Truyện:Đổi Vợ - Chương 15

Đổi Vợ
Trọn bộ 78 chương
Chương 15
Rất lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-78)

Bùi Chinh nặng nề 𝐡ô-п cô một cái, đưa ngón giữa vào bên trong, Khương Diệp nhíu mi, đưa tay bắt lấy cánh tay anh kháng cự, cô không thích ngón tay đi vào, rất khó chịu.

"Khuếch trương một chút." Bùi Chinh trấn an cô nói:

"Cứ thế đi vào, em sẽ đau."

Khương Diệp không nghĩ đến, ngón tay đi vào còn có hàm ý như vậy.

Bởi vì tử cung của cô quá sâu, khó có thể đạt được cao trào, làm cho Ngụy Thành Huy không có cảm giác thành tựu, thậm chí, vài lần anh ta thử dùng tay làm cô cao trào, lại không cẩn thận làm bị thương, dẫn đến có một khoảng thời gian cô rất chán ghét khi bị anh ta chạm vào.

Bùi Chinh lại cho thêm vào một ngón tay, anh sâu một chút, nông một chút nhẹ một chút moi đào, lực tay không nhẹ không nặng, moi đến bên trong ngập nước.

"Là chỗ này sao?" Bùi Chinh dừng ở một chỗ, ngón tay gấp lên trên chọc chọc.

Khương Diệp nằm ngồi không yên vặn vẹo, hàng mày nhăn lại, dáng vẻ vừa khó chịu vừa thoải mái.

Bùi Chinh biết mình đã tìm đúng chỗ rồi, một bàn tay đè bụng cô lại, một tay khác dùng lực, hai đốt ngón tay tốc độ cực nhanh moi lộng lên.

"Bùi Chinh......" Bụng nhỏ tê đến muốn mệnh, Khương Diệp bị làm cho khắp người 𝖗·⛎·𝓃 𝖗·ẩ·ⓨ, cô duỗi tay bắt lấy cánh tay anh, âm thanh như muốn khóc: "Đừng động......"

"Không thoải mái à?" Anh không dừng lại, đưa môi lại gần ♓ô·n lấy môi cô:

"Nói cho anh."

Khương Diệp 𝖈.ắ.ⓝ 〽️.ô.ï lắc đầu, Bùi Chinh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng, thả ra tiếng ⓡ_ê_п г_ỉ áp lực trong cổ họng, hai tay lung tung cào vào cổ anh, bỗng nhiên kêu dài một tiếng, bụng nhỏ rυ*п г*ẩ*𝖞 kịch liệt.

Có một dòng nước trào ra.

Bùi Chinh 𝓇_ú_🌴 𝐫_𝐚 ngón tay đã ướt đẫm, một tay kéo quần sịp của mình xuống, bôi dòng nước ◗.â.〽️ lên quy đầu đang gắng gượng, một lần nữa 𝒽ô-n 〽️ô-1 Khương Diệp, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, ⓜú*✞ cắn nuốt vào, nghe tiếng cô kêu nức nở, lực mú*✞ càng thêm hung hãn, như thú dữ dã tính quá độ, chỉ biết đoạt lấy.

Quy đầu cực đại để ở cửa động, nhẹ nhàng chọc đánh.

Anh không đi vào ngay, chỉ cọ cọ, một chút lại một chút.

Cực kỳ sắc dục.

Khương Diệp тh●ở ♓●ổ●𝓃 𝖍●ể●𝐧 nhìn anh, Bùi Chinh đã 𝖈ở-ⓘ ⓠ-⛎ầ-ⓝ áo, lộ ra 🌴·𝖍·â·n 🌴h·ể khôi ngô cường tráng, cơ bụng cơ n🌀*ự*𝐜 rõ ràng, xuống chút nữa là hai cẳng chân đầy lông, chắc anh đã chú ý đến tầm mắt của cô, bỗng nhiên dừng lại nâng nửa thân trên lên, cho cô tùy ý thưởng thức.

Khó trách anh nói muốn khuếch trương.

Lúc Khương Diệp nhìn thấy ◗_ươ_ⓝ_ɢ ✔️_ậ_🌴 của anh, vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng.

Sao có thể lớn như vậy.

Một cây thẳng tắp, quy đầu to lớn màu đỏ tím, cán dài gân xanh quấn quanh.

Lần nữa Bùi Chinh ép người xuống, một tay chống bên sườn mặt cô, cúi đầu tinh tế 𝒽ô.𝓃 m.ô.𝐢, giọng nói anh ách.

"Suy nghĩ gì vậy?"

Khương Diệp ăn ngay nói thật: "Rất lớn."

Bùi Chinh cười nhẹ một tiếng, ♓·ô·п thật mạnh một cái, nắm quy đầu để ở cửa động, nhân lúc nước 𝖉●â●ⓜ ư*ớ*✞ á*ⓣ đỉnh vào bên trong.

Khương Diệp bị trướng đến ngưỡng cổ lên, người đàn ông nắm lấy cằm cô, cúi đầu ♓●ô●п Ⓜ️ô●𝒾, vòng eo trầm xuống, cả gốc lẫn rễ đi vào, cuối cùng cũng cắm xuống.

"Ưm ...a" Khương Diệp trong khoang miệng anh kêu lên một tiếng, cô bị căng đến khó chịu, 𝖙*𝐡â*𝖓 ⓣh*ể giống như bị lấp đầy.

Bên trong đường đi vừa nóng vừa chặt, lớp thịt mềm làm Bùi Chinh thật thoải mái, anh 𝖒-ú-т mạnh lưỡi cô, eo động đưa cắm hướng vào trong, 𝒹*ư*ơռ*𝖌 ѵ*ậ*т to dài 𝖗*ú*✞ г*𝐚, lại 𝖍⛎𝖓·𝐠 ⓗă·ռ·𝐠 ⓒ-ắ-ⓜ ⓥ-à-ο, nước ⓓâ·m bị cắm đến văng khắp nơi, 𝐦ô𝓃●🌀 thịt bị đ●â●〽️ phát ra tiếng vang.

Tiếng 𝖍ô●n Ⓜ️●ô●𝖎 𝐦_ú_𝐭 mát, tiếng va chạm vào nhau bành bạch, tiếng ✝️ⓗ*ở 🅓*ố*𝐜 của người đàn ông. Những âm thanh này cứ tuần hoàn quẩn quanh màng nhĩ Khương Diệp, bị thúc đến không chịu nổi, tiếng hừ hừ như khóc phát ra từ khoang mũi, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, bị người đó 𝖍ô.n đến khó thở.

Bùi Chinh vén mái tóc dài hỗn độn của cô ra, nghiêng đầu ♓_ô_𝐧 lấy vành tai, tiếng nói dày nặng khàn khàn khô nóng phun vào lỗ tai:

"Tam Tam." Anh hỏi: "Từ giờ về sau có thể gọi em như vậy được không?"

Anh lại thúc mạnh một chút, ngậm lấy vành tai cô bổ sung:

"Lúc chỉ có hai ta."

Tâm linh thỏa mãn có đôi khi so với t.𝒽â.𝐧 ✞ⓗ.ể được thỏa mãn càng có thể bắt được nhân tâm, trái tim Khương Diệp Ⓜ️ề_m 𝖒_ạ_ⓘ một mảnh, cô ôm cổ người đàn ông, ✝️ⓗ·ở ⓗ·ổ·𝓃 𝒽·ể·ռ nói: "Ừm" một tiếng.

Bùi Chinh làm càng ngày càng hung hãn, nâng eo cô lên hất hông không gián đoạn mà cắm đưa, quy đầu cực đại nhiều lần đỉnh vào tận tử cung, lần đầu tiên Khương Diệp bị làm như sắp phát điên, dường như sắp không thở nổi, khóc kêu đẩy đẩy cơ n·ɢ·ự·🌜 rắn chắc của anh, muốn kêu chậm một chút, lời nói chưa nói ra khỏi miệng, đã bị 🎋𝖍·ⓞá·𝐢 𝖈·ả·Ⓜ️ to lớn nuốt hết.

Bụng nhỏ mỏi đến cực hạn, có thứ gì từ trong cơ thể mãnh liệt tràn ra, cô mất khống chế thét chói tai, trong cổ họng chỉ còn tiếng khóc nức nở:

"Bỏ đi...... Bùi Chinh...... không được...... A a a a a......"

Chương (1-78)