Gặp hải tặc
← Ch.07 | Ch.09 → |
"Là ta làm." Diệp Sở thẳng thắn thừa nhận, không chút do dự, thật đúng là khí phách. Nhưng câu sau của nàng lại làm người ta muốn cắn lưỡi: "Vậy thì sao?"
Nàng chính là muốn chọc giận hắn, xem hắn có thể làm gì, dù sao ở đây cũng có hai hộ vệ miễn phí; đồ nhi bị ức hiếp lẽ nào sư phụ lại không ra tay, hơn nữa, nhìn sư phụ này chắc cũng là một chủ tử phúc hắc.
"Ha ha ha ... Tiểu Dạ thật có cá tính." Mộ Thần nghe Diệp Sở nói không nhịn được cười ầm lên, lời này cũng thật bá đạo, không hổ là có sư phụ ở đây làm chỗ dựa vững chắc.
"Phốc ..." Dạ Tùy Phong đang uống trà, thiếu chút nữa bị sặc, Sở Sở chỉ bị thương thân thể, sao ngay cả tâm tính cũng thay đổi, Sở Sở trước kia có đánh chết cũng không nói ra những lời như vậy, thay đổi cũng tốt, như thế này mới không bị người khác khi dễ, sau khi trở về, hắn nhất định phải dạy nàng công phu, chờ nàng mạnh mẽ hơn một chút, hắn mới yên tâm giao vật kia cho nàng.
"Sở Sở nói thật hay." Dạ Tùy Phong thu hồi tâm tư, tiếp tục thưởng trà, nhàn nhã nói.
"Các ngươi là ai? Từ đâu xuất hiện lại dám quản chuyện của lão tử, muốn chết hả?" Ác bá vốn đang nổi giận, bây giờ nghe hai người, ngươi một câu, ta một câu càng tức giận hơn, phải cho bọn hắn biết tay mới được. Nhưng hắn mới bước ra một bước, chân còn chưa chạm đất đã bị một cỗ nội lực đánh bay cao vài thước.
"Bịch" một tiếng rơi xuống đất, mọi người rối rít lui về phía sau, thấy Ác bá ngã trên mặt đất, ai nấy đều nghĩ lần này hắn chết chắc rồi, nhưng không ngờ tới, Ác bá lại bình yên vô sự đứng lên.
"Ha ha ha, ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ có thế thôi." Ác bá từ dưới đất bò dậy, không cảm thấy đau đớn chút nào.
"Đánh cho ta!" Phân phó xong đàn em, vừa muốn xông lên lại đột nhiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị xé rách, đau như kim châm, mấy giây sau thất khiếu đổ máu, chân tay co quắp. Muốn cử động lại thấy chân tay nặng như đổ chì, không động được.
"A, đây là chuyện gì? Chuyện gì xảy ra? Các ngươi mau nhìn xem ta bị làm sao." Ác bá vừa nói vừa phun máu, thoạt nhìn rất là dọa người.
"Lão đại, vẫn còn hủy nơi này sao?" Tiểu La nhìn lão đại thổ huyết không ngừng, chân tay co quắp, sợ đến choáng váng, trận này cũng quá thảm đi.
"Hủy, hủy cái rắm. Mau đưa ta đi gặp đại phu."
Những người có mặt ở đây bắt đầu sôi nổi nghị luận, Ác bá quen hoành hành ngang ngược, có kết cục như ngày hôm nay cũng đáng, nhưng hai tay hai chân đều bị phế, cái này cũng quá thảm rồi, với tình trạng hiện tại của hắn, có lẽ đại phu tốt nhất Yến quốc cũng không chữa khỏi được. Không nghĩ tới nội lực của người kia lại lợi hại như vậy, bọn họ còn chưa nhìn thấy hắn xuất thủ, vậy mà Ác bá đã bị chế ngự.
"Đa tạ sư phụ." Diệp Sở miệng ngọt như mía vội vàng cảm tạ. Ha ha, có sư phụ thật tốt, hơn nữa còn là một sư phụ vô cùng lợi hại, võ công của hắn tốt như vậy, có thể học được mấy chiêu phòng thân cũng tốt biết bao.
"Ừm, theo ta trở về, nhân tiện để Vân Dật xem bệnh mất trí nhớ của ngươi có thể chữa khỏi hay không." Thật ra không chữa được cũng tốt, vừa nãy thấy nàng cười thật thuận mắt, trước đây nàng đối với mình đều sợ sệt, ngoan ngoãn nghe lời, hắn vẫn tương đối thích nàng bây giờ hơn.
"Dạ, tuân mệnh sư phụ."
..........
"Yêu nghiệt, lần này hài lòng chưa? Một xe mỹ thực, chăn tuyết hồ hoàn toàn mới, một lọ Bách hiệu cao, một viên Bách độc bất xâm." Trước khi đi, Diệp Sở cười toe toét, yêu nghiệt đúng là không gặp may, muốn chiếm tiện nghi nhưng không nghĩ tới gặp phải sư phụ, hắn đúng là một "chuyên gia", một chút thua thiệt cũng không chịu, ha ha ha.
"Hài lòng, rất hài lòng, Dạ đảo chủ thật là hào phóng." Nét mặt tươi cười nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Khách khí, khách khí." Bỏ lại những lời này, Dạ Tùy Phong liền dẫn Diệp Sở lên xe.
"Tiểu Dạ nhi nhớ kỹ, ngươi vẫn còn thiếu ta một ân tình, ta sẽ tìm ngươi đòi lại." Ý tứ chính là, tiểu nha đầu, ta sẽ nhớ ngươi. Tuy không chiếm được chỗ tốt, nhưng gặp được nàng cũng đủ rồi.
"Cắt! Quỷ hẹp hòi."
Xe ngựa chạy như bay, trong xe, Diệp Sở như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than; không biết tại sao ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy không được tự nhiên, chẳng lẽ bởi vì trước đây hắn đối với mình quá nghiêm khắc. Nhìn sư phụ ngồi ngay ngắn, nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Sở cũng cảm thấy đau xương sống thẳng thắt lưng, chẳng lẽ, hắn không thấy mệt sao? Ở đây cũng không có người ngoài, ngồi như Như Lai để làm gì? Xe ngựa xóc nảy, lắc lư, lại quá mệt mỏi, Diệp Sở bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp. Trong mơ, nàng thấy có một người rất ôn nhu ôm nàng lên giường, lấy chăn đắp cho nàng.
Tờ mờ sáng hôm sau bọn họ đã tới Châu Hải, từ đây ngồi thuyền một canh giờ nữa mới có thể đến đảo Thái Bình. Diệp Sở uể oải xuống xe, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt lập tức tỉnh táo. Trước mặt là biển cả mênh mông, còn có mấy con thuyền qua lại, ngoài khơi sóng yên gió lặng, trên bến tàu người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Đây là một thuyền buôn rất lớn, cờ trên đầu thuyền có viết một chữ "Dạ". Nghe nói dạo này trên biển hải tặc lộng hành, nhưng chỉ có đội thuyền Dạ gia lui tới Châu Hải là bình yên vô sự.
Dạ Tùy Phong xuống xe ngựa nhưng cũng không lập tức lên thuyền mà đứng ở bến tàu ngắm nhìn thương nhân đang bận rộn đi tới đi lui không ngừng, có thương nhân liếc mắt một cái đã nhận ra Dạ Tùy Phong, vội vã tiến lên chào hỏi. Diệp Sở nghĩ thầm, danh tiếng người này cũng thật tốt, có sư phụ như vậy cũng nở mày nở mặt; sau này, nàng cũng muốn tự mình làm ăn, nàng cũng muốn làm đại lão bản.
"Đảo chủ, hàng hóa đã có thể vận chuyển lên thuyền." Vân Thiên vội vội vàng vàng chạy tới, cung kính bẩm báo với Dạ Tùy Phong, nhóm hàng cuối cùng đã thỏa thuận xong, đợi một chút là có thể mang đi.
"Ừ, sắp xếp đi." Dạ Tùy Phong cất tiếng trầm ổn phân phó xong cũng không liếc nhìn Diệp Sở một cái, đi thẳng lên thuyền.
"Tiểu thư, mời lên thuyền." Vân Thiên cung kính lễ độ dẫn đường cho Diệp Sở.
"Ừm, đa tạ." Nói một tiếng cảm ơn, Diệp Sở đi theo Vân Thiên lên thuyền, xem ra sư phụ cũng không phải rất quan tâm nàng, cơ hồ xem nàng như trong suốt, còn có, nàng chỉ là đồ đệ của sư phụ, sao mọi người đều gọi nàng là tiểu thư.
Trên thuyền, hai thầy trò vẫn ở chung một phòng, Dạ Tùy Phong kiểm tra hàng hóa xong liền trở lại phòng nhỏ trên khoang thuyền đọc sách, Diệp Sở thấy sư phụ thong dong tự đắc, trong lòng khó chịu giống như kiến cắn, sư phụ coi nàng như người trong suốt khiến nàng hết sức buồn chán, lại hận đến nghiến răng, sư phụ là người câm điếc sao.
"Sư phụ, ta ra ngoài xem một chút." Cứ ở dưới này, nàng sẽ nghẹn chết mất, phải ra ngoài hít thở không khí một chút mới được.
Vừa ra khỏi phòng, đã ngửi thấy vị nước muối nhàn nhạt, tươi mát."A. Thật là thoải mái." Diệp Sở ngẩng đầu lên hít thở thật sâu, duỗi người đi tới một phòng khác. Thuyền này thật đúng là đủ khí thế, tận hai tầng, cùng với khoang đáy để hàng hóa, tất cả là ba tầng, Diệp Sở chạy thẳng tới khoang hàng hóa, không biết đựng hàng gì mà sắp xếp tới nửa canh giờ, xem ra sư phụ làm ăn cũng thật lớn.
Diệp Sở kiểm tra từng cái, phát hiện ra những hàng hóa này không chỉ có tranh chữ, đồ cổ, dược vật, lá trà, rượu, còn có đủ các loại nguyên liệu dùng để nấu ăn, vân vân, ... không hổ là nhà giàu nhất ngũ quốc, buôn bán gần như đủ mọi loại ngành nghề. Diệp Sở thuận tay mở một vò rượu, mùi thơm dễ chịu, hấp dẫn, còn mang theo chút ngòn ngọt, kiếp trước Diệp Sở từng nếm qua không ít loại rượu, nhưng các loại rượu nàng từng uống, không có loại nào có mùi vị thơm mát, ngọt ngào như loại này.
Vì vậy, nhịn không được liền múc một muỗng chậm rãi thưởng thức, ngửi thì ngọt mà uống vào thì cay vô cùng, không nghĩ tới rượu này lại mạnh như vậy, nàng chỉ nếm một chút đã bị sặc, ho khan không ngừng.
"Ngươi thật là biết chọn. Đây là chính là rượu mạnh nhất trong tất cả các loại." Không biết Dạ Tùy Phong yên lặng đi tới phía sau Diệp Sở từ lúc nào, thấy nàng ho khan không ngừng, vỗ vỗ lưng giúp nàng thuận khí.
"Đa tạ khụ khụ, ... Đa tạ sư phụ." Nhìn thấy Dạ Tùy Phong, Diệp Sở đột nhiên đứng thẳng người, cố gắng nhịn ho, khiến cả mặt đỏ bừng.
"Được rồi, ra ngoài hít thở không khí đi." Thấy mặt Diệp Sở đỏ bừng, Dạ Tùy Phong lạnh lùng nói. Không nghĩ tới nàng thay đổi tâm tính mà vẫn còn sợ mình, chẳng lẽ mình đáng sợ đến vậy sao?
Trên boong thuyền, Dạ Tùy Phong đối mặt với biển khơi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhìn theo ánh mắt của sư phụ, Diệp Sở mở to hai mắt cả kinh, phía trước là một thuyền buôn kích thước vừa phải, đang bị mấy cái thuyền nhỏ bao vây, người trên thuyền nhỏ như hung thần ác sát hướng về phía thuyền buôn reo hò, kêu la.
"Kia không phải là hải tặc sao." Thanh âm run run rẩy rẩy, dáng vẻ sợ muốn chết nhưng hai mắt Diệp Sở lại sáng rực phi thường, hưng phấn tới cực điểm.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |