫn bị Đường Nhĩ Ngôn giải quyết gọn, cuối cùng bị đánh đến không dậy nổi, nằm vật trên sàn không ngừng kêu la thảm thiết.

Nếu như không phải vì cô gái của hắn tiến lên lôi kéo hắn lại, nói không chừng Đường Nhĩ Ngôn đã khiến cho Abidal nếm mùi thê thảm hơn.

Bị người từ phi cơ nhấc lên rồi đưa thẳng vào xe cứu thương, "Hắc vương tử" vẫn chưa chịu thôi, lớn giọng gào thét, "Đám người ngu xuẩn các ngươi, tôi nhất định sẽ bắt các người trả giá thật lớn. "

Đường Nhĩ Ngôn sắc mặt u ám kéo cô gái trong bộ trang phục của nước Z nhét vào trong xe sau đó xe cuốn bụi rời đi.

Kịch vui đã xong, đương nhiên là đến lúc thu dọn hậu trường.

Vương tử của nước Z ở nước Úc bị người ta tấn công, người tấn công lại chính là Đường Nhĩ Ngôn, một trong những Hoa kiều giàu có nhất ở đất nước Kangaroo này.

Quan hệ ngoại giao của nước Z và Úc trước giờ đều luôn rất tốt đẹp, hiện giờ lại có động tĩnh lớn như vậy, đã tạo nên bất hòa ở cấp quốc tế.

Ngày hôm sau, đại vương tử của nước Z đã ngồi chuyên cơ đến nước Úc, yêu cầu chính thủ tướng và bộ trưởng bộ ngoại giao cho mình một lời giải thích hợp lý bằng không sẽ cắt đứt quan hệ ngoại giao với Úc.

Đương nhiên, trước khi có kết quả hiệp nghị giữa hai bên, những tin tức này toàn bộ đều bị áp chế không được tiết lộ cho giới truyền thông.

Buổi tối hôm đại vương tử đặt chân đến nước Úc, Đường Nhĩ Ngôn đã đến khách sạn nơi anh ta trú lại, cùng đại vương tử đóng cửa nói chuyện riêng, cuộc nói chuyện kéo dài đến hơn năm tiếng đồng hồ. Không ai biết nội dung hai người nói chuyện cụ thể là gì nhưng sáng hôm sau, đại vương tử đã đến bệnh viện đón Abidal, đứa em trai mới vừa được phẫu thuật nối xương của mình đưa đi.

*****

Sau buổi nói chuyện trong khách sạn với đại vương tử hôm đó, Đường Nhĩ Ngôn luôn rất bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian quay về nhà chứ đừng nói gì đến chuyện tìm cô tính sổ. Cho nên, Sở Tư Nhan vào buổi tối ngày thứ ba sau khi được "dẫn độ" trở về mới gặp được hắn.

"Có phải cảm thấy cùng anh chơi trò em trốn anh đuổi thú vị lắm không?" Hắn đứng trước cửa phòng vẽ tranh, thân hình cao lớn nghiêng nghiêng tựa vào khung cửa, miệng ngậm một điếu thuốc, hai tay vòng ở trước ngực nhìn cô gái nãy giờ vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn mình kia.

"Không phải như vậy. " Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.

"Không có?" Cơn tức của Đường Nhĩ Ngôn ngay lập tức bùng phát, ném điếu thuốc trên tay xuống, dẫm nát dưới chân rồi sải bước đi về phía cô...

"Em nghĩ cái gì mà muốn rời khỏi anh?" Đường Nhĩ Ngôn gần như mất đi khống chế quát lớn, đôi tay dùng sức ấn chặt bờ vai mảnh khảnh của cô, cơn giận đè nén suốt mấy ngày qua rốt cuộc trong một chớp mắt đó vỡ đê, toàn bộ bộc phát ra hết. Lửa giận bùng lên gần như thiêu đốt hết lí trí, hắn đứng trước mặt cô tức giận rống, "Đêm hôm đó anh cứu em, em đồng ý theo anh, từ giờ phút đó em đã thuộc về anh rồi, lưu lại bên cạnh anh là nghĩa vụ của em, trừ phi anh không cần em nữa bằng không em chỗ nào cũng không được đi, không thể đi, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ! Có nghe rõ không, Sở Tư Nhan!"

Trong đôi mắt thâm thúy vốn điềm tĩnh thường ngày lúc này tràn đầy bất mãn, phẫn nộ và cả đau lòng nữa. Cô muốn rời đi? Cô thế mà muốn rời khỏi hắn?! Cô tưởng rằng xe của đàn ông là có thể tùy tiện lên sao? Nếu như hắn tới trễ một bước có phải cô đã bị cái tên da đen đó đưa đi rồi không? Sau đó xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám chắc.

Chỉ là bởi vì hắn không kịp giải thích rõ ràng với cô mà cô đã không thể đợi được rồi sao? Chẳng lẽ cô đối với hắn một chút tin tưởng cũng không có hay sao?

Ý hắn là nói, cô chỉ có thể đợi đến lúc hắn không cần cô nữa thì cô mới được đi sao? Là ý này hay sao? Sở Tư Nhan bởi vì câu này của hắn mà đau lòng không thở nổi.

"Đường Nhĩ Ngôn, tình cảm mà em dành cho anh tin rằng anh không phải không biết. Vậy chắc anh cũng biết nguyên nhân vì sao em muốn rời khỏi anh, em không có cách nào chấp nhận sự thực, không có cách nào chấp nhận chuyện anh có con với một cô gái khác... "

"Sở Tư Nhan, sự thông minh nhạy bén trước giờ của em đi đâu mất rồi? Anh với Thẩm Tích... "

Lời của hắn còn chưa nói hết thì đã thấy Cố Minh hốt hoảng chạy vào ngắt lời hai người, "Boss... "

"Ra ngoài, có chuyện gì ngày mai hẵng nói. " Đường Nhĩ Ngôn không buồn quay đầu lại, gãy gọn ra lệnh.

Cố Minh nâng chiếc điện thoại di động trong tay lên, hơi thở có chút hỗn loạn, "Bệnh viện bên đó vừa gọi điện thoại đến, nói thân thể Thẩm tiểu thư xuất hiện vấn đề... "

Vừa nghe nói bệnh viện bên đó có việc tìm mình, Đường Nhĩ Ngôn cố nén lửa giận trong lòng, thả tay ra khỏi người Sở Tư Nhan, mệt mỏi vuốt mặt, "Em ngoan ngoãn ở nhà đợi cho anh, chỗ nào cũng không được đi. Đợi anh về chúng ta sẽ nói chuyện sau. "

Nói rồi hắn cũng không đợi cô trả lời, đứng lên cùng Cố Minh rời đi.

Sở Tư Nhan nhìn theo bóng lưng cao ngất của người đàn ông đang biến mất dần trước mắt mình, nghe tiếng bước chân xa dần của hắn mà lòng quặn quặn đau, cả người vô lực trượt từ trên ghế xuống sàn.

Một Thẩm Tích, một đứa bé còn chưa sinh ra đời mà đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, nếu như sau này đứa bé ra đời rồi, cô còn phải đối mặt với tình cảnh thế nào?

Hắn không cho cô rời đi nhưng cô lại cảm giác được, Đường Nhĩ Ngôn đã không còn là của riêng cô nữa rồi.

Lòng, đau thật đau, nỗi đau như một loại acid không ngừng ăn mòn linh hồn cô, ...

***

Trong căn phòng thượng hạng ở một bệnh viện tư nhân, tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Tích đang nằm trên giường và Đường Nhĩ Ngôn đang đứng bên cửa sổ, hắn quay lưng về phía giường bệnh, hai tay cắm vào túi quần nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, chiếu lên vóc dáng cao ngất của người đàn ông càng khiến cho hắn lộ vẻ tuấn dật và tao nhã.

"Thực xin lỗi, khiến anh phải lo lắng. " Nằm trên giường bệnh nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tích lên tiếng phá vỡ sự im lặng nặng nề trong phòng.

"Lo lắng thì không có, chỉ mong cô đừng lại tìm cách làm tôi chán ghét. Nếu như cô không muốn đứa bé này, có thể thẳng thắn nói cho tôi biết. " Đường Nhĩ Ngôn vẫn không quay đầu lại nhưng vẻ mặt lạnh lùng không cần nghĩ cũng đoán được.

Bên cạnh Thẩm Tích có bảo mẫu, có quản gia, còn có nhân viên y tế túc trực 24/24, làm sao có thể vô duyên vô cớ té ngã được chứ?

Điều vạn hạnh là, đứa bé không có gì đáng ngại.

"Không có chuyện em không muốn. Nhĩ Ngôn, em có thể hỏi anh một vấn đề không?" Hai tay Thẩm Tích đặt trên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng chua xót vô cùng. Nếu như không phải bởi vì trong bụng cô có đứa bé này, Đường Nhĩ Ngôn đại khái là đời này chắc cũng sẽ không chủ động tìm đến cô, đúng không?

"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi thân mật như vậy. Có gì cô cứ nói thẳng. " Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhạt nói.

"Anh yêu Sở Tư Nhan, đúng không?"

Căn phòng bỗng chốc trở nên im phăng phắc, im lặng đến nối Thẩm Tích có thể nghe được tiếng trái tim mình đang rạn vỡ.

Qua thật lâu thật lâu cô vẫn không nghe được câu trả lời của hắn.

"Nếu như không có Sở Tư Nhan, liệu có khả năng anh sẽ để mắt đến em không?"

Nếu như đã muốn nói, vậy dứt khoát hỏi cho đến cùng đi.

Thì ra cô cũng giống như bao nhiêu người khác trên đời, một khi đối mặt với tình yêu đều không thoát được sân si, cô lúc này đây, so với Tô Tử Yên lúc xưa có gì khác biệt đâu chứ? Lúc đó cô nhìn người ta cười nhạo, đến bây giờ, sẽ có bao nhiêu người nhìn cô mà cười nhạo đây? "Không có. " Lần này Đường Nhĩ Ngôn cho cô câu trả lời rất thẳng thắn, hắn xoay người lại, liếc mắt nhìn Thẩm Tích đang nằm trên giường, "Một tuần sau cô quay về Melbourne chờ sinh đi. Trước khi đứa bé thuận lợi sinh ra đời, tôi sẽ không đến gặp cô nữa đâu. "

Nói xong câu này, không đợi Thẩm Tích kịp nói thêm gì, hắn trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

***

Đường Nhĩ Ngôn mới vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, nghênh đón hắn là cây gậy của Đường lão thái gia vung tới.

"Ông nội, sao ông lại đến đây?" Nặng nề chịu một đòn của ông nội mình, lực đạo không nhẹ khiến hắn hít sâu mấy hơi mới bình ổn lại hơi thở, hỏi bằng giọng ngạc nhiên.

"Nếu như ta còn không đến, có phải cơ nghiệp của nhà họ Đường đều sẽ bị hủy trong tay con không?" Lần này Đường lão thái gia quả thực bị đứa cháu bảo bối này của mình chọc giận không nhẹ. Tuổi của hắn đã không còn nhỏ, tại sao làm việc lại không cẩn trọng suy nghĩ gì hết vậy chứ?

"Nào có nghiêm trọng đến vậy?" Đường Nhĩ Ngôn lơ đễnh đáp.

"Hai tuyến hàng không Tây Ban Nha và Ý cộng thêm quyền kinh doanh khách sạn của Đường thị ở Châu Âu đều đã nhượng lại cho người ta, còn dám nói là không nghiêm trọng? Đường Nhĩ Ngôn, chẳng lẽ con muốn đem cả Đường thị hai tay dâng cho người ta lúc đó mới gọi là nghiêm trọng sao?"

Ông cũng không ngờ là đứa cháu bảo bối của mình vì một cô gái mà rộng rãi đến như vậy, toàn bộ thị trường châu Âu của Đường thị đều đồng ý nhượng lại cho cái người Phi châu kia, còn hứa hẹn sẽ rót tiền đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng của nước Z, hắn thật sự là trúng tà rồi mà!

"Ông nội, những thứ mất đi con rồi sẽ lấy lại được hết. " Những thứ này có đáng là gì chứ?

"Nhĩ Ngôn, cái giá cao như vậy, con thấy xứng đáng sao?"

"Ông nội, cho dù là phải trả giá nhiều hơn nữa cũng không thể so sánh với chuyện cô ấy ở bên cạnh con. " Đường Nhĩ Ngôn đạm mạc cười.

Câu nói này khiến Đường lão thái gia triệt để cạn lời, lúc này đây ông đã có thể khẳng định, đứa cháu bảo bối này của mình đã thực sự trúng độc của nha đầu kia, hơn nữa là trúng độc rất nặng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)