Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 058

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 058
Cô ấy là ai?!
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


Quay trở lại nhà chính, hoảng loạn lau đi nước mắt ướt đẫm trên má, Giang Tâm Đóa đi vào trong mới phát hiện thì ra tất cả mọi người đã đi đâu cả rồi, căn phòng khách rộng thênh thang lúc này không có một bóng người.

Nhanh như vậy đã bàn xong rồi sao?

Giang Tâm Đóa nhìn căn phòng khách trống rỗng, chợt phát hiện lòng mình cũng trống rỗng không khác gì, nhớ đến chuyện xảy ra ở đây hôm nay, cô không khỏi lần nữa thấy khổ sở và chua xót không thôi.

Hôn nhân, rốt cuộc là gì chứ?

Cô tưởng rằng, trong cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu giữa mình với Phạm Trọng Nam, cô chỉ cần làm tròn vai trò của mình là được.

Nhưng giờ đây, cảm giác mất mát và khổ sở đang trào dâng trong lòng là thế nào đây?

Cô không muốn, cũng không dám tìm hiểu sâu xa...

Vụt chạy khỏi phòng khách, bước như bay lên lầu, Giang Tâm Đóa trở về phòng đóng chặt cửa lại, không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Buổi tối, vốn tâm trạng không tốt nên Giang Tâm Đóa mượn cớ không khỏe, không muốn xuống lầu dùng cơm, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở lại.

Quản gia đưa cơm tối lên phòng cho cô, ăn mấy miếng nhưng không thấy có chút khẩu vị nào, Giang Tâm Đóa buông đũa, bảo người làm dọn xuống còn mình thì sang thư phòng nhỏ trong phòng ngủ, định ôn lại nội dung của môn học cuối cùng phải thi ngày mai nhưng lật tới lật lui cuối cùng cô quyết định bỏ cuộc; mở máy tính định phiên dịch tiểu thuyết nhưng một chữ cũng không viết ra nổi, quyết định bỏ cuộc; mở tập vẽ tranh, trong đầu vẫn một mảnh trống rồi, lại bỏ cuộc.

Cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định không làm gì cả mà đi tắm rồi ngủ sớm.

Nhưng tắm xong rồi, nằm trên giường lăn qua lộn lại thật lâu cô vẫn không thể ngủ được.

Bởi vì cho đến bây giờ, Phạm Trọng Nam vẫn chưa trở về.

Chắc là đã ăn tối ở Lục La Viên chứ?

Nghĩ đến thái độ và giọng nói nhu hòa của hắn dành cho cô gái kia, lòng cô càng thêm rầu rĩ khó chịu.

Sau cùng, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm điện thoại gọi cho Dương Dung Dung.

Từ khi quyết định mỗi ngày đều đến thị trường chứng khoán học đầu tư chuyên nghiệp, Dung Dung đã quyết định tốn một số tiền lớn để tậu cho mình một chiếc điện thoại di động thông minh loại mới nhất, tính năng mạnh nhất để tiện cho việc tìm hiểu thông tin từ thị trường chứng khoán kịp thời.

Chỉ không biết bạn ấy đã ngủ chưa?

Điện thoại đổ chưa đến hai hồi chuông thì Dương Dung Dung đã bắt máy, đầu bên truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của cô, "Sao đây hở Phạm phu nhân, một mình một gối không ngủ được sao?"

"Bạn mới vậy á!" Giang Tâm Đóa kéo một chiếc gối ôm vào lòng, giọng đầy oán giận.

"Chậc chậc, Phạm tiên sinh mới rời đi chưa được nửa tháng mà bạn đã bức xúc đến mức này sao? Thôi đừng oán giận nữa, hoàn thành nốt cuộc thi ngày mai là có thể bay đến Luân Đôn tìm anh ta thành chim liền cánh rồi. "

"Dương Dung Dung, bạn có thể đừng nhắc đến anh ta hay không?" Phạm Trọng Nam đã về rồi nhưng cô không muốn nói cho bạn biết bởi vì sở dĩ hôm nay tâm trạng của cô kém cỏi như vậy hoàn toàn là vì anh ta.

"Sao vậy? Anh ta làm gì chọc bạn giận sao?" Dương Dung Dung đương nhiên hiểu rõ Giang Tâm Đóa, bình thường chỉ đoán là trúng ngay. Nhưng cô thế nào cũng không đoán được, người như Phạm Trọng Nam đã làm chuyện gì để cho người tính tình tốt như Đóa Đóa tức giận được chứ?

"Không phải. " Giang Tâm Đóa rầu rĩ phủ nhận, "Dung Dung, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa, được không?"

"Xem ra tâm trạng thật sự không tốt rồi. Được rồi, mình không lo kiếm tiền nữa, tán gẫu với bạn cho đã... "

"Nói làm như mình cản trở bạn kiếm tiền không bằng vậy... "

Hai người bắt đầu vui vẻ trò chuyện, Đông Tây Nam Bắc, trên trời dưới biển đều có cả...

Không biết Giang Tâm Đóa nói điện thoại với ban tốt bao lâu, đến lúc nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt cô mới nhận ra Phạm Trọng Nam đã trở về phòng.

Lén liếc về phía đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, mười giờ sáng mai còn phải thi nữa nên rất nhanh, hai cô ngắt điện thoại.

Nói chuyện phiếm nãy giờ với bạn tốt khiến tâm tình của Giang Tâm Đóa thoải mái đôi chút nhưng vừa nghĩ đến Phạm Trọng Nam, cô lại bắt đầu cảm thấy rầu rĩ.

Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Giang Tâm Đóa chui vào chăn, quyết định nhắm mắt ngủ, không muốn nhìn hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Phạm Trọng Nam tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liếc mắt về phía cô gái vừa mới nãy còn hào hứng tám chuyện qua điện thoại lúc này lại an tĩnh nằm trên giường, dường như đã ngủ rồi.

Ngủ nhanh vậy sao?

Lau vội mái tóc còn ướt nước sau đó tùy tiện ném chiếc khăn lên sofa, Phạm Trọng Nam bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn cô gái đang nhắm mắt giả vờ ngủ kia.

Đúng vậy, giả vờ ngủ!!!

Hàng mi vừa dài vừa cong thỉnh thoảng lại chớp nhẹ, theo cách nói của người xưa, những cô gái có hàng mi dài thế này tính tình dữ vô cùng, nhưng hắn thế nào cũng không tưởng tượng ra, lúc cô hung dữ bộ dạng sẽ như thế nào.

Trước mặt hắn, cô bao giờ cũng một vẻ nhu thuận nghe lời, thỉnh thoảng tính tình có thay đổi đôi chút nhưng tỉ lệ đó cực thấp.

Một cô gái mới qua tuổi hai mươi vẫn còn giữ lại một chút tính trẻ con.

"Đóa Đóa... " Phạm Trọng Nam nhẹ giọng gọi.

Giang Tâm Đóa nghe thấy nhưng không định đáp lời hắn nên tiếp tục giả vờ ngủ.

"Đóa Đóa... " Hắn lại gọi một tiếng nữa.

Vẫn không có người đáp lời.

Phạm Trọng Nam im lặng trong thoáng chốc, không nói nữa dù ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt xinh xắn của cô.

Rõ ràng là chưa ngủ nhưng lại nhất quyết không trả lời hắn. Vậy tức là giận hắn sao?!

Chiều hôm nay hắn mới trở về, hai người còn chưa kịp nói với nhau mấy câu, ngay cả cơm tối, hắn bởi vì bận rộn xử lý chuyện nguyên vật liệu cho công trình xây dựng bị chậm trễ, liên tục mở mấy cuộc họp video với mấy người bạn tốt để thảo luận về tiến độ và những cách giải quyết để không làm chậm trễ tiến độ thi công, bận suốt cho tới bây giờ mới tạm coi như xong việc.

Trước đó quản gia báo cáo với hắn cô không khỏe, có phải là bởi vì vậy không?

"Có phải em thấy không khỏe không?" Có chút lo lắng, hắn vươn tay sờ trán cô, không bị sốt.

Nhận ra bàn tay to mang theo độ ấm của hắn nhẹ nhàng dán lên trán mình nhưng thật lâu vẫn không dời đi, Giang Tâm Đóa hết cách tiếp tục giả vờ, cô mở to mắt, có chút bực dọc rũ tay hắn ra, "Em không sao. "

Nhìn bàn tay của mình vừa bị rũ ra kia, Phạm Trọng Nam càng thêm xác định là cô đang giận hắn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cố nhịn xuống, hắn trầm giọng hỏi.

Hắn hy vọng có chuyện gì cô cũng đều có thể nói với hắn.

Hắn thừa nhận mình không hiểu phụ nữ cho lắm, huống gì là một cô gái kém hơn hắn đến tận mười tuổi.

"Em buồn ngủ rồi, muốn ngủ. " Giang Tâm Đóa không biết nói thế nào cho rõ cảm giác của bản thân lúc này. Ngay cả cô cũng không rõ vì sao mình lại như thế nữa.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì không muốn mẹ khó xử trước mặt bất cứ ai cho nên cô trước giờ không ngỗ nghịch, không ương bướng, cũng không tùy tiện nón giận, cho dù là có tâm sự gì cũng chỉ lẳng lặng giữ trong lòng cho riêng mình.

Nhưng giờ trước mặt Phạm Trọng Nam, cô không biết vì sao lại giận đến như thế, lòng đầy bất mãn, thậm chí còn muốn lớn tiếng chất vấn hắn.

Sao cô lại trở nên khác thường thế này?

"Nói rõ ràng rồi ngủ. " Cô càng né tránh, Phạm Trọng Nam càng chắc chắn là cô có chuyện. Không nói cho rõ, ai cũng đừng hòng ngủ.

"Em không muốn. " Giang Tâm Đóa thẳng thừng cự tuyệt, xoay người đưa lưng về phía hắn, có chút trẻ con kéo chăn lên phủ kín cả đầu, một vẻ cự tuyệt tiếp xúc với hắn.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, Phạm Trọng Nam quả thực có chút không biết làm sao...

Trước đây cho dù đôi khi cảm xúc của cô thay đổi nhưng trước mặt hắn, cô chưa bào giờ lớn mật như vậy, lớn mật tới mức trực tiếp cự tuyệt nói chuyện với hắn.

"Giang Tâm Đóa, ra đây!" Giọng của hắn đã thêm một chút cứng rắn và bực dọc.

Thế nhưng người trong chăn vẫn không hề có chút phản ứng nào, vẫn mặc kệ hắn.

Giây tiếp theo, bàn tay to hữu lực của hắn đã giật lấy mép chăn, không mấy khó khăn bóc chiếc chăn mỏng đắp lên người cô ra, ném về phía cuối giường, trên gương mặt cương nghị lộ rõ sự tức giận, lồng ngực rắn rỏi cũng bởi vì như vậy mà không ngừng phập phồng.

Vật che chắn trên người đã bị bóc mất, Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt u ám và ánh mắt thâm trầm của hắn thì có chút khẩn trương lùi về phía cuối giường. Thấy cô định trốn, cả người Phạm Trọng Nam nhào lên giường, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy vai cô, chỉ khẽ dùng sức, thân hình nhỏ nhắn của cô đã giống như gà con bị cáo vồ, bị hắn cứng rắn ôm chặt vào lòng.

"Tối nay mà không nói rõ ràng, ai cũng đừng mong ngủ. "

Giọng hắn thực kiên quyết, hoàn toàn không cho phép cô tiếp tục né tránh nữa.

Bởi vì hắn chán ghét, thực sự chán ghét cảm giác không thể khống chế được mình, nhất là ở trước mặt cô.

"Em hỏi thì anh sẽ nói sao?" Nếu như hắn đã nhất quyết phải tìm được đáp án, vậy vì sao cô không hỏi chứ? Không phải là cô muốn đi sâu vào đời tư của hắn, là hắn muốn ép cô nói, không nói không được đấy nhé!

"Nói. "

"Cô ấy là ai?"

Nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cô rốt cuộc hỏi ra câu hỏi ấp ủ trong lòng suốt từ chiều đến giờ.

Cô ấy là ai?! Cô gái xinh đẹp cao gầy kia? Phạm Uyển Viện? Hoặc là cô gái nhỏ ở Lục La Viên?

Hoặc là tất cả những người ấy, họ là ai?

Trong lúc đợi Phạm Trọng Nam trả lời, thực ra lòng của Giang Tâm Đóa cũng rất rối. Cô cũng không biết câu trả lời mà mình chờ đợi là gì nữa!

Cô ấy?! Ý cô muốn hỏi về chuyện ở Lục La Viên chiều nay sao?

*****

Mắt Phạm Trọng Nam lóe sáng rồi rất nhanh trở lại bình thường, hắn nhìn cô, trong đôi mắt trong trẻo của cô, hắn nhìn thấy hình ảnh của mình... nhìn thấy những chuyện quá khứ ghê tởm đến mức trước giờ không thể chia sẻ với ai, từng màn từng màn lướt qua trước mắt...

Có những chuyện muốn quên nhưng lại không làm sao quên được. Đè nén lâu ngày, hắn tưởng mình đã quên nhưng vừa có người nhắc tới thì mới phát hiện ra, những chuyện đó chưa từng phai nhạt mà chỉ là bị vùi lấp rất sâu trong trí nhớ. Giờ nhắc lại sẽ chỉ như một vết thương vẫn đang mưng mủ, đau đớn không thôi.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn tìm lại được giọng nói của chính mình...

"Cô ấy là ai không quan trọng!"

Đợi lâu thật lâu, cuối cùng nghe được một câu trả lời như vậy, nên khó hay nên cười đây, Giang Tâm Đóa?!

Cô ấy là ai không quan trọng, cho nên cô không cần biết, là ý này sao? Vậy cô cũng không quan trọng đến mức hắn không cần giới thiệu cho ai biết cô là ai sao?

Suy nghĩ, trăn trở nhiều như vậy, thì ra đáp án là thế này! Thôi bỏ đi, cô cũng lười tiếp tục tìm hiểu!

Hàng mi dài của Giang Tâm Đóa khẽ chớp rồi rũ xuống, "Ngày mai em còn phải thi. "

Phạm Trọng Nam thấy cô không còn tức giận nữa mà thay vào đó là vẻ mệt mỏi trên gương mặt nhỏ nhắn, cuối cùng thả cô ra.

Được tự do trở lại, Giang Tâm Đóa lập tức nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Phạm Trọng Nam tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, trong bóng tối, đôi tay cùng nụ hôn nóng rực thuần thục khiêu khích mọi cảm quan của cô...

"Đừng mà... " Ngày mai cô còn phải thi, hơn nữa, cơn tức trong lòng còn chưa tiêu hết.

Chỉ là người đàn ông trước giờ luôn quen thói ta cần ta cứ lấy trên giường căn bản là không để lời cự tuyệt của cô vào tai.

Hai người đã ca nhau suốt nửa tháng trời, không ôm cô làm một lần, làm sao mà ngủ được.

Một đêm này, mặc kệ hắn khiêu khích đến mấy, Giang Tâm Đóa cũng im lặng cho qua, không thèm đáp lại hắn một tiếng nào...

Sự kháng nghị thầm lặng của cô rốt cuộc thành công chọc giận Phạm Trọng Nam.

Đóa Đóa, đàn ông không chịu được kích thích, dù chỉ là một chút đâu! Thế nên, người đàn ông vốn chỉ định làm một lần rồi tha cho cô, rốt cuộc bởi vì tức giận, thật lâu cũng không chịu cho cô ngủ...

***

Bị người nào đó giằng co một cách ác ý đến hơn nửa đêm, sáng hôm sau Giang Tâm Đóa thức dậy muộn hẳn so với ngày thường.

Điều khiến cô bất ngờ là người đàn ông trước giờ luôn dậy sớm hơn cô hôm nay, giờ này vẫn còn nằm trên giường.

Giang Tâm Đóa mở to đôi mắt vẫn còn chưa hết buồn ngủ của mình kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi tựa đầu giường, rõ ràng là đang đợi cô thức giấc kia thật lâu vẫn chưa định thần lại.

Đại boss công việc bận rộn thế kia mà lúc này còn rảnh rỗi ở trên giường đợi cô sao?

Không nhịn được Giang Tâm Đóa liếc lên đồng hồ treo tường, đã tám giờ rưỡi rồi!

"Không phải hôm nay phải thi sao? Còn không dậy sẽ trễ đấy!" Phạm Trọng Nam chủ động vén chăn, bước xuống giường trước.

Biết cô hôm nay phải thi mà tối qua còn giằng co lâu như vậy?!

Nếu như môn này cô không được điểm A đều là tại hắn cả.

Thật sự là giận mà không dám nói.

Giờ cả người cô không có chút sức nào, eo mỏi lưng đau, nếu như hôm nay không phải là ngày thi, cô thật sự muốn ngủ thẳng một giấc đến chiều.

Đều tại hắn cả, sớm không về muộn không về lại cứ chọn ngày này mà về hành hạ cô, đúng là đáng giận, đáng giận mà!

Nhưng hắn trở về chắc chủ yếu là vì chuyện của Sara rồi! Không biết trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngày hôm qua, hai vợ chồng họ đã bàn bạc được gì chưa.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, nghĩ đến cảm xúc khác lạ trong lòng mình, nằm trên giường, Giang Tâm Đóa chợt thấy thật mờ mịt...

Phạm Trọng Nam vào phòng tắm rửa mặt chải đầu bước ra, thấy Giang Tâm Đóa vẫn còn nằm ngẩn người trên giường thì nhíu mày, "Không đi thi sao?"

"Ồ... " Giang Tâm Đóa lúc này mới hoàn hồn lại, vội ngồi nhỏm dậy, vừa định xuống giường rửa mặt thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho mắt chói lóa đến sắp mù...

Người đàn ông kia không biết từ lúc nào đã cởi áo ngủ ra, toàn thân không một mảnh vải đứng trước mặt cô...

Khụ! Khụ! Khụ!

Vóc dáng của Phạm tiên sinh tuyệt đối có thể khiến cho các cô nàng háo sắc chảy máu mũi nha! Dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được than thầm mấy câu.

Vóc dáng cao ráo, vai rộng hông hẹp, vùng bụng bằng phẳng mơ hồ có thể thấy được những đường nét của lớp cơ bụng rắn rỏi lại thêm lồng ngực dày rộng... tuyệt đối là đẳng cấp quốc tế, hoàn toàn đủ sức so tài với những người mẫu nam trong các tạp chí thời trang, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta không nhịn được muốn sờ một cái.

Mặt nóng bừng, Giang Tâm Đóa lén lút liếc nhìn người nào đó đang thay đồ, tầm mắt vô tình lướt xuống vùng bụng với sáu múi cơ kia, lại xuống tiếp...

Nơi đó... nhi đồng không nên biết!

Dung Dung nói quả nhiên không sai chút nào, đàn ông có một nửa dòng máu nước ngoài, một chỗ nào đó trên người quả nhiên là cường hãn hơn hẳn...

Một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, vậy chắc hòa hợp về mặt thể xác mới là chìa khóa để duy trì nó.

Ai cũng nói phụ nữ có tình yêu rồi mới nghĩ đến tình dục, đàn ông nghĩ đến tình dục trước rồi mới đến tình yêu.

Những lần gần gũi giữa họ, từ lúc ban đầu ngượng ngập, đau đớn, không thể tiếp nhận cho đến bây giờ, dần dần quen thuộc, bắt đầu cảm nhận được niềm hoan lạc, như tối qua chẳng hạn, cho dù cô bởi vì tức giận nên cố nén không kêu lên một câu nhưng phản ứng chân thật của thân thể lại không gạt được ai...

Gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ ửng...

Trời ạ, Giang Tâm Đóa, mày rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Đã sắp trễ giờ đi thi rồi mà mày còn có thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa sao!?

Thật sự là bị Dung Dung tẩy não rồi!

Mặc xong quần áo, Phạm Trọng Nam xoay người lại thấy gương mặt cô vợ nhỏ của mình đỏ ửng, đôi mắt thoáng lóe lên nhưng rốt cuộc không nói gì cả.

Lúc Giang Tâm Đóa thay xong quần áo bước ra, Phạm Trọng Nam đã không còn ở trong phòng.

Từ trên lầu đi xuống thì gặp ngay Phạm Uyển Viện cũng đang định đi xuống, sau lưng bà là một người làm đang kéo một chiếc va li cá nhân nhỏ gọn.

"Chào buổi sáng. " Phạm Uyển Viện nhìn Giang Tâm Đóa mỉm cười.

"Chào. " Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn bà, "Cô muốn đi sao?"

Có phải thủ tục li hôn của họ đã làm xong rồi không? Nhưng câu hỏi này cô không dám hỏi.

"Về Luân Đôn. " Vẻ mặt Phạm Uyển Viện vẫn bình thản nhìn không thấy có vẻ mất mát hoặc khổ sở nào, bà vẫn tao nhã, lịch lãm như thường ngày, "Nghỉ học nhớ đến Luân Đôn một chuyến, tôi dẫn cô đi chơi. "

Bà mời một cách thật lòng.

"Được!" Tuy rằng sắc mặt Phạm Uyển Viện không có gì khác lạ nhưng khi lên tiếng mời Giang Tâm Đóa, cô vẫn nhìn thấy được trong đáy mắt vô tình lướt qua một nỗi cô đơn.

Cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm, đến cuối cùng vẫn kết thúc bằng chia li, có ai có thể vô tư đến nỗi vẫy tay chào nhau, thật lòng chúc phúc cho nhau hay không?

Trong kỳ nghỉ dài này, cô đã tự ý sắp xếp cho mình rất nhiều tiết mục, bao gồm quyết định học thêm hai môn ngoại khóa, đến Mỹ thăm em trai và mẹ, lại còn đến Úc thăm chị Tịnh Nhã, người đang chuẩn bị lâm bồn, giờ nếu như hứa với Phạm Uyển Viện đến Luân Đôn một chuyến, vậy hành trình của cô so với một ông chủ lớn còn bận rộn hơn.

Đấy là còn chưa biết Phạm Trọng Nam có sắp xếp chuyện gì khác không nữa! Hắn bận như vậy, chắc là cũng không đặc biệt sắp xếp thêm gì nữa đâu nhỉ?

"Năm sau tốt nghiệp rồi, có dự tính tiếp tục học thạc sĩ không?"

"Còn chưa biết nữa, đến lúc đó tính sau!" Giờ điều cô đang quan tâm là không biết trong bụng mình có phải đã có cục cưng rồi hay không.

Nếu như có con rồi, vậy đương nhiên không thể tiếp tục việc học. Cho nên nếu muốn quyết định gì, phải trước tiên xác định chuyện kia đã.

"Được làm việc mà mình thích thật tốt!" Giọng của Phạm Uyển Viện chợt có chút thất lạc nhưng Giang Tâm Đóa bởi vì đang suy nghĩ chuyện có phải mang thai hay không nên vô tình bỏ qua.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa bước xuống lầu, lúc xuống đến tầng trệt, Phạm Uyển Viện không vào nhà ăn dùng bữa sáng mà trực tiếp đi đến sân bay.

Giang Tâm Đóa nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, sợ trễ giờ nên cô không định ăn sáng, vừa xoay người định bước ra ngoài thì đã bị người chặn lại.

"Ăn sáng... " Phạm Trọng Nam từ phòng ăn bước ra, điềm tĩnh nói.

"Em sắp trễ rồi!" Hôm nay là ngày thi cuối, nếu như không phải tối qua bị hắn giằng co ác liệt như vậy, cô cũng đâu phải dậy muộn thế này.

Người này rõ ràng là dậy sớm hơn cô nhiều, thế mà cũng không thèm gọi cô dậy, đáng ghét!

"Đi ăn sáng đi!" Trong giọng nói điềm đạm có pha thêm một chút uy nghiêm.

Giang Tâm Đóa liếc nhìn hắn, không biết từ lúc nào ăn sáng chuyện nhỏ như vậy cũng cần Phạm đại boss quan tâm vậy chứ?!

Mà thôi đi, tranh chấp chuyện nhỏ nhặt này với anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, không chừng còn muộn giờ thêm. Giang Tâm Đóa xoay người đi vào nhà ăn, cũng may nhà bếp mỗi ngày đều có chuẩn bị bữa sáng kiểu Trung lẫn kiểu Tây để chủ nhân dễ chọn lựa.

Uống vội một ly sữa nóng, thuận tiện cầm lấy một chiếc sandwiches bỏ vào túi xách, Giang Tâm Đóa rời khỏi phòng ăn.

Cô tưởng rằng Phạm Trọng Nam sớm đã đến công ty rồi, không ngờ hắn vẫn còn ngồi trong xe chờ cô.

"Còn không lên xe?" Phạm Trọng Nam nhìn cô gái đứng bên cạnh xe bất động, cô cứ luôn miệng kêu trễ rồi thế mà cứ liên tục ngây người.

Vốn không có thời gian tìm hiểu xem vì sao hắn muốn cô cùng ngồi xe với mình, Giang Tâm Đóa mở cửa bước lên.

Hj$


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)