Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 176

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 176
Ngoại truyện: Em yêu anh, em không còn là con nít nữa!
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Được rồi. " Tống Cẩn Hành có chút cụt hứng buông tay cô ra, "Ngày mai anh đến thăm em sau. "

Thấy Phạm Tuyết Chân lên xe, Phạm Uyển Viện cũng từ ghế lái phụ bước xuống, đi xuống khoang sau ngồi cùng cô, lúc này Lạc Khải mới nổ máy rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn lại, cô gái xinh đẹp kia đã tiến đến quấn quýt lấy Tống Cẩn Hành, hai người thân mật ôm lấy nhau.

Phạm Tuyết Chân khổ sở nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp nữa...

Nếu như cô nhìn lại một lần nữa, nhất định có thể nhìn thấy cô gái kia bị Tống đại thiếu gia không chút thương hương tiếc ngọc quật ngã trên đất, đau đến nỗi gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng của cô ta co rúm lại nhưng Tống Cẩn Hành không chút đau lòng xoay người rời đi.

Haizz, hạ hỏa gì chứ? Phát tiết gì chứ? Nhìn thấy "em gái" đi theo người khác rồi, lửa giận còn chưa tiêu hết lần nữa lại bùng lên, thật dữ dội.

Ngồi an ổn trong xe rồi, Phạm Uyển Viện mới rút trong túi xách ra một chiếc khăn tay cho cô gái đang lặng lẽ ngồi khóc bên cạnh mình.

Phạm Tuyết Chân đón lấy nhưng không buồn lau, thút thít nói, "Xin lỗi... "

Cô xin lỗi là vì biết mình quá tùy hứng! Tối hôm qua nửa đêm nửa hôm từ nhà Frank trốn ra, lại còn đến chỗ Tống Cẩn Hành qua đêm, không ngờ mới qua một ngày thôi đã bị Sara bắt được.

"Sally, cô biết mấy ngày nay tâm trạng của cháu không tốt. Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì cháu cũng phải nhớ, chúng ta là người một nhà, hiểu không?" Phạm Uyển Viện thương tiếc khoác tay lên bờ vai mảnh khảnh của Phạm Tuyết Chân.

Cũng không biết quyết định cho cô bé bước ra khỏi khung trời nhỏ của mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài liệu có đúng hay không nữa! Nếu như vẫn luôn ở trong Lục La Viên, chắc chắn con bé sẽ không bị những điều xấu xa của thế giới này vấy bẩn.

Nhưng sống một cuộc đời như vậy chắc chắn không phải là điều con bé muốn, đúng không?

Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi, đáng buồn là đối tượng khiến cho cô nếm mùi vị ban sơ của tình yêu lại là chàng lãng tử Tống Cẩn Hành.

Anh chàng này trước giờ chưa từng thật lòng thật dạ đối đãi bất kỳ cô gái nào cả, cho dù đối với Chân Chân cực kỳ chìu chuộng và yêu thương thì sao chứ? Chẳng phải suốt ngày hắn cứ treo hai chữ "em gái" ở ngoài miệng đó sao?

Nhưng cũng không thể phủ nhận, ngoại trừ cá tính thích lông bông, lêu lỏng bên ngoài, đối với quan hệ nam nữ có chút tùy ý ra, Tống Cẩn Hành thực ra là một người đàn ông cực kỳ đáng tin cậy.

Nhưng, đối với người như Tống Cẩn Hành nếu không cho thuốc mạnh một chút thì không được, bằng không tại sao một năm qua bà không ngừng giới thiệu những người đàn ông khác cho Chân Chân mà hắn lại không có chút phản ứng nào, thậm chí quay về Luân Đôn một chuyến cũng không muốn.

Có thể thấy chút chiêu trò này của bà căn bản là không phát huy được tác dụng với Tống thiếu gia. Nhưng không sao, Phạm Uyển Viện bà cũng không phải người dễ dàng bó tay chịu trói như vậy.

"Cháu biết rồi. Cháu sẽ không tùy hứng như vậy nữa đâu. " Phạm Tuyết Chân vô thức siết chặt chiếc khăn tay trắng trong tay mình.

"Thật sự thích tên kia đến vậy sao?" Phạm Uyển Viện đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai, lấy lại chiếc khăn tay rồi vừa nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt vừa hỏi.

Phạm Tuyết Chân mở to đôi mắt còn vương lệ, đôi gò má đỏ ửng, giọng nghẹn ngào mang theo một chút quật cường, "Anh Cẩn Hành chỉ xem cháu là em gái... "

"Cháu có thấy người anh trai nào đối xử với em gái như vậy không? Frank cũng là anh trai cháu, còn có Bách đại ca, Lạc Tư bọn họ, có ai đối xử với cháu giống như Tống Cẩn Hành không? Tin cô đi, trong lòng hắn nhất định có cháu, chỉ là hắn không dám thừa nhận mà thôi. " Phạm Uyển Viện phân tích một cách rành mạch.

"Sara, ý của cô là anh Cẩn Hành cũng thích cháu sao?" Trong mắt Phạm Tuyết Chân nhiều hơn một tia chờ mong, "Như một người đàn ông thích một phụ nữ ấy?"

"Tin cô đi, đúng như vậy. Nhưng cháu ngốc nghếch tự mình đưa đến tận cửa, thật sự là làm mất giá người nhà họ Phạm chúng ta quá đấy!" Phạm Uyển Viện nói nửa đùa nửa thật.

"Xin lỗi... Vậy phải làm sao thì anh Cẩn Hành mới chịu thừa nhận là thích cháu đây? Anh ấy cứ luôn chê cháu còn nhỏ, nhưng cháu đâu còn nhỏ nữa đâu. "

"Vậy thì phải để hắn biết cháu không còn nhỏ mới được. "

"Làm sao mới có thể khiến anh ấy biết cháu không còn nhỏ nữa? Anh Cẩn Hành biết cháu bao nhiêu tuổi mà. "

"Tối hôm qua lúc cháu ngủ ở nhà hắn, hắn có làm điều gì không nên với cháu không?" Phạm Uyển Viện hỏi rất thẳng thắn khiến cho Lạc Khải dù đang ngồi ở ghế trước chăm chú lái xe cũng biết vợ mình đang muốn dụ dỗ cô gái nhỏ làm chuyện xấu.

Haizz, vợ của ông chắc là cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhàm chán, muốn tìm chút chuyện để làm đây mà.

Phạm Tuyết Chân lắc lắc đầu, nhưng nhớ lại tình cảnh sáng nay ở phòng súng khi hắn suýt nữa thì hôn cô, gương mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu đỏ lên.

"Cơ hội tốt như vậy mà không biết lợi dụng, thật là... " Phạm Uyển Viện lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Nhưng nếu như Tống Cẩn Hành thật sự làm điều gì quá phận với cô, vậy hắn thật sự làm thất vọng tất cả mọi người rồi.

"Em đừng dạy hư con bé. " Lạc Khải nhịn không được lên tiếng. Ông với Phạm Uyển Viện chỉ có một đứa con trai mà Chân Chân tuổi còn nhỏ hơn cả Lạc Tư nên ông thật sự xem cô như con gái ruột của mình.

Hôm nay nghe vợ mình gần như đang dạy hư cô, điểm này ông không mấy tán đồng.

"Yên tâm đi, em tự có chừng mực. " Phạm Uyển Viện nói một cách trấn định, bà vỗ nhẹ lên tay Chân Chân, "Khoảng thời gian này cháu tạm thời ở lại chỗ cô, được không?"

Phạm Tuyết Chân rất nhu thuận gật đầu.

"Gọi điện thoại báo cho Frank biết một tiếng để mọi người đừng lo lắng. "

Chân Chân nghe lời lấy điện thoại ra, cuối cùng quyết định gọi cho Giang Tâm Đóa.

Mới sáng sớm đã bị người nào đó đánh thức làm vận động trên giường, Phạm phu nhân đang ngủ bù thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, biết cô định đến chỗ của Phạm Uyển Viện ở mấy ngày thì cũng không hỏi nhiều, hai người nói chuyện thêm vài câu rồi ngắt máy.

Tiếc là, ngắt máy rồi cô vẫn không ngủ lại được, nhìn đồng hồ, thấy đã quá trưa, Giang Tâm Đóa xuống giường rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi đi xuống. Xuống nhà hỏi mới biết ba đứa con cô đã ăn cơm trưa xong đang ở phòng giải trí chơi với nhau, còn Phạm Trọng Nam, quản gia nói hắn vẫn ở trong thư phòng chưa xuống dùng bữa.

Tuy rằng có chút áo não về hành vi không chút tiết chế của hắn nhưng Phạm phu nhân chung quy vẫn lo cho sức khỏe của Phạm tiên sinh nên dùng bữa xong, bê một khay thức ăn lên thư phòng tìm hắn.

Từ khi ở Moscow về đến giờ, trên phương diện công việc hắn không còn liều mạng như trước đây nữa nhưng với một tập đoàn lớn như Phạm thị, công việc cần xử lý vẫn rất nhiều, cuối tuần tuy rằng không cần đến công ty nhưng có một số việc hắn vẫn phải xử lý ở nhà.

Lúc cô vào thư phòng, Phạm Trọng Nam đang ngồi sau bàn làm việc tai đeo headphone còn trên màn hình LCD khổng lồ treo ở trên tường cô có thể rõ ràng nhìn thấy, hắn đang tham dự một cuộc họp video.

Thấy cô bê khay thức ăn vào, Phạm Trọng Nam chỉ tay về phía bàn làm việc của mình, tỏ ý bảo cô đặt khay thức ăn ở đó.

Theo làm việc bên cạnh hắn cũng được một thời gian, Giang Tâm Đóa biết người tham dự cuộc họp không nhìn thấy hắn vì vậy bước đến, đặt khay thức ăn lên bàn, vừa định bước ra thì eo đã bị một người nào đó bá đạo giữ lại, cứng rắn kéo cô ngồi xuống đùi mình.

Haizz, người này thật là...

Đút cho anh! Phạm tiên sinh dùng khẩu hình nói chuyện với cô.

Anh là con nít sao? Còn phải chờ người ta đút? Tuy rằng Phạm phu nhân rất không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn cầm dao nĩa lên, cẩn thận cắt bít tết ra từng miếng vừa ăn rồi bắt đầu phục vụ Phạm tiên sinh dùng bữa.

Phạm tiên sinh, bấy nhiêu nhân viên của anh ngồi đó có biết hành động ấu trĩ này của anh không?

Phạm phu nhân rất nghiêm túc phục vụ bữa trưa nhưng Phạm tiên sinh thì không được như vậy, bàn tay bắt đầu không thành thực luồn theo mép váy tiến vào, không ngừng khắp nơi châm lửa...

*****

"Dừng tay, dừng tay!" Một tay cô chặn bàn tay đang làm bừa của hắn lại mà hắn lúc này lại tháo headphone xuống, cuộc họp đã kết thúc rồi, đương nhiên, bữa trưa mà Phạm phu nhân phục vụ cũng kết thúc theo.

"Anh tự ăn đi. " Cô nhét nĩa vào tay hắn.

"Ăn no rồi, giờ anh muốn ăn em hơn. " Hắn cười khẽ.

"Đáng ghét thật, anh còn làm loạn nữa em tức giận thật đấy!" Cô không chút khách sáo huých hắn mấy cái, dù sao người này da dày thịt thô, sẽ không biết đau.

"Ai nỡ lòng chọc cho vợ yêu của anh tức giận vậy?" Hắn giữ lấy tay cô đặt ở bên môi khẽ hôn, đáy mắt giấu không được ý cười.

"Vừa nãy Chân Chân gọi điện thoại cho em, nói muốn đến chỗ Sara ở mấy ngày. Có phải Tống đại ca bắt nạt con bé không?"Hắn ôm cô không chịu buông nên Giang Tâm Đóa dứt khoát không giãy dụa nữa, tựa hẳn người vào ngực hắn.

Vừa nãy ngủ mới dậy nên lúc này không mấy buồn ngủ, cô chỉ nhắm hờ mắt thôi.

"Hắn không dám đâu. " Phạm Trọng Nam lơ đễnh trả lời. Hắn tuyệt đối tin tưởng Tống Cẩn Hành tên này không dám làm gì Chân Chân, cho dù hắn có suy nghĩ này cũng không thực sự dám hành động.

"Chẳng lẽ anh ấy thật sự không thích Chân Chân tí nào sao?" Giang Tâm Đóa không mấy tin vào điều đó. Ít ra ánh mắt Tống đại ca nhìn Chân Chân không phải ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái, "Hay là vì anh ấy cảm thấy mình già rồi, không xứng với Chân Chân nên không dám thừa nhận?"

Phạm phu nhân suy đoán như vậy thật chẳng khác nào đánh vào chỗ đau của Phạm tiên sinh.

Hắn cùng tuổi với Tống Cẩn Hành, cô nói Tống Cẩn Hành già, vậy không phải nói hắn cũng vậy sao?

"Em cảm thấy ông xã của em già rồi sao?"

Phạm phu nhân nhìn lại gương mặt thành thục anh tuấn của hắn, suy nghĩ một lsuc sau mới theo sự thực mà nói, "Là không già lắm nhưng nếu so với em, vẫn là hơi già một tí. "

Gần mười tuổi – gần một thập kỷ đấy, Phạm tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?

Gương mặt tuấn tú của Phạm tiên sinh trong nháy mắt đen lại, "Vậy để anh cho em biết, anh rốt cuộc già hay chưa!"

Một nụ hôn vội vàng như cuồng phong cuốn đến khiến cô ngay cả một chút khí lực đón đỡ cũng không có.

Bị hôn đến thở không nổi, Phạm phu nhân biết mình đã gây ra họa, nếu như không biết điều xin tha, hậu quả cô thật khó mà gánh chịu.

Hơn nữa hai người đã hứa với ba đứa nhỏ, chiều nay sẽ dẫn chúng ra ngoài chơi, nếu như cô bị hắn làm cho không xuống giường nổi, vậy các con chắc sẽ thất vọng lắm.

Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen vòng qua cổ người đàn ông đang nóng lòng chứng minh bản thân nào đó, ngọt ngào nói, "Ông xã, anh không già, không già chút nào, anh lợi hại nhất. "

"Điểm nào lợi hại?" Phạm tiên sinh mặt không đổi sắc hỏi.

"Điểm nào cũng lợi hại. " Nịnh nọt đến vậy, chắc là hài lòng rồi chứ, Phạm tiên sinh?

"Vậy điểm nào lợi hại nhất?"

Lại còn thế nữa? Phạm phu nhân hừ khẽ một tiếng không nói, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ tới cọ lui trên vai hắn giống như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân của mình.

"Không nói được? Vậy thì phải... thử từng điểm một mới được, xem chỗ nào lợi hại nhất, được không?" Bị cô vợ nhỏ của mình chê già, trong lòng Phạm tiên sinh nói không hết khó chịu.

"Không cần, không cần... " Phạm phu nhân kêu thất thanh phản kháng.

Nhưng đang nóng lòng chứng minh mình không già, Phạm tiên sinh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được?

Hắn phải cho cô biết, cho dù già, hắn vẫn lợi hại như thường.

***

Tống Cẩn Hành lái xe về tới căn hộ của mình ở trung tâm thành phố. Vào đến nhà hắn đi thẳng vào phòng ngủ, nằm vật xuống chiếc giường lớn vẫn còn lưu lại mùi hương thơm ngọt của cô, hai tay gối ở dưới đầu lơ đễnh nhìn lên trần nhà.

Căn phòng vắng lặng đến đáng sợ, một mình hắn vô vị nằm đó lại có chút luyến tiếc không muốn ngồi dậy, đối với hắn mà nói, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

Hắn cứ nằm như vậy, tưởng tượng ra bộ dạng đáng yêu của cô khi nằm ngủ trên chiếc giường này, nghĩ một hồi, bởi vì đêm qua không được ngủ ngon, hắn miên man chìm trong giấc ngủ lúc nào không biết.

Lúc Tống Cẩn Hành thức giấc trời đã tối, suốt một ngày chưa ăn gì khiến hắn đói bụng không chịu nổi nhưng lại không có tâm tình ra ngoài ăn cơm, nhớ lại lời hứa với Chân Chân rằng tối nay sẽ đến thăm cô, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, cầm lấy chìa khóa đi thẳng ra ngoài.

Lúc hắn đến nhà của Phạm Uyển Viện thì đã hơn bảy giờ tối, là Lạc Tư đích thân ra đón hắn.

"Tin tức cũng nhanh quá nhỉ?" Lạc Tư đáp một tay lên vai hắn, giọng trêu tức.

Tống Cẩn Hành hất tay hắn ra, "Có ý gì?"

"Không có ý gì cả. Chỉ muốn nói cho anh biết bữa cơm tối nay ở nhà tôi rất thịnh soạn, chỉ chờ anh tới nữa là đủ. " Lạc Tư càng thêm mập mờ.

Đợi hắn đến? Là muốn đợi xem trò vui thì đúng hơn!

Tống Cẩn Hành không thèm để ý đến nụ cười có chút gian trá của Lạc thiếu gia nữa, rảo bước đi về phía gian nhà chính đèn đuốc sáng choang.

Vừa vào đến phòng khách thì đã nghe từ phòng ăn truyền đến những tiếng cười nói vui vẻ, lúc hắn đi qua đó, Tống Cẩn Hành lập tức hiểu ngay nụ cười của Lạc Tư là có ý gì.

Ngồi ở bên cạnh Phạm Tuyết Chân là một thanh niên tóc vàng vóc dáng cao lớn, gương mặt có chút non nớt nhưng vẫn rất tuấn tú, đây chắc không phải là "bạn trai" Chris của cô đấy chứ? Hai người đã tiến triển đến mức đến nhà cùng "phụ huynh" dùng cơm rồi sao?

Nhìn người thanh niên kia mặt đầy ý cười nhìn sang "em gái" của hắn nói chuyện, mặt Tống Cẩn Hành chợt biến, hai bàn tay thả bên sườn cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, thật sự rất muốn xông đến cho tên kia một đấm.

"Tống đại ca, sao đứng đó không vào?" Đi theo sau lưng hắn, Lạc Tư lên tiếng hỏi, dù giọng hắn không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho những người đang nói chuyện say sưa trong phòng ăn ngưng bặt, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người.

Vốn cũng không có quá nhiều tâm tư dùng bữa, Phạm Tuyết Chân đang nói chuyện câu được câu chăng với Chris khi nghe câu hỏi của Lạc Tư mà ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩn Hành, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, "Anh Cẩn Hành... "

Đang định đứng dậy đón hắn thì cô lại bị Phạm Uyển Viện ngăn lại, "Sally, chú ý lễ nghi dùng bữa. "

Nghe vậy Phạm Tuyết Chân đành ngồi xuống trở lại, mỉm cười nhìn hắn như chào hỏi còn Lạc Tư thì kéo hắn đến ngồi bên cạnh mình cùng dùng bữa.

Ngồi xuống đối diện với Phạm Tuyết Chân, Tống Cẩn Hành không khỏi nhìn tên tiểu tử vô cùng chướng mắt kia thêm mấy lần, thấy động tác ngầm của hắn, Phạm Uyển Viện cười híp mắt, chủ động giới thiệu, "Chris, vị này là Tống Cẩn Hành tiên sinh, là anh trai của Sally. "

"Chào anh, Tống tiên sinh. " Chris lên tiếng, là một thứ tiếng Trung thật lưu loát khiến Tống Cẩn Hành không nhịn được lại nhìn hắn thêm lần nữa, sau đó... ý muốn xông tới đánh cho tên kia một trận càng thêm mãnh liệt.

Sáng nay trong điện thoại hắn đã một lần cảnh cáo tên nhóc kia không được đến tìm cô, thật không ngờ chưa qua một ngày hắn ta lại dám xuất hiện ở đây, lại còn vui vẻ dùng cơm với cả nhà. Nếu như hôm nay hắn không đến, vậy không phải lại để tên kia đắc ý rồi sao?

Bữa cơm này ai nấy đều ăn rất vui vẻ, đương nhiên là trừ Tống Cẩn Hành ra, cho dù bụng hắn đã đói đến không ngừng đánh trống thì hắn vẫn chẳng có tâm tư đâu mà hưởng thụ bữa tối thịnh soạn kia.

Sau bữa cơm, Phạm Uyển Viện bảo Phạm Tuyết Chân đích thân tiễn Chris về còn Tống Cẩn Hành cũng bước ra ngoài cùng với hai người.

Cũng còn may là không nhìn thấy nụ hôn tiễn biệt hay gì đó đại loại thế bằng không hắn nhất định sẽ kéo tên tiểu tử hỉ mũi còn chưa sạch kia xuống xe đánh cho một trận rồi.

"Sao hở? Không đành lòng?" Khóe môi treo một điếu thuốc, Tống Cẩn Hành nhàn nhã đứng tựa vào cột đèn nhìn cô gái vóc dáng mảnh mai tưởng chừng một trận gió cũng có thể thổi bay kia, giọng thật âm trầm.

"Anh Cẩn Hành, sao vậy? Anh không vui sao?" Phạm Tuyết Chân đi đến bên cạnh hắn, ngưỡng cao đầu lên nhìn người đàn ông cao gương mặt bị bóng đêm che khuất một nửa kia.

Cô tưởng rằng tối nay anh Cẩn Hành sẽ không đến, thật không ngờ là anh ấy lại có mặt.

Buổi trưa sau khi cô rời đi có phải anh ấy cũng đi với cô gái kia không? Vừa nghĩ tới tình cảnh hai người thân mật với nhau, tâm tình vốn đang vui vẻ của cô phút chốc bị thay bằng cảm giác chua xót.

*****

"Không có. " Tống Cẩn Hành nhả ra một vòng khói trắng, chừng như cố tình dùng khói thuốc đầu độc cô vậy, cô gái nhỏ quả nhiên không chịu nổi đưa tay dụi mắt, ho khan mấy tiếng khiến hắn cuối cùng vẫn không đành lòng tiếp tục trò đùa dai của mình.

"Em chắc chắn là mình thích tên nhóc vừa nãy, muốn kết giao với hắn thật đấy chứ?" Tống Cẩn Hành dụi tắt thuốc, một bàn tay nâng cằm cô lên, hỏi bằng giọng bông lơn.

Vừa nãy thái độ của Phạm Uyển Viện cho thấy một cách rõ ràng là muốn tác hợp cho hai người, thậm chí còn không ngại nhắc đến hy vọng Chân Chân và tên tiểu tử kia có thể nhanh chóng đính hôn.

Đính hôn? Đùa kiểu gì vậy? Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn ngần ấy tuổi còn chưa kết hôn, cô đính hôn gì chứ?

Nghe giọng điệu chất vấn của hắn, Phạm Tuyết Chân sớm đã đem những lời Phạm Uyển Viện dạy phải nói thế nào với hắn, phải gạt hắn chuyện kia thế nào, toàn bộ quên hết.

Cô không muốn đứng ở vị trí "em gái" nhìn hắn đi cùng với cô gái khác nữa, cô chịu không nổi.

Sít sao ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, dán mặt vào lồng ngực nóng hừng hực của hắn, Phạm Tuyết Chân thấp giọng nỉ non, "Anh Cẩn Hành, em không có kết giao với Chris, em chỉ thích anh thôi. "

Lại một lần nữa nghe cô thố lộ tâm tình với mình, Tống Cẩn Hành cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, hắn muốn ngăn cô lại, muốn đẩy cô ra nhưng lần này, tay của hắn giơ lên rồi hạ xuống mấy lần nhưng rốt cuộc chỉ đáp trên vai cô, không cách nào dùng sức đẩy cô ra nổi.

Còn Phạm Tuyết Chân vẫn như bị thôi miên, ở trong lòng hắn không ngừng nỉ non, "Anh Cẩn Hành, em không biết mình thích anh từ lúc nào nhưng mỗi lần nhìn thấy anh em đều cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ vui vẻ. Lần đó sau khi anh hôn em rồi lại đưa một cô gái khác đến nói với em rằng chỉ xem em là em gái, anh có biết lúc đó em khổ sở đến thế nào không? Em thật sự rất sợ, sợ anh sẽ đến với cô gái kia. "

"Chân Chân, đừng nói nữa. "

"Em muốn nói. Em phải nói cho anh biết là em thật sự rất yêu anh. Anh Cẩn Hành... " Tình cảm đè nén bấy lâu chợt như nước vỡ bờ, không sao kìm chế nổi. Phạm Tuyết Chân lúc này đã bất kệ nơi đây có phải là vườn hoa nhà Phạm Uyển Viện hay không, cũng bất kể hắn nghe cô thố lộ xong liệu có chạy xa ngoài ngàn dặm để trốn hay không, rống lớn như phát tiết cảm xúc, "Em yêu anh, tại sao anh không nhìn thấy chứ? Tại sao anh cứ xem em như một đứa bé chưa lớn vậy? Em đã trưởng thành rồi, đã hai mươi ba tuổi rồi, em có suy nghĩ riêng của mình, có quyền quyết định chuyện của mình. Anh chỉ lớn hơn em có mười ba tuổi thôi! Anh Cẩn Hành, em muốn làm người phụ nữ của anh chứ không phải là em gái... "

"Chân Chân, em bình tĩnh một chút. " Tống Cẩn Hành rốt cuộc đã biết cô gái nhỏ lúc này nghiêm túc đến mức nào nhưng mà...

Hô hấp có chút gian nan nhất là khi ánh mắt sắc bén của hắn đã bắt gặp nhóm của Phạm Uyển Viện đang đứng bên cửa sổ sát đất quan sát hai người, hắn hoàn toàn không muốn bàn chuyện riêng của mình trước mặt những người khác.

"Em không muốn. Em rất bình tĩnh. " Nếu lần này không triệt để nói cho hết tâm sự của mình, cô không biết lần sau liệu mình có còn dũng khí để bày tỏ nữa không, "Anh Cẩn Hành, em yêu anh, rất yêu! Tại sao anh không chịu mở to mắt nhìn em? Những cô gái kia có thể làm gì, em cũng có thể. Cho dù không biết, em cũng có thể học. "

"Phạm Tuyết Chân, em có biết mình đang nói gì không?" Tống Cẩn Hành tiến sát đến gần Phạm Tuyết Chân, không cần dùng quá nhiều sức đã dễ dàng vác cô lên vai đi thẳng về phía xe của mình, nhét cô vào trong, động tác không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào cả.

Phạm Tuyết Chân sau khi bị hắn nét vào xe thì co cả người trên ghế phụ lái như một cô bé làm sai chuyện sợ bị người lớn la rầy, bắt đầu có chút sợ hãi. Cô vẫn luôn là một cô gái rất dịu ngoan rất nghe lời, đối mặt với bất cứ tình huống nào cũng chưa từng bồng bột như hôm nay, nhưng lần này, có lẽ cô thật sự khiến cho anh Cẩn Hành chán ghét rồi, càng nghĩ càng thấy khẩn trương.

Nhưng, nếu như không thẳng thắn nói ra tâm sự của mình, cô nghĩ mình nhất định sẽ hối hận cả đời.

Sắc mặt âm trầm Tống Cẩn Hành vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái, nhìn thấy cô gái nhỏ đang co người nơi ghế ngồi, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ thì không kìm lòng được thầm thở dài một tiếng, đưa tay định vuốt tóc cô trấn an, không ngờ Phạm Tuyết Chân thấy hắn đưa tay ra, sợ đến nỗi cả người càng thêm co cụm lại, chắc anh Cẩn Hành không giận đến nỗi muốn đánh cô đấy chứ?

Mà vẻ sợ hãi đáng thương của cô khiến lòng Tống Cẩn Hành không ngừng dậy sóng, ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Hắn cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

Bị cô gái nhỏ trước mặt làm cho điên mất!

Những lời cô nói lúc nãy, từng câu từng chữ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

Lý trí hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn, Chân Chân còn nhỏ, căn bản không biết thế nào là tình yêu.

Từ nhỏ đến lớn, người khác phái xuất hiện bên cạnh cô ngoại trừ Frank ra, tuyệt đối không vượt quá năm người. Cảm giác mà cô dành cho hắn nhất định chỉ là tình cảm một cô gái nhỏ dành cho anh trai hoặc cha của mình, những người gần gũi mình từ nhỏ đến lớn chứ không phải tình yêu.

Hắn là một người đàn ông chín chắn, còn là bạn của anh trai cô, hắn không thể điên cùng cô, càng không thể lợi dụng sự trẻ người non dạ của cô được.

Tuy rằng trên thực tế hắn đã từng lợi dụng cô một lần, thậm chí còn vô sỉ đến nỗi mơ tưởng cùng cô... Nhưng hắn không thể sai một lần rồi còn sai nữa...

Hắn nên nói rõ ràng, giải thích cho cô hiểu, khiến cô nhận thức được suy nghĩ của mình là sai lầm mới phải.

Nhưng, tại sao hắn cảm thấy buồn bực và giãy dụa, khổ sở và khó chịu đến vậy? Bàn tay Tống Cẩn Hành đang đặt trên vô lăng dùng sức bóp chặt, chặt đến nỗi mu bàn tay gân xanh nổi lên thấy rõ.

"Anh Cẩn Hành, em không muốn tự gạt mình nữa. " Phạm Tuyết Chân suy nghĩ thật lâu, dù sao bản thân cũng đã nói rõ ràng đến vậy rồi, bất kể hắn quyết định như thế nào cô cũng muốn được nghe chính miệng hắn nói ra.

"Em thật sự rất yêu anh. Em biết anh không muốn tiếp nhận tình cảm của em nhưng em yêu đơn phương anh yêu lâu như vậy, yêu anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em thì em làm sao có thể thích Chris cho được? Nếu như anh không chấp nhận em, vậy em... "

"Không cho phép nói nữa. " Tống Cẩn Hành quát khẽ, dù đã cực lực áp chế cảm xúc của mình nhưng có vẻ như hắn không mấy thành công. Hắn rất sợ, sợ sự tình chuyển biến theo một hướng khác, một hướng mà bản thân hắn không khống chế được.

"Em biết anh không thích nghe em nói điều này, nhưng em vẫn muốn nói. Bất kể là trong lòng anh nghĩ thế nào em cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Em sẽ đợi anh, đợi cho đến khi nào anh chịu chấp nhận em, đợi đến lúc anh yêu em. Cho dù phải đợi cả đời em cũng sẽ chờ. " Phạm Tuyết Chân cắn môi nhìn về phía vườn hoa tranh tối tranh sáng phía trước, không dám nhìn thẳng vào mặt Tống Cẩn Hành nhưng giọng nói thì cực kỳ quả quyết.

Tim Tống Cẩn Hành co rút lại, cảm giác chua chát và khổ sở xa lạ dâng trào trong lòng khiến giọng hắn căng thẳng hơn bình thường, "Chân Chân, anh đã già rồi, không có cách nào cùng em chơi trò yêu đương này được. Em xuống xe đi, bằng không xảy ra chuyện gì anh không dám đảm bảo. "

Phạm Tuyết Chân ngơ ngẩn nhìn người đàn ông như một con sư tử khốn quẫn vì bị vây hãm kia, trong mắt hơi nước càng lúc càng mơ hồ, mơ hồ đến nỗi cô không nhìn rõ mặt hắn nữa...

Cái gì gọi là trò yêu đương? Cô yêu hắn, tình cảm chân thật như vậy, làm sao có thể xem là trò chơi?

Cô đờ đẫn ngồi đó, hai hàng nước mắt trong suốt không biết từ lúc nào đã trượt xuống, thấm ướt đôi má đã có phần tái đi của cô, bộ dạng mờ mịt và đáng thương này thật sự khiến người ta chỉ muốn ôm cô vào lòng, an ủi dỗ dành một phen.

Nếu như là trước đây, Tống Cẩn Hành nhất định sẽ không chút do dự mà làm vậy, nhưng bây giờ hắn...

... chỉ đành mở cửa, xuống xe, ngay cả xe cũng không cần, đi bộ thẳng ra cửa.

Phạm Tuyết Chân ngồi trong xe, vành mắt đỏ ửng nhìn theo bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa của hắn, nước mắt rơi càng dữ dội...

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)