Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 188

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 188
Ngoại truyện: Lưu lạc hoang đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Quả nhiên, cộng với tiếng sấm vang rền, tiếng mưa rào rạt, tiếng sóng biển ì ầm, chiếc thuyền bởi vì những cơn sóng quá lớn đánh vào mà lắc lư càng thêm dữ dội, Tống Cẩn Hành trượt chân một cái, cả người không đứng vững chật vật té nhào xuống sàn tàu, những người thủy thủ khác cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, ai nấy đều ngã dúi dụi, đầu choáng lợi hại. Tống Cẩn Hành vội vàng ôm lấy một cột thuyền tránh cho bản thân trượt khỏi sàn tàu văng ra biển.

Lúc này mọi người mới ý thức được nguy cơ lần này lớn đến đâu.

"Tôi không muốn chôn thân trong biển... Cứu tôi với!" Một trong số những thủy thủ đã sợ mất hết hồn vía thất thanh kêu lớn.

Tống Cẩn Hành dùng cánh tay cố ngăn mưa táp vào mặt, tức giận quát lớn, "Còn không mau giữ chắc tay lái? Chẳng lẽ kêu cha gọi mẹ thế này thì có thể giữ được tính mạng hay sao?"

"Không được. Chiếc tàu này sắp không trụ nổi rồi!" Chiếc tàu bị sóng đánh hết nghiêng lại ngả, người thủy thủ đang giữ lấy bánh lái chịu không nổi trước sức trì quá lớn của bánh lái, ngưỡng cổ gọi lớn, "Đại ca, chiếc tàu này sắp lật rồi!"

Tống Cẩn Hành thả tay ra khỏi cột tàu, trụ vững thân mình tiến về phía trước mấy bước, vượt qua bậc thang bắt lấy mạn tàu, động tác vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục tiến về buồng lái.

Vào đến buồng lái, hắn và người lái tàu cùng nhau hợp sức xoay bánh lái, hai người, bốn cánh tay, cố gắng hết sức chỉ mong khống chế được sự thăng bằng và hướng đi của chiếc tàu nhưng đáng tiếc là, chỉ trụ được thêm một lát thì chiếc tàu cũ kỹ không chịu nổi trước sức mạnh của thiên nhiên, rất nhanh đã bị biển lớn nuốt chửng, mọi người trên tàu đều bởi vì sợ hãi mà không ngừng gào thét kêu cứu.

"Đừng khóc nữa!" Ý chí kiên định, Tống Cẩn Hành cho dù đối mặt với tình huống nguy cấp vẫn không ngừng cố gắng, "Có cái gì đáng để khóc đâu chứ? Một người đàn ông chết thì chết thôi, sợ cái gì? Tất cả im miệng hết cho tôi!"

Bọn họ sẽ không vùi thân trong biển lớn thế này được!

Hắn chết không sao cả nhưng cô gái nhỏ kia thì tuyệt đối không được, hắn không cho phép!

Nhưng lời của Tống Cẩn Hành vừa mới nói xong thì trên mặt biển đã xuất hiện một vũng xoáy lớn, lực xoáy của nó giống như một miếng nam châm cực lớn chỉ chờ chiếc tàu kia đến để hút vào...

"Trời ơi, cứu tôi với!" Tiếng thét thất thanh vang lên khắp nơi, một đám đàn ông đối mặt với cơn thịnh nộ của trời đất ngoài chuyện luống cuống tay chân, đấm ngực gào khóc ra thì chẳng biết làm gì cả.

Sức hút của vũng xoáy quá lớn, chiếc tàu rốt cuộc chống chọi không nổi với sóng to gió lớn, sau một cơn sóng lớn ập đến, chiếc tàu như bị một bàn tay khổng lồ tung lên khỏi mặt nước rồi lại dúi xuống mặt biển, đầu tàu đụng thẳng vào một tảng đá ngầm, sức đụng quá lớn khiến cho nó như bị chẻ ra làm đôi, tất cả mọi người trên thuyền lập tức bị cuốn vào trong biển.

Tống Cẩn Hành chới với trong dòng nước xiết, hắn biết, tử thần đang chực chờ bên người mình chỉ đợi hắn nhắm mắt buông xuôi sẽ lập tức rước linh hồn hắn đi...

Nhưng, không được!

Vật nhỏ kia của hắn nhất định cũng bị sóng cuốn vào trong biển, là hắn cứng rắn bắt cô theo mình trở về đảo, nếu như lúc đầu hắn không kiên trì đưa cô cùng đi như vậy, hiện giờ cô nhất định đang an ổn ở nơi bình yên của riêng mình, không cần phải chịu tội như thế này!

Mãi cho tới lúc dầu sôi lửa bỏng này hắn mới hiểu, cho dù mất đi tất cả ký ức nhưng chỉ cần nhìn một cái, cô đã trở thành ký ức của hắn, cho dù những chuyện mà cô kể với hắn có thật hay không thì trong cảm nhận của hắn, cô cũng đã là một bộ phận không thể tách rời.

Hắn không thể để cho cô vùi thân trong biển cả khi hắn đang còn sống, hắn nhất định phải tìm được cô, nhất định phải cứu được cô...

Từng con sóng vô tình không ngừng đập vào người hắn, một làn rồi lại một lần, Tống Cẩn Hành ở trong những cơn sóng dâng trào ấy lộn người như một con rái cá, cố gắng không để bản thân bị dìm xuống đáy biển...

Lúc Phạm Tuyết Chân còn chưa nhận ra điều gì đang xảy ra thì cả người đã bị dòng nước lạnh như băng cuốn ra khỏi giường sau đó cuốn thẳng ra biển...

"Anh Cẩn... " Cô vừa mới mở miệng thì nước biển mặn chát đã tràn vào khắp miệng mũi, theo bản năng cô chỉ đành bịt chặt miệng lại nhưng chỉ một giây sau, nước biển đã tràn vào trong mắt, cản trở hết tầm nhìn của cô sau đó thì gần như là nhấn chìm cô bên trong dòng nước mặn chát ấy, khiến hô hấp của cô càng lúc càng khó khăn...

Hai tay lẫn hai chân theo bản năng vẫy vùng điên cuồng trong dòng nước, cố gắng nắm bắt thứ gì đó có thể giúp mình trụ vững lại nhưng bất hạnh là, hoàn toàn không nắm được gì cả, hơn nữa thân thể càng lúc càng không thể duy trì, nặng dần, nặng dần rồi chìm hẳn xuống...

Cô sắp chết rồi sao? Vậy còn anh Cẩn Hành đâu? Anh ấy đang ở đâu?

Đột nhiên, một vũng nước xoáy không chút thương tiếc kéo cô xuống sâu hơn nữa, chính ngay lúc Phạm Tuyết Chân cảm thấy mình sắp mất đi hết tri giác thì một đôi tay cánh tay dài mà hữu lực kịp thời kéo cô lại.

Cố gắng hết sức mới mở được đôi mắt ra nhưng chỉ được một chút thôi, ngay cả mặt người vừa cứu mình là ai nhưng cô cảm nhận được, là anh Cẩn Hành cứu cô.

Theo bản năng cô vội đưa tay chụp lấy, chết sống cũng không chịu buông ra cánh ta rắn rỏi hữu lực kia, khi thấy mình bị cuốn vào một lồng ngực rộng rãi, gần như ngay lập tức, cảm giác sợ hãi vốn đang vây quanh cô chợt biến mất một cách kỳ diệu, trong lòng chỉ còn lại sự cảm động vô cùng tận mà hắn thì sít sao ôm lấy cô, đôi môi lạnh băng nặng nề áp xuống, hắn dùng miệng truyền thêm dưỡng khí cho cô...

"Anh Cẩn Hành... " Trong lòng cô âm thầm gọi mà nước mắt, hòa chung với nước biển, mặn chát...

Nếu như, có thể chết chung với anh ấy, cô cũng cam tâm tình nguyện...

***

Luân Đôn

Vân Phi Dương nhìn tín hiệu theo dõi đang nhấp nháy bỗng mờ dần dần trên màn hình máy tính, cuối cùng, đến khi không còn nhìn thấy gì nữa thì vụt đứng bật dậy...

"Tín hiệu theo dõi vị trí trên người Chân Chân mất rồi. " Vị trí cuối cùng mà hắn nhận được chính là ở một vùng biển nào đó thuộc Đại Tay Dương.

Phạm Trọng Nam đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe vậy thì xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn, "Không phải cậu nói tất cả đều nằm trong tầm khống chế của cậu sao?"

"Chắc là bọn họ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi. " Vân Phi Dương vỗ trán một cách bất đắc dĩ. Trước đây hắn thực sự vẫn luôn nắm rõ hành tung của bọn họ, cũng đã phái rất nhiều người đi tìm. Mấy ngày nay tín hiệu cho thấy hai người càng lúc càng đến gần Luân Đôn hơn, điều này chứng minh Tống Cẩn Hành căn bản là không đưa Phạm Tuyết Chân trở về căn cứ trên đảo. Vốn hắn còn cho rằng, nếu theo tốc độ lúc đó của họ, hai người sẽ rất nhanh trở lại Luân Đôn, thế thì cơ hội tìm thấy họ sẽ càng lúc càng lớn, nhưng thật không ngờ, gần đến đích rồi lại đột nhiên xảy ra chuyện, nguy hiểm nhất là tín hiệu theo dõi đã hoàn toàn mất.

Khí hậu trên biển biến hóa khôn lường, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra cuồng phong gió lốc nhưng nếu hai người đi bằng chiếc tàu ngầm kia, đáng lý sẽ không bị thời tiết ảnh hưởng đến mới phải. Mọi người đoán tới đoán lui cũng không đoán được rằng, Tống Cẩn Hành và Phạm Tuyết Chân sớm đã rời khỏi chiếc tàu ngầm kia...

Xảy ra chuyện là điều chắc chắn nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không ai đoán ra nổi! Nếu như chỉ vì bị người của căn cứ bắt lại thì ít ra bọn họ vẫn còn có thứ để cùng bọn họ đàm phán nhưng, nếu như là vì những chuyện không thể dự đoán trước, vậy thì...

"Tôi muốn tìm được vị trí cụ thể cuối cùng của họ trước khi mất tích. " Phạm Trọng Nam đi đến trước mặt Vân Phi Dương, nói một cách dứt khoát.

Vân Phi Dương xoay laptop về phía hắn, chỉ tay về một điểm nào đó trên màn hình, "Chỗ này, gần một vùng đảo nham thạch nằm giữa miền Nam châu Phi và châu Nam Mỹ. "

Phạm Trọng Nam nhắm mắt trầm tư một lát mới lên tiếng, "Máy bay không người lái bên đó đã nhận được tin tức gì hữu dụng chưa?"

Vân Phi Dương nhẹ lắc đầu, "Tạm thời chưa thấy truyền đến manh mối gì cả. "

Phạm Trọng Nam đi về phía cửa sổ gọi một cú điện thoại, đối phương rất nhanh đã đón nghe, "Công tước Eliat, có chuyện cần ngài giúp đỡ một chút... "

*****

Máy bay không người lái không thu được manh mối gì hữu ích, vậy chỉ đành vận dụng tàu ngầm không người lái của quân đội xuống đáy biển tìm kiếm xem liệu có tìm được manh mối gì không, một người là bạn tốt hơn hai mươi năm của hắn, người còn lại là đứa em gái mà hắn đã hứa với người mẹ quá cố của mình sẽ chăm sóc cô đến hết đời, hắn tuyệt đối không cho phép họ xảy ra bất kỳ sự cố gì, cho dù là có sự cố đi nữa, cũng không thể không một chút tiếng vang như vậy được...

Công tước Eliat nhận lời một cách rất sảng khoái, sau khi xác nhận với ông thời gian và địa điểm xong, Phạm Trọng Nam thu điện thoại lại xoay người bước ra ngoài.

"Cậu đi đâu vậy?" Vân Phi Dương đuổi theo sau lưng hắn gọi với theo.

Phạm Trọng Nam chẳng buồn trả lời hắn.

Trở về văn phòng của mình ở tầng trên cùng, vừa ngồi xuống thì đã thấy Giang Viễn Hàng vốn chờ sẵn ở sofa đứng lên đi về phía mình, "Frank... ". Ở trước mặt "người anh rể" này, Giang Viễn Hàng vẫn cảm thấy mình gọi tên tiếng Anh của anh ta tương đối dễ dàng hơn, cái danh xưng kia luôn khiến cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Lehmann đã chính thức tiếp nhận kế hoạch "Kình Ngư", tiếp theo chúng ta phải làm sao?" Sốt ruột đi thẳng vào vấn đề, Giang Viễn Hàng nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.

Phạm Trọng Nam mở lap top của mình lên, mình một lần kết quả giao dịch trong thị trường chứng khoán hôm nay rồi mới lên tiếng, "Làm mất giá đồng Euro, đẩy cao tỷ giá tiền đô, sau khi lên đến 160 thì đổi hết sang đồng Euro. "

"Cục dự trữ liên bang sẽ không vì chuyện này mà tăng lãi suất đấy chứ?" Giang Viễn Hàng lo lắng điểm này nhất.

"Cho dù bọn họ muốn tăng lãi suất thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, không cần phải lo lắng. " Phạm Trọng Nam trả lời một cách quả quyết.

"OK. Vậy em đi làm ngay. " Giang Viễn Hàng không hỏi nhiều nữa, xoay người rời đi văn phòng của Phạm Trọng Nam, ra đến cửa thì gặp chị gái mình, người ngày nào cũng đưa bữa trưa đến cho ông xã, sau khi chào hỏi, cậu cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.

"Vân đại ca nói Chân Chân và Tống đại ca mất tích, rốt cuộc là có chuyện gì?" Vừa vào đến cửa, Giang Tâm Đóa đã sốt ruột hỏi ngay.

Vân Phi Dương cái tên này, miệng thật sự là rộng quá!

"Anh đã cho thêm người ra biển tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được họ về. " Vốn còn định làm việc nhưng giờ hắn chỉ đành tạm gác lại để trấn an bà xã đang lòng nóng như lửa đốt của mình.

"Liệu hai người họ có... " Những lời tiếp theo Giang Tâm Đóa không dám nói ra miệng.

"Anh nhất định se tìm được hai người họ. Tin anh đi, sẽ không có chuyện gì đâu. " Hắn kéo cô ngồi trên chân mình, vòng tay qua người cô, tay kia vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an.

"Em lo cho hai người lắm... "

"Tin tưởng anh, anh cũng lo cho hai người nọ không kém gì em nhưng chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm. " Bọn họ phải đảm bảo sau khi tìm được hai người rồi sẽ cho họ một bến đỗ an toàn.

"Phía quân đội Mỹ họ chịu buông tay sao?" Sở dĩ hai người kia phải chạy không phải là vì phía quân đội ra lệnh truy nã toàn cầu đối với Tống đại ca sao?

"Bọn họ còn chưa có bất kỳ câu trả lời chính thức nào. Nhưng anh có cách khiến cho họ dù không muốn cũng phải nhả ra. " Lần trước Smith hứa sẽ chuyển yêu cầu của bọn họ lên cấp trên của mình, tức là quân đội Mỹ nhưng tính tới lúc này thì họ vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào, vậy họ đương nhiên là không cần khách sáo nữa rồi.

"Vậy anh định làm thế nào?" Giang Tâm Đóa mở to đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn hắn.

Cho dù tập đoàn Phạm thị có sức ảnh hưởng lớn hơn nữa thì dù sao cũng chỉ thuộc về cá nhân, làm sao có thể đối kháng với lực lượng của cả một quốc gia?

"Tập đoàn Phạm thị và BCF nắm giữ trong tay tổng cộng ba trăm năm mươi tỷ trái phiếu kho bạc Mỹ, nếu như anh bán hết chúng đi thì thị trường công trái sẽ như thế nào?"

Cộng thêm hiện giờ họ muốn đẩy cao tỷ giá đồng euro so với tiền đô, sau một loạt hành động này nhất định sẽ có những biến động cực lớn trên thị trường ngoại hối, khi thị trường muốn đảm bảo giá trị của đồng đô la không bị mất đi, bọn họ còn dám không đồng ý thỏa hiệp hay sao?

Sự tự do của một Tống Cẩn Hành đổi lấy vị trí độc tôn của tiền đô trên thị trường tài chính toàn cầu, bên nào nặng bên nào nhẹ, bọn họ nhất định rất rõ ràng.

***

Nước biển lạnh buốt không ngừng đập vào người hắn, Tống Cẩn Hành chậm chạp mở mắt ra, dù rằng trong mắt vẫn còn chưa có được sự tỉnh táo như thường ngày nhưng dù sao thì hắn cũng đã tỉnh.

Đây là đâu vậy?

Tống Cẩn Hành nghi hoặc chớp mắt mấy lần, khi đôi mắt đã nhìn được rõ ràng hắn mới thấy, trên đầu mình là bầu trời đầy sao, xung quanh thì hoang vắng vô cùng, ánh trăng non treo lơ lửng trên bầu trời như một lưỡi liềm phát ra một quầng sáng bạc mờ ảo, sóng biển vẫn không ngừng dập dềnh đánh vào người hắn khiến Tống Cẩn Hành không tự chủ được rùng mình một cái.

Vật nhỏ kia đâu? Hắn sực nhớ ra, trước khi sóng biển đánh họ vào bờ thì hắn vẫn một mực ôm lấy cô, nhưng lúc này đây trong tay hắn lại hoàn toàn trống không...

Tống Cẩn Hành cố gắng động đậy những ngón tay sau đó là cánh tay cuối cùng chật vật chống tay ngồi dậy, vừa lấy một tay xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau dữ dội, vừa đảo mắt nhìn một vòng khu vực hoang liêu này cố tìm bóng dáng của cô gái nhỏ kia.

Cuối cùng, ở một chỗ cách hắn chừng vài chục mét Tống Cẩn Hành nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang nằm dài trên bãi cát mà bên cạnh cô, hình như có một bóng người đang quỳ.

Là ai vậy?

"Chân Chân... " Lòng cảnh giác cực mạnh khiến Tống Cẩn Hành như có thêm sức mạnh, hắn cắn răng cố sức đứng dậy, dưới ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ hắn tinh mắt nhìn thấy bóng người vốn đang quỳ bên cạnh Phạm Tuyết Chân kia lách mình nấp sau những đống đá nham thạch nhanh như chớp.

Chắc không phải là một hồn ma lang thang ở bên ngoài đấy chứ?

Súng của hắn đâu? Tống Cẩn Hành đưa tay lần sờ bên trong áo, cuối cùng tìm được một cây súng ngắn, chỉ không ngờ lài, súng vừa mới rút ra khỏi người thì đã thấy nước từ trong họng súng ào ào trút ra.

"Chết tiệt!" Tống Cẩn Hành nhịn không được quát lên một câu thô tục, không chút do dự ném khẩu súng đã bị nước biển phá hỏng kia lên bãi cát, hiện giờ hắn phải đi xem thử cô gái kia hiện giờ thế nào rồi.

Trước đó không lâu cô còn sinh bệnh chưa khỏi, giờ lại ngâm trong nước lâu như vậy, nhất định là không chịu nổi rồi.

Không chút chần chừ, Tống Cẩn Hành bước nhanh đến bên cạnh Phạm Tuyết Chân, đỡ thân thể mềm nhũn của cô lên cho đầu tựa vào ngực mình, dùng thân thể mình sưởi ấm cho cô. "Vật nhỏ... Chân Chân... Chân Chân... " Vừa không ngừng gọi tên hắn vừa vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng gọi tỉnh cô nhưng thật lâu Phạm Tuyết Chân vẫn không hề có chút phản ứng nào, hơn nữa thân thể lạnh như băng của cô cũng không hề có chút biến chuyển nào.

Hắn lấy tay ra khỏi mặt cô, dùng sức xoa hai tay lại với nhau cho ấm rồi bắt đầu xoa bóp khắp người cô, hy vọng có thể dùng hơi ấm của mình giúp cô khôi phục lại một chút tri giác trong khi miệng vẫn không ngừng gọi tên cô nhưng hắn gọi đến cổ họng khô ramg mà cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Mái tóc dài đen óng của cô xõa tán loạn trên má, trên cổ, trên vai, hàng mi dài dày rợp vẫn sít sao nhắm lại, làn da vốn trắng trẻo mịn màng lúc này lại không chút huyết sắc, nhợt nhạt đến khiến người ta thấy mà sợ hãi nhưng Tống Cẩn Hành vẫn kiên trì tiếp tục, hai tay vẫn không ngừng xoa bóp truyền hơi ấm cho cô.

Không biết lại qua bao nhiêu lâu nữa, khi Phạm Tuyết Chân rốt cuộc cũng mở mắt ra, Tống Cẩn Hành không kìm lòng được cúi xuống đặt những nụ hôn như mưa lên trán, lên mắt, lên mũi, lên môi cô, chưa bao giờ cảm thấy sinh mạng lại đáng quý như vậy...

"Anh Cẩn Hành... " Phạm Tuyết Chân khàn giọng khóc gọi tên hắn, ngưỡng cao đầu đáp lại nụ hôn của hắn.

Khi hắn sít sao siết lấy cô trong vòng tay rắn rỏi của mình, cô không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay hắn.

Khi cô vòng tay ôm lấy hắn, cô cảm nhận được sức mạnh vô tận từ thân thể cường tráng kia, nhất là đôi cánh tay, đôi cánh tay đã vững vàng từ trong dòng nước xiết cứu cô trở lại...

Cô còn sống, còn thở được, còn có thể nhìn thấy anh Cẩn Hành của cô...

Thật tốt quá!

*****

Hai người nhặt lại được tính mạng từ sau cơn kiếp nạn vong tình hôn nhau trên bãi biển ẩm ướt, trong gió đêm lạnh lẽo nhưng nụ hôn của họ lại nóng bỏng không gì sánh kịp, ngay cả quần áo còn chưa kịp cởi đã cấp thiết muốn cảm nhận được nhiệt tình của đối phương...

Chỉ là, sự quá mức cấp thiết, quá mức nhiệt tình dẫn đến có chút không khống chế được của Tống Cẩn Hành rốt cuộc khiến Phạm Tuyết Chân vốn còn đang bệnh chưa hết trực tiếp ngất đi trong lòng hắn.

"Chân Chân, Chân Chân... "

Lần này, bất kể hắn gọi thế nào, lay thế nào cô cũng không mở mắt ra, nếu như không phải vì còn nghe được một hơi thở yếu ớt từ cô, chắc là Tống Cẩn Hành không chút nghi ngờ là cô đã chết. Hắn vội vàng ôm cô đứng lên, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh bãi biển xa lạ mà hoang vắng này, trong đầu cố gắng hình dung lại vị trí của chiếc tàu trước khi bị chìm. Nếu như hắn đoán không sai, nơi đây chắc là một hòn đảo hoang chưa được con người khai phá thuộc Đại Tây Dương.

Nơi đây có nhiều khả năng mấy mươi năm trước là thuộc địa nhưng theo tình hình hiện tại cho thấy, có lẽ nó đã bị người ta quên lãng từ lâu lắm rồi.

Trên một hòn đảo hoang liêu vắng vẻ thế này, quả thực là kêu trời không thấu, gọi đất không nghe, muốn tìm người giúp xem ra còn khó hơn lên trời. Nhưng ít nhất hiện giờ hắn phải tìm một hang động nào khô ráo để cô xuống, nghĩ cách nhóm lửa sưởi ấm cho cô trước đã rồi mới đi tìm chút thức ăn, bằng không với thân thể suy yếu như thế này của cô nhất định là không chống chọi được bao lâu.

"Tại sao anh lại bắt nạt chị ấy như vậy?" Còn đang suy tính thì bất ngờ cmột giọng nam có chút non nớt vang lên sau lưng hắn.

Đôi tay đang ôm lấy Phạm Tuyết Chân của Tống Cẩn Hành vô thức càng thêm siết chặt, hắn nhớ lúc vừa mới tỉnh lại đã nhìn thấy một bóng người đang quỳ gối bên cạnh cô gái này, sau đó khi thấy hắn ngồi dậy, cái bóng kia lập tức biến mất một cách quỷ dị, bởi vì quá mức lo lắng cho Phạm Tuyết Chân, cộng thêm sự hưng phấn sau khi thoát được kiếp nạn khiến hắn hoàn toàn đem chuyện đó ném ra sau đầu, thật không ngờ, trên hòn đảo hoang vắng này thực sự còn có người khác ngoài hai người họ.

"Đừng có đùa dai với tôi, tôi biết cậu là người, có bản lĩnh thì bước ra nói chuyện với tôi. " Hắn hừ lạnh.

Nhưng phía sau hắn không có một tiếng động nào nữa, cũng không biết người nấp ở phía sau tảng đá kia đã đi chưa. Tống Cẩn Hành ôm chặt cô gái nhỏ trong tay mình, lòng đầy nghi vấn dè dặt xoay người, lặng lẽ bước những bước thật cẩn trọng về phía vừa phát ra tiếng nói.

Không một tiếng động, hắn dừng lại trước đống nham thạch, thận trọng nhớm người nhìn ra, bất thình lình, một vật cứng rắn, lạnh lẽo chỉ thẳng vào cổ họng hắn khiến Tống Cẩn Hành trong nháy mắt đó ngớ người ra.

"Thả chị ấy ra. "

Cả người Tống Cẩn Hành cứng lại nhưng hoàn toàn không có ý định buông cô gái nhỏ trong tay mình xuống, ánh mắt sắc lạnh quét về phía cậu thanh niên đang cầm một cây súng trường khá thô sơ chỉ thẳng vào mình. Cậu nhóc xem chừng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhỏ như vậy mà dám dùng súng uy hiếp hắn, xem ra lá gan cũng không nhỏ.

"Cô ấy là của tôi, cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi thả cô ấy ra?" Nếu như hắn đoán không lần, lúc nãy trên bãi biển sở dĩ Phạm Tuyết Chân nằm cách xa hắn mấy chục mét chắc chắn là do cậu nhóc này dời cô đi.

Hừm, tuổi còn nhỏ, hỉ mũi còn chưa sạch mà đã háo sắc như vậy rồi, chỉ lo cứu người đẹp không lo cứu hắn, là vậy sao?

"Anh... vừa nãy anh bắt nạt chị ấy. " Cậu bé nhấn mạnh một lần nữa, lần này giọng điệu mang theo một tia lên án rất rõ ràng.

"Bắt nạt cô ấy?" Tống Cẩn Hành bật cười, "Tôi yêu cô ấy như vậy, không gọi là bắt nạt. Chuyện này không phải mấy cậu nhóc như cậu có thể hiểu được. "

"Tôi nói anh bắt nạt là bắt nạt. Bằng không tại sao chị ấy vừa tỉnh lại hôn mê tiếp chứ?" Cậu thanh niên có vẻ như đã quyết tâm đem cái tội "bắt nạt" này đổ lên đầu Tống Cẩn Hành.

Vừa nãy khi cậu bắt gặp cô gái này đang nằm hôn mê bất tỉnh trên bãi biển, suy nghĩ đầu tiên đến trong đầu cậu chính là – mình đã nhìn thấy thiên sứ! Cho nên cậu mới có ý định cứu cô, chỉ là, còn chưa kịp kéo cô về chỗ của mình thì người đàn ông cùng với cô bị sóng đánh vào bãi biển kia đã tỉnh lại nên cậu chỉ đành vội vàng trốn đi trước.

Nhưng, rõ ràng cậu đã nhìn thấy người đàn ông kia gọi tỉnh chị thiên sứ kia rồi nhưng lại chính anh ta làm cho chị ấy lại ngất đi lần nữa, cho nên cậu mới nhịn không được lấy súng ra quyết định đi cứu người.

"Bạn nhỏ, phản ứng của cậu hơi quá mức rồi, hiện giờ tôi không có thời gian giải thích với cậu. Giờ cậu nói cho tôi biết, nơi đây là đâu?"

"Đây là đảo ăn thịt người. Nơi đây có một bộ tộc người nguyên thủy, bọn họ ăn thịt người. " Cậu thanh niên nói một cách rõ ràng.

Tống Cẩn Hành lắc đầu, "Cậu cần gì phải dọa tôi thế? Vừa nãy cậu cũng muốn cứu cô ấy đúng không? Vậy còn không mau dẫn tôi về chỗ của cậu, cô ấy cần được sưởi ấm ngay. "

Cậu thanh niên nhìn gương mặt tái nhợt của Phạm Tuyết Chân rồi lại dời tầm mắt sang người đàn ông cao lớn trước mặt mình, "Tôi chỉ có thể đưa chị ấy về. "

"Nghe giọng điệu của cậu, cậu là người Anh. " Tống Cẩn Hành nói một cách chắn chắn sau đó tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu thanh niên đối diện, "Thuyền của cậu cũng gặp nạn trên biển rồi bị sóng đánh vào đây sao?"

"Không liên quan gì đến anh. Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cứu chị ấy không cứu anh. " Trong mắt cậu thanh niên lóe lên một tia u buồn nhưng biến mất rất nhanh.

"Được thôi. Vậy cậu dẫn đường, tôi đến chỗ cậu, để cô ấy ở đó rồi lập tức rời đi. " Tống Cẩn Hành quyết định nhường một bước. Hiện giờ tính mạng của Phạm Tuyết Chân quan trọng hơn cả.

"Anh đặt chị ấy xuống, tôi đưa chị ấy đi. " Cậu thanh niên hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, đôi mắt đen lay láy đăm đắm nhìn Tống Cẩn Hành.

"Tại sao tôi phải tin cậu chứ? Cô ấy là người của tôi, cậu không muốn cứu cô ấy cũng không sao, tôi chết chung với cô ấy cũng không sao cả. "

"Nếu bây giờ anh không để tôi đưa chị ấy đi, đợi lát nữa đám người ăn thịt người đó đuổi đến thì hai người muốn chạy cũng không chạy thoát. " Cậu thanh niên nói một cách hết sức nghiêm túc.

"Cậu muốn dùng đám người nguyên thủy ấy dọa người văn minh như tôi?" Tống Cẩn Hành khịt mũi tỏ vẻ xem thường.

Đột nhiên, vẻ khinh thường trên mặt Tống Cẩn Hành biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng bởi vì hắn cảm giác được từ mặt đất truyền đến từng trận rung động dữ dội.

"Tiêu rồi!" Cậu thanh niên sợ hãi kêu lên một tiếng sau đó vội vàng thu lại cây súng đang chỉ vào người Tống Cẩn Hành, dùng sức đẩy hắn, "Trốn nhanh lên!"

Lúc này Tống Cẩn Hành cũng nhận ra được nguy cơ đang đến gần, hắn đột nhiên ngăn cậu thanh niên đang xoay người định rời đi kia lại, "Cậu đưa cô ấy đi. "Nói rồi đem Phạm Tuyết Chân đang ở trong tay mình nhét vào tay cậu thanh niên sau đó vội vàng xoay người chạy đi.

Cậu thanh niên cũng biết là tình huống khẩn cấp, đón lấy Phạm Tuyết Chân xong cũng vội vàng ẩn mình vào một góc tối sau đống nham thạch.

Tống Cẩn Hành chạy trên bãi cát chưa được mấy bước thì đã bị một đám giống như là người rừng, trên người chỉ vây bằng một chiếc khố ngoài ra không còn một thứ gì khác che chắn cơ thể không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị bao vây lấy, đồng thời đủ loại vũ khí từ giáo mác gậy gộc cho đến súng ống thô sơ chỉ thẳng vào người hắn sau đó vài người hung hãn xông tới kẹp chặt lấy hắn, trong miệng bô lô ba la nói một tràng thứ tiếng gì đó mà hắn không hiểu.

"Cút ngay! Đám người hoang dã này thật khiến người ta kinh tởm! Thả tôi ra ngay!"

Thân là một trong những ông trùm vũ khí tiếng tăm lừng lẫy, hắn vừa nhìn đã nhận ra thứ vũ khí mà bọn người man di này cầm là loại súng trường đã có từ lâu đời, cũng là một loại với loại súng trường mà cậu nhóc kia cầm, là loại mà những tên cướp biển trước đây thường dùng nhưng đối với xã hội văn minh mà nói, loại đồ chơi này sớm đã bị liệt vào đồ cổ đã bị đào thải từ lâu.

Thật không ngờ ở trên hòn đảo hoang này có thể nhìn thấy được, thật đúng là hi hữu.

*****

Cho nên, theo sự suy đoán của hắn, đám người man di trên đảo này nếu như không phải đã từng gặp cướp biển vậy chỉ còn một cách giải thích, đó là những súng ống này là của bọn cướp biển trước đây lưu lại rồi bị bọn người này tình cờ phát hiện, tuy rằng loại súng trường cũ kỹ này sức sát thương không lớn nhưng vẫn đủ sức khiến người ta mất mạng.

"Thả tôi ra!" Hắn nói với bản thân phải trấn tĩnh nhưng đám người hoang dã này sức lực quá mạnh, hơn nữa nhân số lại đông như vậy, mà lại toàn là loại đàn ông thân thể rắn chắc sức vóc cường tráng, kẻ thức thời mới thông minh, hắn đương nhiên sẽ không làm những chuyện phản kháng không có chút tác dụng kia.

Chỉ không ngờ là...

Đoàng! Đoàng! Hai tia lửa đạn xẹt qua như xé toang màn đêm, tiếng súng trong trời đêm yên tĩnh càng vang dội như muốn xé rách màng tai đột nhiên vang lên.

Cả người Tống Cẩn Hành đột nhiên cứng lại sau đó bắt đầu cảm giác được một dòng nước ấm từ thân thể mình tràn ra ngoài, hắn từ từ mất đi sức chống đỡ, thân thể cao lớn thẳng tắp ngã xuống...

***

Trong một gian nhà gỗ nhỏ nằm ẩn sâu trong sơn cốc, ánh lửa ấm áp đang bập bùng soi sáng bên trong.

Trên một tấm gỗ thô sơ được kê tạm thành một chiếc giường, một cô gái xinh đẹp đang nằm không hề động đậy, đôi mắt nhắm nghiền ngủ một cách an tường, trên người cô đắp một tấm chăn thô ráp, gương mặt nhỏ nhắn đã khôi phục một chút huyết sắc, hàng mi dài rợp bóng dưới ánh lửa bập bùng tạo thành hai bóng mờ như hai chiếc quạt nhỏ, mái tóc dài đen ánh như hải tảo xõa tung trên tấm ván.

Không biết qua bao lâu, cửa của căn nhà gỗ lặng lẽ xuất hiện một khe hở nhỏ...

Phạm Tuyết Chân ngủ không được an ổn, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng cô cảm nhận như có một luồng hơi nóng ở cự ly gần không ngừng phất qua mặt mình, ẩm ướt, tiếp theo lại có một thứ gì đó mềm mềm, ướt át bắt đầu liếm láp mặt cô.

"Ô... " Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô khẽ khàng rên lên một tiếng, theo bản năng hơi co người lại né tránh thứ gì đó đang tấn công mình kia nhưng bởi vì quá mệt, cô vẫn hoàn toàn không mở nổi mắt.

Nhưng đối phương vẫn "khục khà khục khịt" không ngừng phun hơi thở ẩm ướt nóng rực lên mặt cô, cảm giác giống như nếu không gọi được cô tỉnh lại thì sẽ không cam lòng vậy.

Dưới tình huống khiến người ta không biết làm sao đó, Phạm Tuyết Chân rốt cuộc rên khẽ một tiếng nữa sau đó khẽ chớp hàng mi dài, đôi mắt gian nan mở ra, ngay lập tức, đôi mắt đẹp có mấy phần không dám tin kinh ngạc trừng to nhìn vật nhỏ trước mắt.

Đây không phải là một con chó con sao?

Đang bò trước mặt cô là một chú chó nhỏ chắc vẫn còn chưa dứt sữa, mập ú ù, mõm đen dài ướt át đang cực lực vẫy chiếc đuôi ngắn ngủn, đôi mắt tròn vo như hai viên bi đăm đắm nhìn cô.

Phạm Tuyết Chân vô thức bật cười.

Vật nhỏ kia thấy cô tỉnh lại chừng như rất đắc ý với việc làm của mình, bất thình lình chồm tới, hưng phấn vùi mặt vào cổ cô.

Phạm Tuyết Chân từ nhỏ đã thích những vật nuôi đáng yêu như chó và mèo, lúc ở Lục La Viên cô vẫn luôn có một chú mèo nhỏ rất đáng yêu nhưng tiếc là sau khi đưa Mimi đến Luân Đôn rồi, bởi vì cô phải vào trường nội trú, ký túc xá của trường đương nhiên là không cho phép nuôi vật cưng nên phải để Mimi lại cho Phạm Uyển Viện nuôi, tiếc là chỉ một thời gian ngắn lại đi mất, cô vì chuyện đó mà đau lòng thật lâu.

Rất tự nhiên ôm vật nhỏ kia vào lòng, Phạm Tuyết Chân chống tay ngồi dậy, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt.

Nơi đây xem ra chắc là một căn nhà được xây dựng thô sơ bằng những cây gỗ lớn ghép lại, diện tích không thể xem là lớn, chỉ có một cửa ra vào và một cửa sổ nhỏ, rõ ràng rất mộc mạc đơn giản, sau cửa có treo một cây súng dài.

Còn chiếc giường, hay nói chính xác hơn là tấm ván gỗ mà cô đang ngồi đây, bên trên có phủ một tấm da thú mềm mại, cảm giác rất thoải mái.

Trong nhà không có nhiều gia cụ hay vật bài trí gì, một chiếc bàn, một chiếc ghế và hai rương gỗ mà thôi, bởi vì tất cả đều làm một cách thô sơ bằng gỗ nên cả gian nhà đều có một mùi thơm nhàn nhạt của gỗ khiến cho người ta trong chốc lát cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Lại cúi xuống nhìn lại chính mình, bởi ngồi lên, tấm chăn thô dày trên người cô đã trượt xuống, lúc này Phạm Tuyết Chân mới phát hiện quần áo vốn đang mặc trên người đã bị thay đi, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi tay dài bằng vải thô cũ kỹ, đây không phải là quần áo của cô!

Trong đầu bất giác xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn, cô và anh Cẩn Hành bị gió, bão, sóng cuốn vào trong lòng biển lớn, bọn họ ở trong nước biển liều mạng giãy dụa, đến cuối cùng bị sóng biển xô vào bờ, hai người ở trên bờ biển ôm nhau, hôn nhau, dùng chính thân thể mình sưởi ấm cho nhau, cuối cùng cô ở trong lòng anh Cẩn Hành ngất đi...

Vậy anh Cẩn Hành đâu? Anh ấy đang ở đâu? Ở đây? Hay ở một nơi nào khác? Càng nghĩ càng thấy sợ, nước mắt tích tụ càng lúc càng nhiều quanh hốc mắt rồi bắt đầu không chút báo trước, theo nhau rơi xuống.

"Anh Cẩn Hành... " Cô gọi một tiếng không nghe thấy ai trả lời, cất cao giọng gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng vẫn không có hồi âm.

Chắc không phải anh Cẩn Hành xảy ra chuyện gì đấy chứ? Phạm Tuyết Chân đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng hất chiếc chăn đang phủ trên người mình xuống, chân trần bước xuống sàn gỗ, tay vẫn ôm vật nhỏ mới vừa mọc răng đang nghịch ngợm cắn áo mình kia, chạy đến bên cửa sổ tập trung tinh thần lắng nghe.

Ở bên ngoài cánh cửa gỗ đang đóng chặt kia truyền đến những tiếng chặt cây rất có tiết tấu.

Là anh Cẩn Hành sao?

Hít sâu một hơi tự trấn định mình, Phạm Tuyết Chân kéo mạnh chiếc cửa gỗ...

Bên ngoài ánh trăng mông lung, trời đã rất khuya, cách căn nhà gỗ không xa là một đống lửa đang cháy bập bùng, một thiếu niên vóc người không cao mấy đang quay lưng về phía cô tay vung một chiếc rìu, không mấy khó khăn chặt những khúc gỗ to thành những thanh gỗ nhỏ.

"Cậu... cậu là ai?" Phạm Tuyết Chân ngạc nhiên lên tiếng hỏi cậu thanh niên đang nghiêm túc làm việc trước mặt mình.

Nghe có động tĩnh cậu thanh niên ngạc nhiên quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp tay ôm chú chó nhỏ đang đứng trước mặt mình.

Bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn có chút không được tự nhiên, Phạm Tuyết Chân khẽ mấp máy môi, "Xin hỏi, là cậu cứu tôi đó sao? Anh Cẩn Hành đâu?"

Anh Cẩn Hành là ai? Là người đàn ông xấu đã bắt nạt chị ấy sao?

Thấy cậu thanh niên không trả lời mình, Phạm Tuyết Chân ngượng ngùng giải thích, "Là người đàn ông cũng bị sóng đánh dạt vào bờ giống tôi đó, anh ấy đang ở đâu?"

Cậu thanh niên ném chiếc rìu trong tay đi, bước về phía cô, khi khoảng cách giữa hai người kéo gần hơn Phạm Tuyết Chân mới nhìn rõ tướng mạo của cậu ta. Cậu thanh niên vóc người không cao mấy, kém cô không nhiều, làn da rám nắng, mái tóc xoăn màu nâu sẫm, vai rộng, ngũ quan thoạt nhìn giống như là con lai, cánh môi hơi dày, giọng nói mang theo âm điệu Luân Đôn mà cô quen thuộc, "Anh ta bị đám thổ dân kia bắt đi rồi. "

"Thổ dân?" Bàn tay đang ôm chú chó nhỏ của Phạm Tuyết Chân chợt không còn chút sức, chú chó nhỏ trong tình huống không hề được báo trước theo động tác của cô mà trượt xuống đất, miệng không ngừng oăng oẳng kêu đau.

"Đúng vậy. Trên đảo này có một nhóm người man di. " Cậu thanh niên chăm chú quan sát sắc mặt của cô, "Chị có muốn ăn chút gì không?"

Trên hòn đảo nhỏ này có một đám người man di? Có phải là loại ăn thịt người đó hay không? Phạm Tuyết Chân bị suy nghĩ này dọa đến giật nảy mình, nếu như thật sự giống như trong những bộ phim điện ảnh hay trong các tác phẩm văn học hoặc tư liệu lịch sử khác, vậy chẳng phải anh Cẩn Hành đang gặp nguy hiểm rất lớn sao?

Hiện giờ cô đã không còn thời gian, không còn tâm tư đâu mà nghĩ xem rốt cuộc mình đang ở đâu, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô chính là, anh Cẩn Hành bị đám người kia bắt đi liệu có gặp chuyện gì bất trắc hay không...

*****

Phóng về phía trước hai bước, hai tay Phạm Tuyết Chân bấu chặt nơi vai cậu bé, sốt ruột lắc không ngừng, "Cậu có biết anh ấy đang ở đâu không? Mau dẫn tôi đi tìm anh ấy!"

"Không được. " Cậu thanh niên không chút do dự cự tuyệt. Đám người dã man đó sẽ không mất bao nhiêu công sức để ăn tươi nuốt sống cô!

"Vậy cậu nói cho tôi biết làm sao để tìm được anh ấy là được rồi. " Phạm Tuyết Chân không muốn lãng phí thời gian, cô sợ anh Cẩn Hành thực sự xảy ra chuyện.

Cậu thanh niên vẫn lắc đầu, "Chị không cứu được anh ấy đâu. Còn sẽ mất mạng luôn. " Đám thổ dân kia chắc chắn là sẽ giết anh ta, hơn nữa còn lóc thịt làm món ăn, ăn đến xương cốt không còn...

Đoàng! Đoàng! Còn đang nói chuyện thì từ xa đã truyền đến một tràng tiếng súng như muốn xé rách màng tai.

"Anh Cẩn Hành... " Tiếng súng xé toang màn đêm, cũng xé toang lồng ngực của Phạm Tuyết Chân, cô đau đớn gọi tên hắn, nhất định... nhất định là anh Cẩn Hành đã xảy ra chuyện rồi!

Đoàng! Lại một tiếng súng nữa vang lên, kích thích cả màng tai lẫn thần trí của Phạm Tuyết Chân.

"Cậu mau nói cho tôi biết, phải làm sao mới cứu được anh ấy?" Nước mắt của Phạm Tuyết Chân vì sợ hãi mà đã tràn ra khỏi khóe mi, hai tay không ngừng lúc lắc đôi vai của cậu thanh niên.

Cậu thanh niên thấy cô khóc thì hơi chau mày, "Bọn họ quá đông người, chúng ta căn bản là không có phần thắng. Hơn nữa nếu chỗ này cũng bị lộ ra, đến lúc đó đừng nói là cứu người, ngay cả chúng ta cũng không giữ được mạng. "

Con người ai cũng ích kỷ! Bằng không cậu căn bản là không sống được tới hôm nay. Nếu như bọn họ xuất đầu lộ diện lúc này, bị đám thổ dân kia tấn công, vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi không thể bỏ mặc anh Cẩn Hành không lo, cho dù có chết tôi cũng phải chết chung với anh ấy. "

Cậu thanh niên thấy vẻ mặt kiên định của Phạm Tuyết Chân thì trong lòng cũng có chút dao động nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng thì...

Đoàng! Tiếng súng thứ ba đã vang lên...

Phạm Tuyết Chân đột nhiên thả tay khỏi người cậu thanh niên, xoay người chạy nhanh như bay về phía căn nhà gỗ, giật lấy khẩu súng trường treo sau cánh cửa, thành thạo lên nòng, cởi chốt an toàn rồi lại vội vàng chạy ngược trở ra, chạy về phía vừa vang lên tiếng súng nổ.

Thấy cô không chút do dự xông ra ngoài, cậu thanh niên cũng chạy về căn nhà gỗ lấy ra một khẩu súng săn khác, vội vàng đuổi theo phía sau cô.

Con đường mòn ở đây đều rất nhỏ, bị kẹp giữa những hàng cây um tùm, người không quen thuộc căn bản là không thể đi được, hơn nữa nơi đây còn được cậu cài rất nhiều cơ quan, bẫy rập, không có cậu dẫn được, cô làm sao ra ngoài được?

Cậu thanh niên rất nhanh đã đuổi kịp Phạm Tuyết Chân, kéo tay cô lại, "Tôi đưa chị đi. "

***

Trên bãi biển lấp loáng ánh trăng, một đám lửa lớn đang bừng bừng cháy phát ra những tiếng lách tách bên cạnh Tống Cẩn Hành.

Đám người man di đó đã bóc sạch quần áo trên người hắn chỉ lưu lại một chiếc quần dài, ngoại trừ chiếc đồng hồ chống nước ra, bọn họ không tìm được thứ gì đáng giá trên người hắn, cuối cùng dứt khoát trói hắn lại trên một cọc gỗ.

Tống Cẩn Hành liếc nhìn đám thổ dân đang vây xung quanh mắt lom lom nhìn mình, đầu vai trái hắn bị đánh bầm tím, ngực phải trúng đạn, vết thương đau như muốn lấy mạng hơi chút trở ngại tư duy của hắn, cũng may là ý chí của hắn siêu cường nên mới bảo trì được trạng thái tỉnh táo mà không ngất đi, hắn cắn răng cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình, cố gắng suy nghĩ tìm đường phá vỡ cục diện nguy hiểm này.

Những sợi dây thừng thô to sít sao siết lấy cả tay lẫn chân của hắn, đám người thổ dân man rợ kia vây xung quanh hắn bô lô ba la nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ gì đó mà hắn không thể hiểu được, trên mặt họ tô đầy những thứ gì đó màu sắc sắc sỡ, nửa người trên trần trụi, đen bóng, nơi eo chỉ quấn bằng một mảnh khố, chỉ miễn cưỡng che được bộ vị quan trọng kia.

