Sóng gió nhà họ Lạc
← Ch.055 | Ch.057 → |
Giang Tâm Đóa cự tuyệt trả lời câu hỏi của bạn, cô đúng là chưa nghĩ đến nghỉ học sẽ bay đến nước Anh. Công việc của Phạm Trọng Nam bận như vậy, cho dù bay qua đó, chẳng lẽ cả ngày cô vẫn chỉ có một mình mốc meo trong căn nhà xa hoa lộng lẫy kia hay sao?
Chỉ một mình, cho dù đi ra ngoài dạo phố cũng đâu có ý nghĩa gì!
"Giả vờ thẹn thùng làm gì!" Một tay Dương Dung Dung chỉ vào trán bạn huyên thuyên nói, "Nói bạn ngốc bạn đúng là không phải ngốc bình thường! Ngày nghỉ đương nhiên phải đi tìm Phạm tiên sinh bồi dưỡng tình cảm chứ. Hay là hai người tranh thủ thời gian sinh một baby cho vui nhà vui cửa! Bạn xinh đẹp như vậy, Phạm Trọng Nam cũng rất tuấn tú, kết tinh của hai người nhất định là một bé trai cực kỳ đáng yêu!" Nói rồi, Dương Dung Dung còn nghịch ngợm véo nhẹ đôi má trắng nõn mịn màng của bạn tốt.
Chỉ nghĩ đến hình ảnh một bé trai xinh đẹp mũm mĩm là cô đã thèm đến chảy nước miếng rồi!
"Tại sao lại là bé trai cứ không phải bé gái chứ?" Giang Tâm Đóa vui vẻ tham gia vào câu chuyện với bạn tốt.
"Đương nhiên đầu tiên phải sinh một bé trai trước thì mới có thể che chở bảo vệ cho em gái của mình được chứ, ngốc thật!" Dương Dung Dung nói một cách đương nhiên.
Đừng thấy cô bề ngoài nhìn tùy tiện, phóng khoáng, cá tính như con trai nhưng thực ra từ nhỏ tới lớn cô đều rất hy vọng có một người anh trai có thể che chở cho mình, giúp cô che mưa chắn gió.
Nhưng đời này cô đương nhiên không thể có anh trai rồi, cho nên chỉ đành đem hy vọng gửi gấm vào đời sau thôi.
Tương lai nếu cô có con cái, nhất định phải sinh con trai trước rồi mới sinh con gái.
Aaa... Dương Dung Dung, mày suy nghĩ nhiều quá rồi! Ngay cả đối tượng kết giao còn chưa có, nói gì đến có con chứ! Dương Dung Dung trong lòng thầm mắng bản thân.
"Vậy mình muốn hai đứa cùng một lúc có được không?" Giang Tâm Đóa hỏi ngược lại.
Lúc hỏi câu hỏi này, Giang Tâm Đóa đơn thuần chỉ là nói đùa với bạn tốt, thật không ngờ là, rất nhiều chuyện trên đời, sớm đã định sẵn rồi.
"Được chứ! Nhưng phải xem công phu trên giường của Phạm tiên sinh nhà bạn có lợi hại hay không!"
"Dương Dung Dung, bạn nói chuyện có thể có khoa học một chút được không?" Giang Tâm Đóa thực sự sắp bị bạn tốt của mình chọc cho tức chết rồi.
Người có kiến thức phổ thông ai cũng biết tỉ lệ có song thai phần lớn là do gene di truyền, hoàn toàn không có liên quan gì đến bản lãnh của đàn ông cả. Thế mà bạn cô cũng gắn chúng vào với nhau được, thật chịu thua luôn.
Nhưng hai người nói mãi về chuyện mang thai khiến Giang Tâm Đóa chợt nhớ ra một chuyện.
"Dung Dung, mình có chuyện muốn hỏi bạn. " Giang Tâm Đóa chợt dừng bước, nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có ai đứng gần đó mới nghiêm mặt hỏi.
"Xem vẻ nghiêm túc của bạn kìa, nói đi, có chuyện gì?"
Giang Tâm Đóa ra hiệu cho bạn ghé sát vào gần mình, kề tai cô hỏi nhỏ, "Lần trước, bạn... cái đó, có tránh thai hay không?"
Dung Dung cũng giống như cô, tuy rằng tính cách sáng sủa hoạt bát nhưng trước giờ chưa từng yêu đương lần nào, một đêm tình mà bạn cô đã kể chắc là lần đầu tiên, đối với chuyện này, tốt nhất là nên cẩn thận một chút!
Chỉ sợ người ngây ngô trong chuyện nam nữ như cô không biết tự bảo vệ mình, lỡ như có con vậy thì phiền phức lắm.
Dương Dung Dung đảo mắt một vòng, "Yên tâm đi, mình có mua thuốc tránh thai khẩn cấp. "
Cô không phải đồ ngốc, đương nhiên không quên chuyện quan trọng đó.
"Vậy thì tốt rồi. " Giang Tâm Đóa nghe bạn nói vậy, xem như mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng lo chuyện của mình nữa. Đi nhanh đi, mình đói bụng quá rồi, phải ăn một bữa ngon đó nha!"
Hai người đang định đi ra khỏi cổng trường thì thấy một chiếc xe thể thao chạy thật nhanh về phía hai người, dọa đến cả hai đều giật nảy mình, cũng may là Giang Tâm Đóa và Dung Dung đều kịp thời nép vào vệ đường bằng không, nói không chừng thật sự bị đụng trúng.
"Điên rồi sao? Trong trường học cũng có thể lái xe nhanh như vậy sao?" Dương Dung Dung vừa chắn trước mặt bạn vừa lớn tiếng mắng.
Chủ nhân của chiếc xe nhanh chóng xuống xe chạy về phía hai người, thật không ngờ lại là người đã lâu không gặp, Lạc Tư.
Trên gương mặt tuấn tú của anh chàng lúc này đã không còn vẻ sáng sủa như thường ngày mà có thêm một chút lo lắng, còn có, một chút tức giận.
"Lạc đại thiếu gia, là anh sao?" Dương Dung Dung nhìn thấy hắn thì lại càng tức hơn, "Chạy xe thể thao bản hạn chế thì giỏi lắm sao? Gấp đi đầu thai hay sao vậy? Muốn chết thì tự mình anh đi chết đi, tôi còn yêu đời lắm!"
Lần này Lạc Tư lại chẳng có tâm tư đâu đấu võ mồm với cô, hắn đi thẳng đến trước mặt Giang Tâm Đóa, "Có thể để tôi đến nhà họ Phạm một chuyến không?"
Giang Tâm Đóa biết quan hệ giữa hắn với Phạm Trọng Nam không đơn giản nhưng cũng biết Phạm Trọng Nam không thích cô với hắn có qua lại, xem vẻ lo lắng và sốt ruột của Lạc Tư, chắc chắn là hắn đã từng đến nhà họ Phạm nhưng bị quản gia và vệ sĩ chặn lại nên mới phải tìm cô.
Nhưng hắn sốt ruột đến nhà họ Phạm như vậy để làm gì chứ?
"Có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ tôi. " Lạc Tư thẳng thắn nói ra ý định của mình.
"Mẹ của anh là... " Giang Tâm Đóa có chút không dám tim ngập ngừng nói. Nhà họ Phạm ngoại trừ quản gia và người làm ra, có thể làm mẹ của Lạc Tư chỉ có thể là người mấy hôm nay đến ở nhờ - Sara mà thôi...
Chẳng lẽ Sara đúng là mẹ của Lạc Tư?! Người nhìn như mới qua ba mươi tuổi như cô chẳng lẽ thực sự có đứa con trai lớn như vậy rồi sao?!!
Chẳng trách hôm đó lúc Đinh quản gia nhờ cô mang điện thoại lên cho Sara, nói là có một vị Lạc tiên sinh muốn tìm, chắc đó là ba của Lạc Tư rồi! Nhưng lúc đó cô không mấy lưu tâm.
Sara là mẹ của Lạc Tư, là cô của Phạm Trọng Nam, vậy quan hệ giữa Lạc Tư và Phạm Trọng Nam chắc chắn là rất thân, thảo nào...
Hôm đó khi đầu gối cô bị thương hắn không hề có ý truy cứu, còn Giang Tịnh Văn chẳng qua chỉ đánh cô một cái tát thôi mà đã bị dạy dỗ thê thảm đến thế kia...
Haizzz! Phạm Trọng Nam người này đôi khi làm việc khiến người ta thật khó hiểu.
"Mẹ tôi chính là người đang ở tạm ở nhà họ Phạm, Phạm Uyển Viện. Giữa mẹ với ba xảy ra chút vấn đề, tôi phải gặp mẹ tôi nói chuyện mới được. "
Nhớ đến thái độ khác thường của Phạm Uyển Viện mấy ngày nay, Giang Tâm Đóa không chút chần chừ nhận lời hắn.
"Vậy đi với tôi đi. " Cô gật đầu, nếu như Phạm Trọng Nam đã đồng ý cho Sara vào ở, vậy Lạc Tư kia muốn đi thăm mẹ mình chắc cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa xem bộ dạng của hắn không giống như là nói dối.
"Lên xe tôi đi. " Lạc Tư nói rồi đi đến bên ghế phụ giúp Giang Tâm Đóa mở cửa.
"Dung Dung, vậy mình về trước nha. Ngày mai mời bạn ăn sau, được không?" Trước khi lên xe, Giang Tâm Đóa áy náy nhìn bạn tốt nói xin lỗi.
Còn chưa hiểu chuyện gì nhưng Dương Dung Dung vẫn sảng khoái gật đầu, "Được rồi, mình không làm phiền hai người đi xử lý chuyện nhà. Ngày mai nhớ mang điểm tâm cho mình là được. Bye. "
Nói rồi cô vẫy tay chào tạm biệt rồi đi trước.
Ngồi trên xe của Lạc Tư, Giang Tâm Đóa gọi điện thoại cho tài xế đang đợi cô trước cổng trường báo cho ông biết mình đã về trước, lúc cất điện thoại vào túi xách, cô vô tình nhìn thấy mấy quyển tạp chí và thời báo rơi tán loạn trên sàn xe.
Nhẹ nhàng dịch chân ra, Giang Tâm Đóa định khom người nhặt lấy thì lại bị tiêu đề chính trên những tờ báo kia làm cho kinh hãi – "Thiên kim của gia tộc Phạm thị ở nước Anh – Phạm Uyển Viện li hôn"???
Dù đang lái xe, Lạc Tư vẫn để ý thấy vẻ kinh ngạc của cô, với tay lấy mấy giờ báo lúc nãy hắn tức giận ném ở kính chắn gió ném vào lòng Giang Tâm Đóa.
"... Theo tin mới nhận, tổng tài khu vực châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Phạm thị Lạc Khải và trợ lý đặc biệt của mình Irina đã có quan hệ thân mật hơn một năm nay.
... Irina là người Anh, tốt nghiệp thạc sĩ ở Judge, học viện kinh doanh thuộc trường đại học Cambrigde, đồng thời cũng là đàn em chung trường với Lạc Khải, là một người phụ nữ hội đủ tất cả những điều kiện của một cô gái độc thân có giá trị, cả dung mạo, trí tuệ, sự giàu có đều hơn hẳn người thường. Cô đã theo chân Lạc Khải hai năm, hai người bởi vì công việc sớm chiều bên nhau nên đã nảy sinh tình cảm.
... Irina đã từng tiết lộ với giới truyền thông cô đã rất sốt ruột muốn mặc lên chiếc áo cưới làm cô dâu của Lạc Khải.
... Mà cô lúc này đã mang thai hơn bốn tháng, cha của đứa bé rất có khả năng là Lạc Khải. Irina đã từng tiết lộ với báo chí, cha của đứa con trong bụng cô là một người phương Đông cô rất coi trọng và cũng rất yêu.
... Cha mẹ của Irina là chủ của một chuỗi những spa làm đẹp nổi tiếng nhất nước Anh, đối với chuyện của cô, họ tỏ ý không hề khiếp sợ tập đoàn Phạm thị, chỉ mong con gái mình kết hôn sống hạnh phúc đồng thời gửi đến lời chúc phúc cho con gái và cháu ngoại mình.
... Irina được nước làm tới, còn thẳng thừng bày tỏ sau này còn muốn sinh thêm mấy đứa con nữa chứ không như Phạm đại tiểu thư Uyển Viện nổi tiếng trong giới thượng lưu, làm vợ hơn hai mươi năm chỉ sinh được cho chồng một đứa con trai.
... Nghe đồn Phạm đại tiểu thư Uyển Viện bởi vì muốn giữ gìn vóc dáng và sắc đẹp nên sau khi sinh một đứa con trai thì không chịu tiếp tục sinh thêm con nữa.
... Xem ra lần này Lạc tổng tài thật sự động tâm trước tấm chân tình của Irina, thêm chuyện Irina mang thai, lần này của hôn nhân của Lạc tổng và Phạm đại tiểu thư Uyển Viện lâm vào nguy cơ nghiêm trọng..."
Vậy đây chính là nguyên nhân Sara đến ở nhờ nhà họ Phạm, hơn nữa tâm trạng cực xấu lại không muốn nhận điện thoại của Lạc Khải sao?
*****
"Xin lỗi, tôi không biết Sara... "
"Cô có liên quan gì đâu. " Lạc Tư vừa nghiêm túc lái xe vừa ngắt lời Giang Tâm Đóa, "Là do hai người họ không xử lý chuyện của mình không tốt. "
Vốn hắn đã bị Phạm Trọng Nam điều đến Moscow xa xôi trợ giúp Phạm Hi Nhiên xử lý chuyện của các nhà cung ứng nguyên vật liệu, vất vả ngày đêm không nghỉ bấy lâu công việc mới xem như hoàn thành thì lại nhận được tin ở Singapore xảy ra chuyện lớn như vậy, liên quan đến ba mẹ, hắn làm sao không quay về cho được?
Từ nhỏ đến lớn mẹ tuy rằng luôn thích nói hắn, luôn thích càu nhàu nhưng chung quy cũng là vì tốt cho hắn. Còn ba, tuy rằng vẫn luôn rất bận rộn chăm lo sự nghiệp của mình, thời gian dành cho hắn không nhiều, nhất là từ sau khi ba tiếp nhận vị trí tổng tài khu vực Á Thái của tập đoàn Phạm thị thì số lần hai cha con gặp nhau trong một năm có gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mẹ thì phần lớn thời gian sống ở Luân Đôn, có thể nói mấy năm hai ba mẹ giống như là sống li thân vậy, lần này hiếm khi có dịp mẹ về Singapore ở một thời gian, thậm chí còn có dự định ở lại đây lâu dài, chắc là mẹ định bồi đắp lại tình cảm vợ chồng càng ngày càng xa cách của mình.
Nhưng có ngờ đâu, tình cảm còn chưa kịp bồi dưỡng thì đã lâm vào nguy cơ phải li hôn.
Mấy năm nay dù ba mẹ sống xa nhau nhưng ba chưa từng có tin đồn nào không hay với bất kỳ người phụ nữ nào, thật không ngờ lần này lại như thế... điều này hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Suốt đoạn đường từ trường học về nhà họ Phạm, có lẽ do tâm trạng không tốt nên Lạc Tư không nói chuyện với Giang Tâm Đóa còn Giang Tâm Đóa thì chỉ nắm chặt túi xách của mình, tâm tình cũng không phải thật thoải mái.
Cuộc sống ở những nhà giàu có thoạt nhìn thì muôn màu muôn vẻ đáng ngưỡng mộ nhưng thực ra có rất nhiều chuyện mờ ám, bẩn thỉu, không thể cho ai biết khiến người ta rất bất đắc dĩ lẫn đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn sống ở nhà họ Giang đã khiến lòng cô sớm lạnh, sau đó lại đến chuyện chị Tịnh Nhã và nhà họ Lâm, bây giờ là là chuyện của nhà họ Phạm. Tại sao mỗi một chuyện đều khiến cô càng không có lòng tin với tình yêu vậy chứ?
Đương nhiên cô cũng có những giấc mơ thời thiếu nữ, có những mơ mộng xa vời về tình yêu nhưng từ sau khi kết hôn với Phạm Trọng Nam, cô không muốn nghĩ đến tình yêu nữa, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại nhớ đến hắn.
Giữa hai người họ, sau này sẽ như thế nào đây?
Những chuyện đã xảy ra với người khác, liệu ngày nào đó có xảy ra với cô không?
Những cặp vợ chồng có xuất phát điểm là tình yêu còn như vậy, vậy còn cô và hắn thì sao?
Tâm trạng vui vẻ khi nghĩ đến có lẽ đã có cục cưng bởi vì những suy nghĩ này mà xuống thấp cực kỳ.
Về đến nhà họ Phạm, bởi vì có Giang Tâm Đóa trên xe nên lần này Lạc Tư rốt cuộc cũng có thể chính đại quang minh tiến vào cổng lớn nhà họ Phạm.
Khi hắn và Giang Tâm Đóa sánh vai bước vào phòng khách chính của nhà họ Phạm thì ở nơi nước Anh xa xôi, Phạm Trọng Nam cũng đã nhận được điện thoại của quản gia.
"Tôi biết rồi, mặc kệ hắn đi. "
"Dạ, thiếu gia. " Đinh quản gia nói rồi ngắt điện thoại.
"Mẹ, chuyện này là thế nào?" Lạc Tư vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy nhân vật chính của những tin đồn mấy ngày qua – mẹ mình đang ngồi ung dung nơi sofa uống trà thì sốt ruột lên tiếng hỏi ngay, đồng thời ném những quyển tạp chí lên chiếc bàn trà.
Phạm Uyển Viện chỉ liếc qua tiêu đề trên những quyển tạp chí đó rồi thu hồi tầm mắt, nhìn sang đứa con trai nét mặt lo lắng lẫn tức giận của mình, tao nhã nhấp một ngụm trà rồi bình thản nói, "Không phải con đang ở Moscow sao? Sao đột nhiên lại chạy về đây làm gì?"
"Mẹ, con đang hỏi chuyện mẹ mà. " Lạc Tư đi đến ngồi xuống bên cạnh Phạm Uyển Viện, giật lấy tách trà trên tay mẹ mình, "Mẹ nói chuyện với ba chưa?"
"Nói cái gì?" Nói chuyện li hôn sao? Bà đã sớm đề xuất rồi nhưng chồng bà cự tuyệt. Vậy thì còn gì để nói nữa đâu chứ?
"Tin tức mà báo đăng là thật hay sao?" Nếu như là thật, hắn không tin người trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi như mẹ mình lại có thể trấn tĩnh như vậy.
Phạm Uyển Viện chỉ mím môi không nói.
Giang Tâm Đóa biết mình không thích hợp ở lại trong trường hợp này nên lặng lẽ lên lầu, để lại không gian riêng cho hai mẹ con thảo luận chuyện nhà.
"Mẹ... " Lạc Tư trước giờ chưa từng thấy mẹ mình trầm tĩnh như vậy. Hay là mẹ bị chuyện của ba chọc cho tức đến điên rồi?
"Mẹ không phải con nít, chuyện giữa mẹ với ba con con không cần phải lo lắng nhiều quá, ba mẹ sẽ giải quyết. " Phạm Uyển Viện bình tĩnh trấn an đứa con trai, chỉ cần nó đừng để bà lo lắng thêm cho nó nữa là được.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn đứa con trai đã cao hơn mình gần một cái đầu kia, nhìn gương mặt gần như là đúc từ một khuôn của người đàn ông kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng, "Đi dạo vườn hoa với mẹ một lát đi. "
"Mẹ... " Lạc Tư nhìn theo bóng mẹ đang đi về hướng vườn hoa, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói từ đâu, chỉ đành cất bước đi theo sau bà.
Nói sao thì nói, từ sau sáu tuổi hắn đã mười mấy năm không ngoan ngoãn đi theo sau lưng mẹ như thế này rồi.
Năm tháng trôi qua thật lâu nhưng bóng dáng mẹ vẫn hệt như ký ức lúc nhỏ của hắn, nhã nhặn, xinh đẹp, thời gian dường như chưa lưu lại bao nhiêu dấu vết nơi mẹ thì phải.
Hoàng hôn đang xuống, những tia nắng mặt trời cuối cùng còn sót lại yếu ớt rọi vào mỗi một góc nhỏ trong vườn.
Trong trí nhớ của Lạc Tư, mẹ của hắn trước giờ luôn là thục nữ trong số những danh viện thục nữ mà hắn biết, nhất cử nhất động của bà trước mặt người ngoài luôn là tiêu chuẩn mà các tiểu thư hào môn khác cần phải học tập, từ chuyện mang đôi giày nào để phối với loại quần áo nào cho đến món ăn nào cần phải phối với loại rượu nào, loại rượu nào nên phối với loại ly nào, không chuyện gì mà mẹ không biết. Nhưng thực ra, mẹ là người có tính tương đối ngang ngược, lại rất nóng nảy, có gì bất mãn liền không ngại đấu khẩu với ba.
Nhưng, dùng đôi tay nõn nà được bảo dưỡng kỹ càng của bà để cầm kéo tỉa hoa thì lại là một chuyện khác.
Trong suy nghĩ của hắn, chuyện giỏi nhất mà đôi bàn tay ngọc ngà này của mẹ có thể làm chính là nâng ly rượu tinh xảo trên tay thưởng thức mà thôi.
"Sao vậy?" Tỉa hoa được một lúc mới nhận ra người bên cạnh nãy giờ vẫn đang im lặng, Phạm Uyển Viện ngước lên nhìn thì thấy vẻ mặt khó hiểu của con trai.
"Mẹ, trước giờ con không biết mẹ biết dùng những công cụ thô sơ này!"
Nhìn người mẹ đầu đội nón rơm tay đeo bao tay lao động, động tác trên tay không ngừng thành thạo tỉa hoa hắn không thể không khâm phục bà, đây hoàn toàn không hề phù hợp với hình tượng trước giờ của mẹ nhưng bà làm rất thành thạo.
"Tuổi lớn rồi, cũng có những chuyện khác trước chứ. " Phạm Uyển Viện thờ ơ nói.
Thật vậy sao? Lạc Tư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình lúc tỉa hoa, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xem nhau.
"Mẹ, mẹ đâu có già. Trong mắt con mẹ còn đẹp hơn mấy cô gái trẻ non nớt, ấu trĩ kia không biết bao nhiêu lần. " Tuy rằng hai mươi mấy năm qua hắn đã khen mẹ mình đẹp không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ nghiêm túc và thành khẩn như lần này.
"Con cố ý nói cho mẹ vui sao?"
"Mẹ, con không phải lấy lòng mẹ đâu, con thật lòng muốn thấy mẹ vui mà. "
"Con cảm thấy bây giờ mẹ không vui sao?"
Mặt trời đã ngả về Tây, công việc chăm sóc hoa cỏ của Phạm Uyển Viện cũng đã xong, buông chiếc kéo trên tay xuống, cởi đôi bao tay lao động ra, bà nhìn con trai, "Tối nay ở đây ăn cơm với mẹ!"
"Mẹ, về những bài viết trên tạp chí kia... " Lạc Tư vẫn kiên trì muốn thăm dò từ mẹ mình, "Chúng ta nói chuyện một lát, được không?"
Hắn biết mình trước giờ không phải dạng con cái chịu nghe lời, nhất là nghe lời mẹ, cũng không thường gần gũi bà cho lắm, thường nói bà hay rườm lời nhưng lúc này, hắn thực sự muốn tâm sự với mẹ, muốn nghe mẹ nói ra những suy nghĩ của mình.
Bấy nhiêu năm nay hắn luôn biết ba mẹ không yêu nhau, cũng không phải rất gần gũi nhưng ba ở bên ngoài chưa từng có tin đồn tình cảm nào, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lớn đến nỗi hắn cảm thấy cái gia đình này đã sắp đến giai đoạn sụp đổ rồi.
Bởi vì có thêm người thứ ba, ba mẹ rất có khả năng sẽ li hôn, mà hắn, rất có khả năng sắp có một người mẹ kế tuổi lớn hơn mình chẳng được bao nhiêu sao?
Tuy rằng đã trưởng thành nhưng hắn không nghĩ rằng mình có thể cởi mở dến mức không chút để tâm khi có thêm một người mẹ kế như vậy.
"Có gì để nói đâu!" Phạm Uyển Viện từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ bàng quan, điều này càng khiến Lạc Tư thêm lo lắng, lo lắng chuyện hắn suy nghĩ bây lâu sẽ trở thành hiện thực.
"Mẹ, nếu như mẹ không muốn nói cũng được thôi. Vậy mẹ nghe con nói! Những tin tức trên báo thực sự quá đáng lắm, chắc chắn là có người cố tình cung cấp tin đồn thất thiệt cho họ. Con sẽ nhờ Frank để đội ngũ luật sư của Phạm thị xử lý việc này, cáo họ tội phỉ báng. "
"Không cần đâu. Mẹ đã có cách giải quyết rồi. " Thấy vẻ phẫn nộ của con trai, Phạm Uyển Viện có chút cảm khái. Cho dù sau này bà không còn gì, nhưng ít ra cũng còn một đứa con trai ngoan ngoãn, thương mình, vậy là đủ rồi!
*****
"Không cần đâu. Mẹ đã có cách giải quyết rồi. " Thấy vẻ phẫn nộ của con trai, Phạm Uyển Viện có chút cảm khái. Cho dù sau này bà không còn gì, nhưng ít ra cũng còn một đứa con trai ngoan ngoãn, thương mình, vậy là đủ rồi!
"Cách gì?" Đây là điều Lạc Tư muốn biết nhất, "Chắc mẹ sẽ không li hôn với ba như những tin đồn trên báo viết đấy chứ? Chẳng lẽ cam lòng nhường cho kẻ thứ ba sao?"
"Mấy ngày nữa con sẽ biết thôi. " Phạm Uyển Viện bình thản nói rồi xoay người đi vào nhà chính.
Bấy nhiêu năm qua, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn thay thế vị trí của bà, những người đó trước giờ bà chưa từng để vào mắt, cũng chưa từng lo lắng về họ.
Nhưng, lần này không giống như vậy.
Tin tức đã lan rộng lắm rồi, có muốn chặn cũng không chặn lại được.
Chắc là bà tuổi đã lớn rồi, mệt rồi, kiệt sức rồi, hoặc nói đúng hơn là... đã quá tuyệt vọng rồi... Cứ mãi đuổi theo một người chưa bao giờ thật sự đem tâm tư đặt trên người mình là một chuyện thật quá mệt mỏi.
Cho dù bà đã cố gắng hết sức, tận lực làm một người vợ phù hợp với tiêu chuẩn của ông, đến cuối cùng, tâm tư của ông vẫn đặt trên người một người phụ nữ khác.
Bà cũng đã từng có một thời thanh xuân đẹp đẽ, nhưng có ích gì đây?
Giờ ông đã thành đạt rồi, không còn là chàng thanh niên nghèo khó năm đó phải nhờ vào danh vọng, bối cảnh của một vợ để làm bàn đạp tiến lên nữa.
Cho dù rời khỏi tập đoàn Phạm thị, với tài năng của ông, với kinh nghiệm và mối quan hệ tích lũy trong bao nhiêu năm qua của ông, bà tin ông hoàn toàn có thể tự mình gầy dựng cơ nghiệp, không cần phải chịu sự khống chế của tập đoàn Phạm thị.
Mà bên ngoài, bao nhiêu là cô gái trẻ đẹp, giỏi giang, hết lớp này đến lớp khác như thiêu thân bay đến bên ông.
Lần này, có lẽ duyên của họ thực sự đã tận rồi...
...
Bữa cơm tối này ở nhà họ Phạm vẫn như mọi ngày, rất an tĩnh.
Phạm Uyển Viện trước giờ vẫn luôn như vậy, Giang Tâm Đóa thì lại không phải là người hay nói còn Lạc Tư thì rõ ràng đang lo lắng về chuyện của ba mẹ mình cho nên chỉ trầm mặc cắm cúi ăn cơm.
Ăn đến một nửa, Phạm Uyển Viện nói no rồi sau đó đứng dậy lên lầu, để lại Giang Tâm Đóa và Lạc Tư hai người ngơ ngác nhìn nhau.
"Mẹ của anh... " Chắc không phải nghĩ không thông chứ? Nhưng câu này Giang Tâm Đóa không dám nói ra.
"Yêm tâm đi, mẹ nói chuyện của ba mẹ mẹ sẽ xử lý, sẽ không có chuyện gì đâu. " Lạc Tư buông dao nĩa xuống, hắn cũng giống như mẹ mình, không có thói quen ăn món Trung. "Cho dù mẹ quyết định thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ mẹ. "
"Nhìn không ra anh là người con hiếu thảo như vậy. " Từ khi biết Lạc Tư là con của Phạm Uyển Viện, tâm lý phòng bị mà Giang Tâm Đóa dành cho hắn giảm đi không ít, cộng thêm hôm nay thấy hắn sốt ruột vì chuyện của ba mẹ mình như vậy khiến cô chợt có cảm giác người này cũng khá... đáng yêu.
Tuy rằng Phạm Trọng Nam không chỉ một lần nhắc nhở cô, không cho phép tiếp xúc quá nhiều với Lạc Tư nhưng cô chỉ nói chuyện phiếm với hắn mà thôi, chắc cũng không làm trái với ý hắn đâu nhỉ?
"Chuyện cô không biết về tôi còn nhiều lắm!" Lạc Tư lúc này mới nhìn kỹ Giang Tâm Đóa, thấy cô còn xinh đẹp hơn trước mấy phần, trong vẻ thanh thuần có pha thêm một chút kiều diễm trước đó chưa từng thấy, đẹp đến người ta không dời mắt đi được nhưng hắn không thể không buộc mình phải nhìn sang hướng khác, "Trường học sắp cho nghỉ rồi, cô có đến Luân Đôn tìm Frank không?"
"Vẫn chưa quyết định. " Mấy hôm trước lúc nói chuyện điện thoại không phải hắn nói nửa tháng sau sẽ quay lại Singapore sao? Tính đi tính lại, vừa khéo là lúc nghỉ hè, "Còn anh thì sao? Gần đây sao không thấy đến trường? Sinh viên trao đổi thì không cần đi học, đi thi sao?"
Cho dù là sinh viên đến công ty thực tập cũng đâu cần bận đến mức lơ là việc học như vậy đâu?
"Gần đây tôi được phân công đến Moscow xử lý vài việc, hôm nay mới trở về Singapore. " Thi cử đối với hắn mà nói vốn chẳng phải là chuyện khó khăn đến mức phải bận tâm.
"Anh còn chưa tốt nghiệp, Phạm Trọng Nam đã giao cho nhiều việc như vậy rồi sao?" Giang Tâm Đóa nghe hắn nói mới từ Moscow trở về, có chút kinh ngạc bật thốt.
Không ngờ một sinh viên chỉ mới ngoài hai mươi như hắn mà năng lực làm việc đã cao như vậy rồi, người nhà họ Phạm có phải ai cũng lợi hại như vậy cả không?
Nói đến đây là cơn tức trong lòng Lạc Tư lại bùng lên, đi Moscow nào phải là ý của hắn đâu chứ? Nhưng Lạc Tư hắn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nói câu oán giận trước mặt một cô gái tuyệt đối không phải là chuyện hắn sẽ làm, nhất là ở trước mặt Giang Tâm Đóa.
Cho nên câu trả lời cũng chỉ là, "Không đến nỗi nào. "
"Nam nhi chí ở bốn phương mà, cố gắng lên!" Giang Tâm Đóa nói một cách thật lòng, thì ra Lạc Tư người này cũng không phải khó chung đụng lắm.
"Là sao?" Lạc Tư nhìn cô có chút khó hiểu.
"Tiếng Trung của anh không phải giỏi lắm sao? Nghe không hiểu à?" Lần này đến lượt Giang Tâm Đóa kinh ngạc.
Đâu phải cô nói câu thành ngữ gì sâu xa khó hiểu lắm đâu thế mà hắn nghe không hiểu? Chắc không phải đâu! Tiếng Trung của Lạc Tư nói lưu loát lắm mà!
"Thực xin lỗi, những thành ngữ tiếng Trung tôi hiểu không nhiều lắm. " Lạc Tư nói một cách thật lòng, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở nước Anh, ở nhà nói chuyện với mẹ đều là dùng tiếng Anh, ba thì không thường ở nhà, tiếng Trung của hắn nghe nói bình thường thì không có vấn đề gì nhưng rất ít khi dùng đến thành ngữ, nghe không hiểu cũng đâu có gì lạ.
Hắn không giống như Frank, có thể nói lưu loát nhiều ngoại ngữ như vậy, hơn nữa hắn đối với ngôn ngữ học cũng không có quá nhiều hứng thú, thay vì lãng phí thời gian đi học, hắn cảm thấy làm những chuyện mà mình thích còn có ý nghĩa hơn.
Không biết Phạm Trọng Nam có giống Lạc Tư không nhỉ? Trong lòng Giang Tâm Đóa thầm hỏi, nếu như hắn cũng giống Lạc Tư, vậy hôm nào hắn chọc giận cô, cô có thể dùng mấy câu thành ngữ mắng hắn cho biết tay.
"Có chuyện gì vui vậy?" Lạc Tư nhìn nụ cười tủm tỉm trên môi Giang Tâm Đóa, nhìn đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên thành một đường cong đáng yêu kia, trái tim không khỏi đập lỡ một nhịp.
"Không có chuyện gì. " Giang Tâm Đóa định thần lại, dời mắt về những đĩa thức ăn đang bày đầy trên bàn, có chút tiếc nuối nhớ đến Dương Dung Dung, đây đều là những món bạn cô thích, tiếc là hôm nay Dung Dung lại không đến được.
"Không có chuyện sao tự dưng lại cười?" Hại tim hắn đập loạn thế kia! Lạc Tư có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác.
Lúc này quản gia chợt xuất hiện nơi phòng ăn, trên tay là chiếc điện thoại, ông đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, "Thiếu phu nhân, điện thoại của thiếu gia!"
Vừa nghe nói là điện thoại của Phạm Trọng Nam, tuy rằng có chút ngạc nhiên tại sao hắn lại gọi đến vào lúc này nhưng cô vẫn nhanh chóng đón nghe.
"Còn đang ăn cơm sao?" Giọng Phạm Trọng Nam thoạt nghe không vui mấy.
"Ừm, anh còn đang bận sao?" Mấy ngày nay hai người đã quen với những câu hỏi thăm thông thường, không còn cảm thấy ngượng ngùng như trước đây nữa.
"Chưa, đang trên đường đến sân bay. " Phạm Trọng Nam ngả lưng vào lưng ghế bằng da thật êm ái ở khoang sau, mắt nhắm hờ, trong đầu, trong lòng đều là hình bóng của cô.
Một tuần lễ, gần hai trăm giờ, hơn mười nghìn phút, hắn – Phạm Trọng Nam, đời này lần đầu tiên biết đến cảm giác nhớ nhung một người.
Chỉ là, một người ở Singapore, một người ở Luân Đôn, mỗi tối hắn đều trở về gian phòng mà cô đã từng ở tạm mấy ngày, mùi hương ngọt ngào tươi mát chỉ thuộc về riêng cô đã tan mất lâu lắm rồi nhưng hắn mỗi lần nằm trên chiếc giường đó, nhắm mắt lại nghĩ về cô mới có thể giúp hắn vượt qua những đêm trường cô quạnh.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhớ một người nào như vậy, mà người đó lại là một cô gái.
Cô gái đó, là vợ của hắn.
Vì thế, chỉ có thể chờ mỗi ngày trước khi cô đi ngủ gọi điện thoại cho cô, cho dù chỉ nói mấy câu đơn giản rồi ngắt máy cũng được.
Lần đầu tiên trong đời hắn có một nỗi xúc động muốn ném hết công việc trên tay quay trở lại Singapore nhưng cuối cùng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Gánh nặng trên vai hắn quả thật quá nhiều, quá nặng, hắn không bỏ xuống được...
"Đi đâu vậy?" Giang Tâm Đóa biết công việc của hắn luôn rất bận rộn, trong vòng một tuần đi công tác mấy nước cũng là rất bình thường. Nhưng hắn mới về tổng công ty mới có một tuần thôi, nhanh vậy đã phải đi công tác rồi sao?
"Moscow. " Tất cả bước chuẩn bị bên đó đã xong xuôi cả rồi, chỉ thiếu một buổi yến tiệc mừng động thổ linh đình nữa là xong.
Thị trưởng thành phố Moscow cũng đã nhiều lần tỏ ý muốn gặp hắn, bàn về các bước phát triển tiếp theo của thị trấn mới.
Công trình xây dựng thị trấn không phải là nghiệp vụ của riêng tập đoàn Phạm thị mà là kế hoạch lớn do năm tập đoàn lớn cùng nhau hợp tác, cho dù bất kỳ ai muốn gây phiền phức cũng nhất định phải suy nghĩ đến ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu của năm tập đoàn lớn đó. Huống gì, tất cả những thủ tục mua bán, chuyển nhượng cũng như toàn bộ quá trình xây dựng bọn họ đều làm thật kín kẽ và chu đáo, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Thế nên hắn nghĩ thị trưởng thành phố muốn hẹn hắn gặp mặt bàn việc chưa chắc hoàn toàn là vì công việc.
*****
Nếu như là bình thường, hắn căn bản sẽ không để ý nhưng hôm nay cũng chỉ cách ngày khánh thành công trình xây dựng thị trấn một tuần thôi nên hắn quyết định bay đến Moscow gặp mặt thị trưởng sau đó quay lại Singapore dẫn cô đi tham gia buổi tiệc khánh thành.
"Vậy... có thời gian quay về đây không?" Giang Tâm Đóa nhớ đến chuyện của Phạm Uyển Viện, không nhịn được hỏi, hắn chắc là sớm đã biết rồi mới phải chứ?
Tuy rằng sớm đã có kế hoạch trở về Singapore nhưng nghe cô hỏi vậy lại là một chuyện khác.
"Muốn tôi trở về?" Hắn vui vẻ hỏi.
Muốn, hay là không muốn? Nói như vậy nghe có vẻ quá trần trụi, nhất là khi còn có người khác ở đây, trước khi trả lời, Giang Tâm Đóa theo bản năng ngước lên nhìn về phía đối diện mới phát hiện không biết từ lúc nào Lạc Tư đã lặng lẽ rời đi rồi.
Tuy rằng trong phòng ăn lúc này chỉ còn mỗi mình cô nhưng cô vẫn không muốn trả lời câu hỏi này.
"Chuyện của Sara, anh đã biết chưa?" Cô có chút lẩn tránh câu hỏi của hắn.
Dù sao, sở dĩ cô hỏi liệu hắn có trở về hay không cũng không phải bởi chỉ riêng cô muốn biết chuyện của hắn.
Không nghe được câu trả lời như mong muốn, Phạm Trọng Nam có chút buồn bực, nghe cô hỏi chuyện của Phạm Uyển Viện, hắn nhẹ xoa trán, "Tôi đã phái đoàn luật sư của Phạm thị đi xử lý rồi. "
Còn về chuyện li hôn hay cáo buộc những tờ báo kia tội phỉ báng thì phải xem ý kiến của hai người trong cuộc.
Ngẫm lại cũng rất buồn cười, đoàn luật sư chuyên nghiệp của tập đoàn Phạm thị trước giờ chỉ chuyên giải quyết những vụ án thương nghiệp, những hợp đồng kinh tế, gần đây lại bắt đầu tiếp nhận các vụ án li hôn, hết vụ này lại đến vụ khác.
"Họ... liệu có li hôn không?" Giọng Giang Tâm Đóa có chút buồn, chút khổ sở.
Mới trước đây bởi vì chuyện của chị mình mà cô buồn một thời gian dài, không ngờ chưa được bao lâu thì chuyện chia li lại tái diễn một lần nữa.
Muốn duy trì một cuộc hôn nhân lâu dài, có thật sự là khó như vậy không?
Một cuộc hôn nhân mỹ mãn từ lúc bắt đầu đến khi cái chết chia lìa chẳng lẽ chỉ có thể có trong tiểu thuyết thôi sao?
"Đừng suy nghĩ nhiều quá. " Giọng nói của cô đã tiết lộ hết tâm trạng của mình, Phạm Trọng Nam làm sao không nghe ra được chứ?
Chỉ là, mỗi cuộc hôn nhân không thể tiếp tục duy trì đều bởi vì hai người trong cuộc không có cách nào điều tiết những chênh lệch hoặc xung đột, điều này bất cứ người ngoài nào cũng không thể can thiệp được.
"Dạ. " Giang Tâm Đóa rầu rĩ đáp một tiếng.
"Lạc Tư đi chưa?" Lần này nhắc đến Lạc Tư dường như hắn không còn tức giận như lần trước.
"Ừm, hình như là đi rồi... " Cô cũng không biết hắn đi từ lúc nào nữa.
"Về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Tôi đến sân bay rồi. " Phạm Trọng Nam mở mắt mới phát hiện xe đã chậm rãi lái vào cổng sân bay.
"Em biết rồi. Anh cũng đừng vất vả quá. " Điện thoại đã ngắt rồi, cùng một tâm tình, hai đầu thương nhớ.
Giang Tâm Đóa từ phòng ăn bước ra, vừa định bước lên lầu thì lại ngẩn người khi nhìn thấy Lạc Tư, người cô tưởng đã rời khỏi đây từ lâu giờ vẫn ngồi ở ghế sofa nơi phòng khách, sắc mặt âm trầm.
Cô bước đến gần hắn, hỏi một cách quan tâm, "Anh còn lo lắng chuyện của ba mẹ mình sao?"
Lạc Tư lại chẳng buồn để ý đến cô, đang ngồi đó thì vụt đứng dậy, không nói gì, xoay người rời đi.
Hừm, người này sao lại kỳ lạ như thế chứ?
Giang Tâm Đóa cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa, đi thẳng về phòng mình, tiếp tục công việc phiên dịch của mình, cô muốn hoàn thành nó trong thời gian sớm nhất, nhưng không biết tối nay với tâm trạng phập phồng thế này liệu công việc của cô có đạt được hiệu suất như mong muốn hay không nữa!
***
Ba ngày sau
Khi Giang Tâm Đóa vừa từ trường học trở về nhà đã nhìn thấy mấy chiếc xe lạ đỗ lại nơi bãi cỏ bên trong khuôn viên nhà lớn họ Phạm.
Khi cô đi vào nhà đã thấy trong căn phòng khách rộng thênh thang lúc này đã có mấy người đàn ông mặc Tây trang chỉnh tề, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc đang thấp giọng bàn luận gì đó, trên bàn trà thì bày đầy văn kiện, còn Phạm Trọng Nam, người lúc này đáng lý ra đang ở Moscow thì cũng đang nhàn nhã ngồi tựa lưng vào sofa nghe mọi người bàn tán.
Thấy cô vào, hắn nhấc tay ra hiệu cho cô đi đến bên cạnh mình.
Mấy người đàn ông đang ngồi nơi sofa cũng nhìn thấy cô, ai nấy đều rất lịch sự chào cô một tiếng, "Phu nhân. "
Ngượng ngùng gật đầu chào họ sau đó Giang Tâm Đóa đi đến sofa, ngồi xuống bên cạnh Phạm Trọng Nam, nhìn người đàn ông đã mười ngày không gặp kia, trong mắt không giấu được niềm vui. Rồi cô dùng mắt hỏi hắn, những người kia đến nhà rốt cuộc là vì chuyện gì?
Phạm Trọng Nam không trả lời cô, chỉ vươn tay xoay cho chiếc laptop trước mặt mình hướng về phía cô, ấn vào màn hình nơi một đoạn phim gì đó đã ngừng lại...
Đoạn phim lần nữa được bật lên...
Nhân vật chính là người mà mấy hôm trước cô đã nhìn thấy hình trên quyển tạp chí trong xe của Lạc Tư, người phụ nữ có tên là Irina.
Irina trong bộ trang phục rộng rãi, phần bụng đã hơi nhô ra đang đứng trước vô số ống kính và micro khóc như mưa, vừa khóc vừa phân trần đủ điều, nội dung không gì khác ngoài chuyện cô và Lạc Khải thật lòng yêu nhau, hơn nữa đã có cốt nhục của hai người thế nhưng người vợ đã không còn tình cảm từ lâu của Lạc Khải là Phạm Uyển Viện chết sống cũng không chịu li hôn, hơn nữa cố tình bám lấy cái ngôi vị "Lạc phu nhân" không buông, không chịu thành toàn cho hai người yêu nhau.
Xem hết đoạn phim, Giang Tâm Đóa cảm thấy nực cười đến cực kỳ.
Yêu nhau thật lòng? Cùng một người đàn ông đã có vợ dây dưa không dứt, hơn nữa còn phá hoại gia đình người ta, mà còn có mặt mũi vỗ ngực tuyên bố "yêu nhau thật lòng" sao?
Đàn ông có tiền có quyền thường thích ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, điển hình như ba cô chẳng hạn, chỉ riêng ở nhà đã có đến bốn bà vợ. Nhưng đó chẳng phải đều do họ cam tâm tình nguyện gả vào nhà họ Giang sao? Họ nào có lên báo, lên đài chỉ trích người vợ cả của Giang Hán Sinh đâu? Hơn nữa cũng không dùng những thủ đoạn hèn hạ này để ép Giang Hán Sinh li hôn bao giờ cả.
Đương nhiên cô cũng không tán thành phụ nữ học theo những người vợ của Giang Hán Sinh, cô chỉ cảm thấy cách làm này của Irina không khỏi hiếp người quá đáng, hơn nữa còn có chút hèn hạ.
Không muốn xem tiếp nữa, Giang Tâm Đóa dứt khoát tắt laptop.
Lúc này quản gia từ ngoài vội vã chạy vào, đến trước mặt Phạm Trọng Nam, ông dừng lại, cúi đầu thấp giọng nói, "Thiếu gia, Lạc tiên sinh đã đến. "
"Mời ông ấy vào. " Phạm Trọng Nam gật nhẹ đầu.
Vị Lạc tiên sinh, người mà cô nghe danh biết tiếng đã lâu nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt đã đến rồi sao? Giang Tâm Đóa định rời đi, không muốn tham gia vào chuyện gia đình của người khác, nhất là khi họ bàn chuyện li hôn nhưng Phạm Trọng Nam đã kéo tay cô lại, "Đợi một chút. "
Lúc này Lạc Khải, chỉnh chu trong bộ Tây trang, đầu tóc gọn gàng, đôi mắt sáng tinh anh sau chiếc kính gọng vàng đã bước vào phòng khách, thấy Phạm Trọng Nam cũng có mặt ở đấy, trên mặt ông thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, "Về từ lúc nào vậy?"
"Vừa mới về. " Phạm Trọng Nam gật đầu, "Vợ tôi. "
Hai người đều xa lạ nên Giang Tâm Đóa và Lạc Khải chỉ khẽ gật đầu chào nhau một cái.
Lạc Khải ngồi xuống chiếc sofa gần Phạm Trọng Nam, những luật sư có mặt ở đó rõ ràng là rất quen thuộc với ông nhưng tình huống hôm nay không tiện lắm nên họ không nói gì với nhau.
Lạc Khải rút một điếu thuốc, nhàn nhã châm khói, "Xem ra cô ấy muốn làm thật rồi!"
Lời của ông vừa dứt thì đã thấy Phạm Uyển Viện và Lạc Tư cùng sánh vai bước xuống lầu.
Thoạt nhìn tinh thần của Phạm Uyển Viện không phải sa sút lắm, bà ngẩng cao đầu đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa cách Lạc Khải xa nhất, Lạc Tư thì nhìn sang ba mình như muốn hỏi gì đó nhưng rốt cuộc không nói tiếng nào, bước theo chân Phạm Uyển Viện, ngồi xuống bên cạnh bà, hành động này đã tỏ rõ lập trường và thái độ của hắn.
"Tôi nghĩ, mọi người có nên tạm lánh mặt một chút được không? Tôi có vài lời muốn nói riêng với vợ mình. " Tuy rằng Phạm Uyển Viện vẫn tỏ thái độ cao ngạo như thường ngày nhưng Lạc Khải không có vẻ gì là bị thái độ của bà làm cho chùn bước.
Mấy vị luật sư nhìn nhau như trao đổi ý kiến qua ánh mắt rồi lục tục đứng dậy bước ra ngoài, còn Giang Tâm Đóa thì len lén nhìn sắc mặt của Phạm Trọng Nam, không dám nói gì, cũng không dám đứng dậy trước bởi vì hắn vẫn án binh bất động.
Sau khi những luật sư đã rời khỏi, cả gian phòng khách rộng thênh thang bỗng dưng im lặng như tờ.
Người làm sau khi mang lên cho Phạm Uyển Viện một bình trà hoa cúc, loại trà mà bà thích uống nhất thì lui xuống. Phạm Uyển Viện tự rót cho mình một ly, ưu nhã nâng ly lên nhấp một ngụm rồi nhìn Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa, mỉm cười nói, "Frank, Đóa Đóa, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình xử lý. "
Nghe bà nói vậy, Phạm Trọng Nam nhẹ gật đầu rồi đứng dậy, thuận thế kéo cả Giang Tâm Đóa cùng đứng lên, nắm tay cô bước ra ngoài. Thấy Phạm Trọng Nam đã rời đi, Phạm Uyển Viện vỗ vai con trai ra hiệu cho hắn cũng đi nhưng Lạc Tư lại không đồng ý.
Mặc kệ ba mẹ thực sự muốn li hôn hay muốn tiếp tục bàn bạc, thân là con trai, hắn có quyền lợi được nghe, được biết.
Nói cho cùng, thực ra là hắn lo lắng cho mẹ, sợ bà nói không lại người cha trước giờ luôn quá tinh minh của mình!
*****
"Lạc Tư, con ra ngoài trước đi. " Lần này thái độ của bà cứng rắn hơn hẳn.
Cuối cùng Lạc Tư cũng đành rời đi, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng, hai người trong cuộc.
"Làm lớn chuyện như vậy, đã đủ chưa?" Lạc Khải rít một hơi thuốc, ung dung hỏi.
"Không phải em cố tình gây sự. Hôm nay họ đến đây là để giúp chúng ta làm thủ tục li hôn. Giấy thỏa thuận li hôn cũng đã soạn xong rồi, anh xem đi, nếu không có ý kiến gì thì kí tên, những chuyện còn lại cứ giao cho luật sư làm là được. " Những ngón tay thon thả của Phạm Uyển Viện miết nhẹ lên vành tách trà, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Đôi mắt thâm trầm của Lạc Khải lóe lên sau lớp kính, "Anh đồng ý li hôn với em bao giờ chứ?"
"Vậy cứ coi như em đơn phương đề xuất li hôn cũng được. Nếu như anh không ký tên vậy cứ để tòa án giải quyết, em đã có chứng cứ xác thực. Em không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn nhà họ Phạm vì chuyện của em mà mất mặt thêm nữa!"
"Irina vốn không có khả năng mang thai con của anh. Anh sẽ không bởi vì lí do vớ vẩn đó mà li hôn với em. " Lạc Khải dường như có chút tức giận, ông dúi mạnh điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, nói một cách kiên quyết.
"Em muốn li hôn với anh, chuyện này không liên quan gì đến cô ta cả. " Hoặc có thể nói, Irina chẳng qua chỉ là một ngòi nổ, ngòi nổ này một khi bị châm, sẽ làm cho những oán giận tích tụ trong lòng bà hai mươi mấy năm qua bùng nổ.
"Vậy vì sao muốn li hôn?" Hai tay Lạc Khải đan vào nhau đặt trên bụng, lãnh đạm hỏi.
Hai người là vợ chồng đã hơn hai mươi năm, trước khi li hôn lại có thể nói chuyện với nhau bình tĩnh như thế, có phải rất nực cười hay không?
Trước đây nếu như không phải bà nổi tính tình tiểu thư trước mặt ông thì là ông nhìn bà nhưng vờ như không thấy.
Sau này, có phải tình huống như vậy sẽ không còn cơ hội phát sinh nữa hay không?
Phạm Uyển Viện đặt tách trà trên tay xuống, trầm ngâm giây lát mới lên tiếng, "Em thấy rất mệt, em muốn nghỉ ngơi. " Cũng muốn làm chuyện mà mình muốn làm, nhưng câu này bà giữ lại cho mình, không nói.
"Vậy thì đi đâu đó nghỉ ngơi cho khuây khỏa. " Nếu như là ngày thường, Lạc Khải tuyệt đối không có khả năng nói những lời này với bà, bởi ông luôn cảm thấy bà làm vậy chỉ là do tính khí đại tiểu thư lại nổi lên, không có chuyện lại tìm chuyện gây sự.
"Lạc Khải... " Phạm Uyển Viện dịu giọng gọi tên chồng, dùng hết nhu tình mà hai mươi mấy năm qua chưa từng lộ ra trước mặt ông, "Em thực sự muốn li hôn với anh. Cuộc sống của chúng ta tồn tại quá nhiều điều khác biệt không cách nào điều tiết được. Em sẽ không yêu cầu bất kỳ khoản tiền chu cấp nào, điều duy nhất em muốn là Lạc Tư có thể sống với em thôi. "
Cố ý bỏ qua những điều khác mà bà nói, Lạc Khải chau mày, "Giữa chúng ta từ bao giờ thì xuất hiện "những điều khác biệt không cách nào điều tiết được" vậy?"
"Ngoại trừ Lạc Tư ra, cuộc hôn nhân của chúng ta căn bản là một sai lầm lớn. " Chuyện đã đến nước này, bà nhận thua.
Một sai lầm lớn?!
Gương mặt anh tuấn thành thục của Lạc Khải thoáng nhăn lại, nghiến răng nghiến lợi nói, "Em nói lại lần nữa thử xem!"
"Nói bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi. Cuộc hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu. Hai mươi mấy năm trước sở dĩ kết hôn là vì anh cần một bàn đạp cho sự nghiệp của mình, hai mươi mấy năm sau, anh đã thành công, đã là chỗ dựa cho người khác rồi. " Phạm Uyển Viện mệt mỏi vuốt mặt, "Em không muốn tiếp tục như vậy nữa. Vậy không bằng trả tự do lại cho chúng ta thôi!"
"Đó là cảm nhận của em sao?" Giọng của Lạc Khải không còn bình tĩnh như nãy giờ, câu sau thậm chí còn có thêm một tia giễu cợt mà Phạm Uyển Viện đã nghe hai mươi mấy năm qua: "Cuộc hôn nhân này trong mắt em chỉ là một sai lầm sao?"
Chẳng lẽ không phải sao? Phạm Uyển Viện không muốn tranh cãi vô ích với chồng nữa, nếu như đã quyết định con đường này, vậy thì cứ dứt khoát đi cho đến cùng đi!
Bà đẩy phần thỏa thuận li hôn mà các luật sư vừa nãy mới chuẩn bị xong đến trước mặt ông, "Anh xem xem có cần bổ sung điều gì không?"
Thái độ lãnh đạm và kiên quyết của Phạm Uyển Viện đã triệt để chọc giận Lạc Khải, ông nhướng mày, chộp lấy phần thỏa thuận li hôn chướng mắt đến cực điểm kia, nâng cao nó lên, "Phạm Uyển Viện, em có chắc chắn là muốn li hôn với anh không?"
"Chắc chắn. " Chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn.
"Được!" Lạc Khải chỉ đơn giản buông một tiếng nhưng một tiếng đó như đá ném vào mặt nước, nặng nề đập thẳng vào lòng bà.
Tất cả rất nhanh sẽ kết thúc.
Nhưng Phạm Uyển Viện lại quên mất một điều, chồng mình Lạc Khải, người đã tung hoành thương trường, nơi mà người lừa ta gạt hai mươi mấy năm, sớm đã không còn là chàng thanh niên mặc kệ người khác tùy ý sắp đặt năm nào nữa rồi, cho dù là vợ mình cũng không được, ông cũng có nguyên tắc và giới hạn của riêng mình.
"Em muốn li hôn, được thôi. Nhưng anh cũng có luật sư của mình. Ba ngày sau anh sẽ bảo luật sư soạn lại một phần thỏa thuận li hôn khác đưa đến cho em. Đến lúc đó, bảo luật sư của em tự mình đàm phán với luật sư của anh. " Nói rồi Lạc Khải đứng dậy, ném lại phần thỏa thuận li hôn xuống bàn trà trước mặt Phạm Uyển Viện rồi xoay người rời đi.
"Lạc Khải... ý anh là sao?" Nhìn theo bóng lưng thẳng táp của ông, Phạm Uyển Viện ngẩn người mất mấy giây mới hoàn hồn lại, gọi với theo.
Nhưng Lạc Khải chẳng buồn quay đầu lại, giống hệt như mỗi lần họ có chuyện tranh cãi với nhau trước đây vậy, luôn xoay người rời đi một cách vô tình như vậy.
Đúng vậy, ông đương nhiên là có luật sư của riêng mình, hơn nữa, luật sư đó không ai khác hơn là người yêu đầu tiên của ông!
Bảo cô ta soạn thỏa thuận li hôn cho hai người, thuận tiện giải quyết luôn vụ án li hôn này thì đúng là không còn ai thích hợp hơn.
Phạm Uyển Viện cười một cách chua chát, nước mắt lại không khống chế được rào rạt tuôn trên đôi má vẫn còn xuân sắc của bà.
Một lần cuối cùng, Phạm Uyển Viện, một lần cuối cùng rơi lệ vì người đàn ông kia, sau này đừng nên ngu ngốc như vậy nữa...
***
Kết hôn bấy lâu, đây là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam có dịp cùng nhau đi dạo mát.
Có điều là, đi dạo vườn hoa có thể coi như dạo mát không đây?!
Nhưng tâm tình của Giang Tâm Đóa lại không thoải mái được như vậy.
Bởi vì sở dĩ họ có cơ hội đi dạo là vì muốn né tránh một cuộc đại chiến li hôn sắp diễn ra ở bên trong phòng khách.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, họ đã từng ấy tuổi rồi, có thể xử lý tốt chuyện của mình. " Dừng lại sau một ngã rẽ, Phạm Trọng Nam nhíu mày nói.
Xem vẻ ưu tư lo lắng của cô kìa, đây cũng có phải chuyện của cô đâu, lo lắng nhiều như vậy để làm gì chứ? Hơn nữa tuổi của họ cũng gần gấp đôi tuổi của cô, muốn lo lắng cũng không đến lượt cô lo lắng.
"Không suy nghĩ gì, chỉ hơi buồn thôi. " Giang Tâm Đóa cúi đầu nhìn mũi giày đen sáng bóng của hắn, "Sao anh quay về nhanh vậy? Là vì chuyện của họ sao?"
"Có thể coi là vậy. " Cho dù giữa Phạm Uyển Viện và Lạc Khải không xảy ra chuyện, hôm nay hắn cũng sẽ trở lại.
"Anh không thấy lo lắng hay buồn rầu vì họ sao? Cô ấy là người thân của anh mà. "
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn nhắc đến người thân khác của hắn ngoài Phạm Nhân Kính, Giang Tâm Đóa cảm thấy sắc mặt hắn hơi có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh trở lại.
"Cũng không phải ai cũng giống như em!" Phạm Trọng Nam nhìn động tác có phần trẻ con của cô khi níu lấy tay áo hắn, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một ý cười.
"Em thế nào?" Giang Tâm Đóa ngơ ngác hỏi lại.
Còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi Phạm Trọng Nam đã đổ chuông, hắn lấy ra xem, nhìn thấy người gọi đến là Lý Triết thì nhìn sang Giang Tâm Đóa, "Anh nghe điện thoại!", rồi xoay người bước sang hướng khác mấy bước.
Sợ làm phiền hắn bàn công sự, Giang Tâm Đóa chầm chậm đi dạo men theo con đường lát đá nhỏ đi dạo tiếp.
"Chuyện gì?" Phạm Trọng Nam day nhẹ huyệt Thái dương, mấy ngày nay hành trình quá bận rộn khiến hắn cũng có chút mệt.
"Boss, lô nguyên vật liệu dự kiến ngày mai sẽ từ Singapore xuất phát, theo đường biển vận chuyển đến Moscow phải trễ hạn giao hàng đến cuối tháng. " Lý Triết dù dày dạn kinh nghiệm cũng phải run lên khi báo cáo lại sự cố này.
Nhà cung ứng nguyên liệu ở Singapore cho công trình bên Moscow chỉ có một, đó chính là công ty con của Giang thị kiến thiết, công ty của Giang Hán Sinh.
Giang Hán Sinh đang giở trò quỷ gì vậy?
"Chết tiệt... " Nghe nói công trình xây dựng thị trấn mà hắn coi trọng nhất không thể khởi động kịp thời, mà nguyên nhân chủ yếu lại chính vì cung cấp nguyên liệu trễ, Phạm Trọng Nam tức giận đến không thể không mắng mấy câu thô tục.
Lúc đầu ký hợp đồng không phải ông vỗ ngực thề thốt hết lời hay sao? Giờ lại dám gây cho hắn sự phiền toái lớn như vậy.
Trên thương trường quả nhiên không thể nói tình cảm! Hắn nhắm mắt, nhớ lại gương mặt đầy lo âu vừa nãy, câu ra lệnh cho Lý Triết đổi một nhà cung ứng nguyên vật liệu khác chợt nghẹn ở cổ họng.
"Tôi đã liên hệ với Giang Hán Sinh, là do phía cung ứng nguyên liệu chính cho công ty con của Giang Hán Sinh xảy ra vấn đề cho nên mới phải trễ hạn giao hàng. "
"Cậu bảo ông ta có bao nhiêu thì xuất hàng trước bấy nhiêu. Với lại, nhắc nhở ông ta một lần nữa, nếu tiếp tục trễ hạn giao hàng thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đi. " Phạm Trọng Nam bình tĩnh dặn dò.
Học sinh tiểu học còn biết, nếu không nộp bài tập đúng hạn thì phải chịu phạt, uổng công Giang Hán Sinh lăn lộn thương trường bấy nhiêu năm giờ lại dám hết lần này đến lần khác muốn bàn điều kiện với hắn.
Cơ hội trước giờ hắn không cho ai lần thứ hai, mà đối với Giang Hán Sinh, hắn đã phá lệ quá nhiều rồi, đây sẽ là cơ hội cuối cùng cho ông.
"Tôi biết rồi. " Lý Triết đáp rồi ngắt điện thoại. Bỏ điện thoại vào túi, Phạm Trọng Nam quay đầu tìm kiếm thì đã không thấy bóng dáng Giang Tâm Đóa đâu.
Chỉ nói điện thoại có mấy câu thôi, cô chạy đi đâu mất rồi?
Giang Tâm Đóa không ngờ mình chỉ tùy tiện đi dạo thế mà lại đến tận cuối vườn hoa, một nơi thanh tĩnh, mát mẻ mà trước giờ cô chưa từng bước chân đến.
Cô ngước lên nhìn, xuyên qua tán lá rậm rạp dầy đặc trên đầu mình, nhìn thấy một tòa nhà màu trắng hai tầng nằm ở một góc vườn.
Nơi đây chẳng lẽ là...
Lục La Viên?!!
← Ch. 055 | Ch. 057 → |