Cùng chung cảnh ngộ
← Ch.010 | Ch.012 → |
Thoạt nhìn bề ngoài, khách sạn Raffles chẳng qua chỉ là một tòa nhà cao chưa tới ba tầng lầu nhưng thực ra bên trong kiến trúc rất đặc sắc, hơn nữa không thiếu một thứ gì. Đây là một tòa nhà có kiến trúc kiểu châu Âu đặc trưng, mỗi một chi tiết thiết kế, mỗi một góc nhỏ đều thể hiện sự tinh tế và quý tộc của châu Âu ngày xưa, mỗi một nơi đều mang đậm dấu ấn của phong cách quý tộc Anh, bên ngoài thì đơn giản nhưng bên trong lại rất đặc biệt và xa hoa.
Lý Triết đưa Giang Tâm Đóa và Dương Dung Dung đến nhà hàng Hoàng Triều, một nhà hàng mang phong cách châu Âu thuộc khách sạn Raffles để dùng bữa.
"Này, chắc là anh sẽ không dùng bữa với chúng tôi chứ?" Nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, Dương Dung Dung bực dọc hỏi.
Cô với Đóa Đóa có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, một người đàn ông như anh ta cứ đứng lù lù bên cạnh thật sự là rất bất tiện.
"Xin lỗi, tôi phải đưa Giang tiểu thư về nhà đúng giờ, có gì phiền đến cô xin thứ lỗi!" Lý Triết uyển chuyển đáp lời. Nếu như tổng tài phu nhân tương lai xảy ra chuyện gì, e rằng anh ta có mười cái mạng cũng không đủ đền.
"Chúng tôi có tay có chân chúng tôi tự đi về được. " Dương Dung Dung xua bàn tay nhỏ nhắn đuổi người nhưng Lý Triết đối với hành động của cô cứ lờ đi như không thấy.
"Đóa Đóa, bạn bảo anh ta đi đi!" Hết cách, Dương Dung Dung đành quay sang nhờ sự giúp đỡ của Giang Tâm Đóa.
"Lý tiên sinh, anh có thể chờ tôi ngoài cửa được không?" Có Lý Triết ở bên cạnh, Giang Tâm Đóa cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng cô cũng không thể thẳng thừng đuổi người như Dung Dung được.
Lý Triết nhìn Giang Tâm Đóa, khi thấy sự nài nỉ trong mắt cô, suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh ta đành nhượng bộ: "Vậy tôi đợi hai người ở ngoài cửa!"
"Cám ơn!" Giang Tâm Đóa nói một cách thật lòng.
Lý Triết vừa rời đi, Dương Dung Dung đã sốt ruột vươn tay nắm lấy tay của Giang Tâm Đóa hỏi bằng giọng không thể tin được, "Đóa Đóa, bạn thực sự phải kết hôn sao?"
Từ hôm đó chia tay với bạn tốt ở trường cô cũng bị ba mình bắt trở về nhà sau đó ông ép cô đính hôn với một người đàn ông nào đó môn đăng hộ đối với nhà mình. Cá tính quật cường Dương Dung Dung thà chết cũng không chịu, sau đó còn bị ba và mẹ kế nhốt ở nhà, cắt đứt tất cả mọi liên lạc.
Nhưng họ nghĩ làm như thế thì có thể khuất phục được cô sao? Dương Dung Dung thử đủ mọi cách, hết tuyệt thực lại nhảy lầu, quậy cho cả nhà suốt ngày gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt, ba và mẹ kế cũng hết cách với cô, cuối cùng đành ra tối hậu thư: Có bản lãnh thì đừng làm đại tiểu thư nhà họ Dương nữa, đợi kiếm được năm triệu mang trở về nhà thì mới là giỏi.
Hừ, không làm thì không làm, tự mình kiếm tiền tự mình tiêu còn tốt hơn! Dương Dung Dung cô cũng không tin mình rời khỏi nhà họ Dương sẽ chết đói được. Thế là, nhặt nhạnh ít hành lý, mang theo di vật cuối cùng mà mẹ cô để lại trước khi chết -- một chiếc vòng ngọc, Dương Dung Dung tiêu sái rời đi.
Vốn tưởng rằng trở về có thể cùng Đóa Đóa chúc mừng một phen cho cuộc chiến thắng lợi của mình, kết quả là lại đọc được tin tức bạn tốt sắp phải lên xe hoa khiến Dương Dung Dung giật nảy mình, vội vàng chạy đến nhà họ Giang, nào ngờ lại không tìm được người, sau đó từ người quản gia cô mới biết chuyện em trai Đóa Đóa, Giang Viễn Hàng xảy ra chuyện, chuyện công ty nảy sinh vấn đề về tài chính còn bạn mình thì sắp gả cho đại thiếu gia của nhà họ Phạm.
