← Ch.04 | Ch.06 → |
Đêm khuya hôm đó, Khương ma ma bên cạnh phu nhân vội vàng đến tìm ta, giao khế ước bán thân lại cho ta, thấp giọng nói với ta trong phủ đã xảy ra chuyện, bảo ta tranh thủ nhân lúc đêm khuya hãy chạy thật xa, sau này đừng nói với người khác đã từng vào phủ này, cũng đừng bao giờ quay lại.
Ta sợ ngây người, kéo lấy ma ma hỏi, còn nhóm Thái Âm thì sao?
Ma ma nói, bọn Thái Âm là nha hoàn trong nhà, cả nhà họ đều ở phương Bắc, không thoát được. Còn ta là nha hoàn mới mua được từ phương Nam, thường ngày lại ở trong phòng, hầu như không nhiều người biết được, e rằng sẽ không tra ra được vì vậy nên mới bảo ta đi mau.
Ta vẫn còn bàng hoàng, lúc muốn hỏi đến phu nhân và tiểu thư phải làm sao, Khương ma ma dậm chân, nhét vào trong tay ta một túi toàn trâm cài và bông tai, luôn miệng giục ta mau chạy đi, để muộn thì sẽ không kịp nữa!
Nói xong bà ấy liền đẩy ta đi cửa bên hông nhà.
Ta đờ dẫn đi về phía trước, trời đất bao la nhưng dường như không có nơi nào để đi, lang thang khắp một vòng cuối cùng cũng đi vòng về Trần phủ.
Trong lúc mơ hồ, bên tai ta truyền đến tiếng duyệt binh chỉnh tề của quan binh, ánh đuốc chiếu sáng bầu trời, bao vây lấy Trần phủ.
Ta lấy tay che miệng, nấp sau cây cột trong góc hẻm nhỏ nghe tiếng ồn ào giữa đêm khuya, cuối cùng ta cũng nhìn thấy lão gia phu nhân, ngay cả nha hoàn đầy tớ trong nhà đều bị áp giải lên xe ngựa, trước cổng chính dán giấy niêm phong.
Ta vô cùng sợ hãi, đợi đến khi trời sáng liền theo chân những người đi chợ sáng để ra khỏi thành, ta thuê một phòng ở ngoài ngoại ô để ở lại, dự định sẽ từ từ nghe ngóng tin tức.
Sau đó mỗi ngày ta đều đi vào thành từ sớm, ngồi ở quán trà nước bên cạnh huyện nha cho đến chạng vạng ta mới ra khỏi thành. Ta biết lão gia phu nhân và mọi người đều bị đưa vào trong huyện nha, nhưng mấy ngày liên tục, phía huyện nha lại không có động tĩnh nào.
Đến ngày thứ mười, ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trông giống như cha ta, ông đang thò đầu duỗi cổ nhìn vào trong huyện nha, ta lặng lẽ đi theo sau lưng cha, đến một nơi vắng người mới gọi ông ấy dừng lại.
Quả nhiên là cha ta, ông nghe thấy tin tức Trần phủ bị khám xét nhà liền vội vàng chạy đến đây tìm con gái, lúc nhìn thấy ta vẫn còn nguyên vẹn đứng đó, nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua:
"Mãn Hoa, bé con của cha, cha còn tưởng con cũng bị bắt vào trong đó rồi!" Một tháng tiếp theo đó, ta và cha ở canh giữ ở trước cổng nha môn, hy vọng có thể nhận được một tin tức nào đó, nhưng vẫn không nghe ngóng được gì.
Bọn ta chỉ là những người dân đen bình thường, thực sự không biết phải tìm cách nào để đi tiếp.
Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi phu tử của thiếu gia và tiểu thư đến đây, ông được gọi đến huyện nha để hỏi chuyện, lúc ra ngoài ta kéo ông lại, lúc này mới biết được ngọn nguồn từ trong miệng ông.
Thì ra cấp trên của lão gia phạm tội đã liên lụy đến lão gia, cả nhà tạm thời bị giam giữ, đợi triều đình xử trí.
Những chuyện còn lại phu tử cũng không biết thêm.
Ta và cha tính toán cả đêm, sau đó đem hết chỗ trâm cài ma ma nhét cho ta đút lót cho lính canh ngục, nhân lúc đêm khuya lẻn vào trong. Trước khi vào đó, ta dập đầu trước cha, ông rưng rưng nước mắt gật đầu.
Nơi bọn ta đi vào phòng giam của nữ tử, bởi vì nữ quyến không phải người chủ sự cho nên trông coi cũng buông lỏng hơn, lính canh dặn dò vài câu liền rời đi.
Xa cách ba tháng, cuối cùng ta cũng gặp lại phu nhân và tiểu thư..
##### Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)#####
Ta lấy ra hộp thức ăn, bên trong là bánh ngọt mà tiểu thư thích ăn, trong bánh ngọt có thuốc mê, ăn vào sẽ khiến tay chân mềm nhũn vô lực, không nói được.
Ta cố tình gào khóc lớn, cha nhân thời cơ mở khóa, sau đó đổi quần áo của ta và tiểu thư, cha bế tiểu thư trong n. g. ự. c đi ra khỏi ngục giam.
Đợi đến khi lính canh ngục khóa cửa lại, ta mới thấy lòng nhẹ nhõm, thành công rồi!
Lúc này ta quỳ xuống nhỏ giọng nói với phu nhân:
"Cha của con là thợ khóa trong thôn, ông giỏi bẻ khóa, trước mắt cứu tiểu thư ra ngoài, những việc còn lại xem tạo hóa thôi!"
Phu nhân trực trào nước mắt nói không nên lời, bà chỉ ôm ta trong lòng không ngừng xoa đầu ta.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |