Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 144

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 144
Âm mưu
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nghe em trai nói muốn tìm Phạm Trọng Nam, cả người Giang Tâm Đóa vụt ngồi thẳng dậy, quyển sách trên tay cũng được đặt sang một bên, "Em tìm anh ấy để làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì đâu. Em chỉ có vài câu hỏi liên quan đến đầu tư muốn hỏi Phạm Trọng Nam mà thôi. "

Nghe em trai nói có liên quan đến đầu tư, Giang Tâm Đóa bĩu môi vẻ không vui, "Không phải em suốt ngày theo chân anh Nhất Minh hay sao? Sao không trực tiếp hỏi anh ấy, còn tìm Phạm Trọng Nam làm gì?" Chẳng lẽ là đầu tư thua lỗ hay sao?

"Anh Nhất Minhvề tổng công ty bên Mỹ rồi. Em cũng sẽ không làm phiền anh ta lâu đâu, được không? Chỉ một chút xíu thôi mà. Chị, em thực sự có chuyện rất quan trọng. "

"Để chị gọi điện thoại hỏi Phạm Trọng Nam xem liệu anh ta có rảnh gặp em không. "

"Được. Vậy em ở đại sảnh công ty của anh ta đợi chị. "

Lúc Phạm Trọng Nam nhận được điện thoại của Giang Tâm Đóa nói muốn đến công ty tìm minh, cũng là lúc hắn chuẩn bị đến phòng họp tham dự một cuộc họp của chủ quản cấp cao.

Biết Giang Viễn Hàng muốn gặp mình, hắn không do dự đồng ý ngay nhưng bảo cô sau khi đến công ty thì đi thẳng đến phòng làm việc chờ mình.

Cuộc họp mà Phạm Trọng Nam chủ trì này, vốn định kéo dài khoảng hai giờ nhưng hắn sợ Giang Tâm Đóa chờ quá lâu nên rút ngắn chỉ còn một tiếng rưỡi.

Khi hắn vội vội vàng vàng quay trở lại văn phòng thì chỉ thấy một mình Giang Viễn Hàng đang ngồi nơi sofa đợi mình, trước mặt cậu ta là chiếc laptop đang mở sẵn.

"Chị cậu đâu?" Phạm Trọng Nam đi vào, vừa nới lỏng cà vạt vừa hỏi, sau đó thuận tay cởi luôn áo vest.

"Chị ấy nói buồn ngủ, đang ở trong phòng nghỉ của anh, hình như là ngủ rồi. " Giang Viễn Hàng chỉ tay về phía phòng nghỉ riêng của Phạm Trọng Nam.

"Cậu tìm tôi có việc gì" Hắn quay về bàn làm việc, khoác áo vest lên thành ghế rồi ngồi xuống, mở laptop của mình ra, lơ đễnh hỏi. Cuộc đánh cược của họ hình như vẫn chưa đến hạn kia mà?

"Đến xem anh có tìm trợ thủ giúp đỡ hay không. " Giang Viễn Hàng nhướng mày một cách khiêu khích.

"Tôi còn chưa lo hai người có tìm trợ thủ hay không, không ngờ hai người lại lo xa vậy. " Phạm Trọng Nam cười, đưa tay cầm lấy ly cà phê bên máy tính, đang định uống một hớp thì Giang Viễn Hàng lại lên tiếng ngăn lại, "Ly đó là ly chị tôi chưa uống xong. "

"Tôi không ngại. " Cà phê vẫn còn ấm, chừng như còn lưu lại mùi hương của cô, hắn kìm lòng không được lại uống thêm mấy hớp.

"Tôi biết nguồn tài chính của công ty các anh rất hùng hậu nhưng anh bận như vậy, chuyện phân tích cổ phiếu đâu cần anh phải bận tâm, bất kỳ vị giám đốc nào của bộ phận đầu tư cũng có thể giúp anh làm mà. "

"Người đầu tư giỏi không cần lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào các giá trị phân tích, đợi khi cậu có kinh nghiệm phong phú rồi tự mình sẽ nghiệm ra được. Ngụy Nhất Minh cũng có thể xem như một cao thủ đầu tư trong ngành này, điểm này chẳng lẽ cậu ấy không dạy cậu hay sao?" Trong giọng điệu và phong thái của Phạm Trọng Nam tràn đầy tự tin.

"Giờ thắng thua còn chưa xác định mà anh đã tự tin cho rằng mình có thể thắng được chúng tôi sao?"

"Tuy rằng kỳ hạn của chúng ta còn hai tuần lễ nữa mới kết thúc nhưng tôi có thể nắm chắc phần thắng trong tay. " Phạm Trọng Nam đặt ly cà phê trên tay xuống, mở ra hệ thống giao dịch, rất nhanh, những con số mà hắn muốn xem từng cái một hiện lên trước mắt, "Cho cậu một cơ hội đầu hàng, nếu như hai người nhận thua trước, vậy tôi không cần Ngụy Nhất Minh phải thực hiện lời hứa của mình. "

Thiên tài đầu tư phố Walls tuy rằng thực lực phi phàm nhưng Phạm Trọng Nam hắn cũng không phải một kẻ yếu kém.

Nếu thực sự hắn muốn đẩy Ngụy Nhất Minh ra khỏi thị trường châu Âu, phương pháp thực sự có rất nhiều, những thủ đoạn ác liệt trên thương trường vốn rất khó mà đề phòng cho được, điểm này không phải Ngụy Nhất Minh không biết.

Bất kể là về làm ăn hay là về phụ nữ, Ngụy Nhất Minh tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

"Tôi không tin. " Nghe Phạm Trọng Nam đề nghị một cách đầy tự tin như vậy, Giang Viễn Hàng lập tức lên tiếng phản bác.

Còn chưa đến kỳ hạn hai tháng, kết quả đầu tư của cậu và anh Nhất Minh đã tăng lên gấp bội so với số vốn bỏ ra. Đây là thành tích tốt nhất mà cậu có được kể từ khi bắt tay vào chơi cổ phiếu, anh Nhất Minh nói với thành tích như vậy cũng đủ bỏ quá xa những người cùng ngành, Phạm Trọng Nam nói vậy không khỏi quá coi thường bọn họ rồi.

"Tôi đương nhiên rất tuân thủ hiệp ước của chúng ta, đề nghị của tôi cậu tiếp nhận được thì tiếp nhận, không thì thôi. Nhưng cậu cũng có thể thương lượng với anh Nhất Minh của cậu một chút. "

"Không cần thương lượng. Tôi với anh Nhất Minh đều không tiếp nhận. " Giang Viễn Hàng cự tuyệt một cách quyết liệt, "Tôi muốn biết hiện giờ tỷ lệ lợi tức của anh là bao nhiêu?"

Phạm Trọng Nam rất sảng khoái xoay màn hình về phía Giang Viễn Hàng, "161%, thế nào? Nhận thua?"

Giang Viễn Hàng nhìn tỷ lệ lợi tức 128% của mình trên màn hình, cắn răng, "Chưa đến cuối cùng còn chưa phân được thắng bại. Tôi về trước, đến lúc đó sẽ đến tìm anh sau. " Nói rồi gập laptop lại, đứng lên.

"Vậy tôi cùng cậu đợi đến kết quả chung cuộc vậy. Không tiễn. " Phạm Trọng Nam thấy Giang Viễn Hàng rời khỏi phòng, vừa định vào phòng nghỉ tìm cô gái đợi hắn đợi đến ngủ mất kia xem thế nào thì lại phát hiện thân thể mình có chút khác thường.

Đầu có chút choáng váng! Hắn cố gắng đứng vững nhưng thất bại, vô lực ngã ngồi trở lại ghế. Phạm Trọng Nam hít sâu một hơi, cảm nhận rõ rệt rằng cơ thể mình càng lúc càng khác thường, đôi mày rậm thoáng chau lại.

Hắn cố điều tiết lại cảm giác khô nóng dị thường trong cơ thể, miễn cưỡng lắm mới nâng được cánh tay vô lực của mình, định cởi hẳn cà vạt ra đồng thời cởi thêm vài nút áo sơ mi để bản thân có thể hô hấp thông thuận hơn nhưng loay hoay nửa ngày vẫn không được như ý.

Không biết từ lúc nào, một đôi tay mềm mại đã vươn ra giúp hắn cởi bỏ nút trên cùng của áo sơ mi.

Cơ thể xuất hiện trạng thái dị thường khiến các giác quan của hắn hoàn toàn không linh hoạt như thường ngày, ngay cả khi có người khác tiếp cận sát bên mình lúc nào hắn cũng không hay không biết.

"Phạm Trọng Nam... "

Có người đang gọi hắn, là ai?

"Anh sao vậy?"

Hắn sao vậy? Chính Phạm Trọng Nam cũng không biết nữa. Đầu càng lúc càng đau dữ dội, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, cô gái tự lẩm bẩm một mình, "Chẳng lẽ là vừa nãy cho thuốc nhiều quá sao?"

""Thuốc"?... Thuốc gì?... " Hắn rốt cuộc cũng thốt được nên lời nhưng âm thanh cực nhỏ, cực mơ hồ.

Cô gái che miệng cười một tiếng, "Là thuốc mà chúng tôi bỏ cho anh uống, loại thuốc mà khi uống rồi, quân tử cũng hóa thân thành dã thú, thánh nữ cũng trở thành dâm nữ... "

""Thuốc"... " Đang khi đầu đau đến muốn nứt ra, Phạm Trọng Nam vẫn cố gắng gom lại những mảnh ý thức nhỏ vụn.

"Đúng, thuốc. Đợi khi dược tính của nó toàn bộ phát huy, chúng ta lập tức có thể hưởng được những giờ phút thần tiên nhất, hahahaha... " Tiếng cười giòn giã của cô gái vang lên rồi vọng lại trong căn phòng làm việc rộng lớn.

"A!" Đột nhiên Phạm Trọng Nam rống lên một tiếng rồi như có ai vừa dùng gậy đánh mạnh vào đầu, hắn đau đớn dùng cả hai tay ôm lấy đầu, cả thân hình cao lớn rạp xuống.

"Đầu có phải đau lắm không? Thực xin lỗi, không dùng thủ đoạn như vậy làm sao khuất phục được anh chứ?" Thấy vẻ thống khổ của hắn, cô gái rõ ràng càng thêm hưng phán, "Anh yên tâm, em sẽ giúp anh, nhất định sẽ giúp anh. "

"Tránh ra... " Phạm Trọng Nam vung tay dùng hết sức đẩy mạnh bàn tay đang đáp trên người mình, cơn đau đầu của hắn đã giảm bớt, đàu óc dần trở nên tỉnh táo lại.

"Nếu như em thực sự đi rồi, ai sẽ giúp anh?" Cô gái tiếp tục cởi thêm một nút nữa của chiếc áo sơ mi của hắn, giọng vừa mềm vừa ngọt dỗ dành.

"Đóa Đóa... "

Là Đóa Đóa của hắn sao? Cô đang ở phòng nghỉ của hắn ngủ mà! Ngoại trừ cô thì còn là ai khác nữa chứ?

Cái tên được bật ra đột ngột đó khiến mắt của cô gái trợn to, nỗi oán hận vùi lấp trong lòng nhiều năm lúc này chợt trỗi lên một cách dữ dội...

Cô gái trực tiếp ngồi trên đùi hắn...

Ý thức tỉnh táo được mấy phần cộng thêm mùi hương đang quẩn quanh mũi hắn đã cho Phạm Trọng Nam một đáp án chắc chắn.

Cô gái này không phải Đóa Đóa!

Dùng hết sức, hắn đẩy mạnh cô gái đang ngồi trên đùi mình ra.

"Cút!" Hắn ngửa đầu lên thành ghế, mái tóc đen dày được cắt chỉnh tề của hắn đã tán loạn mấy phần.

"A... " Còn chưa kip ngồi vững, cô gái bị đẩy mạnh, chật vật ngã nhào xuống thảm. Gắng gượng ngồi dậy, cô gái lại lần nữa bò lên đùi hắn, cả người gần như dán sát lên người hắn.

Vừa nãy một cái đẩy kia chừng như đã dùng hết sức của hắn, Phạm Trọng Nam lúc này gần như không còn chút sức nào, ngả ngửa trên ghế...

"Phạm Trọng Nam, sao anh lại có thể đối xử với em như thế chứ? Xô người ta ngã đau quá! Em đang giúp anh mà... " Cô gái nhíu đôi mày thanh tú, nỉ non một tiếng.

"Là em sao?" Mở mắt, tập trung tinh thần nhìn kỹ đối phương, khi gương mặt xinh đẹp của cô gái đập vào mắt, Phạm Trọng Nam đột nhiên tỉnh táo lại.

"Cút... " Phạm Trọng Nam nhắm chặt mắt, muốn lần nữa đẩy ra cô gái trước mặt tuy có gương mặt giống như đúc nhưng lại không phải Đóa Đóa của hắn nhưng tay vừa mới đưa lên thì đã rũ xuống bởi chẳng còn chút sức nào.

"Cút!" Dùng sức không nổi, hắn chỉ đành lớn tiếng quát.

Chỉ là, dù cho phẫn nộ đến mấy, tiếng quát của hắn lúc này lọt vào tai cô gái kia hoàn toàn không mang theo chút uy hiếp nào.

Uổng công hắn này thường hô mưa gọi gió lợi hại đến như vậy, thế mà không địch nổi một ly cà phê!

*****

Điều hoàn toàn ngoài ý muốn của cô gái kia là Phạm Trọng Nam lại biết cô ta không phải Giang Tâm Đóa!

Gương mặt đó, rõ ràng là được phẫu thuật một cách hoàn hảo, ngay cả Giang Viễn Hàng và Ngụy Nhất Minh khi lần đầu tiên gặp mặt căn bản là phân biệt không được cô là Giang Tâm Đóa giả nhưng Phạm Trọng Nam chỉ liếc qua một cái đã biết cô không phải Giang Tâm Đóa.

Điểm này, đúng là họ đã đánh giá thấp Phạm Trọng Nam!

Nhưng nếu như đã đi đến bước này, có lẽ không còn gì để sợ nữa!

Cô hận hắn đã từng chỉ vì cô đánh Giang Tâm Đóa một cái tát mà nhẫn tâm hủy đi gương mặt của cô, thậm chí, mấy năm qua cô còn phải trốn chui chốn nhủi nhằm trốn khỏi sự truy đuổi của hắn.

Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, có dung mạo đẹp hơn nữa thì thế nào?

Cô sống không khá giả, cũng tuyệt đối sẽ không để Giang Tâm Đóa sống khá giả!

Cô đã bất chấp tất cả rồi, thậm chí ngay cả khi biết mình và Phạm Trọng Nam đều cùng là người họ Phạm, khi thấy vẻ bất lực, không còn sức phản kháng của hắn, trong nội tâm cô lại dâng lên một khoái cảm mãnh liệt khi được trả thù.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cô gái đưa tay cởi thắt lưng của hắn...

"Cô đang làm gì vậy?" Sự khiêu khích một cách cố ý của cô gái cộng thêm dược tính của thuốc phát tác khiến dục vọng của người đàn ông phút chốc tăng chao, gương mặt đỏ lên một cách lạ thường.

Nhận ra bản thân đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, có lẽ sẽ phạm một sai phạm trí mạng, Phạm Trọng Nam phẫn nộ vô cùng.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến bản thân mình lại có ngày rơi vào hoàn cảnh thế này!

Bị người ta tính kế tính đến mức này!

Giang Viễn Hàng đáng chết kia không ngờ lại dám gài bẫy hắn! Mà cậu ta rốt cuộc đã mang Đóa Đóa giấu ở đâu rồi?

"Anh nói thử xem em đang làm gì chứ?" Động tác trên tay không hề dừng lại, Giang Tịnh Văn kiều mị bật một tiếng cười.

"Shit!" Hắn nhắm nghiền mắt không muốn lại nhìn thấy gương mặt kia, nó chỉ làm nhục vẻ đẹp của bảo bối của hắn. Cắn chặt môi, hắn muốn nhờ cơn đau đớn từ môi mình để dời đi một loại nhu cầu quá mức mãnh liệt như một con dã thú đang muốn phá lồng lao ra.

Cô gái kia thật quá đáng ghét, điều duy nhất mà hắn nghĩ đến lúc này là xua cô rời khỏi người mình càng xa càng tốt nhưng bây giờ, hắn ngay cả nhấc tay lên còn không còn sức, nói gì chuyện xa vời đó.

Lúc này toàn thân hắn từ trên xuống dưới, ngoài trừ một chỗ nào đó đặc biệt có sức, tất cả những bộ phận khác đều không còn chút sức lực nào.

Giang Tịnh Văn thấy vậy không khỏi đắc ý bật cười một tiếng, thuốc của người đàn ông háo sắc Phạm Bác Văn chế tạo ra quả thực là thần kỳ, người uống vào toàn thân vô lực trong khi hoàn toàn không ảnh hưởng đến một chỗ nào đó, ngược lại nữa là đằng khác.

Tạ Lệ Á vốn chỉ muốn Giang Tịnh Văn giả vờ làm ra một tuồng kịch thôi nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn dật thành thục của người đàn ông, cộng thêm vóc dáng nam tính đầy mị lực của hắn, cộng thêm bởi vì dược tính của thuốc, trên người hắn càng tỏa ra một mùi hương nam tính đặc biệt khiến cô càng thêm bị mê hoặc...

Giang Tịnh Văn không muốn cứ thế mà rời đi...

Vừa nghĩ, động tác trên tay càng thêm nhanh bởi cô sợ, kéo dài quá lâu nói không chừng thuốc giảm đi tác dụng, thể lực của hắn hồi phục lại, nói không chừng, cô sẽ bị hắn trực tiếp bóp cổ chết ở nơi này.

"Cô dám đụng tôi một chút thử xem! Sau này tôi không để cô sống không bằng chết thì không mang họ Phạm nữa. " Quần đã bị kéo xuống, bản thân bị ép đến độ khó xử như vậy khiến Phạm Trọng Nam phẫn hận cực điểm.

"Thật vậy sao? Chỉ sợ đợi đến khi đứa tiện nhân Giang Tâm Đóa nhìn thấy tôi với anh đang ở đây hưởng thụ hoan lạc, trước khi tôi sống không bằng chết thì cô ta cũng đã sống không bằng chết rồi. "

Nếu như đã dám đi đến bước đường này, còn điều gì khiến cho Giang Tịnh Văn cô sợ được chứ?

"Cô dám?" Phạm Trọng Nam lửa giận ngập trời, răng cắn chặt vào môi đến bật máu.

"Giờ không phải tôi đang làm đó sao? Haizz, tôi nghe nói loại thuốc đó rất khó kiếm, trên thị trường chợ đen muốn mua cũng không được, cũng không biết lão già Phạm Bác Văn kia sao lại có được nó nữa, thật lợi hại! À đúng rồi, quên nói cho anh biết, hiệu lực của loại thuốc đó chia thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu anh sẽ đau đầu, tức ngực, toàn thân nóng ran... "

Giang Tịnh Văn vừa cởi áo sơ mi của hắn vừa thong thả nói như đang nói chuyện phiếm, rành mạch đem những tác dụng của loại thuốc này mà Phạm Bác Văn đã nói cho mình nói lại một lượt cho hắn nghe. Cho dù mẹ đã cho cô biết Phạm Bác Văn mới chính là cha ruột của mình nhưng bản thân cô đối với lão già háo sắc kia hoàn toàn không có chút hảo cảm nào, so với người cha mà cô đã gọi hơn hai mươi năm là Giang Hán Sinh, Phạm Bác Văn hạ lưu và đáng ghét hơn nhiều.

Thậm chí còn có mấy lần lão ta uống rượu say, mượn rượu muốn giở trò với cô, nếu như không phải vì có mẹ cô ở đó, e rằng lão già đó đã được như ý rồi.

Loại đàn ông ghê tởm như vậy, nếu như không phải vì ông ta có mối quan hệ, có thể che giấu hai mẹ con không bị Phạm Trọng Nam phát hiện, cô sớm đã nhân lúc lão ta ngủ mà giết đi luôn rồi.

Nhưng nếu như Phạm Trọng Nam biết là lão ta cũng có phần tính kế hắn, đoán rằng Phạm Bác Văn khó mà thoát được.

Nếu chết thì cùng chết chung đi!

"Còn về giai đoạn thứ hai, chính là toàn thân không còn chút sức mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, chính là giống như anh bây giờ vậy đó!" Cô đắc ý đưa tay vuốt ve gương mặt với những đường nét rõ ràng của hắn, "Nhưng anh cũng không cần quá lo, nghe nói chỗ thần kỳ nhất của loại thuốc này chính là, nếu dùng cho nam giới, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng khả năng tình dục của anh ta, ngược lại còn có thể kéo dài thật lâu... " Giang Tịnh Văn cười thật ái muội.

"Còn về giai đoạn thứ ba thì... ừm... " Bàn tay của cô chậm rãi trượt xuống cằm, một đường xuống tới lồng ngực rộng rãi rắn rỏi của hắn, đáy mắt che dấu không được hưng phấn, "Chính là, sau khi dùng thuốc hai mươi phút, bất kể là nam hay nữ, sức lực mạnh đến đâu, lý trí cũng sẽ biến mất, không có cách nào khống chế phản ứng sinh lý của mình. Không biết lát nữa, liệu anh có giống như vậy, trở thành một loại dã thú không có tính người không nhỉ?"

Giang Tịnh Văn chợt nhớ có một lần, nửa đêm Phạm Bác Văn đưa về hai cô gái tóc vàng ngực bự, quay cuồng suốt cả đêm, hình như chính là nhờ dùng loại thuốc này.

Với số tuổi như Phạm Bác Văn mà còn có thể cùng hai cô gái chơi bời suốt đêm, vậy như Phạm Trọng Nam đang lúc tuổi trẻ sức lực dồi dào, huống gì vừa nãy cô bỏ thuốc phân lượng tương đối lớn, liệu cô có bị hắn...

"Thôi không lo nhiều như vậy, nghĩ nhiều cũng không ích lợi gì. " Nghĩ tới chuyện lát nữa Giang Tâm Đóa lên đây nhìn thấy cô và Phạm Trọng Nam cùng nhau diễn một màn cấm kỵ kia, trong lòng Giang Tịnh Văn hưng phấn đến không kìm chế được.

Cô chính là muốn tự tay hủy diệt biểu tượng hạnh phúc của Giang Tâm Đóa.

Giang Tịnh Văn chính là không tin, khi chính mắt nhìn thấy người đàn ông của mình cùng một cô gái khác cuồng hoan, không chỉ Giang Tâm Đóa, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể coi như không có gì mà tiếp tục đoạn tình cảm đó.

"Cô... " Nghe tiết lộ về dược tính quá mạnh của loại thuốc kia, sắc mặt Phạm Trọng Nam tái mét.

"Nhưng anh không cần lo lắng quá, ngoại trừ lúc đầu loại thuốc này gây đau đầu ra thì tuyệt đối không còn tác dụng phụ nào khác. " Cô ta cười tà tứ nhìn hắn.

"Nữ nhân đê tiện, cô thiếu đàn ông đến vậy sao?" Phạm Trọng Nam giận quá hóa rồ.

Giọng điệu và thái độ chán ghét không chút giấu diếm của hắn khiến mặt Giang Tịnh Văn lập tức biến sắc.

"Đúng! Tôi đê tiện như vậy đó, thì sao nào? Anh tưởng rằng Giang Tâm Đóa của anh trong sạch lắm sao? Lúc đầu nếu như không phải có người chen vào, cô ta sớm đã cùng Ngụy Nhất Minh cắm sừng cho anh rồi!"

Nhắc đến chuyện năm đó, lửa giận trong lòng Phạm Trọng Nam lại bùng cháy thêm mấy phần.

"Cô tưởng rằng tôi sẽ để yên mặc cô làm gì thì làm sao? Cô dám nói xấu cô ấy một câu nữa thử xem!" Hắn nghiến răng quát, gương mặt tuấn mỹ trong chớp mắt lạnh thêm mấy phần.

"Anh... " Giang Tịnh Văn bị vẻ mặt nghiêm lạnh đáng sợ của hắn dọa đến giật nảy nình.

"Cô tưởng rằng Phạm Trọng Nam tôi sẽ để mặc cho người tính kế mà không trả đũa sao?" Đôi mắt lạnh lùng bắn ra những tia nhìn sắc bén như đao, hận không thể rạch lên gương mặt kia vô số đường.

"Tôi... " Giang Tịnh Văn lắp bắp nói.

"Cô tưởng tôi chỉ có tí khả năng đó sao?" Hắn tức giận nắm chặt đôi tay nhưng lại không có chút sức lực nào.

Cố gắng đè nén dục vọng đang hừng hực cháy trong cơ thể, những giọt mồ hôi lạnh không ngừng tươm ra trên trán hắn, rất nhanh thấm ướt cả mái tóc khiến hắn như thêm một phần cuồng dã, thoạt nhìn gợi cảm đến tận cùng...

*****

Phạm Trọng Nam cắn chặt môi, cho dù hôm nay trong tình thế bắt buộc phải làm điều đó với cô ta, hắn nhất định sẽ khiến cho cô ta phải chịu đau đớn gấp bội, nhất định sẽ khiến cho cô ta cảm thấy hối hận khi đã sống trên đời này.

Năm đó ngay cả Phạm Nhân Kính còn chưa dám dùng cách này để đối phó với hắn, cô gái ngu xuẩn kia lại rất lợi hại. Lần này hắn nhất định phải để cô ta biết rõ một điều, chọc đến Phạm Trọng Nam hắn, ai cũng đừng mong có được kết cuộc tốt.

"Anh... " Vẻ hung ác và lạnh lùng toát ra từ đáy mát hắn khiến Giang Tịnh Văn có chút khiếp đảm.

"Đồ biến thái, cút ngay cho tôi!" Hắn quát một câu đầy giận dữ nhưng sự giận dữ và vẻ khinh bỉ của hắn bỗng dưng lại kích thích lòng oán ghét và đố kỵ sâu trong lòng Giang Tịnh Văn.

"Tôi biến thái? Vậy thì thế nào? Tôi vẫn mang một gương mặt giống hệt Giang Tâm Đóa, tôi sẽ đi khắp nơi quyến rũ đàn ông. Nếu như đợi lát nữa cô ta nhìn thấy có một người giống mình như đúc cùng với người đàn ông của mình lên giường cuồng hoan, anh đoán xem Giang Tâm Đóa yêu dấu của anh sẽ có phản ứng như thế nào?"

"Câm miệng! Không cho phép nhắc đến cô ấy! Tên của cô ấy bật ra từ miệng cô thật không khác gì một loại sỉ nhục. "

"Phạm Trọng Nam!" Giang Tịnh Văn giận đến toàn thân phát run, "Được thôi! Tôi cũng muốn thử xem xem anh làm cách nào bảo vệ được cho cô ta. Tôi lại muốn thử xem, khi cô ta nhìn rõ cảnh tượng anh với tôi điên loan đảo phượng ngay trong phòng làm việc thì sẽ cảm thấy thế nào. "

"Cô dám?"

"Thuốc tôi còn dám bỏ cho anh uống, còn một bước cuối cùng thôi, có gì mà không dám chứ?"

Vì để nắm chắc thời gian, Giang Tịnh Văn mặc kệ sự chống trả trong vô lực của hắn, lần nữa vươn tay, cứng rắn thoát hết những y phục đã tán loạn trên người hắn để thân thể nam tính với những cơ bắp ẩn hiện lộ ra không sót chút gì.

Dùng hết sức lực toàn thân, Giang Tịnh Văn quặt hai tay Phạm Trọng Nam ra sau, đang định ngồi lên đùi hắn...

"Giang Tịnh Văn... chắc không phải là cô không biết trên người mình cũng đang chảy dòng máu của họ Phạm đấy chứ?" Tiện nhân này không ngờ lại thực sự dám cường bạo hắn, Phạm Trọng Nam chỉ đành tìm cách kéo dài thời gian dù rằng hắn đã bị sự bỉ ổi và không biết xấu hổ của cô ta làm cho bản thân khó chịu đến sắp ói!

Đợi khi hắn qua được hôm nay, xem hắn làm sao sửa trị cô ta!

"Vậy... thì thế nào?" Giang Tịnh Văn quả nhiên bị câu hỏi của hắn làm cho ngẩn người trong giây lát.

Chẳng lẽ Phạm Trọng Nam cũng biết chuyện này sao? Sao lại có thể chứ?

"Thế nào? Muốn làm chuyện đó với tôi, cô không cảm thấy ghê tởm hay sao?" Phạm Trọng Nam cố nén cảm giác choáng váng đột nhiên ập đến, điều quan trọng bây giờ là kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Giang Tịnh Văn bĩu môi, "Có ai biết tôi là người của nhà họ Phạm các người đâu chứ?"

"Có phải cô muốn khoác cái họ Phạm kia lên người không?" Phạm Trọng Nam lắc mạnh đầu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.

"Trước đây đúng là rất muốn nhưng giờ tôi đã biết là không thể nào. Anh cũng không cần dùng chuyện đó để dụ hoặc tôi. Tôi sẽ không mắc bẫy đâu. " Giang Tịnh Văn điềm nhiên cười.

"Tại sao Giang Viễn Hàng lại giúp cô?"

"Anh nói thử xem?"

"Hai người lại biết được cái gì?"

"Chuyện liên quan đến nhà họ Giang, những gì nên biết, không nên biết chúng tôi đều biết cả rồi. " Giang Tịnh Văn đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi cao thẳng của hắn, kiều mị nói, "Không bằng anh cứ xem tôi như Giang Tâm Đóa một lần xem. Dù sao hai người cũng giống nhau như đúc, hơn nữa, tôi nhất định sẽ đối xử với anh càng tốt hơn cô ta, anh thấy sao?"

Dù sao Phạm Trọng Nam bị mê hoặc, không phải là vì gương mặt xinh đẹp kia sao?

Nếu như cô đã có được gương mặt kia, lại có thể trao đổi thân phận với Giang Tâm Đóa thì tốt biết mấy! Vậy thì đời này không cần phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi như một con chuột nữa.

Cho dù, quan hệ giữa cô và Phạm Trọng Nam là cấm kỵ thì thế nào? Ai mà biết đâu chứ?

Giờ phút này, điều mà Giang Tịnh Văn khát vọng nhất chính là có thể thực sự thay thế Giang Tâm Đóa, cùng Phạm Trọng Nam ở bên nhau.

Chừng như người trúng thuốc không chỉ có một mình Phạm Trọng Nam, ngay cả cô cũng bị ảo tưởng đẹp đẽ kia làm cho mê hoặc.

"Cô muốn thay thế cô ấy?" Phạm Trọng Nam nhắm chặt mắt, không muốn tiếp tục nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên vặn vẹo vì ghen tức, vì khao khát kia nữa, điều này chỉ khiến trong lòng hắn càng thêm chán ghét, ghê tởm lẫn áy náy.

"Được không?"

"Tôi khát, cô đi rót cho tôi một ly nước. " Một ngọn lửa càng lúc càng vượng đang cháy bùng lên trong khắp cơ thể hắn khiến cả người Phạm Trọng Nam căng lên như dây đàn.

Hắn chỉ có một cử động nhỏ, cả người Giang Tịnh Văn đã mềm nhũn --- thật sự rất muốn để hắn ôm một cái, tâm lý cô càng lúc càng vặn vẹo, hoàn toàn chìm đắm trong vai diễn "Giang Tâm Đóa", hoàn toàn không còn là chính mình.

Phạm Trọng Nam biết lần này hắn thực sự khó mà thoát thân, đợi lát nữa khi dược tính của thuốc hoàn toàn phát huy công hiệu, hắn nếu không bị dục vọng mài mòn đến chết thì chính là như tiện nhân Giang Tịnh Văn kia nói, hắn sẽ mất hết lý trí, biến thành một loại dã thú chỉ biết tìm kiếm sự thỏa mãn.

"Lúc này đây còn uống nước gì chứ?" Giang Tịnh Văn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã bị cắn nát đến rướm máu kia.

"Tôi nói muốn uống nước, lập tức đi lấy!" Không biết nước liệu có thể làm tan đi phần nào hiệu quả của thuốc trong cơ thể hắn hay không nữa? Nhưng mặc kệ có được hay không hắn cũng phải thử, không được cũng phải tìm cách kéo dài thời gian.

Chỉ cần cô ta rời khỏi hắn, hắn sẽ nghĩ cách xông ra khỏi văn phòng.

Chết tiệt! Nghĩ đến đây, Phạm Trọng Nam không khỏi mắng thầm một câu. Ngoài cửa rõ ràng là có nhiều người như vậy, vậy mà hắn ở trong này lại bó tay không có cách nào.

Hắn không muốn để Đóa Đóa nhìn thấy cảnh mình và một cô gái khác... cho dù đó là ngoài ý muốn, là hắn bị tính kế cũng vậy!

Nếu như không phải biết Đóa Đóa đến tìm hắn, trước khi từ phòng họp trở về hắn cũng sẽ không ra lệnh không cho ai đến quấy rầy, cũng sẽ không dặn phòng thư ký ngăn hết những cuộc điện thoại gọi vào.

Hắn đây chính là tự tay đẩy mình vào hiểm cảnh mà!

Bị tiếng rống giận của hắn làm cho giật nảy mình, dũng khí vừa dâng trào trong Giang Tịnh Văn lập tức tan đi không ít, cô ta vội rụt tay lại.

Phạm Trọng Nam không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được dược tính của loại thuốc kia càng lúc càng mãnh liệt, lửa dục vọng đang bừng bừng cháy trong cơ thể!

Rất muốn rất muốn...

Không muốn không muốn...

Hắn không thể khiến Đóa Đóa đau lòng!

Vừa nghĩ tới cô gái nhỏ của hắn, răng Phạm Trọng Nam càng thêm cắn chặt, bàn tay nắm lại càng thêm dùng sức, hắn nhất định phải kiên trì đến giây cuối cùng!

"Chúng ta tốt nhất đừng nên lãng phí thời gian!"

"Giờ tôi còn chạy được sao? Nếu như cô đã muốn lên giường với tôi như vậy, đi rót cho tôi một ly nước, tôi đảm bảo lát nữa sẽ để cho cô ba ngày ba đêm không đi ra khỏi gian phòng này!" Dược tính mãnh liệt khiến cả gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn mà tà tứ!

"Thật vậy sao?" Giang Tịnh Văn mừng rỡ hỏi lại, "Đây là anh nói đấy nhé!"

Tuột xuống khỏi người hắn, cô chạy đến quầy bar nơi góc phòng tìm nước rót cho hắn uống.

Sức nặng áp trên người vừa biến mất, ý thức của Phạm Trọng Nam tỉnh táo lại đôi chút, dùng hết sức lực toàn thân hắn mới miễn cưỡng chống tay lên mép bàn, từ từ đứng dậy. Vốn định gọi điện thoại cầu cứu nhưng hắn tìm không được điện thoại của mình còn điện thoại bàn thì dây đã bị bứt mất. Điều này khiến hắn áo não không thôi.

Gian nan nhặt chiếc áo sơ mi bị ném trên sàn, chật vật phủ nó lên thân thể mình, Phạm Trọng Nam loạng choạng lần từng bước đi về phía cửa.

Đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi, được một đoạn, hắn chợt phát hiện dường như mình đang dần hồi phục lại chút khí lực nhưng bù vào đó, một bộ phận nào đó trên thân thể càng thêm trướng đau khó chịu, trong đầu chỉ toàn những hình ảnh hoan lạc. Hắn rũ mạnh đầu, cố gắng đè nén ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong cơ thể, răng cắn môi càng chặt hơn, gian nan bước từng bước về phía cửa phòng...

"Phạm Trọng Nam, anh muốn đi đâu?" Trong tay là ly nước vừa mới rót từ quầy bar bước ra, Giang Tịnh Văn nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia đang chật vật rời đi thì hoảng hốt bật kêu lên sau đó thì bất chấp tát cả ném ly nước trên tay đi, vội vàng chạy đến ngăn bàn tay đang đưa về phía cửa của hắn.

Lực tay từ phía sau lưng cứng rắn kéo hắn lại ngược lại càng kích thích dã tính bởi vì thuốc mà tồn tại sẵn trong người, hắn dùng sức cuồng loạn giãy dụa, định tìm cho mình một cơ hội thoát thân cuối cùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)