Anh ghen tỵ cùng mong đợi
← Ch.007 | Ch.009 → |
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi Đường Tố Khanh ăn xong điểm tâm liền theo ánh mắt mong đợi của ông Đường mang theo cái người được gọi là chồng của mình về căn hộ trong thành số S, bình thường cô luôn tuân thủ tốc độ, nên chạy từ nhà cũ về thành phố cũng gần một giờ, nhưng nay vì có cái người được gọi là chồng nhát như thỏ đế trong xe khiến cô hơi khó chịu gia tăng tốc độ lên rất nhiều, muốn dùng cách nhanh nhất để đưa anh về nhà.
Giang Thiếu Hiền nhìn quanh căn nhà một trăm hai mươi mét vuông trước mắt dù được quét dọn sạch sẽ nhưng không có cảm giác đó là một căn nhà thực sự, nó làm cho người ta chán nản khi ở bên trong.
Đây chính là ngôi nhà trong thành phố của Tần Khanh sao, mới vừa rồi cô đưa anh về đây sau đó liền lái xe đi làm, hồi tưởng lại cô giống như một tay đua xe chuyên nghiệp, khiến cho trong lòng anh vô cùng buồn bực, cô ghét anh đến thế sao?
Căn nhà này lúc trước anh có xem qua trên ti-vi, gọi là ngôi nhà của người giàu Giang Lệ, cả tòa lầu có năm mươi tầng, lầu dưới có hồ bơi công cộng, quán trà, phòng tập Gym, các khu vui chơi dành cho trẻ em, người ở trong khu chung cư này thuộc mọi thành phần từ quan cao cho tới thương nhân nhưng nhìn chung ai cũng phải là người giàu có. Nhớ lúc ấy người ta rao bán một căn nhà cũng hơn mười vạn tệ, có thể nói, người ở nơi này toàn là những người không bình thường.
Nhớ tới những thứ này lại càng khiến anh có cảm giác tự ti, anh đến từ một gia đình nông dân bình thường, hơn nữa còn là không công việc ổn định, việc duy nhất anh am hiểu chính là nấu nướng, căn bản là không xứng với cô, nếu không phải là ông nội coi trọng anh, ngay cả sống ở bên cạnh cô anh cũng chẳng có cơ hội.
Chính là bởi vì như vậy, anh mới phải cố gắng nắm lấy cơ hội này, nếu không ngay là ở bên cạnh cô cũng không được. Sau khi hiểu rõ những thứ này, Giang Thiếu Hiền đem đồ đạc của mình vào sắp xếp ở một chỗ, sau đó chuẩn bị quét dọn vệ sinh, nấu cơm, muốn dùng công việc nhà để lắp đầy lý trí của anh, tất cả đều thuận lợi tiến hành, chẳng qua là khi anh đang chuẩn bị làm cơm trưa đưa đến cơ quan cho Đường Tố Khanh, mở tủ lạnh ra, bên trong không có bất cứ đồ ăn gì, chỉ có một cổ khí lạnh bay ra bên ngoài, anh ngây cả người, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chuẩn bị đi siêu thị một chuyến.
---
...... Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới......
---
Lại nói về Đường Tố Khanh, hôm nay cô bất đắc dĩ phải đi làm sớm, qua cửa ghi danh, an ninh nhìn xe riêng của Phó Thị trưởng tiến vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm của văn phòng Chính phủ, lập tức cung kính cúi chào, trong lòng nghi ngờ, tại sao hôm nay hai vị quan lớn đều đi làm sớm như thế?
Đường Tố Khanh đem xe lái vào bãi đậu xe dành một vị trí khá tốt rồi dừng xe lại, lấy túi tài liệu ra, sau đó đi vào thang máy.
"Tố Khanh, đến sớm như vậy." Một giọng nói êm dịu vang lên phía sau lưng cô.
Đường Tố Khanh xoay người nhìn bóng dáng của người vừa đi tới, hơi sững sờ, ngay sau đó cười yếu ớt chào hỏi: "Thị trưởng, chào buổi sáng!".
Khóe miệng Âu Dương Khiêm trước sau vẫn nở một nụ cười giống nhau, con mắt dưới cặp kính đã đem cô quan sát một lượt từ đầu đến chân, mang theo từng tia ghen tỵ và tìm kiếm, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh cô, cùng cô đi vào thang máy.
"Hôm nay thế nào lại đi làm sớm như vậy? Anh nhớ em bảo mình về nhà cũ thăm ông nội mà, chẳng lẽ anh nghe lầm ư?." Âu Dương Khiêm mặt không biến sắc, chầm chậm hỏi, trong mắt là vẻ mong đợi được nghe câu trả lời.
Mong đợi? Mong đợi cái gì chứ? Đang mong đợi cô và người chồng kia không chung chăn gối sao? Đang mong đợi cô chán ghét chồng của mình? Hay là đang mong đợi cô ly hôn? Đang mong đợi cô yêu anh?
Có lẽ đều có hết! Nếu không giải thích thế nào chuyện ngày hôm qua anh bởi vì nghe được việc cô sẽ về nhà thăm chồng của mình, anh buồn bực ăn dấm, cả đêm không chợp mắt không thể làm gì khác hơn là đến cơ quan thật sớm đợi cô đến hỏi vài câu; giải thích thế nào chuyện anh vẫn nhớ cô... , vẫn muốn cô thuộc về anh; giải thích thế nào chỉ cần không gặp cô anh sẽ buồn bực sẽ lo lắng, không phải là bởi vì anh yêu cô gái nhỏ trước mặt sao? Yêu cô cho nên ghen tỵ khi cô ở bên cạnh người khác, yêu cô cho nên mong đợi cô sẽ yêu lại mình.
Nhưng cũng từ khi yêu cô anh trở nên rất hèn mọn, thật là có thể dùng câu 'quân gả ta chưa biết, quân biết ta đã yêu, may mắn quân không yêu ta, chờ đợi quân sẽ yêu'(1), nếu như anh gặp cô sớm hơn vào lúc cô chưa lập gia đình. Mặc dù anh luôn chủ trương chỉ cần thứ mình muốn thì anh sẽ không buông tay, nhưng anh không xác định được cô có yêu chồng của mình không, nếu cô yêu người kia, anh có cố gắng đoạt lấy cô thì chỉ càng làm cô chán ghét anh thôi, anh không muốn làm ra cái kết như thế, anh không dám nhìn vào nó.
1 (Câu này có thể hiểu là khi em lấy chồng thì anh chưa biết em, khi anh đã biết mình yêu em, thì em chẳng hề có tình cảm nào với anh. Hãy lấy đó làm may mắn và đợi chờ một ngày em sẽ yêu anh)
"Thị trưởng nhớ không lầm, nhà em cũng chỉ ở ngoài ngoại ô thôi, đi khoảng một tiếng đồng hồ là tới." Đường Tố Khanh không cảm thấy có gì không ổn, vẫn kiên trì giải thích cho anh.
"A, thì ra là như vậy, tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ?" Âu Dương Khiêm lơ đãng mở miệng nói.
Đường Tố Khanh nghi ngờ nhíu mày đẹp lại, cô không hiểu tại sao cấp trên của mình lại đột nhiên hỏi như thế, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua, sau đó đáp: "Sự tình đặc biệt? Không có ạ.".
"À, không có là tốt rồi." Âu Dương Khiêm có chút mất mác đáp một tiếng.
Anh còn mong đợi cô sẽ trả như thế nào đây, nói cô và chồng của mình đã có chuyện gì sao, nói cô yêu thương chồng cô bao nhiêu, nói cô cùng chồng đã có một đêm thật hạnh phúc, thậm chí còn so đo chuyện vì sao cô không ở cùng tầng với anh, đầu óc của anh ứ nước rồi sao mà lại nghĩ đến chuyện vô lý như thế, vô luận câu trả lời như thế nào, anh chỉ có thể núp trong bóng tối liếm vết thương mà thôi.
Thang máy nhỏ hẹp, Đường Tố Khanh đứng bên cạnh cái người gọi là ngài thị trưởng trong truyền thuyết có hơi bị áp lực, không khí càng ngày càng trầm thấp khiến con người ta chẳng thể nào thở nổi, chỉ muốn nhanh lên một chút thoát khỏi cảm giác kỳ quái này.
Bỗng dưng thang máy "đinh" một tiếng dừng lại ở tầng lầu thứ hai mươi hai, cô nhanh chóng bước ra khỏi thang máy đi về phòng làm việc của mình, trong lòng âm thầm cảm thán việc đứng cạnh người có chức vụ cao cấp quả nhiên quá nhiều áp lực, lúc này Đường Tố Khanh hoàn toàn quên mất chính cô cũng là một nhân viên cao cấp.
Trong thang máy lúc này chỉ còn lại Âu Dương Khiêm không thoải mái nhìn cô gái nhỏ đang hoảng hốt chạy ra khỏi thang máy, vô cùng buồn bực đi lên phòng làm việc của mình.
Anh cầm ống nghe điện thoại lên bấm số gọi vào phòng làm việc của thư ký riêng, không chờ đối phương lên tiếng, anh liền nói trước: "Tiểu Lâm, lịch trình hôm nay sắp xếp chưa?".
"Báo cáo thị trưởng, thư ký Lâm còn chưa tới ạ." Một giọng nói đang rung sợ của người ở đầu dây bên kia truyền đến.
"Hiện tại đã mấy giờ rồi mà nói tiếng chưa tới?, lúc tuyển chọn không phải nói cô ta rất ưu tú lắm sao? Còn cô là ai? Là ai quy định cô có thể tiếp điện thoại thay thư ký Lâm?" Âu Dương Khiêm tức giận nói, vốn cảm thấy thư ký Lâm là người rất cận trọng khi làm việc, không ngờ trễ như vậy còn chưa tới, khiến cho anh vừa buồn bực lại thêm hỏa khí cộng lại thành ra tức giận.
"Báo cáo thị trưởng, tôi là trợ lý của thư ký Lâm ạ, thư ký Lâm nói lúc cô ấy không có ở đây mà điện thoại phòng làm việc của cô ấy vang lên, tôi có thể giúp nghe điện thoại ạ, mà thật ra bây giờ cũng chưa đến giờ làm việc." Người trợ lý bên kia điện thoại dùng một giọng nói dịu dàng hết mức để trả lời, nhưng âm thanh của cô mọi lúc một nhỏ dần, bởi vì cô có cảm giác người bên kia điện thoại vô cùng tức giận, hơn nữa người kia còn là thị trưởng nữa, chỉ cần một câu nói cô có thể trở thành kẻ ăn xin ngay lập tức
Người trợ lý run rẩy chờ một lát không có nghe được thị trưởng nói gì cả, chỉ nghe được đối phương dập máy chấm dứt kết nối, sau đó trong điện thoại của còn những tiếng tút tút dài vô tận.
Ngày hôm nay, tâm tình thị trưởng không tốt, chuyện liền truyền khắp cả các tòa lầu, toàn thể nhân viên làm việc đều cẩn thận, chỉ sợ đắc tội với kẻ quyền thế, mà chuyện này - người khởi xướng là Đường Tố Khanh lại đang ngồi trong phòng làm việc phiền não về người gọi là chồng trên danh nghĩ của cô.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |