Truyện:Đồng Thể - Chương 05

Đồng Thể
Trọn bộ 18 chương
Chương 05
Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lâm Hề theo bản năng trốn phía sau Vô Song. Lúc chạng vạng, trong ánh sáng tà tà của vầng tịch dương, dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Hề cảm thấy hai người ấy hoặc là mở rộng cuộc chiến đấu tạo ra một cảnh trời đất u ám, hoặc là đi lướt qua như chưa từng biết nhau, nào ngờ Vô Song lại tiến lên hai bước, nắm cánh tay của Đồng Lăng nói: "Chậc, nói trước nhé, hôm nay tôi không muốn đánh nhau với cậu."

Đồng Lăng cười ôn hòa: "Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn." Lời vừa nói xong, sát khí xung quanh giảm xuống, Lâm Hề ngẩn ngơ, nhìn qua nhìn lại đánh giá hai người, không phải những người được đề cử vừa gặp mặt thì đánh nhau đến người chết kẻ sống sao? Không khí hòa thuận lúc này là chuyện gì xảy ra...

"Nha đầu đó vừa câm vừa điếc, cậu thay tôi nói với cô ấy là tôi bắt trộm cho cô ấy, cô ấy phải trả thù lao cho tôi." Vô Song lại duỗi tay ra.

Mắt Tiểu Nhu lộ ra sự khiếp đảm, giống như con thỏ nhỏ bị dọa, nắm chặt ống tay áo của Đồng Lăng, ẩn trốn sau lưng anh ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Vô Song.

Đồng Lăng quay đầu lại cười với cô ấy, giống như được an ủi, Tiểu Nhu gật gật đầu, buông lỏng tay ra, Đồng Lăng bước về phía trước, vừa lấy bóp da từ trong tay áo ra vừa chế nhạo Vô Song nói: "Vừa rồi Tiểu Nhu đã nói với tôi." Anh ta tiện tay lấy một xấp tiền nhỏ ra đưa cho Vô Song, ánh mắt Lâm Hề nhìn thẳng, trong này hẳn là có đến hai ngàn... Đồng Lăng cười nói: "Chút tiền ấy, tôi đưa là được rồi."

Vô Song cũng không khách sáo với anh ta, mới vừa lấy tiền, lại nghe Đồng Lăng nói: "Không ngờ mới đến thế giới này, không có gia tộc chống đỡ, Tử Thần lại chật vật như vậy, ngay cả một chút tiền như vậy mà cũng chẳng kiếm được? Chỉ dành dùng cách hạ đẳng như vậy..."

Ngữ khí của Đồng Lăng vẫn ôn hòa như trước, nhưng lời nói lại cay nghiệt sắc bén đến da mặt của Lâm Hề cũng đau, cô nghĩ Vô Song sẽ nổi giận, nhưng anh vẫn thản nhiên nhìn Đồng Lăng, phẫy phẫy tiền trong tay: "Như thế nào, muốn lấy lại à? Hết hy vọng rồi, tôi sẽ không trả lại cho cậu. Nhân lúc tôi không muốn ra tay với cậu thì cậu nhanh chóng rời khỏi đây, đi đi, đừng chướng mắt tôi."

Đồng Lăng cười, đắt tay cô gái bên cạnh rời khỏi đó: "Vô Song, da mặt của cậu lại dày lên không ít."

Nghe thấy câu nói cuối cùng này, Lâm Hề cảm thấy kỳ quái, quan hệ của Vô Song và người kia chắc là tốt lắm... Một xấp tiền đánh vào trán của Lâm Hề, Vô Song liếc mắt nhìn cô: "Nói rồi không phải đi cướp mà. Sau này nếu cô lại tìm lý do để không nấu cơm, tôi sẽ xé sách."

Khóe môi Lâm Hề giật giật: "Lấy tiền như vậy, anh không có cảm giác đau như bị tát mặt à?"

"Tại sao lại phải có cảm giác đó." Vô Song giữ lấy tay Lâm Hề."Đi mua thức ăn, tôi muốn mua táo xanh và thịt xào chua ngọt."

Đối mặt với tên mặt dày như vậy Lâm Hề thở dài một tiếng.

Lâm Hề vốn tưởng rằng chỉ gặp Đồng Lăng một lần rồi thôi, ngày hôm sau lúc cô muốn đi ra ngoài, Vô Song lại muốn đi theo cô. Lâm Hề chết sống cũng không cho anh đi cùng, ai biết Vô Song có thể xông vào trong tiệm sách làm ra những chuyện gì, bình thường Vô Song quậy phá cô cũng chẳng sao, nhưng không thể để cho anh ta gây ra chuyện với Quý Nhiên nữa. Hai lần tránh né từ chối, Vô Song nheo mắt lại, đánh giá Lâm Hề từ trên xuống dưới: "Chậc, sáng sớm rời khỏi nhà, tôi còn chưa nói gì với cô? Cô lén đi trộm người à? Như vậy cũng chẳng thấy ánh sáng đâu."

Như bị đâm đến chỗ đau, mặt Lâm Hề đỏ lên, lớn tiếng nói: "Tôi đi đọc sách! Ai trộm! Anh mới đi trộm đó!" Nói đến đây, Lâm Hề chỉ vào cổ của anh."Tự anh nhìn xem, trên đó vẫn còn dấu kìa!"

Vô Song nhìn lướt qua cổ Lâm Hề, ở nơi động mạch có một vệt màu đỏ khi ẩn khi hiện, chỗ đó nếu đặt trên người anh... Anh chau mày: "Cái này không phải là do cô cắn sao."

Cả người Lâm Hề cứng đờ, choáng váng: "Tôi... khi nào?"

"Lúc bị Phược Linh nhập vào." Vô Song sờ sờ dấu vết trên cổ mình."Vừa cắn vừa liếm có thể không hồng sao." Hơn nữa... Khi đó anh còn có suy nghĩ... Vô Song ho một tiếng, xóa tan những suy nghĩ lung tung trong đầu, nói: "Điều này cũng không quan trọng, dù sao mấy ngày nay tôi sẽ đi theo cô."

Ánh mắt của Lâm Hề dừng lại trên cổ anh, nghe thấy lời này thì lập tức hoàn hồn, nói: "Ban ngày không phải là cả người anh mệt mỏi sao, theo tôi làm gì!"

"Chậc, cô cho rằng tôi thích nhìn thấy cô lắm sao? Đồng Lăng không phải ngồi không, ngày hôm qua đối mặt với anh ta, anh ta đã đọc hết suy nghĩ của cô, anh ta đã biết nơi ở và lối sống quen thuộc của cô, nói cách khác anh ta có thể mai phục ở một nơi nào đó để giết chết cô. Cô nói xem, cô có mấy mạng để cho người ta chơi đùa."

Trong đầu hiện lên các hình ảnh cô bị phơi thây trên đường, Lâm Hề rùng mình: "Vậy... anh đi theo tôi đi... nhưng mà không được gây sự, không được quấy rối!"

Vô Song lại nheo mắt: "Cô thật sự muốn đi trộm người à."

Nghe đến đây, Tứ Ly nằm ở trên sô pha cười khanh khách ra tiếng: "Ai u, Song Nhi, cậu ghen tị nha, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu quan tâm người khác như vậy đó."

"Ở lại nơi này mặt dày mày dạn ăn nhờ sống nhờ chẳng có ích lợi gì, hơn nữa..." Vô Song liếc nhìn Lâm Hề."Nếu không phải rễ mạng sống bị người ta nắm, ai quan tâm đến loại phụ nữ dễ bị dọa đến chết ngất chứ."

"Ai nắm rễ mạng sống của anh!" Lâm Hề đỏ mặt hô to."Anh nói chuyện cho rõ ràng chút được không, đừng có mập mờ như vậy!" Cô ôm chặt sách trong lòng, quay đầu bước đi. Sau lưng là tiếng cười điên cuồng của Tứ Ly và tiếng quát nhẫn nhịn của Vô Song: "Cậu còn cười nữa thì tôi cắt lưỡi cậu đó!"

34.

Trong tiệm sách, Lâm Hề đang ngồi ở trên bàn đọc sách, Vô Song nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm, không chê bẩn mà nằm trên mặt đất, nếu không phải anh luôn ngáp, thì người bước vào cửa sẽ nghĩ anh là xác chết nằm trên đất.

Ngón tay nắm chặt cán bút đến trắng bệch, cuối cùng Lâm Hề không thể nhịn được nữa, đập bàn, tức giận nói: "Anh muốn ngủ thì cứ ngủ! Đừng phát ra cái tiếng woh, woh nữa! Ầm ĩ chết được!"

"Chậc, ban ngày cũng không phải buổi tối, nếu tôi ngủ, woh... Phản ứng sẽ chậm, cô vô dụng như vậy, một đao chém xuống sẽ chết, tôi không muốn chết oan uổng như vậy." Vô Song trợn mắt nhìn trần nhà."Bảo cô ở nhà đi, có tivi xem ai thèm làm phiền cô chứ. Woh..."

Lâm Hề hận đến nghiến răng, đúng lúc đó có một bóng người bước vào, Lâm Hề quay đầu nhìn, đúng là"ông chủ" Quý Nhiên, cô cả kinh, liếc mắt nhìn Vô Song đang nằm bất động, cười nói: "Chậc, không phải bạn nói là gần đây phải tham gia cuộc đua sao?"

Quý Nhiên nhìn thấy Vô Song đang ngủ trên đất, ngây người trong chốc lát, mới hồi phục tinh thần trả lời: "Ừ, đúng vậy, không có thời gian rảnh luôn, vốn muốn gọi điện thoại cho bạn, kết quả ngày đó mình sơ ý không hỏi số điện thoại di động của bạn, nên nói dối thầy là đi ăn cơm mới chuồn đến đây, ha ha, Lâm Hề bạn cảm thấy công việc này có gì không quen không?"

Lâm Hề vội xua tay: "Không có, không có, cũng không có chuyện gì, mình chỉ ngồi đây thôi, vừa đúng lúc nơi này có rất nhiều sách chuyên ngành, hoàn cảnh cũng rất yên tĩnh..."

"Woh..."

Tiếng ngáp đột nhiên cắt ngang lời nói của Lâm Hề, Quý Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vô Song: "A, anh ta là?"

"Ừm... anh ấy là anh họ của mình, bà con xa. Hôm nay đến đây thăm mình." Vô Song lười biếng nâng đầu, nhìn Quý Nhiên lại ngáp một cái to, tựa như bây giờ anh đang ngủ ở trong nhà mình. Quý Nhiên xấu hổ, Lâm Hề áy náy cười."A ha, anh ấy đang làm trong ngành nghệ thuật..."

Quý Nhiên lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lại cẩn thận nhìn Vô Song, anh ta nói: "Hôm nay anh họ của bạn đang chơi trò COSPLAY à, bộ quần áo này rất có khí chất nam nhi, thoạt nhìn chắc là rất mắc."

Lâm Hề lau mô hôi trên trán, còn chưa mở miệng, Vô Song khen một tiếng rồi dường như trầm ngâm: "Ừ, khiếu thẫm mỹ của anh cũng không tệ lắm." Anh ngồi dậy, tựa vào giá sách khoanh tay đắc ý nói."Bộ quần áo này có thêm mười tám viên tinh thạch tạo thành một pháp trận hỗ trợ lẫn nhau, trong áo có một độ ấm cố định, phòng ngự rất mạnh, đao kiếm bình thường không thể chém được nó, tốc độ tự hồi phục và làm sạch của nó không có áo giáp tinh thạch nào sánh kịp."

Lâm Hề run run khóe miệng cười đến khô khốc, người bình thường ai có thể hiểu nổi cách nói này chứ!

"Wa, quả nhiên là bộ quần áo tốt!" Quý Nhiên nói rất tự nhiên, khiến cho Lâm Hề kinh hãi đảo mắt nhìn anh ta, Quý Nhiên cười nói: "Điều quan trọng nhất là anh mặc vào rất đẹp trai, đi trên đường nhất định có rất nhiều mỹ nữ quay đầu lại nhìn anh đó ha ha!"

Vô Song cong môi cười, kiêu ngạo nói câu học được trong phim kiếm hiệp: "Đương nhiên như thế."

Quý Nhiên cười ha ha. Lâm Hề nhìn thấy hai anh chàng đang cười thoải mái bỗng nhiên cảm thấy được giống như mình đang bị gạt sang một bên...

Chuông điện thoại vang lên, Quý Nhiên lấy di động ra, vỗ đầu: "Ai nha, không xong rồi, mình phải trở về." Anh ta vẫy tay gọi Lâm Hề ra ngoài tiệm, cười nói."Người ta nói người làm nghệ thuật tương đối có tính trẻ con, quả nhiên hôm nay mình dùng chiêu mà bình thường mình hay lừa đứa cháu ở nhà lại rất hữu dụng với anh ấy."

Quả thật đôi khi Vô Song cũng là đứa trẻ đầu gấu... dễ bị lừa. Quý Nhiên gãi gãi đầu, nói: "Tuy rằng mình là người ngoài không thể nói chen vào chuyện nhà của bạn nhưng vừa rồi nhìn bạn giống như có chút bất mãn đối với anh họ..."

"Ơ, à, không phải mình..."

"Nếu hai người có cãi vã mâu thuẫn gì thì cũng nên nói chuyện với nhau để hòa giải, người làm anh trai mà bị em gái chán ghét thì nhất định rất đau lòng, buổi chiều hôm nay cứ để cho anh ấy ở đây, bạn cũng đừng đuổi anh ấy đi, anh họ của bạn rất đẹp trai, để cho anh ấy ngồi ở tiệm sách nói không chừng cũng có thể mời chào được nhiều khách hàng hơn, mình đi trước đây."

Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh ta, sau đó gục đầu xuống, đỏ mặt gật gật đầu: "Ừ, đi thong thả."

Nhìn theo Quý Nhiên đi xa, tình cảm mông lung đang tràn ngập trong mắt Lâm Hề, người cẩn thận lại dịu dàng biết mấy...

"Ừm, không ngờ mắt nhìn bạn trai của cô cũng không tồi." Vô Song đang cắn một quả táo đứng ở bên cạnh Lâm Hề nhìn theo Quý Nhiên đi xa, Lâm Hề chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Vô Song: "Anh lấy quả táo ở đâu vậy?"

"Ở trong hộc bàn."

"Đó là của người khác, sao anh có thể tùy tiện ăn bậy được chứ!"

"Chậc, có sao đâu, lát nữa trả lại cho anh ta hai trái luôn." Vô Song lắc đầu thở dài."Cô, một người phụ nữ tính toán chi li như vậy sao mà xứng đôi với người ta được chứ, cô nên thay đổi bản thân đi."

Xứng hay không xứng... có liên quan gì đến anh! Lâm Hề âm thầm nắm chặt bàn tay, anh so với Quý Nhiên mới thật sự là khác nhau một trời một vực đó!

35.

Lâm Hề chưa từng nghĩ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc bốn giờ rưỡi chiều, khi Vô Song đang lớn giọng thúc giục, Lâm Hề chẳng có cách nào đành phải ôm đống sách chuẩn bị đóng cửa chạy lấy người, mau chóng về nhà nấu cơm cho hai tên quỷ đói, nhưng khi cô mới bước ra khỏi tiệm sách, còn chưa khóa cửa, chợt nghe tiếng thét chói tai của một người nữ sinh: "A! Cô là ai! Đang làm gì vậy!" Lâm Hề mờ mịt chẳng hiểu gì quay đầu lại, đã thấy một nữ sinh tóc quăn mắt to đang chạy đến, chỉ vào cô, miệng hô lớn."Cô muốn làm gì!"

Lâm Hề khó hiểu, ngơ ngác trả lời: "Tôi... khóa cửa đó."

"Đây không phải là cửa tiệm của cô dựa vào đâu mà cô dám khóa cửa! A, chẳng lẽ là cô đang trộm đồ!" Cô gái nhìn lướt qua mấy cuốn sách tham khảo Lâm Hề đang ôm trong lòng, mắt mở to đến lồi ra, lớn tiếng nói."Quả nhiên cô là kẻ trộm!"

Lâm Hề xấu hổ, thấy nữ sinh càng chạy đến gần, Vô Song vốn luôn đứng bên cạnh cô thân hình đã vút qua, trong nháy mắt liền đứng trước mặt nữ sinh, anh tiện tay vỗ một cái, đẩy cánh tay của nữ sinh đang chỉ vào mặt Lâm Hề xuống, sau đó khoanh tay ghét bỏ nhìn cô ta: "Chậc, líu ríu cãi vã, ồn ào chết được."

Tuy rằng vốn không hiền lành mấy, nhưng giờ khắc này Lâm Hề cũng lại có được một cảm giác cân bằng khó hiểu, thì ra Vô Song không phải chỉ chán ghét mình cô, mà là chán ghét tất cả mọi người, bao gồm cả mỹ nữ.

Nữ sinh kia ngây người trong chốc lát, sau đó trừng mắt nhìn Vô Song: "Anh dám đánh tôi!"

"Không tin sao, có thể làm lại lần nữa." Vô Song không mặn không nhạt nói. "Bổ sung một câu, cái này không gọi là đánh."

"Anh!" Nữ sinh tức giận đến nói không nên lời."Chưa thấy hạng đàn ông nào giống như anh vậy!"

Vô Song nheo mắt: "Cô muốn lặp lại hơn nhiều lần nữa à?"

Nghe ra thì hình như ngữ điệu của anh đã hơi thay đổi, Lâm Hề vội vàng chen lên, ngăn cản ở trước mặt Vô Song, đẩy anh ra phía sau, sau đó cười với nữ sinh kia rồi nói: "Cô à, tôi không phải là kẻ trộm, là Quý Nhiên, ừ, ông chủ của tiệm này mời tôi đến làm người quản lý tạm thời giúp anh ta trông coi tiệm, mấy cuốn sách này là tôi cảm thấy buổi tối lúc tiệm đóng cửa cũng không có ai vào đọc, cho nên mới định mang về nhà đọc, không phải trộm."

Nữ sinh nghe xong lời này nhướng mày, lực chú ý một chút chuyển về phía Lâm Hề: "Quản lý tạm thời?" Cô ta có chút không vui mà bĩm môi."Cửa hàng chẳng có ai trông coi mà anh ấy cũng chẳng nói với tôi...Vì sao Quý Nhiên lại muốn mời cô? Cô và anh ấy có quan hệ gì?" Giọng điệu của câu nói này cực kỳ không tốt.

Nghe xong câu nói giống như đang đối đầu với kẻ địch của cô nàng, Lâm Hề ngây ngốc thất thần nhất thời không thể trả lời, tuy rằng giúp Quý Nhiên trông chừng tiệm là lòng tham nổi lên nhất thời, nhưng cô cũng chẳng có cách nào phủ định tâm tư của mình, cô muốn tiến gần hơn đến bên cạnh Quý Nhiên, càng muốn hiểu thêm về cuộc sống của anh ta... Một câu vô cùng đơn giản "Không có liên quan hệ gì" nhưng cô lại luyến tiếc nói ra miệng.

Vô Song liếc mắt đánh giá nữ sinh tóc quăn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên mở miệng nói: "Chết tâm đi, giữa bọn họ không có chỗ cho cô."

Lâm Hề ngẩn ra, còn tưởng rằng Vô Song đang châm chọc mình, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn, đã thấy Vô Song nhìn chằm chằm nữ sinh kia, nghiêm trang nói: "Bọn họ đã ở cùng một chỗ, chính mắt tôi chứng kiến. Cô nói xem bọn họ có quan hệ gì."

Tựa như sấm chớp giữa trời quang đánh thẳng vào đầu Lâm Hề, Vô Song, cái tên Vô Song kia cư nhiên đang giúp cô! Không... Không đúng, điểm quan trọng không phải điều này, cô và Quý Nhiên ở cùng một chỗ khi nào thế!

Cô gái tóc quăn mắt to hiển nhiên so còn kinh hãi hơn cả Lâm Hề, cô ta giống như bị sức mạnh nào đó đánh ngã, chân mềm nhũn, lui về phía sau một bước, nói: "Anh tận mắt nhìn thấy bọn họ xảy ra quan hệ!"

Lâm Hề kinh hoảng lắc đầu: "Không không! Chúng tôi không có xảy ra quan hệ gì hết! Chúng tôi không có quan hệ này! Ai nha, ý tôi nói, chúng ta không có quan hệ gì!"

Vô Song thản nhiên nói tiếp: "Ý cô ấy nói, chuyện đó chẳng có liên quan gì đến cô?" Ánh mắt lãnh đạm, không thể nghi ngờ của anh khiến cho cô gái tóc quăn mắt to chịu một đả kích lớn: "Cô... Các người..." Nữ sinh ôm lấy lồng ngực như đang bị trọng thương, mắt hạnh rưng rưng, hai mắt đẫm lệ mông lung bỏ chạy mất.

Gió lạnh cuốn lá rụng điêu tàn lả tả rơi, Lâm Hề ngẩn ngơ xoay người khóa cửa, sau đó ôm sách về nhà.

36.

Mãi đến khi trở về hoa viên của khu nhà cô ở, bốn phía ít người, Lâm Hề mới dừng bước chân, dáng hình cô tiều tụy, ngửa đầu nhìn Vô Song: "Anh... Vì sao anh muốn hại tôi?"

Lâm Hề nghĩ thầm, rốt cuộc Quý Nhiên có thích cô hay không thì còn chưa rõ, cô chưa từng nghĩ sẽ đem phần tình cảm này thổ lộ hết ra ngoài, thầm nghĩ một mình mình âm thầm thích là được rồi, cô gái vừa rồi đã nghe cô có quan hệ cái gì đó không tầm thường với Quý Nhiên, nếu cô ta đến khóc lóc kể lể trước mặt Quý Nhiên, cái gì là đã xảy ra quan hệ, cái gì là giữa bọn họ không có sự tồn tại của cô ta, vậy sau này khi cô gặp Quý Nhiên, rốt cuộc da mặt phải dày bao nhiêu mới dám nhìn thẳng anh!

Lâm Hề chỉ mới ngẫm lại đã cảm thấy mình sắp phát khóc rồi.

Vô Song lại nói: "Hại cô? Rõ ràng tôi đang giúp cô mà."

Lâm Hề xiết chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh, cái này... tính là giúp cái gì!"

"Cô xem, cô gái kia đã biết khó mà lui rồi, không dám tranh giành người yêu với cô nữa. Diệt trừ một đối thủ có thực lực, chẳng lẽ không phải là giúp cô sao? Ai, tuy rằng cô là một con người khác của tôi, nhưng tôi không thể không thừa nhận, ngay cả điều kiện ngoại hình thì con bé vừa rồi cũng đã hơn cô ba bậc. Nếu so sánh về thực lực thì cũng rất khó khăn, cho nên..."

"Cho nên... Anh cho rằng chuyện này giống như tôi muốn đi toa-let thì anh chụp luôn chậu phân lên đầu tôi! Anh thấy đây là trợ giúp sao! Rõ ràng anh là kẻ gây ta tai vạ! Đúng là hãm hại! Đúng là mưu đồ gây rối!"

Vô Song không vui nheo lại mắt: "Chậc, cô đúng là loại phụ nữ chẳng biết tốt xấu gì hết."

"Hình như anh cũng chẳng có tư cách nói tôi!"

Hai người đấu mắt với nhau kịch liệt, đúng là đang đấu quyết liệt thì lùm cây bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: "Này, đừng ầm ĩ nữa!"

Ánh mắt Vô Song lạnh lùng, nghiêng người sang một bên, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một liêm đao thật lớn đang xoay chuyển giống như có ma thuật vậy, chỉ nghe ba tiếng "Leng keng đinh" giòn vang, phiến đá dưới chân Lâm Hề hình như bị cắm ba lưỡi dao, lưng Lâm Hề chảy mồ hôi lạnh, tảng đá cũng bị nứt ra, nếu cắm thẳng vào trên người thì không phải sẽ bị thủng một lỗ à...

Cô nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy có hai người ngồi trên chiếc ghế đá đặt giữa bồn hoa, đúng là Đồng Lăng và Tiểu Nhu đã gặp ngày hôm trước, Tiểu Nhu đang cầm bút và tập tranh, hiển nhiên không biết vừa rồi Đồng Lăng đang làm gì khi ở bên cạnh cô ấy. Đồng Lăng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tựa như vừa rồi anh ta chẳng làm gì cả, anh ta vẫy vẫy tay: "Đến xem bức tranh mà Tiểu Nhu vẽ cho hai người này."

Đã trải qua nhiều lần thấy cảnh chém giết và bị giết, Lâm Hề cũng có đề phòng, cô ở phía sau Vô Song nhỏ giọng hỏi: "Có phải đang lừa gạt chúng ta hay không vậy?"

Vô Song im lặng trong chốc lát, lại thu hồi liêm đao đang cầm trong tay lại, nói: "Không có sát khí, qua đó xem xem." Lâm Hề nhìn ba mũi ám khi như đinh cắm vào đá kia, nuốt nước miếng, suy nghĩ, thì ra, loại trình độ này đối với Vô Song xem ra là an toàn... Hoặc là, trước kia Vô Song và Đồng Lăng có mối quan hệ rất tốt trong tình huống này vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của đối phương.

*****

Lâm Hề nhắm mắt đi theo phía sau Vô Song đến trước mặt bọn họ, Tiểu Nhu giống như bị kinh sợ, vội ngẩng đầu mạnh, chỉ nhìn Vô Song một cái thì sợ đến mức lập tức sắc mặt tái nhợt, vội ẩn trốn bên cạnh Đồng Lăng, ngay cả tập tranh và cây bút chì cũng chẳng cần, để mặc chúng rơi trên mặt đất.

Đồng Lăng tươi cười dịu dàng, vỗ nhẹ đầu của Tiểu Nhu như là đang an ủi cái gì đó.

Lâm Hề ló đầu ra nhìn Vô Song, lại quan sát Đồng Lăng, cảm giác hình như là bên phía cô có sát khí nhiều hơn một chút, lập tức Lâm Hề cảm thấy có thêm chút dũng khí, cô xoay người nhặt tập tranh và cây bút lên, trên cuốn kí họa rơi trên mặt đất còn có một bức tranh vẽ bằng bút chì, bút pháp mềm mại đường cong tinh tế, vẽ một nam một nữ đứng trong vườn hoa chia làm hai bên, hình như cô gái đang nói cái gì đó, nét mặt phẫn nộ, nhưng trong mắt lại chỉ có người đối diện, mặc dù anh chàng kia chỉ liếc mắt nhìn cô gái, nhưng trên nét mặt lại mang theo vài phần chuyên chú không thể nói nên lời, thoạt nhìn hai người này... Giống như là đôi tình nhân đang giận nhau, tranh cãi ầm ĩ rồi lại vô cùng thuận hòa.

Đây là... Bức tranh vẽ bọn họ sao? Dưới ánh mặt của người ngoài, cuộc tranh cãi giữa cô và Vô Song cư nhiên là dạng này...

Không biết vì sao vành tai Lâm Hề lại đỏ lên, cô vội chụp lấy tập tranh đưa cho Tiểu Nhu: "Cái kia, bức tranh vẽ rất đẹp, nhưng hơi không đúng lắm với tâm trạng của người làm mẫu thì phải."

Nói xong lời này, Lâm Hề mới nhớ ra Tiểu Nhu không nghe thấy giọng nói của cô, khi cô đang suy nghĩ là có nên viết ra giấy không thì bỗng nhiên Đồng Lăng vuốt đầu của Tiểu Nhu nói: "Tiểu Nhu, chị ấy khen em vẽ đẹp đó." Tiểu Nhu trộm nhìn Lâm Hề, sau đó tiếp nhận tập tranh, dùng thủ ngữ ra hiệu thay lời cảm ơn.

Lâm Hề ngạc nhiên nói: "Cô bé có thể nói chuyện với anh?"

Đồng Lăng thở dài: "Chỉ có thể nghe được lời tôi nói."

Là bởi vì năng lực của thế giới kia à...

Vô Song nhíu mày: "Cậu đến thế giới này nuôi trẻ con à? Hơn nữa hôm nay, tôi tổng cộng đã thả cậu ba lần, sự bất quá tam, lần sau gặp lại cậu đừng lưu thủ, tôi cũng sẽ không lưu tình."

Ba lần? Lâm Hề qua lại nhìn hai người, ngày hôm qua một lần, hôm nay một lần, tổng cộng cũng mới hai lần, chẳng lẽ lúc trước hai người bọn họ đã từng giao đấu? Đồng Lăng cười nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không cầu xin cậu buông tha cho tôi, Vô Song, là cậu tự mình xử trí theo cảm tính."

Lâm Hề nhớ lại vài lần trước đây lúc Vô Song ở trước mặt cô hỏi người khác "Anh muốn chết như thế nào", máu lạnh tàn nhẫn như vậy, giết người giống như cắt củ cải, người như vậy cũng biết xử trí theo cảm tính?

Vô Song lại nhìn chằm chằm Đồng Lăng, im lặng hiếm thấy. Sau một lúc lâu, Vô Song khoanh tay hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Tay của Đồng Lăng không hề chạm vào người của Tiểu Nhu, bỗng nhiên Tiểu Nhu hốt hoảng giống như là bị chặt đứt cảm quan, Đồng Lăng cười dịu dàng với cô ấy, tuy Tiểu Nhu không muốn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh, không quấy rầy cuộc trò chuyện của anh ta.

Thấy Tiểu Nhu như vậy, chút ảm đạm trong đáy mắt Đồng Lăng lập tức liền bị nụ cười tươi luôn tồn tại thay thế, anh ta nói: "Nhiều thế hệ bô tộc Đọc Tâm giỏi văn chẳng giỏi võ, so với chức vụ tôn chủ, thì càng thích hợp đảm đương chức vụ quân sư hơn, tôn chủ tiền nhiệm xem như là trường hợp đặc biệt của tộc tôi, nhưng trường hợp đặc biệt như vậy sẽ không thể lặp lại lần nữa. Tôi không muốn đoạt tôn vị, người trong gia tộc cũng biết tính cách của tôi không làm được tôn chủ, cho nên lần này bộ tộc Đọc Tâm cam nguyện lấy thân phận là một trong bảy tộc thần phục Tử Thần, tôi nguyện làm người đi theo anh..."

Vô Song nheo mắt lại, xoay người liền đi: "Đáp án của tôi cậu có thể hiểu rồi."

"Vì sao không muốn?" Đồng Lăng nói."Là sợ hãi lúc người dự tuyển bị 'lạc tuyển' hết cậu phải chính tay giết tôi sao? Không muốn người yếu kém đi theo cậu, là sợ hãi đến cuối cùng cậu phải tự tay giết từng người một trong số bọn họ? Bởi vì sợ hãi bạn thân phản bội, cho nên cậu không kết bạn, điều này không thể chứng mình cậu sáng suốt gì hết, chỉ có thể chứng minh, Vô Song, chính bản thân cậu là uy hiếp lớn nhất không bỏ xuống được."

38.

Về đến nhà, ăn cơm xong, Lâm Hề vào trong phòng đọc sách theo thường lệ, Tứ Ly lén theo vào trong phòng cô rồi hỏi: "Hôm nay cô hôn Song nhi à? Sao cậu ta vẫn còn mất hồn vía thế kia?

Lâm Hề chống trán, kể cho anh ta nghe chuyện gặp Đồng Lăng, sau khi Tứ Ly nghe xong cũng trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng Lâm Hề không nhịn được tò mò hỏi: "Vô Song anh ta, tôi cảm thấy anh ta chẳng giống loại người bị tình cảm ràng buộc, bình thường anh ta luôn có dáng vẻ chẳng để tâm đến chuyện gì hết, miệng lại độc, tính tình lại không tốt, còn lạnh nhạt như vậy..."

Tứ Ly vươn tay đầu ngón tay lắc qua lắc lại: "Chị dâu à, Song nhi chỉ lạnh lùng với người ngoài, nếu như đã được cậu ấy xác định trong pham vi người thân quen, cậu ấy chẳng lạnh nhạt như vậy đâu." Tứ Ly ngồi xuống giường của Lâm Hề, bắt chéo chân nói."Có lẽ là bình thường cậy ấy cũng không có mối liên hệ với nhiều người, người có thể khiến cho Song nhi nói hơn mười câu với kẻ đó phân chia thành hai loại một là kẻ địch rất mạnh, hai là người thân thiết với cậu ta."

Lâm Hề dựa theo tiêu chuẩn này mà định vị vị trí của mình, nhưng cô phát hiện ra rằng rất khó để xác định vị trí của mình...

"Năm đó trong trận đấu chọn lựa người được đề cử và tộc trưởng, mấy chục đứa trẻ trong bộ tộc Tử Thần bị nhốt tại cùng nhau, chỉ cho phép hai đứa trẻ còn sống cuối cùng đi ra khỏi cửa nhà lao, lúc trước tôi rất nhát gan, bị nhốt trong lồng sắt sợ đến run rẩy, thấy kẻ nào bị bắt vào đều tiến đến nói chuyện với kẻ đó, ai nha, bây giờ ngẫm lại, cũng may mắn là lúc còn nhỏ tôi nói nhiều nên mới có thể sống đến bây giờ. Nhớ lại cũng cảm thấy rất đáng sợ, trong một đêm mấy chục đứa trẻ chém giết lẫn nhau đến lúc chết, ở trong lồng không ai có thể trốn chạy được, chỉ cần chậm một chút sẽ không còn mạng, lúc ấy tôi bị đọa đến choáng váng, bây giờ chỉ nhớ rõ cuối cùng có người kéo lấy tay tôi kéo ra khỏi lồng sắt."

Lâm Hề cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì sao chuyện máu tanh tàn nhẫn như vậy mà anh ta kể một cách nhẹ nhàng giống như chẳng có can hệ gì đến anh ta, một cuộc đấu tranh giành sự sống... rất phổ biến ở thế giới đó sao?

"Đến bây giờ những cảnh tưởng trong ký ức ấy hãy còn mới mẻ trong tôi, đời này lần đầu nhìn thấy nhân vật lớn như tôn chủ vậy, tôn chủ có điểm không hài lòng tôi, nói tôi không phải đi ra bằng chính bản lĩnh của mình, tôi sợ tới mức chân cũng đang run, đứa trẻ đang nắm lấy tay tôi còn dám nói lại với tôn chủ, nói, chỉ còn hai người chúng tôi, ông nhìn đủ chưa, không thì ông chém chết chúng tôi luôn đi." Tứ Ly cười nói. "Cho đến bây giờ tôi vẫn không học được dáng vẻ bá đạo ấy... Ha... ha."

Trong đầu đau nhức, giống như trong nháy mắt này, Lâm Hề thấy được dưới ánh mặt trời, cả hai đứa bé trai người đầy máu đang quỳ trên mặt đất, trước mặt chúng là một người đàn ông đang mặc quần áo sang trọng, sau lưng chúng là một cái lồng thật lớn, trong lồng một màu đỏ tươi như chiến trường Tu La.

Lâm Hề day day đầu, cảnh tượng kia lướt qua trong giây lát, giống như là trước kia đã từng nhìn thấy trong mộng.

"Mãi cho đến bây giờ, cô đừng nhìn cái dáng vẻ không biết sống chết của Song nhi, nếu có người vượt qua cậu ấy mà dám khi dễ chúng ta, cậu ấy sẽ rất tức giận." Khi Tứ Ly đã nói ra mục đích của mình, bỗng nhiên Lâm Hề nhớ tới ngày đó cằm cô bị kẻ đuổi theo cắt một đường, sau đó là cảnh tượng Vô Song vô cùng tức giận, à... Cô có thể dựa vào đây mà phán định rằng, kỳ thật Vô Song là đã chia cô vào loại "người quen thân thiết"?

"Là kẻ địch thì dễ rồi, còn nếu muốn sau này Song nhi tự tay giết người mà cậu ấy xem như bạn, đây quả thật là một sự tra tấn đối với cậu ấy..."

"Chậc, cậu nói nhiều thật." Vô Song đứng ở cửa phòng Lâm Hề lạnh lùng nhìn Tứ Ly."Rốt cuộc là khi nào cậu mới trở về đây?"

"Ai du, mình biết Song nhi đang quan tâm mình mà thôi, sợ hãi mình bị người ta hiểu lầm là đến thế giới này giúp cậu, sau đó trở về sẽ bị phạt chứ gì, cậu đừng đuổi mình, mình tự biết có chừng mực."

"Chậc, cậu nghĩ tôi là người tốt vậy à, tôi chỉ không muốn cậu há mồm tranh ăn với tôi mà thôi." Nói xong Vô Song liền vào cửa kéo Tứ Ly đi ra ngoài."Đêm nay cậu cút trở về cho tôi!" Hai người kẻ lôi người kéo ra đến phòng khách, Lâm Hề bình tĩnh đóng cửa lại tiếp tục đọc sách của mình, nhưng suy nghĩ lại bay đến nơi nào, thì ra buổi chiều hôm nay Vô Song thật sự muốn giúp đỡ cô...

39.

"Đừng đi theo tôi! Van cầu anh đó!"

Lấy chìa khóa ra khóa trái cửa lại, Lâm Hề đứng ở hành lang một lúc lâu rồi thở dài. Chẳng còn dám đưa Vô Song theo mình đến tiệm sách nữa, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy ngay cả chính cô cũng không có dũng khí bước ra cửa phòng. Nhưng điều cần phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt, cô thở dài lê từng bước xuống lầu.

Tứ Ly tựa vào ban công nhìn bóng dáng mệt mỏi của Lâm Hề chậm rãi đi xa, anh ta miễn cưỡng nói: "Khi cơ thể của chúng ta đã thích ứng rồi thì ban ngày cũng có thể sử dụng chút năng lực, mà cô ấy yếu như vậy, cậu thật sự yên tâm để cô ấy đi một mình sao?"

Vô Song đứng ở bên cạnh cắn một quả táo: "Tôi chỉ lười tranh cãi với cô ấy mà thôi." Người Vô Song đã nhảy ra khỏi song sắt ban công, chỉ có gót chân còn đứng trên một chút sàn nhà.

Nghe thấy ngữ điệu của Vô Song, Tứ Ly nở nụ cười: "Ai u, Song nhi đang giận dỗi đấy à."

"Giận dỗi? Ai có thời gian rỗi vậy." Tuy là nói như vậy, nhưng trong đầu Vô Song lại nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua Lâm Hề chỉ vào anh mắng "Anh thấy đây là trợ giúp sao! Rõ ràng anh là kẻ gây ta tai vạ! Đúng là hãm hại! Đúng là mưu đồ gây rối!". Nhướng mày, Vô Song tắc lưỡi một cái, anh hiếm khi giúp người, mà lại còn bị nói thành như vậy, thật sự là... Ngẫm lại liền cảm thấy nghẹn khuất. Nếu đổi lại là kẻ khác, anh đã sớm khiến cho kẻ đó phải rơi đầu rồi.

Vô Song nhẹ buông bàn tay đang giữ thành lan can, lập tức nhảy từ lầu sáu xuống đất, bóng dáng màu đen giống như bóng ma lặng yên không một tiếng động nhẹ đứng trên tán cây lớn phía dưới, lại nhảy mấy bước, đuổi theo con đường Lâm Hề đã đi qua.

"Nàng không cho đi theo, cho nên tự mình chịu uất ức lặng lẽ đi theo bảo vệ nàng sao." Tứ Ly cảm động thở dài."Song nhi thật sự là chàng trai si tình."

Lâm Hề đi đến nửa đường lại nhận được điện thoại của Quý Nhiên, cô do dự rất lâu mới có dũng khí nhận cuộc gọi, điện thoại vừa thông suốt, bên kia Quý Nhiên đã thở dài trước, tiếng thở dài kia khiến cho Lâm Hề kinh hãi đến run, không dám nói lời nào, Quý Nhiên nói: "Lâm Hề, thật xin lỗi."

"... Hả?" Cảm xúc uất lại rất lâu đã bị một câu thật xin lỗi này đánh tan.

Ở đầu dây bên kia Quý Nhiên hít sâu nói: "Ngày hôm qua em gái mình chắc đã mang đến không ít phiền phức cho hai người. Đều tại mình chiều hư con bé."

"A... Kỳ thật không có." Thì ra đó là em gái của anh ta a, Lâm Hề nhất thời không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là như thế nào nữa.

"Ngày hôm qua hình như em gái mình đã hiểu nhầm quan hệ giữa chúng ta." Giọng nói của Quý Nhiên có chút xấu hổ."Cái đó, trong khoảng thời gian này bạn cũng không cần đến tiệm sách nữa, tính tình con bé nhà mình rất mãnh liệt, không chừng còn có thể tìm đến bạn để gây phiền toái, cho nên, mấy ngày tới cửa đóng cửa tiệm sách vậy, a, đương nhiên, tiền công mấy ngày trước mình sẽ trả cho bạn."

Rốt cuộc bên kia Quý Nhiên đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc nữ sinh kia đã nói gì với Quý Nhiên, cho dù thảo luận chuyện yêu đương với anh trai thì có sao đâu, vì cái gì mà muốn tìm cô gây phiền toái chứ, trong lòng Lâm Hề chất chứa một chồng câu hỏi, nghe ra lý do "sa thải" có chút uất ức, nhưng mấy câu hỏi ấy cô cũng chẳng dám nói ra miệng, cô chỉ có há miệng thở dốc, sau đó nói khô khốc: "Ách, cũng không giúp đỡ được gì cho bạn, không cần..."

"Đây là thứ mà bạn đáng được, đừng khách sáo với mình. Chờ lúc mình thi xong thì chúng ta liên lạc lại nhé."

"Ừ, được."

Tắt điện thoại, Lâm Hề đứng một mình trên phố một lúc lâu. Đây là cảm giác gì đây, thật vất vả mới có một cơ hội có thể tiếp cận càng gần anh chàng mà mình thích, nhưng đã chết non như vậy, nói không chừng đã để lại ấn tượng không hay trong lòng Quý Nhiên. Cô vỗ vỗ ngực, hơi thở nơi đó có chút không bình ổn.

Không đi đến tiệm sách được thì đến phòng tự học vậy, gót chân Lâm Hề vừa chuyển, đi về hướng trường học. Càng tới gần trường học thì số học sinh trên đường càng nhiều, mọi người tốp năm tốp ba, cả bè cả lũ, cô vốn đã quen cảm tượng như vậy, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy được mình đã tách rời khỏi bọn họ, giống một quái vật, hoàn toàn xa lạ.

Ôm chặt sách tham khảo trong lồng ngực, Lâm Hề cười khổ, rốt cuộc đã hiểu cuộc sống của cô rất thất bại, thời điểm như thế này ngay cả một người có thể tâm sự cũng chẳng có.

Những ngày tháng sau khi học đại học của cô còn có thể tiếp tục như vậy, vẫn một mình... Lâm Hề đứng ở trước cửa trường bắt đầu hoài nghi, thi cử đối với cô thật sự là tốt nhất sao? Cuộc sống của cô, sẽ không có con đường khác sao...

40.

"Bính" âm thang vang lên từ phía sau đã làm gián đoạn khoảnh khắc xúc động của Lâm Hề, cô nhìn lại, giấy vẽ tranh rơi đầy mặt đất, một cô bé đang xoay người kiểm đồ vật đúng là Tiểu Nhu, nhưng sao hôm nay Đồng Lăng không ở bên cạnh cô bé. Có một nam sinh đang đứng bên cạnh liên tiếp giải thích với Tiểu Nhu: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi vừa rồi hoảng thần không phát hiện bạn!"

Có bức tranh bay tới dưới chân Lâm Hề, cô thuận tay nhặt lên, đang muốn đi trả lại cho Tiểu Nhu chợt nghe có người ở nói nhỏ:

"Chính là nữ sinh kia, lớp mỹ thuật đặc biệt chiêu sinh, nghe nói là thiên tài đó."

"A, cái cô bé câm điếc ấy à..."

Lâm Hề cực kỳ ghét những tiếng xì xào bàn tán này, những âm thanh ấy gợi lên trong cô những ký ức không vui lúc trước, nhưng cô cũng không thể làm gì được, trầm mặc tự nhiên đi đến trước mặt Tiểu Nhu, đưa bức tranh cho cô bé. Tiểu Nhu vừa thấy Lâm Hề, hơi ngẩn ra, sau đó dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói cám ơn. Lâm Hề cười cười, xoay người muốn đi, bỗng nhiên Tiểu Nhu lại đưa tay giữ lấy cô, khoa tay múa chân bảo cô chờ một chút. Lâm Hề nhìn nhìn mấy cuốn sách cô đang ôm trong lòng, nghĩ thầm, dù sao không có chuyện gì quan trọng, không bằng đưa Tiểu Nhu đến phòng học rồi hãy đi.

Nào ngờ nơi Tiểu Nhu muốn đi căn bản không phải phòng học, cô bé đến bờ hồ cạnh trường tìm một khoảng cỏ râm bóng rồi ngồi xuống đó, cầm bút liền bắt đầu vẽ tranh.

Lâm Hề do dự trong chốc lát rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé, học ở trường này ba năm, cô cũng chưa từng quan sát kỹ hồ Tử Ngọc được đám sinh viên và thầy cô giáo ở đây ca ngợi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cô sống rất thất bại, 90% nguyên nhân đều do chính cô tạo ra. Nhát gan quái gở lại tự ti...

Một bức kí hoạ đặt ngang trước mặt Lâm Hề, đường cong ngắn gọn vòng quanh tạo thành khuôn mặt của một cô gái, có thể nhìn ra người trong bức tranh đúng là Lâm Hề, chỉ là Lâm Hề trong bức tranh đang nhíu mày lại, vẻ mặt sầu khổ. Lâm Hề ngẩn ra, lấy cây bút của Tiểu Nhu viết lên bức tranh: "Mặt tôi hôm nay giống oán phụ lắm sao?"

Tiểu Nhu nhếch miệng mỉm cười yên lặng, cũng viết: "Chị có chuyện không vui?"

Lâm Hề lắc đầu viết: "Không có việc gì."

"Chị cứ nói ra hết những chuyện không vui đi, nói ra thì sẽ đỡ hơn, em không nghe thấy gì hết, sẽ không nói cho người khác."

Nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tiểu Nhu, trong lòng Lâm Hề có chút xúc động, cô chần chờ một phen, vẫn lắc lắc đầu, lựa chọn này, không phải nói đi ra thì sẽ có kết quả, cô viết: "Hôm nay không thấy Đồng Lăng."

"Anh ấy có việc của mình." Ngòi bút dừng một chút, Tiểu Nhu cân nhắc một phen mới viết."Ngày hôm qua, thoạt nhìn người kia và chị có tình cảm tốt lắm, hai người là người yêu à?"

Cô... và Vô Song thoạt nhìn có tình cảm tốt lắm? Lâm Hề cười gượng, lau mồ hôi lạnh, nếu như vậy tính là tình cảm tốt đẹp, vậy cô chỉ có thể nói bóng đêm đen đến mức sương khói mù mịt...

Thấy biểu hiện của Lâm Hề, Tiểu Nhu cười viết: "Không phải sao? Nhưng thoạt nhìn hai người rất xứng đôi, như đang có sự ám muội đưa qua đẩy lại."

Từ "ám muội" này giống như chìa khóa mở cửa, hình ảnh mấy lần "Xích Quả Tương Kiến"[3] không ngừng xuất hiện, mặt Lâm Hề đỏ lên, ho hai tiếng, vội vàng xua tay bày tỏ sự trong sạch của mình. Tiểu Nhu cười đến vui vẻ: "Được rồi, em chúc phúc hai người sau này có thể ở cùng nhau."

[3] Xích Quả Tương Kiến: lõa thể nhìn nhau.

Lâm Hề bị câu chúc phúc này khiến cho sợ tới mức thiếu chút nữa không thể thở được, ngay cả chuyện Tiểu Nhu không nghe được cũng đã quên mất, liên tiếp lắc đầu xua tay nói: "Không không không, chị cầu xin em buông tha cho chị! Ở cùng với Vô Song sẽ chết người đó, không không không! Em đừng hại chị!"

Dường như có luồng sát khi đâm thẳng cột sống, sự lạnh lẽo vọt mạnh lên não, Lâm Hề kinh nghi nhìn ra phía sau, lại không phát hiện một bóng người.

Cô lại quay đầu lần nữa, đã thấy Tiểu Nhu chỉ viết lại một câu: "Người kia tới để bắt Đồng Lăng đi phải không?"

Lâm Hề ngẩn ra, nhớ đến Vô Song với cô rằng bọn họ đang "Tranh cử", Lâm Hề nhìn thấy nét mặt ẩn nhẫn lo lắng của Tiểu Nhu chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, không nói nên lời, đến cuối cùng trong số bọn họ chỉ có một người có thể sống sót...

Thấy Lâm Hề trầm mặc, Tiểu Nhu có chút sốt ruột viết: "Em biết anh ấy không phải người của thế giới này, hai ngươi muốn anh ấy trở về phải không? Đồng Lăng rất ôn nhu, anh ấy sẽ không làm chuyện xấu, anh ấy chỉ nói chuyện với em, khiến cho em cũng có thể nghe được âm thanh, khiến cho em cũng có thể dùng miệng nói chuyện, anh ấy tốt lắm..."

Lâm Hề gật gật đầu, Tiểu Nhu nhìn Lâm Hề một cái, lại yên lặng xóa đi mấy câu vừa rồi, sửa thành: "Thật xin lỗi, em chỉ cảm thấy rằng trên đời này không có người thứ hai đối xử tốt với em như Đồng Lăng, nghĩ đến lúc anh ấy phải đi thì em rất hoảng sợ, kỳ thật em biết, người của thế giới kia sẽ không vô duyên vô cớ đến nơi này, tựa như vai diễn trong phim vậy, cuối cùng bọn họ sẽ trở về. Nhưng mà, có thể trước thời khắc 'cuối cùng' ấy đừng bắt Đồng Lăng đi có được không."

Lâm Hề không có cách nào để hứa hẹn với cô bé.

Ở cạnh Tiểu Nhu vẽ tranh hơn nửa ngày, chờ đến khi Lâm Hề nhớ ra phải về gia thì đã ba giờ chiều, cân nhắc số lương thực trong nhà sẽ mau chóng bị hai cái dạ dày lớn ăn sạch, Lâm Hề đi một chuyến đến siêu thị trước, khi đang xếp hàng mua gạo thì mẹ Lâm Hề bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Tạ Thục đã quen với khí thế mạnh mẽ, mới mở miệng thì cũng không hỏi han gì mà nói thẳng hai câu: "Chờ đến ngày quốc khánh thì con đến chỗ mẹ, mẹ biết con vốn cũng chẳng có chuyện gì làm, ở trường học cũng chỉ chơi thôi, mẹ cũng đã nói với mấy thầy cô đang phụ đạo cho con, sau quốc khánh con cũng đừng quay về trường học nữa, đến chỗ mẹ thực tập đi."

*****

Lâm Hề gian nan chen chúc đến nơi ít người, yếu ớt mở miệng: "Mẹ, con còn chưa muốn..."

"Tất cả mẹ đều sắp xếp cho con hết rồi, con tới là được."

"Mẹ..."

Lâm Hề từ chối lần nữa, làm cho Tạ Thục có chút tức giận: "Con, đứa nhỏ này rốt cuộc không hiểu chuyện tới khi nào đây, ngốc quá, sao con chẳng lo nghĩ cho tương lai của mình chứ, ở chỗ mẹ đều đã an bài thật tốt cho con, vì sao không đến? Con còn muốn trốn tránh sự thật tới bao giờ?"

Câu nói này đã đâm thẳng vào chỗ yếu của Lâm Hề, cô hiểu rõ nhược điểm của mình hơn bất cứ ai, chỉ là cô càng tự ti thì cô càng muốn bảo vệ khuyết điểm của mình, tựa như động vật luôn liếm vết thương của mình vì vậy cô sợ bị người khác nhìn thấy điểm yếu ấy, không muốn để cho mình phải chịu đựng đả kích không chịu nổi như vậy: "Con... không có trốn tránh sự thật." Trong câu nói của Lâm Hề mang theo ba phần bất đắc dĩ, bảy phân giận dỗi."Con có tính toán cho riêng mình, con... con muốn thi cao học!"

"Cao học? Vì sao lúc trước mẹ chưa từng nghe con nói qua?"

"Con đã chuẩn bị rất lâu rồi..."

Tạ Thục thở dài: "Hề Hề, mẹ biết con suy nghĩ gì, học nhiều hơn ba năm, đơn giản là tránh né xã hội thêm ba năm nữa thôi, nhưng con không thể cứ trốn tránh mãi được. Nghe mẹ đi, đối diện với xã hội sớm một chút cũng không phải là điều xấu."

Lâm Hề nắm chặt nắm tay: "Mẹ, con muốn học cao học."

"Con, đứa nhỏ này..."

"Mẹ, con không còn nhỏ nữa, con biết mình nên làm gì, giờ con có chút việc, tắt máy trước nha." Vội vàng tắt điện thoại, Lâm Hề thở dài một tiếng, tâm trạng càng thêm nặng nề, mọi chuyện không thuận lợi, cô đang đi đến đoạn hướng xuống của cuộc đời sao...

Mang theo năm cân gạo và một ít nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị, Lâm Hề chỉ cảm thấy cuộc sống như dùng hết sức lực của nó mà túm giữ lấy bước chân của cô, làm cho cô cảm nhận được mỗi bước chân đều rất gian nan. Bỗng nhiên trong lúc đó, trên tay nhẹ đi hẳn, Lâm Hề theo bản năng cảm thấy có kẻ trộm, cả người chấn động, ngẩng đầu vừa nhìn lại chỉ thấy Vô Song đang xách đồ đạc liếc mắt nhìn cô: "Chậc, mắt mũi để đâu vậy nè, nhìn bộ dạng của cô giống như chẳng muốn sống nữa?"

"Vô Song a..." Anh chàng này là bản thân mình ở thế giới bên kia, anh ta cũng được tính là người gần gũi với cô nhất trong lúc này, có thể đem hết những buồn phiền trong lòng kể cho anh ta nghe không đây, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự bị nghẹn đến không chịu nổi nữa."Tôi mệt mỏi quá."

Vô Song nheo mắt lại: "Đừng tưởng rằng cô nói như vậy thì tối nay có thể không nấu cơm đó."

Lâm Hề gục đầu xuống, ngay cả sức lực mắng anh cũng chẳng còn: "Anh đi cách xa tôi chút có được không..."

Vô Song liếc mắt nhìn cô hồi lâu, thành thật sải bước đi trước Lâm Hề. Ngay cả sức lực để thở dài Lâm Hề cũng chẳng có, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, bước đi về phía trước, chưa đi được hai bước thì bỗng nhiên đầu đụng phải tấm lưng rắn chắc, Lâm Hề nghe thấy Vô Song ở phía trước không mặn không nhạt hỏi: "Hôm nay cô bị chuột rút sao?"

"Tôi vẫn ổn."

Vô Song trầm mặc trong chốc lát: "Chuột rút rồi à, nói mau."

"Tôi vẫn ổn!" Lâm Hề không muốn nói chuyện với anh nữa, đưa tay đẩy anh đi về phía trước."Về nhà." Nhưng đẩy hai cái, Vô Song không nhúc nhích, Lâm Hề cực kỳ mỏi mệt, vừa định đi vòng qua anh để chạy lấy người, nhưng ngoài dự đoán Vô Song lại ngồi xổm xuống, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Lâm Hề là giày của anh ta bị lỏng dây, nhưng khi suy nghĩ lại, đôi giày của Vô Song giống như áo giáp nên không có dây buộc giày.

"Chậc, chỉ có một lần thôi." Vô Song không kiên nhẫn nói."Còn chưa lên."

Lâm Hề ngẩn ngơ: "Lên chỗ nào?"

"Chậc, lên lưng!" Trong lời nói đã ẩn chứa sự nhẫn nhại đến cực điểm đối với sự trì độn của Lâm Hề.

Lên lưng của ai... Lâm Hề nhìn nhìn bả vai rộng lớn của Vô Song, giật mình hiểu ra ý của anh ta, anh ta... muốn cõng cô? Vành tai Lâm Hề đỏ lên: "Sao đột nhiên vậy, muốn làm gì, tôi lại không bị tàn tật gì." Sau khi cô nói xong câu nói lộn xộn của mình thì xoay người muốn đi.

Vô Song chẳng thèm tranh cãi đạo lý với cô, giữa lấy tay cô, Lâm Hề chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, bụng bị người ta vác đến đau nhức, đại não sung huyết, đúng là Vô Song không để ý đến sự phản kháng của cô mà vác cô lên vai! Lâm Hề kinh hãi la to: "Anh đang làm gì vậy! Thả tôi xuống!"

Vô Song cất bước liền đi về phía trước, than thở nói: "Luyện Quy Tức đại pháp gì mà đi chậm như vậy, về đến nhà thì đã chết đói rồi, có lòng tốt cõng cô cô không chịu, đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh."

Lâm Hề đang bị vác trên vai nghe được mấy câu than thở ấy lập tức tức giận đến không còn lý trí, cô dùng sức đánh đấm lên lưng Vô Song: "Tên trứng thối! Tôi đều như vậy đó! Dựa vào cái gì phải nấu thức ăn cho anh! Anh đi chết đi! Chúng ta đồng quy vu tận đi! Mẹ nó không có cách nào sống nữa! Đồng quy vu tận đi!" Hét đến âm cuối cùng đều cơ hồ vỡ tan.

Vô Song đánh một cái lên mông cô: "Chậc, ồn ào chết được, câm miệng."

Lâm Hề cắn môi dưới, hốc mắt hơi đỏ, sau một lúc nhẫn nhịn chịu đựng, giọng cô khàn đi: "Tôi muốn được cõng, như vậy khó chịu lắm."

Vô Song nghe lời thả cô xuống, lần này Lâm Hề ngoan ngoãn leo lên lưng Vô Song, ôm cổ của anh, nghĩ đến mình bị ủy khuất như vậy, hốc mắt Lâm Hề ướt đẫm, cô nghiêng đầu tựa lên vai Vô Song, nước mắt chưa đầy một lát đã thấm ướt quần áo của anh.

"Này, cô bị chuột rút thì nói đi chứ."

"Tôi ổn!" Lâm Hề khóc thút thít giơ nắm đánh vào đầu anh một cái. Gân xanh trên trán Vô Song nảy mạnh, vừa muốn nhịn xuống, Lâm Hề vừa khóc vừa nói "Trứng thối trứng thối trứng thối" liền đánh anh ba cái, gân xanh của Vô Song nảy lên dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Lâm Hề thức thời thu hồi nắm tay, lại nằm úp lên lưng Vô Song tiếp tục khóc.

Đúng lúc chân trời ửng lên sắc chiều ráng hồng tươi đẹp, bóng người đổ dài, trong ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường, một anh chàng mặc áo khoác màu đen tay xách túi nhựa, đang cõng một cô gái, anh ta vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt không chút thay đổi mà lệ rơi thành sông.

Mặc dù nước mắt nước mũi làm cho anh ta rất không thoải mái, nhưng anh không hề quát nạt Lâm Hề một câu, chỉ bảo cô đừng khóc nữa.

42.

Một hồi khóc to kia khiến cho tâm trạng Lâm Hề thả lỏng không ít. Lúc về đến nhà Lâm Hề đã ngừng khóc, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, giật mình nhớ tới sáng nay lúc cô ra ngoài đã khóa trái cửa, cô quay đầu hỏi Vô Song: "Làm sao mà anh ra ngoài được? Ổ khóa này không bị anh phá hư chứ?"

Vô Song khinh thường quét mắt sang nhìn cô: "Phá hư nó? Không bằng đạp cửa luôn."

Lâm Hề bán tín bán nghi tra chìa khóa vào ổ khóa, phát hiện khóa cửa quả nhiên vẫn còn tốt, cô liếc Vô Song, đang muốn hỏi rốt cuộc làm thế nào mà anh ta ra khỏi cửa được, bỗng nhiên cửa lớn từ trong đẩy ra, Tứ Ly tội nghiệp đứng ở bên trong, nói: "Hai người đi chỗ nào nói chuyện yêu đương vậy, chị dâu, chị có biết Song nhi quá đáng bao nhiêu không, cậu ấy cư nhiên là ăn xong quả táo cuối cùng trong nhà rồi mới đi ra ngoài! Cậu ấy chẳng chừa lại gì cho tôi! Đói chết tôi rồi..."

"Không muốn đói bụng thì trở về đi." Vô Song xách cái túi to bước vào trong nhà, Tứ Ly không cam lòng đuổi theo tranh giành đồ ăn, Vô Song không cho, hai người so chiêu đánh qua đánh lại đùa giỡn, mấy ngày nay Lâm Hề đã muốn quen với cảnh này, bình tĩnh cầm lấy nguyên liệu nấu ăn giữa lúc bọn họ đang đánh nhau tiến phòng bếp nấu cơm.

Từ sau khi Vô Song đến đây cô phải thường xuyên nấu cơm, rửa rau, xào rau cho nên trù nghệ của cô bất tri bất giác tiến bộ không ít, một bữa cơm chỉ làm trong khoảng nửa giờ có thể làm còn nhanh hơn cả ba người, Lâm Hề tự giễu nghĩ nếu thật sự không còn đường nào rõ ràng cô nên đi làm bảo mẫu, dù sao nàng cũng có thể nhẫn nhịn trẻ con, nghe nói bây giờ tiền lương của bảo mẫu cũng cao lắm...

Mới đem miếng thịt bỏ vào nồi xào, chợt nghe ban công truyền đến tiếng nhạc chuông của điện thoại di động, Lâm Hề nhướng mày, nhìn về hướng ban công, lúc này sắc trời bên ngoài đã chuyển sang màu xanh đen, ánh sáng di động càng bắt mắt, sau khi Lâm Hề nói chuyện với Tạ Thục vì sợ mẹ oanh tạc điện thoại, cô dứt khoát tắt điện thoại, bây giờ...

"Anh lấy điện thoại của tôi làm gì!" Lâm Hề đi về phía Vô Song đang ở trên ban công."Trả lại cho tôi!" Nếu bây giờ mẹ gọi điện thoại đến, Vô Song không cẩn thận mà nhận cuộc gọi thì tiêu luôn.

Tứ Ly ngồi ở sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn hai người.

Vô Song vốn định lặng lẽ sờ chạm thứ đồ chơi này, nào ngờ lại nhấn ra tiếng, anh không kiên nhẫn bĩu môi, cũng không vội trả điện thoại cho Lâm Hề, mà là cầm lấy nó, vươn tay ra ngoài ban công, nói: "Cô thành thật nói cho tôi biết bên trong này có thứ đồ gì, nói xong tôi liền trả lại cho cô."

Hôm nay Vô Song đi theo Lâm Hề, thấy sau khi cô nhận hai cuộc điện thoại đều có vẻ mặt ủ rũ, kết luận trong đây có thứ gì đó uy hiếp cô, hoặc gây bất lợi cho cô. Có lẽ không có quan hệ gì với thế giới kia, dù sao anh cũng cảm thấy không có pháp thuật nào trong đồ vật kia, nhưng bây giờ bọn họ là song sinh cùng mệnh, Vô Song cũng không chừa đường sống cho bất kỳ thứ gì uy hiếp đến hai người bọn họ. Coi như là thuận tiện chăm sóc giúp đỡ cho Lâm Hề luôn.

Lâm Hề nhíu mày: "Không có cái gì trong đó đâu. Anh đừng đưa tay ra ngoài, nếu rơi mất thì làm sao bây giờ!"

Vô Song nheo mắt: "Cô không chịu nói lời nói thật, nó sẽ rơi xuống."

Lâm Hề thở dài: "Đừng quậy phá nữa, hôm nay tôi không có sức lực tranh cãi với anh, trả cho tôi mau lên. Tôi còn đang nấu đồ ăn trong bếp đó."

"Phải không, nếu như vậy, vậy..." Nói xong, tay Vô Song hơi buông lỏng, trong lòng Lâm Hề vô cùng căng thẳng, cô chỉ có một chiếc điện thoại di động này, quăng đi thì không có tiền mua cái mới, cô mới tranh cãi với mẹ... Lập tức, cô rất sốt ruột, bổ nhào đến kéo tay Vô Song.

Lần này Vô Song vốn chỉ muốn dọa cô một chút, không ngờ Lâm Hề nhào đến nhanh như vậy cho nên tay anh hơi run, chiếc điện thoại di động mới vừa khởi động máy còn đang lóe sáng vẽ một đường sáng trên không trung, không chút nào lưu luyến rời khỏi tay Vô Song rơi thẳng xuống dưới.

Chỉ nghe "Đông" một tiếng. Hai người trên lan can đều nhảy dựng.

Tứ Ly thấy vậy tình cảnh này, yên lặng ôm đồ ăn vặt vào phòng bếp, giúp Lâm Hề trông coi nồi thức ăn.

Vô Song thăm dò nhìn cái xác không toàn vẹn của chiếc điện thoại, trong lòng có chút áy náy, nhưng sau khi anh im lặng một lúc lâu, ngoài miệng lại phun ra một câu: "Chậc, cho nên cô nói thật đi."

"Anh..." Lâm Hề cúi đầu, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.

Vô Song ngẩng đầu nhìn hoàng hôn nơi chân trời, vốn tưởng rằng sẽ chịu một trận mắng té tác, nào ngờ đợi trong chốc lát, bên kia Lâm Hề chẳng có chút âm thanh gì. Lúc này anh mới liếc qua đánh giá Lâm Hề, thấy cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, bóng người thoạt nhìn có chút tội nghiệp đơn độc. Trong chớp mắt trong lòng bỗng nhiên co rút đau đớn, ánh mắt Vô Song liền đảo qua xung quanh, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, anh há miệng thở dốc, lập tức sắp nói ra câu xin lỗi, lại bị giọng nói yếu ớt của Lâm Hề đánh gãy.

"Vì sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Vô Song ngẩn ra, nhíu mày.

"Đều là bởi vì anh cho nên tôi động hay không động cũng bị thương, giống như một loài sinh vật khác loại. Đều là bởi vì anh mà tôi không thể sống chung với người khác, bị kỳ thị, bị người ta chỉ chỏ châm chọc sau lưng, cái gì đứa nhỏ quái lạ, cái gì không sạch sẽ... Đều là bởi vì anh, cho nên tôi mới bị như vậy."

Trong đầu hiện lên những hình ảnh rối loạn, Vô Song chau mày, trong con ngươi đen nháy lãnh đạm in lại gương mặt hơi tái nhợt của Lâm Hề: "Vì sao tôi lại ở đây chịu tội với anh? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Rõ ràng đều tại anh... Cái gì song sinh cùng mệnh... Ai thích anh cứu chứ."

Vô Song nhìn Lâm Hề, trong mắt một mảnh trống không, nhìn không ra là vui mừng hay tức giận.

Tứ Ly từ phòng bếp đi ra, thần sắc không vui, lần đầu nghiêm túc gọi tên cô: "Lâm Hề, đủ rồi."

Nhưng Lâm Hề không nghe vào tai, cô hung hăng trừng mắt nhìn Vô Song: "Nếu từ trước đến giờ anh không hề tồn tại thì tốt biết bao." Cô xoay người bỏ đi, cũng không quản trong nồi còn đang nấy thức ăn, cầm lấy chìa khóa, mang giày, đẩy mạnh cửa bước xuống lầu.

"Song nhi..."

Nơi ban công kia lặng im hồi lâu.

"Cô ấy nấu cơm xong chưa?"

"Hả... nấu xong rồi..."

"Như vậy cứ tùy cô ấy đi đâu thì đi."

Ngữ khí lạnh nhạt không khác gì so với lúc bình thường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-18)