Đây là rốt cuộc là chuyện gì chứ? Cô chỉ mới bị cắt đứt liên lạc có mấy ngày, thế nào mà cả thế giới dường như đảo loạn hết vậy?
Biết được tin tức Dương Dung Dung lại lần nữa chạy đến bệnh viện, sau khi tìm đến phòng bệnh của Giang Viễn Hàng lại gặp mẹ của Đóa Đóa ở đó, thế là cô hết cứng lại mềm thuyết phục bà thật lâu mới biết được bạn tốt đang đi thử áo cưới ở khách sạn, thế là lần nữa đón xe chạy đến đây. A Di Đà Phật, rốt cuộc cũng gặp được cô ở ngay cửa khách sạn.
"Ừ. " Giang Tâm Đóa cầm lấy ly nước lọc trên bàn uống một ngụm.
Đối với chuyện kết hôn, trong lòng cô đã dần dần tiếp nhận rồi.
"Giang Tâm Đóa, bạn thật sự muốn gả cho Phạm Trọng Nam sao?" Dương Dung Dung rụt bàn tay đang nắm tay Giang Tâm Đóa về, rút từ điện thoại từ trong túi xách ra, lên mạng tra một loạt những tin tức về Phạm Trọng Nam mà trước đó cô đã tìm hiểu, đẩy đến trước mặt bạn tốt.
Thực ra những tin tức được truyền bá trên mạng phần lớn chỉ liên quan đến sự nghiệp và gia thế của nhà họ Phạm, hoàn toàn không có chút tư liệu nào về cuộc sống riêng của Phạm Trọng Nam, thậm chí ngay cả một bức ảnh chụp cũng không có.
Cho nên, bảo cô làm sao không lo lắng cho bạn tốt được chứ?
Dương Dung Dung lặng lẽ ngắm người bạn trước giờ không ưa trang điểm của mình, hôm nay bởi vì thử áo cưới cùng trang sức, dưới bàn tay khéo léo của chuyên viên trang điểm, mái tóc dài đã được bới lên cao, gương mặt xinh xắn dưới lớp trang điểm nhàn nhạt trông càng thêm diễm lệ thoát tục, hoàn toàn như hóa thành một người khác, không phải là đẹp đến kinh người loại đó mà là một vẻ đẹp đằm thắm và động lòng người.
Chỉ cần là đàn ông, khó mà không động tâm khi gặp một cô gái như vậy, ngay cả cô là con gái, hơn nữa đã nhìn bạn bao nhiêu lâu nay mà vẫn luôn có cảm giác, mình không phải là đàn ông thật quá đáng tiếc!
Chẳng trách vừa nãy cô nói thế nào người đàn ông đáng ghét kia cũng không chịu đi, Đóa Đóa chỉ lên tiếng một câu thì tên kia đã biến mất rồi.
Tuy rằng trước giờ Dương Dung Dung chẳng bao giờ tự ti với dung mạo của mình nhưng lúc này cô thật lòng cảm thấy, nét đẹp của phụ nữ quả nhiên cũng có chia cấp bậc, nhất là nét đẹp như Giang Tâm Đóa vậy, là loại khiến đàn ông không có cách nào cự tuyệt, hơn nữa chỉ muốn ôm vào lòng yêu thương, quý trọng một phen.
Chỉ là, bảo Đóa Đóa cứ như thế lên xe hoa với một người đàn ông xa lạ, cho dù là vì ai đi nữa thì cũng thật đáng sợ. Đối với Dương Dung Dung mà nói, bảo cô kết hôn với một người đàn ông mà mình không yêu thì so với chết còn đáng sợ hơn.
Huống gì, ngay cả một chút cảm tình cũng không có mà đã bước thẳng đến giai đoạn hôn nhân, chuyện này cũng quá đột ngột! Ngay cả cô cũng không thích ứng kịp, không biết bạn tốt nghĩ như thế nào.
Giang Tâm Đóa đặt chiếc ly trên tay xuống, cầm điện thoại lên xem nội dung trên mạng xong thì cúi đầu, lặng lẽ nói, "Dung Dung, chuyện này đã thành kết cuộc định sẵn rồi. "
Đương nhiên là Dương Dung Dung biết chuyện bạn tốt kết hôn đã quyết định rồi nhưng vẫn chưa chịu thôi, "Đóa Đóa, mình nghĩ tốt nhất bạn đừng nên kết hôn như vậy. Bạn với Phạm Trọng Nam kia căn bản là không biết nhau, cứ thế gả cho một người xa lạ bạn sẽ không hạnh phúc đâu. Huống gì... nếu như bạn thực sự gả đi rồi, vậy Ngụy Nhất Minh kia phải làm sao?"
Vừa nghe Dương Dung Dung nhắc đến Ngụy Nhất Minh, nắm tay Giang Tâm Đóa chợt siết chặt, "Dung Dung, mình với Nhất Minh là chuyện không thẻ nào rồi. "
"Hay là bạn... trốn đi đi. " Dương Dung Dung thực lòng không muốn Giang Tâm Đóa cứ thế gả cho một người đàn ông xa lạ, một mực thuyết phục.
Quan trọng nhất là, mang danh là người bạn thân thiết nhất của Đóa Đóa mà đến ngay cả dung mạo của người đàn ông kia cô cũng không biết, vậy cũng quá là xấu hổ.
"Dung Dung!" Giang Tâm Đóa nhìn bạn tốt bằng ánh mắt bất đắc dĩ, "Đây là chuyện không thể nào! Nhà họ Giang, Tiểu Hàng đều cần mình!" Hoặc là nói chính xác hơn, cần cuộc hôn nhân sắp tới đây của cô thì mới duy trì tiếp được.
"Vậy còn anh ta thì sao? Tại sao lại muốn cưới bạn làm vợ?" Chắc là không phải Phạm tiên sinh kia tình cờ gặp được Đóa Đóa trong trường hợp nào đó sau đó bị vẻ đẹp của bạn tốt thu hút, vừa gặp đã yêu, đến nỗi không từ thủ đoạn nào để cưới về làm vợ chứ?
Cũng không phải phim truyền hình, chắc là không cần lâm li như vậy đâu nhỉ?
"Anh ta đến tuổi kết hôn, lại muốn có con, thế là cưới thôi. " Giang Tâm Đóa nhớ lại những lời Phạm Trọng Nam đã nói lúc ngồi cùng xe với cô, thuật lại cho Dung Dung không sót một chữ.
"Cái gì? Cưới vợ chỉ vì muốn có con, bộ anh ta tưởng bạn là máy đẻ hay sao chứ?" Dương Dung Dung thất thanh kêu một tiếng, dọa cho các khách ngồi gần đó giật cả mình, nhân viên phục vụ đang bê mâm suýt nữa cũng bị tiếng kêu của cô dọa đến rơi cả mâm, thấy vậy Dương Dung Dung ngượng ngùng cười khan một tiếng, đợi nhân viên phục vụ dọn xong thức ăn lui xuống cô mới dám tiếp tục, "Loại đàn ông này được không đấy? Loại hôn nhân trao đổi lợi ích thế này liệu có thể mang lại hạnh phúc gì chứ? Hai người kết hôn không phải vì tình yêu, như vậy cuộc hôn nhân có thể duy trì bao lâu đây? Nhưng mình giờ lại chẳng có tiền để giúp bạn. Trời ơi, thật là phiền quá đi!"
"Dung Dung, bạn không cần lo lắng cho mình. " Thấy bạn tốt vì chuyện của mình mà mặt ủ mày chau, trong lòng Giang Tâm Đóa không khỏi dậy lên một cảm giác áy náy, "Mình không có việc gì đâu. Còn bạn thì sao? Mấy hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Còn thời gian quan tâm mình sao? Đến lúc đó người họ Phạm kia đối xử với bạn không tốt, để mình xem bạn sẽ làm sao. " Dương Dung Dung nhịn không nổi thở dài một tiếng.
Bữa cơm này hai người đều ăn không thấy mùi vị gì bởi vì ai nấy đều đang có tâm sự riêng.
Ăn cơm xong hai cô gái vẫn như cũ khoác tay nhau cùng đi ra khỏi khách sạn, mải trò chuyện với nhau, giờ nhìn thời gian Giang Tâm Đóa mới nhận ra là đã qua gần hai giờ rồi, cũng may là Lý Triết rất biết điều không hề tiến vào thúc giục hai người.
Chỉ có điều Giang Tâm Đóa không thể ngờ là, ở ngoài cửa chính đợi họ không phải là Lý Triết mà lại là Phạm Trọng Nam.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |