Truyện:Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào - Chương 07

Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào
Trọn bộ 32 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Ôm người con gái say rượu vào trong xe thể thao của mình, Lạc Dịch thật vất vả mới có thể gỡ bàn tay cô ôm chặt cổ mình ra.

Cô khép chặt hai mắt, trên gương mặt đỏ bừng còn có nước mắt, hai hàng lông mi dài như tô điểm thêm vẻ kiều diễm trên gương mặt trong đêm tối, hấp dẫn mê người giống như nữ thần trong thần thoại.

Lạc Dịch mím chặt môi, vẻ mặt hơi lạnh, mơ hồ còn có mấy phần tức giận.

Cả đêm, anh đều ngồi ở chỗ xa xa chăm chú nhìn cô, không, trên thực tế, anh đã theo dõi cô hơn 12 tiếng rồi.

Lúc cô sải bước đi trên sân khấu, anh ở dưới sân khấu nhìn gót giầy cô gãy, nhìn cô không hề sợ hãi cầm giầy trong tay tiếp tục đi.

Sau khi kết thúc công việc thì đi dạo trên đường, anh đi theo cô vào cửa hàng thức ăn nhanh, ăn phần ăn giống cô, lại đi theo cô vào hộp đêm này.

Trừ công việc, anh phát hiện ra bình thường cô rất ít khi trang điểm nhưng trời sinh dung mạo xinh đẹp, cho dù tẩy trang đi lớp trang điểm kia, không có mặc y phục đặc biệt, chẳng qua chỉ là một áo sơ mi màu trắng đơn giản với áo khoác và quần jean, ở nơi nộp đêm này sẽ có không ít ong bướm ngã xuống dưới chân cô, tiến đến.

Chẳng lẽ cô không nhìn ra bụng dạ những người đó khó lường sao? Hay là nên nói, cô cố ý làm vậy?

Anh không thích suy đoán này.

Nghề nghiệp của cô là người mẫu 'Edie'.

Bên cạnh có người từng nói, những người đẹp chỉ dựa vào gương mặt hay ✝️𝐡-â-n t♓-ể tuổi trẻ là có thể kiếm cơm, vẻ ngoài quan trọng hơn tâm hồn, Lạc Dịch biết, cô không phải là người như thế.

Một năm trước, anh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô tràn đầy đau khổ, tức giận, giãy dụa không cam lòng, tâm hồn của cô không có bị vẻ đẹp bên ngoài che giấu.

Vì vậy anh không quên được cô.

Bởi vì cô dần dần uống sau nên anh cảm thấy không thể để cho cô tiếp tục bị những người đàn ông không tốt kia rình rập, nên anh đến gần cô, bảo vệ cô, thật ra anh cũng quên mình là một trong những người đó.

Lúc cô khóc thút thít, gương mặt giống như đứa bé đau thương, khiếp sợ và mờ mịt, sau khi say rượu thì đôi mắt 𝐪u_ⓨ_ế_𝓃 г_ũ, xinh đẹp tràn đầy nó-𝖓-𝖌 🅱ỏ-n-🌀 và ngọt ngào

Giống như bây giờ......

Anh còn chưa kịp khởi động xe, ✝️-♓-â-ⓝ ⓣ𝒽-ể cô ⓜề*𝐦 Ⓜ️ạ*ℹ️ không xương lại nghiêng dựa vào, mềm nhũn dựa vào đầu vai anh, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm mê người của cô, giờ nào khắc này đang dẫn dụ giác quan của anh.

Bàn tay trắng mịn như ngọc chậm rãi tuột xuống theo lồng n𝖌ự*𝒸, nhẹ nhàng cọ vị trí bên hông...

Cô gái này, thật hiểu rõ cách hấp dẫn anh. Hoặc có thể là cô từng có không ít kinh nghiệm?

Anh cau mày, bàn tay bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận của cô.

"Hi......" Cô cười hi hi, giống như đang say giống như đang trong giấc mộng, tựa vào n_🌀_ự_𝒸 anh, nửa cố gắng 𝖍*é 𝐦*ở đôi mắt 🍳·𝐮𝐲·ế·ռ 𝖗·ũ, đầu đau như muốn rách ra, trong đôi mắt sương mù không thể tập trung liền thống khổ гê·ⓝ 𝖗·ỉ một tiếng, quyết định buông tha.

"Em ở đâu?" Anh lại gần, nhỏ giọng hỏi bên tai trắng nõn của cô

"Không, ức......" Cô vừa nấc vừa khó khăn nói ra một câu đầy đủ: "Không biết......"

Trong buồng xe một hồi yên lặng.

"Đi theo anh được không?" Anh lại hỏi.

"Được." Dường như cô vừa thở dài vừa như nói mớ, trả lời cực kỳ sảng khoái.

Cô quyết định đi cùng anh, bọn họ không phải những người trẻ không biết gì, bọn họ cũng đều biết, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Tối nay, cô thuộc về anh.

◎◎◎

Đêm đã khuya.

Trong phòng xa xỉ của một khách sạn nổi tiếng truyền đến một hồi tiếng ⓣ*𝐡*ở 𝒹ố*ⓒ, cực kỳ rõ ràng trong không gian có vẻ yên tĩnh này.

"A...... A......" Th-â-n т-h-ể cô gái xinh đẹp không một mảnh vải cùng với cơ thể cao to, mạnh mẽ của người đàn ông quấn quít, ⓓ.ụ.c 𝖛.ọ.𝖓.🌀 như thủy triều chảy qua 🌴·h·â·𝓃 t𝐡·ể, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Dưới ga giường, là tơ lụa thêu nhiều đóa hoa hồng khiến cho bọn họ như ngã vào trong một biển hoa hồng.

Trong phòng ẩn ẩn hiện hiện đèn mờ mờ trên tường, căn phòng tạo hình cổ điển, đồ vật trong phòng mang hơi hướng Châu Âu tràn đầy phong tình, đều là màu vàng ròng, mà trên trần phòng là đèn đỏ thẫm như hoàng 𝒽ô𝖓●, người nhìn đã muốn miệng khô lưỡi khốc, 𝖉●ụ●c ⓥọ𝓃●🌀 mãnh liệt.

Tô Hợp Hoan nằm ngửa trên giường lớn, nhắm chặt hai mắt, cổ tay trắng mịn ɱ·ả𝓃·ⓗ ⓚh·ản·♓ không có sức rơi vào bên gối, một thân da thịt trắng như tuyết được khăn trải giường làm nổi thêm vẻ trong suốt xinh đẹp.

Cô không còn hơi sức nào nắm chặt cái mền, hoặc đẩy ra người đàn ông còn đang làm mưa làm gió.

Hiển nhiên cơ thể cô rất hợp với khẩu vị xa lạ của người đàn ông này.

Từ hai tiếng trước, anh đóng cửa xe rồi mang cô tới khách sạn này, từ lúc vào phòng cho tới bây giờ, cô chỉ kịp nói một câu:"Không nên mở đèn." Liền bị anh ôm từ phía sau, 🌴𝒽*ở ⓗ*ổ*ռ hể*𝓃 ⓗ*ô𝖓*, ôm lấy một chỗ không có tách ra.

Bọn họ làm thật lâu, hai lần, hay là ba lần? Cô ngủ mệt mỏi lại mệt mỏi, không hề muốn nhúc nhích, anh vẫn không chịu buông tha cô.

Không thể không thừa nhận, dưới sự dẫn đường của anh, Tô Hợp Hoan nghĩ đến một tình yêu tốt đẹp.

Anh cũng không thô bạo, cũng không có ngược đãi, thậm chí còn xem như là có mười phần kiên nhẫn.

Anh h_ô_ⓝ khắp 𝐭_ⓗâ_𝓃 тh_ể cô, hình như đối với mỗi một tấc đ*ư*ờ*𝖓*ℊ c*𝖔*ⓝ*🌀 có lồi có lõm đều tràn đầy 𝐭-ì-𝓃-♓ á-𝐢.

Đầu tiên, anh thay cô cởi ra tất cả quần áo, cho lúc cô như trẻ sơ sinh trần trụi.

Cho dù là say chuếnh choáng, cô cũng cứng ngắc giống như chim sợ ná, một cái động tác nhắm mắt lại cũng không dám, giống như cá trên thớt, chờ đợi ông chủ ra tay. Nhưng sau đó anh nâng gò má cô lên, cho cô một nụ 𝒽ô_ⓝ Pháp пó·n·🌀 ⓑỏ·𝐧·🌀 thật dài, 𝒽·ô·𝐧 cô đến ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Khi anh kết thúc nụ ♓.ô.𝓃 kia xong, cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong bóng tối không thể phân biệt ánh sáng, cô không nhìn thấy bộ dạng của anh, phát hiện được động tác hình như 𝖈*ở*𝐢 զ*υầ*𝓃 áo, lại lập tức nhắm nghiền hai mắt thật nhanh giả bộ ngủ, phản ứng xấu hổ đơn thuần khiến đối phương thấp giọng cười.

Anh không cho cô xấu hổ quá lâu, rất nhanh trở lại trên người của cô, đôi môi nhiệt tình dọc theo gò má như phấn xuống cổ mịn, 𝖍ô*ⓝ đến xương quai xanh ɢợ·❗ ⓒả·〽️, cuối cùng rơi xuống đôi gò bông đảo tròn đầy 〽️.ề.m m.ạ.1.

Tô Hợp Hoan chưa bao giờ biết, khi bộ ng_ự_🌜 nhạy cảm bị một người đàn ông lấy môi lưỡi ⓛℹ️.ế.〽️ láp b* thì toàn thân sẽ như bị dòng điện chạy qua, cô hốt hoảng ưm lên, âm thanh dễ nghe, kiều diễm khiến cho người đàn ông càng ra sức trêu đùa.

Không phải cô không biết việc т_𝐡_â_𝐧 ⓜậ_𝐭 giữa nam nữ, nhưng tiếp xúc quá mức chân thật khiến đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng.

Anh tiếp tục l_ïế_𝐦 xuống bụng phẳng của cô, xuống rốn rồi cuối cùng kéo hai bắp đùi thon dài của cô, không để ý cô giãy dụa, ♓ô●ռ lên chỗ kín ɱề*ⓜ 𝖒ạ*❗ giữa hai chân cô.

Tại sao anh có thể 𝒽ô_п chỗ đó chứ?

Quá mức khiếp sợ, khiến Tô Hợp Hoan say ngà ngà lập tức bay đến ngoài chín tầng mây, cô đưa tay muốn dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh hiển nhiên không cho cô cơ hội đổi ý.

Chương (1-32)