Nếu như không phải chính mắt mình nhìn thấy, đánh chết Tống Cẩn Hành cũng không tin thì ra ở thế kỷ hai mươi mốt mà vẫn còn có loại người sống theo cách rừng rú như thế này.

Cậu thanh niên kia không có gạt hắn, bọn thổ dân này đích thực là bộ tộc ăn thịt người, thậm chí còn ác độc hơn bộ tộc ăn thịt người nữa.

Điều hắn cảm thấy may mắn duy nhất chính là cô gái nhỏ kia đã được cậu thanh niên đưa đi, bằng không hiện giờ chắc chắn cũng lâm vào tình trạng như hắn, bị trói lại chờ đám người kia làm thịt.

Không biết hiện giờ cô ra sao rồi nhỉ?

Haizz, bản thân còn không biết mình liệu còn giữ được tính mạng hay không thế mà còn nhớ đến cô gái kia. Xem ra cô ở trong lòng hắn chiếm một vị trí quan trọng hơn hắn tưởng nhiều lắm.

Cho dù là hắn không nhớ ra những chuyện bọn họ đã từng có với nhau nhưng, lần nữa gặp lại cô, lòng hắn vẫn không kìm được mà trầm luân.

Còn đang miên man suy nghĩ, một người thổ dân đã tiến đến, dùng sức vỗ vào mặt hắn sau đó xoay người lại bô lô ba la gì đó với người ở sau lưng mình bằng thứ ngôn ngữ mà Tống Cẩn Hành không sao hiểu được. Hắn nhắm mắt lại, bộ dạng lúc này giống như là buông xuôi, mặc kệ bọn họ muốn làm gì mình thì làm vậy nhưng trong đầu thì không ngừng suy nghĩ xem làm cách nào mới thoát khỏi tay đám người man rợ này.

Đám thổ dân thấy hắn hoàn toàn không có chút phản ứng nào, quả nhiên lơ là sự cảnh giác đúng như hắn mong đợi, thậm chí bắt đầu cởi bớt sợi dây thừng đang trói trên cổ hắn.

Tống Cẩn Hành không biết tiếp theo bọn người man rợ này sẽ có những hành động gì với mình cho nên chỉ đành cắn răng nhẫn nại, không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào. Hắn nghĩ, cùng lắm là bọn họ giết sống hắn sau đó nướng luôn trên đám lửa này hoặc lóc xương nấu canh gì đó là cùng...

Lúc bọn họ cởi sợi dây thừng đang trói trên cổ hắn Tống Cẩn Hành mở mắt ra, cẩn trọng quan sát từng hành động của đám thổ dân, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc bọn họ lần lượt cởi hết từng sợi dây thừng trói trên người mình, đến khi sợi dây cuối cùng sơi xuống đất, ánh mắt hắn chợt lóe lên một kia hung ác, đột ngột bắn người lên, nhưng động tác kịch liệt này động đến vết thương trên ngực phải của hắn, máu tươi lập tức phun ra.

Cùng với một câu mắng thô tục, Tống Cẩn Hành cố gắng tập trung sức lực toàn thân, sau khi bổ tới một trong số những tên thổ dân, hắn nhanh chóng đoạt lấy cây súng trường trên tay tên thổ dân đó, sau đó nhanh nhẹn vượt qua vòng vây của đám thổ dân kia, không chút do dự nhắm thẳng vào họ bóp cò, liên tiếp ba phát súng, mấy tên thổ dân đã ngã xuống ngay trước mặt hắn.

Sự can đảm và sức chiến đấu kinh người của hắn không phải tự nhiên mà có, đây là trải qua một quá trình rèn luyện gian nan ngay từ thuở thiếu thời, cho dù mất đi ký ức nhưng những phản ứng bản năng đó vẫn không hề xóa nhòa, thời gian hai năm sống trên đảo hắn cũng chưa từng đình chỉ rèn luyện trên đủ mọi phương diện, mà sự gan dạ trời sinh khiến hắn cho dù lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm đến đâu cũng không hề sợ hãi.

".... " Đám người man di lại bô lô ba la một tràng dài sau đó bắt đầu nhắm hắn mà bắn trả.

Tình thế không cho phép Tống Cẩn Hành suy nghĩ nhiều, hắn vung chân đá thẳng về phía đống lửa đang cháy hừng hực, sức đá khiến những cây củi khô đang cháy không ngừng bắn về phía đám thổ dân ở phía sau, xoay người dùng tốc độ cực nhanh chạy thoát.

Trong bóng đêm, hắn chạy đến trước một vực sâu, Tống Cẩn Hành không chút dọ dự nhảy thẳng xuống, lăn lông lốc qua những lùm cây bụi cỏ, bất chấp thân thể bị những cành cây cọ sát đau điếng, chỉ đến khi vết thương nơi ngực trái bị một cành cây quất phải đau đến không thở nổi thì hắn mới gắng gượng chụp lại một cành cây cố trụ vững thân mình, nghỉ ngơi một lúc, đến khi thể lực khôi phục được chút ít mới gượng bò dậy, ôm ngực nương theo bóng đêm nấp vào một bụi rậm.

Tống Cẩn Hành biết đám người man rợ kia rất nhanh có thể lần theo vết máu của mình mà đuổi đến tận nơi cho nên, vì để tránh bị truy bắt cộng thêm vết thương đã khiến sức lực suy giảm không ít, hắn quyết định lăn tiếp xuống sườn núi, nương theo độ dốc của sườn núi lăn xuống rừng cây rậm rạp bên dưới.

*****

Cuối cùng, thân thể hắn đập vào một tảng đá, sau đó bị kẹt ở chỗ đó không cách nào nhúc nhích. Trong lúc giãy dụa để thoát thân, khuỷu tay hắn vô tình đụng vào một mỏm đá chôn dưới lùm cây, đột nhiên, giống như là kỳ tích, mỏm đá đó chậm rãi thụt vào sau đó một khe hở dần dần hé ra, rồi "Cách!" một tiếng, một đường ngầm lộ ra.

Một con đường nhỏ hẹp rậm rạp cây cối xuất hiện trước mắt hắn, bất kể con đường mòn này dẫn đến đâu, lúc này Tống Cẩn Hành chỉ xem nó như một cánh cửa mà thượng đế nhân từ đã mở ra cho mình, là con đường sống duy nhất của hắn!

Vừa bước qua cánh cửa bằng đá thì cánh cửa đã tự động đóng lại một cách thần kỳ.

Tống Cẩn Hành vừa chạy vừa xé chiếc quần dài của mình băng bó vết thương một cách qua loa, hắn thật sự không muốn bản thân bởi vì mất máu quá nhiều mà bất hạnh chết trong khu rừng âm u này, để thi thể trở thành thức ăn cho những loài dã thú hoặc cho bọn người man ri mọi rợ kia.

Hắn phải sống! Phải tìm cho bằng được cô gái nhỏ kia, đưa cô rời khỏi nơi quỷ quái này.

***

Phạm Tuyết Chân loạng choạng chạy theo sau cậu thanh niên, dè dặt cẩn trọng men theo con đường mòn dưới ánh trăng mờ mờ và bóng cây âm u, nơi đây không có bao nhiêu ánh sáng, ánh trăng cũng bị rừng cây rậm rạp che chắn không xuyên qua nổi, bốn bề yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng côn trùng đập cánh nhè nhẹ cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Mà tiếng súng thi thoảng vọng đến khiến trái tim cô càng thêm thắc thỏm không yên, bàn tay đang cầm khẩu súng trường dần tươm ra một lớp mồ hôi mỏng, sự khẩn trương của Phạm Tuyết Chân khiến cho cậu thanh niên đang nắm tay cô cũng có thể cảm nhận được.

Trong bóng đêm đen kịt kia, cậu thanh niên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nhờ vào khả năng nhìn trong bóng tối sớm đã được rèn luyện từ trước, cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô gái đang sít sao bước sau lưng mình...

Dung nhan thanh lệ tuyệt luân kia, là của thiên sứ, là gương mặt mà cả đời này cậu sẽ không quên.

Không biết đi bao lâu, bất kể bản thân mệt mỏi đến đâu, bất chấp thân thể bị những cành cây khô quật đến rướm máu, tràn ngập lòng cô, đầu óc cô chỉ là, nhất định phải đi cứu anh Cẩn Hành...

Từ xa xa Phạm Tuyết Chân loáng thoáng nhìn thấy được một bóng người cao ráo xuất hiện nơi đầu con đường mòn. Cô nhìn thấy, cậu thanh niên đương nhiên cũng nhìn thấy, cậu nhanh chóng kéo cô đến nấp sau một gốc cây cổ thụ um tùm, tập trung tinh thần, tay nâng cao khẩu súng săn nhắm thẳng về phía bóng người đang lảo đảo bước về phía hi người.

"Đừng nổ súng, là anh Cẩn Hành. " Phạm Tuyết Chân vội đặt tay lên báng súng ngăn cậu thanh niên lại.

"Chân Chân, là em phải không?" Trong bóng tối Tống Cẩn Hành thở hào hển nhưng giọng nói không giấu được vui mừng vang lên.

"Anh Cẩn Hành... " Phạm Tuyết Chân vội vàng rời khỏi chỗ nấp chạy như bay về phía hắn, cậu thanh niên cũng theo sát phía sau.

Thể lực của Tống Cẩn Hành, đến lúc nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn rốt cuộc đã đến cực hạn, cánh tay vô lực rũ trên bờ vai mảnh khảnh của Phạm Tuyết Chân sau đó, thân hình cao lớn không chút báo trước, nặng nề ngã xuống.

Phạm Tuyết Chân hốt hoảng ném đi khẩu súng trong tay, nhanh chóng đỡ lấy hắn, cô cảm nhận được thân thể của hắn đang nặng nề đè lên người cô, mà hô hấp của hắn, càng lúc càng thêm khó khăn.

Cô càng thêm hốt hoảng khi sờ thấy nơi ngực phải của hắn một chất lỏng dinh dính, đưa tay ra nhìn, dưới ánh trăng mờ mờ nhưng cô có thể nhìn ra, ngực hắn đang quấn một lớp vải, máu chính là từ trong lớp vải ấy thấm ra ngoài nhưng ánh trăng lại không đủ sáng để cô nhận ra vết thương nơi ngực hắn là lớn hay nhỏ, sâu hay cạn, chỉ có thể dựa vào hơi thở dồn dập khi sâu khi cạn của hắn mà đoán được, vết thương chắc chắn không nhẹ.

"Anh Cẩn Hành, anh sao rồi?" Trong giọng nói của cô không giấu được sự sợ hãi và lo lắng.

"Anh ta bị thương rồi, chị mau dìu anh ta về căn nhà gỗ nhỏ kia đi. " Cậu thanh niên nhắc nhở Phạm Tuyết Chân, cậu cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nằm chết ở đây.

"Anh ấy nặng quá, cậu có thể giúp tôi dìu anh ấy không?" Hơi thở có chút suy yếu của Tống Cẩn Hành phất qua má cô khiến đáy lòng Phạm Tuyết Chân dâng đầy thương cảm, quen biết với anh Cẩn Hành bao nhiêu năm nay, trước giờ cô chưa bao giờ chứng kiến anh ấy yếu ớt đến như vậy.

Cậu thanh niên tuy rằng không thích người đàn ông này nhưng vẫn nghe lời tiến đến giúp cô đỡ lấy hắn.

"Này, anh kia, tỉnh lại đi, đừng chết ở chỗ này!" Cậu thanh niên cố gắng đánh thức ý thức đã bạc nhược của Tống Cẩn Hành nhưng hắn hoàn toàn không có chút phản ứng gì.

"Anh Cẩn Hành chỉ bị thương thôi, cậu không được nói bậy bạ. " Phạm Tuyết Chân vừa bất mãn phản bác lại lời của cậu thanh niên vừa dùng hết sức bình sinh đỡ lấy người đàn ông đã gần như mất đi ý thức, thân hình càng lúc càng nặng kia đứng lên.

Trong bóng tối, cậu thanh niên mím chặt môi không nói thêm điều gì, chỉ là sức lực Phạm Tuyết Chân vốn không lớn, cộng thêm đã trải qua hàng loạt sự kiện, từ bị bệnh đến rơi xuống biển, hôn mê, lúc này đây còn phải chống đỡ một người đàn ông cao lớn như Tống Cẩn Hành, thân thể yếu đuối của cô dần dần không chống đỡ nổi, mỗi một bước chân đều là cắn răng dùng hết sức mới lê chân nổi. Bước trên con đường mòn này vừa phải cẩn thận đưa tay sờ soạng dò đường vừa phải dè dặt kẻo đá trúng những bẫy rập mà cậu thanh niên này cài sẵn, chỉ mới bước được mấy bước thôi thì Phạm Tuyết Chân đã loạng choạng tí nữa thì ngã sóng soài xuống đất...

"Để tôi đỡ anh ta, chị cầm súng... " Vì để tránh cho thân thể mất cân bằng, cậu thanh niên hơi khuỵu gối xuống để thân thể cao lớn của Tống Cẩn Hành hoàn toàn tì lên người mình.

"Cậu được không đấy?" Phạm Tuyết Chân cố gắng bình ổn lại hơi thở, nhìn cậu thanh niên với vẻ khó tin. Vóc dáng của cậu thanh niên không cao hơn cô bao nhiêu, có thể chịu đựng nổi sức nặng của anh Cẩn Hành sao?

"Được. " Bị thiên sứ mà mình ngưỡng mộ xem rẻ, trong lòng cậu thanh niên cực độ không vui, bĩu môi nói.

Nhưng đến cuối cùng, cậu thanh niên cũng chỉ đỡ Cẩn Hành đi được một lúc thì chống đỡ không nổi nữa, Phạm Tuyết Chân tiến đến hợp sức cùng cậu, phí thật nhiều sức lực mới có thể đưa hắn về đến căn nhà nhỏ bằng gỗ sau đó ôm vào nhà, đưa đến trên giường.

"Nước nóng đây rồi. " Cửa căn nhà gỗ chợt bị đẩy ra, người bê một thùng nước nóng tiến vào không phải là cậu thanh niên vừa mới bước ra ngoài mà là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy dài màu đen.

Phạm Tuyết Chân mở to mắt nhìn người phụ nữ vừa bước vào, lúc này bà đã đi đến bên giường, đôi mắt màu lam thẫm chăm chú nhìn Tống Cẩn Hành sau đó dùng một mảnh vải thô nhúng nước nóng vắt khô đưa sang cho cô, "Anh ta bị thương rất nặng, cô giúp anh ta xử lý miệng vết thương trước. "

Phạm Tuyết Chân không có thời gian cũng không có tâm tư đi hỏi xem quan hệ giữa người phụ nữ này và cậu thanh niên là gì, hiện giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho vết thương của anh Cẩn Hành.

Cô đón lấy chiếc khăn từ tay người phụ nữ, ánh mắt đầy nhu tình nhìn người đàn ông đang nằm mê man trên giường, một tay nhẹ nhàng tháo mảnh vải đang quấn quanh người hắn ra, ngón tay mang theo tràn đầy thương tiếc xoa nhẹ miệng vết thương huyết nhục mơ hồ kia, dè dặt cẩn trọng lấy khăn thanh lý miệng vết thương.

Sau khi cô đã làm vệ sinh sạch sẽ ngoài miệng vết thương, người phụ nữ trung niên khom người cẩn thận kiểm tra thương thế của Tống Cẩn Hành, phát hiện trên vai trái của hắn chỉ bị rách da, viên đạn may mắn chỉ sượt qua phần mềm nhưng vết thương trước ngực trái thì không được may mắn như vậy, viên đạn xuyên thẳng qua người nhưng ở sau lưng lại không tìm được vết đạn, như vậy có thể suy đoán, viên đạn vẫn còn nằm trong người hắn.

"Viên đạn vẫn còn nằm trong người anh ấy?" Thấy vẻ mặt đăm chiêu của người phụ nữ trung niên, Phạm Tuyết Chân cũng đoán được chuyện này có lẽ sẽ rất phiền phức.

Nếu như thực sự là vậy, phải làm sao xử lý vết thương của anh ấy mới tốt đây?

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)