Phỏng vấn độc quyền, cuộc sống rất hạnh phúc
← Ch.063 | Ch.065 → |
Xế chiều hôm đó, Đường Tố Khanh hoàn toàn miệt mài tận lực làm việc ở trên bàn làm việc của mình, lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của cô, ngay sau đó cô thư ký đoan trang ngọt ngào vẻ mặt đỏ bừng đi vào phòng làm việc của cô, Đường Tố Khanh ngẩng đầu từ trong tài liệu lên, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn vẻ mặt khác thường này của thư ký.
"Phó Thị Trưởng, người của Diệp Thị đã tới, đang chờ ở phòng họp." Thư ký cúi đầu nói, cho dù bản thân cô ấy tận lực che giấu, nhưng ánh mắt sắc bén của Đường Tố Khanh vẫn nhìn ra một chút đầu mối từ trên mặt cô ấy, mang theo nghi ngờ, Đường Tố Khanh đứng dậy đi tới phòng họp.
Người cầm lái tòa soạn Diệp Thị là Diệp Trí Viễn yên lặng ngồi ở bên trong phòng hội nghị to như vậy chờ người anh nhớ thương trong lòng đã lâu xuất hiện, chỉ thấy anh ăn mặc đơn giản, trên mặt văn nhã tuấn tú mang theo ôn hòa ấm áp, đeo mắt kính màu đen làm anh xem ra càng tài trí hơn. Nếu như giờ phút này anh đi ở bên ngoài, đâu có ai biết anh chính là ông trùm tòa soạn hiện nay ở thành phố S, đâu có ai biết chiếc bút tàn nhẫn kia đã viết ngã bao nhiêu người.
Mấy năm này anh chỉ nhìn thấy cô ấy ở tin tức trên TV, nghĩ tới chờ một lát nữa hai người sẽ gặp mặt, trong lòng Diệp Trí Viễn có chút mong đợi mơ hồ, thầm nghĩ không biết cô ấy còn nhớ được sư huynh vài lần duyên phận là mình này hay không?
Thời điểm Diệp Trí Viễn đang lâm vào suy nghĩ của mình, cửa phòng họp bị đẩy ra, sắc mặt thư ký vừa mới chiêu đãi anh ngọt ngào đỏ bừng đi tới, Diệp Trí Viễn cũng không cảm thấy khó hiểu đối với sự khác thường trên mặt của thư ký, bộ dáng này của anh sẽ đưa tới một chút ưu ái của phái nữ cũng không kỳ lạ, điều khiến Diệp Trí Viễn thất vọng là anh không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ, anh cho là hiện tại cô ấy không rãnh.
Khi Diệp Trí Viễn đang buồn bã thất thần, cô gái nhỏ anh cho là sẽ không xuất hiện đột nhiên đi ra từ sau lưng thư ký, bộ dáng nói cười ríu rít, đưa một cái tay về phía anh, giọng nói lành lạnh lượn vòng ở bên tai: "Anh khỏe chứ, tôi là Đường Tố Khanh, hân hạnh!"
Diệp Trí Viễn quay lại cầm bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh kia, hơi lạnh lẽo trong tay truyền tới trong lòng bàn tay anh, không biết vì sao giờ phút này đột nhiên anh rất muốn ôm tay nhỏ bé lạnh buốt này vào trong ngực để ủ ấm, cảm nhận tay nhỏ bé lạnh lẽo trơn nhẵn, anh chỉ có thể sững sờ nói một câu: "Hân hạnh, tôi tên là Diệp Trí Viễn."
Sau đó anh không nỡ buông tay cô gái nhỏ ra, anh nghiêm túc quan sát vẻ mặt của cô ấy, Diệp Trí Viễn không thể không thừa nhận dáng dấp cô bé năm đó đẹp hơn rồi, càng thêm có ý vị rồi, thứ duy nhất không thay đổi mà anh quen thuộc là ánh mắt tràn đầy sức sống và tài trí đối với bất cứ chuyện gì của cô, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên lỗ mũi làm cho anh hoảng hốt một lúc.
Đường Tố Khanh luôn luôn không chú ý tin tức giải trí nên không biết cái tên Diệp Trí Viễn này, nhưng cô thư ký bên cạnh lại rất rõ ràng đối với tất cả mọi chuyện lớn nhỏ có thể uy hiếp đến Phó Thị Trưởng ở thành phố S, nghe được tên của đối phương, trong lòng lập tức căng thẳng, sắc mặt càng thêm đỏ bừng.
Thấy người quản lí Diệp Thị trước mắt này ngẩn người kể từ sau khi giới thiệu tên của mình, thư ký lo lắng Phó Thị Trưởng không vui vì thái độ làm việc không chăm chú của anh ta, lập tức nhẹ giọng mà hỏi: "Tổng biên Diệp, bắt đầu được chưa?"
"A, có thể bắt đầu." Diệp Trí Viễn lấy lại tinh thần, nhìn cô gái nhỏ ngồi xuống đối diện với mình, sau đó mới thân sĩ ngồi xuống, trong tay cầm một cây bút và bản ghi chép thật dày, ánh mắt ra hiệu bây giờ bắt đầu đặt câu hỏi.
"Phó Thị Trưởng, chúng ta cũng biết, ở thành phố S thậm chí là trên thế giới hiện nay, có rất ít quan chức là nữ, nhất là quan chức trẻ tuổi như cô vậy, tôi muốn hỏi tại sao trước kia cô lại muốn bước lên con đường tham chính (tham gia chính trị) này đây?" Diệp Trí Viễn ôn hòa hỏi, nhìn cô không chớp mắt một cái nào, nhìn gương mặt xinh đẹp này, anh càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, lúc này ngay cả anh luôn luôn đứng nhất môn văn học cũng không biết làm sao để hình dung vẻ đẹp làm anh mê muội không dứt này.
"Ban đầu tôi cũng không muốn quá nhiều, lúc còn trẻ tôi cũng giống như đại đa số thanh niên khác, có giấc mơ của mình, luôn muốn làm chút gì đó gì để thể hiện giá trị của mình, ban đầu tôi bước lên con đường này có thể có liên quan đến việc giáo dục của ông nội tôi đối với tôi, ông là một người ngay thẳng, loại chính trực đó vẫn luôn thúc giục tôi đi tới hiện tại, hiện tại tôi ngồi ở vị trí này, tư tưởng tâm tư đã hoàn toàn khác biệt, nhìn nhân dân được sống những ngày tốt đẹp qua nỗ lực của chúng ta, trong lòng không kiềm hãm được có một loại vui mừng khó tả, đây có lẽ chính là niềm vui thú lớn nhất trên con đường làm quan này rồi." Đường Tố Khanh nhàn nhạt cười nhẹ, giọng điệu ôn hòa thân cận, có sức sống nồng đậm đối với sự nghiệp chính trị của mình.
Diệp Trí Viễn nghe cô chậm rãi nói ra từng suy nghĩ của mình, trong lòng không nhịn được trở nên nhu hòa, cảm thán xã hội vẩn đục phức tạp như vậy không có mài rơi ý chí chiến đấu và tính cách lương thiện của cô, cô như vậy càng làm cho người ta mê muội thêm.
Diệp Trí Viễn khẽ cười nói: "Ở trong lòng của rất nhiều người dân, Phó Thị Trưởng tồn tại giống như thần, cao cao tại thượng, làm cho người ta không kiềm hãm được nhìn lên, nếu như không có buổi nói chuyện hôm nay với Phó Thị Trưởng, tin tưởng mọi người có thể sẽ không biết những chuyện trong quá khứ, nghe ý tứ của Phó Thị Trưởng thì cô rất thỏa mãn đối với con đường chính trị của mình bây giờ sao?".
"Có thể phục vụ vì nhân dân, nhìn cuộc sống hạnh phúc của nhân dân này, bản thân tôi rất thỏa mãn, đạo làm quan là ở dân, chính là cái lý này, tin tưởng phần lớn mọi người có thể bước lên con đường chính trị hôm nay là dựa vào tư tưởng vì nhân dân phục vụ một đường đi tới." Đường Tố Khanh khẽ cười nói.
"Đối với tình trạng cuộc sống của Phó Thị Trưởng, tất cả mọi người vô cùng quan tâm, gần đây truyền ra chuyện cô đã kết hôn, không biết cô có muốn nói gì không?" Diệp Trí Viễn nắm bút viết trong tay hỏi, lẳng lặng chờ câu trả lời của cô, không có ai nhìn thấy tay nắm cây bút kia khẽ trắng bệch.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, đúng là tôi đã kết hôn, nhưng tôi muốn nói là hôn nhân cũng không thể ngăn trở tôi nhiệt tình phục vụ nhân dân, tôi sẽ tiếp tục cố gắng vì sự phát triển của thành phố S." Đường Tố Khanh cười nhẹ nói, trên người toát ra một cỗ khí chất đặc biệt mê người mà người khác khó có thể bắt chước được, bộ dáng tự tin đó khiến gương mặt xinh đẹp tăng thêm phong thái.
"Đoán chừng một khi tin tức hôm nay truyền ra, có lẽ sẽ làm cho phần lớn đàn ông ái mộ Phó Thị Trưởng đau lòng, không biết Phó Thị Trưởng có để ý việc tôi hỏi một chút về chồng cô hay không, cô cảm thấy anh ấy là người thế nào?" Diệp Trí Viễn níu chặt trái tim giả vờ thoải mái hỏi.
Trái tim của thư ký nhiễu loạn bởi vì phong thái ôn hòa này của anh, Đường Tố Khanh bởi vì lời của anh mà lọt vào trong ký ức gần đây, không có ai phát hiện ra anh khác thường.
Nghe vậy Đường Tố Khanh vừa sa vào hồi ức, vừa cười nhạt mà nói: "Anh ấy sao, là kiểu người gì thì tôi không nói lên được, có lúc nhát gan như con cừu nhỏ, có lúc lại rất có khí phách, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin, rất an toàn, có lúc vừa giống như một đứa trẻ nghịch ngợm ỷ lại, chỉ là có thể xác định chính là bản tính bá đạo lộ ra từ trong máu của anh ấy, nói chung anh ấy là một người tốt.".
Giọng nói sau đó ngay cả chính cô cũng thấy rõ thái độ hạnh phúc, loại ánh mắt sáng ngời này khiến trong lòng Diệp Trí Viễn khẽ chua xót đồng thời cũng vui mừng thay cô, cô sẽ không biết giờ phút này cô có bao nhiêu chói mắt, Diệp Trí Viễn nghĩ thầm trong lòng: có lẽ người người đàn ông kia rất thích cô, dù sao cô cũng ưu tú như vậy người nào không thương, ai sẽ không quý trọng đây?
"Nghe giọng nói của cô, cuộc sống của hai người nhất định rất hạnh phúc, đối với chuyện ngày hôm qua cô bị một đám phóng viên bao vây ngay ở văn phòng chính phủ, mà đêm hôm đó mọi tòa soạn tham dự sự kiện bao vây đó đều rối rít đóng cửa, có vài người cho rằng là sau lưng cô có người, không biết cô thấy sự kiện này thế nào?" Diệp Trí Viễn lấy một loại giọng nói bình thản ném ra vấn đề.
"Thật ra bây giờ nghĩ lại chuyện ngày hôm qua thì tôi còn rất sợ, những vấn đề kia ném ra không hết, càng hỏi càng sắc bén, những việc này cũng không phải thứ làm cho tôi sợ, bởi vì đám phóng viên ấy càng hỏi lên thì càng hưng phấn xông về phía tôi, loại cảm giác thiếu hụt không khí hít thở không thông đó chính là cảm giác khiến người sợ hãi, về chuyện những tòa soạn kia đóng cửa mà anh vừa mới nói thì sáng sớm hôm nay thư ký nói với tôi nên tôi cũng mới biết rõ, hi vọng chuyện này chỉ là trùng hợp, nếu không trong lòng tôi cũng run run rẩy rẩy, vừa nghĩ tới sau lưng của mình vẫn còn có một cái tay không biết lúc nào sẽ vươn ra, trong lòng khó mà không sợ được." Đường Tố Khanh chậm rãi giải thích cảm nhận trong lòng của mình, làm cho người ta rất dễ dàng nghĩ đến ngay lúc đó cô không có cảm xúc.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Diệp Trí Viễn cảm thấy áy náy đối với việc ngày đó mình chỉ bảo cấp dưới đừng tham dự vào sự kiện phỏng vấn cô ấy mà không có xuất hiện trợ giúp cô, nếu như khi đó anh có thể đoán được hậu quả, nếu như sớm che chở cô ở nơi đó, có lẽ cô cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, một người phụ nữ mạnh mẽ phải có bao biêu dũng khí mới có thể nói ra nỗi sợ hãi của mình với người khác như vậy, may nhờ người đàn ông mà anh cho là chồng cô xuất hiện kịp thời.
Diệp Trí Viễn lại hỏi tiếp mấy vấn đề khác sau đó không nỡ đứng dậy nói tạm biệt: "Cảm ơn Phó Thị Trưởng đã dành chút thời gian tham dự phỏng vấn của tôi, sau khi tôi viết bản thảo xong sẽ lập tức gửi qua cho cô xem, nếu như cô hài lòng thì chúng tôi sẽ xuất bản."
"Không cần đặc biệt đi một chuyến chỉ để đưa cho tôi xem, tùy ý là được." Vẻ mặt Đường Tố Khanh tin tưởng nói.
"Được, tôi biết rồi." Diệp Trí Viễn gật đầu một cái, con mắt đen xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn thẳng cô một cái, sau đó mặc cho thư ký dẫn đường, bình thản đi ra khỏi phòng họp.
Tiễn phóng viên đi, Đường Tố Khanh nhìn đồng hồ ở tay của mình một chút, lập tức lại đến lúc tan việc, nghĩ tới mình đã làm xong công việc liên quan trước khi phỏng vấn, lần này cô mới buông lỏng toàn thân đi tới bãi đậu xe lầu tầng.
Giống thường ngày, Đường Tố Khanh lái xe con của mình đi ra khỏi bãi đậu xe, vừa mới lái ra khỏi tòa nhà văn phòng chính phủ không bao xa liền nhìn thấy một đám người nhếch nhác dùng khăn trắng buộc trên đầu, trong tay giơ tấm bảng gỗ hoặc giấy da viết chữ bằng bút màu đỏ, hình thái đám người kia không đồng nhất, tổng thể làm cho người ta có cảm giác rất mất tinh thần.
Thời điểm Đường Tố Khanh nghi hoặc đám người kia tại sao lại xuất hiện ở cửa văn phòng chính phủ, đám người kia nhìn xe của cô giống như nhìn thấy sự vật gì một dạng, kích động đứng lên chạy tới chỗ cô, cản xe cô lại.
Có lần trước bị người bao vây dạy dỗ, mặc dù Đường Tố Khanh vẫn rất sợ hãi đối với một đám người nửa đường ngăn xe của mình lại, nhưng nghĩ đến đây bộ dáng đám người xuất hiện ở nơi này, đoán chừng là có chuyện gì khó xử, cô lập tức dừng xe, hít sâu sau đó trấn định đi ra khỏi xe con.
Làm cô không nghĩ tới là đám người này nhìn thấy cô xuống xe, lập tức quỳ đầy đất, hô to khóc lớn kêu gào: "Phó Thị Trưởng, chúng tôi rất xin lỗi, xin cô tha thứ cho chúng tôi đi! Về sau chúng ta sẽ không bao giờ xúc phạm cô nữa......".
Loáng thoáng nghe những lời này, lúc này Đường Tố Khanh bắt đầu sững sờ, nghi ngờ lên tiếng nói: " Mọi người đang làm gì đây? Nhanh lên, có chuyện gì từ từ nói, mọi người xem một chút người không biết còn tưởng rằng tôi làm mọi người thành thế nào đây?"
Nghe vậy, những người khác lập tức nghĩ đến mục đích mình xuất hiện ở nơi này, lúc này lập tức đứng lên, khóc lóc nức nở nói đầu đuôi câu chuyện, sau khi kết thúc vẫn không quên khóc lóc kể lể sự vô tội của mình, hi vọng cô đại nhân đại lượng tha thứ cho mình một lần.
Nghe những người này anh một câu tôi một câu kích động nói, rốt cuộc Đường Tố Khanh cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức hỏi "Mọi người nói có người cố ý làm cho mọi người phá sản sao?"
"Không phải người sau lưng cô sao? Ngày đó chúng tôi kích động vi bao vây cô, buổi tối hôm đó thì có một đám người áo đen xông vào công ty cảnh cáo chúng tôi, sau đó không bao lâu toàn bộ lợi nhuận đầu tư của chúng tôi ở bên ngoài thu vào giảm xuống cho đến rạng sáng hôm nay không thể không tuyên bố phá sản, chúng tôi còn tưởng rằng là ý của cô, Phó Thị Trưởng, chúng tôi thật sự biết sai rồi, xin cô tha thứ chúng tôi lần này đi." Một đám người rối rít nói.
"Nhà tôi cũng không phải là tổ chức hắc đạo, mọi người nói những việc này hoàn toàn do tổ chức hắc đạo, mọi người xác định không phải đắc tội với người nào ở bên ngoài làm cho người ta tới trả thù hả?" Đường Tố Khanh cười khổ nói, lúc này trong lòng cô cũng có nghi ngờ, nghĩ thầm xem ra chuyện này không phải trùng hợp, chỉ không biết người sau lưng là địch hay bạn? Thiện hay ác?
Đường Tố Khanh nghĩ thế nào cũng không ra người bên gối cô chính là vua tổ chức hắc đạo đứng đầu trong giới, ngay cả hắc đạo còn sợ hãi, huống hồ là bạch đạo.
"Không có, tôi tuyệt đối không có kẻ thù lớn như vậy, trừ ngày đó đắc tội với cô ra thì sau đó không đắc tội với người khác nữa, Phó Thị Trưởng, cô nhất định phải tha thứ cho chúng tôi, ngày đó phóng viên phỏng vấn cô là người mới, cô ấy không có kinh nghiệm, phương pháp có thể có chút quá mức, tuyệt đối không phải là cố ý, xin cô tin tưởng chúng tôi."
"Đúng vậy, Phó Thị Trưởng, cho tôi một nghìn lá gan tôi cũng không dám cố ý đắc tội với cô như vậy, cô nhất định phải lấy lại công bằng giúp tôi."
"Phó Thị Trưởng, những người khác có kẻ thù hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng mà tôi tuyệt đối không có kẻ thù, điều duy nhất làm sai cũng là lòng hiếu thắng mạnh mẽ của một nhân viên, hơn nữa nhân viên này vẫn bị liệt vào trong danh sách nhân viên bị sa thải."
Mọi người ồn ào lộn xộn nói.
Nghe giọng nói hò hét ầm ĩ này và ánh mắt tò mò của người đi đường xung quanh quăng tới, Đường Tố Khanh than nhẹ một tiếng, "Tôi muốn nói là tôi thật sự không biết rõ tình huống cụ thể của chuyện này, về phần những người áo đen mà mọi người nói kia thì tôi cũng chưa từng thấy qua, chỉ là mọi người yên tâm, tôi sẽ gọi đơn vị liên quan điều tra chuyện này một chút, đến lúc đó cho mọi người một hợp lý trả lời chắc canh, mọi người đi về chờ tin tức đi." Đường Tố Khanh nói lời chính nghĩa.
Đám người vốn đang hò hét ầm ĩ nghe cô nói như vậy, mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Lúc này Đường Tố Khanh mới ngồi vào trong xe con của mình, đầu có chút nhức đè cái trán, lái xe con chuẩn bị về nhà.
Buổi tối hôm đó, Sở Chiến vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về nhà, vừa đi vào cửa nhà, gặp phải màn đen thùi lùi và hơi lạnh vô tận, anh hơi sững sờ, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ cô gái nhỏ còn chưa về nhà? Mở đèn điện trong nhà ra, nhìn thấy cô vợ nhỏ lòng anh nhớ nhung giờ phút này đang nằm ở trên ghế sofa, vẻ mặt khó chịu ôm cái trán của cô.
Lúc này Sở Chiến sững sờ, một cỗ áy náy và ảo não hiện lên ở trong mắt của anh, anh lập tức bước nhanh đi tới, mang theo nửa là trách cứ, nửa là lo lắng nói: "Tại sao em về cũng không mở đèn không bật lò sưởi, còn đầu em làm sao vậy?".
"Anh đã về, em không sao cả, ông nội đâu rồi?" Đường Tố Khanh ngồi thẳng người nghi ngờ hỏi, cô vào cửa nhà một bước thì không nhìn thấy hai người bọn họ, làm việc cả ngày, nửa đường lại gặp đám người kia đột nhiên xuất hiện nói xin lỗi, Đường Tố Khanh đã rất mệt mỏi, cho nên về đến nhà lập tức nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi.
"Xin lỗi, anh về trễ, sáng sớm hôm nay ông nội đi theo nhóm người già ở cùng tầng đi ra ngoài một chút." Sở Chiến dịu dàng nói, bàn tay to ấm áp không kiềm hãm được thả vào trên huyệt thái dương ở trán cô chuẩn bị đấm bóp thay cô một chút, để hóa giải đau đớn của cô.
Đường Tố Khanh lấy bàn tay dịu dàng đó ra, cười nhạt mà nói: "Em không sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.".
Nghe vậy, mặc dù trong lòng Sở Chiến không vui đối với hành động của cô, nhưng vừa nghe thấy cô nói mệt chết đi, lập tức trong lòng anh không đành lòng, nhu hòa nói: "Nhanh đi nghỉ ngơi một chút, chờ anh làm cơm xong rồi sẽ gọi em.".
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, đi chậm tới phòng của mình.
Nhìn bóng lưng mệt mỏi này, Sở Chiến đau lòng, bước nhanh tới phòng bếp, vén tay áo lên hai ba lần bắt đầu nấu cơm, trong lòng anh có chút nghi ngờ đối với hành động cô gái nhỏ, nhưng nghĩ tới chắc chắn cô gái nhỏ vừa mệt vừa đói, không nghĩ nhiều bắt đầu nấu cơm.
Lần này Sở Chiến đi ra ngoài, vốn tưởng rằng tính toán thời gian tốt có thể kịp thời trở về nấu cơm, vậy mà sau khi tạm biệt ba người bạn tốt kiêm thuộc hạ thì xe chết máy nửa đường, sửa xe tốn hơn phân nửa thời gian của anh, cho nên anh mới về muộn như vậy.
Vốn là nấu cơm cần hơn một tiếng đồng hồ nhưng bị anh rút ngắn chỉ còn hơn nửa tiếng, ngay khi Đường Tố Khanh đang ngủ say sưa, lúc này Sở Chiến mới dọn thức ăn tốt rồi đi vào căn phòng, nhìn này mắt dưới mặt bóng đen mờ mờ cô gái nhỏ, Sở Chiến không đành lòng đánh thức cô, vô cùng đau lòng nói: "Bảo bối, em ăn cơm trước đã rồi ngủ tiếp.".
Đường Tố Khanh đang ngủ rất say sưa thì bị người đánh thức, trong lòng khẽ không vui, chỉ là vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm, nhìn x mắt cưng chiều yêu thích của, không vui mừng trong lòng cô biến mất như kỳ tích rồi, đúng lúc bụng cũng kêu lên ùng ục, cô ngượng ngùng rời giường chuẩn bị ăn cơm.
Một bữa cơm ăn thật vui vẻ, cô ăn một bát cơm thật to ở dưới con mắt yêu chiều của người đàn ông, lúc này cơn buồn ngủ cũng chạy mất, sau khi ăn cơm tối xong, cô vẫn Chiến bước vào phòng bếp hỗ trợ thu dọn lại phòng bếp ở dưới ánh mắt không cho phép của Sở.
Sau khi cô xử lý phòng bếp xong thì xem TV một lát, lúc này cô mới trở về phòng tắm rửa, tối nay để cho cô cực kỳ ngoài ý là người đàn ông nhất định phải quấn trêu chọc cô một lát trước khi ngủ thì tối nay cực kỳ dịu dàng yên tĩnh, không có quấy rối cô, điều này làm cho trong lòng Đường Tố Khanh không quen, nhưng cô vẫn an tĩnh trong lồng ngực ấm áp đó.
Sở Chiến nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi như thế thì đâu chịu cam lòng để cho cô nghỉ ngơi không tốt.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |